NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 115

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 115

Tác Giả:

Thể Loại: ,

Lượt Xem: 3346 Lượt Xem

Ngày hôm qua…đã từng – My Memories ​
Chương 97​

Ch%C6%B0%C6%A1ng%2097.jpgCHÚC MỪNG NĂM MỚI
XUÂN GIÁP THÌN

Nó dừng lại quay qua nhìn thằng Tú, hơi nheo mắt rồi nó thở dài lắc đầu.

Haizz tự nhiên thấy mày tội thiệt. Yêu rồi cưới sắp đẻ tới nơi mà chị Hương chưa nói mày biết ông Lân, ông Chiến là gì của chỉ. Giờ tới anh lớn của mày là ông Lâm hoặc ông Phát cũng không nói mày biết ai đang chơi tưng bừng nhà mày dưới quê hả?

Thằng Tú nhìn nó chằm chằm, trán hết nhăn lại giãn ra, môi rung rung co giật, sắc mặt hơi tái đi…khó khăn lắm mới lắp bắp.

Chiến…Chiến nào?

Nó cười cười chỉ tay vô ông Bin.

Người nhà ông Chiến đây, ông Lâm hay ông Phát không nói mày biết Chiến chủ công ty CL hả?
Công ty CL…CL. Là ông Chiến lửa công ty CL?
Chính xác! Haizz tới ông Lân là gì của chị Hương còn không biết, nói chi biết tới ông Xí, ông Chiến.
Nó…nó giấu tau…nó nói nó mồ côi….
Đúng rồi! Chị Hương mồ côi thiệt. Có điều…haha mày đúng xui, đụng em gái ông Lân đủ mệt rồi, hồi tối lòi ra ông Xí…giờ biết thêm chị Hương cũng em của Chiến lửa CL. Sốc quá hả anh trai hahaha?
Tau…
Nó ôm lấy eo Rose kéo em đi đến chiếc bàn nằm gần cửa sổ nhìn sáng sủa nhất giọng đều đều không thèm quay lại.

Mày nên thấy may mắn hồi tối được anh Xí chơi chung đi, chứ gặp anh Chiến…giờ mày không có hơi mà kiếm tau xin dàn xếp đâu. Đừng nói gì nữa, để hơi về quê gặp ổng!
Mon…mày nói giúp tau được không? Coi như tau xin mày, lúc đó Hương cũng chửi khó nghe nên nhà tau nóng quá mất khôn.
Bốp! Xoảng!

Nó chụp luôn một bình hoa khô trên bàn chọi thẳng vô mặt thằng Tú, miệng rít qua kẽ răng một cách hờ hững kìm nén cơn điên.

Đập vô mặt mày luôn còn được nói gì chửi khó nghe.
Mày…
Nó nhe răng cười phủi phủi tay, tự nhiên thấy mình cũng ngang ngược điếm thúi như ông Xí, hợp lý mà, nhà nó kèo trên thiệt mà, ngu gì không ngang ngược diễn vai kẻ mạnh hơn, ké hơi mấy ổng chút. Nhưng thật sự nó rất ám ảnh vết thương chị Hương khi nhìn tận mắt, một chút mềm lòng của nó hoàn toàn biến mất nhất là nó rất khó chịu khi bị theo tới đây vì Rose đã là một trong những giới hạn của nó.

Dẹp mày đi! Anh Bin! Canh nó kỹ kỹ chờ anh Bánh qua, em ăn chút. Đói quá!
Haha thoải mái ăn đi ku, thằng này chạy lên quận!
Ông Bin cười vui vẻ ngồi vào ghế nó vừa bỏ lại châm thuốc lá phì phèo cười cợt nhìn thằng Tú, mấy anh em khác cũng ngồi xuống kẻ nhâm nhi cà phê người ngáp dài rì rầm nói chuyện.

Mon! Tau…
Im! Để người ta ăn!
Một ông anh lên tiếng, nó không thèm để ý vui vẻ ngó gương mặt Rose đang rạng rỡ để dĩa đồ ăn xuống trước mặt nó.

Ăn liền cho nóng nè. Đứng đó nói hoài nghe mắc mệt hà.
Ừ! Phiền muốn chết!
Rose cười khúc khích ghì cổ nó qua hôn một cái, nó thở hắt ra dựa người vào lòng cô chủ quán thơm ngát mùi vang sớm nhỏ giọng.

Nảy em thấy anh hợp vai ác không…
Ừa hợp…
Gồng lắm mới được đó, quá ngầu nhễ.
Hihi ừa quá ngầu…
Cô nàng vuốt ve tóc nó cong môi lên nhìn nó thật sâu.

Anh nay nhìn giống mấy ổng ghê.

Nó im lặng quẹt nhẹ vệt máu xướt trên tay, chắc lúc nảy hăng quá quẹt tay vào ghế gỗ.

Haizz em thấy vết thương chị Hương mới hiểu.

Nó thở dài bốc một miếng thịt đưa lên miệng nhai nhồm nhoàn, Rose cầm bình trà đá rót ra ly đẩy sang cạnh nó nheo mắt.

Chị Hương…em nghe anh nói Hương quản lý bên quán anh Lân phải hông? Bị sao anh?
Nó chồng cũ chỉ đó, nguyên nhà tụi nó hành hạ chị Hương chết đi sống lại, thương tích đầy mình. Xém hư thai.
Trời đất! Giờ chỉ đâu rùi anh?
Đang mổ trong bệnh viện XX. Anh mới ở trỏng về tính ghé em tắm ké đây. Qua nay đi với anh Xí xử nhà nó, ai dè thả rồi nó theo anh về tới đây.
Hic…em hiểu rùi. Chút anh có vô trỏng nữa hông, chở em theo thăm chỉ với.
Chút anh lên công ty. Chỉ đang mổ, chắc chiều tối mới thăm được. Em từ từ hãy đi thăm, giờ trong trỏng có chị An, anh Lân coi chừng rồi.
Uhm…em biết rùi.
Tối chưa chắc anh đi được, lên công ty xong anh phải ghé qua quán anh Lân coi quán, ổng mắc ở trỏng chăm chị Hương…bỏ công chuyện không ai coi.
Rose gật đầu gác tay lên vai nó vuốt ve tóc.

Uhm vậy tối em rủ con MiA đi cũng được. Để cho con MiA hay. Anh có đi được gọi em nghen.
Ừ ừ! Em không thân chị Hương hả?
Em hổng hay qua chổ chị Hương làm, hông nhớ qua bển toàn đi với anh hở. Có đám tiệc nhà mình mới gặp, mà đông người quá.
Ờ quên, em thì thân được nhiêu đâu, tính tình kỳ cục!
Nó nhéo mỏ Rose, cô nàng này tính tình lập dị không mấy khi tụ tập, lại toàn thích ở tách biệt một mình, nói về thân thiết các chị em gái trong nhà MiA làm tốt hơn Rose.

Hihi người ta kỳ cục mới đối với anh vầy nghen!

Rose ôm bụng nó vuốt ve, tay lại táy máy làm nó nhộn nhạo cả người, nó lắc đầu cụng vào trán em.

Em đó! Giống y chị Hương, gặp chuyện không chịu la lên, cứ giấu giấu chịu đựng một mình, giờ hay rồi, suýt hư thai mọi người mới hay.
Rùi rùi…lần sau có chuyện em khóc lóc với anh liền.
Mặc đồ cho ngầu toàn để người ta ăn hiếp.
Hì…người ta mặc để đẹp nghen. Với lại có đàn ông mấy anh bảo vệ tụi em rùi…hihi hông phải có người mới nổi nóng vì em sao?
Ờ thì…
Em biết tại tụi nó kiếm tới đây có em anh mới nổi điên chưa gì đánh người, chặn anh ngoài đường ha chổ khác thái độ anh sẽ khác, dễ nói chuyện được với anh hơn rùi, có khi anh sẽ mủi lòng thương lượng giúp nó.
Cái này…Haha có lẽ vậy. Phù…nhìn mấy vết thương của chị Hương, chắc chắn không thương lượng gì ở đây.
Hì!
Rose dùng môi đỏ của mình mơn trớn cằm nó mắt long lanh như thể muốn tan vào nó ngay lập tức.

Đồ lăng nhăng anh…hì nhưng rất đáng sở hữu cô Rose.

Em ghì cổ di chuyển môi lên cao mơn trớn đến môi nó, hơi thở em như nóng dần, nó phì cười cốc đầu em.

Nè nè! Đang ăn hôn hít gì…
Hihi!
Rose cười khúc khích đưa tay cầm lấy ly trà đá nhấm một ngụm rồi bóp mỏ nó đặt lên miệng nó nụ hôn, nước trà đậm từ miệng em tan vào nó, nói chung nụ hôn thật kỳ cục.

……….

Anh Bin! Chừng nào anh Bánh qua?
Đang qua, chắc sắp tới!
Ok! Em lên tắm cái, đi với ông Xí qua nay dơ quá.
Hà hà ok ku!
Nó uể oải đi lên lầu, Rose vừa đi ra cửa vừa nói với vào.

Anh lên tắm trước đi, em lấy thêm trà đá cho anh Bin rùi lên soạn đồ sạch liền.
Ừ!
Nó thoải mái bước đến cửa phòng Rose, học theo em giật chốt sau đó đá cái rầm vô cửa. Mùi gỗ cũ thoang thoảng mùi hương cơ thể Rose xộc vào mũi, nó nhún vai vui vẻ lột sạch quần áo đá tung cửa wc nhảy vào bồn tắm xả nước. Nhìn lên bệ gỗ, nó mỉm cười vui vẻ nhìn thấy bên cạnh những chai dầu gội, sữa tắm của Rose đã xuất hiện thêm hai chai dầu gội, sữa tắm dành cho nam còn mới tinh, nhãn hiệu nó vẫn thích dùng.

“Haha kiểu này…mình có thêm nhà rồi”

Nó phì cười quẫy mạnh chui đầu vào nước thoải mái tắm gội, bên ngoài có tiếng đá cửa, Rose vui vẻ tiến vào ôm theo quần áo, khăn tắm treo lên móc phía ngoài, em cười hì hì trút sạch quần áo chui ùm vào bồn tắm.

Gặp anh thấy vui ghê, chắc nhớ anh đó!

Rose dán cơ thể mịn của mình vào lòng nó thủ thỉ, nó bật cười vuốt ve rồi đánh một cái thật kêu lên mông cong của em gật đầu.

Haha đâu có đi đâu xa đâu!

Em vui vẻ hôn nó thật sâu rồi cùng vuốt ve tắm rửa sạch sẽ, nói chung có người đẹp quấn lấy, tắm gội hơi mất thời gian. Dù sao phải chờ ông Bánh qua, tranh thủ sờ soạng cơ thể hừng hực như lửa của cô Rose có nghĩa hơn ngồi dưới nhà chuốt bực vào mình. Nhìn ra cửa kính thấy ông Bánh dẫn theo vài anh em đi tới trước quán, nó mới luyến tiếc rời khỏi làn da mê ly của em mặc quần áo vào đi xuống nhà, Rose vừa lau tóc vừa theo sau.

Haha Mon coi sung sướng mậy? Nó đây hả?
Hơ hơ nó đó! Anh gọi anh Chiến chưa?
Rồi!
Ờ! Thôi giao tụi nó cho anh, em đi làm đây!
Ok ok để tau lo, anh Chiến kêu đưa nó về dưới gặp ảnh liền.
Giờ anh đi dưới luôn hả?
Không! Để mấy thằng em đi. Tau ở đây lo việc với mày chớ.
À ừ! Thằng em nói sao rồi?
Mới cho mấy thằng theo nó qua nay, chắc hai ba ngày mới tính được.
Dạ! Có gì cho em hay. Để em tính toán thêm.
Ok ok!
Nó vỗ vai ông Bánh hất mặt sang thằng đi chung với thằng Tú ghé tai nói nhỏ.

Nảy em dặn anh Bin rồi, anh làm sao đảm bảo tụi nó không dám mò tới quán này làm phiền Rose. Người nhà anh Gạo chớ không phải em út bình thường đâu.
Ok hiểu!
Thôi em đi làm! Có gì em gọi! Đi anh Bin!
Ok Mon! Đi đi Bin, đây để tau.
Dạ anh Bánh! Đi tụi mày!
Ông Bánh vừa nắm cổ áo thằng Tú lên.

Đm tụi mày đừng có quá đáng. Xã hội này còn pháp luật, tội tau tau trả, còn tụi mày đang làm gì tau đéo thoát nổi đâu thằng chó. Tau sẽ kiện tụi mày…chết thì cùng chết. Đm…đm.

Nó chưng hửng quay qua hờ hững nhìn thằng Tú đang đỏ mặt tía tai nhìn nó bằng ánh mắt thiếu chút tóe lửa, coi bộ tính đổi chiến thuật hâm dọa nó đây mà. Nó không nói gì, chỉ cười cười nhìn ông Bánh. Cha nội nhếch mép chăm chú nhìn thằng Tú cười gằng.

Nó mới nói gì Bin?

Ông Bin nhún nhún vai không trả lời mà chỉ đứng lùi ra xa mặc áo khoác chuẩn bị đi cứ như không biết, không nghe, không liên quan tới ổng. Nó còn đang tính dỏng tai căng mắt lên nhìn coi ông Bánh tính đối đáp ra sao thì.

Bốp!

Nó hít một hơi khí lạnh nhìn những mảnh ly vỡ rơi xuống sàn, nước cà phê văng tung tóe, máu chảy dài trên đầu thằng Tú và tiếng la thảm đau đớn của nó.

Cái này…

Ông Bánh vung vẩy bàn tay dính cà phê, lạnh lùng gỡ mảnh ly vỡ dính trong lòng bàn tay ổng rồi ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm gã đàn ông đang ôm đầu dưới sàn.

Mon dẫn con Rose ra ngoài trước đi, thằng này để tau lo.
Hả ờ…vậy em đi công chuyện trước.
Ừ!
Nó nhún vai kéo Rose lùi lại, nhìn ông Bánh ngồi xổm trên sàn, có máu từ tay ổng nhỏ giọt xuống mà rùng mình vài đợt. Mấy cha nội này đúng là em ông già Chiến, khác xa hoàn toàn mấy thanh niên già đi theo ông Xí. Không thèm thoại thêm câu nào, không cần biết chuyện gì, không dài dòng văn vẻ hay cười cợt như bên nhà ông Xí…cứ vậy mà lạnh lùng cầm ly cà phê phang thẳng vô đầu người ta. Thậm chí nó đảm bảo cha nội Bánh chỉ biết chạy qua đây dẫn thằng Tú về quê cho ông Chiến chứ không biết nó là ai, đã gây chuyện gì, đụng là đập…hổ báo là cái ly vô đầu, đơn giản vậy thôi. Thiết nghĩ chắc đổi ý không nhờ mấy ông bên nhà ông Chiến giúp đỡ chuyện của Minh Anh nữa quá, mấy ông này giỡn không vui, à phải nói không biết giỡn là khác.

Nó và Rose đi ra ngoài, nhóm ông Bin cũng nhanh chóng di chuyển. Rose trở lại việc bán nước bình thường còn nó thong thả lái xe rời khỏi quán, chờ nó đi xa một đoạn nhóm ông Bin mới cho xe chầm chậm theo sau. Nói chung ai theo nó cũng không sợ mất dấu tại nó lái xe quá chậm.

Vô tới công ty cũng gần trưa, ông Dũng không ý kiến gì với nó, việc ổng ổng cứ làm tốt, có nó chỉ thêm một miệng bàn, có khi mất thời gian hơn thôi, không phải lần đầu nó để hết việc ổng tự làm không cần theo dõi, chẳng qua dự án mình phụ trách, không có mặt hơi thiếu mặt mũi chút. Loay hoay làm việc đến gần một giờ, ông Dũng không muốn ra ngoài phân tâm nên kêu nó sẵn về kêu cơm lên dùm hai ổng. Đang lơn tơn nán lại chọc ghẹo vài câu với hai bà cô lễ tân thì có ma nữ thình lình đứng sau vỗ vai nó. Ma nữ này dáng cao, người thơm, mặt sắc xảo, da cà phê sữa quen mắt lấm tấm mồ hôi.

Anh sếp!
Ớ! Đâu đây đây, theo rình nhau à?
Hihi chả thèm. Em vừa tập catwalk trên phòng này!
À ra vậy!
Nó gật gù nhìn xung quanh, đúng là không ít cô nàng chân dài đang di chuyển từ thang máy ra, bà nào bà nấy miên man nhìn tổn thương ngoại hình lẫn tâm hồn nó ghê gớm.

Hi Mon!
Chị về nghen!
Hello Mon!
Bye Mon!
Đa số cô nàng nào vô tình ngó qua nhìn thấy nó đều vui vẻ chào một tiếng, đó hơn hai chục cô gái xinh đẹp chân dài, vướn được mỗi Thu Minh nán lại nói hơn một câu với nó, mặc dù quen biết không ít thời gian nhưng mối quan hệ chỉ đơn giản quen biết vì làm chung, người vừa cao vừa đẹp như mấy cô nàng vốn chẳng để tâm mấy đến nó.

Mệt lắm hả chân dài?
Vâng! Vừa tập gym, vừa cat… mệt thật í. Anh Mon bận hở?
À xong rồi. Anh đang chuẩn bị về đây.
Thế anh bận gì không? Ăn trưa cùng nhé, em mời!
Hả cái này…
Đi nào! Nhanh…ăn một mình chán! Đi!
Ấy…bình tỉnh đừng lôi kéo…lễ tân đẹp ghen đó. Hơ hơ về trước nha hai người đẹp, xin đừng hiểu lầm…anh và Thu Minh chắc chắn không có gì. Anh thề!
Nó tủm tỉm cười khi bị Thu Minh kéo tay đi, chỉ kịp nói với lại chào hai cô nàng lễ tân.

Monnnn đi luôn đi, đừng ngó mặt nham nhở vô nữa!
Xía! Đồ có mới nới cũ!
Thu Minh cũng cười khúc khích đánh tay nó.

Chẳng đứng đắn bao giờ.
Chậc! Nè nè anh cảnh cáo em, nam nữ thụ thụ nên thân, nguyên công ty thấy em nắm tay anh rồi, từ giờ em phải chịu trách nhiệm tấm thân trung trinh với anh đó.
Hihi rồi em chịu!
Thu Minh lườm vui vẻ lôi nó ra tận bãi xe mới chịu buông ra.

Sếp cho xin quá giang cuốc xe nhé?
Ừ! Ủa em không đi xe hả?
Quỷ bạn em hôm nay học cả ngày í anh! Sáng đưa em đến rồi lấy xe đi học anh ạ.
À ừ! Mời chân dài!
Nó mỉm cười mở cửa xe, Thu Minh le lưỡi bước vô ghế phụ, tất nhiên mối quan hệ chưa đến mức nó phải dìu hoặc tự tay cài dây an toàn giúp cô nàng.

Nè! Tính mặc như vậy luôn à?

Nó vừa lái xe vừa ngó qua cô nàng vẫn mặc áo thun màu xanh khoe trọn làn da bánh mật, Thu Minh cười cười phe phẩy tay.

Không! Em có áo ngoài này, nhưng chờ tí khô mồ hôi đã.
Haha ừ! Tưởng mặt vậy bổ mắt anh lắm!
Eo! Nhìn chả ngại luôn í.
Hơ hơ giờ ăn gì cô nương?
Em mời anh Mon ăn bún đậu mắm tôm nhé, em biết một quán chuẩn vị HN này, anh ăn được món đấy không?
Anh ăn gì cũng được. À em người HN?
Vâng nhưng em gốc Tuyên Quang nhớ, anh đã nghe chè Thái gái Tuyên chưa?
Ấy chà! Hèn gì…
Hihi con gái quê em xinh cực nhé!
Thu Minh cười tươi vênh mặt lên ra vẻ tự hào, nó gật đầu chậc lưỡi không phản đối, hỏi sao cô nàng xinh đẹp nổi bật thì ra đến từ một trong những lò sản sinh người đẹp nổi tiếng cả nước.

Gốc Tuyên, sao vào HN rồi lang thang tận trong này?
Em theo bố vào HN sống lúc nhỏ, vào tận đây học vì trong này đi diễn thuận lợi phát triển hơn ạ.
Mẹ em đâu?
Mẹ mất lúc em còn nhỏ ạ.
À…vậy vô đây bỏ bố một mình?
Không! Còn em trai ngoài ý, với cả dạo này bố có cô hàng xóm qua nấu cơm hộ này…hihi! Em sắp cưới vợ cho bố đấy!
Ấy chà! Con gái tâm lý với bố quá!
Hihi!
Thu Minh cười hì hì lôi áo từ túi đeo mặc vào vì đã đến quán.

Hôm nay em mời, không được tranh đấy!

Cô nàng kéo nó vào ngồi gần cửa sổ hất mặt dặn dò, nó mỉm cười gật đầu.

Lần đầu đi chung đòi bao rồi? Về đừng có nói xấu con trai không ga-lăng nhé.
Hi em chả phải kiểu con gái cứ mặc định con trai phải thanh toán.
Haha ừ…nay tại sao lôi bằng được anh mời ăn đây?
Cô ơi cho cháu suất 2 người nhé!
Thu Minh vẫy tay gọi món xong nhìn nó cười nhẹ.

Xem như lấy lòng sếp, quan hệ cửa sau để được sếp Mon đưa show làm nhiều hơn, được không nào?
Được!
Nó thản nhiên gật đầu, Thu Minh cười khúc khích le lưỡi.

Eo! Đồng ý nhanh thế?
Người đẹp mà, phải đồng ý lấy mặt mũi chứ.
Hihi! Thế không nuốt lời nhớ. Hì hì nói chứ cảm ơn anh hôm qua đã bỏ tiền túi bù cast cho em đấy.
Hả…bù gì? Không có!
Thu Minh lườm nó.

Không phải giả vờ. Các bạn làm cùng bảo có người chả lấy hoa hồng show bao giờ, lại còn tự bỏ tiền sup của mình bù vào?
Cái này…coi chừng em nghe nhầm, tiền công ty đó!
Vâng ạ! Thì tiền công ty.
Thu Minh cười khúc khích bỉu môi, mặt chẳng thấy vẻ tin tưởng, nó lắc đầu cười cười, tính ra cô nàng không quá mặt lạnh như mấy cô nàng model trong công ty.

Sếp Mon thú vị thật nhờ, ban đầu em nghĩ vì tán tỉnh nên làm thế, nhưng chị Thùy Linh bảo anh Mon chả lấy hoa hồng bọn em. Sao thế, chê tiền nhiều à?
Cái này…ha ha không chê, anh có tiền công ty trả đủ rồi.
Vâng! Chị Thùy Linh bảo anh bị điên ý.
Haha chắc vậy! Rồi hôm qua bị cắt bao nhiêu?
150k anh, lúc bạn Khánh bảo anh hổ trợ tiền ăn trưa, em cứ nghĩ thật. Sau các bạn khác em chẳng thấy được thêm tiền nên hỏi, mấy đứa bảo tự anh Mon hổ trợ ý.
Có 150k mời ăn cảm ơn, lỗ tiền rồi cô nương?
Thu Minh bỉu môi không thèm quan tâm.

Đã bảo quan hệ cửa sau lấy lòng sếp mà. Chả tin.
Haha đi lấy lòng ông Ben, chị Loan hay chị Thùy Linh, lấy lòng anh là đi sai cửa rồi.
Kệ! Em chả biết, sếp đã hứa rồi, sau có show không gọi…em đấm cho!
Hơ hơ! Chỉ sợ show PG ít tiền model không nhận.
Eo! Anh gọi show 200k em cũng làm nhớ. Làm có tiền chả thích…em bảo này, đừng trêu em model này nọ, em bình thường.
Ngoại hình không bình thường.
Hihi kệ nhớ, nhưng em xinh anh nhỉ?
Ờ! Công nhận xinh! Hôm trước che che thì không xinh lắm.
Này…thích ăn đấm không? Lần đầu gặp đã trêu em! Hihi em mời anh!
Thu Minh cười vui vẻ đánh nó một cái chìa tay mời, cùng là gái Bắc nhưng chẳng thấy hai chị đẹp thực hiện thủ tục mời ăn bao giờ, đổi lại toàn bị ép ăn phụ. Được bửa ăn free nó đành mất chút thời gian đưa cô nàng về, Thu Minh thuê cùng bạn một căn chung cư hai phòng nằm ở quận 3, khu này khá cũ không có gì đặc biệt, đứng dưới sân có thể nhìn thấy phòng cô nàng.

Căn này thuê nhiêu em?
6tr đấy anh. Chia ra mỗi đứa 3tr ạ.
Chà giá này thuê phòng trong nhà nguyên căn coi bộ được hơn.
Vâng lúc trước bọn em thuê nhà riêng í nhưng mỗi hai đứa con gái ở chổ kiểu này an toàn hơn.
Ơ đông người phức tạp chứ?
Hì ở đây lúc nào cũng có người buôn bán bên dưới, nên không lo an toàn mỗi khi đi làm về khuya một mình. Hihi chả bị làm phiền ạ.
Ơ ai phiền?
Trai!
Nó bật cười, ngó lại ngoại hình cô nàng, đúng thật kiểu này trai theo phiền không có gì lạ.

Với lại ở đây ăn uống rất tiện ạ, bước xuống đường thích ăn gì đều có. Nhiều hàng xóm vui cực, với cả đi làm đi chơi về khuya bất cứ thời gian nào cũng có người bên dưới không lo vắng người kém an toàn ạ.
Haha ừ thì ra mê tám chuyện. Chứ vụ chỉ an toàn thì ráng chút lên chung cư mới hơn, có bảo vệ.
Vâng! Bọn em định thế nhưng phải chờ bạn em học xong khóa ở cơ sở gần đây này, nên bọn em chỉ dùng mỗi con xe máy, hôm nay con ý qua trường chính nên lấy xe em dùng, bình thường nó toàn đi bộ đi học thôi.
À ra là gần trường, ở đó bày đặt sợ phiền.
Hihi phiền thật ý, bọn trai toàn theo về tận nhà tìm. Em chả thích, toàn nhờ các bác hàng xóm đuổi đi.
Ghê thiệt! Rồi vô kêu hàng xóm đuổi anh đi, không dám ghé nữa.
Thu Minh cười khúc khích dứ cánh tay dài lên.

Hừ! Thích ăn đấm không? Trêu mãi!
Haha thôi anh đi công việc, em lên đi!
Vâng! Cảm ơn sếp đưa em về nhé. Gặp anh sau!
Ok chân ngắn!
Hứ! Bye anh!
Thu Minh vui vẻ ra khỏi xe vẫy tay, nó nhún vai cho xe chầm chậm rời khỏi sân chung cư. Chờ đến đoạn đường vắng nó bấm điện thoại gọi chị Nguyệt.

Alo sao Mon, nhớ chị hông?
Haha nhớ! Chị đang ở đâu?
Trên quán XX nè. Mon về đây chưa?
Rồi! Chị kêu anh chị em nhà anh Lân tập trung lên quán em nói chuyện chút, bên massa CC cũng vậy kêu mọi người lên quán chờ, xong bên XX em qua bển liền.
Uhm để chị nói. Vậy Mon qua đây liền hen?
Ừ em đang qua.
Hihi!
Nó lái xe thẳng qua nhà hàng của ông Lân, chị Nguyệt đứng ở cửa chờ nó. Mặc váy kín đáo, sang trọng, dáng vẻ dịu dàng lịch sự kiểu này không ngờ là yêu nữ trên giường. Cô nàng vui vẻ kéo tay nó đi thẳng vào trong, lúc này mới đầu giờ chiều, khách khứa khá ít. Xuống đến tầng hầm, tiếng người xôn xao nhanh chóng vang vào tai. Khá đông người đang đứng tụm năm tụm ba nói chuyện, phần lớn là nữ ngoại hình, ăn mặc đều xinh đẹp.

Mon tới rồi mấy đứa!

Một ông anh đứng gần lối đi nói lớn, mọi người đều dừng nói chuyện quay lại nhìn nó gật đầu. Nó mỉm cười đứng ra phía trước, chị Nguyệt liếc nhìn một vòng ra dấu im lặng rồi dịu dàng đứng cạnh nó. Nó gật đầu cất giọng.

Chào anh chị em! Qua nay chắc mọi người biết chuyện chị Hương, anh Á về nói rồi. Giờ em nói nhanh lại tình hình mới.

Chị Hương bị thương không nhẹ nhưng ổn rồi, đứa nhỏ bác sĩ nói sẽ không sao. Ai em chị Hương an tâm nhé.
Một góc hơi xôn xao chủ yếu toàn mấy cô nàng chân dài, nhìn mặt mấy cô nàng đều thở phào nhẹ nhõm. Nó vỗ vỗ tay nói tiếp.

Mấy nay anh Lân sẽ vắng mặt, Mon sẽ thi thoảng ghé qua nhìn ngó nên mọi người vẫn làm việc bình thường, nghe lời chị Nguyệt.

Ai muốn đi thăm chị Hương chắc phải từ từ mai hoặc mốt. Đợi chị Hương mổ xong ổn định hãy đi thăm, anh chị em chia ra đi, đừng có kéo đi đông ảnh hưởng chị Hương dưỡng thương.

Nhớ! Không ai được tự làm gì nhà chồng cũ chị Hương. Tụi nó chạy không thoát đâu, nên mọi người không được làm bậy ảnh hưởng công chuyện của mấy ảnh, mọi chuyện có anh Xí, anh Á lo. Hiểu chưa?
Mọi người đều im lặng một chút rồi nhao nhao gật đầu. Nó chờ mọi người dừng ồn ào mới hài lòng cười tươi.

Rồi xong! Thông báo tin chị Hương cho mọi người an tâm thôi. Anh chị em đi làm bình thường nhé. Ai muốn đi thăm tốt nhất hỏi chị Nguyệt trước cho chắc ăn. Mổ xong chắc cần thời gian nghỉ ngơi, chưa chắc mai mốt đi thăm được. Mọi người giải tán làm việc tiếp nhé.
Ok Mon!
Dạ!
Ok!
Biết rồi Mon!
Tất cả đều nhẹ gật đầu trả lời rồi giải tán, chờ mọi người đi hết chị Nguyệt ôm cổ hôn nó một cái cười nhẹ.

Nói vậy được gặp Mon nhiều rùi hen hihi.

Nó vuốt ve chiếc eo tuy không nhỏ nhắn nhưng cong vênh quyến rũ của chị nháy mắt.

Đừng có bào em quá, chừa hơi làm việc.
Hihi mình thích thì mình bào thui. Giờ qua quán CC hen?
Ừ! Đi liền để ở bển chờ.
Chị đi với Mon!
Haha bám dính à?
Hổng có chị ai nói tụi bển biết Mon, có người đâu thích ghé bển ai thèm biết cưng.
Hơ…ừ thì đi!
Nó vui vẻ dẫn theo chị Nguyệt qua quán massager khá lớn cách nhà hàng 10p lái xe, có vài anh em của ông Lân biết nó ra chào rồi đưa nó lên tận sân thượng. Bên này vẫn chủ yếu con gái, em chị Hương làm bên này không ít còn lại đều là em của chị Ngọc và một vài anh chị quản lý dưới quyền ông Lân. Chị Nguyệt giới thiệu vài câu về nó, thực ra thấy nó đi xe ông Gạo qua ai thấy đều phải nghe lời, nó nói một lượt giống bên nhà hàng xong cho mọi người giải tán.

Nó sánh vai chị Nguyệt đi dọc hành lang dài, thấy nó vươn vai liên tục chị bóp bóp vai nó lên tiếng.

Mỏi hở?
Haha ừ hơi mỏi.
Massa hông? Kêu mấy đứa lên làm cho Mon hen?
Nó ngó sơ những căn phòng kín cửa hai bên hành lang, đèn đỏ tối om một chút rồi nhún vai lắc đầu.

À thôi khỏi, hết mỏi rồi!
Hí hí!
Thấy nó cong đít như chạy nhanh, cô nàng cười hí hí đuổi theo như cơn gió thơm. Giỡn chơi hoài, vô đây massa chỉ tổ mỏi thêm chớ không khỏe nổi đâu.

Hihi dân chơi gì chạy nhanh ghê. Giờ Mon làm gì? Về bển với chị hông?
À chị về bển trước đi, em ở đây dạo dạo làm quen công chuyện cho biết. Chút em qua bển.
Uhm vậy xíu chị kêu đứa nào chở chị về trước, đang rắn mất đầu hổng đi lâu được á.
Ừ ráng mấy hôm, anh Lân rảnh về ổn định thôi. À chị Ngọc không có đây giờ ai quản lý chính chỉ em hỏi thăm cho biết.
Quản lý nhiều á Mon, còn trách nhiệm chính thì ca sáng ông Vệ, ca chiều con Nhã Kỳ coi đỡ mấy bửa. Ông Vệ nảy dẫn Mon lên đó, còn con Kỳ lên hổng kịp…ủa nó đó!
Haha Nhã Kỳ à, tên hay nhễ. Làm nhớ phim có Lý Nhã Kỳ đóng, đẹp thôi rồi…hả? Nhã Kỳ…cái này….
Nó đang cười cười luyên thuyên chợt giật thót trong bụng, mắt nheo lại nhìn theo hướng tay chị Nguyệt chỉ xuống sảnh, một cô nàng váy xanh ngực nở eo thon khoe chân mơn mởn đúng từ ngon vừa thốt khỏi miệng, nó giật nảy người nắm tay chị Nguyệt lùi lại.

Nhã Kỳ! Chị mới nói Nhã Kỳ?
Ừa con Kỳ á, sao đó?
Cái này…à không có gì, em suy nghĩ lại rồi. Em theo chị về bển liền, đi chị!
Ủa đổi ý nhanh dzạ?
Ờ…tự nhiên thấy nhớ bên nhà hàng, đi nhanh chị! À ở đây có cửa sau nhỉ…mình đi cửa sau cho chắc…
Trễ rùi Mon!
Ấy…sao trễ?
Nó lẩm nhẩm một mình, cơ mà sống lưng hơi lạnh vội khó khăn quay đầu. Cô gái vừa đi lên đúng ngay đầu thang bộ nửa cười nửa không điệu đà khoanh tay nhìn nó chằm chằm. Chết nó rồi, tại sao đi đâu cũng gặp nạn vậy trời. Nó cười mếu lùi lại, kéo chị Nguyệt ra phía trước chắn ngay giữa hành lang, người chị Nguyệt múp mà, chắc đủ che nó. Bà cô trước mặt bước từng bước, môi cong lên hờ hững.

Lâu rùi hổng gặp Mon ha?
Hơ…không…không cần gặp cũng được. Ấy…chị đừng qua đây nha.
Tính chạy hả Mon?
Ngu gì không chạy…ấy không có…khoan…chị…bình tỉnh! Nếu em nói em không phải Mon chị có tin không?
Cô nàng nhếch môi, mắt nguy hiểm dần đều, nó thở dài đẩy chị Nguyệt một cái vô người cô nàng rồi co giò chạy trốn.

Hờ…cứu giá em phát chị đẹp…
Ơ Mon!
Hừ!
Á…đây không phải Mon! Lầm người rồi…
Mon! Đứng lạiiiiiii!
Nó hoảng hồn cong đít chạy lên lầu, sau lưng bà cô nhanh chóng điệu đà rượt theo.

Đứng lại đó! Chạy hông thoát đâu đồ dâm tặc!
Ấy…không phải em…chị đừng có vu khống…cứu em chị Nguyệt!
Monnnnn!
Không phải Mon!
Con mịe nó, tại sao bà cô ấy ở đây? Nó mếu máu chạy thật nhanh lên lầu, thôi chết chạy lên sao thoát, ở đây có mỗi một lối đi. Nó cuống quýt chửi ầm trong bụng, miệng thở hơi lên dáo dát ngó quanh kiếm chổ trốn. May quá, có một phòng massa hé cửa sẵn, nó bay luôn vô đóng cửa lại mặc kệ phòng chỉ có đèn mờ màu đỏ, nó nhàu luôn vô một chiếc phòng nhỏ gần wc làm bằng gỗ kính ngồi thụp vào góc tối. Xui quá, tự nhiên bà cô đó ở đây…trái đất cũng không tròn vậy chớ, đuổi gì mà đuổi, nó có cố ý đâu.

“Chết tui rồi”

Nó cười mếu than thở trong bụng, sao lúc nào nó cũng dính oan ức với người đẹp vậy trời. Trốn ở đây chắc không kiếm ra nó đâu nhỉ. Nó vuốt ngực dằn hơi thở mệt xuống ngồi phịch ra sàn, hình như đang ngồi trong phòng xông hơi. Được rồi…cùng lắm ngủ luôn ở đây, đánh chết cũng không ra nạp mạng.

Mon à! Mon ơi!

Gì mà như phim kinh dị, tiếng chân, tiếng kêu của bà cô bên ngoài, nó thở dài méo miệng, trái đất tròn thì tròn vừa phải thôi chứ.

Xoẹt! Rầm!

Trốn nổi hông Mon?
Á…chị ơi tha cho em….
Thôi hết đường chạy, hết từ để tả. Nó nuốt nước mắt buông thỏng tay mặc ai làm gì thì làm, cửa đã nhỏ bà cô đứng chắn rồi, chạy chi mệt người.

Cốp!

Uidaa…chị ơi nhẹ tay…cứu em chị Nguyệt!
Hihi!
Hừ! Cuối cùng cũng bắt được cưng!
Ấy chị bình tĩnh…đừng có đánh chổ đó, dòng họ Nguyễn còn mình em…uidaaaaa!
Còn gì đâu mà khóc với sầu, lại một người cũ xuất hiện cho nó ăn hành…xui thiệt chứ.

Nó mếu máo ngồi dựa lưng vào tường, tay chân mình mẩy tê rần thở phì phò, bà cô cong môi vừa lòng hả dạ chống hông đứng trước mặt, ngực thở phập phồng vì mệt, chân dài tỏa mùi thơm thoang thoảng.

Haizzz ác quá trời ơi!
Cho cưng chết! Trốn nữa chị coi coi Mon?
Trốn…trốn hết nổi rồi, cho em thở chút…đau quá!
Bà cô cốc đầu nó một cách vểnh mông quay qua bà cô Nguyệt đang cười như được mùa ngoài cửa. Nó trừng mắt nghiến răng trèo trẹo, dám bán đứng nó còn đứng đó cười, bởi ta nói phụ nữ thật dễ lật mặt, uổng công nó cưng chiều cô nàng.

Hihi thui chị về bển đây. Giao Mon cho cưng nghen Kỳ!
Ừa về bển đi bà ú, để em xử tên chết tiệt này!
Hí hí nhẹ nhẹ tay hoy nha, giờ Mon là cục cưng chị đó hí hí.
Xía! Nghe mắc ói! Đi đi!
Uhm! Hí hí Mon ơi chị về nghen! Ở đây chơi vui với con Kỳ ha.
Nó nghiến răng không thèm trả lời, mắt trừng trừng đe dọa cô nàng, nó thề nay mà thoát thân nó không đánh chị sưng mông nó làm con chó con. Bà cô cười lả lơi che miệng.

Hihi ở đây con Kỳ massa cho nghen, nhớ giữ mình về với chị ha hí hí!

Bà cô cười hí hí đóng sầm cửa lại đi mất. Nó rùng mình thở dài, coi như đã bị bán vào miệng ác. Chị Kỳ điệu đà quay phắt lại nhìn nó bằng ánh mắt nửa cười nửa nguy hiểm. Nó vội xua tay.

Ấy thôi…đau lắm rồi, đừng có hành em nữa!
Hứ! Chưa đã tay chị đâu Mon!
Hic…thôi tha cho em, em sai rồi, à không không, đó là hiểu lầm hiểu lầm, không phải em cố ý.
Hừ…quá trễ! Trốn mấy tháng, tội chồng tội con lâu mới tha nghen!
Cái này…
Nó ủ rủ cúi đầu, thôi tấm thân này quá mệt rồi, muốn làm gì thì làm, không còn sức chống cự nữa. Cũng không biết bao nhiêu thời gian qua đi, nó cảm thấy có gì không đúng lắm, chẳng nghe tiếng chị Kỳ nói chuyện, chẳng có ngắt nhéo hành hạ, chỉ còn tiếng thở phập phồng nhè nhẹ. Nó ngẩn mặt lên thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của chị nhìn nó chằm chằm, bà cô này biến hóa cũng nhanh quá. Bốn mắt nhìn nhau, chợt nó mỉm cười, ngón tay gác trên đầu gối như vô tình chạm vào bên chân chị.

Lâu không gặp. Chị khỏe chứ?

Chị Kỳ cắn môi ngồi thụp xuống đưa tay chỉ vào trán nó.

Hông khỏe nghen Mon!
Nhưng đánh người vẫn khỏe lắm.
Xí! Chứ hông phải mấy người thích kiểu vậy!
Hơ hơ…không có!
Mặt khó ưa!
Cô nàng cong môi nhoẻn miệng cười, ngón tay dài chuyển từ chỉ trán sang mơn trớn, vuốt ve mặt nó.

Lâu rùi hông gặp hen!
Ừ! Lâu rồi không gặp!
Haizzz!
Chị Kỳ thở dài cốc nhẹ lên đầu nó rồi ôm tay kéo nó dậy.

Lên ngồi chờ chị xíu, cấm Mon chạy trốn đó.

Nó bật cười.

Haha không chạy nổi đâu.
Thách trốn á!
Chị Kỳ đẩy nó ngồi xuống ghế dài rồi xoay lưng bước ra ngoài, nhìn cánh cửa nặng dày màu đỏ sang trọng khép lại, bóng lưng cô nàng khuất xa bên ngoài, miệng nó nhếch lên thở phì một cái. Bà cô này…sao xuất hiện ở đây nhỉ?

Khoản năm phút sau chị Kỳ quay lại trên tay bưng một mâm gỗ có ngọn nến lung linh để xuống bàn. Nó chẳng quan tâm lắm trên mâm có những gì bởi mắt nó đang dán vào cơ thể quyến rũ thấp thoáng bên trong chiếc áo choàng màu đỏ mỏng manh của cô gái đang ngồi xuống cạnh mình, hình như chị vừa thay đồ thì phải. Mùi hương trên cơ thể chị như dịu dàng mơn trớn quanh nó, ấm nóng hương hoa.

Còn ngồi đó nhìn gì nữa? Cởi đồ ra Mon!

Nó đang say sưa thưởng thức đường cong thơm nhẹ thấp thoáng sau lớp áo mỏng của chị mà suýt phun máu mũi, vội đang chéo tay trước ngực nhảy lùi ra.

Ấy cởi…cởi chi? Em cảnh cáo chị tấm thân trung trinh của em quyết không để mất, đừng manh động…hay chị cởi trước đi!

Chị Kỳ trừng mắt nhịn cười giơ nắm tay cốc đầu nó liếc nhẹ.

Bớt xàm! Cởi áo cởi quần dài ra massa nè ông tướng, làm như tấm thân mấy người tui lạ lắm á.
Cái này…
Hihi cởi ra nhanh lên, phước lắm mới được chị tự tay massa nghen. Hổng có chị Nguyệt dặn nằm mơ nghennnn
Ờ rồi chị thì ghê rồi! Nay mõi quá, muốn làm gì làm đi!
Nó bật cười giang tay một cách lả lơi, chị Kỳ cười khúc khích liếc xem nó rồi dịu dàng kê sát người cởi áo giúp nó. Để con gái cởi đồ cảm giác rất khác so với tự mình thoát y mà đây là con gái đẹp lại trong căn phòng mập mờ càng khiến người nó nhộn nhạo, tay chị chạm tới đâu nó phê à nhầm nó nhột tới đó. Không khí chắc sẽ lãng mạn lắm nếu không phải cái quần sịp đùi sặc sỡ của nó làm bà cô cười rộ lên, nó hơi quê nhưng đành chịu, gia tài toàn quần kiểu này.

Cười cái giề…thấy cơ bắp em đẹp quá chớ gì?
Ừa…nguyên bộ xương đẹp thấy ghê! Ốm quá rùi nghen. Nè mặc quần này vô!
Chị Nguyệt đưa nó một chiếc quần đùi lụa màu nâu có vẻ mềm mịn, sang chảnh quay mặt chổ khác.

Yên tâm! Quần mới sạch sẽ hổng ai mặc chung đâu cưng.
Haha!
Nó cười trừ nhận lấy quần ngắn nhanh chóng cởi quần mình ra mặc vào, chất liệu rất mềm còn thơm thoảng hương ho khiến nó rất thoải mái. Biết nó thay đồ xong, chị Kỳ quay qua mỉm cười kéo tay nó đứng dậy.

Xông đá muối trước nghen.
À ờ sao cũng được.
Chị Kỳ đẩy nó vào phòng bằng kính ấn nó ngồi xuống bệ bằng gỗ rồi loay hoay điều chỉnh máy xông, cơ thể thấp thoáng sau lớp áo mỏng dán chặt vào mắt nó say sưa không chớp, biết nó ngắm mình nhưng chị chằng thèm để tâm. Hơi nóng ngập tràn vị đá muối quyện vào hương hoa bắt đầu tỏa ra khắp phòng, nó từng đi không ít phòng xông, tuy không rành khoản ăn chơi này lắm nhưng cảm giác phòng xông hơi này rất sạch sẽ, sang trọng. Chị Kỳ mỉm cười ngồi xuống cạnh nó nhẹ nhàng tưới một ít nước lên máy xông giữa phòng như thiếu nữ đang nghịch nước. Hơi nước phũ mờ tầm mắt nhưng thấp thoáng vẫn thấy da thịt trắng ngần của chị đã lấm tấm những giọt nước, áo ngoài mỏng manh dán chặt vào cơ thể khoe những đường cong hừng hực ma quỷ của chị.

Cùng xông hơi với khách, cái này cũng quá nhiệt tình đó!

Chị Kỳ mỉm cười như không để tâm, giọng hờ hững nhưng dễ nghe.

Mon hiểu chỉ có Mon mới vầy mà hì!
Nghe mát hết ruột gan, tưởng vẫn coi em đồ nham nhở háo sắc mà.
Con gái cho phép Mon mới có cơ hội nham nhở nghen.
Haha!
Nó bật cười xõa chân giang tay dựa ra sau, có bàn tay mềm bắt đầu mân mê xoa lấy cánh tay nó.

Mon hông thắc mắc sao chị ở đây hở?
Tự chị sẽ nói thôi.
Nó thoải mái nhắm mắt tận hưởng cảm giác sảng khoái từ đôi tay mềm của chị nhẹ giọng, chị Kỳ cười nhẹ.

Mon yên tâm nha, anh Lân kêu chị qua đây quản lý, traning kỹ thuật massa cho mấy bé nhân viên hà. Hổng có tiếp khách, chị biết Mon hông thích chị tiếp khách mấy chổ này mà.
Ừ! Nói đúng hơn chị không thích hợp làm việc này. Từ massa lành mạnh qua bên này quá nhạy cảm, chị thích nghi được không?
Hì…massa kiểu gì thì nhân viên cũng phải biết chút xíu kỹ thuật massa, nên mấy ảnh mới kêu chị qua traning, còn chuyện thư giản cho khách ra sao là phần việc của người khác quản lý thành ra làm bên này cũng hông khác bên quán kia nè! Tại biết quán của nhà Mon chị mới làm đó, làm bên kia thoải mái hơn.
Haha đúng hơn là làm quán mấy ông anh em. Chị qua đây lâu chưa?
Ba tháng rùi, tại Mon tự nhiên mất tiêu liêc lạc hổng được nên chị hông biết hỏi ý Mon sao luôn.
Công việc, cuộc sống của chị, hỏi ý em chi?
Biết vậy, mà chị muốn hỏi ý Mon, dù sao mọi thứ chị có bây giờ là nhờ Mon với Bé Dẹo giúp mà.
Tụi em chỉ hổ trợ một chút thôi, mọi thứ toàn công sức cố gắng của chị làm ra, nên chị đừng đặt nặng vấn đề này trong lòng nữa.
Hì…chữa trị chân cho em chị đi học lại được, sửa nhà cho mẹ chị, dạy dỗ thằng anh quậy phá của chị, giúp chị công việc kiếm tiền nuôi mẹ nuôi em gái…như vậy mà Mon nói chỉ hổ trợ một chút sao?
Em nói như vầy…cô ấy giúp chị vì đây là niềm vui, không phải để chị suốt ngày đặt nặng cái ơn, cái nghĩa gì ở đây, làm gì làm chị vẫn trả số tiền đó từ từ, đâu có cho và chỉ nhận. Em không thích mỗi lần gặp nhau chị dùng cái tâm thế này, cô ấy càng không thích chị như vậy.
Hì…nhưng mà…
Không nhưng nhị gì hết, em và bác ở quê ổn, cuộc sống của chị đã tốt hơn, có nghề có tiền, chị vui vẻ, sống tốt, không cần tính tới việc phải đánh đổi cơ thể nữa…cô ấy ở trên kia cũng đủ vui rồi. Em nói thẳng những việc cô ấy và em hỗ trợ chị là niềm vui riêng của tụi em, không phải để chị nhớ ơn hay trả ơn gì hết. Tụi em không cần và cũng không thích điều đó. Chúng ta là bạn, cái duyên cuộc sống gắn kết chị với tụi em, lần nào gặp cũng đặt nặng việc này trong lòng…chị không cảm thấy mối quan hệ trở thành nặng nề, ái ngại lắm sao?
Chị…
Em nói đây là lần cuối, sau này chị còn đem chuyện này ra nói nữa, em không vui vẻ với chị nữa đâu. Nói thật…em thích cô nàng Nhã Kỳ chanh chua hồi nảy hơn chị bây giờ.
Hihi rùi chị biết rùi…Mon đó nha, bộ thích bị ngược đãi hả?
Haha sao cũng được, em thích Nhã Kỳ lanh lợi, mạnh mẽ, phóng khoán hơn. Nhà em mấy ổng chăm sóc lo lắng cho bao nhiêu người, ai cũng như chị thì không còn gọi là “nhà” nữa. Hiểu không?
Ừa…chị hiểu rùi. Rốt cuộc Mon vẫn thích bị con gái ngược đãi hihi.
Haha…
Chị Kỳ cười nhẹ, dáng vẻ khác hẳn cô nàng hung dữ lúc nảy.

Làm bên này kiếm tiền nhiều hơn đúng không?
Ừa! Tiền nhiều hơn bên bển. Ban đầu chị tính hổng làm, sợ Mon về biết buồn chị. Mà bà Nguyệt nói qua phụ anh Lân, ảnh biết chị là người Mon gửi vô nên hổng có ép chị tiếp khách, chị nghĩ quán nào cũng quán của nhà Mon, làm đâu cũng làm cho nhà Mon nè.
Ừ! Kiếm được tiền thì tốt. Em gái chị sao rồi?
Khỏe rùi Mon, giờ nó đi học lại bình thường nè. Nó nhắc anh Mon, chị đẹp hoài.
Haha giờ chỉ còn anh Mon thôi, không còn chị đẹp đâu.
Chị Kỳ hơi dừng tay lại rồi nhanh chóng dịu dàng xoa vai, nó vỗ nhẹ tay chị mỉm cười.

Em không sao đâu.
Uhm!
Anh hai chị thì sao?
Chắc ổn rùi Mon. Mấy lần qua thăm thấy ổng nghỉ quậy rùi.
Nó nhếch môi.

Có thiệt nghỉ không?
Uhm giờ bán xe trả nợ xong, đi làm đàn hoàng, hông chơi với tụi kia nữa, chắc mấy tháng rùi nè. Bửa còn gửi tiền về nhà được mấy triệu, hì!
Giờ ổng ở đâu? Làm gì?
Ông đó làm được gì đâu, giờ đang đi làm hồ bên quận 12 đó Mon. Thấy cũng cực, mấy lần chị cũng tính cho tiền mà sợ Mon la.
Haha la cái gì. Tự chị hiểu cho tiền là hại ổng thôi. Thương anh thì thương, nhưng tiếp tay để ổng làm việc không đúng…chị hiểu hơn em việc này mà.
Uhm!
Cực khổ mấy tháng nhằm gì, đó là cái giá phải trả thôi.
Hì!
Nó thản nhiên đứng dậy ra khỏi phòng vì cũng hết chịu nổi cái nóng và không khí ngợp của phòng xông hơi, chị Kỳ nhẹ nhàng theo sau. Nó vươn vai mấy cái, chị Kỳ kéo nó đến giường massa kê gối, nó ngồi lên nhìn chị chằm chằm, làm gì làm cơ thể trong bộ váy mỏng sexy kiểu này thật không dễ rời mắt.

Về SG bửa giờ em bận quá, không nhớ tới chị…xin lỗi.
Hì chị hiểu mà. Mon nằm xuống đi, chị massa nghen. Bà Nguyệt nói mấy nay Mon mệt lắm rùi.
Ừ! Nay được chính tay chị Kỳ chăm sóc, đánh chết em cũng phải nằm. Rồi…muốn làm gì em đó làm.
Hihi quỷ hà!
Bà cô bật cười khúc khích đánh lên lưng nó một cái rồi ấn nó nằm úp xuống bắt đầu công đoạn đầu tiên để massa giúp nó. Lưng nó dần được phủ kín bởi đá nóng, có vài lần suýt nhảy dựng bởi viên đá hơi nóng quá sức được chị đặt lên lưng. Xếp xong đá, chị Kỳ bắt đầu xoa bóp vai, gáy bằng kỹ thuật điêu luyện và chuyên nghiệp. Chị vốn đang làm bên massa gia đình, công việc do nó và “Chị” giới thiệu cho nên kỹ thuật massa của cô nàng hoàn toàn đúng bài bản, lành mạnh.

Được rồi! Về đây em nhiều việc quá, để bửa nào rảnh em qua thăm em gái chị. Còn sẵn đây giải quyết chuyện anh hai chị luôn. Giờ chị gọi ổng qua đây liền gặp em, em sắp xếp công việc khác cho ổng.
Thiệt hả Mon?
Chị Kỳ thốt lên bất ngờ, tay thiếu chút bóp lủng gáy nó.

Thiệt! Ấy nhẹ nhẹ tay, bóp chết người giờ cô nương…ăn gì tay khỏe dữ!
Í…hihi sorry sorry!