Sự ấm áp khi gần anh

Khẽ thở dài cho “số phận” của mình, Điệp My thoáng phút chốc đã chìm trong giấc mộng, để chuẩn bị tinh thần cho ngày mai.
Thời gian qua cũng không đợi chờ ai được nữa. Sáng rồi!
– “Điệp My! Dậy nhanh lên coi con!”
Điển Chi hét lớn vào cái lỗ tai của Điệp My. Điệp My giật mình nảy lên, quay quắt ra nhìn người mẹ thân yêu của mình rồi càu nhàu:
– “Gì chứ..! Đừng hét trong lỗ tai con như vậy. Con sẽ mau điếc đấy!”
– “Hic…! Thôi..chuẩn bị đi. Tui hông thèm làm phiền cô nữa. Đồng phục tui để trong phòng vệ sinh rồi đấy. Nhanh lên đi.”
Điển Chi xụ xụ cái mặt xinh đẹp sang trọng của mình rồi đi ra khỏi phòng, với thái độ đang dỗi cô con gái của mình.
Điệp My thấy gương mặt “nhõng nhẽo” này của mẹ mình cũng khá nhiều, không còn cảm thấy buồn cười hay ngạc nhiên nữa, huống chi cô còn cảm thấy hôm nay là một ngày cực kì khó chịu và nhất là sáng hôm nay!
Lết cái thân tàn ma dại của mình vào phòng vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân trong khoảng 15 phút, kể cả mặc áo đồng phục của trường Nhật Nguyệt. Chiếc áo sơ mi trắng dài tay được là thẳng, nhưng bị cô xăn lên tận khuỷu, với cô, dài tay như vậy thật là vướng víu, nhưng lại phải buông xuống. Còn cả chiếc nơ buộc mãi, buộc đại vào cho rồi. Tiểu thư như cô, vậy mà không biết cách buộc sao cho đúng với đồng phục. Chiếc váy dài màu đen, cho hợp màu, cô còn vận một đôi tất đen, dài tới gối và đôi giày Nike cũng màu đen. Mái tóc nhuộm màu xanh nhẹ của biển được tết kiểu xương cá – một kiểu tóc mà mẹ cô tư vấn là cực kì dịu dàng.
Nhanh chóng xách cặp xuống nhà, món trứng ốp-la được bày ra trước mắt, trông thật đẹp. Ăn xong thì Điệp My lên chiếc BMW màu trắng xám quen thuộc để đến một ngôi trường mới.
Cũng với tốc độ thần thánh như khi “bé” Phong chở “bé” Mẫn, nhanh chóng Điệp My đã có mặt tại trường.
– ”Wow..!”
Tiếng thốt lên nhẹ nhàng của Điệp My khi nhìn thấy trường. Không phải là lần đầu cô thấy những ngôi trường sang trọng. Nhưng, Nhật Nguyệt mới là ngôi trường sang trọng nhất cô từng thấy. Cái cổng tuy làm bằng sắt, nhưng được mạ màu ánh bạc trông thật lấp lánh. Sân trường rộng, rộng hơn cả ngàn km vuông, cũng không chừng. Những phòng học trong các “tòa nhà” mới là nguy nga, tráng lệ nhất. Các phòng học đứng từ dưới, nhìn qua các khe cửa sổ trong veo cũng thấy như gần hết sự trang trí trong phòng. Những cái bàn, cái ghế được sơn bằng loại sơn gần như là tốt nhất, sàn lớp học luôn sạch bóng. Phòng học lại thoáng mát, xung quanh nhiều cây xanh, tạo một cảm giác thoải mái, dễ chịu cho học sinh. Điệp My thốt lên:
– “Thật tinh tế!”
Điệp My cũng đang thầm tán thưởng cho người đã có những ý tưởng này. Tuy không gọi là mới, nhưng lại là môi trường phù hợp cho những kiến thức dày đặc của học sinh. Chỉ mới bề ngoài mà đã như vậy, bên trong không biết còn như thế nào. Điệp My chợt hào hứng, muốn tìm ra sự thú vị ở nơi này.
Còn khi chiếc xe ngưng trước cổng trường. Các học sinh đã xúm lại xì xào bàn tán.
– “Ai thế? Chả lẽ là Thiên Mẫn và Thiên Phong?”
– “Họ đổi xe sao?”
– “Không, họ vốn là “biểu tượng” của Lamborghini, sao giờ lại là BMW được?”
– “Đúng rồi đấy, họ còn đâu có thích mấy cái màu nổi này, họ thường màu đen là chủ đạo mà.”
– “Vậy chứ là ai? Ai vừa đổi đời sao?”
– “Hay là học sinh mới đến?”
Từng tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng to hơn, nhưng Điệp My vẫn không thèm để ý. Điển Chi từ ghế tài xế, bước ra ngoài xe thì một tiếng “Ồ!” vang lên, như thấy một siêu sao nổi tiếng xuất hiện trước mặt họ. Lại một trận xì xào vang lên:
– “Đây không phải là Phu nhân của Vương Chủ tịch sao!?”
– “Vương Chủ tịch? Không phải là tập đoàn Vương nổi tiếng đấy chứ!?”
– “Ừ, đúng rồi. Không biết bà ấy đến đây làm gì nhỉ? Hay là quý tử của bà ấy học ở đây?”
– “Bộ có sao? Có nghe gì nổi tiếng là liên quan đến tập đoàn Vương đâu?”
– “…”
Điệp My cũng ra khỏi xe, lại thêm một tiếng “Ồ!” vang lên lần thứ hai. Tiếng xì xào bàn tán lại vang lên, hôm nay đã là lần thứ Ba rồi.
– “Đẹp quá!”
– “Tiểu thư họ Vương đây sao? Đẹp hơn giới báo chí diễn tả nữa!”
– “Đúng là tiểu thư có khác, gia thế đã đẹp, người cũng đẹp, đẹp đến mức ngây ngất luôn!”
– “Trường ta vinh hạnh.”
– “Sao lại nói vậy?”
– “Mới gần đây thôi, thì có hai người “nam thanh nữ tú” chuyển đến, rồi mới đây thì là một “hotboy”, này nữa thì chẳng phải là một “tiểu thư, hotgirl” sao!?”
– “Đúng nhỉ. “Tứ đại” luôn rồi còn gì?
– “Hết Tam đại là học chung một lớp, chẳng biết cô ấy có học chung họ hông ha. Nhìn cũng trạc tuổi Tam đại hết.”
Những lời nói đùa cuối cùng lại lọt vào tai Điệp My. Cái gì mà “Tứ đại”, chẳng biết hai đứa kia là đứa nào, nhưng mà chung một nhóm với thằng khốn nạn Minh Long là thà là chết liền, đầu thai kiếp khác còn hơn!
Điển Chi ra hiệu đi theo mẹ, cô đành phải nối gót, mặc những cái lời bàn tán ở phía sau lưng mình. Hai người nhanh chóng đến phòng Hiệu trưởng, gõ nhẹ cửa và nhận được từ “Mời vào!” thì hai người bước vào.
Một người phụ nữ cỡ ngoài 30 ngồi trên chiếc ghế đệm màu hồng sậm. Mái tóc uốn xoăn vén một bên, gương mặt lại cực kì “hình sự”. Điển Chi nhìn thôi cũng hơi sợ sợ, cười cười rồi nói:
– “Aha.. Tôi là Trương Điển Chi đây. Còn đây là con gái tôi, Vương Điệp My, chào cô đi con!”
Nở nụ cười dịu hiền, biểu lộ nét dịu dàng của mình rồi Điệp My khẽ cúi đầu nói:
– “Em chào cô ạ.”
Nhìn sơ qua Điệp My, Hiệu trưởng khẽ đánh giá thầm “Thật là, một học sinh ưu tú!”
Ngay sau đó, không đợi gì thêm, Hiệu trưởng nhìn Điệp My rồi nói:
– “Ừ, được rồi. Giờ em có thể lên lớp, 10A1 nhé.”
Lời vừa dứt, tiếng chuông báo hiệu giờ vào học cũng đã vang lên. Vội chào Hiệu trưởng, Điệp My bước quay đi, bỏ Mẹ mình và bà hiệu trưởng hình sự lại. Mẹ cũng mau chóng cáo từ để tránh khỏi bầu không khí u ám với vẻ mặt “tối hầm hầm” của Hiệu trưởng Nhật Nguyệt.
Bước lên lớp 10A1, Điệp My mở cửa rồi bước vào lớp. Giáo viên nhìn cô chằm chằm, khẽ gật đầu chào vị giáo viên đang ở trong lớp, giáo viên cũng gật đầu lại. Điệp My ngập ngừng nói:
– “À.. Em là học sinh mới thưa cô.”
– “À, vậy vào đây đi em!”
Giáo viên như hiểu ra điều gì đó, gọi cô vào. Điệp My bước vào, nhìn sơ qua cả lớp, một cái bản mặt mà cô hằng đêm ưa ghét.. Đó là cái bản mặt vênh vênh của Triệu Minh Long. Sắc mặt cô dần tối hầm hầm, cái gì vậy chứ? Đi đâu cũng gặp âm binh!
Giáo viên dường như không để ý đến sắc mặt mất lòng của Điệp My, vui vẻ quay sang cả lớp rồi nói:
– “Đây là học sinh mới của lớp chúng ta. Em tự giới thiệu đi nào.”
– “A..À..Tớ là Vương Điệp My, mong các cậu giúp đỡ.”
Gương mặt xinh đẹp khẽ đỏ hồng lên. Điệp My đã đến trình độ diễn viên chuyện nghiệp. Ngoài đỏ – trong đen là tâm trạng hiện tại của cô. Ngay lập tức, câu nói hòa đồng, dịu dàng và e thẹn, cùng với gương mặt đỏ hồng đã tạo cảm tình với các bạn trong lớp. Khác với Thiên Mẫn, khi vừa đến lớp, thì lớp đang phá quậy, trở nên một cái lớp “u ám hết sức”.
Ở phía dưới, lại có nhiều đôi mắt đã trở thành hình trái tim hồng, dán chặt vào gương mặt xinh đẹp của Điệp My. Nhưng lại có một gương mặt “tối hầm hầm như bão táp”, chẳng ai khác là gương mặt của Triệu Minh Long.
Cái gì vậy chứ!? Lại gặp phải cô ta à? Cái vẻ mặt thẹn thùng đó là quái gì? Ngoài đời cô ta mà như thế á? Chắc mình cũng không được bình thường rồi. Cái giọng đanh thép khi cãi lộn của cô ta, chẳng khác gì mấy bà ngoài chợ, ấy thế mà trước mặt mấy người này thì lại là một nữ sinh hiền thục, một tiểu thư khuê các! Đóng kịch giỏi thật đấy!
Giáo viên nhìn quanh lớp, chỉ còn duy nhất một chỗ trống, vâng, đó chính là bên cạnh Minh Long. Tâm trạng của Điệp My chợt tối hơn cả bóng tối! Hy vọng không phải như vậy..
Giáo viên hé môi, nói:
– “Điệp My này, em xuống chỗ bên cạnh Minh Long nhé.”
– “Không được!”
Minh Long đứng dậy, hét lên. Dù không muốn, nhưng Điệp My đang thầm đa tạ anh ta. Tốt nhất là nói giùm luôn đi, chứ bây giờ cô biết mở miệng bằng cách gì chứ.
– “Sao vậy Minh Long? Em không có tinh thần giúp đỡ bạn mới gì cả vậy.”
Giáo viên khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng. Minh Long nói một cách bất đắc dĩ, để tỏ vẻ là thật – lòng không muốn.
– “À cô, cô đem bất kì bạn gái bạn trai bạn nam bạn nữ bạn gay bạn les gì sang đây ngồi cùng em cũng được. Đừng có để con đi..à, cô ấy ngồi kế em!”
– “Bây giờ đổi chỗ các bạn không được, sẽ gây rối loạn mất!”
– “Hay giờ vầy.. em tình nguyện ngồi đất học, để cô ấy lên bàn em ngồi. Dù sao em nhất quyết là không bao giờ ngồi cùng cô ấy!”
– “Như vậy rồi trường sẽ nói tôi ngược đãi em, phụ huynh em nói trường ngược đãi em, ảnh hưởng danh dự tiếng tăm của trường. Tôi nói một em nghe một, đừng nhiều lời. Điệp My, em về chỗ ngồi đi.”
Nở một nụ cười gượng gạo.. Trong lòng thầm rủa bà cô:”Chết tiệt! Bà ác vừa phải thôi, cho thằng ôn dịch đó ở dưới sàn mà học đi, tui lên bàn ngồi. Mắc cái chứng gì mà ép buộc tui ngồi chung với thằng đó chứ hả?! Thật là xui xẻo. Bộ hết chỗ cho tui hay thằng đó ngồi hay sao mà bắt tui với nó ngồi chung vậy trời…!?”
Điệp My lủi thủi về chỗ ngồi. Minh Long theo phản xạ mà lùi vào trong, càng cách cái chỗ phạm vi của Điệp My càng xa càng tốt. Tốt nhất là đừng để bị võ miệng của cô ta hành hạ ngày ngày! Nếu không, lỗ tai của cậu chắc sẽ mau mà điếc mất thôi!
Tiếng nhắc nhở lại vang lên:
– “Minh Long, em mà còn như thế nữa, tôi sẽ báo với Hiệu trưởng, báo phụ huynh em đấy. Còn Thiên Mẫn, em không nhìn cửa sổ nữa được không hả? Có gì bên ngoài mà em cứ ngắm như vậy. Có trai đẹp hay sao mà còn nhìn? Còn Thiên Phong nữa, em ngủ gật thì về nhà luôn đi.”
Vừa dứt câu, đôi mắt Thiên Phong xẹt tia lửa điện vào người bà cô. Đây là giáo viên mới, từ chi nhánh Nhật Nguyệt chuyển về trung tâm chính dạy. Mới hai ngày, chưa biết gì về “tăm tiếng” của Thiên Mẫn và Thiên Phong mới nói những câu từ, được cho là vô lễ với họ.
Những học sinh khác khẽ lắc đầu tiếc thương cho bà cô. Lại chọc giận Thiên Phong, lại còn xúc phạm, dù chỉ là nói móc Thiên Mẫn. Đời bà cô đã tàn. Thiên Phong vẫn không thèm ngóc đầu, nói những câu từ như một con dao đâm xuyên qua não của bà cô:
– “Dọn đồ, và đi về ngay đi. Ngay bây giờ, chỉ cần một cú điện thoại, thì “cô” sẽ được “nghỉ hưu” khi còn trẻ đấy, “cô” à.”
Một chất giọng lãnh đạm vang lên. Bà cô nhếch môi, trong lòng cũng có chút sợ sệt, rồi nói:
– “Em đùa tôi đấy à? Em thì là cái gì mà dám làm như vậy? Tôi nói cho em biết, em có thể bị đuổi học trước khi tôi bị đuổi nữa kìa, đừng dùng cái giọng thiếu gia của em nói với tôi. Em chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa, đến trường học với hành thôi. Là cái thá gì mà nói với tôi bằng cái giọng đó?”
Thiên Phong điên lên. Đứng phắt dậy, đạp chiếc bàn trước mặt cậu ra xa, không ngại an nguy của kẻ ngồi trước đang phải hứng chịu cơn đau ập đến. Hai tay đưa vào túi quần, chất giọng lãnh đạm, lại còn mang theo một cảm giác vô tình lạnh lẽo:
– “Cút đi.”
– “Em dám..!?”
– “Tại sao tôi không dám, tôi bảo bà cút đi. Đừng để tôi phải động tay.”
– “Nói thế, nhưng em có dám không mà động tay với chả động chân!”
Lời nói kiêu ngạo vang lên từ cửa miệng của bà cô, nhưng bà ta không biết rằng, bà đang chọc phải một con rắn.. rắn hổ mang. Nó có thể cắn “phập” tay của bà, bất – kì – lúc – nào! Kể cả bây giờ cũng không ngoại lệ.
Thiên Phong tiến đến gần bà cô, giơ chân, đạp thẳng vào bụng bà cô, làm bà ta văng ra khá xa, nằm lăn lóc mà ôm bụng than đau. Vẫn còn ráng nói:
– “Đồ vô phép! Báo hiệu trưởng nhanh! Nhanh lên!”
Thúc giục các học sinh trong lớp lên báo với Hiệu trưởng, nhưng không ai dám ra khỏi chỗ nữa, chứ đừng nói là lên báo hiệu trưởng. Lúc hai người chuyển tới, Hiệu Trưởng còn phải “cười cười”, đưa tận hai người lên phòng học. Đụng đến Thiên Phong, lãnh hậu quả như thế, nhưng còn đụng đến Thiên Mẫn, chỉ có thể là chết – nghĩa đúng, nghĩa gốc của từ “chết”, không nói bóng nói gió nói tránh né gì cả, “chết” là “chết”.
Nhìn thấy cả lớp run sợ, bà cô liếc nhìn Thiên Phong rồi đích thân chạy xuống phòng Hiệu trưởng báo lại.
Điệp My và Minh Long vẫn còn chưa hoàn hồn khi nhìn thấy cái người tên Thiên Phong nổi điên như vậy. Cũng không thể gọi là nổi điên, chỉ động đến họ thì Thiên Phong đều không nể tình ai là nam hay nữ, ai là già hay trẻ. Chỉ biết, trước mặt Thiên Phong là con người – là một con người vừa xúc phạm anh và Thiên Mẫn, và không kiềm chế bất kì điều gì mà lao vào như một con thú thèm khát thịt người. Nhưng khi đụng vào Thiên Mẫn, thì chẳng khác gì một con quái thú điên loạn, điên loạn đến mức muốn hủy diệt cả loài người..
Vài phút sau.. bà cô kia cầm tờ giấy mà run run bước lên lớp. Bà ta không thể tin nỗi.. hiệu trưởng vừa cấp giấy “đuổi việc” cho bà! Nhìn Thiên Phong bằng ánh mắt, ghê sợ cũng có, khinh bỉ cũng có, kinh tởm càng có, nhưng khóe miệng lại không dám mấp máy bất kì câu nói nào, vì chỉ cần mở miệng không suy nghĩ, bà có thể mất mạng như chơi. Vội vã cầm chiếc túi xách, ra khỏi lớp. Không khí lớp trở nên yên lặng..Thiên Phong ngồi xuống, lấy mũi chân kéo chiếc bàn lại gần rồi nằm gục xuống, nhắm hờ mắt. Thiên Mẫn từ nãy giờ, vẫn im lặng.