Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117
Tác Giả: YingShen
Danh Mục: Dâm Hiệp, Gái Xinh, Loli, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Lượt Xem: 7295 Lượt Xem
, 255, 0)”>Chương 40: Mạnh nhất tứ hùng
“Trần Lãm thắng.” Lý Phương tuyên bố làm toàn trường mộng bức.
Chuyện gì đang xảy ra? Sao lại nhanh như vậy?
“Hửm? Kia là dị hỏa?” Tiêu Dao Các chủ lần nữa giật giật mi mắt.
Tùy tiện xem đồ nhi thi đấu gặp chuyện thú vị như vậy. Tiểu này khá nha.
Mọi người bị cuốn vào hình ảnh một nam nhân một tay ôm lấy nữ thần tuyết trắng nội thương thổ huyết yếu nhợt một tay nắm cần đàn tì bà. Một số người còn lấy ra Lưu Ảnh Kính ghi lại hình ảnh để trở về phác họa. Chỉ có Tiêu Dao Các chủ chăm chú quan sát mới nhận ra điều kỳ diệu phía sau.
Trần Lãm không muốn lộ bài trước khi gặp Dương Minh Tu nên không sử dụng tới Phá Linh Huyết Diễm và các chiến kỹ khác.
Đáng tiếc Trương Vy Vy mang tu vi Nguyên Anh trung kỳ linh lực dồi dào kết hợp với sóng âm lan tràn bốn phương tám hướng khiến hắn không cách nào đột phá. Hắn không có biện pháp phong tỏa sóng âm chỉ còn cách sử dụng Phá Linh Huyết Diễm.
Hắn cố tình nén Phá Linh Huyết Diễm trong lòng bàn tay đến khi một chưởng tiếp xúc tấm lưng của Trương Vy Vy. Chỉ một tia Phá Linh Huyết Diễm nhưng đủ để phá nát linh lực tích tụ xung quanh bàn tay dẫn đến Trương Vy Vy không thể kết tụ linh lực ăn trọn một chưởng. Lưng trần tiếp xúc trực tiếp dẫn đến nội thương không nhẹ.
“Buông tay.” Một thanh âm trầm thấp vang lên từ bên dưới.
Trần Lãm nhận ra một cỗ khí thế uy áp mãnh mẽ, hắn cười nhạt thi triển Mê Ảnh Tung Bộ tức tốc ôm Trương Vy Vy xuống dưới sàn đấu giao cho vị lão giả Phân Thần kỳ của Kỳ Trân Các để lại người kia chôn chân giữa sàn đấu.
“Nghiêm cấm động thủ trong lúc chờ.”
Thanh âm uy nghiêm của Lý Phương càng làm cho hắn ê chề, mặt mày hầm hầm tức giận không ngớt.
Nhìn thấy nam nhân của mình đã yên vị, Hoàn Nhan Yên Vũ ôm cánh tay hắn lúc lắc cười khúc khích nói:
“Hình như thiếp ngửi thấy mùi giấm chua đâu đây.”
Trần Lãm đắc ý nắm tay nàng hôn cái chụt trề môi:
“Nàng ta đơn thuần thi đấu mà thôi, ta chỉ là không nỡ thấy nữ nhân te tua mà thôi, ai ngờ…”
Hoàn Nhan Yên Vũ nhìn cảnh kia không hề ghen tuông, nàng biết rõ hắn là người có thù tất báo. Chẳng qua hắn lợi dụng tình huống để chơi Dương Minh Tu một trận mà thôi.
“Trận tứ kết thứ hai, Dương Minh Tu và Lý Văn Tường ra sân.”
Lý Phương vừa dứt lời, hai thanh niên đã có nhảy lên sàn đấu.
Trần Lãm thích thú, như vậy đối thủ trận bán kết đầu tiên của hắn sẽ là Dương Minh Tu. Hắn không cần xem cũng đoán trước kết quả.
Đối thủ của Dương Minh Tu là một thanh niên mang mặt nạ màu. Mặt nạ chỉ che nửa bên mặt mũi bên phải, lộ ra một phần gương mặt có vẻ tuấn mỹ nhưng lại yếu đuối trắng nhợt như phát bệnh.
Mọi người đều bàn tán xôn xao, ngoài Trần Lãm ra thì đây là hai người đánh bại đối thủ nhanh nhất đều đã là Nguyên Anh trung kỳ.
Trần Lãm đột nhiên quan sát chăm chú, bởi Lý Văn Tường vung đao chớp động, thân ảnh đã biến mất.
Tả nhãn vận chuyển, hắn nhìn thấy Lý Văn Tường thấp thoáng ẩn núp sau từng đoàn ánh sáng khó mà phát hiện. Hắn vung đoản đao một lần bắn ra ba quang nhận, những quang nhận này nhìn như tiện tay phát ra, nhưng mỗi một cái đều đủ để miểu sát tu sĩ cùng cấp nếu không trở tay kịp.
Tên này sở hữu quang linh căn? Trần Lãm nghi ngờ, quang là một loại linh khí nằm ngoài các loại linh khí thiên địa thông thường như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, băng. Dựa vào hình thù bên ngoài hắn nhận định như vậy, thực tế hắn chưa gặp tu sĩ quang hệ bao giờ.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, quang nhận liên tiếp vẽ ra các luồng sáng đỏ như tán hoa bắn về phía Dương Minh Tu, tiếng rít bén nhọn chói tai cũng làm cho da đầu một số người run lên.
Lý Văn Tường nắm chặt đoản đảo đổi thế phát công, khẽ quát:
“Thập Bát Liên Sát Quang Trảm.”
Trong nháy mắt, mười tám quang nhận khóa chặt Dương Minh Tu bắn tới. Những quang nhận này giống như bay múa giữa không trung, quỹ đạo hỗn loạn phân thành chín hướng riêng biệt giết đến Dương Minh Tu.
Đối mặt với loạt quang nhận không hề có góc chết này, Dương Minh Tu đấm hai tay vào nhau quát to:
“Thổ Hấp Thuẫn”
Thổ linh lực ngưng tụ trên quyền sáo bạch kim, một màn sáng màu nâu dày đặc từ quyền sao bao phủ người hắn như vỏ trứng.
Xèo xèo xèo!
Quang nhận bắn vào màn sáng này lập tức bị lực cản cực lớn, tốc độ giảm mạnh, nhanh chóng tan rã.
“Quá yếu. Kình Thiên Đại Thủ.”
Dương Minh Tu cười nhạt, các đầu ngón tay ngưng tụ thành các ảo ảnh liên tiếp, hai tay nâng lên lật lại vỗ về các đoàn ánh sáng.
Ầm!
Lý Văn Tường đang trốn trong ánh sáng vặn vẹo kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp bị bàn tay khổng lồ do Dương Minh Tu phát ra ép ra ngoài, vẻ mặt khiếp sợ.
“Chết!”
Dương Minh Tu trầm giọng, một hư ảnh bàn tay khổng lồ màu vàng ngưng tụ trước người hắn.
“Đại Thiên Minh Chưởng.”
Ầm!
Lý Văn Tường dùng hết sức lực tránh thoát một chưởng đầy tử vong nhưng nửa người vẫn trúng hư ảnh bàn tay vàng kia, sươn xường vỡ nát gần một nửa, hắn phun ra mấy ngụm máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài như bao thịt rớt khỏi sàn đấu.
“Dương Minh Tu thắng.” Lý Phương hô to.
Một lão giả Phân Thần kỳ nhanh chóng tiến lại Lý Văn Tường kiểm tra tình trạng đồng thời mang đi.
Khán giả từ khi Trần Lãm còn chưa tỉnh táo hoàn toàn thì hiện tại như bất động, từ khi trận đấu bắt đầu đến lúc chấm dứt, cũng chỉ mới được hơn hai mươi hơi thở mà thôi.
Dương Minh Tu chỉ dùng đúng ba chiêu mỗi chiêu một lần. Mà hắn vẫn chưa dời bước chân lần nào, tư thái cực kỳ ung dung, như cha gặp con.
Mạnh! Trần Lãm đánh giá, hắn phải rút lại lời nói vừa nãy sau trận đấu này. Hắn vừa được Đoạn Lăng Nguyệt truyền âm cho hay Dương Minh Tu đã đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, chiến lực cao nhất hội võ. Hắn bắt đầu suy tính nước đi hợp lý. Ngàn vạn lần không được chủ quan.
Không cẩn thận đến lúc đó e rằng nhận phải kết cục không tưởng.
Dương Minh Tu nhìn sang Trẫn Lãm đăm chiêu suy nghĩ, hắn cuời gằn:
“Trần Lãm, ta xem người có bản lĩnh gì.”
Hắn ngẩng mặt cười to uy mãnh bay về nơi của Dương gia.
Không chỉ Hoàn Nhan Yên Vũ mà Đoạn Lăng Nguyệt cũng lo lắng thay cho Trần Lãm. Nàng không quan tâm đến trận tiếp theo của nàng, cũng chẳng để ý đến chuyện giữa nàng và hắn. Vì sao nàng lại lo lắng như vậy, nàng chẳng thèm để ý.
Dương Minh Tu là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng được Thổ Di Tông bồi dưỡng, so với Tam hộ pháp của Dương gia có thể còn kinh khủng hơn.
“Trận tứ kết thứ ba, Tô Lăng Sương và Trần Ngạn ra sân.”
Tô Lăng Sương một thân váy đỏ rực lửa bó sát tươi cười nhảy lên sàn đấu. Đối thủ Trần Ngạn của nàng là một thanh niên mang hỏa linh căn.
Trần Ngạn cắn răng chấp tay thủ tấn, khẽ quát:
“Viêm Hỏa Hộ Phòng.”
Trần Ngạn ngay khi bắt đầu sử dụng chiến kỹ phòng ngự mạnh nhất bố trí tầng tầng lớp lớp hỏa linh lực hộ thể dày đặc quanh người. Hắn làm vậy nhưng không ai theo dõi cười chê hắn nhút nhát. Bởi vì thực tế hắn chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ đối mặt với Tô Lăng Sương đã tới Nguyên Anh trung kỳ mà còn dám nghênh chiến thì xem như đã là một loại dũng khí rồi.
Như vậy dù Trần Ngạn có thua cũng không có nhục. Hắn dùng sức mạnh tối đa chống đỡ một chiêu của Tô Lăng Sương, không đỡ nổi thì không còn lý do gì nữa để chiến tiếp.
Bản thân hắn cảm thấy may mắn khi vòng trước chỉ đối mặt với một Nguyên Anh sơ kỳ khác. Bằng không đã bị loại. Hắn không phải loại quái thai như Trần Lãm có thể chiến vượt cấp dễ như uống trà.
Ở bên ngoài, những người ngồi gần có thể cảm nhận được sức nóng từ vòng phòng hộ cháy phừng phực kia.
Tô Lăng Sương chỉ nâng lên tay phải, hắc xích tung bay xoắn quanh màn lửa thành từng vòng. Nàng khẽ cười giật mạnh, hắc xích siết chặt, hỏa linh lực cuồn cuộn từ hắc xích phun ra bao phủ màn phòng hộ của Trần Ngạn.
Màn phòng hộ lập tức tiêu tán, nó giống như hòa nhập vào ngọn lửa cường đại hơn mấy lần của Tô Lăng Sương.
“A! Ta chịu thua.” Trần Ngạn bị lửa đốt cháy đen một mảng da đau đớn nhận thua.
“Không vui gì hết.” Tô Lăng Sương chu môi xụ mặt xuống.
Nàng phất tay thu hắc xích trở về.
“Tô Lăng Sương thắng.”
Khán giả nghe Lý Phương tuyên bố không có gì bất ngờ, đối với kết quả này đã dự đoán từ trước.
Tô Lăng Sương thản nhiên bước xuống sàn đầu, trong lúc đi ngang qua Đoạn Lăng Nguyệt nghênh mặt buông lời chanh chua:
“Tới ngươi rồi nha.”
Đoạn Lăng Nguyệt không đáp điểm gót chân bay lên sàn đấu. Đối thủ của nàng nhanh chóng xuất hiện cũng là một nữ nhân mặc lam bào.
Nàng một tay một cái trận bàn lục giác, một tay kết ấn, miệng niệm khẩu quyết:
“Tứ Linh Trận.”
Từ trận bàn phát ra hư ảnh long, lân, quy, phượng uy mãnh gầm thét cắn về phía Đoạn Lăng Nguyệt.
Đối mặt với chiêu thức hoa mỹ phô thiên cái địa, Đoạn Lăng Nguyệt khẽ phất trúc phiến.
“Đàn Chỉ Thần Công.”
Thao tác mở đóng trúc phiến nhuần nhuyễn cực kỳ nhanh trong thoáng chốc bắn ra bốn viên hỏa cầu to cỡ nắm tay.
Hỏa cầu so với hư ảnh linh thú trông như đồ chơi vô hại nhưng uy lực cường đại vô cùng, không khí xung quanh bị hỏa linh lực tàn phá bừa bãi xoắn thành gió lốc. Những hư ảnh kia giống như vụn băng rơi vào trong lò luyện, tan rã trong nháy mắt.
Hỏa cầu thứ nhất hủy diệt hư ảnh long, lân. Hỏa cầu thứ hai hòa tan hư ảnh quy, phượng. Hỏa cầu thứ ba phá vỡ linh lực hộ thể của nữ nhân lam bào, hỏa cầu cuối cùng trực tiếp nện vào ngực nàng chấn bay ra ngoài.
Nàng ăn trọn một hỏa cầu cuối cùng nhưng bản thân nàng lại không bị thương nặng, không có bất kỳ giọt máu tươi xuất hiện. Có thể thấy sức nắm giữ lực đạo của Đoạn Lăng Nguyệt đã đạt đến trình độ nào.
“Ta nhận thua.” Nữ nhân lam bào thở dài ảo não, chênh lệch quá lớn.
Hàng ngàn tiếng hô hò reo từ khán giả. Đoạn Lăng Nguyệt từ đầu đến cuối đều chiến với một phong cách điềm đạm, lãnh tĩnh. Đối với nữ nhân nàng ra tay tới điểm dừng là hết, không để đối thủ thương nặng.
Trần Lãm đối với chuyện này không có gì bất ngờ. Mấy ngày trước khi diễn ra Lam Cực Hội Võ, Đoạn Lăng Nguyệt thường xuyên tu luyện trong trang viên. Nàng bị Hoàn Nhan Yên Vũ miệng ngọt thuyết phục đưa vào, dưới điều kiện lý tưởng nên chiến lực của nàng tiến bộ thêm một bậc. Hơn nữa trong thời gian chữa trị cho Trần Lãm, Đoạn Lăng Nguyệt có được lợi ích không nhỏ.
Đoạn Lăng Nguyệt không có tâm tình hưởng thụ chiến thắng. Nàng sẽ gặp Tô Lăng Sương để quyết định một người vào chung kết, với lợi ích Trần Lãm mang lại hiển nhiên nàng chiếm phần lớn khả năng thắng lợi. Nàng tự hỏi liệu Trần Lãm sẽ đối phó với Dương Minh Tu thế nào. Bởi nàng biết được Trần Lãm và Dương Minh Tu đều không phải dạng người có thể nói ra hai từ “chịu thua”, giữa hắn và Dương Minh Tu chắc chắn sẽ là một trận huyết chiến sinh tử.
Nàng thấy Trần Lãm không có biểu hiện bất thường cũng an tâm phần nào. Bất quá nàng lắc đầu. Sao phải để tâm đến hắn chứ?
Khán giả bàn tán sôi nổi.
Tứ hùng đã được xác định. Ba danh ngạch thẳng tiến Thiên Việt Thư viện, ai sẽ kẻ xui xẻo?
Mọi người hướng về trận đấu tiếp theo giữa Trần Lãm và Dương Minh Tu.
Trần Lãm chiến tích kinh thiên nhưng chỉ là Kim Đan viên mãn trong khi Dương Minh Tu đã là Nguyên Anh hậu kỳ.
Nhiều người nhận định Dương Minh Tu là người mạnh nhất tứ hùng. Trần Lãm tuy đánh bại Tam hộ pháp Dương gia nhưng đó là tình huống có thêm sự hỗ trợ của mấy nữ. Không ai tin tưởng hắn có thể chiến thắng Dương Minh Tu. Dương Minh Tu chắc chắn sẽ không để hắn lành lặn đi xuống.