Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 7337 Lượt Xem

, 255, 0)”>Chương 106: Chống chịu kinh người

“Tốt! Súc sinh lần này đừng nghĩ cách trốn nữa, ta xem ngươi làm cách nào sống sót.” Ứng Thành Nhân độc ác cuời lạnh:

“Diệt phân hội của ta, dùng mệnh ngươi tế bái.”

Khí thế Xuất Khiếu hậu kỳ toàn thân bộc phát bành trướng toàn bộ khuôn viên Vô Ngân thương hội, một số kiến trúc yếu ớt lân cận vốn đã gần sụp đổ liền bị chấn thành cát bụi. Điền Nguyên lập tức tản đánh ra một vòng bảo hộ che chở cho mấy nữ Quỳnh Hoa Cung.

Thoáng chốc, Trần lãm cảm nhận được một cỗ uy áp cường hoành bó buộc dồn ép từ bốn phương tám hướng mà đến, hành động bị ngăn trở chậm chạp rõ rệt.

Không gian thoáng đãng, chênh lệch năm tiểu cảnh giới, Trần Lãm không thể chạy trốn bởi đã có Lữ Chí Hòa gắt gao canh chừng, điều này làm cho Ứng Thành Nhân như cá gặp nước.

Hắn bộc lộ bộ mặt thập phần hung ác, linh lực toàn thân phập phù, cả người hắn bỗng nhiên biến mất tại chỗ đã thấy xuất hiện cách Trần Lãm năm mươi trượng trên cao không. Đại trong trong tay phải cấp tốc xoay tròn, mắt nhìn chỉ thấy được một hư ảnh bóng đao lập lờ.

“Bạo Phong Trảm.” Ứng Thành Nhân chém mạnh đại đao.

Hư ảnh đại đao uốn lượn thành hình số tám, một lượng phong linh lực khổng lồ lập tức ngưng tụ thành thực chất như từng dòng khói dày đặc, theo đó bắn ra một cái bóng to lớn giống như thiên thạch lao xuống kéo không gian xung quanh lung lay dữ dội đánh tới đỉnh đầu Trần Lãm.

An Tinh Mỹ âm thầm khiếp đảm, cường độ linh lực này vượt qua lúc nãy. Chính nàng là người đã so chiêu trực tiếp nên hiểu rõ hơn ai hết, Ứng Thành Nhân quyết tốc chiến nghiền ép lấy mạng Trần Lãm.

Trần Lãm không có ý định tránh né, Ngô quản gia hắn còn đánh được thì Ứng Thành Nhân không lý gì phải chạy. Hắn muốn thử lực phòng ngự của chính mình, Thủy Phản Kính chặn trước, tứ tinh vận chuyển tỏa ra bốn lớp linh lực hộ thể, ba loại Thiên Địa Dị Vật thông qua kinh mạch tràn vào máu thịt.

“Hả? Linh lực và mấy loại Thiên Địa Dị Vật có thể bao phủ từng sợi tế bào của ta?”

Hắn thắc mắc nhưng lập tức gạt ra trong đầu, cẩn thận điều động Phá Linh Huyết Diễm bao phủ bên ngoài cơ thể che đi dấu vết bốn loại linh lực.

“Hồng liên mở cho ta!”

Trần Lãm cứng rắn giữ chặt U Minh Thương đâm thẳng.

Ầm!

Lớp kính vỡ nát, mũi thương đâm vào hư ảnh đao mang như xuyên vào khoảng không mà hư ảnh đao mang số tám đồng thời úp trọn thân thể Trần Lãm. Một cỗ cự lực lượng phong bạo truyền đến, hai cánh tay Trần Lãm nứt thành mấy chục tia máu, huyết dịch không ngừng bắn ra. Cùng lúc đó, bốn lớp linh lực hộ thể chính thức nứt toác, phong linh lực cuồng bạo qua hai lớp phòng ngự chắc nhất là Phá Linh Huyết Diễm và Tàn Dương Ảnh Huyết Giáp đã giảm đi một nửa uy lực nhưng tràn vào cơ thể hắn phá rối điên cuồng.

“Hự!” Trần Lãm rớt xuống nặng nề khụy gối trên mặt đất, máu tươi chảy ra hai dòng bên khóe miệng.

“Trần Lãm!” An Tinh Mỹ cùng Hạ Tư Ngọc đồng thanh, lòng nóng như lửa đốt.

“Chút năng lực này còn muốn đánh ta? Thật sự là không biết tự lượng sức mình, chết!” Ứng Thành Nhân trừng hai con ngươi nộ hỏa.

Tay phải hắn lần nữa chém ra một đao uy mãnh như cũ, tay trái tế ra một đoản đao hướng trái tim mà đi. Nếu bị đâm trúng, Trần Lãm gần như thập tử vô sinh.

Mắt thấy tình thế ngàn cân treo sợi tóc, thân ảnh Trần Lãm đột nhiên biến mất, đoản đao xuyên qua tản ảnh Mê Ảnh Tung Bộ cắm vào đất nổ thành một lỗ lớn năm trượng, đá vụn xung quanh đều bị cơn gió lốc cuốn lên dập nát. Trong khi đó nơi hắn xuất hiện lại chính là đao mang phong bạo ngập trời kia.

“Cái gì?” Ứng Thành Nhân thoáng bất ngờ trong chốc lát, không nghĩ tới Trần Lãm hai mặt giáp công đến đường đưa đầu chịu chết, hắn cười dài:

“Ngu xuẩn!”

Khuôn mặt hắn đột nhiên cứng đờ, bởi ánh mắt Trần Lãm không hề sợ hãi, ngược lại chiến ý quyết liệt hiện rõ trên mặt.

Đao mang cuồn cuộn ập tới, Trần Lãm lần nữa thoắt biến với Mê Ảnh Tung Bộ.

Trong thân thể Trần Lãm lúc này linh lực hỗn tạp tán loạn vô cùng. Đao khí sau khi bị hồng liên hấp thụ chỉ còn hơn hai thành lực lượng, nhưng bản chất vẫn là linh lực cấp độ Xuất Khiếu kỳ, nó hung hăng càn quấy khắp nơi trong lục phủ nội tạng Trần Lãm.

Nét mặt hắn tương đối bình thản nhưng trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Đau đớn này như vạn tiễn xuyên thân, vượt xa những lần hắn lấy linh lực luyện thể. Không thể nói là cơ hội tuyệt vời luyện thể, trong đầu liền niệm khẩu quyết Thất Thương Quyền, thúc giục toàn bộ linh lực và cương khí trói buộc phong linh lực hỗn loạn vào gân tủy. Trước đả thương bản thân, sau đả thương người.

Tả quyền nắm chặt, Dạ Hành Ngoa kích hoạt, Trần Lãm nở nụ cười quỷ dị xuất hiện mặt Ứng Thành Nhân.

“Thất Thương Quyền.”

Vẻn vẹn trong chớp mắt, quyền kình ẩn chứa cỗ lực lượng lạ thường nện thẳng vào ngực Ứng Thành Nhân.

Keng!

Tiếng va chạm rền vang nhói cả màng nhĩ, Ứng Thành Nhân trong một thoáng kinh ngạc kia trước thân thể vô hại của Trần Lãm chỉ kịp vung đại đao ngăn chặn quyền này. Trên mặt hắn, da thịt run bần bật, khí huyết lộn nhào dưới lấp gân máu phì nộm phảng phất muốn phá toái ra ngoài.

Ứng Thành Nhân bị bức ngược hơn năm mươi trượng, một giọt máu chảy ra khỏi khóe miệng.

Khiến người ta kinh ngạc là Ứng Thành Nhân tu vi vượt trội vậy mà bị bức ngược, thật sự bị thương. Dù vậy nhưng Ứng Thành Nhân không sợ hãi chấn kinh như tưởng tưởng, hắn cho rằng trong sát na bị biểu hiện của Trần Lãm làm cho hành động chậm lại.

“Còn yếu lắm!” Hắn ngửa đầu thét dài:

“Ta muốn uống máu ngươi!”

Tay trái vươn thẳng, điểm mạnh một loại thủ ấn lê chính lồng ngực, từ trong truyền ra tiếng rít như quỷ khóc sói gào. Trong chớp mắt, một vòng xoáy mập mờ sương khói ẩn giấu lực lượng huyết sắc kỳ dị ầm ầm bành trướng trước ngực. Nhất thời, xung quanh bản thân hắn cuồn cuộn gió lốc, lấy thân trung tâm chưởng ra một cột lốc xoáy có đường kính hai mươi trượng, cao tới mấy trăm trượng.

“Huyết Dung Cuồng Phong Trảm.”

Đại đao chém dọc lốc xoáy làm đôi, lập tức hai luồng lực lượng không gì so sánh nổi cường hãn cắn nuốt toàn bộ không khí xung quanh hóa thành hai mũi tên phóng lên tận trời không theo bất kỳ quỹ đạo nào khiến cho Trần Lãm cấp tốc lùi xa trăm trượng.

Sắc mặt Trần Lãm ngưng trọng, trái tim trong khoảnh khắc luồng khí huyết sắc đó xuất hiện đập nhanh hơn bình thường. Hắn cảm nhận được huyết dịch thể nội mơ hồ muốn thoát ly thân thể tụ vào đoàn gió lốc đó.

Mê Ảnh Tung Bộ thúc giục, Trần Lãm dễ dàng tránh được hai mũi tên huyết sắc, nhưng hai mũi tên tựa hồ có linh tính, chúng khóa chặt thân ảnh Trần Lãm quay ngược nhắm tới không hề suy giảm tốc độ.

“Đó… Thứ đó có thể bám theo hắn!” Hạ Tư Ngọc thất kinh.

“Hắn có cách giải quyết.” An Tinh Mỹ trái lại tỏ vẻ tin tưởng, nhưng không ai thấy một phần môi nàng bị cắn chặt đến rướm máu.

Trần Lãm cảm giác mũi tên huyết sắc đến gần, khí huyết trong cơ thể càng xáo trộn, hắn có thể cảm nhận được sức cắn nuốt ngày càng cuồng bạo, nếu không triệt đệ phá hủy nó sẽ càng ngày mạnh hơn, đến lúc đó tuyệt đối nguy hiểm. Không thể câu giờ, Trần Lãm ra sức thúc đẩy hồng liên trong đan điền.

“Muốn nuốt ta xem ai mạnh hơn.”

Trần Lãm lạnh giọng, toàn thân bộc phát tốc độ hướng tới hai mũi tên huyết sắc. Hồng liên từ lúc nãy đem lại cho hắn cảm giác như có thể nhận thức được ý nghĩ chính mình, lúc này lần nữa rung động.

“Thủy Phản Kính.”

Thủy linh lực toàn bộ tụ vào hai bàn tay, một lớp kính dày cộm ngang nhiên hướng tới hai mũi tên huyết sắc gào rít.

Ầm!

Lớp kính nhanh chóng sụp đổ, linh lực hộ thể Trần Lãm hoàn toàn không cản được, hai mũi tên huyết sắc rực cháy bởi Phá Linh Huyết Diễm tràn vào cơ thể hắn tàn phá mọi nơi.

Phốc!

Trần Lãm phun ra ngụm máu tươi, tiếp theo là từng sợi máu tràn ra khỏi miệng, ánh mắt đau đơn khôn xiết.

Lại là cảm giác này, chỉ là cường độ tăng thêm ít nhất mười lần, hồng liên hấp thụ cho ta!

Bài cũ soạn lại, Trần Lãm vận dụng tất cả luyện thể trong trận chiến sinh tử. Đáng tiếc Ứng Thành Nhân không cho hắn cơ hội đó, bởi hắn nhận thấy lực lượng của Trần Lãm không hề mất đi, ngược lại có chút biến chuyển.

Hắn phải nhanh vì thời khắc đánh ra lốc xoáy huyết sắc từ lồng ngực đã bị phản phệ. Chiến kỹ này phải hiến tế tinh huyết của bản thân mà tinh huyết chứa đựng tinh hoa một đời tu luyện của tu sĩ, xuất ra một phần là ít đi một phần, phải tốn rất nhiều thời gian bồi đắp. Hắn không dám đánh ra chiêu này một lần nữa, cho dù có giết được Trần Lãm thì con đường phía sau chín phần kết thúc.

Đơn giản là nếu hắn đột phá Xuất Khiếu viên mãn thì một đòn vừa rồi chưa tới gặp phải phản phệ, nhưng nếu như vậy thì hắn còn cần gì phải đánh ra.

Phốc!

Rốt cuộc Ứng Thành Nhân không nhịn được toàn thân rung mạnh phun ra một ngụm máu.

Thế đao bồi thêm đột ngột chậm lại bởi phản phệ, mà hai mắt hắn muốn nứt ra. Máu chảy trên người Trần Lãm đột nhiên bốc hơi như chưa từng chảy, toàn thân phát ra tiếng râm ran giống như da thịt, lục phủ ngũ tạng và gân tủy xương cốt va chạm.

“Ha ha, đột phá rồi! Lão cẩu ăn một quyền cho ta! Thất Thương Quyền!”

Toàn trường chấn kinh, trong giao chiến sinh tử lại có thể đột phá?

Ứng Thành Nhân âm trầm khó chịu, liên tục hai lần không ép được Trần Lãm xuống phía dưới, hôm nay nếu thất bại thì cái mặt này xem như bỏ đi hết, uy danh không cách nào cứu nổi. Mà nghĩ tới thất bại tức là chết, hắn không cho rằng Trần Lãm thật sự có năng lực này.

Nguyên Anh trung kỳ ngạnh giết Xuất Khiếu hậu kỳ? Nói ra làm trò cười.

“Đột phá cái gì? Ngươi vẫn như cũ, di ngôn của súc sinh trước khi chết ta nhận.”

Ứng Thành Nhân ác độc gằn giọng, đối mặt với một quyền trước mặt không biết tại sao lại cảm giác so với trước có thêm phần dư lực. Thầm nghĩ đây là cực hạn của Trần Lãm, hắn cười lạnh đảo đại đao một vòng cắt xuống.

“Không!” An Tinh Mỹ nhìn một đao tốc độ uy mảnh chuẩn bị phế hai tay Trần Lãm sợ hãi thốt ra.

Nàng không giữ được bình tĩnh nữa, những chiêu vừa rồi Ứng Thành Nhân thi triển đều không có xuất ra trước đó.

Nghe thanh âm mỹ nhân lo lắng cho mình, Trần Lãm nhếch miệng cười, cứng rắn đục mạnh vào đại đao, quyền kinh chứa đựng các loại linh lực và cương khí.

Uỳnh!

Huyết dịch trong cơ thể Trần Lãm cưỡng ép nổ tung mấy đoạn mạch máu, làn da cánh tay nhuốm đầy một màu đỏ thẳm, xương bàn tay vỡ tan thành từng đoạn, hắn bay ngược ra ngoài như dìu đứt dây.

Ứng Thành Nhân chỉ lùi hơn chục bước lại không hề cảm thấy dễ chịu. Một đao vừa nãy như chém phải đá tảng, hắn có thể chém văng hòn đá nhưng cơ thể đồng thời chịu một lực lượng cuồng bạo hỗn tạp ăn vào trong cơ thịt và kinh mạch.

“Súc sinh ngươi luyện thể?”

Hắn kinh biến quát to, không chỉ hắn mà tất cả người quan sát lập tức chấn động. Pháp thể song tu? Chẳng trách có lá gan đánh vượt năm tiểu cảnh giới.

Đột nhiên con mắt của Ứng Thành Nhân muốn rớt ra ngoài, từng chỗ vết thương loang lổ trên người Trần Lãm đang từ từ khép miệng lại thẳng tới hoàn mỹ như chưa từng bị phá hoại.

“A… ta quên mất hắn còn có thứ này.” An Tinh Mỹ thở phào, thần kinh căng cứng dịu đi vô số lần.

“Là gì vậy cung chủ?” Điệp Tử Nghiên và Hạ Tư Ngọc nhìn thấy sức khôi phục kinh dị của Trần Lãm mà dập đi ngọn lửa trong lòng tò mò hỏi.

“Hắn có một bí thuật gọi là Hành tự Giả, tăng khả năng phục hồi thương thế rất nhiều.” An Tinh Mỹ mỉm cười truyền âm.

“Nhưng đệ tử thấy hắn khôi phục bên ngoài thôi, còn nội thương có thể không?” Điệp Tử Nghiên tấm tắc hỏi.

“Có thể nhưng thương tổn càng nhiều càng tiêu hao linh lực, ta không biết hắn có trụ nổi không.” An Tinh Mỹ thở dài, thoáng chốc rơi vào trầm tư.

Hai nữ đệ tử cũng không khác, lúc này trong đầu các nàng chỉ có một ý niệm, Trần Lãm phải thắng.

“Ta nói nè lẩu cẩu, ngươi có phải Xuất Khiếu kỳ không? Đánh gì như gãi ngứa, ngay cả Tiểu Nghiên của ta cũng không bằng.”

Trần Lãm ngẩn đầu cười lớn cuồng ngạo. Hắn không quên nuốt liền Hồi Thiên Đan, một lần sử dụng Hành tự Giả đã rút hết ba thành linh lực của hắn, cũng may hắn đã tích trữ Hồi Thiên Đan một lượng khổng lồ, nếu không e rằng hai hiệp nữa sẽ cạn hết linh lực.

Phụt!

Ứng Thành Nhân tức giận đến mức thổ huyết, mà những người bên phe Trần Lãm rốt cuộc cũng phì cười một tiếng.

Duy chỉ có Điệp Tử Nghiên đỏ hết mặt giận dữ quát:

“Ngươi nói ai là Tiểu Nghiên của ngươi?”

An Tinh Mỹ nhìn sang Điệp Tử Nghiên rồi lại nhìn Hạ Tự Ngọc không khỏi có suy nghĩ ám muội.

Ngươi thật khiến ta…

Nàng thở dài nói:

“Xem ra chúng ta có hi vọng rồi.”

Cách đó vài trượng, Điền Nguyên vuốt râu đăm chiêu, ánh mắt ngưng trọng nhìn sâu vào Trần Lãm nói:

“May mắn người này không phải địch.”

Tịch Nhan chu môi phụng phịu như ăn phải giấm chua:

“Tên này giấu thật là sâu, lúc trước ta còn muốn đánh với hắn một trận.”