SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239
Tác Giả: boss1111
Danh Mục: Bú Cu, Gái Xinh, Phá Trinh, Sinh Viên, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Thể Loại: gái xinh, Lạng Mạn, truyện dài
Lượt Xem: 5179 Lượt Xem
Trong nhà bếp, với sự hợp tác của mọi người thì các món đã được hình thành. Sau khi bên ngoài báo vào trong các bàn nào đã xong tiệc thì sẽ tặng các món tráng miệng, còn bàn nào đang còn tiệc thì sẽ làm món chính mang lên.
Theo đó thì số lượng lên tới hơn hai mươi phần, do vậy thời gian làm khá lâu.
“Xong món nào thì mang ra món đó tránh một số khách đang chờ đợi ngoài kia.” Được sự chỉ dẫn của Phương, đầu bếp Hiếu cũng ngoan ngoãn làm theo đến bây giờ đã hoàn toàn nghe lời nó.
Những kiến thức mà Phương chỉ dạy không phải có tiền là mua được, nó còn phải có thời gian trải nghiệm mới có thể đúc kết được. Thế mà Phương lại có thể nói ra một cách dễ dàng như vậy làm đầu bếp Hiếu ban đầu có chút nghi hoặc.
Nhưng trong một tuần nay, sau khi thử những gì mà Phương nói thì hắn nhận ra toàn là những công thức quý báu mà các đầu bếp nổi tiếng không bao giờ chia sẻ cho người khác biết.
Đó chính là bí mật gia truyền của chính họ, đặc biệt là các món đặc sản thì phải tinh chỉnh nguyên cho thật hoàn hảo mới có thể đạt được hương vị như gốc nguồn.
Cách Phương hướng dẫn vô cùng dễ dàng mà ai cũng có thể làm được, định lượng và nấu theo công thức là ra. Nhưng cái khó ở đây là công thức nằm ở đâu, Phương đã có lời giải cho tất cả mọi người.
Nó cũng dành thời gian ra cùng các đầu bếp nghiên cứu lại các món sốt hay nước chấm cho các món đặc biệt của nhà hàng làm sao cho thật riêng mà thật đậm đà hương vị. Cũng nhờ vậy mà các thực khách đã ăn một lần và sẽ đến lại lần hai lần ba.
“Được rồi…. Bốn chiếc bánh đã xong, mau mang ra cho khách đi.” Đầu bếp Hiếu nhanh chóng xếp bốn cái bánh lên trên dĩa vô cùng gọn gàng. Bốn chiếc bánh ngọt dùng để tráng miệng vừa cho bốn người ăn.
Bốn cái cũng khác biệt với nhau vô cùng, có cái thì lại ngọt ngào và thanh mát, có cái lại mang hơi hướng đậm đà vị ngọt béo. Bốn chiếc bánh nằm trên dĩa không khác gì bốn khẩu bị dành cho cả bốn người.
Để có thể làm được thì Phương đã không ngại quan sát một phen trước khi bước vào nhà bếp, nó đã chuẩn bị kỹ càng ngay từ khi quan sát những bàn đang ngồi trong sảnh từ khi bước vào.
“Xong rồi… Tạm biệt mọi người nhé.”
Sau khi hoàn thành món cuối cùng, Phương cũng tinh tế chuẩn bị thêm một phần lẩu lớn đủ cho tất cả nhân viên ở đây dùng vào buổi tối.
“Tạm biệt cậu chủ… Chúc cậu chủ buổi tối vui vẻ.” Tên Hiếu không quên nịnh nọt Phương một lần nữa trước khi Phương rời đi.
“Đừng quên ông còn một bài test trước khi lên đầu bếp lại đó.” Phương lại nhớ việc cũ, quay sang nhắc nhở.
“Được được…. Sẽ không quên mà….. Tôi đảm bảo sẽ làm cậu vừa lòng.” Đầu bếp Hiếu gật đầu lia lịa, bây giờ hắn đối với Phương như một người thầy chỉ dạy, niềm đam mê nấu ăn của hắn đã quay trở lại từ khi ngộ ra chân lí.
“Được… Hi vọng vậy đi.” Phương khẽ mỉm cười, sau đó quay người rời đi.
…
Trong lúc Phương rời đi thì trong sảnh lúc này đang nháo nhào một phen. Các món ăn vừa ra thì ngay lập tức sảnh ăn loạn lên thành một đàn.
Không ngoài dự đoán của Phương, các món ăn của nó đã tạo nên một cơn địa chấn cho toàn thể các thực khách có mặt trong ngày hôm nay.
“Thật không uổng công mình ngồi lại đây mà. Món ăn này quả thật rất ngon…..” vừa gắp lên một miếng cá cho vào miệng, miếng cá như tan ra trong miệng ông làm ông vô cùng thích thú không ngừng đũa lại được.
“Đúng vậy…. Ông Hiển à…. Ngày hôm nay quả thật là một ngày vui… Phải may mắn tới chừng nào mới có thể ăn được món ăn tuyệt hảo như thế này. Hôm nay nhất định phải vui mới được.” người ngồi đối diện ông ta cũng không kiềm được cảm xúc, vội gọi nhân viên lại và mang rượu lên để có thể ngồi đây được lâu hơn.
Vị khách tên Hiển nọ lúc này không giấu được nỗi vui mừng, bởi lẽ ngày hôm nay ông muốn mời vị khách ở đối diện đi ăn một bữa ăn nhỏ để nhắm tới bản hợp đồng. Khi nhận thấy thái độ thoải mái của người đối diện thì biết chắc rằng mục tiêu hôm nay của ông đã đạt được rồi.
Ông thầm cảm ơn vị nào đã nấu ra món ăn này, bởi món ăn này chính là chất xúc tác để mối quan hệ của hai người tiến gần với nhau hơn. Ngay khi bản hợp đồng kia được ký thì thì cuộc đời ông sẽ bước sang một trang khác.
“Được… Giám đốc Huỳnh, hôm nay tôi sẽ phục vụ anh tới cùng.” Vị khách tên Hiển kia nắm bắt cơ hội, khi rượu lên đó chính là cơ hội khó mà có được.
…
Những bàn kế bên cũng không khỏi suýt xoa trước món ăn mà phục vụ vừa mang lên, mỗi món giống như dành riêng cho chính bàn của họ vậy.
Cuộc vui chính vì thế mà lại càng vui hơn, không những các bàn tiệc. Mà ở các góc nhỏ của sảnh, hai cặp tình nhân kia trở nên khắn khít với nhau hơn.
“Chị thấy sao?” ở môt bàn nọ có bốn vị mỹ nhân, cô nàng mặc áo đỏ sau khi thưởng thức miếng bánh thì đôi mắt mở tròn, hương vị vẫn còn lắng đọng lại trên đầu lưỡi của nàng.
Cô gái mặc áo đen, mái tóc bóng mượt xõa dài đến quá vai. Trên gương mặt kia đường nét tinh xảo vô cùng, đôi mắt đang khép hờ tận hưởng dư dị của chiếc bánh ngọt kia.
Sau khi nghe cô gái kế bên hỏi thì đôi mắt nàng chầm chậm mở ra, đôi môi bóng bẩy nọ mở ra.
“Ngon… Hương lẫn vị đều làm u mê người ta.” Khóe miệng cong lên, cô nàng đánh giá.
“Một người làm sao có thể nhận thức được khẩu vị của hết tất cả người trong sảnh này?” trong đầu cô nàng không khỏi dâng lên suy nghĩ.
Ban đầu nghe một vài thực khách bàn tán rằng món ăn nàng phù hợp với khẩu vị của bọn họ thì nàng nghe qua cũng tưởng chỉ là ngẫu nhiên.
Nhưng sau khi bốn chiếc bánh ngọt được mang lên bàn thì nàng phải suy nghĩ lại. Vừa vặn bốn chiếc bánh, vừa vặn đúng sở thích của cả bốn người ngồi trong bàn.
Không phải tranh giành nhau từng chiếc bánh, mà đúng như là từng chiếc bánh đều dành riêng cho từng người họ vậy.
“Sao lại ngon tới như thế này? Chỉ là bánh ngọt thôi mà…..”
“Thứ này không phải bánh ngọt… mà nó chính là ma túy….”
“Làm sao để có thể thưởng thức nó thêm một lần nữa đây….”
Ba cô nàng từ cảm xúc này chuyển qua cảm xúc khác, từ lâng lâng ngon miệng sang một sự tiếc nối vì đã lỡ ăn hết bánh trên bàn.
Tuy nhiên không ai cảm thấy hối hận vì đã ăn hết mà điều các nàng lo sợ đó chính là không biết lần thứ hai ăn được phải chờ đợi cho tới khi nào.
“Dễ thôi… tìm người làm bánh là xong mà thôi.” Cô gái áo đen khẽ mỉm cười, xong cô nàng gọi nhân viên lại.
“Không biết chủ nhân của những chiếc bánh này là ai? Chúng tôi có thể gặp mặt một lúc được hay không?” cô nàng áo đen nhẹ nhàng nói, tuy giọng nói ngọt ngào nhưng lại xen lẫn quyền lực trong đó.
“À xin lỗi chị…. Cậu chủ đã lên xe về rồi.” Cậu nhân viên mỉm cười trả lời.
“Vậy không biết khi nào anh ta lại đến nữa?” Cô nàng lại tiếp tục hỏi, đôi mắt sắt bén nhìn lấy anh chàng nhân viên.
“Tôi cũng không biết…….”
“Xin chào bốn vị mỹ nữ… Không biết bốn vị cần gì?” Ngay lập tức một giọng nói vang lên, không ai khác đó chính là quản lý Hữu.
Khi nãy ông quan sát thấy cô gái nọ tỏ vẻ nguy hiểm, liền nhanh chóng tới giải vây cho anh chàng nhân viên của mình.
“À….. Chỉ là muốn gặp ông chủ của các anh mà thôi.” Cô nàng áo đen lại mỉm cười nói.
Quản lý Hữu nghe câu hỏi cũng phải rợn cả gai ốc, phải nói từ trước tới giờ chưa thấy một ai lại có thể sát thương qua lời nói cao tới như vậy.
“Thật xin lỗi cô. Ông chủ của tôi đã về…. Nếu các vị cần gì cứ liên hệ với tôi là được.” Quản lý Hữu điều chỉnh trạng thái tới mức tốt nhất, sau đó lại nói.
“Được…. Tôi ở bên khách sạn bên kia. Khi nào cậu chủ của anh tới thì nhanh chóng gọi cho tôi.” Cô nàng áo đen lại lên tiếng, đưa cho quản lý Hữu thông tin liên lạc rồi sau đó cùng với ba vị mỹ nhân kia rời đi.
Sau khi cả bốn vị mỹ nhân rời đi thì quản lý Hữu mới khẽ thở dài. “Đúng là làm việc với mỹ nữ khó khăn hơn làm việc mới mấy bà cô già.”