[QUÁN TRÀ ĐÁ] TRƯỞNG THÀNH – Truyện Người Lớn 2021 Cực Hay

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: [QUÁN TRÀ ĐÁ] TRƯỞNG THÀNH – Truyện Người Lớn 2021 Cực Hay

Tác Giả:

Lượt Xem: 1167 Lượt Xem

XVI

Đêm nay là đêm cuối cùng trước khi Hiền phải về, tôi muốn biến buổi tối hôm nay trở thành đặc biệt. Tôi đang đứng yên để Hiền chỉnh lại bộ vest cho tôi, mắt tôi không thể rời khỏi khuôn mặt của cô, cái cần cổ thanh tú, mượt mà được trang điểm bởi cái viền đăng ten trắng của bộ váy dạ hội cô mặc trên người. Rồi lại nín thở khi nhìn hình ảnh trong gương, bộ váy dạ hội dài thướt tha ôm lấy cơ thể cô, phô diễn hoàn hảo toàn bộ hình dáng xinh đẹp của cô.

– Anh xem … chúng mình đẹp đôi không?

Cô ôm cánh tay tôi, ngả đầu vào vai tôi, ngắm nhìn hình bóng chúng tôi trong gương.

– Anh mặc vest đẹp lắm … Anh chàng đẹp trai của em.

Dạo này cô rất hay dùng câu ‘anh chàng đẹp trai’ để gọi tôi. Tôi xoay người đứng ra đằng sau cô.

– Em nhắm mắt lại đi.

Cô gật đầu và nhắm mắt lại. Tôi lấy sợi dây chuyền trong túi áo, đặt vào cổ cô và vén tóc cô để cài khóa lại. Sợi dây chuyền có độ dài vừa vặn, bông hoa hồng nằm ngay phía trên giữa hai bầu ngực sáng lên lấp lánh.

– Đây là bông hoa hồng đầu tiên anh tặng em, nó đại diện cho tình yêu của anh dành cho em. Anh yêu em!

Cô mở đôi mi dài, nhìn trân trân vào sợi dây, ngón tay thon dài đưa lên vuốt ve bông hoa hồng.

– Đẹp quá! Cám ơn anh! Em yêu anh!

Cô khẽ thốt lên, rồi xoay người lại đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Khi chúng tôi tay trong tay bước xuyên qua sảnh của nhà hàng theo nhân viên phục vụ đến vị trí bàn đã đặt sẵn của chúng tôi, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nhìn theo làm tôi không khỏi bất giác ưỡn cao ngực, trong lòng có chút tự hào.

Chủ động kéo cái ghế để cô ngồi xuống, tôi cúi xuống khẽ nói nhỏ vào tai cô.

– Em xinh lắm! Anh đã phải đỡ không biết bao nhiều ánh nhìn ghen tị.

Khiến cô bật ra tiếng cười vui vẻ.

– Em cũng sợ anh bị bốc cháy dưới ánh mắt của các cô gái đấy.

– Anh bây giờ cũng đang cháy … đang cần nước để dập. Em thử kiểm tra phía dưới của anh này.

Ghé sát vào, tôi nói nhỏ và ngậm nhẹ vành tai của cô. Cô rùng mình, môi khẽ rên nhẹ một tiếng, hai chân chợt khép lại, nét đỏ chợt loang trên mặt. Rồi cô lấy tay đẩy khẽ tôi ra, khi nhận thấy cô gái phục vụ quay đầu sang bên với nụ cười ý nhị.

Tôi bật cười khi nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của cô với khuôn măt đã đỏ dừ đang cúi xuống ngượng ngùng và đi về phía ghế của mình.

Để tránh cho cô tiếp tục ngượng ngùng, tôi quay sang cô phục vụ yêu cầu một chai rượu vang trước khi chúng tôi chọn đồ ăn.

Khi cô phục khuất sau tấm chắn, tôi không nhịn được vườn người cầm lấy bàn tay Hiền, vuốt ve những ngón tay thon dài của cô. Khuôn mặt cô dưới ánh nến càng tô thêm vẻ rực rỡ, ánh mắt lung linh phản chiếu ánh nến như có ngọn lửa đang nhảy múa trong đó. Không nhịn được, tôi chồm người qua bàn, cô cũng đưa người về phía tôi để đôi môi của chúng tôi gặp nhau, môi tôi và cô cùng xoắn lấy nhau tham lam, khao khát. Tôi cảm nhận được sự run rẩy trên đôi môi của cô, cảm nhận hơi ấm đang tăng lên từ hơi thở của cô, ngửi được mùi thơm cơ thể cô đang vờn trong mũi, dường như thế giới xung quanh biến mất chỉ còn hai chúng tôi. Môi chúng tôi chỉ rời nhau ra khi cảm nhận được có người đang tiến tới.

Một lúc sau cô phục vụ tiến vào, tên môi nở nụ cười như áy náy khi xoay chai rượu trước mặt tôi và mở nút khi nhận được cái gật đầu của tôi. Sau khi rót rượu vào hai cái lý trước mặt, cô nhẹ nhàng đưa menu cho Hiền và tôi, rồi cũng rất nhanh biến mất sau tấm chắn để lại chúng tôi với thế giới riêng của mình.

– Anh yêu em!

Tôi khẽ nói khi cầm ly rượu chạm nhẹ vào ly của cô.

– Em yêu anh!

Cô cũng khẽ nói từ từ đưa ly rượu lên môi, anh mắt của chúng tôi không rời nhau. Không gian riêng của chúng tôi như được lấp đầy bởi tình yêu, trong suốt bữa ăn chúng tôi không cần dùng lời nói, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười cũng đã đủ truyền tải bao lời muốn nói dành cho nhau.

Khi ly rượu cuối cùng đã uống hết, khuôn mặt cô đỏ rực lên, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng, bàn tay cô run rẩy mỗi khi tôi vuốt ve, mùi hương cơ thể càng nồng nàn. Tôi cũng vậy, hơi nóng ở bụng cũng đang dần lan tỏa khắp người và làm phía dưới của tôi căng lên. Tôi bật thốt lên.

– Anh muốn …

Lời tôi như đốm lửa bén vào cỏ khô, thổi bùng lên ngọn lửa. Tôi và cô cùng đứng bật dậy và mau chóng rời bàn, tôi nắm tay cô đi nhanh về phía quầy thanh toán, vội vàng về phía thang máy xuống quầy lễ tân và nhanh chóng lấy phòng.

Môi chúng tôi cuốn lấy nhau ngay khi bước qua cánh cửa, cùng vội vã cởi bỏ quần áo vướng víu trên người, cuốn lấy nhau cùng ngã lên giường và hét lên khi đi vào trong nhau. Sau đó bị cuốn đi trong những đòi hỏi nhục dục, chìm đắm trong những khoái cảm. Chúng tôi không biết đã bao nhiều lần cùng hét khi lên đạt khoái cảm, không biết bao nhiêu tinh lực đã xuất trong nhau, chúng tôi chỉ biết miệt mài buông thả để thỏa mãn những đòi hỏi của thể xác. Cả cái giường biến thành bãi chiến trường, thành nơi chúng tôi biến tình yêu của mình thành những khoái cảm, chiếc chăn xộc xệch, chiếc gối nhăn nhúm, tấm vải giường ướt đẫm dấu vết của những lần chúng tôi lên đỉnh. Cuối cùng cũng là nơi mà chúng tôi nằm ôm nhau khi tinh lực đã xuất ra toàn bộ, cùng hưởng thụ những dư âm vẫn đang chảy rần rật trong người.

Cả hai chúng tôi đều không thấy buồn ngủ, toàn bộ cơ thể tràn ngập cảm giác nâng nâng sảng khoái của sự thỏa mãn tột cùng. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, bàn tay tôi vuốt ve lên tấm lưng mượt mà của cô, bàn tay cô dịu dàng vuốt ve lồng ngực của tôi.

– Trước khi anh gặp em, anh luôn có cảm giác mình thiếu thiếu cái gì đó. Anh không biết tại sao hồi còn bé anh luôn muốn tranh cãi đến tận cùng, không bao giờ muốn chịu thua và thích làm ngược lại những cái người khác thường làm. Sau này lớn lên, anh mới từ từ nhận ra cái thiếu của mình. Anh không có kỹ năng giao tiếp xã hội và rất sợ khi phải giao tiếp với thế giới xung quanh, chính vì vậy anh say mê với những đồ vật vô tri và khám phá bí ẩn đàng sau nó…

Cô nằm yên, lẳng lặng nghe tôi mở lòng.

– Hồi bé anh gần như không chơi với ai và cũng không chơi những trò mà trẻ con cùng tuổi hay chơi. Đôi khi anh nghĩa tại bố mẹ không dạy anh, nhưng nghĩ lại cũng không phải. Bố anh từ bé cũng chỉ học, lớn lên thì ra nước ngoài học, sau đó lại về Viện khoa học chỉ biết đến những nghiên cứu khoa học, kỹ năng giao tiếp của ông có khi còn kém hơn anh. Còn mẹ anh, đúng là tính cách điển hình của phụ nữ Việt Nam, chỉ biết đến gia đình và chồng con. Cách bố anh dạy anh cũng hướng anh theo cách giảm tối đa giao tiếp xã hội. Ngay từ khi anh có nhận thức, thay vì dạy anh gọi dạ bảo vâng như những bậc cha mẹ khác, thì ông đã dạy anh tại sao sự vật nó lại xảy ra như vậy, thay vì mua đồ chơi ông lại đưa anh sách khoa học, rồi dạy anh cách lên các kế hoạch và mục tiêu.

– Đám thằng Trí, thằng Quang, thằng Minh hiện giờ hiện giờ cũng không phải anh chủ động làm quen. Đầu tiên là thằng Trí, tính cách nó cũng cứng y như anh, ban đầu nó coi anh là đối thủ, sau đó mới dần phục nhau rồi chơi thân lúc nào không biết. Quang, Mình cũng vậy, bọn nó chơi với thằng Trí rồi sau đó tiếp nhận anh, rồi dần thân thiết. Thằng Trí nó hay nói anh như cục đá, vừa cứng vừa xù xì. Tính anh rất ngang, khi đã xác định rồi thì đừng hòng nghe ai.

Tôi khẽ bật cười, khi nghĩ đến những khi thằng Trí mặt đỏ tía tai, gầm gừ bất lực trước vẻ mặt trơ trơ của tôi.

– Anh không có bạn khác giới … Ah, không. Em đã bao giờ nghe bọn thằng Trí nhắc đến tên Nga bao giờ chưa?

– Có. Em có nghe Trí nhắc đến mấy lần cô bạn tên Nga, nhưng chưa gặp bao giờ.

– Uh, thực ra anh quen Nga đầu tiên. Có thể nói là trong tình huống anh hùng cứu mỹ nhân. Một buổi sáng mùa hè năm anh học lớp mười một, khi đang chạy buổi sáng ngang qua khu nhà đang xây dở bỏ hoang, anh nghe thấy tiếng con gái khóc, rồi tiếng nạt nộ chửi bới của con trai. Anh tò mò chui qua tấm tôn tường rào, thấy có ba thằng con trai đang túm tóc một cô bé vừa đấm vừa đá, vừa chửi. Đại khái cô bé không chịu bán dâm cho ai đó để lấy tiền, nên bị bọn kia ép. Nhìn con bé tóc nhuộm vàng, mặt son phấn đậm, ăn mặc thì ngắn cũn mà ai cũng đoán là dân chơi. Anh cũng định bỏ đi, nhưng mà nhìn ánh mắt van xin của con bé, anh cũng không đành lòng, nên quát bọn kia dừng lại, bọn kia trông cũng bặm trợn, tóc nhuộm xanh đỏ. Bọn nó quay lại quát chửi và đuổi anh đi rồi cầm nhặt gậy lao vào đánh anh ….

– Ôi … anh có bị đau không?

– Mấy thằng trẻ ranh ăn chơi ấy, làm sao mà đánh anh được. Hồi đó, anh đã cao to lực lưỡng gần như bây giờ, với lại chịu khó tập thể dục nên khỏe lắm. Chỉ mấy cái đạp là bọn kia đã bay đi rồi, sau đó anh dộ gọi công an bọn nó mới bỏ đi. Thế rồi, Nga nhập bọn chơi với bọn anh từ đó.

– Bao nhiều lần bọn anh tụ tập mà sao em lại chưa gặp bao giờ nhỉ?

– Cũng tại bọn thằng Trí và thằng Minh, cả hai thằng đều đơn phương yêu Nga. Sau đó gặp mấy tình huống khó xử nên khoảng hết năm thứ nhất đại học, Nga ít dần tham gia cùng bọn anh.

– À … Em hiểu rồi. Nga xinh lắm à?

– Uh … cũng xinh. Thôi anh kể tiếp nhé. Trường anh em nghe rồi đúng không? Nổi tiếng vì con gái xinh, có cả hoa hậu và á hậu rồi đấy. Hồi còn đi học, anh cũng khá nổi tiếng ở trường, cao to, đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao tốt nên nhận được nhiều thư tình lắm …. Nhưng anh chẳng để ý đến ai, cho đến khi lên đại học cũng vậy. Đám thằng Trí, Minh, Quang cũng đã trải qua mấy mối tình vắt vai mà anh vẫn trắng vai. Cho đến khi anh gặp em. Em là mối tình đầu của anh đấy.

Cô khẽ “uh…” nhẹ một tiếng và dụi đầu vào cổ tôi.

– Có lẽ là do số phận an bài để em chủ động đến với anh. Em có biết tại sao trong suốt hơn hai năm chúng ta quen nhau mà anh không thể nói câu “Anh yêu em” không? Anh cũng mông lung về tình cảm của mình, anh có những nhớ nhung khi không có em bên cạnh, cũng háo hức để đến bên em, những thỏa mãn mà em mang lại cho anh. Anh không chắc lắm đó là tình yêu hay chỉ là sự hấp dẫn về thể xác? Có cả những phân vân về tương lai, anh không đủ tự tin mình sẽ mang lại cho em một tương lai vững chắc … Từ khi xa em và sau những gì xảy ra, anh mới biết em quan trọng với anh nhường nào và tình yêu của anh dành cho em sâu đậm như thế nào. Anh cũng nhận ra, bản thân mình cũng đang từ từ hoàn thiện, em như cầu nối giữa anh và thế giới xung quanh, khuyến khích anh chạm vào nó, hòa nhập với nó.

Nghe thấy tiếc nức nở khe khẽ bên tai, những giọt nước mắt chảy man mát bên vai, tôi ngừng nói và ôm xiết lấy cô đặt lên ngực mình. Dùng hai bàn tay khẽ nâng mặt cô, tôi ghé môi hôn lên đơi mắt cô, hôn đên đôi má ướt nước mắt mằn mặn, hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô. Để rồi nghe cô nói đứt quãng giữa những nụ hôn.

– Em … yêu … anh … Em … yêu … anh …

Tôi xiết chặt lấy cô, cảm nhận tình yêu của cô đang run rẩy truyền sang tôi.

– Ban đầu em bị hấp dẫn bởi hình thể của anh, bởi những thỏa mãn mà anh mang lại. Rồi em bị hấp dẫn bởi những hành động săn sóc của anh, cách mà anh đưa em qua đường, anh luôn đứng về phía những nguy hiểm che chở cho em an toàn. Anh đứng về phía ánh mặt trời để tạo bóng mát cho em, anh đưa tay lên đầu để em không bị va vào cửa mỗi khi em vào xe, anh chăm chú hàng giờ chườm ấm cho em mỗi khi em đau bụng… Em biết chắc anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời em, anh sẽ che chắn cho em khỏi những sóng gió nguy hiểm. Anh có nhớ buổi sinh nhật đầu tiên của em khi em quen anh không? Em đã bật khóc nức nở vì hạnh phúc ngay khi cô bé đánh đàn bắt đầu bản nhạc “Because of you” kèm món quà anh tặng. Đó là sinh nhật ý nghĩa nhất mà em từng có. Đến bây giờ vẫn là được bọn bạn em ngưỡng mộ. Em cho anh xem một bí mật.

Nói rồi cô hơi nhổm dậy, đưa cổ tay lên trước mặt tôi, cô chỉ vào chiếc lá đính trên cái vòng tay.

– Anh thấy không? Em cũng bí mật đi khắc hai chữ HH giống như chữ anh khắc sau mặt dây chuyền ấy.

Cô lắc lắc cổ tay để cái sợi vòng tay vàng gồm những bông hoa nhỏ xinh gắn với nhau với một vài chiếc lá điểm xuyến, chiếc vòng mà tôi tặng cô ngày sinh nhật đó. Rồi cô lại ngả đầu ngực tôi.

– Anh không nói, nhưng từ những hành động của anh, em vẫn cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Em biết mình sẽ không trao nhầm tình yêu, em tin chắc mình sẽ luôn là một phần của cuộc đời anh trong kiếp này. Và có lẽ cả kiếp sau nữa.

Thời gian cứ thế trôi qua, tôi và cô thủ thỉ tâm sự, có cả những kỷ niệm và cả những kế hoạch tương lai cho đến khi trời sáng rõ, tôi với cô mới quay về nhà. Sau đó, chúng tôi tay trong tay không rời trên taxi ra sân bay, nụ hôn say đắm khi đứng trước cổng vào và giọt nước của cô khi quay người đi khuất sau cổng an ninh.

***

Tôi trở lại thành Peker như trước đây, chỉ khác là với tinh thần phấn chấn, tôi vẫn là người làm việc hăng say nhất, xen giữa là những tin nhắn cô và tôi gửi cho nhau mỗi ngày kể cho nhau những nhớ nhung, những trải nghiệm trong ngày.

Cô và tôi đều cố gắng hoàn thành công việc của mình, để mỗi tuần lại được lao vào vòng tay của nhau, để được cùng nhau đắm chìm trong lạc thú tại phòng cô hoặc tại phòng tôi. Cũng đôi lần cô đưa bé Hoa sang cùng, để rồi cô và tôi lại trải qua những giây phút hồi hộp tại công viên, phòng giặt, hoặc nín lặng trong phòng tắm.

Bố mẹ tôi cũng vui mừng ra mặt khi tôi thường xuyên về nhà. Bố mẹ tôi cũng coi Hiền như một thành viên trong gia đình.

Thời gian cứ thế trôi qua, rồi Tết cũng đến, tôi cũng đã trải qua hơn sáu tháng làm việc tự lập.

Hiền cũng đưa bố mẹ tôi sang. Tôi thu xếp công việc để đưa bố mẹ và Hiền sang cả Malaysia chơi. Còn thời gian ở Singapore, có Hiền đưa bố mẹ đi, tôi vẫn đi làm bình thường. Trong thời gian bố mẹ sang chơi, tôi thuê khách sạn gần khu nhà tôi cho bố mẹ và bé Hoa ở, còn Hiền về nhà tôi. Bố mẹ không nói gì về việc này, chỉ có mẹ là kéo tôi ra nói riêng.

– Bố mẹ rất quý Hiền và không phản đối nếu bọn con yêu nhau. Tuy nhiên, hai đứa phải chú ý, đừng để có chửa rồi cưới chạy, rồi người ta dèm pha mà cũng thiệt thòi cho cái Hiền. Nếu hai con làm đám cưới, cần phải làm cho đàng hoàng, đầy đủ thủ tục lễ nghĩa theo phong tục.

Tôi đưa nguyên văn câu mẹ nói cho Hiền, cô đỏ mặt nhưng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

– Em có bác sỹ tư vấn riêng mà. Anh yên tâm sẽ không có gì đáng tiếc xảy ra đâu … Em cũng không thích anh dùng bao.

Câu cuối cô hạ thấp giọng, rồi hôn tôi cuồng nhiệt, để rồi chúng tôi lại mê mải ra trong nhau.

***