Sự ấm áp khi gần anh

Sau ngày hôm đó, Minh Long với thân hình không thể nào “tệ hơn”. Gương mặt luôn sáng chói của cậu thì ngày hôm đó tối u tối mù. Dáng đi luôn thẳng hàng ngay lối thì ngày hôm đó cong như ông già nhậu rượu. Mất hình tượng thật..!
Chiếc xe mui trần màu xanh trời đậu trước cổng trường, như đang chờ đợi ai đó. Vừa nhìn thấy bóng dáng “xiêu vẹo” của Minh Long, tiếng cười “sỉ nhục” từ trong xe vang vọng ra, làm gương mặt của cậu ta gần như tối sầm.
– “Cười cái gì mà cười chứ hả?”
Giọng cười ấy vẫn vang lên từng chút từng chút, nhưng có vẻ như càng lúc giọng cười lại còn khiến Minh Long cảm thấy nhục nhã hơn chứ không có cảm giác được an ủi chút nào.
– “Ôi trời ơi..haha..haa..ha.. Nghĩ sao Thiếu gia tập đoàn Triệu Minh lại bầm dập ngay ngày vào trường mới thế này hả trời..Haha..! Chuyện này đăng báo nào là báo đó đắt khách luôn..Haha..”
Điệu cười “sỉ nhục” vẫn vang lên trong từng câu nói. Minh Long nhăn mày nhăn mặt thốt lên:
– “Này! Mẹ sỉ nhục con trai mẹ vừa phải thôi chứ!?”
– “Hm..! Hm..!..” – “Nhưng..nhưng mà..aha..ha..ha… không cười không được con ơi..haha..!”
Người phụ nữ cao sang quyền quý ngồi trong xe với mái tóc vàng hoe được uốn lọn trông rất đẹp. Với bộ váy xanh trời được thiết kế theo kiểu ôm sát người một cách vừa phải, tôn lên đường cong gợi cảm của người phụ nữ này. Gương mặt trắng sáng với bờ môi được thoa chút son đỏ càng tăng thêm vẻ đẹp cho bà ấy. Chỉ có điệu cười là sẽ không thể tưởng tượng được hình ảnh của người phụ nữ này – Trịnh Nguyệt Nhiên – Phu nhân của chủ tịch tập đoàn Triệu Minh và là MẸ của Triệu Minh Long.
– “Mẹ..! Sỉ nhục con vừa phải thôi chứ mẹ..!!” -Minh Long nhảy dựng lên vì ấm ức người mẹ sinh ra mình đang sỉ nhục mình
– “Rồi rồi, con trai ngoan của mẹ, sao mà con bị bầm dập vậy? Me me bạn gái người ta rồi bị ăn đập phải không? Hay là đụng phải nàng nào “nhỏ có võ” bị ăn đấm? Hoặc là đi giữa đường bị té đập đầu?”
Người mẹ “vĩ đại” liệt kê những khả năng mà khiến con của bà ta bị thương bầm dập vậy, có ý nghĩ rằng Minh Long càng bị nhục nhã hơn..!
– “Mẹ..! Con mẹ bị người ta bắt nạt mà mẹ hiển nhiên dữ vậy!”
– “Con bị bắt nạt hả? Rồi có sao không con?”
– “Mẹ nhìn con vầy mà còn hỏi nữa hả?”
– “Không, mẹ hỏi cái đứa bắt nạt con ấy. Nó có bị thương do mấy chiêu mèo cào, chó gào của con hay không ấy?!”
Người mẹ vô tư và hồn nhiên đến mức nào khi phát ra câu nói này vậy nhỉ. Gương mặt của Minh Long dần tối tối tối và tối, vùng vằn vọt lên xe, không thèm nhìn mẹ mình một câu.
– “Thôi mà con yêu, đừng có giận mẹ mình vậy chớ!”
– ”Xớ, tui giận rồi! Quỷ sứ hà..!”
– ”Mẹ sợ con buồn thiệt ấy, nhưng mà.. mẹ đang có sự nghi ngờ về giới tính của con ấy!”
– “Mẹ..!Cứ chọc con hoài nha!”
– “Aha, rồi giờ nói đi con trai. Ai mà quánh con tui bầm dập dữ vầy nè?”
– “Một thằng bạn.. Con mới làm chậm nó có chút xíu thời gian, nó quật nó quật con như quật chiếu cho chiếu sạch vậy ấy. Cầm lên như cuộn chiếu, quật thẳng xuống cái bàn hai ba lần..Giờ con hiểu được nỗi đau của những cái chiếu rồi đấy!”
– “Con mẹ làm văn hay.. Sao con không làm nhà văn hén. Con sẽ đạt được một giải Nô-bèn (Nô-bèn?!) về Văn học – Người xàm nhất Hành tinh.”
– “Mẹ..!Là Nobel, chứ không có phải là Nô-bèn!”
– “Mệt nghen, bắt bẻ tui hoài. Tui thích nói Nô-bèn thì kệ tui, không có nhờ cậu sửa lưng..Nuôi cho khôn với lớn, giờ tui nói sai có câu mà nó cũng sửa lưng sửa cổ sửa hổ sửa mèo sửa kèo sửa cột sửa bột sửa đường sửa trường sửa lớp sửa xốp sửa mềm sửa thềm sửa hành lang sửa ngan sửa ngỗng sửa bổng sửa bay sửa tay sửa chân sửa sân sửa nhà sửa cà sửa mướp sửa cướp sửa trộm, sửa tùm lum tui hết trơn hà!”
– “Mẹ à! Mẹ quan tâm con mẹ một chút đi chứ! Đi rước con mình mà thấy sỉ nhục con mình không hà!”
– “Thôi thôi, nghe con kể quen quen. Chắc là cậu Hoàng Thiên Phong với bé Hoàng Thiên Mẫn không?”
– “Đúng rồi đấy..! Nghe đâu chỉ cần đụng tới Thiên Mẫn là tàn đời với Thiên Phong. Chắc là anh em.”
– “Mẹ mong con có một cái IQ nhe con.”
– “Hả!? Ý mẹ là con không có IQ đó hả?!”
– “Ờ..Con nghĩ thử giùm mẹ coi: Hai người học cùng lớp, suy ra bằng tuổi. Mà con nhìn hai cái bản mặt đó có giống không, không giống. Mà không giống thì không phải sinh đôi. Mà không sinh đôi thì sinh lẻ, mà sinh lẻ thì bằng tuổi là vô lý. Từ đó suy ra, họ không phải anh em. Sao con không có IQ thế hả con!?”
– “Xớ.. chỉ là con không thích suy nghĩ thôi. Vậy thì gia thế của họ là cái gì?”
Người phụ nữ đảo tay lái, nhoẻn miệng cười một cách đầy ẩn ý rồi nói:
– “Hoàng Thiên Mẫn – con gái duy nhất của tập đoàn Hoàng Thiên, nắm trong tay 3 tập đoàn về bất động sản – giải trí và chứng khoán. Tính tình thì khó đoán, nhưng không thuộc dạng lạnh lùng, chỉ ít nói. Còn Hoàng Thiên Phong, là người con nuôi của Chủ tịch, nhận từ Cô Nhi viện, vì vậy được lấy họ Hoàng Thiên. Thế thôi. Nhưng mà mẹ báo con tin vui nè, con quen biết nhau như vậy là tốt, sắp tới, ba mẹ sẽ ký hợp đồng chính trị với Hoàng Thiên rồi cùng Chủ tịch Hoàng Thiên sang Ý để công tác. Con thì sống một mình thì chết sớm thôi, con sẽ sang ở nhà của họ đấy nha con..”
Ôi nghe qua như sét đánh ngang tai..
Minh Long hét lên một câu khiếp đảm:
– “Cái gì? Mẹ đang đùa với con sao?! Mẹ có biết Thiên Phong đa sn con mẹ bầm dập tới như thế này, thà để con một mình chết sớm nhưng toàn thây, ở bên nhà hai người đó chắc con chết sớm mà còn thân xác hoang tàn không nhận ra cho mà coi!” –
– “Kệ con chứ..!”
– “Gì chứ..Mẹ à…!!! Mà mẹ này..!”
Người phụ nữ quay sang với gương mặt “thiên thần” cười tươi rói rồi hỏi:
– “Gì vậy con Yêu?”
– “Mẹ phải mẹ ruột con không..!”
Minh Long với gương mặt suy tư và ngẫm nghĩ một cách “nhảm” và “xàm” mức không tả được. Ngay lập tức, gương mặt của người phụ nữ trở nên tối hầm hầm, không thèm trả lời cậu mà lái xe quay về nhà..