Ô CỬA KÍNH – Truyện 18+ Nữ Viết – Update Phần 16
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Ô CỬA KÍNH – Truyện 18+ Nữ Viết – Update Phần 16
Tác Giả: HuynhChi
Lượt Xem: 510 Lượt Xem
***
– Ui da… Khốn…
Tách…
Rầm…
Khiêm bật lùi ra sau, hai tay bụm lại giữa háng. Dương vật thốn đau vô cùng. Tiếng chửi thề không thốt ra được trọn vẹn thì âm thanh sập cửa đanh thép chặn ngay bản họng gã.
Trong khi gã đê mê đắc ý khi mục tiêu sắp toại nguyện, phòng bị buông lỏng nhất thời thì giữa háng gã truyền lên một cảm giác nhói đau tức tưởi. San bóp nghẹn dương vật đang hả hê của gã ngay trước cửa mình. Đến khi gã nhận ra hành động hưởng ứng nãy giờ của nàng là nhằm tìm một cơ hội nhỏ nhoi thoát khỏi mình thì đã muộn. Cánh cửa phòng nàng đóng sập trước mắt gã, đóng cả cơ hội hiếm hoi mà gã chắc chiu được lúc này.
Hành lang tầng một im ắng trống trải. San hổn hển thở, tim nàng loạn nhịp. Kế hoạch của nàng đã thành công tuy có một chút thiệt thòi. Sau lưng nàng, nguy cơ vẫn trực chờ. Không có một chút thời gian để nghỉ ngơi. San đảo mắt xung quanh tìm nơi trốn tránh. Phòng gã ư… chắc chắn không được. Phòng vệ sinh cũng không an toàn.
Trong căn biệt thự này chỉ còn một chỗ cho nàng tá túc, nhưng… Tiếng gầm gừ của Khiêm làm San không thể chần chừ thêm được. Nàng lao xuống cầu thang ngay khi tiếng mở cửa vang lên.
Cạch…
Chú Tùng bật dậy bởi cửa phòng mình vừa bị mở toang. Chú trố mắt ngạc nhiên khi San xuất hiện với chỉ một mảnh chăn quấn quanh người. Mép chăn vén cao phơi bày một bên đùi tròn lẳng mịn màng. Đường xẻ giữa đùi và háng nàng cũng đang lấp ló trong tầm mắt chú.
– Cô… cô San…
Chú Tùng bối rối lắp bắp không thành câu. Bộ dạng hớt hải của San không làm chú chú ý bằng cơ thể nõn nà lấp ló sau tấm chăn. Dương vật của chú cục cựa dưới cái quần đùi theo bản năng đàn ông.
Phì.. phì…
Tiếng thở nặng nhọc sau lớp cửa phòng không cần hỏi chú cũng biết là của ai. Căn biệt thự chỉ có ba người, hai người trong này thì kẻ ngoài kia chắc chắn là người còn lại. Nhìn tình trạng của San bây giờ, chú cũng phần nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra trên tầng.
– Cô San mặc đỡ cái áo này… sạch lắm…
Không đợi San trả lời, chú Tùng dúi vào tay nàng cái áo thơm phức vừa lôi từ vali ra. Đầu chú ngoảnh đi cố tránh nhìn cơ thể mây mẩy của nàng. Dương vật chú cứng tếu lắc nhẹ nơi đũng quần. Trong những chuyến công tác đuoợc đi cùng Khiêm, chú đã không còn lạ gì những cuộc tình ái lén lút sau tiệc chiêu đãi của gã. Khi thì với đối tác, khi thì với gái làng chơi, thậm chí một vài cô nàng đang làm việc cho công ty. Lần nào cũng êm xui, nên chú cũng không mảy may quan tâm làm gì. Dù gì tất cả đều là người trưởng thành. Nhưng đây là lần đầu tiên chú thấy, có người khước từ gã. Với bản tính cương trực của mình, chú không thể làm ngơ lúc này.
– Đêm nay cô San cứ ngủ ở đây. Tôi ngủ ngoài phòng khách canh chừng cho…
– Con cảm ơn…
San lí nhí trong miệng. Lòng vô vàng cảm kích hành động của chú Tùng. Nàng biết chú đã đoán được những gì xảy ra với mình. Nàng cũng biết chú cũng chỉ có thể giúp nàng được nhiêu đây. Với vị trí của mình trong công ty, chú không thể làm lớn chuyện với gã. Chú còn cần công việc cho tương lai đáng tự hào của con trai mình. Dù gì, với nàng vậy là đủ, chú chỉ cần canh cửa cho nàng đêm nay thì gã cũng không thể làm gì được.
– Con … con muốn đi tắm…
– Được thôi… cô yên tâm… có tôi…
San thật sự muốn đi tắm liền bây giờ. Nàng muốn rột rửa hết mồ hôi lẫn những chất nhớp nhúa mà gã để lại trên người mình.
Rít chịt…
Khó chịu…
Chú Tùng mở hé cửa. Bên ngoài phòng vắng vẻ. Khiêm đã bỏ đi đâu mất. San líu ríu theo sau lưng chú hướng về phía nhà vệ sinh bên cạnh phòng ăn. Con đường tuy ngắn nhưng với nàng bây giờ lại như thật xa… thật lâu… Chú Tùng hoàn toàn không một lần ngoảnh lại nhìn nàng. Đúng là một người đàn ông đáng tin cậy…
…Khác hẳn Gã…
***
Mưa đã dần ngớt… đêm dần dịu lại…
Phòng Diệu… thôi hoang dại…
Hiên đặt tay lên hai bên má Diệu ngăn nàng lại. Diệu hướng ánh nhìn khó hiểu về phía Hiên. Dương vật anh gác hờ lên môi dưới nàng, môi trên hé mở run rẩy ngập ngừng. Hiên cũng khó hiểu với bản thân mình. Dĩ nhiên anh muốn được trút hết tinh hoa của mình vào người thương. Dù ở đâu cũng được. Âm hộ hay miệng nàng cũng được. Nhưng anh lại ngăn nàng lại. Anh thấy rõ sự ngập ngừng trong mắt nàng.
– Ư… đừ…
Mặc cho Hiên ngăn lại. Bờ môi Diệu lại một lần nữa ngậm lấy dương vật anh hút mạnh. Mùi vị đàn ông của anh lại trôi tuột xuống cổ họng nàng. Diệu ghì lấy hông Hiên bắt đầu gục gặc vào giữa háng anh. Khi bị anh ngăn lại, trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó tả. Một chút tự ái, một chút bướng bỉnh. Chẳng lẽ nàng không đủ hấp dẫn để anh có thể đạt đỉnh hoang tình sao.
Diệu không hiểu anh. Anh ngăn lại là vì tình thương sâu đậm anh dành cho nàng. Anh không muốn Diệu miễn cưỡng chịu thiệt thòi quá nhiều… vì mình.
Hiên cũng không hiểu nàng. Ngoài sự tự ái bướng bỉnh của người phụ nữ, hành động của nàng còn bao hàm cả lòng biết ơn. Nàng không muốn Hiên khổ sỡ thiệt thòi thêm… vì mình.
Hai tâm hồn nghĩ cho nhau, vì đối phương mà hành động…
…Nhưng…
Hai con tim vừa nãy còn chung nhịp đập… giờ… bỗng hoàn toàn trật khớp…
Nhìn vầng trán nàng lấm tấm mồ hôi, miệng không ngừng nuốt nhả dương vật mình, Hiên quyết tâm lùi người lại. Khúc thịt đỏ au bật tưng vào bụng khi thoát khỏi vòng miệng kiềm hãm. Hiên khuỵa xuống trước mặt Diệu. Môt nụ hôn phớt qua bờ môi run rẩy. Nàng không né tránh, thậm chí còn sẵn sàng đáp trả lại nếu anh tiến sâu hơn. Nhưng không, Hiên chỉ đơn giản, nở nụ cười ân cần yêu thương như những lần trước.
– Được rồi. Anh ổn… mình đến bệnh viện thôi em.
Chẳng hiểu sao mắt Diệu lại ươn ướt khi nghe những lời dịu dàng của anh.
Uất ức?
Không !
Yêu thương…?
Không !
Chỉ là tấm chân tình của Hiên tỏa ra choáng ngợp cả gian phòng…
Diệu… động lòng…
Diệu chồm lên. Miệng nàng áp vào miệng Hiên, cuốn xoắn. Lưỡi thọc vào vòm họng anh xục xạo. Một thời khắc trôi qua. Bờ môi thôi rít lấy bờ môi. Một dải nước miếng kéo căng giữa hai khóe miệng. Nàng trả lại Hiên nụ cười dịu dàng như chính tên của mình.
– Anh chở em đi nhé…
Mưa ngưng…
Đêm dường như sáng hơn…
Nhưng không gian trùng xuống đến nghẹt lòng…