Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Những Người Hàng Xóm – Seri Truyện Dài Siêu Phẩm ( Phần 2 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 3296 Lượt Xem

HAI​

Nhiên ngồi trong quán café đối diện với cổng trường học nơi Mỹ Hạnh đang dạy. Vừa nhâm nhi một ly café đen, vừa thả mắt ngắm nhìn người người đi qua đi lại trên con đường trước cổng trường… Trong đầu Nhiên không thể nào không nghĩ đến cái cảnh tượng của trưa nay… Dù chưa bao giờ có bất cứ một hành động hay lời nói nào để khiêu khích hay thăm dò mẹ Hiền nhưng từ những ngày tháng biết nhìn nhận và suy nghĩ, anh cũng biết sức mãnh liệt trong tình dục của mẹ Hiền, cho dù mẹ Hiền là một cô giáo !… Vì thỉnh thoảng, vô tình cũng có, cố ý cũng có… anh đã nhiều lần mắt thấy, tai nghe từ miệng mẹ Hiền thốt lên những lời dâm tục, khiêu gợi tính dâm mỗi khi nàng cùng cha anh quấn quýt ái ân… Cái suy nghĩ của một thanh niên thời hiện tại làm anh chắc chắn chỉ cần có thời gian và sự kiên nhẫn rồi thì anh sẽ làm được điều anh tưởng tượng mơ ước từ hồi mới lớn, khi mà chung quanh con cu của anh bắt đầu mọc lên những sợi lông tơ, là được đút con cu anh vô… miệng lồn thích đụ của mẹ Hiền… Anh biết rõ ràng nàng không phải là mẹ ruột anh, cũng chẳng hề có bất cứ một mối dây liên hệ bà con nào dù rất nhỏ, chỉ là từ nhỏ, mẹ Hiền đã có mặt bên cạnh anh như một người mẹ khác, cũng yêu thương, cũng chăm sóc, cũng nựng nịu… anh như chính mẹ Hồng Thủy. Còn mẹ Tiểu Anh và mẹ Phương Thảo thì anh rất ít liên hệ vì thỉnh thoảng năm, ba năm hai người mới về thăm… Từ ngày cha anh mất thì hai người mẹ này cũng chưa về lần nào, gần năm năm rồi còn gì… Chỉ thường gặp nhau khi trò chuyện qua những lần mẹ Hồng Thủy gọi videocall, vậy thôi…
Đầu óc buông thả chạy lung tung theo từng hồi ức bất chợt nhưng Nhiên vẫn để ý thấy một người đàn ông lấp ló sau một gốc cây to trước cổng trường, thỉnh thoảng ông ta thò đầu nhìn vô phía cổng trường rồi lại vén tay áo nhìn đồng hồ đeo trên tay…
Tiếng chuông reo vang vọng tới tận quán café Nhiên đang ngồi, chỉ vài phút sau đám học trò nam nữ túa ra khỏi cổng trường như bầy chim vỡ tổ. Biết là sau khi học trò ra hết Mỹ Hạnh mới ra nên Nhiên vẫn bình thản ngồi nhìn ngắm những tà áo dài trắng bay lượn trên con đường… Có những cô học học sinh đi qua bên này đường, gió chợt thổi mạnh ép tà áo dài phía trước ôm sát làm lộ rõ những đôi đùi căng tròn, e ấp ở giữa là những vòm mu căng phồng sau lớp vải mỏng làm ánh mắt Nhiên khó có thể rời ra được. Những cô nữ sinh chỉ vừa tuổi 16, 17 và 18 nhưng có rất nhiều cô gái có dáng dấp rất lôi cuốn với những cặp chân dài, bầu ngực căng phồng với đôi mông thật tròn… Đường viền chiếc quần lót nổi rõ phía sau lớp vải quần mỏng tang… Hình như các cô mặc những chiếc quần lót mini rất nhỏ lộ rõ sau lớp vải, lại có mấy cô chơi trội, bên trong không phải là màu trắng cùng màu với cái quần bên ngoài mà lại là những cái quần lót mini màu đen, màu đỏ hay màu xanh đậm… mà từ chỗ ngồi Nhiên thấy rất rõ… Anh chợt mỉm cười, lắc đầu… không hiểu anh đang nghĩ gì…
Gần mười phút sau đám học trò mới tan hết, bây giờ Nhiên mới đưa mắt nhìn vô phía cổng trường. Anh chợt giật mình! Người đàn ông mà anh nhìn thấy từ sớm đang nắm tay một người phụ nữ mặc chiếc áo dài màu xanh nước biển… Mà hình như cô đang phản ứng cố giằng tay ra khỏi tay người đàn ông… Nhìn kỹ Nhiên nhận ra đó chính là Mỹ Hạnh, anh đứng vụt lên và băng vội qua đường. Gần tới nơi anh nghe rất rõ tiếng hét đầy uất ức pha lẫn nước mắt của cô :
– … Không !… Thả tay tôi ra… Ông không phải là ba tôi… Tôi không có ba… Chưa bao giờ có… Ông nghe chưa !… Thả tôi ra…
Người đàn ông vẫn chưa chịu thả tay cô ra, giọng ông ta chợt gằn lên có vẻ đe dọa:
– Hừ… mày đừng có cãi tao… dù sao tao cũng chính là cha ruột của mày… mày phải nghe lời tao…
Bước sát tới bên hai người đang giằng co, Nhiên bóp mạnh lên cánh tay người đàn ông, tay kia anh giữ bàn tay Mỹ Hạnh, giọng anh lạnh băng từng tiếng một :
– Bỏ tay chị Hạnh ra! Ông nghe không?
Người đàn ông chưa chịu thả tay Mỹ Hạnh ra, quay đầu nhìn Nhiên, đôi mắt ông ta long lên :
– Cậu là ai mà dám xen vô chuyện của cha con tôi, hả? Đi chỗ khác!…
Nhiên bóp thật mạnh cánh tay ông ta, gằn giọng :
– Không cần biết tôi là ai. Nhưng mà ông cũng nghe rõ rồi đó, ông không phải là cha của chị Hạnh mà sao ông dám kêu là chuyện của cha con ông? Thả ra…
Bóp mạnh tay thêm một chút nữa làm người đàn ông vì đau phải thả tay Mỹ Hạnh ra, ông ta lắp bắp :
– Nó là con gái tôi. Tôi là… là… Thiện… Là… chồng cũ của… mẹ nó… Cô giáo Hiền…
Nhiên nhếch mép cười :
– À… là ông đây sao? Từ hồi nào tới giờ tôi đâu có thấy ông ở bên cạnh chị Hạnh ngày nào đâu mà giờ ông dám mở miệng nhận cha con… Tôi chỉ biết chị Hạnh có một người mẹ thôi… còn cha thì… chắc chắn là… không có!
Biết chắc Thiện tới đây đón đường của Mỹ Hạnh để làm gì vì mẹ anh và mẹ Hiền đã kể lại nên không chờ ông ta trả lời, Nhiên nói thật rõ ràng :
– Ông Thiện nghe đây, tôi biết hôm nay ông gặp chị Hạnh để làm gì… ông không hề có trách nhiệm gì với mẹ con chỉ… ông lấy vợ khác từ ngày bỏ lại hai mẹ con chỉ… bây giờ vì ham tiền mà ông lại tính giở trò gả bán chỉ cho Việt kiều… Ông có tin là chỉ kiện ông vì tội ép bức người khác trong chuyện hôn nhân là ông phiền phức không? Tôi cảnh cáo ông, quên chuyện đó đi và về mà lo cho hai đứa con gái sau của ông kìa… muốn gả đứa nào cũng được… Còn chị Hạnh, ông quên đi, nghe chưa?
Nói xong, không chờ phản ứng của Thiện, anh kéo tay Mỹ hạnh :
– Về đi chị. Không cần quan tâm tới ông ta nữa !…
Không liếc nhìn người cha vô tâm, vô trách nhiệm một lần, cô líu ríu bước theo Nhiên qua đường nơi Nhiên dựng chiếc xe máy…
………………………………………………………..
Trời bỗng nhiên lộng gió. Mây đen chợt ồ ạt giăng kín bầu trời. Gió mang hơi lạnh từng cơn, từng cơn lồng lộng đổ tràn… Cơn mưa trái mùa chợt đổ nhanh mà không hề báo trước… Đoạn đường về tới nhà vẫn còn xa, hai bên đường lại ngay chỗ trống trải không có nơi núp mưa, Nhiên đành chạy ráng thêm một khúc quanh nữa mới tới có một dãy nhà quán bên lề đường… trời sụp tối thật nhanh…
Nhiên tấp nhanh vào dưới mái hiên một cửa tiệm đã đóng kín cửa…
Dựng vội chiếc xe, anh kéo tay Mỹ Hạnh vô núp dưới mái hiên nhà, anh đẩy cho cô đứng sau lưng anh để tránh những hạt mưa đang theo cơn gió cứ lốc vào dưới mái hiên… Chợt anh nghe có tiếng rên nhỏ sau lưng, quay hẳn cả người lại anh nhìn thấy thân hình Mỹ Hạnh chợt run từng cơn, biết cô ướt mưa đang lạnh, Nhiên vội cởi chiếc áo ngoài khoác lên người cô :
– Hạnh khoác đỡ cho bớt lạnh, em không sao đâu…
Cô ngước nhìn anh, gật nhẹ đầu… Cô không nghĩ chiều nay trời lại mưa và trời thì ấm nên không mặc thêm áo khoác ngoài, đã vậy chiếc áo dài mỏng thấm nước mưa đã trở nên gần như trong suốt làm lộ rõ vùng ngực cao cao của cô… Hai gò thịt trắng gần như nổi hẳn ra ngoài nên khi Nhiên khoác áo cho cô, cô rất cảm kích…
Thấy Nhiên khoác áo cho cô xong nhưng hai tay vẫn để trên hai vai cô không rời ra, cô ngẩng nhìn thì phát hiện ánh mắt đắm đuối của anh đang như chiêm ngưỡng bầu ngực vun cao của cô, đôi môi anh lại như đang mấp máy gì đó… Tự nhiên mặt cô nóng ran lên nhưng đã thân thiết với nhau từ nhỏ nên cô không lấy hai tay của Nhiên xuống mà lại hỏi nhỏ :
– Nhiên nhìn cái gì đó?
Anh giật mình, cười cười mắc cỡ… Thấy cô mím miệng cố giấu nụ cười trên khuôn mặt vẫn còn lấm tấm những giọt nước mưa, rất nhẹ nhàng anh đưa tay xoa trên những giọt nước mưa cho cô :
– Mặt Hạnh ướt hết rồi, để em lau đỡ cho… Hạnh lạnh không?
Cô lắc đầu :
– Đỡ nhiều rồi, nhờ cái áo của Nhiên… Mà nè… sao Nhiên không trả lời câu hỏi của chị?…
Nhiên lắc đầu cười cười không nói, anh quay lưng lại hướng ra phía ngoài đường… Mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. Những chiếc xe chạy qua hắt từng vùng ánh sáng mang theo những hạt nước xiên xiên… Gió vẫn thổi từng cơn hắt những giọt nước mưa sâu vô phía hai người đang đứng, vô tình Nhiên cứ lui dần về phía sau để tránh ướt… Đến một lúc anh chợt cảm thấy phía sau lưng mình chợt ấm lên, một vùng mềm mại, căng căng áp nhẹ trên lưng anh mới giật mình… Một bàn tay níu nhẹ trên cánh tay anh, một giọng nói êm nhẹ thoảng hương thơm từ phía sau truyền tới :
– Nhiên bị ướt hả? Lạnh không? Nhiên đứng sát vô đi không thôi ướt hết…
Cùng với câu nói cô kéo cánh tay anh cho anh đứng lui vô một chút nữa… vậy là tấm lưng chắc nịch của Nhiên áp sát trước ngực cô… Hình như Mỹ Hạnh không quan tâm tới chuyện đó… Bầu ngực con gái áp sát và ấm nóng làm Nhiên làm sao không để ý… Giữa hai chân anh chợt căng lên, con cu cứng từ từ làm chật chội đáy quần, rất kín đáo anh phải thò tay xuống kéo nhẹ nó cho nó nằm vắt ngược lên… Trong đầu anh, hình ảnh của mẹ Hiền lẫn lộn với Mỹ Hạnh… Thân hình trần truồng của mẹ Hiền thì anh đã thấy nhiều làn, còn của Mỹ Hạnh thì chưa bao giờ, tự nhiên anh bật ra một câu hỏi trong đầu : «Nếu không mặc gì hết, Mỹ Hạnh có trắng đẹp như mẹ Hiền không?…»
Nhiên không hề hay biết những gì đang diễn ra trong thân thể Mỹ Hạnh!… Bầu ngực căng áp sát trên lưng Nhiên đem tới cho cô một sự ấm áp lạ kỳ cho dù trời đang mưa. Mũi cô hít thở cái mùi nam tính từ người Nhiên thoảng qua kích thích sâu xa trong cô một sự dễ chịu và khiêu khích không kém… Càng lúc sự dễ chịu này tích tụ trong bụng cô một hơi nóng âm ĩ càng lúc càng rõ rệt hơn, có vẻ sự ẩm ướt bên trong cô đã tràn ra… Là cô giáo đã 26 tuổi, Mỹ Hạnh biết rõ điều gì đang xảy ra trong người cô… Bất giác, cô choàng cả hai tay ôm vòng quanh người Nhiên, nghiêng một bên má áp lên lưng anh…
Khựng lại trong một thoáng, Nhiên vuốt nhẹ trên hai cánh tay, trên hai bàn tay cô, khẽ hỏi :
– Gì vậy, Hạnh?…
Cô lắc đầu trên lưng anh :
– Không có gì… Tự nhiên chị chỉ muốn ôm Nhiên, vậy thôi…
Bóp chặc bàn tay cô, anh hơi ngoái đầu, chọc cô :
– Ôm em là Hạnh phải làm bạn gái em đó… Chưa có cô nào ôm em vậy đâu…
Cô siết vòng ôm thêm một chút :
– Xạo !… Nhiên mà không có bạn gái, ai mà tin…
Nhiên cười khẽ :
– Thiệt mà…
Cô lặng thinh không trả lời, cứ im lặng vậy mà ôm Nhiên, má cô vẫn áp chặc trên lưng Nhiên.
Lâu thật lâu, Nhiên mới xoay người lại đối diện với cô. Mỹ Hạnh ngước nhìn anh, đôi mặt cô mở lo, lung linh dưới ánh đèn đường hắt vô. Hai tay ấp nhẹ trên đôi má mềm mịn, ấm nóng của cô, Nhiên thì thào vừa đủ cho cô nghe :
– Nhiên nói thiệt, Hạnh làm bạn gái em nghe…
Mỹ Hạnh mở to đôi mắt :
– Ai mà lại xưng em với bạn gái bao giờ ?…
– Thì quen mất rồi… khi nào…
Nói tới đây Nhiên bỗng ngập ngừng rồi nín lặng, cô hỏi tới :
– Khi nào… Khi nào Nhiên không thích chị nữa hả ?…
Nhiên lật đật lắc đầu :
– Không… không… ý em là… là… khi nào… em… em… cưới… cưới… chị làm vợ… lúc đó gọi khác bây giờ…
Trong bóng đêm chập choạng, Nhiên không thấy khuôn mặt cô đỏ ửng lên, cô giả bộ cự nự :
– Xì… ham lắm… làm bạn gái người ta còn chưa trả lời… mà còn đòi cưới người ta làm vợ…
Nhiên cũng giả bộ buông xuôi, anh gỡ vòng tay của cô ra :
– Ừ, thì thôi cũng được… không ưng thì thôi…
Nhưng Mỹ Hạnh làm sao để anh thoát được, vòng tay ôm của cô xiết thêm một chút, cô úp mặt lên lồng ngực Nhiên, dụi dụi không trả lời. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc thơm thơm của cô, mùi hương trinh nữ đầy ắp trong mũi anh… bất giác, con cu đang nằm yên chợt rục rịch vươn lên thật nhanh, ép lên bụng Mỹ Hạnh làm cô giật mình… Hơi hoảng hốt, cô thả vòng tay ôm lật đật hối thúc Nhiên để che đi sự mắc cỡ của mình :
– Tạnh mưa rồi… Về không thôi mẹ chờ cơm… nhanh lên, Nhiên…

***​

Trong dãy nhà mười căn mà Hồng Thủy và Hiền cho thuê có hai mẹ con ở căn đầu dãy. Người mẹ còn rất trẻ, chỉ ngang tuổi Mỹ Hạnh. Còn đứa trẻ chỉ mới hơn một tuổi. Lúc tới thuê nhà có thêm một người đàn ông ngoài năm mươi giới thiệu là cha của cô gái, là ông ngoại của đứa trẻ. Theo lời ông tỏ bày, do con gái ông lỡ dại, có bầu mà không nỡ bỏ đi, vợ ông lại bị bệnh huyết áp không chịu nổi lỗi lầm con gái nên ông đành đưa con gái lên thành phố nhỏ, thuê nhà ở xóm nhỏ này để hai mẹ con cô ở, thỉnh thoảng đôi ba tháng ông lại tới thăm cháu, thăm con… ông giấu với vợ là con gái ông xin đi làm xa để quên người yêu sở khanh nào đó… Ở đây chỉ biết gọi ông là ông Sáu, còn người con gái tên Hồng Vy.
Hồng Vy cũng xin được việc làm ở đây từ sau khi đứa nhỏ đầy năm. Cô làm kế toán cho một công ty kinh doanh nhà đất ở trên phố. Hàng ngày cô địu đứa bé trước bụng, chạy xe đi gửi nhà trẻ rồi đi làm, chiều cô lại ghé đón con về. Được cái thằng nhỏ rất ngoan, cả xóm ít khi nghe nó khóc. Ngày nghỉ, khi tụm lại với nhau, hết người này giành bồng thằng nhỏ, tới người khác phụ mẹ nó cho nó ăn, nó chơi… Cả nhà Hồng Thủy cũng yêu thích nó và rất cảm thông với hoàn cảnh của Hồng Vy…
Nhưng mà, có điều không một ai có thể biết được…
………………………………………………………….
Trời đã gần khuya, cả xóm vắng lặng bắt đầu một đêm yên giấc như mọi đêm. Trên chiếc giường rộng trong căn phòng trọ của Hồng Vy, đứa con của cô nằm sát vách tường đã ngủ thật ngoan… Nhưng ngay bên cạnh nó có hai thân hình trần truồng đang ôm ấp, vuốt ve nhau… Người đàn ông không ai khác chính là ông Sáu, còn người phụ nữ chính là cô gái trẻ gọi ông là «Bố», Hồng Vy…

Người đàn ông có mái tóc hoa râm đang cúi mặt hôn trên đôi môi Hồng Vy, một bàn tay của ông lần lượt xoa nắn, vuốt ve trên hai bầu ngực trắng ngần, căng nẩy của cô… lát lát ông lại vân vê trên hai núm vú tròn đỏ sưng cứng như hai viên bi nhỏ… Lúc đó, trong cổ họng Hồng Vy bật lên tiếng rên «ư… ưm», đôi chân dài thon trắng của cô quấn lại rồi bật ra theo từng động tác của ông Sáu… Cô rời khỏi đôi môi ông, mặt cô ửng lên, cô nhìn ông :
– Bố… mới vừa xong mà bố lại muốn nữa hả ?…
Ông Sáu vuốt bàn tay từ trên ngực cô lướt qua cái bụng đã thon lại rồi úp trên bờ mu cong có mảnh lông mu đen nhánh lăn quăn, gật đầu :
– Bố thèm con lâu quá mà… Mới được có một lần…
– Bố không sợ mệt à… con sợ bố mệt, bố có chuyện gì thì hai mẹ con con…
Ông Sáu hôn lên môi cô chận ngang câu nói của cô :
– Không sao mà… bố vẫn bình thường như hồi mới lần đầu… bố… đụ con vậy…
Khuôn mặt Hồng Vy không thể đỏ hơn nữa, cô quay mặt giấu dưới cổ ông :
– Tại hồi đó con ngu mới… mới bị bố dụ chớ bộ…
Ông Sáu cười khẽ :
– Con mà ngu… con xinh đẹp, dễ thương, hấp dẫn vậy mà ai nói con ngu… Vy à…
– Dạ…
– Con còn yêu bố như hồi trước không ?…
– Không yêu mà con để cho bố «làm» con tới như bây giờ sao? Không yêu mà con chấp nhận có con với bố? Giả bộ trước mặt mọi người mình là cha con sao?… Bố cứ hỏi kỳ…
Thì ra… ông Sáu và Hồng Vy chẳng hề có một mối quan hệ huyết thống nào huống chi là bố con !… Vốn ông Sáu là một người làm nghề buôn bàn bất động sản cũng có chút tiền của. Còn Hồng Vy là một cô gái có ngoại hình xinh đẹp, dễ thương, mồ côi cha mẹ, ở chung với với vợ chồng một người anh. Khi cô vừa học xong đại học, không còn chịu đựng nổi tính khí và sự khinh khi của chị dâu, cô liền xin anh mình ra ngoài thuê nhà ở riêng, cô tin là với tấm bằng đại học trong tay cô sẽ không chết đói… Cô xin vô làm trong một công ty môi giới nhà cửa và gặp ông Sáu vẫn thường lui tới liên hệ công việc.
Ban đầu, ông Sáu đối xử với cô và những cô gái khác trong công ty này là như nhau. Nhưng rồi thời gian làm ông và cô gần gũi thường xuyên nhiều hơn so với những cô gái khác. Phần vì do đặc thù công việc của cô, phần do cô yêu quý tính tình vui vẻ chan hòa và hay quan tâm tới người khác của ông… Riết rồi hình tượng người tình trong mộng của cô ít nhiều đều có mang hình ảnh, tính cách gần như của ông Sáu…
Phần ông, ông cũng không để ý tới sự thay đổi trong tâm tình của cô gái mà ông vốn coi như con gái, vì vậy trong xưng hô thường ngày, cô vẫn gọi ông là «Bố» cho tới khi quen miệng…
Cho tới một ngày, khi gặp chuyện cãi cọ với vợ chồng người anh, trong cơn phẫn chí cô điện thoại cho ông. Lúc đầu trong ý nghĩ cô chỉ muốn có ông bên cạnh để chia sẻ như bao nhiêu lần khác, nên cô mời ông về căn phòng ở trọ của cô, cô nấu cơm để cô cùng tới ăn với cô…
Ăn cơm xong, cô mới bắt đầu ngồi bên cạnh ông trên chiếc giường nhỏ trong phòng và cô kể lể cho ông nghe… tới lúc quá bức xúc, cô bật khóc và dĩ nhiên thì ông Sáu phải dỗ dành cô…
– Coi kìa, nín đi con gái… Có bố ở đây rồi, cứ nói hết cho bố nghe, cho nó nhẹ lòng…
Cô vô tình quàng tay ôm ngang lưng ông, úp mặt lên ngực ông rấm rứt khóc… Bàn tay ông Sáu vỗ vỗ trên lưng, trên vai cô hồi lâu… Sự đụng chạm của bộ ngực căng tròn của cô ép một bên ngực ông… Mùi thơm con gái trộn lẫn mùi sữa tắm ngập đầy trong hơi thở của ông làm thức dậy bản chất con đực trong người ông… Bàn tay vỗ về trên lưng cô đã trở thành những cái vuốt ve khắp trên lưng cô từ trên đôi vai xuống tận dưới vùng mông căng cứng của cô hồi nào không hay…
Khi Hồng Vy tỉnh trí lại mới nhận ra bàn tay ông đang vuốt ve khắp sau lưng người cô. Một cảm giác khoan khoái rất nhẹ nhàng và thoang thoảng trải khắp người cô làm cô dịu xuống. Cảm xúc kỳ diệu này từ bàn tay người đàn ông mà cô vẫn thường gọi là «Bố» mang đến cho cô một sự an tâm kỳ lạ, nhưng là con gái cô vẫn có những nỗi thẹn thùng, giữ kẻ phải có nên cô ngồi thẳng lên nhích ra một chút… Cô ngẩng đầu lên nhìn ông…
Ông Sáu không còn giữ ý là người mà vẫn xưng hô «Bố, Con» với cô nữa, ông buông thả cho phần đàn ông trong ông trỗi dậy… Khi vừa thấy cô ngẩng lên, không ngần ngừ ông áp sát mặt ông vào mặt cô, một tay vẫn níu giữ lưng cô, tay kia ông nâng cái cằm thon mịn của cô lên, đôi môi ông áp nhanh để lên đôi môi mọng căng của cô gái… Hồng Vy giật mình muốn lui ra nhưng bàn tay sau lưng đã chuyển lên phía say gáy cô không cho cô lui được rồi… ông mút nhẹ từng cánh môi của cô, đầu lưỡi ông lướt nhẹ trên từng cánh môi mềm ấm đó… Hông Vy run bắn người vì một cảm giác lạ lùng cô chưa từng có được… Một bàn tay cô bíu chặc trên tấm vải giường, tay kia bất giác cô níu sau lưng áo ông…
Dù chưa hề có bạn trai, chưa hề hôn ai, nhưng để cho dễ thở nên đôi môi cô tự nhiên hé mở cho đầu lưỡi ông Sáu không ngần ngừ lọt vô miệng cô… Đầu lưỡi ướt nóng của ông lục lạo tìm kiếm trong khoang miệng thơm cho tới khi đụng lên đầu lưỡi cô thì nó lăn lộn quanh đầu lưỡi nhỏ… Phản ứng tự nhiên làm cô ngậm miệng lại ngậm luôn cả lưỡi ông rồi từ từ mút nhẹ… Một luồng khoái cảm thích thú lan khắp toàn thân cô như một liều thuốc gây nghiện, lâng lâng làm cô như mất đi tri giác…
Vẫn để đầu lưỡi trong miệng cô, hai bàn tay ông Sáu rất nhanh đưa ra phía trước cởi nhanh hàng nút áo đồ ngủ cô đang mặc trên người… Mãi cho tới khi hai bàn tay ông luồn vào trong áo vòng ra sau vuốt trực tiếp trên làn da lưng trơn mịn ấm áp của cô, lúc này Hồng Vy mới giật mình nhả đầu lưỡi ông ra, mặt cô đỏ ửng, cô không dám nhìn ông, hai tay cô níu hai vạt áo kéo lại, lắp bắp :
– Bố… bố tính làm gì…?…