Ô CỬA KÍNH – Truyện 18+ Nữ Viết – Update Phần 16

“Một trích đoạn cho phần 2”

***​

Ba ngày cuối tuần yên ả trôi qua với đôi vợ chồng.

Họ cùng nhau đi làm… cùng nhau dắt con đi chơi…

… cùng nhau… làm tình…​

Hiên tạm thời không nhớ Diệu. San tạm thời thôi ghét Khiêm.

Không ai bảo ai, ba ngày nay, chỉ cần không có sự hiện diện của đứa con, hai vợ chồng làm tình với nhau bất cứ khi nào có thể. Trong nhà tắm, dưới gian bếp, trên sân thượng, phòng ngủ… tất cả không gian đều được tận dụng triệt để. Miệng, âm hộ, bầu vú, bờ mông San đều thoang thoảng mùi tinh trùng của Hiên.

Nhưng thứ mà cả hai tìm kiếm, là trải nghiệm truyệt vời của lần giao hoan sau chuyến công tác…

…đã không thấy nữa…​

***​

Ba ngày cuối tuần cụp lạc say sưa với Khiêm và chiến tích của gã.

Cứ mỗi lần thấy Diệu trong công ty là Khiêm lại gọi cho chiến tích của mình qua phục vụ nhu cầu. Gương mặt kiêu căng, gọng kính trí thức, cái miệng, âm hộ phủ đầy tinh dịch của gã. Những bộ đồ hợp thời trang cứ thế vương vãi khắp căn phòng. Sáng thì thẳng khớm, lúc về thì nhăn nheo nhàu nhĩ.

Tấm hình trong điện thoại được gã xem đi xem lại hàng chục lần mỗi ngày. Những suy tính sử dụng nó như thế nào là hợp lý cứ nhảy số liên tục trong đầu gã.

Khiêm xả hết những tinh túy của đàn ông mình lên cô nàng hay cáu kỉnh mà gã đã chiếm được cả thể xác lẫn con tim. Nét mặt căm ghét của con mồi chưa chinh phục cứ vần vũ trong tâm trí gã mỗi khi làm tình.

Những khoái cảm khi quan hệ với “chiến tích” dần nhạc nhẽo. Gã quyết tâm phải chiếm được “nàng”. Cây chày của gã phải được thúc sâu vào trong nàng mà hủy diệt.

Mắt vẫn không rời màn hình. Gã đã có quyết định cho tấm hình trong khi dương vật dần nhỏ lại.

“Chiến tích” của gã rời phòng với nụ cười thỏa mãn khi tinh dịch vẫn óc ách trong âm hộ. Cô nàng quẩy mông về phía phòng mình… Phòng…

…“Kế Toán Trưởng” …​

***​

Ba ngày cuối tuần đau đớn tủi thân với Diệu và người đàn ông của nàng.

Diệu những ngày này khóc nhiều hơn cả cuộc đời nàng cộng lại. Gương mặt xanh xao của nàng giờ lại thêm vài vết xây xát bầm tím. Vài vệt xướt vẫn hoài ri rỉ máu. Nhưng chắc không rỉ máu bằng tim nàng.

Diệu những ngày này xin lỗi nhiều hơn cả cuộc đời nàng cộng lại. Nàng xin lỗi bác sĩ. Nàng xin lỗi y tá. Nàng xin lỗi những bệnh nhân cùng phòng. Nàng xin lỗi cả người nhà của họ…

…Nàng xin lỗi… chồng nàng…

Nàng xin lỗi về những chuyện không phải do nàng gây ra.​

Các y bác sĩ từ giận dữ lúc ban đầu giờ gặp nàng chỉ còn lại nỗi thương xót. Ai ai trong bệnh viện cũng ái ngại cho nàng. Những cái phẩy tay thông cảm, những tiếng thở dài thương hại, những tấm khăn giấy xếp gọn là tất cả những gì họ có thể giúp nàng.

Người đàn ông mà nàng cặm cụi chăm sóc, những ngày này, có thể nổi cơn tam bành bất cứ lúc nào. Người đàn ông, đã từng rất dịu dàng, những ngày này ,có thể trút hết tất cả bức bối căm giận về bệnh trạng của mình lên người phụ nữ duy nhất bên cạnh.

Anh ta đáng thương… hay đáng trách…?
Không ai trả lời được…

Nhưng ai cũng có thể khẳng định rằng…
Nàng… đáng thương…​

Phút giây yên tĩnh nhất của nàng những ngày qua là lúc anh ta ngủ thiếp đi trong cơn mệt mỏi sau vài giờ quậy phá.

…Để rồi phút giây đó…
…Nàng lại khóc…​

…Để rồi phút giây đó…
Sâu thẳm trong tâm trí nàng… tự thuở nào… ẩn hiện nụ một cười ám áp ân cần…​

***​

…Ba ngày cuối tuần… Ba ngày Sài Gòn hối hả nhất…

…Ba ngày cuối tuần… Ba ngày những con người có cảm tình với nhau…
…lòng nổi đầy giông bão…

***