Sự ấm áp khi gần anh

Chiếc xe mui trần màu xanh đó đậu trước một căn biệt thự to lớn trong vùng phố cũng khá gần với trường học của Minh Long. Minh Long và mẹ của cậu bước ra khỏi xe thì đã thấy một chiếc xe BMW mui trần màu trắng xám dừng lại gần đó, lại có hai người bước ra khỏi xe. Mẹ của Minh Long quay nhẹ đôi mắt sang chiếc xe kia, rồi nhoẻn miệng cười tươi:
– “A, chẳng phải là Phu nhân của tập đoàn Trịnh hả?”
Người đó cũng đã chú ý “mục tiêu” cần tìm của mình từ nãy giờ, cười rồi nói:
– “Tôi đây tôi đây, Trương Điển Chi đây, bạn hiền của tôi, Trịnh Nguyệt Nhiên.”
– “Bà “điển chai” xưa kia của tui, lâu ngày không gặp nhỉ?”
Nguyệt Nhiên cười rồi đứng dựa chiếc xe xanh của mình. Điển Chi bước lại gần hai mẹ con nhà kia, bên cạnh theo sau là một cô gái xinh đẹp. Điển Chi cười tươi rồi nói:
– ”Còn nhớ lời hẹn ước xưa kia của chúng ta không, baby?”
Nguyệt Nhiên nhìn sang cô gái đứng bên cạnh người bạn lâu năm của mình, rồi nói:
– “Tất nhiên chứ, ồ.. đây là con gái của Điển Chi đây sao? Xinh đẹp ghê ta. Cháu tên là gì?”
Một cô gái với chiếc váy màu xanh nhẹ của nước biển ngang gối thanh thoát và nhẹ nhàng. Mái tóc dài tận lưng được tết lại kiểu xương cá, càng tăng vẻ đẹp dịu dàng cho cô gái ấy. Gương mặt xinh đẹp được phết một lớp phấn má nhẹ nhàng, đôi môi xinh xắn được thoa một màu son hồng thật đẹp. Cô gái ấy cười dịu rồi nói:
– “Cháu tên là Vương Điệp My! Rất vui khi được gặp cô.”
– “Bác là Nguyệt Nhiên, rất vui khi gặp cháu. Còn đây là Triệu Minh Long, con trai của cô.”
Nguyệt Nhiên cười rồi đẩy nhẹ thằng con trai của mình lên trước. Bốn mắt nhìn nhau một cách ngạc nhiên, Điệp My chớp nhẹ mắt rồi cười dịu rồi nói:
– ”Chào cậu.”
– “Chào cậu..!”
Minh Long cười xã giao rồi nói.
Hai người mẹ “dịu dàng” nhướn nhướn mày một cách “ẩn ý” rồi đồng thanh một câu:
– “Trân trọng thông báo, đây chính là “người đã đính hôn, hôn phu và hôn thê” của hai con. Cứ tiếp tục làm quen nhe!”
Gương mặt hai bên biến sắc. Điệp My vẫn là gương mặt đó, nhưng biến sắc mà tối hầm hầm nhất vẫn là Minh Long. Cậu giật mình rồi hét:
– “Mẹ đùa sao hả?! Hôn phu hôn nhân hôn thê gì ở đây? Mẹ có biêt con mẹ bao nhiêu tuổi không, 16 đây. Cưới hỏi giờ này xong vào tù bóc lịch à?”
– “Bình tĩnh nào con yêu, 18 mẹ sẽ mới cho cưới mà. 6 tháng nữa sẽ tới lễ đính hôn thôi.”
Người mẹ Nguyệt Nhiên cười rồi mở cửa vào nhà.
– “Thôi giờ vào nhà đi, hai con sẽ nói chuyện dễ dàng hơn.”
Cánh cửa được bật mở. Hai chiếc xe kia lần lượt di chuyển vào gara của căn biệt thự to lớn kia. Nhị vị phụ huynh vào phòng khách rồi ngồi “tám” và “tám”. Nhưng trước khi vào cuộc chơi khó ngừng, Nguyệt NHiên vẫn hướng về 2 người trẻ tuổi rồi nói:
– “Hai con lên phòng của Minh Long trò chuyện hay đi chơi đi. Nhưng không làm gì con nhà người ta nhe con yêu!”
– “Mẹ à..!”
Trận cười giòn giã vang lên. Hai người tuổi trẻ bước ra ngoài định sẽ ra ngoài còn tốt hơn ở trong cái nhà “nguy hiểm” này. Minh Long bước lên chiếc xe mui trần vừa nãy rồi giục giã cô gái bên cạnh lên xe:
– ”Ê lên xe coi!”
– “Ê thằng kia, không thể lịch sự hơn một chút à?”
Điệp My đã bỏ đi lớp vỏ “dịu dàng” của mìn ra khỏi cơ thể, bây giờ mới là cá tính thật của Điệp My.
Vương Điệp My là con gái của Chủ tịch tập đoàn thời trang Vương Điệp nổi tiếng. Với vẻ ngoài xinh đẹp một cách sắc sảo, từ nhỏ đã bị người mẹ và cha của mình uốn nắn trong một khuôn khổ đúng chất Tiểu Thư. Với vị thế “nhỏ nhoi” của mình, cô không thể “chiến đấu” lại song nhân kia. Nhưng tính tình vẫn còn bộc lộ với những người bạn chí cốt của mình. Tính tình thật sự của Điệp My là một cô gái nông nỗi, lại hay tức giận và ít khi biết kiềm chế và suy nghĩ thấu đáo. Nhiều lần đã sai sót chỉ vì suy nghĩ một cách quá nông cạn, nhưng cũng khó để mà sửa chữa. Nhưng trước mặt mẹ và mọi người, tính tình dịu dàng và tiểu thư vẫn còn là một lớp bọc hoàn hảo cho Điệp My.
Minh Long hết sức bất ngờ khi thấy “kiểu nói chuyện không giống tiểu thư” này của Điệp My, cậu hỏi một cách vô tư:
– “Cô bị hồn khác nhập à? Lúc vừa nãy còn dịu dàng e thẹn lắm mà, giờ như bà la sát.”
– “La sát la sát cái đầu nhà anh! Có mẹ tôi thì tôi dịu dàng e thẹn thế thôi, không thì mắc cái mớ gì tôi phải giữ lễ gìn phép làm quái gì.”
Điệp My dậm chân một cách tức tối rồi giơ tay, chỉ thẳng mặt Minh Long rồi nói.
– “Cái gì chứ? Nói chuyện chỉ chỏ như con cô đẻ ra thế à? Cô tưởng tôi phải giữ cái vẻ galant như thế bây giờ à? Bỏ mộng đi cô bé à!”
– “Cô bé cái gì mà cô bé. Tôi và anh đồng tuổi chứ ở đó mà bé với bỏng. Còn gọi tôi là bé, tôi thề tôi sẽ bóp chết cái cổ của anh đấy.”
– “Cô tưởng cô dọa tôi như thế thì tôi nghe à? Khùng vừa phải thôi chứ? Tôi gây lộn gì với cô mà đòi bóp chết cổ tôi? Cô nhìn lại cô đi, cô “lùn” hơn tôi đấy nhé!? Lùn hơn thì chịu cái danh “bé” đi, ở đó mà cãi với chả lộn!”
Minh Long trừng mắt một cách bực bội, lại không để ý thì Điệp My đã vào xe từ lúc nào. Dậm chân một cách hối thúc khiến cho Minh Long đem lòng “thương xót” cái nền xe của mình, Điệp My nói:
– “Lẹ..đi lẹ giùm cái coi! Lề mề chậm chạp!”
– “Ờ..ờ..!”
Minh Long do bị hối thúc với sự ngờ nghệch và ngạc nhiên chưa ngưng thì quay xe và rời khỏi nơi căn nhà. VỪa rời khỏi nhà khoảng 1km thì Điệp My đứng dậy trong chiếc xe mui trần mà hét lớn:
– “A..! Khó chịu quá đi!!!! A..!”
Tiếng la vang vọng khắp phố làm Minh Long muốn lủng cả hai cái lỗ tai. Minh Long hét lại:
– ”Trời ơi! Cô đang ở ngoài đường, la với hét rồi người ta tưởng tôi chở động vật chưa qua tiêm chủng nữa đấy!”
Một tiếng “bịch” vang lên, Điệp My ngồi bịch xuống ghế rồi quay qua nhăn mặt rồi nói:
– “Chỉ là giải tỏa nỗi bực bội khi ngồi trong xe của anh thôi.”
– “Cô nói cái gì? Nỗi bực bội khi ngồi trong xe của tôi là cái gì chứ hả?”
Minh Long trừng mắt một cách khó chịu rồi nói.
– “Tôi nói thế đấy. Ngồi chút cũng cãi lộn, mệt!”
– “Mệt thì về nhà mà ngủ đi! Đừng có phô trương cái tính chảnh chọe của cô ra chứ!”
– “Tôi có về được sao? Tôi chảnh thế đấy, chảnh thế đừng có nói chuyện và cãi với tôi nữa!”
– “CÔ..!”