SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Chương 223: Khởi đầu thuận lợi

“Chào em. Kim Yến đúng không?”

Đứng bên trong con đường vào phòng chờ, hắn ta mặc kệ cô nàng đang đưa đón với ai, đối với hắn chinh phục một cô gái thành thục như vậy mới có thể sung sướng được. Đối với một cô gái trong trắng chán ngắt như kia làm hắn chẳng thèm để ý. Nhìn dáng người nẩy nở, từ gương mặt lẫn đường nét đẫy đà làm hắn vô cùng thỏa mãn.

“Anh là?” Kim Yến khẽ dừng lại một nhịp, người đàn ông trước mặt cô tuổi khoảng chừng hơn ba mươi, dáng vẻ chững chạc, gương mặt hơi cười tạo cảm giác thân thiết vô cùng.

“Anh tự giới thiệu nhé. Anh tên Bảo An, anh cảm thấy em vô cùng thích hợp với anh… nên muốn mời em tới chỗ của anh….” Người đàn ông tên Bảo An khẽ mỉm cười, lại nói.

“Chỗ của anh? Là sao nhỉ?” Kim Yến khẽ đưa mắt, nàng cảm thấy người đàn ông trước mặt mình phong độ vô cùng, là một mẫu người thành công kèm theo sự quyến rũ của phái mạnh.

“Chỗ của anh chuyên huấn luyện các vận động viên, hứa hẹn sẽ đào tạo em trở nên tốt hơn.” Bảo An lại nói tiếp, mang theo câu nói hứa hẹn.

“Vậy còn gì bằng…” Kim Yến khóe miệng khẽ cười đáp.

“Vậy chúng ta hẹn sau trận đấu nhé. Anh sẽ đến đón em………. Em đẹp lắm… rất hợp với anh….” Bảo An khẽ mỉm cười quay đi, còn không quên nói nhẹ vào tai nàng một câu rồi thẳng chân rời đi dứt khoát.

Nơi này dù gì cũng không phải nơi để câu dẫn mấy cô gái, hắn đơn giản nói mấy câu như thế. Nếu mấy cô gái tò mò thì nhất định sẽ rơi vào bẫy của hắn bày ra mà thôi.

Kim Yến đưa mắt nhìn tên đàn ông kia rời đi, mùi hương quyến rũ nam tính chợt làm nàng bồi hồi vô cùng. Nàng dễ dàng nhận ra hắn ta là một người thành đạt, hơn hẳn tên thiếu gia của hắn vô số lần, một kẻ chỉ biết xài tiền của gia đình không xứng được với một người như thế kia.

Ánh mắt khẽ lấp lóe, nàng sải bước đi vào bên trong. Như thế nào phải còn xem chiều hôm nay như thế nào đã.

.

.

Trên xe khách.

Bởi vì Minh Nguyệt lựa chọn ở lại cùng với mẹ nên lúc này Phương mới lên xe khách để có thể quay về thành phố. Lần này không tự đi xe nên có phần hơi bất tiện, phải đến sáng mới có chuyến xe để trở về.

Nó làm sao không nhớ buổi sáng nay chính là trận đấu đầu tiên của Kiều Thu cơ chứ, tuy nhiên bởi vì đi xe khách nên nó không thể nào chủ động được thời gian.

Nếu đi máy bay thì còn bất tiện hơn bởi vì đến chiều mới có chiếu bay về bên dưới.

Thế là nó lựa chọn xe khách để về nhanh hơn, nhanh nhưng cũng phải mất ít nhất bốn tiếng mới có thể tới bên dưới.

“Hi vọng không trễ giờ.” Phương khẽ thốt lên một câu bất đắc dĩ, nó quả thật hơi khó giải quyết trong tình huống này, lần này chắc chắn sẽ bị Kiều Thu dỗi cho mà xem.

Đoán trước được tình huống như vậy, nó nhất định phải chuẩn bị quà trước cho cô nàng.

Hiện tại bên trong sân vận động thì đang diễn ra chương trình khai mạc, phải còn hơn nửa giờ thì mới tới giờ mở màn trận đầu tiên. Các đội bây giờ đã tiến hành khởi động để có thể nhập cuộc nhanh nhất.

Mỗi lần diễn ra đến hai trận đấu song song với nhau, cho nên mười sáu đội chỉ cần ba ngày là có thể tìm ra được đội vô địch rồi.

Đã hứa với Kiều Thu rằng sẽ tới tham dự nên không thể nào thất hứa được, nó cũng không ngờ công việc lại liên tục như vậy khiến nó không có thời gian.

Vừa xong chuyện với Minh Nguyệt thì lại tới chuyện của công ty Tiên Hoa, cũng may là vừa kịp lúc để về, nếu không nó không biết phải đối mặt với nàng như nào nữa.

Ngay khi xuống bến xe nó ngay lập tức phóng xe taxi về nhà rồi lại lái xe tới nhà thi đấu.

.

.

Trong sân thi đấu.

“Hiệp 1 kết thúc. Phần thắng thuộc về đội tuyển Xuyên Á”

Âm thanh phát loa trọng tài vang lên bên trong sân vận động, hiệp 1 sau gần nửa giờ cuối cùng cũng kết thúc. Thời gian nghỉ giữa hiệp chỉ vỏn vẹn 10 phút, thời gian đủ để các vận động viên hồi sức.

“Tưởng không dễ mà ai ngờ lại dễ tới không tưởng.”

Sau khi rời sân đấu, mọi người ai nấy đều cảm thấy hưng phấn. Hiệp đấu đầu tiên sau hơn hai tháng tập luyện và mọi người cũng đã thấy được thành quả ngày hôm nay.

Một chiến thắng cách biệt không quá xa, chỉ vỏn vẹn năm điểm cách biệt. Nhưng hơn ai hết, chính huấn luyện viên là người hiểu rõ nhất, đó chính là các cô gái còn chưa thể hiện hết năng lực của mình.

“Trận này mặc dù chưa bung hết sức. Nhưng đối thủ có lẽ cũng như vậy. Họ rất có thể đang thăm dò chúng ta, tất cả trong hiệp đấu sau phải tập trung.”

Huấn luyện viên thấy các cô nàng đang ỷ lại thì ngay lập tức chấn chỉnh, không cho các cô gái có một chút ý nghĩ chủ quan nào. Trận đầu tiên nên nhất định phải không có sơ suất nào sảy ra.

“Huấn luyện viên khó tánh quá.”

“Quả thật là dễ mà. Đám kia đánh như đang chơi.. Thật không có hứng thú mà…”

“Mọi người đừng có khinh địch nữa. Một chút nhớ nương tay nhé.”

Các cô gái nhanh chóng tranh luận, đã quá quen với việc các cô gái thích bắt bẽ này nên huấn luyện viên chỉ biết đứng nhìn các nàng bất lực. Bởi vì chính ông hiểu rõ trận đấu này dễ hơn so với ông tưởng tượng nhiều.

Duy chỉ có Kiều Thu là thỉnh thoảng nhìn lên khán đài, không biết hắn ta đã tới chưa. Ánh mắt đảo xung quanh tìm kiếm hình bóng thân thuộc.

Nàng không biết ngay khi vừa kết thúc hiệp 1 thì Phương đã có mặt ở sân đấu, nhưng không phải ở khán đài mà chính là ở ngay sau lưng của các nàng.

Hiệp đấu tiếp theo cũng nhanh chóng diễn ra, các cô gái của Xuyên Á không làm ban huấn luyện phải thất vọng. Chỉ bằng duy nhất một đội hình cũng có thể đánh bại được đội bóng đại diện cho một trường đại học.

Người hâm một bên trên khán đài đa số là các sinh viên của các trường xung quanh và chính trường kia cũng có mặt tại đây.

Họ làm sao không nhận ra một số thành viên trong đội Xuyên Á chính là sinh viên của trường họ cơ chứ.

“Tại sao vậy nhỉ? Hai đội chung trường mà sao lại đấu đá với nhau vậy?”

“Nhìn ba cô gái đó vô cùng quen thuộc, chắc chắn là thành viên của khoa giáo dục thể chất chúng ta mà?”

“Rồi bây giờ chúng ta nên cổ vũ cho ai bây giờ? Xuyên Á hay là cho trường chúng ta đây?”

Ngay lập tức tình huống dở khóc dở cười xảy ra trên khán đài, một số sinh viên tới đây cổ vũ cho đội nhà thì lại chứng kiến tới hai đội nhà có mặt trên sân. Dưới tình hình này họ không biết nên làm thế nào thì bỗng có một người nhận ra và lên tiếng giải thích.

“Tôi nhớ rồi, cô gái ở đội bóng Xuyên Á có xích mích với cô gái ở bên đội trường đại học, giữa bọn họ đấu đá từ trước tới nay. Có lẽ vì lý do đó nên bọn họ mới rời trường đại học mà tham gia với đội bóng bên ngoài để tranh tài.”

“Bọn họ đánh giỏi lắm mà tại sao lại không được trường chiêu mộ mà phải ra ngoài thành lập đội bóng chứ?” người kế bên lại tiếp tục thắc mắt nên quay sang hỏi.

Thắc mắt của người nọ cũng có nguyên nhân, một tổ hợp bóng chuyền khá xuất sắc như vậy đáng lẽ phải thi đấu cho trường mới đúng chứ?

“Tại cậu không biết.” Người kia mới gật gù, sau đó khẽ nói: “Đội bóng trong trường cũng phải có tài trợ. Mà tài trợ thì phải có gì đó người ta mới tài trợ cho cậu đúng không?”

Người kế bên mới khẽ gật gù, dường như cậu ta đã hiểu ra điều gì đó.

“Một nhóm kia không chấp nhận sự chèn ép, đấu đá bên trong nội bộ nên mới thoát ly ra ngoài. Nhờ vậy mới có thể thi đấu ở ngoài sân được đó.” Người kia lại tiếp tục giải thích thêm, là người trong khoa đó thì đương nhiên phải nghe ngóng được những thông tin này rồi.

“Thì ra là vậy.”

Một nhóm sinh viên ngồi gần đó sau khi nghe ngóng được thì mới vỡ lẽ, thì ra trong đó còn có nguyên do sâu xa tới như vậy.

Bọn họ âm thầm ghi nhớ việc đấu đá kia, đó chính là vết xấu nhất định phải làm rõ. Bên cạnh đó lúc này lại quay sang ủng hộ cho các cô gái bên đội Xuyên Á.

Nếu có ai hỏi thì đơn giản đó chính là bọn họ ủng hộ cái đẹp, mà cũng đúng thật. Có lẽ tập họp các cô gái ở Xuyên Á đều toàn những cô gái có nét đẹp riêng, không ai trùng lập với ai.

Hơn nữa việc đấu đá nội bộ như vậy thật sự quá đáng ghét, họ sang ủng hộ cho Xuyên Á chính là quyết định đúng đắn vô cùng.

– Chúc các bác đọc truyện vui vẻ, hẹn các bác đầu tuần sau nhé.