Nữ Cảnh Sát Xinh Đẹp – Update Chương 19
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nữ Cảnh Sát Xinh Đẹp – Update Chương 19
Tác Giả: BidBadWolf
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Ngoại Tình, Tập Thể, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng, Vụng Trộm
Thể Loại: ntr, nữ cảnh sát
Lượt Xem: 902 Lượt Xem
Chương 8: Truy bắt những kẻ quấy rối
Ngày hôm sau, Hà Nhi và toàn đội tập trung sớm tại trụ sở. Hôm nay là ngày quan trọng, cả đội quyết tâm bắt cho bằng được những kẻ quấy rối. Mọi người cùng nhau xem xét lại kế hoạch một lần nữa, Thành Trung đứng trước tấm bản lớn, anh nhắc lại vai trò của từng thành viên trong nhiệm vụ ngày hôm nay.
“Chuyến xe mà chúng ta sẽ dùng phục kích bọn tội phạm là chuyến xe bus số 65, hướng Bến Thành – CMT8.
Đình Hoàng và Thế Bảo sẽ lên xe từ trước ở khu vực công viên 23/9, và ngồi ở băng ghế trước. Hai người sẽ chịu trách nhiệm quan sát xem trên xe có bao nhiêu người thuộc nhóm tội phạm.
Khi xe di chuyển đến Khu vực trước Khách sạn New World, Hà Nhi sẽ xuất phát. Em hãy chọn một vị trí cuối xe để có thể quan sát bao quát cả chuyến xe. Hà Nhi cũng sẽ chịu trách nhiệm mang theo camera ẩn, để quay lại sự việc làm bằng chứng.
Khi xe đến đoạn Võ Văn Tần, ‘mồi nhử’ của chúng ta sẽ xuất hiện. Cô ấy sẽ mặc một bộ váy ngắn màu cam để chúng ta dể phân biệt, và sẽ đứng ở giữa xe để bẫy những con mồi. Lúc này tôi cũng sẽ lên xe cùng lúc và ngồi ở phía sau cùng Hà Nhi.
Về Hữu Phúc, cậu sẽ là người theo dõi từ xa bằng xe máy. Cậu sẽ di chuyển theo chuyến xe bus và giữ khoảng cách an toàn để không bị phát hiện. Nhiệm vụ là giám sát tình hình và báo cáo cho chúng tôi nếu có bất kỳ diễn biến nào đáng chú ý. Đồng thời, cậu cũng sẽ là người cung cấp sự hỗ trợ nhanh chóng nếu cần thiết. Hãy nhớ giữ liên lạc liên tục và báo cáo ngay khi có thông tin mới.”
Thành Trung đứng trước toàn đội, giọng điệu của anh trầm tĩnh nhưng quyết đoán. Anh nhấn mạnh về tính quan trọng và cấp bách của nhiệm vụ này:
“Mọi người hãy nhớ, nhiệm vụ lần này là tối quan trọng và không được phép mắc sai sót. Tuyệt đối không được ra tay khi chưa nhận được tín hiệu của tôi.
Ngoài ra bọn tội phạm này hoàn toàn có thể chống trả khi bị bắt vì vậy tất cả phải đề cao cảnh giác, chúng ta được phép mang theo súng nhưng chỉ dùng khi thật sự cần thiết.”
Hà Nhi đứng cùng với đồng đội, ánh mắt của nàng toát lên sự quyết tâm và sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức. Nàng biểu hiện sự tự tin và kiên định trong ánh nhìn, quyết tâm sẽ bắt hết lũ tội phạm trong nhiệm vụ lần này.
Thành Trung nhìn quanh toàn đội, cảm nhận được sự quyết tâm đồng lòng từ mỗi thành viên. Anh đứng lên từ vị trí của mình và phát biểu một cách quyết định:
“Mọi người, hãy chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta sẽ xuất phát sau 10 phút nữa.”
Âm thanh của anh lấn át cả không khí, truyền đạt sự quyết tâm và sẵn lòng chiến đấu của cả đội. Mọi người đáp lại bằng sự đồng lòng, bắt đầu chuẩn bị cho nhiệm vụ quan trọng sắp tới.
…
Khi mọi người sẵn sàng ra quân, Thành Trung đột nhiên nhận được cuộc gọi từ cấp trên. “Thành Trung, tôi cần anh phải có mặt ngay tại cuộc họp gấp. Có vấn đề cần giải quyết liên quan đến Vạn Phát và người anh em từ Đài Loan của Lý Thế Thiên,” giọng cấp trên truyền đến qua điện thoại.
Thành Trung cảm thấy áp lực với cuộc gọi bất ngờ. “Nhưng thưa Đại tá, chúng tôi đang chuẩn bị xuất phát lên đường truy bắt nhóm tội phạm quấy rối, tất cả đã sẵn sàng!” anh cố gắng lý giải trong sự khó xử.
Tuy nhiên, giọng nói của cấp trên không để lại lựa chọn cho anh. “Chuyện đó không quan trọng bằng chuyện này, nếu cậu cảm thấy nhiệm vụ phức tạp và không thể hoàn thành thì có thể hủy bỏ, chúng ta sẽ bắt chúng lần sau. Nhưng cuộc họp lần này là cực kỳ quan trọng. Hãy có mặt trong 5 phút nữa.”
Dù lòng anh nghẹn lại với cảm giác áp lực và tiếc nuối, Thành Trung không thể bỏ qua cuộc họp quan trọng này. “Dạ, tôi đã hiểu thưa Đại tá,” anh trả lời, biết rằng quyết định đã được đưa ra và anh phải tuân theo.
Thành Trung quay nhìn cả đội, ánh mắt anh lướt qua từng thành viên, cảm nhận sự sẵn sàng và quyết tâm trên khuôn mặt của họ. Trong lúc này, anh cảm thấy lòng trách nhiệm nặng nề và áp lực từ quyết định mà anh phải đưa ra. Nhưng anh biết rằng mọi quyết định của mình đều ảnh hưởng đến toàn bộ đội ngũ.
“Cấp trên ra chỉ thị có cuộc họp khẩn để giải quyết vấn đề của Vạn Phát, tôi không thể cùng mọi người thực hiện nhiệm vụ lần này!
Vì vậy… nhiệm vụ sẽ được hủy bỏ, cấp trên sẽ không trách cứ. Chúng ta sẽ tóm chúng lần sau,” Thành Trung nói với giọng điềm đạm, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy hối tiếc vì không thể hoàn thành nhiệm vụ cùng với đồng đội. Đây là một quyết định khó khăn, nhưng anh biết rằng sự an toàn của mọi người luôn được ưu tiên hàng đầu.
Tuy nhiên, Hà Nhi lại không muốn vậy. Nàng biết rằng đây là cơ hội tốt để đưa lũ tội phạm ra ánh sáng. Mọi nỗ lực và sự chuẩn bị của đội không thể bị lãng phí.
“Thưa Đại Úy, tôi có ý kiến. Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để chúng ta tóm gọn lũ tội phạm. Tôi xin phép Đại Úy cho phép nhiệm vụ được tiếp tục. Cả đội sẽ vẫn làm theo kế hoạch và nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” – Hà Nhi lên tiếng, giọng nói tràn đầy sự quyết tâm và sự tự tin.
“Xin phép Đại úy cho phép nhiệm vụ được tiếp tục. Chúng tôi nhất định không làm Đại úy thất vọng.” – Cả đội đồng thanh phản hồi, giọng nói của họ đầy quyết tâm và sự sẵn lòng. Từng thành viên, từ Đình Hoàng đến Hữu Phúc, đều tỏ ra sẵn lòng hy sinh và cống hiến để hoàn thành nhiệm vụ. Điều này làm cho không khí trở nên sôi động và hứng khởi, tạo động lực mạnh mẽ để Thành Trung suy nghĩ lại.
Thành Trung cũng cảm nhận được sự quyết tâm rõ ràng từ mỗi thành viên trong đội. Ánh mắt đầy sự sẵn lòng và nhiệt huyết của họ không chỉ làm anh tự hào mà còn đặt lên vai trò lãnh đạo một trách nhiệm lớn. Anh biết rằng Hà Nhi đặc biệt muốn bắt nhóm tội phạm này, và sự quyết tâm của nàng đã truyền cảm hứng cho cả đội. Một cảm giác kiên định và đồng lòng tràn ngập không khí, khiến Thành Trung cảm thấy có lòng tin hơn bao giờ hết để tiếp tục nhiệm vụ.
Thành Trung nở một nụ cười tự hào. “Được, nếu mọi người tin tưởng lẫn nhau như thế, thì tôi tin rằng chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Tôi cho phép nhiệm vụ tiếp tục!”
Ánh mắt của Hà Nhi dành cho Thành Trung lúc này đầy biểu lộ của lòng biết ơn. Trong ánh mắt ấy, nàng không chỉ thể hiện sự phấn khởi mà còn là sự nhận ra và đánh giá cao sự tin tưởng mà Thành Trung đã dành cho nàng.
“Em phải hết sức cẩn thận. Trong đội, Đình Hoàng là người có kinh nghiệm nhất. Em hãy làm theo chỉ thị của anh ấy!” – Trước khi rời đi, Thành Trung nhắc nhở Hà Nhi, anh tỏ ra đặc biệt quân tâm đến nàng.
Hà Nhi đáp lại bằng một nụ cười ấm áp: “Dạ, em biết rồi!”
Cả đội sau đó xuất phát, Thành Trung cũng nhanh chóng quay vào để tham gia cuộc họp với cấp trên.
…
Trước khu vực của khách sạn New World,
Hà Nhi trong bộ thường phục, đứng bên vệ đường, nhẹ nhàng điều khiển tai nghe để duy trì liên lạc với đồng đội….
“Alo, alo, Sóc Nâu gọi Thỏ Trắng…”
“Thỏ Trắng nghe rõ…”
“Mục tiêu đang đến, chuẩn bị xuất phát!”
“Copy!”
Kết thúc câu nói, Hà Nhi nhìn theo từ xa, tinh ý quan sát mọi chi tiết. Khi chiếc xe chuyến số 65 tiến tới, nàng nhanh chóng thả bước mạnh mẽ lên xe, điều hướng ngay về phía hàng ghế cuối cùng, nơi có thể quan sát toàn bộ tình hình mà không bị gây sự chú ý.
Khi bước lên xe, Hà Nhi lập tức nhận ra sự xuất hiện của Thế Bảo ở hàng ghế đầu, người đã liếc mắt báo hiệu cho nàng về sự có mặt của hai kẻ tình nghi. Cảm giác lo lắng trỗi dậy trong nàng khi nhận ra rằng mục tiêu đã gần kề.
Trên xe, không quá đông khách, đặc biệt không có người phụ nữ nào, điều này làm cho sự khác thường trở nên rõ ràng hơn. Hai kẻ tình nghi mà Thế Bảo đã nhắc đến, khi nhận thấy sự xuất hiện của Hà Nhi, liên tục nhìn xuống hàng ghế cuối để đánh giá nàng.
Những biểu hiện này cho thấy đích thị hai kẻ này chính là những đối tượng tội phạm…
“Chó Săn gọi Thỏ Trắng…
Đã thấy mục tiêu, ‘mồi nhử’ chuẩn bị lên xe”
Hà Nhi nghe thấy tín hiệu từ Đình Hoàng, một cảm giác có phần lo lắng trỗi dậy trong lòng Hà Nhi, nàng biết phần quan trọng nhất của nhiệm vụ sắp bắt đầu và nàng phải sẵn sàng cho mọi khả năng.
*KÉT*
Tiếng két từ hệ thống phanh của xe bus vang lên, cùng với đó là bước chân mềm mại của một bóng hình xinh đẹp trong bộ váy cam ngắn cũn. Bước đi nhẹ nhàng, nụ cười tươi tắn trên môi, cô gái này tỏ ra rất tự tin khi bước lên xe, thu hút sự chú ý từ những hành khách khác trong xe.
Hà Nhi nhìn ra đây chính là “mồi nhử”, cô gái xinh đẹp mang tên Thái Trinh.
Đi ngay sau Thái Trinh là Đình Hoàng. Trong khi Thái Trinh chọn vị trí giữa xe để đứng, Đình Hoàng lại tiến thẳng đến vị trí cuối xe, ngồi cạnh Hà Nhi. Anh được chỉ thị thay thế vai trò của Đại úy Thành Trung.
Khi chiếc xe chuẩn bị rời bến, bỗng nhiên xuất hiện một gã đàn ông vội vã lao lên, gương mặt hắn nở một nụ cười xảo trá, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thái Trinh. Không mất một giây, hắn tiến thẳng đến đứng ngay phía sau lưng cô.
Hà Nhi lập tức nhận ra gương mặt của gã vừa xuất hiện. Hắn chính là kẻ lần trước đã quấy rối nàng, hay nói cách khác, hắn chính là kẻ cầm đầu trong nhóm tội phạm mà đội đang nhắm đến.
Chiếc xe lăn bánh, cả đội từ Hà Nhi, Thế Bảo đến Đình Hoàng, đều căng thẳng như sợi dây đàn trước giây phút quyết định này.
Đình Hoàng giữ chặt tai nghe, sẵn sàng báo hiệu cho đội ngũ khi cần ra tay. Hà Nhi, ngồi cạnh anh ta, giữ tư thế đề phòng, sẵn sàng can thiệp nếu tình hình trở nên bất ổn.
Trong khi đó, Thái Trinh, dưới sự giám sát từ xa của cảnh sát, cố gắng giữ phong thái thoải mái và tỏ ra bình tĩnh, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào bất thường.
Mỗi thành viên của đội đều biết rằng đây là thời điểm quyết định, và họ phải hoạt động như một đơn vị duy nhất để đảm bảo thành công của nhiệm vụ.
Tuy nhiên, một diễn biến bất ngờ xảy ra khi gã cầm đầu không tiếp tục đứng gần Thái Trinh như dự kiến mà chuyển sang chọn một ghế ngồi gần đó. Hành động này khiến Hà Nhi cảm thấy bất ngờ và khó hiểu. Nàng nhìn sang Đình Hoàng, tuy nhiên anh ta cũng tỏ ra ngạc nhiên như nàng.
Mặc dù không hiểu rõ lý do, nhưng cả đội đều cảnh giác cao độ, chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Nhưng trải qua gần 20 phút trên xe, vẫn không có dấu hiệu gì cho thấy sự bất ổn, gã cầm đầu chỉ ngồi yên và không làm gì ngoài việc nhìn chăm chú ra ngoài cửa kính. Hành động của hắn ta làm cho cả đội dần dần cảm thấy mất kiên nhẫn.
Vào lúc này, Thái Trinh dường như tỏ ra không còn muốn hợp tác, cô ta nhìn về hướng Hà Nhi với gương mặt chán chường và đầy thắc mắc. Ánh mắt của cô chứa đựng sự nản lòng và không hứng thú với việc tiếp tục nhiệm vụ. Hà Nhi nhìn vào đôi mắt đó, như cố gắng thuyết phục Thái Trinh hãy kiên nhẫn thêm một chút.
Tuy nhiên, đáp lại nàng là một cái lắc đầu nhẹ từ Thái Trinh, đó là một dấu hiệu rõ ràng, nó truyền đạt rằng cô đã quyết định rời khỏi nhiệm vụ. Hà Nhi cảm nhận được sự kết thúc đột ngột của một sự hợp tác mong manh. Khi xe dừng lại ở khu vực công viên Lê Thị Riêng, Thái Trinh nhanh chóng rời khỏi, để lại một cảm giác hụt hẫng và lo lắng trong lòng Hà Nhi.
Với Thái Trinh rời đi, mọi kế hoạch dường như đã rối tung. Hà Nhi cảm thấy cơ hội bắt những kẻ quấy rồi dường như đang trôi qua trước mặt.
Trong bóng tối của sự căng thẳng, Hà Nhi phải nhanh chóng tính toán và đưa ra quyết định mới để tiếp tục nhiệm vụ một cách hiệu quả. Và chợt lúc này, nàng nhìn thấy nụ cười gian xảo của gã cầm đầu, một suy đoán táo bạo nảy sinh trong đầu Hà Nhi. Nàng nhìn ra cửa sổ theo hướng Thái Trinh vừa rời đi, bất giác Hà Nhi nói nhỏ với Đình Hoàng bên cạnh:
“Anh và Thế Bảo tiếp tục theo dõi bọn chúng, em nghi ngờ ‘mồi nhử’ của chúng ta đang gặp nguy hiểm!”
Sau đó, Hà Nhi nhanh chóng rời khỏi xe theo bước Thái Trinh.
Khi Thái Trinh vừa băng qua đường và rẽ vào con hẻm nhỏ, Hà Nhi nhận ra ngay và vội vàng đuổi theo. Nhưng khi nàng vừa bước vào con hẻm, một cảm giác lo lắng lan tỏa trên gương mặt của Hà Nhi khi nhìn thấy Thái Trinh bị hai người đàn ông lạ tiếp cận. Với cảnh tượng đáng ngờ trước mắt, Hà Nhi không kịp reo lên khi hai gã đàn ông nhanh chóng đưa một chiếc khăn lên mũi của Thái Trinh, và sau đó, cô gái xinh đẹp ngất đi, như một đoạn phim kinh điển đang diễn ra trước mắt nàng. Hà Nhi chạy thật nhanh trong tuyệt vọng khi thấy hình bóng của Thái Trinh bị đưa lên chiếc xe và dần biến mất…
“Nhi, lên xe!” – Bỗng nhiên, từ đâu Hữu Phúc chạy đến từ phía sau. Thì ra từ đầu đến giờ, anh đã luôn đảm nhận nhiệm vụ theo dõi chuyến xe bằng chiếc xe máy của mình. Khi thấy Hà Nhi chạy theo Thái Trinh, anh nhận ra sự bất thường và ngay lập tức đến để hỗ trợ. Hà Nhi mừng rỡ, vội vã leo lên xe của Hữu Phúc và ôm chặt anh từ phía sau. Nàng cảm nhận một sự tăng tốc đột ngột từ phía Hữu Phúc, chiếc xe nhanh chóng lao theo bọn bắt cóc.
Trong giây phút quan trọng, Hà Nhi nghi ngờ rằng bọn bắt cóc này và những tên quấy rối có thể là cùng một bọn. Một quyết định nhanh chóng được đưa ra trong đầu nàng. Nàng ra hiệu cho Hữu Phúc đi chậm lại, chỉ cần theo sau chiếc xe của bọn bắt cóc. Nàng muốn chúng dẫn mình về hang ổ để tóm cả bọn.
Sau 15 phút căng thẳng theo dấu, chiếc xe của hai tên bắt cóc rốt cuộc dừng lại trước một biệt thự bỏ hoang, một ngôi nhà nguy hiểm đầy bí ẩn, có thể là căn cứ của lũ tội phạm. Bọn chúng nhanh chóng đưa Thái Trinh vào trong, cô ta vẫn trong tình trạng bất tỉnh.
Khi bọn chúng biến mất trong căn biệt thự, Hà Nhi và Hữu Phúc nhìn nhau, ánh mắt của hai người rõ ràng là sự căng thẳng và quyết tâm.
“Chúng ta phải vào đó,” Hà Nhi nói, giọng nói của nàng rất quyết đoán…
Hữu Phúc gật đầu đồng ý, anh nhanh chóng giấu đi chiếc xe máy, sau đó cùng Hà Nhi cẩn thận tiếp cận căn biệt thự.
Mặc dù bị bỏ hoang, nhưng khuôn viên của biệt thự khá rộng lớn với nhiều góc khuất và cây cối um tùm. Hà Nhi, lo lắng cho sự an toàn của Thái Trinh, đề nghị Hữu Phúc nên nhanh chóng gọi về trụ sở để yêu cầu chi viện. Nàng quyết định sẽ tự thâm nhập vào bên trong trước để nắm bắt tình hình.
“Anh nên gọi ngay về trụ sở,” Hà Nhi gợi ý, ánh mắt của nàng đầy quyết đoán. “Chúng ta cần sự hỗ trợ từ đồng đội để giải cứu Thái Trinh. Nhi sẽ thâm nhập vào bên trong để tìm hiểu tình hình trước.”
Hữu Phúc hơi do dự nhưng vẫn gật đầu đồng ý, rồi vội vàng nhấc điện thoại lên và gọi về trụ sở. Trong khi đó, Hà Nhi chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện kế hoạch của mình, nàng nhanh nhạy bật cao trèo vào bên trong căn biệt thự.
Hà Nhi cẩn thận lần theo giọng nói của hai kẻ bắt cóc, nàng nghe thấy họ đang bàn bạc với nhau về cách “giải quyết” Thái Trinh. Khoảng cách càng ngày càng gần, mỗi bước di chuyển đều đòi hỏi nàng phải cẩn thận và nhạy bén hơn.
Những âm thanh trò chuyện của bọn chúng đẩy nàng vào tình thế căng thẳng. Hà Nhi cảm nhận được hơi thở nặng nề và hối hả của mình, nhưng nàng vẫn giữ vững bước chân, dần dần tiến sâu vào khu vực bí ẩn của căn biệt thự…
“Má nó, con nhỏ này đẹp thiệt, hehehe”
“Kỳ này anh em mình thơm rồi, đợi đại ca quay lại, anh em mình ai cũng có phần!”
Giọng nói của hai gã bắt cóc vang lên, Hà Nhi nghe được và đoán ra âm mưu của bọn chúng, đúng như nàng đã nghĩ, tất cả đều là đồng bọn…
“Mà nè, giờ chỉ có tao với mày ở đây, với lại không biết khi nào đại ca mới quay lại… hay là anh em tụi mình hưởng nó trước?”
“Đụ má! được không đó mày? Đại ca mà biết là chết mẹ cả đám!”
“Mày đéo nói, tao đéo nói thì sao đại ca biết. Chứ đợi ổng về, rồi hai thằng kia nữa, tới lượt tao với mày chắc con nhỏ nát bét mẹ rồi, chơi đéo sướng nữa, mày hiểu hông!”
“Oh… nghe cũng có lý. Vậy… xin lỗi đại ca, tụi em xin phép xài hàng của anh trước! Hehehe”
Nghe xong cuộc trò chuyện của bọn chúng, Hà Nhi liền tỏ ra lo lắng tột độ. Nàng biết rằng Thái Trinh đang gặp nguy hiểm, và nếu không ra tay ngay, cô ấy sẽ phải trả giá đắt. Cảm giác lo sợ và trách nhiệm đè nặng lên vai Hà Nhi, nhưng nàng không thể lúng túng. Bằng sự quyết đoán, nàng định sẽ tìm mọi cách để giải cứu Thái Trinh khỏi tay kẻ xấu. Mọi hành động và suy nghĩ của Hà Nhi đều tập trung vào mục tiêu duy nhất: cứu Thái Trinh khỏi nguy hiểm.
Với thân pháp nhanh nhẹn, Hà Nhi lẻn vào phía trong căn phòng nơi hai kẻ bắt cóc đang giam giữ Thái Trinh và núp sau một chiếc tủ lớn. Hành động của nàng diễn ra một cách nhẹ nhàng và khéo léo, hoàn toàn qua mặt được hai tên tội phạm. Cảm giác hồi hộp và căng thẳng lan tỏa trong không gian nhỏ chật này, nhưng Hà Nhi không hề do dự.
Hai tên tội phạm lúc này tiến đến gần Thái Trinh và bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô ấy. Cảnh tượng này làm cho tim của Hà Nhi đập mạnh hơn, nàng cố gắng kiềm chế sự giận dữ và lo lắng để tập trung vào kế hoạch giải cứu. Nàng đang đứng ngay sau chiếc tủ, nhìn thấy mọi chuyển động một cách rõ ràng. Mỗi giây trôi qua dường như kéo dài vô tận, nhưng Hà Nhi biết mình phải đợi đúng thời điểm để hành động.
Hai tên này khi đã cởi hết y phục của Thái Trinh ra, mắt chúng sáng lên với thân mình mỹ miều trước mắt, một tên không thể cưỡng lại liền lập tức lao đến hôn hít bộ ngực căng đầy của Thái Trinh. Nhưng tên còn lại thì tỉnh táo hơn, hắn biết thời gian là không có nhiều, trước khi đại ca hắn quay trở lại thì bọn chúng phải “giải quyết” Thái Trinh càng nhanh càng tốt.
“Nè, đéo có thời gian đâu mà bú liếm. Cởi quần lẹ ra rồi chơi con nhỏ trước đi. Đại ca mà về là hết phần đó!”
Nghe đồng bọn nhắc nhở, tên đang liếm ngực Thái Trinh gật đầu tán thành. Cả hai nhanh chóng đứng lên cởi bỏ quần áo của chính mình…
Hà Nhi từ đằng xa chỉ trông chờ đến giờ phút này, nàng biết thời cơ để nàng ra tay đã đến!
Với thủ pháp nhanh nhẹn đã qua huấn luyện, Hà Nhi lao đến phía sau hai tên tội phạm chỉ trong tích tắt, ngay khi bọn chúng bắt đầu kéo quần đến ngang gối. Bằng một đòn nhanh chóng và chính xác, nàng đánh ngã một tên làm hắn ngất đi ngay lập tức.
Tên còn lại chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra với đồng bọn, thì cũng lãnh ngay một cú xoay người móc chân vào ngay giữa mặt. Hắn choáng váng ngã quay xuống đất, trong khi chiếc quần ngang gối làm cho hắn mất thăng bằng không thể đứng lên, Hà Nhi đã nhanh chóng lao đến tung một đấm thật mạnh làm hắn bất tỉnh nhân sự.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hà Nhi một mình đối mặt và đánh bại cả hai tên tội phạm một cách nhanh chóng và hiệu quả. Nụ cười tự hào nở ra trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
Hà Nhi nhanh chóng lấy dây thừng và trói tay chân hai tên tội phạm lại, sau đó dành thời gian để giúp Thái Trinh mặc lại quần áo. Nàng cảm thấy có một chút lỗi với Thái Trinh khi để chúng đụng chạm vào cơ thể của cô. Hà Nhi nhìn gương mặt xinh đẹp vẫn trong tình trạng bất tỉnh của Thái Trinh và nói: “Xin lỗi về mọi chuyện, Thái Trinh.”
“Không cần phải xin lỗi, rồi cô cũng sẽ giống cô ta mà thôi. Kaka” – một giọng nói bất ngờ vang lên phía sau lưng của Hà Nhi.
Hà Nhi giật mình quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn vào gã đàn ông mà nàng căm ghét nhất đang đứng ở phía cánh cửa, Hữu Phúc cũng có mặt, nhưng anh đang bị gã ta chỉa súng vào phía sau gáy và bắt anh làm con tin.
“Tôi xin lỗi!” – Hữu Phúc giơ hai tay lên để trên đầu trong tư thế đầu hàng, anh không dám nhìn thẳng Hà Nhi vì đã phụ lòng nàng, để nàng phải rơi vào tình thế khó khăn hiện tại.
“Xin lỗi cục cức!” – Gã đại ca chửi thề, sau đó đạp mạnh vào sau gối Hữu Phúc, bắt anh phải quỳ xuống, trong khi vẫn chỉa thẳng khẩu súng vào đầu anh.
Hắn với vẻ mặt tự tin và biểu cảm khinh bỉ. Ánh mắt sắc bén của hắn như châm chọc Hà Nhi, khiến nàng cảm thấy lo sợ cho Hữu Phúc và đồng thời tức giận vô cùng.
“Tao không thể tin được rằng hai thằng đàn em của tao lại bị đánh bại bởi một cô gái xinh đẹp như vậy,” hắn lạnh lùng nói, ánh mắt như đầy sự coi thường và thách thức.
“Anh mau dừng tay lại, chúng tôi là cảnh sát,” Hà Nhi lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng quyết định. “Hành động của anh sẽ bị quy vào tội chống đối người thi hành công vụ và cố ý gây thương tích. Biết điều thì hãy mau đầu hàng!”
Nhưng gã đại ca vẫn không dừng lại. Ánh mắt của hắn lạnh lùng và cứng nhắc, không hề cho thấy dấu hiệu nhượng bộ.
“Hahaha, em khỏi cần giới thiệu, lúc ở trên xe anh đã biết tụi em là cảnh sát rồi, và cũng khỏi hù anh, anh dám làm chuyện này thì cũng biết trước sẽ bị như thế nào…” Gã đại ca thái độ hung hăng, miệng cười nhếch mép, không chịu lắng nghe mà còn thách thức ngược lại Hà Nhi.
Hắn ta sau đó lấy cán súng đánh mạnh vào sau đầu Hữu Phúc làm anh ngã ra đau đớn, máu chảy đầm đìa. Trước cảnh tượng này, Hà Nhi không kịp phản ứng hay đúng hơn là không thể phản ứng được gì. Nàng cảm thấy trái tim nghẹn lại trong sự lo lắng và cảm xúc giận dữ. Nhưng nàng biết điều quan trọng bây giờ là phải giữ bình tĩnh và không được hấp tấp, nếu không tính mạng Hữu Phúc sẽ gặp nguy hiểm.
“Dừng tay lại, đừng đánh anh ấy,” Hà Nhi lên tiếng. “Rốt cuộc là ngươi muốn gì?”
Gã đại ca nhìn Hà Nhi với ánh mắt sắc bén, miệng cười nhạo và đầy ý đồ: “Haha, anh còn sợ em không hỏi. Đơn giản lắm, anh cũng như những thằng đàn ông khác thôi, chỉ có một ham muốn… Đó là được chiêm ngưỡng cái đẹp, kakaka.”
Hà Nhi không khỏi cảm thấy ám ảnh sau lời nói của gã đại ca này. Nàng đã hiểu rõ hắn muốn gì. Phải, sao nàng lại không biết ngay từ đầu được chứ? Với những hành động phạm tội của hắn, cuối cùng cũng chỉ vì một mục đích…
Nhìn Hữu Phúc, người bị bắt làm con tin, Hà Nhi cảm thấy trái tim mình đau nhói, nàng phải cứu đồng đội của mình…
“Được, vậy ngươi phải hứa là không được đánh anh ấy nữa!” Hà Nhi nói một cách quyết định, ánh mắt nàng dù có chút miễn cưỡng nhưng vẫn phải chấp nhận.
Gã đại ca nhìn Hà Nhi một cách đầy châm chọc, hắn nhún vai và đáp: “Kaka, vậy thì còn tùy vào biểu hiện của cô em.”
Hà Nhi hít một hơi thật sâu, ánh mắt nàng nhìn Hữu Phúc lần cuối trước khi cúi hẳn đầu xuống. Hai tay nàng chậm rãi đưa lên cởi bỏ từng chiếc cúc áo của mình…
Làn da trắng hồng, mịn màng của Hà Nhi dần dần lộ ra trước mắt gã đại ca và Hữu Phúc. Gã ta mở to mắt nghiến răng ken két, thể hiện sự hưng phấn và ánh mắt đầy sự thèm khát. Sự quyến rũ tự nhiên của Hà Nhi khiến gã đại ca không thể kiềm chế được sự kích thích trong lòng. Trong khi đó Hữu Phúc chỉ dám nhìn thẳng xuống đất, anh biết Hà Nhi đã vì mình mà trả giá quá đắt.
Sau khi Hà Nhi cởi xong chiếc áo sơ mi, nàng khẽ đưa mắt nhìn gã đại ca. Hắn ta lập tức ra hiệu để Hà Nhi tiếp tục: “Cởi tiếp đi em, chầm chậm thôi, anh muốn nhìn kỹ từng đường nét trên cơ thể hoàn hảo đó.”
Hà Nhi không trả lời, nàng nuốt uất hận vào trong, tiếp tục từ từ cởi bỏ chiếc quần dài. Nàng vừa cởi đồ, vừa liên tục suy nghĩ cách đối phó với gã đại ca mà không làm nguy hiểm đến tính mạng Hữu Phúc. Khoảnh cách từ chỗ của hắn đến vị trí nàng đang đứng là khoảng 8m. Hắn lúc nào cũng chỉa súng vào sau đầu Hữu Phúc, nên nàng dù nhanh gấp mấy cũng không thể tiếp cận mà không khiến hắn nổ súng, làm như vậy chẳng những Hữu Phúc mà ngay cả nàng cũng không thoát khỏi họng súng kia.
Suy nghĩ còn chưa ra cách, nhưng chiếc quần của nàng đã phải kéo xuống đến chân. Cơ thể hoàn mỹ của Hà Nhi lúc này chỉ còn được che đậy bởi bộ đồ lót mỏng manh. Một cảm giác trống trải, trần trụi lướt qua trên từng tế bào Hà Nhi, nàng thoáng đỏ mặt, cảm thấy e ngại vô cùng.
“Hahaha, tốt lắm, đẹp lắm. Tiếp tục đi nào, giờ mới tới phần hấp dẫn nhất à nha. Kakaka”
Câu nói của gã đại ca làm Hà Nhi nhận ra đến lúc nàng phải đưa ra quyết định, hoặc là bất chấp tất cả để phản kháng với rủi ro thất bại cực lớn, hoặc là tiếp tục nhục nhã chịu đựng nhưng tạm thời giữ được sự an toàn cho Hữu Phúc.
Trong lúc Hà Nhi tỏ ra có chút do dự, gã đại ca đã tung một cú đá cự mạnh vào bên hông Hữu Phúc. Cú đá làm anh ngã xuống đau đớn. Hắn cố tình làm vậy là để thúc dục Hà Nhi.
“Dừng lại! Tôi… sẽ cởi…”
“Đừng mà, Nhi ơi, tôi xin lỗi.” – Hữu Phúc đau đớn nhìn Hà Nhi vì anh mà chịu nhục, cảm giác bất lực dâng trào trong anh.
“Không sao đâu, Nhi chịu được…” – Cảm giác thua cuộc trước tội phạm làm Hà Nhi khó chịu trong lòng, nhưng vì đồng đội, nàng chấp nhận hy sinh bản thân.
Hà Nhi nhắm chặt hai mắt, xoay lưng về phía gã đại ca, nàng đưa tay ra sau cởi bỏ chiếc áo ngực rồi buông rơi nó xuống nền đất. Tiếp đó, Hà Nhi chậm rãi kéo chiếc quần lót cuối cùng trên cơ thể xuống ngang gối, để nó tự tuột dài trên đôi chân thon thả…
Lúc này Hà Nhi đã hoàn toàn khỏa thân trước mắt gã đại ca, nàng e ngại dùng một tay che ngang hai bầu ngực căng tròn, tay còn lại đưa xuống che đi vùng tam giác đầy mê hoặc. Hà Nhi từng bước chậm rãi… xoay người trở lại, đối diện với ánh mắt dâm tà của gã tội phạm.
Gã ta lúc này mở to hai mắt như muốn trợn ngược, máu nóng trong người dâng lên tới não trước vẻ mỹ miều, thon thả nhưng không kém phần “đầy đặn” của hình thể Hà Nhi. Dù rằng, Hà Nhi đang dùng tay che ngang ngực nhưng với sự tròn trịa, căng đầy của cặp đào kia, gã vẫn có thể thấy được hết nét đẹp không thể chối từ đến từ nàng. Kết hợp với vùng hạ thể lấp ló những nhúm lông không thể che đậy hết bởi bàn tay nhỏ bé của nàng, gã không còn kềm chế được cơn nứng trong người.
“Mau… Mau bỏ tay xuống…” – Gã lập tức ra lệnh cho Hà Nhi, sự hấp tấp lộ rõ trên gương mặt gã.
Hà Nhi cúi đầu e ngại, giây phút này đây, nàng chính thức để thua tên tội phạm mà nàng căm ghét… Hà Nhi chậm rãi buông tay…
Bộ ngực đẩy đà, tròn trịa của Hà Nhi dần dần hiện rõ trước mắt gã đại ca. Sự hoàn hảo của tạo hóa khi kết hợp giữa núm hồng xinh xắn và khuôn ngực tròn đầy làm gã vô thức tuông trào nước miếng. Cổ họng gã lúc này khô rát cực kỳ, gã chỉ muốn lập tức lao đến để úp mặt vào cặp đào tiên đó mà bú, mà liếm…
Nhưng chưa dừng lại ở đó, khi phần trên của nàng chưa kịp làm gã hoàn hồn, thì phần dưới của nàng từ từ hiện ra khi cánh tay còn lại của nàng buông rơi… Nhúm lông đen nhỏ kết hợp với phần mu lấp ló bên dưới tạo ra một hình tam giác ngược cực kỳ hấp dẫn. Đôi chân thon dài, trắng nõn hờ hững khép lại che đi sự xấu hổ của Hà Nhi làm cho tim của gã như muốn ngừng đập…
“Quá đẹp… Em là cô gái có thân hình tuyệt nhất mà anh từng thấy trên đời!” – Gã đại ca thốt lên một cách đầy cảm thán khi được tận mắt chứng kiến toàn bộ hình thể tuyệt đẹp của Hà Nhi.
Tuy nhiên, những lời của hắn không chỉ không khiến nào tự hào mà còn làm nàng thấy tủi nhục vô cùng…
“Ngươi muốn thấy thì cũng đã thấy hết rồi. Bây giờ thả người được chưa?”
Hà Nhi bỗng lên tiếng, nàng biết không thể cứ để tình hình như hiện tại tiếp diễn, nàng biết hắn đang có phần mất cảnh giác với vẻ đẹp của nàng. Nàng phải tận dụng cơ hội này để lật ngược thế cờ.
“Haha, đâu có dễ vậy cô em. Anh còn nhiều chuyện cần làm với em lắm.”
Gã đại ca cố gắng lấy lại bình tĩnh trước tòa thiên nhiên trước mặt, hắn nhìn quanh một vòng rồi ra lệnh cho Hà Nhi:
“Bây giờ em hãy lấy dây thừng trói tay chân thằng cảnh sát này lại! Sau đó anh sẽ tính với em tiếp.”
Hà Nhi lập tức tỏ ra lo lắng, điều nàng sợ nhất sắp trở thành hiện thực. Nếu để hắn khống chế cả nàng và Hữu Phúc lại thì nàng biết điều gì sẽ xảy ra với mình. Nhưng Hà Nhi lo lắng cũng vô ích, căn bản là nàng không có lựa chọn vào lúc này, đành phải tới đâu hay tới đó.
Hà Nhi nhặt lấy hai sợ dây thừng, chậm rãi từng bước tiến đến vị trí của Hữu Phúc. Tên đại ca dù không rời mắt khỏi thân hình của Hà Nhi nhưng vẫn thận trọng lùi lại vài bước để quan sát hành động của nàng.
Khi Hà Nhi đến sát bên Hữu Phúc, lúc này anh mới dám mở mắt mình ra… và ngay lập tức, cặp tuyết lê đầy mê hoặc đó đập vào mắt anh, làm Hữu Phúc có phần cảm thấy khó thở trong lòng.
Hà Nhi nhìn ra ánh mắt có phần thay đổi của Hữu Phúc dành cho mình, một sự ngại ngùng hiện rõ trên nét mặt nàng, một cơn ớn lạnh nhưng có phần nóng bỏng lạ kỳ chạy dọc thân thể nàng trong giây phút đó.
Hà Nhi mở lời nói với Hữu Phúc, “Nhi xin lỗi”, rồi sau đó dùng dây thừng trói chặt hai tay anh ra phía sau theo lệnh gã đại ca.
“Trói cả chân hắn nữa!”
Gã đại ca lại ra lệnh, Hà Nhi đành nghe theo. Nàng để Hữu Phúc nằm ngửa ra đất, rồi tiến đến dưới chân cậu ta để bắt đầu trói lại. Trong giây phút đó, Hà Nhi bất chợt phát hiện phía dưới đũn quần Hữu Phúc bất ngờ u lên một cục lớn. Nàng lập tức đỏ mặt quay đi, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Hà Nhi. Nhưng tệ hơn nữa, Hà Nhi trong lúc trói chân cho Hữu Phúc, nàng phát hiện phía dưới cô bé của mình đang có sự ẩm ướt lạ thường. Suy nghĩ của Hà Nhi lập tức bị phân tâm, nàng tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra với mình… “Nhi ơi, mày làm gì vậy, làm ơn… làm ơn đừng rỉ nước nữa mà…”
Hà Nhi sau đó lập tức đứng thẳng người dậy, hai chân khép nép như sợ bị gã tội phạm phát hiện sự “ẩm ướt” của mình.
“Tốt lắm, bây giờ đến lượt em gái!” – Gã đại ca bổng lên tiếng, hắn ra chỉ thị tiếp theo cho Hà Nhi.
“Nhưng tôi làm sao có thể tự trói mình được?” – Hà Nhi lên tiếng phản đối…
Tuy nhiên, không để nàng thắc mắc quá lâu, hắn rút ra một cái còng số 8, ném thẳng đến chỗ Hà Nhi và buộc nàng dùng nó.
“Hahaha, em hãy tự còng hai tay mình ra phía sau!”
“Anh… lấy đâu ra thứ này!”
“Em không cần biết, mau làm theo lời của anh đi!”
Vừa dứt lời, hắn tung một cước vào người Hữu Phúc như muốn thúc dục Hà Nhi.
Hà Nhi lúc này lòng đầy lo sợ, cảm giác thua cuộc đang tràn ngập tâm trí nàng. Nàng thật sự không nghĩ ra cách gì khác để đối phó với hắn vào lúc này… Sự nhục nhã, ê chề, cảm giác tội lỗi với Thành Trung đang dần hình thành trong trí óc của nàng.
“NHANH LÊN!”
Tiếng thét của gã đại ca vang lên, hắn đồng thời chỉa súng vào đầu Hữu Phúc. Điều này làm Hà Nhi không còn sự lựa chọn. Nàng nhặt lấy chiếc còng, đưa ra sau lưng và tự khóa hai tay mình lại…
“Hahaha, tốt, tốt lắm! HAHAHA!” – Gã đại ca khi thấy tình hình đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát thì liền hớn hở cười thật to. Ánh mắt tràn đầy sự dâm dục quét lên cơ thể đang hết sức mong manh dễ vỡ của Hà Nhi.
Hắn đi vòng qua người của Hữu Phúc, nhưng vẫn cẩn thận giữ một khoảng cách với Hà Nhi. Hắn ra lệnh cho nàng ngồi bệt xuống đất… dang rộng hai chân.
“Bây giờ, em gái hãy từ từ ngồi xuống. Sau đó, dang rộng cặp chân dài của mình ra… để anh chiêm ngưỡng cô bé xinh đẹp của em nào!”
Lời nói của gã như ngàn mũi dao đâm xuyên qua trái tim nhỏ bé của Hà Nhi, nàng nhục nhã, nàng thất vọng… cảm giác uất nghẹn dâng lên từ cổ họng, nước mắt Hà Nhi khẽ rơi…
Trong cơn uất ức, Hà Nhi từ từ quỳ hai chân xuống sàn để giữ thăng bằng, sau đó chậm rãi ngã người về sau. Hai chân nàng cố gắng đan chéo lại, che đi hạ thể trống trãi ướt át… Nàng hít một hơi thật sâu để lấy can đảm, rồi dần buông lỏng đôi chân… để chúng mở rộng theo ý gã tội phạm.
Khi đôi chân thon dài của Hà Nhi mở ra, cũng là lúc những gì sâu kín nhất của nàng phơi bày tất cả ra trước mắt gã đại ca tội phạm. Trước cảnh tượng trước mặt, mắt hắn một lần nữa mở căng hết lên, gân máu nổi cộm khiến đôi mắt đỏ ngầu vì kích thích. Cơ miệng hắn giật giật không thể kiểm soát… Ngón tay để trên cò súng cũng vì thế mà buông lỏng.
Hà Nhi nhìn thấy ánh mắt của gã tội phạm tập trung nhìn sâu vào giữa hai chân như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, một cơn lạnh buốt bỗng chạy dọc sống lưng. Ánh mắt của hắn như nhìn thấu tất cả bên trong nàng, nó lướt nhẹ qua hai mép môi hồng xinh đẹp đang hé mở hờ hửng, rồi tìm đường chui sâu vào bên trong…
Một dòng dâm thủy bỗng nhiên trực trào, nó khiến âm đạo của Hà Nhi đẫm ướt một cách đầy lôi cuốn. Hà Nhi cảm nhận được cô bé đang “phản bội” nàng, nhưng nàng lại không thể kiểm soát được nó. Gương mặt nàng ửng đỏ ngại ngùng trông cực kỳ quyến rũ.
Gã đại ca sau ít phút bị thôi miên bởi âm đạo nhòe nước của Hà Nhi thì dần dần lấy lại sự tỉnh táo. Hắn đi một vòng quanh nàng để đánh giá tình hình. Khi nhận thấy Hà Nhi hoàn toàn chịu trận, hai chân dang rộng, mắt nhắm không dám đối diện với sự thật nhục nhã… hắn biết đây chính là cơ hội để “thưởng thức” nàng.
“Hahaha, không ngờ trên đời lại có một cảnh sát xinh đẹp và dâm đãng như vậy! Chưa cần anh phải làm gì mà cái lồn em đã ướt nhẹp như vậy rồi… để xem lúc anh ăn nó, thì em còn sung sướng đến mức nào nữa. Kakaka”
Giọng điệu châm chọc có phần sỉ nhục của gã làm cho Hà Nhi vừa nhục nhã, vừa tức giận nhưng cũng có phần sợ hãi. Nàng bắt đầu nghĩ tới những viễn cảnh tăm tối sắp xảy ra với mình.
Lúc này, gã đại ca quỳ xuống ngay phía trước hai chân đang dang rộng của Hà Nhi, hắn chậm rãi đưa súng lên quét ngang qua mai mép âm hộ đỏ hồng của nàng.
“Ưm…”, Hà Nhi khẽ rên khi cảm nhận được sự lạnh buốt của kim loại khi đầu khẩu súng chạm vào cô bé của mình. Một cảm giác đầy chết chóc hiện lên trong đầu Hà Nhi.
“Có phải cảnh sát tụi em rất thích dùng súng để bắt tội phạm như anh không? Em nghĩ sao nếu anh dùng khẩu súng này để làm cho em sướng? Kakaka” – Gã đại ca trêu đùa với cảm xúc của Hà Nhi, vừa nói hắn vừa ra sức đẩy nhẹ khẩu súng, làm nó chèn sát vào lỗ âm đạo đang hé mở của nàng.
“Đừng mà…”
“Hahaha, vậy là em thích xài đồ thiệt hơn đúng không nào?”
Hà Nhi bị hắn liên tục châm chọc bằng những câu nói tục tiểu, làm nàng chỉ biết nghiên đầu tránh né. Nhìn nét e thẹn trên gương mặt Hà Nhi làm cho gã đại ca ngày càng thích thú, bản thân hắn đến thời điểm này cũng đã cố gắng kềm chế lắm rồi mới chưa nhảy bổ vào ăn tươi nuốt sống nàng. Để rồi cuối cùng, hắn quyết định sẽ không đùa với Hà Nhi nữa, đã đến lúc hắn thưởng thức món ngon trước mặt.
Gã đại ca nở nụ cười dâm tục, hắn áp sát gương mặt có phần xấu xí vào sát âm đạo của Hà Nhi, dâm thủy của nàng lên láng làm cho gã kích thích vô cùng, hắn đưa chiếc lưỡi dơ bẩn của mình ra… bắt đầu liếm dọc mép âm hộ nàng.
Hà Nhi cố nén lòng mình, nàng cảm nhận được âm đạo mình đang bị xâm chiếm bởi một thứ dài ngoằng và nhớp nháp. Thứ đó liên tục càn quét khắp nơi, lúc thì liếm mạnh bên ngoài, lúc thì chui rút bên trong. Nó như hút hết mọi dòng dâm thủy mà cô bé của nàng tiết ra.
“Đừng… dừng lại đi…”
Tiếng nài nỉ thảm thiết trong vô vọng của Hà Nhi làm cho gã đại ca càng thêm phấn khích, hắn đặt hai tay xuống cạnh hông nàng, lấy đà để áp sát cả khuôn mặt vào hạ thể Hà Nhi mà liếm, mà mút.
Cũng trong giây phút này, tên đại ca đã buông lỏng khẩu súng trên tay.
Hà Nhi, dù nãy giờ chịu đựng sự nhục nhã, nhưng thật chất nàng chưa một giây phút buông lỏng ý nghĩ tìm cơ hội để lật ngược thế cờ… Và trong giây phút quan trọng này, nàng đã phát hiện sự lơ là của tên tội phạm.
Với tư thế hiện tại của Hà Nhi và tên tội phạm, dù rằng Hà Nhi bị còng hai tay sau lưng, nhưng với việc đầu hắn đang đặt giữa hai chân nàng… một tư thứ quá quen thuộc khi còn ở học viện cảnh sát mà nàng đã được huấn luyện dùng để khóa cổ kẻ địch!.
*HỰ*
Hà Nhi chớp lấy thời cơ, hai chân đang dang rộng của nàng lập tức quặp lại, siết chặt cổ tên tội phạm vào giữa hạ thể mình.
“AAA” – Gã đại ca lập tức la lên đau đớn khi bất ngờ bị kẹp cổ.
Hắn lập tức đưa tay hòng chụp khẩu súng vừa buông lỏng. Tuy nhiên, Hà Nhi đã nhanh hơn một nhịp. Nàng lập tức lăn người hai vòng, kéo theo cơ thể gã tội phạm ra khỏi tầm với khẩu súng trong khi hai chân vẫn không hề buông lỏng.
Gã này khi không thể với tới khẩu súng, liền dùng sức đánh ngược lên người Hà Nhi… Nhưng nàng vẫn cầm cự, chấp nhận chịu đau và giữ chặt tư thế…
*Huỵt huỵt huỵt…*
Tiếng nấm đấm của gã đánh vào người Hà Nhi vang lên đau đớn… nhưng rồi cũng giảm dần đều. Bởi vì hắn đang cảm thấy hơi thở gắt quảng trong cổ họng, không khí trong phổi giảm dần đi, hai mắt hắn bắt đầu nhắm lại vì ngạt thở.
Hà Nhi dù đau đớn nhưng vẫn giữ vững tâm trí, nàng càng đau lại càng siết chặt hai chân… chỉ cho đến khi nhận ra hai tay tên tội phạm đã hoàn toàn buông lỏng, Hà Nhi mới biết nàng đã thành công đánh bại được hắn.
Hà Nhi buông lỏng hai chân, thân hình to lớn của tên tội phạm đổ gục lên hạ thể nàng. Hà Nhi lập tức dùng chân đạp hắn ra xa, nàng cảm thấy kinh tởm cái miệng gớm ghiếp đó hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Hà Nhi nhanh chóng lấy sức ngồi dậy, nàng giúp Hữu Phúc cởi trói, sau đó Hữu Phúc giúp Hà Nhi cởi bỏ chiếc còng bằng chìa khóa trong quần tên đại ca. Cả hai sau đó trói hắn lại. Hà Nhi nhận ra nàng vẫn đang khỏa thân trước mặt Hữu Phúc thì lập tức chạy ra khỏi phòng để bận lại y phục.
Sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, Hà Nhi muốn Hữu Phúc hãy giúp nàng giữ bí mật chuyện vừa xảy ra. Sự việc nhục nhã vừa rồi nàng không muốn ai biết đến nó.