Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 7302 Lượt Xem

, 255, 0)”>Chương 38: Dễ dàng đối phó

“Ta mạnh cái gì? Tự nhiên bọn hắn ngã vào ta xong lăn ra chết.” Trần Lãm gãi đầu giảo hoạt.

Khán giả thầm mắng ngươi nói láo còn không che đậy. Rõ ràng ngươi biết nhưng vẫn cố tính đứng đó để ra tay âm hiểm.

Chỉ có Tô Lăng Sương trên Bạch Hổ đài đỏ mặt giận dữ. Tên đệ đệ khốn kiếp nói linh tinh cái gì đó? Nàng thừa nhận Trần Lãm rất hợp mất, nghe danh đã lâu nay chứng kiến một phen thật sự có hứng thú. Nhưng Tô Minh đột nhiên gào lên như vậy là chuyện khác a. Khi không nhận Trần Lãm làm anh rể khác nào gán ghép nàng.

“Cẩu đệ ngươi nói cái chó gì đó?”

Tô Lăng Sương quát lớn, Tô Minh hãi hùng ớn lạnh ngồi ngậm câm. Hắn cao hứng quá quên mất giữ cái miệng, quên mất tỷ tỷ hung dữ đang còn trên đài. Kỳ này về nhà phải tự vã trăm bạt tay rồi.

“AAA”

Mười tu sĩ trên Bạch Hổ đài hét thảm văng khỏi sàn đấu. Trên người lở loét các vết thương sâu lộ cả xương trắng.

Một đoạn hắc xích dài cuốn tròn thu vào tay Tô Lăng Nương. Nàng thở phì phò xoay người không quên để lại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hướng về phía Tô Minh.

Nàng vốn dĩ muốn hóa thân thành một thiếu nữ dịu dàng, tay chân thanh thoát biến ảo trên sàn đấu nhưng Tô Minh đã phá hỏng hết. Nàng nhận thức được hình tượng chính nàng trong mắt thế nhân là gì, nàng muốn cho Trần Lãm thấy rằng tất cả đều là sai. Hiện tại Tô Minh thành công kích nộ, nàng hận muốn vã nát cái miệng hắn ngay lúc này.

“Nha đầu này thật là bạo lực.” Trần Lãm thầm nghĩ. Hắn nhớ lại kiếp trước từng xem một số bộ phim, nhân vật nam có một người chị hung dữ phải vật vã thế nào. Tô Minh ngươi thật đáng thương a. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.

Tâm tình có chút thoải mái, Trần Lãm nhếch miệng cười.

“Các ngươi không tìm ta thì ta tìm các ngươi vậy.”

Hắn thi triển thân pháp tiếp cận một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ mặc hoàng bào. Tu sĩ này đang bị bốn tên Kim Đan viên mãn vây công tứ phía nhưng vẫn chiếm thế áp đảo. Bốn tên kia người thổ huyết người người phế một tay, tên sĩ hoàng bào không có vẻ gì sợ hãi ngược lại gây áp lực nặng nề cho đối phương.

Đột nhiên toàn thân hắn đơ ra bất động. Uy áp bị cắt đứt, bốn tên Kim Đan viên mãn bộc phát toàn bộ sức mạnh tung chiêu.

“A… Không thể.”

Bịch!

Tu sĩ hoàng bảo ăn trọn bốn kích vào người chấn tung lên cao. Khi hắn hoàn hồn thì trên người đã xuất hiện bốn lỗ máu phun trào đồng thời tiếp đất ngoài Huyền Vũ đài. Bởi vì đau đớn quá sức chịu đựng liền lâm vào mê man.

Trần Lãm vừa rồi lén lút sử dụng Trần Hồn Thuật. Linh hồn đạt tới đỉnh Kim Đan hậu kỳ dễ dàng áp trụ tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường. Trong chiến đấu chỉ cần lơ là một ánh mắt thì tình thế nghịch chuyển. Bốn tu sĩ Kim Đan viên mãn nhìn Trần Lãm đầy cảm kích, tiếp theo bọn hắn cũng nhảy xuống Huyền Vũ đài. Bọn hắn đều bị thương không nhẹ, tiếp tục thi đấu cũng khó mà trụ lại, hơn nữa còn có khả năng mất mạng.

Trần Lãm không để ý, hắn nhìn thấy có người của Dương gia nhanh chóng kéo tên tu sĩ hoàng bào ra ngoài.

“Nha đầu kia đưa tin cũng không phải lừa đảo.”

Hắn hài lòng nhún vai. Khi gặp Tô Lăng Sương tại tửu lâu, hắn đã nhờ nàng cung cấp danh tính tất cả những người tham gia của Dương gia. Mục đích của hắn là loại bỏ nhân sĩ Dương gia nhiều nhất có thể trong vòng này.

Đột nhiên hắn cảm thấy có vài ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Tả nhãn kích hoạt, hắn phát hiện một nam trung niên âm trầm quan sát hắn không hề tỏ vẻ thân thiện phía Dương gia. Người này là ai có chút giống Dương Thanh Sơn?

Mặc kệ ngươi là ai ta diệt người của ngươi trước. Hai tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ chết trước đó chính là người của Dương gia. Bọn hắn diễn kịch quá chân thật đi khiến ai cũng nghĩ Trần Lãm đục nước béo cò.

Thực tế Trần Lãm đã chú ý đến bọn hắn từ đầu, tả nhãn có thể nhìn rõ từng động tác của hai tên này. Bọn hắn thoạt nhìn ra chiêu muốn đoạt mạng nhưng lại tránh đúng cái vị trí yếu hại. Hơn nữa ánh mắt còn liếc về Trần Lãm trong thoáng chốc, đánh nhau sống chết đến nhưng vẫn phân tâm ra chú ý kẻ khác chắc chắn đáng ngờ.

Vậy Trần Lãm đợi bọn hắn áp sát để ra tay đoạt mạng. Người khác hắn bỏ qua nhưng Dương gia hắn phải diệt, triệt tiêu mầm mấm phát triển từ bé.

Phía bên Chu Tước đài, Đoạn Lăng Nguyệt quan sát hết thảy. Bởi vì nàng có thân phận cao quý trong Lam Cực Thành nên không kẻ nào dám đắc tội, ngay cả bản lĩnh cũng không có. Nàng nghiễm nhiên đứng một nơi cố định ung dung quan chiến.

“Dương gia tới số thật rồi. Bọn hắn âm mưu với tên vô sĩ này nhưng không hề hay biết chính mình mới là chim trong lồng.” Đoạn Lăng Nguyệt suy tính. Nàng nhíu mày cảm thấy Lam Cực Thành kỳ này sẽ biến động thật lớn.

Nàng không biết rằng một nơi khác đang có người nhìn nàng đầy thích thú.

“Đồ nhi của ta thật sự lớn rồi.” Tiêu Dao Các chủ trên bảo tọa nâng trà thưởng thức. Nàng làm sao không nhìn ra dao động trong ánh mắt của Đoạn Lăng Nguyệt. Nàng hướng về Lý Phương tấm tắc nói:

“Xem ra Thiên Việt Thư viện sắp có một mầm non tốt nha.”

“Hi vọng là thế, vẫn còn vòng quyết định a.” Lý Phương bình thản đáp, hắn cũng âm thầm đánh giá Trần Lãm.

“Tâm tính tiểu tử này khá được, chỉ có ăn nói hơi ngông một chút.” Đoạn Lăng Nguyệt khẽ chớp mắt cong môi nói tiếp:

“Ta cá hắn sẽ đoạt quán quân, ngươi tin không?”

“Chưa chắc, vẫn còn Dương Minh Tu thực lực siêu quần đã áp đảo toàn bộ Thanh Long đài, hơn nữa tiên tử không tin vào khả năng của đệ tử sư môn sao?” Lý Phương ôn tồn trả lời, hắn vẫn thể xác định được năng lực thật sự của Trần Lãm.

“Trực giác nữ nhân.” Bốn chữ thốt ra khiến Lý Phương á khẩu. Đối với bốn chữ này nam nhân như hắn không giải thích nổi.

Lúc này người thi đấu Thanh Long đài và Chu Tước đài lọt vào giai đoạn hai đã được xác định. Bạch Hổ đài còn hơn mười người, Tô Lăng Sương tay cầm hắc xích như khiêu vũ càn quét từng đợt cuối cùng.

Trần Lãm không đứng yên nữa, hắn truy tìm người Dương gia không bỏ sót kẻ nào.

“Hự!”

“A!”

“Khốn kiếp lão tử không thù không oán ngươi lại nhắm vào ta.”

Liên tiếp từng âm thanh la hét đau đớn vang lên. Từng tên tu sĩ của Dương gia bị Trần Lãm loại khỏi chiến đài. Người chết, kẻ trọng thương khiến toàn bộ người Dương gia quan sát mất mặt vô cùng. Bọn hắn ai cũng đằng đằng sát khí hận không thể lao lên phanh thây Trần Lãm.

Riêng Dương Thanh Sơn trên phủ thành chủ khẽ thở dài. Dương gia đời này không bằng trước, chỉ còn hi vọng vào Dương Minh Tu.

“Các ngươi xuống hay ta đến?”

Trần Lãm sau khi đạp một tu sĩ Dương gia cuối cùng ra khỏi Huyền Vũ đài thản nhiên hỏi những người còn lại trên sàn.

“Chúng ta bỏ quyền, ngươi quá mạnh, chúng ta bái phục.”

Đám người ảo não lắc đầu thả người bay xuống. Bọn hắn cảm thấy chung trận với Trần Lãm thực lực như thế không có gì quá đáng tiếc, nếu không có Trần Lãm bọn hắn đã trở thành thi thể. Giữ được mạng mười năm sau làm lại vẫn là tốt hơn.

Boong!

Tiếng chuông lớn vang vọng khắp Lam Cực Thành khi Huyền Vũ đài chỉ còn Trần Lãm và ba tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

Giai đoạn một chính thức kết thúc.

Mười sáu người vào giai đoạn hai có một canh giờ để hồi phục trạng thái cơ thể tốt nhất.

Trần Lãm không tốn quá nhiều sức, lại có Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết nên nhanh chóng khôi phục toàn diện. Hoàn Nhan Yên Vũ một bên xoa bóp đấm lưng, miệng cười tíu tít như hoa nở phía sau lớp khăn che mặt.

“Chàng có thể thắng không?” Hoàn Nhan Yên Vũ cao hứng hỏi.

“Ít nhất là vào đến chung kết.” Trần Lãm tự tin trả lời, tay vuốt gò má mềm mại của nàng.

“Xì. Chàng không nói là quán quân luôn đi.” Hoàn Nhan Yên Vũ nũng nịu dựa dẫm, nàng biết rõ thực lực của hắn nhất định có thể giành lấy quán quân.

Thời điểm này hắn đã tăng tiến nhiều so với lần giao thủ với Tam hộ pháp Dương gia. Được chứng kiến nam nhân trong lòng oai phong tỏa sáng và nâng niu cũng là một loại sủng hạnh.

Hai người nói chuyện rất nhỏ nên không ai nghe được. Nếu không sẽ cho rằng Trần Lãm hắn vừa có tí thành tích liền kiêu ngạo.

Đám nam nhân xung quanh ganh tị không thôi. Hoàn Nhan Yên Vũ chỉ nổi bật ở một góc nhỏ phía nam Lam Cực Thành nên hầu như ít người biết đến. Nhìn vào chỉ thấy ánh mắt nàng nên ai cũng cho rằng nàng là một giai nhân. Nàng thật sự là giai nhân, chỉ có bọn hắn không có số hưởng mà thôi.

Ở phía đối diện, Dương Minh Tu âm trầm quan sát. Hắn là người ít nói nhưng sát khí lại không thể che giấu. Nhìn sang Dương Minh Khiêm hắn càng muốn giết Trần Lãm hơn bao giờ hết.

“Không phải ngươi ngu dốt mới trở thành bộ dạng này, hại ta bị trưởng lão trách phạt. Dương gia suy đồi cũng chính từ ngươi.”

Dương Minh Khiêm khiếp đảm co rúm. Hắn thật sự sợ vị đại ca của hắn. Lần trước chính hắn đã nhờ vả Dương Minh Tu hỗ trợ, kết quả đệ tử Nguyên Anh sơ kỳ của Thổ Di Tông chết khiến Dương Minh Tu bị toàn bộ trưởng lão trách phạt tùy tiện dù hắn là đệ tử chân truyền rất được coi trọng.

Dương Minh Tu hừ lạnh, hắn vuốt một chiếc nhẫn trên bàn tay trái mà Dương Minh Khiểm nhìn không hiểu.

“Sư tôn, người cảm thấy tên Trần Lãm là người thế nào?”

Không một ai hay biết hắn đang truyền âm, hơn nữa còn truyền âm vào chiếc nhẫn.

Từ trong nhẫn, một thanh âm truyền vào đầu của hắn:

“Rất mạnh trong cùng cấp, linh lực của hắn rất tinh khiết và nồng đậm. Người phải cẩn thận.”

Thanh âm trong trẻo của nữ nhân vang lên. Dương Minh Tu không có tâm tình hưởng thụ, hắn phải tranh thủ quan sát Trần Lãm để có kế sách đánh bại.

“Giai đoạn hai bắt đầu.”

Lý Phương quát to một tiếng. Toàn trường hướng về hắn vểnh tai nghe xem trận mở màn là ai.

“Trận thứ nhất, 1413 và 877.”

Lý Phương vừa dứt lời, hai thân ảnh lập tức xuất hiện chính là Trần Lãm và một thanh niên mặc võ y trắng chừng 25 tuổi.

“Trận đầu tiên lại là Trần Lãm và Tống Đại của Tống Liêm Võ đường.”

Một người nhận ra lai lịch của thanh niên võ y liền hô lên. Nhiều người nhận ra thân phận ồ lên. Tống Đại là đại đệ tử của Tống Liêm Võ đường phía tây Lam Cực Thành. Tu vi của hắn là Nguyên Anh sơ kỳ nhưng mặc nhiên hắn không có bất kỳ thái độ khinh thường đối với Trần Lãm.

Hai tay ôm quyền siết chặt, ánh mắt cương nghị, Tống Đại khẳng khái nói:

“Tống Đại đến từ Tống Liêm Võ đường, đã nghe thanh danh của ngươi gần đây muốn thử xem sức mạnh thế nào.”

“Được, tới đi.” Trần Lãm không khách khí, đánh giá đối phương không hổ đến từ võ đường, lễ nghi rất tốt.

Hắn vừa dứt lời, Tống Đại tế xuất hai thanh vũ khí một dài một ngắn, tay phải nắm trường kiếm, tay trái cầm lấy trường đao.

“Đao kiếm vô tình?” Trần Lãm có chút bất ngờ, đao kiếm vô tinh theo nghĩa đen là đây sao.

“Đao kiếm hợp bích. Thiên Đại Hắc Khí.”

Tống Đại cấp tốc vận chuyển linh lực dồn vào hai tay, đao kiếm bùng phát ra ánh sáng đen kịch, quang mang tỏa ra bốn phía.

Trường đao và trường kiếm đồng thời vung lên, kiếm khí và đao khí hóa thành vô số ảo ảnh đao kiếm ngày càng lớn. Trong tầm mắt của Trần Lãm, đao kiếm như như từng cột nhà lớn xé gió đâm thẳng.

“Thủy Phản Kính”

Trần Lãm lẩm bẩm, hai tay liên tục kết ấn, thủy tinh tăng tốc xoay tròn quanh kim đan trong đan điền. Chồng chồng lớp lớp tấm kính hướng về đao kiếm.

Trong mắt của Tống Đại, đao kiếm chưa chạm vào tầng kính kia thì hắn đã nghe tiếng quát:

“Bạo Thủy Xung Ba.”

Ầm ầm ầm!

Đao kiếm va chạm phát nổ khói bụi mịt mù nổ cả một mảng sân thi đấu.

“A!”

Keng!

Tống Đại kêu lên một tiếng đau đớn. Khói bụi tản bớt, khán giả nhìn thấy cảnh tượng muốn ngây ngốc.

Trường đao văng xa mấy thước, trên bả vai trái của Tống Đại thủng một lỗ máu tươi phun ra không ngừng. Hắn quỳ rạp xuống đất phải cắm kiếm chống đỡ.

“Ta nhận thua.”

Tống Đại khó khăn mở miệng, cố gắng cười hòa nhã. Hắn đã thua hoàn toàn triệt để trong một nhịp giao phong đầu tiên. Trần Lãm thấp hơn một tiểu cảnh giới nhưng linh lực cô đọng hơn ít nhất năm lần. Hắn đã gần như không hoạt động được bên trái, cảm thấy đánh tiếp không có ý nghĩa nên nhanh chóng nhận thua.

Hơn nữa thua một người như Trần Lãm không có gì phải xấu hổ.

“Đa tạ đã nhường.” Trần Lãm nhanh chóng tiến lại đưa Tống Đại xuống dưới sàn đấu trong tiếng hò reo phấn khích của đám đông.

Đối với người luyện võ tâm tính bình ổn như Tống Đại, Trần Lãm không có gì để không tôn trọng. Hơn nữa, làm ra hành động như vậy còn kéo thêm cho hắn điểm uy danh.

Trận đầu tiên đối với hắn quá nhẹ nhàng.

Đổi lại Hoàn Nhan Yên Vũ và nhiều khán giả thì quá đỗi kinh ngạc. Một số thiếu nữ lộ rõ vẻ si mê trong ánh mắt.