Phượt Cùng Em Gái Loli ( Update Chương 12 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Phượt Cùng Em Gái Loli ( Update Chương 12 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 2118 Lượt Xem

CHƯƠNG #6 (~3)

Đi một vòng tới mép nước, hơi thở của thằng nhóc niềng răng mới gần bình thường trở lại, chợt nó vỗ đầu nhớ ra mình chỉ lo quay tay mà quên mất …chụp hình! Thằng ku liếc nhanh về chỗ cái hàng rào “huyền thoại”, tim lại đập thình thịch như trống trận.
Không nghĩ gì nhiều, nó liền quay lại chỗ hồi nãy với ý đồ rình chụp lén, tốt nhất là quay lén được cái bướm cực phẩm đó của con nhỏ, mang về làm “tài liệu” để quay tay sau này thì đúng là cực phẩm. Đang run rẩy kèm phấn khích bước đi, chợt có tiếng ba nó kêu
– Đi vô ngủ đi con. Còn nắng lắm. Lát mát rồi ra biển tắm sau.
– Con biết rồi. Để tí đi ba.
– Không có cãi nha. Cãi mốt không cho đi nữa à. Nắng lắm, vô ngủ đi, mấy em tụi nó ngủ hết rồi kìa. Còn mình con lang thang ngoài nắng làm chi.
– Ba này…
– Hổng có nói thêm nữa nha. Vô ngủ không thì bảo!
– Hừ hừ…
Thằng ku bực bội tới mức xém chút nữa là bùng nổ, nhưng có lẽ vừa xuất tinh xong, mức hormone testosterone cũng đã giảm thấp khá nhiều nên nó bớt xốc nổi đi một tí. Thằng ku đá chân vô cát mấy cái, rồi tiếc nuối đi về chòi của mình. Giữa hai chòi cách nhau một khoảng, lại che bạt che tôn búa xua nên nó chẳng thấy gì bên kia hết. Mà có hở ra thì cũng không đúng hướng, cặp giò con nhỏ hướng ra phía bên kia chứ không phải bên này. Trong lòng thằng nhóc cảm thấy tiếc hùi hụi, và … ghét ba dễ sợ vì cơ hội vàng này sẽ gần như chẳng bao giờ có lại nữa.
***
Đến hơn 2 giờ rưỡi thì anh Khanh dậy trước, kêu lên
– Bớt nắng rồi. Ra đi bơi đi mọi người.
– Mấy giờ rồi anh?
– Hai rưỡi hơn rồi
– Dậy đi bơi đi mọi người. Tắm cho đã rồi về.
– Oh yeah. Đi bơi, hú hú.
Đám con trai trừ anh Nhàn ra, đều ở ngay tại chỗ cởi áo và tuột quần dài xuống, quần bơi đã mặc sẵn bên dưới rồi. Anh Nhàn chạy xe từ trên Bảo Lộc xuống nên mặc quần bơi sẵn bất tiện, nên anh đi vô góc nhà thay đồ. Con Loan thì đi ra sau chỗ nhà tắm quây lại bằng bao tải, vô đó thay đồ luôn. Hồi ở khách sạn nó thấy đau bướm quá nên không có mặc bikini sẵn như mấy anh. Mặc sịp cho “êm mu”, ai ngờ mới lên giữa dốc thì bị hai anh lớn lột ra chụp hình, rồi tới đỉnh núi hải đăng lại bị anh Nhàn đè ra chơi nữa, làm cho nó vừa hết đau xong lại phải nhờ anh Khanh cõng gần hết đoạn đường xuống núi.
Khi con nhỏ thay đồ xong, bước ra ngoài, cả đám con trai đều bị ấn tượng thị giác cực mạnh bởi bộ bikini dây nhỏ xíu, gần như chỉ đủ che chỗ kín, lộ hết ra toàn bộ thân hình cực kỳ khêu gợi của con nhỏ. Đám 3 đứa Bi-Bo và anh Khanh lẫn anh Nhàn khi thấy con nhỏ mặc bikini siêu nhỏ như vầy thì quần bơi ai nấy đã độn lên một cục to. Nên khi anh Nhàn dẫn đầu đi ra biển thì cả đám đều nhanh chân phóng qua bãi cát khô nóng phỏng chân, bỏ lại con nhỏ phía sau mà chạy vù vù, ra đến chỗ cát ướt rồi nhảy ùm xuống nước ngay lập tức. Đám con trai đều rất cần xuống nước càng nhanh chàng tốt để giấu đi khúc thịt khủng cứ muốn đội lưng quần nhô lên trước bụng. Những cái quần bơi boxer không tài nào nhốt” nổi mấy cây hàng ngoại khổ đó.
Con Loan bị bỏ lại phía sau, thấy mấy anh đột nhiên chạy ù xuống biển, nó cũng co giò chạy theo sau, vừa chạy vừa cười thích thú. Mấy sợi dây gút ngang hông của cái bikini siêu nhỏ cứ chực bung ra trước những vận động mạnh của con nhỏ.
Xuống biển, cả đám thỏa sức bơi lội dưới làn nước mát rượi. Biển hôm nay trong vắt và êm tới mức gần như không có một con sóng nào hết, nước chỉ dập dềnh lên xuống nhẹ nhàng khiến anh Nhàn phải nói
– Tao thấy giống hồ Dầu Tiếng quá Khanh ơi.
– Ờ. Đúng vậy á. Biển gì mà êm ru giống hồ nước ngọt hơn là biển nữa. Hổng có tí sóng nào, haha.
– Em thích biển như vầy nè. Chứ biển sóng mạnh quá bơi hổng đã.
– Uh. Vậy bơi đi mấy đứa. Từ đây tới cái bãi đá kia ha.
– Hơi xa đó. Nhưng chơi luôn. Anh Khanh bơi chốt đoàn kèm con Loan nha.
– Rồi, mọi người bơi trước đi, anh chốt cho.
Thế là cả nhóm trai gái ra sức bơi lội. Nước biển xanh ngọc rất đẹp, lại có lực đẩy lớn hơn nước hồ bơi nên ai cũng rất thích. Vừa ăn no, sau đó là một giấc ngủ trưa ngon lành nên lúc này ai cũng bơi rất khỏe. Tất nhiên hai thằng nhóc sinh đôi lại bơi đến nơi đầu tiên, rồi tới anh Nhàn, con Loan bơi sau một đoạn, còn anh Khanh thì cứ bơi chầm chậm phía sau con nhỏ, phía sau và đúng chính xác… giữa hai chân nó. Thằng Bo gỡ kính bơi ra, phun nước phèo phèo rồi cười hô hố nói
– Mày coi anh Khanh bơi kìa!
– Ngắm bướm biển.
– Haha. Hai đứa nói quá chính xác. Nó bơi ếch kiểu đó chắc để săn bướm biển quá.
Con Loan vừa bơi tới, hạ chân đứng xuống cát thì nước lên tới ngực, nó vừa phun nước phèo phèo vừa nghe mấy anh cười nói loáng thoáng mà không rõ chuyện gì, nên nó cũng cười chay hùa theo.
Suốt gần một tiếng, cả đám bơi tới bơi lui mấy vòng bãi biển, rồi mấy đứa chụm tay lại chịu lực để cho một đứa đứng lên nhảy bật ngửa ra sau, hạ xuống nước kêu “ùm” một tiếng, kể cả con Loan cũng chơi trò này mấy lần. Còn những trò như chơi tạt nước, bơi đua, lặn đua cũng không thể thiếu.
Chơi thêm chừng mười lăm phút sau thì thằng Bo kêu lên
– Tay chân em nhăn hết rồi. Mình có lên bờ chụp hình một chút không mấy anh?
– Lên đi. Tí nữa thèm bơi lại xuống.
– Okie.
– Nhàn ui, mày vô lấy máy chụp hình hả? Đừng vác máy ra đây, lấy điện thoại tao chụp đi cho lành, có chống nước đó.
– Thôi, tao chụp máy cho đẹp. Điện thoại chụp lên hình coi liền thì ảo vậy thôi, chứ mở trên máy tính chán lắm.
– Ờ. Tùy mày thôi. Mang chai nước ra với.
– Dẹp. Tự đi vô lấy đi ku. Tao vác ba lô máy ảnh rồi hổng có xách nước đâu nha.
– Chời! Làm ghê hà. Xách dùm chai nước cũng hổng được nữa.
– Hông. Còn lâu tao mới xách. Há há…
– Để em xách cho.
– Ờ. Vậy Loan đi đi. Mang chai lớn nha em.
– Dạ.
Con Loan cùng anh Nhàn đi bộ vô cái chòi. Điện thoại bóp ví trước khi xuống tắm cả đám đã … tin tưởng mà gởi chủ nhà hết, nên anh Nhàn vô gặp chị chủ nhà lấy cái ba lô máy chụp hình rồi cầm ra. Anh cẩn thận tắm nước ngọt rồi lau khô người trước khi lấy máy, nên con Loan không đợi mà cầm chai nước đi về góc đằng kia của bãi biển, chỗ mấy cái gộp đá to đám con trai đang trú nắng ở đó.
Con nhỏ vừa bước ra khỏi chòi thì chạm mặt thằng nhóc ở chòi kế bên cũng vừa đi ra, thằng nhỏ vừa thấy con Loan mặc bộ bikini hầu như chỉ có model áo tắm trên mạng mới dám mặc, nó há hốc, phô hàm răng niềng kín mít ra không khép lại được. Cái mu nhô cao của con nhỏ đội cái bikini dây nhỏ xíu lên khiến cái tam giác thần bí cùng cặp đùi thẳng tắp càng thêm khiêu khích thằng con trai mới dậy thì.
Con Loan không để ý lắm, nó vô tư bước qua thằng nhóc đi về phía cuối bãi biển, không biết thằng ku đang nhìn như bị thôi miên bởi cặp mông gần như trần trụi phô ra phía sau. Bộ bikini siêu nhỏ này hầu như chỉ chú ý phía trước, che đậy tí xíu chỗ mép bướm cho lấy lệ, lộ ra gần hết cái mu, còn phía sau thì phô ra gần như trọn vẹn, chỉ có mấy cọng dây nhỏ thắt ngang thắt dọc như khiêu khích đàn ông con trai tới … giật mở mấy cái gút đó ra. Đứa con gái 10 tuổi hoàn toàn không biết nó mặc bộ này vô còn kích thích hơn là không mặc gì nữa. Và nguy cơ bị … hãm hiếp nếu mặc bộ này đi một mình nơi vắng vẻ là rất cao. Nhưng đó là sau này lớn lên, chứ bây giờ nó vẫn còn vô tư chẳng biết tí gì cả.
Con nhỏ lững thững đi dọc theo mép nước cho mát, cát cũng nén chặt dễ đi hơn, không tốn năng lượng như đi trên cát xốp.
Nó đi ra tới nơi thì cả đám cầm lấy chai nước 1.5L chia nhau uống ừng ực hết sạch. Thằng Bo để vô một góc kẽ đá để lát nữa mang về chòi sau.
Trong lúc đợi anh Nhàn, cả đám leo trèo chỗ cái gộp đá để ngắm cua đá, tìm ốc, hàu, và nhiều sinh vật biển lạ như sao biển bám trong các kẽ đá. Đợi cũng khá lâu tụi nó mới thấy anh Nhàn đi trở ra. Anh vác ba lô ống kính lỉnh kỉnh bên hông, máy ảnh ở đằng trước, anh Khanh kêu lên
– Mày vô đó chắc ngủ được một giấc hả Nhàn?
– Tao phải tắm lại nước ngọt, lau khô người mới dám đụng vô máy. Chứ nó mà dính nước biển là toi ngay.
– Hèn chi lâu dữ. Lấy điện thoại tao chụp thì không chịu, cầu kỳ chi cho lâu.
– Rồi giờ mày hổng chụp đúng hông?
– Hơ hơ. Chụp chứ. Nhưng cằn nhằn thì vẫn không thể thiếu, haha…
– Giờ chụp góc nào đẹp mấy anh? Đây toàn đá không mà?
– Đá lên hình làm hậu cảnh đã lắm em. Đứng vô góc kia đi, không, không phải chỗ đó, kế bên, rồi, nó đó, tạo dáng đi.
– Trời! Anh mà chụp con Loan trước thì tới tối luôn tụi em cũng hổng có tấm nào.
– Hí hí. Vậy mấy anh vô chụp với em luôn đi.
– Ờ. Cả đám vô chụp nhóm trước đi.
Thế là cả đám lại xúm lại, đứa ngồi, đứa nằm dài ra cát, đứa đứng trên đá, con Loan thì làm động tác dang tay dang chân, nghiêng người hình chữ X.
Anh Nhàn chụp xong thì theo yêu cầu và cả … đe dọa, xỉ vả của cả đám con trai, anh ưu tiên chụp cho cả nhóm trước, rồi cho đám đực rựa, rồi tụi nó mới để anh chụp cho con Loan sau cùng. Vì đợi để chụp “nàng thơ” của mình nên anh Nhàn đành cắn răng chụp đủ kiểu cho 3 thằng đực rựa. Thỏa mãn đủ thứ yêu cầu của tụi nó.
Xong đâu đó anh mới quay qua chụp cho con Loan. Và lúc này show chụp hình mới thực sự … bắt đầu. Từ những góc chụp gợi cảm, như khi con nhỏ đứng hai chân lên hai cục đá cách xa nhau, anh Nhàn chỉa máy từ dưới lên trên, cho tới gợi ý của thằng Bi
– Em kéo đáy bikini lệch sang bên tí.
Con nhỏ còn đang mắc cỡ thì cả đám đã háo hức nhìn nó chằm chằm. Anh Nhàn vừa nuốt nước miếng ừng ực vừa gật đầu nói
– Ý hay đó! Em giữ tư thế đứng đó nhưng kéo lệch quần qua một bên đi. Đừng lệch nhiều quá. Rồi, như vậy đủ rồi, nửa kín nửa hở mới đã.
Anh Nhàn lại bấm máy lia lịa ở các góc chụp thần thánh đó, có cả góc chụp dọc theo đùi còn nhỏ chỉa lên nữa, khi cái quần bikini lệch sang bên thì con bướm con nhỏ càng bị “nặn” ra rõ hơn bởi cái bikini hằn vô một bên mép bướm thì lại đẩy bên kia lên.
Chụp một lát thì con nhỏ bị kêu kéo lệch đáy bikini ra hẳn một bên luôn, lộ hoàn toàn cái bướm ra chứ không chỉ có nửa kín nửa hở, kiểu “hững hờ” như mới đầu nữa. Anh Nhàn bấm máy lia lịa, xong nói
– Có đứa nào đó bú cho nó mọng ra đi. Bú một tí là nó căng lên hơn á, chụp đẹp lắm.
Khỏi cần nói cũng biết cả 3 thằng còn lại đều muốn làm hết, nhưng anh Khanh nhanh chân và đứng gần con nhỏ nhất nên anh chạy tới, quỳ xuống cát, áp miệng vô bú cái bướm con nhỏ kêu chùn chụt. Anh Nhàn kêu
– Hai đứa Bi-Bo làm cảnh giới nha. Coi có ai không. Chứ hồi sáng … bể mánh quá đi!
– Dạ. Anh yên tâm, hổng có…. Ai??!!!
Chữ cuối nó nói mà như hét, nửa giật mình nửa lo sợ làm cả đám giật thót. Tụi nó quay hết ra sau thì thấy một thằng nhóc cỡ 12-13 tuổi đang trố mắt đứng nhìn cảnh nóng đang diễn ra trong hốc đá.
Nãy giờ cả đám trốn trong những hốc đá to nhỏ nhấp nhô của cái gộp đá này mà chụp hình nên cứ tưởng là sẽ chẳng ai để ý. Ai ngờ thằng nhóc khỉ gió này lại mò ra tuốt góc bãi biển này luôn. Hai hàm răng niềng chằng chịt của thằng ku đang há ra không khép lại được. Đám con trai thì lo sợ và giận dữ, con Loan thì mắc cỡ đỏ mặt, vội vội vàng vàng kéo đáy quần bikini lại che được bao nhiêu thì che, nhưng bản chất cái đồ chơi này là để khoe tối đa bộ phận sinh dục, nên nó gấp gáp kéo mạnh thì chỉ kéo cái miếng vải bé tí đó chạy từ bên này sang bên kia háng, còn cái mu trụi lũi cùng hai mép đang căng phồng của nó vẫn phơi ra ở chính giữa, không gì che chắn hết.
Tụi mấy thằng Bi-Bo chưa biết nói gì, thì thằng nhóc niềng răng đã lắp bắp mấy tiếng, giọng run rẩy
– Mấy anh… cho em… cho em tham gia với… em chưa… em chưa… có lần nào.
Cả đám nghe vậy thì há hốc ra như thằng nhóc vừa nãy vậy. Đây là đề nghị “khiếm nhã” nhất mà cả đám từng nghe, chưa kể lại đến từ một thằng nhóc lạ hoắc. Nhưng bây giờ “vô thế” rồi nên đây cũng gần như là đề nghị không thể từ chối được, và cũng có lẽ là “giải pháp” tốt nhất có thể rồi.
Sau vài giây định thần lại được, tụi con trai im lặng, liếc nhìn nhau trong tích tắc, rồi gần như trong một phần trăm giây đó tụi nó đều đọc thấy chữ “ok” trong mắt nhau, thế là cả 4 thằng đều gật đầu. Anh Khanh nói
– Được. Cho em tham gia, nhưng phải làm nhanh rồi đi chỗ khác nha. Chứ ba mẹ với mấy đứa em thấy vắng mặt rồi đi tìm…
– Dạ. Em nói đi tè, nên hổng có ai tìm em đâu. Mọi người còn ngủ chưa dậy đâu.
– Vậy thì… còn chưa tuột quần nữa?! Để tụi anh tuột dùm là cho em bò về luôn đó, há há.
– Ặk. Gì ghê vậy anh Khanh? Anh phải nói giảm nói tránh chứ em nó sợ teo rồi kìa! Hic hic
– Giờ thì em đã hiểu. Thì ra…
– Tiếc là không có điện thoại quay lại, hơ hơ.
– Nhảm nhí. Anh chỉ tính nói…
– Thôi thôi, mày làm thằng nhóc sợ teo hết rồi kìa, hà hà. Nó nói vậy chứ nó vẫn còn zin vụ dầu ăn lắm, đợi anh hoài mà anh đâu có thèm. Cơ mà cỡ nhóc chắc là gu anh đó, haha…
– Hahaha… Mấy ảnh dọa em đó. Muốn làm gì thì nhanh lên nha. Đứng đó tới tết cũng hổng có hết zin được đâu. Có cần anh bóc tem cho em không? Anh nhẹ nhàng lắm… há há…
– Dạ dạ, thôi, hơ hơ… để tự em…
Cả 4 anh con trai đều cao to bự con, ai cũng như cười như không nhìn nó chằm chằm khiến thằng nhóc … thốn lỗ đít. Lỡ mà cả đám này đều là xăng pha nhớt thì chắc nó tàn đời trai ở đây luôn quá.
Thằng ku đổ mồ hôi hột, nó lật đật tuột cái quần lửng xuống. Nó ở trần nên sau khi tuột cái quần xuống thì trên người chỉ còn lại bộ đồ mà nó mặc lúc chui ra từ bụng mẹ. Con ku khoảng 13cm cứng ngắc, quy đầu đỏ lòm cong xéo xéo lên trên nhìn rất con nít, càng chứng tỏ mức độ “còn zin” của thằng nhỏ. Lông mu nó còn chưa nhú cọng nào hết, gốc ku và quanh mu vẫn “sạch tinh tươm” đến phát tội. Thằng nhóc run rẩy đi tới trước mặt con Loan, run rẩy của lo lắng lẫn phấn khích cực độ vì những gì nó sắp làm.
Con nhỏ thấy mấy anh đã “bán đứng” mình rồi thì cũng không nghĩ gì nữa, đây cũng chỉ là một thằng nhóc hơn nó vài tuổi thôi. Nghĩ vậy nên nó tự động nằm ngửa ra trên mặt đá. Cũng may chỗ này đá rất phẳng, tương đối láng, nên con nhỏ nằm xuống khá thoải mái. Thằng nhóc hồi hộp cầm con ku trắng trẻo run run đút vô cái bướm đã hé mở và ướt mem kia. Chất nước nhờn không rõ của “chính chủ” tiết ra hay là nước bọt của anh Khanh vừa bú lúc nãy dính vô cái đầu ku lõ ra đỏ lòm, khiến cho cả con ku được bôi trơn khi chui vô trong bướm. Thằng nhóc há miệng ra trước xúc cảm cực mạnh này, cảm giác như bay thẳng lên tới thiên đường khiến nó gần như không thể khống chế được biểu hiện trên mặt mũi, lẫn toàn bộ cơ thể, nhìn rất lúng túng nhưng cũng rất mắc cười.
Con Loan lại thấy anh con trai này có vẻ dễ thương, mắt saang môi hồng giống giống thằng ku tí hàng xóm, nhưng con ku của anh đang chui vô giữa hai chân nó thì không hề “tí” chút xíu nào, dù rất trắng trẻo và nhìn rất “non”, không to khủng được như của anh Khanh nhưng cũng đã khiến lỗ âm hộ nó cảm giác được sự banh rộng lúc đút vô trong. Dù sao con nhỏ cũng chỉ mới 10 tuổi, âm đạo dài “tiêu chuẩn” cũng chỉ đạt 8cm, bình thường luôn ở tình trạng co lại, nên con ku 13cm của anh con trai niềng răng này đút vô trong là nó cảm nhận được ngay áp lực giữa hai chân.
Cả đá con trai đứng ngoài nhìn thằng nhóc đang cong đít nắc ku lia lịa vô bướm con nhỏ mà không biết nói gì. Con ku trắng trẻo của nó nhìn thậm chí mịn màng gần tương đương với cái bướm không lông của con nhỏ mà nó đang chơi. Hai đứa này còn chưa có một cọng lông mu để làm thuốc nữa, nên nếu kích thước con ku thằng nhóc niềng răng cũng không đến nỗi nào, nếu không muốn nói cũng khá to so với lứa tuổi của nó, thì nhìn bên ngoài vô ai cũng sẽ nghĩ đến chuyện hai đứa con nít chơi nhau, thậm chí còn nghĩ đến chuyện không biết thằng nhóc đã có thể bắn tinh ra được chưa. Nhìn thằng nhóc lạ hoắc đang chơi con nhỏ khí thế, con ku kha khá cũng nong, giã cái bướm non của con Loan, cặp mông tròn trịa trắng muốt của nó nếu không biết trước là của đực rựa thì sẽ khiến cho khối thằng “thẳng” phải chảy nước miếng và mơ ước, còn mấy đứa “cong” thì chắc đã bắn ra rào rào khi thấy cảnh này rồi.
Ngay từ đầu anh Nhàn ra hiệu cả đám im lặng, rồi anh kín đáo mở camera lên quay phim từ khi thằng nhóc chạm vô con nhỏ, cho tới lúc này nó đang ôm lấy con nhỏ mắc như điên. Anh quay ở nhiều góc độ, từ sau ra, từ ngang hông, từ trên xuống, rồi lại chìa ống kính ngay dưới mông thằng nhỏ mà quay chỗ hai đứa nhóc đang “tuy hai mà một” đó.
Cả đám 3 thằng có liên hệ máu mủ với con Loan thì đứng ngoài nhìn “cuộc vui” ngoài kế hoạch này xảy ra với con em họ mà không biết nghĩ gì luôn. Cũng may thằng nhóc có lẽ là lần bóc tem con trai để trở thành đàn ông, nên nó vừa đút ku vô đã dập nắc lung tung, sút ku ra ngoài mấy lần, rồi sau đó vội vã cầm ku đút vô lại như sợ ai giành cái lỗ đó của nó vậy. Biểu cảm trên gương mặt của nó chỉ cần gói gọn trong hai từ… “dại ra”. Miệng nó há ra không cần khép lại, khung xương sườn căng lên hạ xuống liên tục khi đang chơi. Cây hàng trắng trẻo rút ra rồi cắm ngập vô trong bướm con nhỏ liên tục. Những tiếng “bạch bạch” vang vang dội lại từ những gộp đá, cùng tiếng nước “óc ách” khi biển dâng lên hạ xuống vỗ nhẹ vào đá, tất cả tạo nên một bản giao hưởng nóng bỏng.
Đút ku vô là nắc như điên, nên hằng nhóc niềng răng chỉ trụ được chừng một phút là đã trân mình co thắt mông đít.
Đám con trai đứng ngoài xem và quay phim không cần nói cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Và rồi khi nó rút con ku non nhất trong đám đực rựa ở đây ra khỏi người con nhỏ thì nó há miệng ra thở và kêu lên
– Trời ơi! Em đã mất zin rồi. Sướng quá mấy anh ơi, huhuhu…
Nước mắt nước mũi nó thực sự chảy ra khiến đám thằng Bi-Bo ngạc nhiên tới mức bối rối không biết làm gì luôn. Không ngờ cảm xúc của thằng ku lại mạnh dữ vậy, chơi gái sướng đến chảy nước mắt nước mũi, rồi khóc hù hụ như vầy thì có lẽ hai thằng sinh đôi mới nghe lần đầu.
Anh Nhàn vẫn làm “người quay phim thầm lặng”, bấm máy quay không dừng từ đầu tới cuối, thu hết những giọt tinh dịch ít ỏi của thằng nhóc trào ra khỏi bướm ngay khi nó rút ra khỏi người con nhỏ, cho tới những giọt nước mắt vui mừng vì quá sung sướng của thằng nhỏ lăn dài trên má. Đối với anh, biểu cảm của thằng nhỏ thật xuất sắc. Anh chỉ tiếc mình không thể phân thành hai người, để có thể chụp lại khoảnh khắc này, song song với quay phim.
Mãi cho tới khi thằng nhóc tương đối bình tĩnh lại, đưa tay quẹt nước mắt mấy cái khiến cho gương mặt đỏ hồng của nó cũng ướt mem, nhìn rất … con nít, lúc đó anh Nhàn mới ngắt máy rồi nói
– Xong rồi thì em đi về chòi đi. Ở đây lâu có người đi kiếm đó.
– Dạ dạ. Em cảm ơn mấy anh nhiều. Hu hu.. Em sướng quá…
– Biết rồi biết rồi. Ai đánh đâu mà mít ướt vậy.
– Về đi ku. Mình ở cùng tầng, tối có thấy thiếu thiếu thì qua phòng hai anh.
– Gì không có chứ dầu ăn tụi anh luôn có sẵn. Hahaha
– Eo! Em thẳng nha mấy anh. Hic hic.
– Thẳng mà mất zin xong khóc hù hụ ghê vậy?
– Ờ. Cứng rắn lên chớ. Giờ đã thành đàn ông rồi thì phải khác hồi còn con gái chớ. Hahaha
– Hừ. Ai làm con gái. Mấy anh thấy em nhỏ nên ăn hiếp em hoài nha.
– Anh hổng có ăn em bao giờ à. Chứ nói gì là hiếp, há há.
– Vậy em mới buồn đó. Đồ quỷ sứ hà. Người ta đợi hoài mà hổng có chiệu làm gì người ta hết.
– Ui mợ ơi! Tưởng dò đài chơi chơi ai dè lọt trúng kho bom, hự hự.
– Cho mày chừa nha Bo, hahaha… Thằng ku này cũng biết giỡn đó mấy anh, haha…
– Ờ ờ. Hạ hồi phân giải, còn bây giờ mà đợi lâu thì… phân… lỏng… Í, quên, bậy hà. Mày có chịu đi về chưa hả ku?! Đứng nói hoài. Cái chòi của mày có mấy người đi ra đằng trước rồi kìa.
– Dạ, hihi. Cảm ơn mọi người nhiều nhiều nhiều lắm! Hẹn gặp lại mọi người. Hí hí
– Con lạy ông nội. Mặc quần vô rồi hãy về!!!
– Í quên, haha.
– Haiz. Mới mất cái ngàn dzàng nó đã quên cả mặc quần…
– Bye mấy anh, bye em nha!
– Bye… (biến) nha ku!
Sự cố không mong muốn cuối cùng cũng kết thúc, cả đám con trai một lần nữa lại nhìn nhau, rồi anh Nhàn hỏi
– Nó chơi sướng không em?
– Thua mấy anh, hí hí
– Thua là thua như nào? Nhanh quá hả?
– Dạ. Lại còn nhỏ nữa, hí hí
– Haiz. Em toàn gặp hàng to như tụi anh, mốt hổng biết sao lấy chồng nữa. Dễ gì kiếm ra hàng to giống tụi anh đây.
– Thì em cưới mấy anh luôn cho rồi, kiếm chi mệt, hí hí
Con nhỏ vừa nói vừa ngồi dậy sửa đáy quần bikini. Anh Nhàn đột nhiên đưa ba lô chụp hình cho anh Khanh, đưa luôn máy cho anh Khanh đeo vô người. Anh Khanh nói
– Tao chưa tắm nước ngọt đó. Đưa tao không sợ hư máy hả? Hè hè.
– Kệ bà cái máy! Nứng quá rồi. Hơ hơ.

– Hahaha…

Lần này rút kinh nghiệm, anh Khanh ôm máy đi lang thang ngoài gộp đá, canh chừng người lạ. Chỗ này ở cuối bãi biển, tuốt ở một đầu bãi, lại không có nhà cửa gì, nên hầu như chẳng có mấy ai tới hết, biển cũng vắng hoe nên hai thằng Bi-Bo chứng kiến được từ đầu tới cuối anh Nhàn với cây hàng không phải dạng vừa đâu chơi con nhỏ trong lúc nó dạng rộng hết cỡ ra. Anh chơi mạnh bạo y chang anh Khanh, cứ quất cây nào là lút cán luôn cây đó, con nhỏ cứ nhăn mặt suốt, nhưng tay lại cứ đưa ra bấu mông đít anh ghì vô theo từng cú nắc của anh. Hai thằng nhóc không cần nghĩ cũng biết lát nữa con nhỏ lại “trekking” qua sa mạc trên lưng anh Khanh hoặc anh Nhàn “tội đồ” này rồi. Mà khả năng anh Nhàn sẽ phải cõng nó qua sa mạc là cao hơn nhiều vì lúc sáng anh Khanh đã cõng nó gần cả đoạn đường lên núi rồi.
Khi anh Nhàn rút ra khỏi con nhỏ thì đưa tay đẩy vô ngực con Loan, không cho nó ngồi dậy. Rồi vội vàng quay lại lấy máy chụp hình từ tay anh Khanh, dí ống kính vô cái lỗ bướm còn đang nở tròn ra của con nhỏ mà chụp.
Anh chụp rất nhiều góc độ khác nhau, từ lúc cái lỗ còn chưa khép lại, cho tới lúc cái lỗ đóng chặt lại và ép trong đó ra cả nùi tinh dịch chảy lênh láng xuống kẽ mông đít nó, nhiễu xuống mặt đá. Vừa chụp con nhỏ anh Nhàn vừa nói
– Cảnh thiên nhiên luôn là số 1. Ánh sáng, màu sắc gì cũng đẹp gấp mấy lần cảnh ở trong studio.
– Ủa. Anh chụp trong studio rồi hả anh Nhàn?
– Anh nói vậy đó. Chứ anh chỉ chụp nó trong lều bữa đi phượt thác 8 tầng hà.
Thằng Bi lẫn thằng Bo quay qua vỗ tay nhau kêu cái “bốp” thật to, rồi nói cùng lúc
– Thấy chưa! Haha.
– Hai đứa cũng đoán ra rồi hả, haha
– Đoán rồi anh.
– Lộ liễu quá mà, hè hè.
– Ờ. Xong rồi. Có ai lên không? Hay xuống tắm tiếp?
– Em ham hố lắm, mà… thôi để về khách sạn đi.
– Em đau quá hà. Hổng chịu nổi ai nữa đâu.
– Ờ. Vậy thôi em ngồi dậy mặc đồ vô đi.
– Mày phải nói là kéo quần lại đi chứ cái bikini của nó mặc cũng như không à. Haha
– Ờ ờ. Kéo quần lại đi em. Để đó tụi anh lại cầm lòng hổng đậu mà kéo nhau lên hết là lát sau em xụi hai giò luôn đó. Haha…
Con Loan khó nhọc ngồi dậy, kéo đáy bikini, sửa lại cho đúng ngay chính giữa. Xong nó cùng với cả đám đi ra phía ngoài gộp đá, chỗ bãi biển bắt đầu. Con nhỏ ngồi trên đá, chân thòng xuống nước nhìn 3 anh bơi lội. Con anh Nhàn thì đeo ba lô và máy chụp hình, chụp cho nó những lúc nó không chủ đích tạo dáng, rồi lại tấm tắc khen mấy tấm hình chụp tự nhiên này của nó rất có thần thái. Đám 3 thằng bơi ầm ầm dưới nước thấy vậy cũng nhao nhao nhảy lên ở dưới nước đòi chụp, nên anh Nhàn cũng chụp cho cả đám đực rựa đó nữa.
Tụi nó bơi tới lúc mấy ngón tay ngón chân lại nhăn nheo lần 2 thì mới chịu lên bờ.
Thằng nhóc niềng răng hồi nãy tới đây “ăn xin” một lần xong thì cũng biết điều không có tới lần nào nữa, mà ngoan ngoãn ở giữa bãi biển chơi với gia đình. Hoặc cũng có thể nó bị đám em họ quấn lấy, có cả phụ huynh đông đúc nên không tách ra được để chạy lại đây lần nữa.
Khi cả nhóm Bi-Bo đi lên, tắm nước ngọt, thay đồ sạch xong thì đã gần 5 giờ. Mặt trời đã xế về Tây, gần khuất sau rặng núi.
Thanh toán xong xuôi, cả đám lại cùng nhau vượt sa mạc đi ra ngoài đường chính. Con Loan lần này lại được cõng, nhưng không phải anh Khanh mà là anh Nhàn, đúng như hai thằng Bi-Bo dự kiến. Anh Khanh trước đó thì thầm nói đứa nào ăn thì đứa đó cõng, anh Nhàn giao ba lô máy ảnh lại cho anh Khanh rồi hăng hái cõng con nhỏ.
Anh Nhàn cao ngang hai thằng Bi-Bo, nhưng lại rất lì đòn. Cõng con nhỏ đi một mạch từ dưới biển lên, băng qua sa mạc cát khô mà không cần dừng lại lần nào. Dọc đường hai thằng Bi-Bo cười trêu chọc anh
– Bi, ảnh mần 2 nhát rồi mà vẫn đi khỏe ghê đó mày.
– Bạ của khủng long thì đâu có là bánh bèo được. Haha
– Ê ê! Phải nói là bạn anh Khanh thì không ai bánh bèo hết. Haha.
– Dạ. Anh Khanh khủng long. Hihi…
– Em nha. Được nó cõng thì ngồi yên đó hưởng thụ đi, còn tham gia chọc ngoáy anh nữa.
– Con Loan sao mà chọc ngoáy ai được anh. Anh nói oan cho em nó rồi.
– Đúng rồi. Mày nói đúng đó Bi. Chỉ có anh em tụi mình chọc ngoáy được thôi. Nhưng chọc ngoáy anh Khanh thì cần phải có dầu ăn…
– Ê ê…
– Chính xác đó Bo. Anh Khanh thì tốn dầu ăn lắm, nhưng với anh Nhàn thì chắc tiết kiệm được dầu ăn hơn, vì ảnh quan hệ rộng mà.
– Hahaha…
– Mày hả bưởi! Cười tao nè! Haha…
– Khục khục… Tui nằm cũng trúng đạn nữa hả trời?! Nãy giờ tui im re làm ngựa thồ mà cũng ngoáy tới chỗ tui rồi hả?
– Haha…
Ra tới mép đường nhựa anh Nhàn vừa thả con Loan xuống thì anh Khanh vỗ tay nói ngay
– Đúng là sư phụ môn phượt của tao. Mày đi một mạch tao nhìn mà còn thấy sợ. Quá lì đòn.
– Phù phù… lì cái con khỉ! Cứ sợ dừng lại nghỉ mệt giữa đường tao mệt quá không đi nổi nên ráng đi thí mịa đây này!
– Ủa. Haha… Vậy hả? Vậy mà em với thằng Bo còn đang ngưỡng mộ anh sát đất luôn, đang tính hỏi anh chơi môn thể thao nào mà bền dữ vậy, haha..
– Thôi thôi, lấy xe đi mấy đứa. Đi ăn đi. Lên tới đây anh đói meo.
– Ờ đúng đó. Ăn hồi trưa nhiều vậy mà qua sa mạc này xong em đói meo.
– Em cũng đói nữa, hihi
– Trời. Em nằm trên lưng anh cõng sướng quá chừng mà cũng đói hả?
– Người ta cũng bơi quá chừng mà, hihi.
Cả nhóm lấy xe, bỏ các túi đồ bơi ướt vô cái ba lô chung, gởi anh Nhàn rồi cùng nhau chạy về trung tâm.
Con đường 2 chiều có con lươn ở giữa rộng thênh thang và vắng tanh vào hoàng hôn. Mặt trời buông xuống gần sát dãy núi phía xa, hắt ánh sáng vàng ươm lên những đụn cát hai bên đường khiến cả đám chạy xe mà cứ trầm trồ mãi. Ngay cả anh Nhàn cũng không chịu được, mấy lần kêu nhóm dừng lại, lấy máy ra chụp cảnh, chụp cho nhóm, xong rồi mới đi tiếp được.
Về gần trung tâm thì người và xe đông lên một tí, buổi chiều cuối năm ai cũng có vẻ bận rộn làm cho thành phố du lịch nhỏ này sinh động hẳn lên. Cả nhóm chạy qua một cây cầu rất cao, lên tới nơi không thể thiếu màn dừng lại chụp hình. Anh Khanh nói
– Ủa Nhàn? Nãy mình đi đâu có qua chỗ này đúng hông?
– Đúng rồi, sáng tao dẫn tụi bây đi đường làng, còn giờ đi đại lộ để thay đổi không khí.
– Ờ ờ. Thằng này được, tao ưng cái bụng dồi, haha.
Cả đám chụp hình nhanh chỗ cây cầu rồi đi tiếp vô trung tâm. Mọi người cũng không hỏi anh Nhàn đang dẫn đi đâu, cứ thoải mái vừa đạp xe vừa ngắm cảnh hai bên đường, cái gì cũng lạ lẫm, chỉ có những điểm bán hoa cảnh ngày tết trên lề đường thì cũng giống Sài Gòn.
Lát sau xe chạy ngang một khu được xây dựng khá rộng lớn, có cái gì như vòng xoay nhưng to hơn rất nhiều, một bên kia thì có sân rộng lát gạch, có mấy bức tượng rất to, người cầm súng người giơ tay. Thằng Bi thắc mắc
– Mấy tượng này có ý nghĩa gì vậy anh Nhàn? Sao nhìn ai cũng có vẻ… hung hăng. Chắc bị nhiều người chiếm mặt bằng bán bông tết trước mặt nên người ta bực bội.
– Haha … mấy vụ này đừng hỏi anh. Nếu hỏi anh tại sao tượng ông Trần Hưng Đạo chỗ bến Bạch Đằng lại chỉ ngón tay xuống sông Sài Gòn thì anh còn biết giải thích, còn như mấy tượng giơ nắm đấm, giơ súng này thì em đi cả nước sẽ thấy nhan nhản hà. À, quẹo đây nha mấy đứa.
Cả nhóm quẹo vòng theo con đường ôm bên hông tượng đài, bên kia là một công viên gì đó khá to. Chạy vài chục mét tới ngã 3 thì thấy một quán ăn khá đông. Cả đám tấp vô rồi trầm trồ
– Bánh xèo hả anh?! Được đó.
– Quán này ngon lắm mấy đứa. Anh ăn rồi. Hồi đợt trước đi ra đây Nhàn nó dắt anh đi ăn rồi. Ủa, mà có phải chờ lâu như hồi trước không Nhàn?
– Mình tới giờ này chắc chưa đông lắm đâu. Tầm 1 tiếng nữa mới đông.
– Ờ. Tao nhớ đợt trước gì mà ăn bánh xèo cứ phải chen lấn giật cái dĩa vừa chiên ra của quán. Chứ ngồi hoài nửa tiếng chưa có gì ăn nữa.
– Ờ. Quán này xưa giờ vậy á. Mặc dù có nhiều quán khác nhưng ở đây ngon, người ta chen nhau ăn à. Vô lẹ lấy bàn với order đi mọi người. Lát đông lắm.
Mọi người ùa vô quán, lấy bàn xong gọi mấy dĩa bánh xèo tôm, mực, rồi mấy dĩa bánh căn cũng tôm mực. Anh Nhàn nói
– Đặc sản của nó là tôm mực, chứ thịt heo bình thường à.
– Nước chấm này pha sao anh? Gì mà tới 3 hũ lận?
– Đúng rồi em. Một hũ này là nước mắm trong, hũ này là mắm nêm, hũ này là nước mắm có đậu phộng rang giã nhuyễn.
– Wow! Cầu kỳ dữ. Vậy cái nào ngon anh?
– Ai thích ăn gì thì ăn à. Nhưng anh thì ăn pha 3 cái lại với nhau luôn, việc gì phải chọn, haha.
– Ý hay đó. Vậy ai chấm gì thì nói nha.
– Em ăn mắm nêm.
– Cho tao nước mắm đậu phộng thử coi. Thấy cũng hấp dẫn quá.
– Anh cũng mắm đậu phộng.
– Anh ăn nước mắm trong nha.
– Ok, ok.
… Lát sau…
– Quán này đông thiệt. Mình tới sớm mà giờ chưa có đồ ăn nữa.
– Chị ơi bàn tụi em có đồ ăn chưa?
– Gần có rồi mấy em. Đợi chút nha.
– Chưa có bánh xèo thì cho mấy dĩa bánh căn ra trước đi chị. Ăn tạm, đói quá rồi.
– Ok, bánh căn ra ngay.
Lát sau…
– Chà. Ngon ghê. Hí hí.

– Khoan khoan! Đừng ai gắp nha. Bi, tránh đũa ra tao chụp hình cái coi.
– Cúng facebook lẹ đi Bo, tao đói meo rồi.
– Chưa được. Anh Khanh ngồi xích ra dùm em đi. Anh đừng nghiêng qua đó, che ánh đèn rồi. Ok, đợi tí…
– Trời ơi! Mày cũng đú nữa hả Nhàn?! Chừa cho tụi nhỏ cúng đủ rồi mày, hừ hừ.
– Haha. Mày hổng biết chụp đồ ăn cũng là nghệ thuật hả?
– Thuật cái … Không thực chớ vực được đạo nha. Tao đói rồi á.

– Rồi rồi, tấm nữa là xong. Kéo mấy hũ để đũa này ra dùm anh đi Bi.
– Haizzzz… chừng nào em mới được ăn đây?!

– Haha. Xong!
Anh Nhàn còn chưa cất xong máy ảnh với ống kính vô ba lô thì cả đám đã ăn rào rào. Tới khi anh cất xong thì quay lại đã hết 1 dĩa. Anh kêu lên
– Trời trời! Ăn gì lẹ dữ mấy đứa?!
– Haha, anh chậm rì rì thì có.
– May mà mình kêu 4 dĩa. Mọi người làm mình thấy stress dữ quá.
– Haha. Mày hổng lo ăn mà cứ nhàn nhàn kiểu đó thì lát hồi chỉ còn lại dĩa chứ bánh không còn đâu ha.
– Ai lấy chén nước chấm của tui?!
– Bên bàn kia chứ đâu. Nãy anh chụp hình dời qua kia mà.
– Ủa, hí hí… Thấy rồi. My bad! Ủa ủa? Sao tôm hết rồi? Nãy kêu 5/5 mà.
– Có gì ăn đó đi mày. Ngồi “mò” tôm thì lát nữa mực cũng hết luôn á.
– Trời ơi! Đúng là giang hồ hiểm ác, ăn mà tui stress quá chừng hà, hu hu…
– Haha, trưa ăn mực rồi nên chắc bây giờ mọi người khoái tôm hơn đó anh.
– Oh, vậy Bi em chạy vô order bánh xèo mực 1 dĩa thôi nha. Còn lại 3 dĩa tôm hết đi.
– Dạ.
Thằng Bi gắp ăn một họng đầy nhóc rồi vừa nhai vừa đứng dậy đi vô trong. Nó đứng kế bên người chiên bánh luôn. Lát sau bưng ra hai tay hai dĩa, đám xuống bàn mặt đầy hãnh diện.
Anh Nhàn thấy vậy nói
– Quá giỏi. Lịch sử lặp lại rồi Khanh ơi. Phải giành mới có ăn, y chang đợt trước.
– Ờ. Nhiều khách không biết, cứ ngồi vô bàn xong yên tâm đợi tới khuya mới được ăn, haha…
– Ủa. Bánh xèo này sao nhỏ vậy ta?
– Bánh xèo miền Trung đó Loan. Khác với bánh xèo trong Sài Gòn.
– À. Cái bánh xèo này họ đổ bằng khuôn đất nung, khuôn gốm á. Ăn vô khác hẳn. Còn bánh xèo kiểu Sài Gòn hay miền Tây thì ngoài này gọi là “bánh xèo chảo”, vì đổ bằng chảo kim loại, cũng có chỗ bán luôn, gần đây thôi nhưng nhóm mình ra đây ăn loại này cho lạ. Cái kia về Sài Gòn ăn.
– Mà rau này vụn ra hết rồi sao cuốn ta? Hay họ chưa đưa cải bẹ xanh với rau rừng ra?
– Không. Cái này ăn khác luôn. Không cuốn nha mấy đứa. Đợt trước anh Nhàn dắt ah đi ăn rồi. Như vầy nè, lấy cái bánh bẻ nhỏ ra bỏ vô chén nước chấm luôn, xong lấy rau đủ thứ bỏ lên trên, xong gắp lên ăn.
– Wow! Lạ quá. Lần đầu em thấy ăn bánh xèo trong chén kiểu này á.
– Ăn thử đi, lạ lạ và ngon lắm.
– Măm măm… ngon thiệt ta ơi! Giờ em hiểu tại sao người ta chen nhau tới đây.
– Ờ. Tao cũng thấy vậy đó Bo. Ngon hơn hồi má dắt mình đi Nha Trang ha.
– Ngon hơn. Bánh nó giòn với thơm mùi tôm nữa.
– Măm măm…
– Sao hổng nói lời nào vậy Loan? Hí hí…
– Em bận rồi mấy anh. Hẹn lát nữa chat sau nha, hihi…
– Hahaha.
Cả đám ăn vèo phát hết 2 dĩa bánh xèo. Thằng Bo nhanh chân chạy vo đứng cạnh người chiên bánh, lát sau lại bưng ra hai dĩa đầy tú ụ, mỗi dĩa 10 cái.
Cả đám ăn ngon lành hết 4 dĩa bánh xèo thì ngừng lại. Anh Khanh nói
– Tao lửng lửng bụng rồi mày. Có kêu thêm nữa không ta?
– Thôi, chừa bụng đi ăn sập Phan Rang đi, ăn chi cho no mỗi chỗ này.
– Đúng á. Anh Nhàn số 1, hihi.
– Ờ. Anh số 1 nhưng hổng có ai số 2 vì em không cần xếp hạng mấy đứa còn lại đúng hông?
– Haha. Sao anh thuộc bài của con Loan dữ vậy?
– Anh mà. Haha.
***
Ăn xong cả đám được anh Nhàn dẫn đi lượn vòng vòng. Thành phố này nhỏ xíu, đi một chút thì anh Nhàn nói
– Mấy đứa có biết bánh tráng nướng Đà Lạt không?
– Biết chứ anh. Sài Gòn giờ bán đầy mà. Tụi em ăn hoài.
– Mấy đứa biết món đó xuất phát từ đâu không?
– Từ đâu…? Đừng nói em là từ Phan Rang này nha?!
– Thực ra, nó đó! Món gốc ở đây gọi là bánh tráng mắm ruốc. Xong từ đây lên chợ Đà Lạt có 108 cây số à, chạy lên đèo là tới, dân Phan Rang di cư lên đó cũng nhiều lắm, họ cũng mang món đó lên luôn, nhưng biến tấu thêm đủ thứ toping để bán cho du khách dễ ăn, thành ra món Bánh tráng nướng Đà Lạt. Sau này xuống Sài Gòn thì toping càng ngập mặt nữa.
– Trời ơi. Thì ra mình đang ở “thánh địa” của một món ăn vặt nổi tiếng.
– Haha. Em dùng từ ghê quá. Nói là món gốc đi. Để anh dắt cả đám đi ăn thử rồi so sánh xem món gốc với món biến tấu khác nhau như nào ha.
– Yeah! Nghe mà chảy nước miếng rồi, haha.
– Ủa. Sao đợt trước tao ra đây mày không dắt tao đi vậy Nhàn?
– Có thời gian đâu mà ăn. Đợt đó mày đi có 2 bữa.
– Ờ ờ. Kỳ này đi cả tuần, mày còn bài gì thì lộ hết ra đi nha. Haha.
– Yên tâm, bài của tao nhiều lắm. Xài miết cũng không hết đâu. Haha.
Anh Nhàn dắt cả đám đi vòng vèo, rồi tấp vô một quán lề đường nhìn có vẻ … rất lề đường. Gọi là “quán” chứ thực ra chỉ là một người ngồi xổm trên lền đường với một cái giỏ nhựa, và một cái lò nướng than. Tay chị đó cầm quạt lá cọ quạt liên tục vô cái lò than, bên trên có mấy trái bắp nướng. Thấy cả đám trờ tới, chị đó ngước lên mời
– Bắp nướng đi mấy em!

– Có bánh tráng mắm ruốc không chị?
– Có chớ. Mấy cưng ăn loại nào? Có chả với trứng hay…
– Không. Cho em loại không trứng nha. Bỏ thêm mấy cây chả nữa thôi. Lấy chục cái đi chị.
– Ok mấy em. Đợi chị chút nha.
Cả đám bu lại tò mò coi cái món ăn gốc như nào, mà từ đó được thiên hạ phát triển ra thành một món ăn vặt “thần thánh” đến như vậy. Tụi nó thấy chị bán hàng để mấy trái bắp sang một bên, rồi nhanh tay lấy ra một cái bánh tráng khá mỏng để lên ngay giữa bếp lò, bên trên cái vỉ nướng. Sau đó chị múc gì đó giống mỡ và cả tóp mỡ lên mặt bánh, dàn đều ra, rồi múc cái gì đó nâu nâu mà anh Nhàn nói là mắm ruốc đã xào với gia vị và tương ớt vừa ăn. Chị dùng muỗng trét đều mắm ruốc lên mặt bánh, xong rắc rất nhiều hành lá lên trên, và cứ thế tay quạt than, tay cầm bánh xoay xoay để nướng bánh cho đều. Khi vừa xong thì chị lột hai cây chả quế ra bỏ lên trên, rồi hỏi anh Nhàn
– Để dẹp hay cuốn vậy em?
– Cuốn đi chị.
Thế là cái bánh tráng đã nướng xong được chị cuốn lại ngay trên vỉ nướng, rồi lấy một miếng giấy bọc một đầu, cầm đưa cho anh Nhàn một cách rất chuyên nghiệp.
Anh Nhàn cầm lấy cái bánh đưa cho con Loan nói
– Lady first! Em thử trước đi.
– Dạ. Thank you!
Con nhỏ cầm cái bánh đã được cuốn dẹp dẹp đưa lên miệng cắn, rồi kêu lên
– Trời ơi! Ngon quá. Ngon hơn bánh tráng Đà Lạt luôn. Hí hí.
– Ngon hơn mà con. Bánh tráng mắm ruốc Phan Rang ở đây đậm đà hơn. Trên kia người ta pha tạp búa xua à, ăn hổng nghe vị gì hết âu.
– Cho anh cắn miếng.
– Anh nữa.
– E hèm. Cho anh thử với.
– Mày nha Khanh! Đầu hai thứ tóc rồi mà hổng có chững chạc gì hết à. Tiếng Ăng Lê có câu “patient is a virture” nha mậy! Haha
– Tao ăn thử thì liên quan gì chững chạc. Kệ nó đi em. Đưa anh ăn thử coi như nào, đợi lâu quá, hà hà…
Thế là con Loan không đành lòng nhưng vẫn phải đưa cái bánh tráng cho anh Khanh cắn một miếng, xong hai thằng sinh đôi mỗi đứa cắn một cái, lủm hết cái bánh tráng của nó luôn, đứa nào cũng nhai rôm rốp.
Không để ý tới gương mặt méo xẹo của con em, thằng Bo vừa nhai vừa thưởng thức hương vị rồi nói
– Chà chà. Măm măm. Mùi mắm ruốc đúng đặc trưng. Nó không quá nồng nhưng nổi trội, vị mặn mặn ngọt ngọt, cùng với tóp mỡ béo béo và hành lá phi thơm kiểu này đúng là ngon thiệt, chẹp chẹp.
– Hic hic. Sao ở Sài Gòn hổng ai bán món này ta? Bánh giòn ghê luôn.
– Nè. Cái nữa nè mấy đứa. Chia nhau ra ăn đi, nướng tới đâu ăn nóng liền tới đó ngon hơn, hihi. Còn ở Sài Gòn người ta chuộng đồ ăn béo, hoặc thịt nhiều, nên bỏ tùm lum tôm khô, ruốc khô, rồi khô bò, xúc xích, còn cái gì mayonais nữa, ăn vô vị nó tạp nham lắm. Dễ ngán.
– Đúng đúng. Mùi này thơm rất đặc trưng, đúng nghĩa bánh tráng mắm ruốc luôn, vị lại rất dễ chịu nữa, ăn hoài được luôn. Dân Phan Rang đúng là rất sành ăn, haha.
– Ê, cái đó đưa con Loan đi mày. Chia nhau ăn đi, nó nhìn mày nói hoài mà thèm chảy nước rồi kìa! Haha…
Cả đám 5 đứa quây quanh quầy bánh tráng, coi như “bao sân” luôn vì chị bán hàng nướng chục cái thì gần như chiếm cái lò đó suốt. Lâu lâu có khách ghé mua 1-2 cái chị lại phải năng nỉ tụi nó đợi thêm chút để chị bán cho khách kia họ mang đi trước. Nên khi cả đám mua đủ chục cái thì cũng mất gần nửa tiếng. Nhưng vì nướng cái nào ra thì chia nhau ăn ngay cái đó, giòn rụm, thơm mùi hành phi tóp mỡ, thơm mùi mắm ruốc, và chả huế cây cũng rất ngon nên chẳng đứa nào thấy phiền gì khi phải đợi hết.
Ăn xong thì cả đám trả tiền rồi đạp xe lòng vòng tiếp. Anh Nhàn nói
– Có ai muốn uống sinh tố không?
– Có có! Em uống nước ép.
– Em sinh tố.
– Tao thích chè, hè hè…
– Nói trước là mấy đồ đó ở đây hổng ngon như Sài Gòn nha. Nhưng cũng không tệ. Chất lượng tàm tạm.
– Không sao anh. Đi nãy giờ khát nước rồi, kiếm chỗ uống thôi.
– Ok. Vậy đi theo anh.
– Let’s go!
Sau khi cả đám ních thêm mỗi đứa một ly sinh tố, chè, nước ép của quán lề đường thì đứa nào cũng ôm bụng kêu no. Ngay cả anh Khanh to nhất đám nhưng cũng không thể ăn thêm bất kỳ cái gì nữa. Thế là cả đám chạy về khách sạn.
Trên đường về anh Khanh nói
– Nhàn. Kiếm chỗ nào mua thuốc kháng sinh để chống sưng chống viêm cho nó đi. Nãy tao thấy nó hình như đau đó.
– Ờ ờ. Vậy để tao ghé vô mua. Tụi bây về trước đi.
– Thôi khỏi uống thuốc đi mấy anh. Em sợ uống thuốc lắm. Mỗi lần uống em bốc từng viên nhỏ ra uống, chỉ mấy viên thôi là em no nước luôn á. Giờ em no lắm rồi sao uống thuốc kiểu đó nổi. Với lại chắc em hông sao đâu. Nhưng tối nay….
– Nếu không sao thì khỏi uống cũng được. Nhưng mai mà bị nữa thì phải uống nha em. Không để vậy được.
– Dạ.
– Còn tối nay tạm nghỉ, như cái vụ gì bữa ở Bảo Lộc tụi thằng Bi-Bo nói á?
– Parlay! Haha
– Ờ ờ. Từ đó á. Parlay đi. Cho nó nghỉ ngơi.
– Ok. Parlay. Có gì sáng mai tính. Haha
Vì tới đoạn đường vắng nên cả đám thoải mái nói với nhau mà không cần thì thầm.
Cả nhóm chạy về khách sạn, gởi xe rồi đi lên lầu. Con Loan trước đó còn đòi anh Nhàn chụp hình cây mai khủng ở sảnh khách sạn, dù chưa nở bông mấy nhưng nụ hoa phủ xanh rì, dầy đặc đến mức không thấy cành đâu hết.
Trong thang máy anh Nhàn nói:
– Sáng mai tầm 7 giờ xuất phát nha mấy đứa. Đi sớm cho mát. Đường dài đó.
– OK anh. Tụi em 4 giờ đã thức dậy hết rồi. Quen rồi nên hổng có ngủ trễ được.
– Hay sáng mai có ai chạy bộ chung với tụi em không?
– Anh không.
– Anh cũng không.
– Em muốn chạy lắm, nhưng mà… chưa biết hết đau chưa.
– Vậy thôi tụi anh chạy rồi qua em, hí hí. Bye bye mọi người.
– Good night!
Hai thằng sinh đôi đợi thang đi thêm một tầng nữa về phòng mình. Tụi nó về phòng, thay đồ ra rồi nói
– Tối không làm gì hơi tiếc ha. Mày đoán thử hai anh có làm gì nó không?
– Tao nghĩ chắc không đâu. Nó tơi tả nguyên ngày nay rồi. Dù có mua thuốc uống chắc cũng không làm gì đâu. Nói chi là không mua.
– Ờ ha. Cùng lắm thì oral như tao làm hồi sáng rồi quay tay thôi, mà tao nghĩ giờ này mấy ảnh không ai muốn quay tay đâu.
– Làm sao mà chịu quay tay. Có đồ thiệt chơi hổng sướng sao mà đi quay tay chán phèo.
– Ờ. Thôi khỏi đoán nữa. Mình cũng không ở bên phòng đó.
– Ờ. Đúng đó. Mà tao chỉ ước được ôm nó ngủ một lần sau khi chơi. Chắc phải nói anh Khanh vụ này quá.
– Đúng đó! Tao cũng thèm. Chơi nó bao lâu rồi mà không có dịp nào ngủ chung hết. Không biết cảm giác ôm nó ngủ thì như nào.
– Phê lòi chứ như nào. Mà tao thèm quá, nên thôi đừng nói vụ này nữa.
– Haha. Cũng biết sợ hả con! Tại mày khui ra chứ không phải tao nha!
Hai đứa tám với nhau một lúc rồi ngủ trước 9 giờ. Tụi nó đã quen với giấc ngủ sớm, mà cả ngày đi chơi với bơi lội, leo núi mệt nữa, nên tắt đèn xong là cả hai ngủ khò khò.
Trong giấc ngủ ngon, hai thằng nhóc không hề biết ở phòng dưới kia, 3 người đang chơi trò 3some bú liếm như thằng Bo và anh Khanh đã làm với con nhỏ hồi sáng, chỉ có điều vừa bú liếm con nhỏ, hai anh đều cầm ku sục dữ dội. Lát sau con Loan lên đỉnh thì anh Nhàn cầm ku đút quy đầu vô âm đạo con nhỏ rồi bắn ra, còn anh Khanh thì cho con nhỏ “bú sữa tươi” ngay tại nguồn.
Xong xuôi anh Khanh thở ra một hơi dài khoan khoái và nói
– Ngủ thôi mấy đứa.
– Ờ. Phê rồi, ngủ thôi.
– Good nigh mấy anh, hí hí. Cho em ôm đi anh Khanh. Em thích ôm anh ngủ.
– Ờ. Xoay qua đây đi. Thằng Nhàn hổng có giành nha.
– Haha. Tao xong rồi lại thích ngủ một mình hơn. Tụi bây bên kia cứ ôm nhau thoải mái đi, bên đây mình tao một giường cho rộng. Haha
– Ông bà già đặt tên mày cấm có sai. Haha

Hai thằng Bi-Bo ngủ một giấc đã đời đến sáng. Thằng Bi mở mắt ra rồi lầm bầm nói
– Chắc tới giờ chạy bộ rồi. Để coi mấy giờ. Bà mịa!!! Sao lại gần tới bảy rưỡi lận?! Báo thức đâu rồi? Bo! Dậy! Dậy mau.
– Hả? Tới giờ chạy rồi á? Tao ngủ ngon ghê.
– Chạy gì nữa. Bảy rưỡi rồi.
– Ủa ủa?! Sao không thấy báo thức gì hết.
– Ờ. Tao cũng không nhớ là có báo thức hay không… Hoặc là có rồi nhưng tao tắt lúc đang ngủ á.
– Trời ạ. Tao còn không nghe tiếng nhạc luôn. Chắc mày tắt lẹ quá rồi. Giờ sao?
– Sáng trưng rồi thì trăng sao gì nữa. Tắm rửa vệ sinh rồi qua bên kia thôi. Tối qua anh Khanh dặn sáng dậy sớm mà giờ như vậy thì chắc ổng hét ầm lên quá.
– Ờ ờ. Mà công nhận ngủ ngon thiệt đó mày. Chắc tại bơi được hơn 2 tiếng.
– Hoặc là băng qua sa mạc cát.
– Ờ ờ. Thôi đi làm vệ sinh đi rồi còn qua bển. Chắc bên kia đã thay đồ xong hết rồi, còn chờ mình thôi.
– Tao sợ là … đang xỉa răng á. Ăn sáng luôn còn được.

Thế là hai thằng nhóc vội vàng làm các thủ tục buổi sáng. Tới khi hai thằng tươm tất từ đầu tới chân, bước vô thang máy thì điện thoại reo. Thằng Bi nghe máy

– Tụi em đang qua nè anh. Gần xuống tới rồi. Hả? Đi luôn tới tối nay không về á? Có cần trả phòng không? À à. Ok anh. Vậy để tụi em về lấy ba lô.
– Ủa. Sao trả phòng vậy?
– Mấy ảnh nói nay đi khá xa mà mình đi trễ thì tối về không kịp, trả phòng và thuê xe đạp thôi, tối nay ngủ ngoài biển.
– Wow! Quá đã!

Thang máy vừa mở cửa ra thì có người vào, nên tụi nó bấm lại số tầng của mình, đợi thang đi xuống sảnh, xong mới ngược lên được. Về phòng tụi nó lấy hết đồ đạc nhét vô ba lô, rồi quẩy ra thang máy đi xuống tầng dưới.

Hai thằng nhóc vừa đứng trước cửa phòng thì cửa chợt mở. Anh Nhàn bước ra trước, lưng đeo ba lô, sau đó là con Loan, rồi anh Khanh tay cầm chìa khóa, tay xách ba lô bước ra sau cùng và dập cửa. Anh Nhàn nói
– Hello mấy đứa! Sáng có chạy bộ không?
– Hà hà. Chạy bộ trong mơ anh ơi. Tụi em ngủ mê tới nỗi thò tay tắt báo thức hồi nào không biết luôn.
– Chà chà. Ngủ say dữ. Sáng nay Khanh nó nói chắc hai đứa chạy về mệt nên ngủ lại không chừng, nên nó không có gọi.
– Haha. Giờ trả phòng thì mấy bữa nữa có quay lại không anh?
– Chưa biết. Mình cứ open đi. Tới đâu tính tới đó. Giờ đi ăn sáng trước đã. Đói bụng rồi.
– Dạ. Tụi em cũng đói rồi. Hôm qua ăn hải sản ớn rồi anh ơi. Nay ăn thịt đi.
– Haha. Ok. Vậy thì ăn thịt.

Thế là cả nhóm xuống trả phòng. Cũng may sau khi nghe trình bày lý do, khách sạn không charge gì thêm vì khách hủy ngang giữa chừng thì họ không nhận khách khác book trước được. Anh Khanh vẫn thuê mấy cái xe đạp cho 3 anh em chạy, nhưng vì không thuê phòng nên phải đặt cọc một khoản tiền lớn cho mấy chiếc xe. Anh Khanh đề nghị dùng bằng lái xe quốc tế của anh thay cho tiền cọc thì khách sạn đồng ý ngay.

Con Loan trầm trồ
– Anh Khanh có bằng lái xe hơi luôn hả?
– Ờ. Anh thi trước để mai mốt xài, chứ ở Sài Gòn đi xe máy là tiện nhất. Ở nhà nói mua xe mà anh không thích, chạy xe hơi ở VN căng thẳng lắm.
– Đúng đúng. Tao thấy cần gì thì book grab hay đi xe giường nằm thích hơn, haha.
– Tao biết xì tai của mày rồi. Chuyện gì ứ thích thì nếu ngồi được thì chẳng cần phải đứng, nếu nằm được thì việc gì phải ngồi. Đúng hem?
– Haha. Chỉ có mày là hiểu tao thôi.