NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 115

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 115

Tác Giả:

Thể Loại: ,

Lượt Xem: 3338 Lượt Xem

Quán cà phê nằm trong khu văn phòng gần trường em, mới sáng sớm quán phun sương ngập trời làm nó hơi buồn cười. Quán xây cao hơn mặt đường, vừa dìu Anh Thư ra khỏi xe đã thấy mấy dáng người xinh đẹp tươi cười vẫy tay, Anh Thư vui vẻ kéo nó đi nhanh qua cà phê. Vừa đến cửa nó liền thầm tặc lưỡi, bốn cô gái như bốn bông hoa rực rỡ sáng bừng góc quán, tuy mấy cô nàng chỉ mặc quần jean, áo thun kiểu con gái khác nhau khá đơn giản nhưng dáng ai cũng điệu đà xinh tươi, chân dài, da trắng vòng nào ra vòng đó, bao nhiêu người trong quán đều ngoái nhìn là câu trả lời xác thực nhất. Nó nhìn sang Anh Thư rồi lại nhìn về phía bốn cô gái thầm gật gù với ý nghĩ hôm qua, có thể kêu mặt mo và Anh Thư mang theo bốn cô nàng kia lập team thi đấu ngoại hình với sư tử trong nhóm nó, kèo này coi bộ ngang ngửa nhau. Nhất là mặt mo và cô nàng tóc đen bạn thân Anh Thư nó gặp hôm đầu tiên đưa em đi học, nếu như tính về ngoại hình gặp nhau cùng lúc có lẽ nó sẽ thích cô nàng hơn bởi cô nàng có phần nhỉnh hơn cả Anh Thư, đủ sức so sánh với cục nước đá hay chị Nghi trong nhóm nó, cơ mà cô nàng tên Khánh hay tên Quyên nó quên mất tiêu, ca này căng, nó hơi nhột khi cô nàng cười tươi rói đưa mắt nhìn nó chằm chằm một cách tinh nghịch. Chưa kịp vô bàn hai cô nàng hôm trước có đi làm dùm nó chạy ào lại cười hì hì, một cô bỉu môi gạt tay Anh Thư ra chen vào ôm lấy tay nó.

  • Xùy xùy! Né ra coi, anh Mon của tụi tau.
  • Ê ê mấy con quỷ? Vừa phải nghen!
  • Hí hí đi chổ khác chơi, của chế nghe chưa. Anh Mon đẹp trai, lại ngồi với em nghen hí hí!
  • Ê tau oánh sưng đít nghe chưa, của tau mà.
  • Hứ! Bít cửa nghen mậy!
  • Cái này…

Nó ngơ ngác bị hai cô nàng kẹp tay hai bên kéo vô bàn, còn Anh Thư bị hai cô bạn khác khóa tay ngồi đối diện, Anh Thư chu miệng giẫy giụa một lúc đành bất lực hậm hực ngồi yên, được một lúc mắt em lóe sáng cong môi lên.

  • Xía! Giành ổng chi mất công. Người ta hông thèm nhớ tên hai đứa mày đâu.
  • Hả? Hông nhớ tên?
  • Là sao anh Monnnnnnn?
  • Ớ…cái này…

Nó giật thót trong bụng nháy mắt lia lịa với Anh Thư nhưng em cong môi lên hờ hững nhìn chổ khác.

  • Đó tự hỏi ảnh coi biết đứa nào tên gì hông?
  • Ấy làm gì quên, anh nhớ mà. Quyên và Khánh, anh nhớ kỹ lắm hơ hơ.
  • Vậy hen, rùi con này tên gì?

Anh Thư đắc ý tủm tỉm cười chỉ tay vô cô nàng nó cho rằng đẹp nhất nhóm làm nó hơi bất an khi nhìn vô gương mặt tuy xinh đẹp nhưng mang một tia nguy hiểm nhàn nhạt trong mắt. Nó vuốt mồ hôi lạnh cười gượng.

  • Tên…tên Khánh, là Khánh.
  • Uhm hửm!

Thôi chết, cặp mắt này…hình như sai cmnr, nó nuốt ực một cái nhanh miệng tiếp liền.

  • Hơ hơ anh chọc đó, dễ gì không nhớ em là Quyên! Hơ hơ!
  • Chắc chưa anh Mon?

Anh Thư sợ thiên hạ không loạn chen lời vô, nó lén nghiếng răng trừng mắt đe dọa em, uổng công nó cưng em bao nhiêu lần, ở đây dám bán đứng nó.

  • À há! Rùi em là cái gì Quyên?
  • Cái này…
  • Hứ! Đồ vô tâm, đồ thấy ghét! Giận! Hông thèm ăn, tui đi về! Về Quyên!
  • Hứ! Anh Mon khó ưa!
  • Uidaaaa!

Hai cô nàng hung hăng mỗi người nhéo nó một cái đúng dậy chu miệng trừng mắt làm nó vừa đau vừa đổ mồ hôi hột, xui thiệt chứ, nói đúng nói lại chi cho ăn hành đây trời. Nó cười mếu vội chụp tay hai cô nàng lại giương cặp mắt đáng thương rối rít.

  • Ấy thôi thôi, lỡ quên mà. Đừng có giận tội nghiệp lắm.
  • Hứ!
  • Hứ!
  • Thôi mà hứ gì mà hứ, nay ra chịu tội nè. Đây thân xác anh đây muốn làm gì làm đi, hic hic!
  • Hứ! Hông thèm!
  • Hihi…A…hứ em hông thèm luôn. Vô tâm!
  • Cái này…không cố ý thiệt, mấy nay nhiều việc quá. Cái này…uidaaaa! Ấy nhẹ nhẹ…đau quá…á…tha cho anh!

Nó la thảm đau đớn gần chết, con gái đẹp hình như ai cũng có chiêu này, chưa ăn sáng mà mấy cô nàng đã cắn gần rớt thịt hai bắp tay nó. Rốt cuộc hành hạ thân xác nó tới khi hoang tàn rã rời mấy cô nàng mới vừa lòng hả dạ cầm menu kêu món, cả năm cô gái đều nhất trí ăn mòn mỏ để xử tội nó dám quên tên người đẹp. Anh Thư hả hê cười không ngớt miệng đã đời mới giới thiệu hai cô nàng khác cho nó làm quen. Một bạn tên Mai Lâm, bạn kia tên Diễm My, cả năm cô nàng đều học cùng khóa cùng lớp. Vì màn dạo đầu tấu hài và thê thảm của nó, hai cô nàng mới nhanh chóng bỏ qua giai đoạn rụt rè làm quen như bình thường nhảy luôn qua chế độ thân thiết vui vẻ đùa giỡn cho nó ăn hành. Một đấu một nó còn mồm mép đấu mắt trêu chọc người ta, nhưng ở đây tới năm cô gái chung phe, nó tuổi gì dám mạnh miệng. Rốt cuộc cả buổi toàn cắm đầu bị mấy cô nàng thay nhau áp chế, trêu chọc thiếu điều lột sạch người nó ra. Nó hí hửng à không đau khổ ngậm đắng (uống cà phê) nuốt cay (bánh mỳ bò kho hơi cay) rụt rè e ấp giữa rừng hoa, một mình hiên ngang chịu năm cô gái xinh đẹp trêu đùa suốt bửa ăn mà không cần ai giải cứu, không khí mát mẻ, đồ ăn ngon, nước thơm, gái đẹp hành…nó cam tâm tình nguyện hy sinh vì thế giới.

Thực ra nhờ đã quen từ trước, hơn nửa mấy cô nàng dù có vẻ xinh đẹp sang chảnh nhưng chung quy còn tuổi sinh viên, chơi chung với nhau nên người mới hay đã quen nó đều rất thoải mái nói chuyện, đùa giỡn vui vẻ. Ngoài tra hỏi quan hệ của nó với Anh Thư sâu tới đâu và tán tỉnh chọc ghẹo nó ra thì chủ yếu mấy cô nàng tám chuyện linh tinh không biết điểm dừng. Sau khi trao đổi số điện thoại, nói thêm vài câu hỏi thăm nhau về công việc thì cả năm cô nàng đều vui vẻ tạm biệt nó đi học. Có con gái đẹp ngồi chung thời gian trôi nhanh thiệt, nó nhìn theo năm bóng hồng xinh tươi bước sang bên kia đường nói nói cười cười thu hút bao ánh nhìn trên đường vô trường, tới khi cả năm dáng người cao ráo điệu đà ấy khuất sau cổng trường phía xa nó mời thở hắt ra nhẹ nhõm tranh thủ lôi laptop ra chỉnh sửa lại một chút kịch bản gửi mail cho chị Loan. Ngoài ra nó xem sơ lại hình ảnh, kiểm tra công việc một lượt xong xuôi mới đứng dậy tính tiền giữa ánh mắt tò mò và ghen tị của vài người nam trong quán. Cũng dễ hiểu, chính nó nhìn một cô gái đẹp đi cùng chàng trai khác ít nhiều có một chút gato thì đây không chỉ một mà tới năm cô gái xinh đẹp đi cùng nó.

Tạm gác lại hình ảnh xinh đẹp trong đầu, nó cười vui vẻ lắc đầu vài cái vác theo túi laptop đi lên công ty, chơi thì chơi nhưng lúc nào dành cho công việc phải tập trung công việc, làm tốt mới có tiền, có tiền thì thoải mái gặp gỡ người đẹp. Hình như anh Nhàn, ông Ben chưa lên, nó đành tranh thủ thời gian kiếm chị Loan lấy đống hồ sơ, tưởng bà cô đưa ai trong phòng in dùm ai dè sếp phó tự tay ngồi in, phân loại ngay giữa sảnh, ngoại hình cũng rất đẹp nhưng cái dáng tất tả lom khom làm sếp phó của nó như mấy bà thu hụi ngoài chợ. Tính ra bà cô chịu khó ăn mặc điệu đà, trang điểm chỉnh chu đàn hoàng thì sang đẹp không thua gì mấy cô nàng lễ tân, nhưng bị ông Ben đày đọa công việc riết hao mòn nhan sắc, coi hình clip mấy năm trước của chị Loan cũng ngon lành lắm, dính vô ông Ben công nhận xui cho bà chị. Nói chứ mấy lần đi tiệc bà cô lên đồ coi cũng bén lắm, đâu phải tự nhiên nó gạ cho góp gạo vợ nhí từ lúc vợ chưa mọc răng, nhìn mẹ suy ra nhan sắc con sau này đó. Nói thì nói vậy chớ nó đâu có ngu mò lại phụ bả chi cho bả lèm bèm than thở, đứng chọc hai cô nàng lễ tân ngay phòng nhân sự có nghĩa hơn. Khoản 10 phút hơn đang tán tỉnh lễ tân răng khểnh ngon lành thì nó bị đá đít một cái, quay lại tính chửi thì chợt ngậm miệng lại hít một hơi khí máy lạnh. Không phải hít vì mém chửi ông Ben mà vì sau lưng ổng, anh Nhàn và hai anh chị quen mặt bên công ty anh Nhàn còn có một cô nàng vừa nhìn thấy trong đầu nó xuất hiện hình ảnh nào đó xác nhận đây chính là hình tượng cô giáo thảo trong truyền thuyết. Cô nàng mặc một chiếc váy công sở màu xám, áo sơ-mi bên trong màu trắng, nhưng khe ngực căng phồng lại không bị che lấp đi nước da trắng hồng, môi đỏ cong cớn, mắt màu nâu, mi cong dài chớp nhẹ, bên ngoài chiếc kính tròn trong suốt như cố che bớt vẻ ướt át bên trong, khóe môi nhếnh nhẹ, chỉ cần cô nàng liếm môi chắc chắn gương mặt này khiến máu nóng của đàn ông phải sôi trào. Chắc chắn là cô giáo, là cô thư ký trong truyền thuyết, nếu không phải ông Ben đá nó thêm cái chắc nó ngẩn người với đủ suy nghĩ đen tối trong đầu ngắm cô nàng tới tối.

  • Đi lên họp! Mày làm cái gì đờ người ra mậy?
  • Cô giáo…à không anh anh lên rồi hả.
  • Khùng hả mậy. Đm đi lên họp, sớ rớ chọc gái suốt tau cấm cửa mậy.
  • Ớ…em chọc đâu, hai chỉ chọc em thì có. Ha lễ tân đẹp ha, cho nắm tay cái coi!
  • Hihi!
  • Biến lên phòng liền, đm!

Ông Ben trợn mắt đá nó thêm cái quay đít đi, nó bực bội xoa xoa mông ngó qua cười cười với anh Nhàn vẫn đang tủm tỉm cười nhìn nó.

  • Hơ dạ anh!
  • Haha chào Mon. Công việc của anh nay sao em, ổn không?
  • Ổn mới dám mò lên họp nè anh, không anh Ben ảnh lột da em.
  • Haha! Tốt tốt! Thằng em mày làm việc anh quá yên tâm. Đây đây nay anh có việc quan trọng giao cho Mon há há!
  • Hơ hơ…dạ anh!

Rồi ông Nhàn cười gian xoay lưng vẫy tay.

Minh Anh! Lại đây em!

Cái này…không phải tính giao cô giáo cho nó chứ hả, bất ngờ thế này nó mắc cỡ lắm, long thể cở này lao lực quá sức, đưa cô giáo cho nó kiểu này nó nhận hay rất rất nhận đây. Nó đứng thẳng người dậy ho khan vuốt vuốt lại áo hí hửng nghĩ bụng ông Nhàn chỉ cần nói giao cô giáo cho em là nó ôm cô nàng đem lên phòng làm học trò cô liền. Cơ mà khi cô nàng đứng trước mặt, nó lại hít một hơi khí…lần này là khí nhục vì mắt nó chỉ nhìn ngang được ngực…à nhầm khụ khụ, cái này đang nhìn xuống, nhìn lại…nhìn ngang mới đến môi cô nàng. Nó trợn mắt nghiếng răng lén lùi lùi ra xa, đứng gần nhục quá, ngó xuống phát hiện cô nàng ăn gian chơi mang giày cao chót vót, ăn gian thêm chút chắc chắn nhìn ngang ngực cho xem.

  • Haha sao cài số lùi dữ vậy Mon. Đây là Minh Anh, nhân viên mới về bên anh. Em mới làm hình như hơn hai tuần hả Anh?
  • Dạ anh!
  • Ok! Đây là Mon anh nói bửa giờ đó em, trợ lý đắc lực của anh Ben.

Ông Nhàn tủm tỉm cười kéo mạnh vai nó lại ngăn chặn ý đồ cài số lùi chống nhục của nó, ông anh kéo mạnh quá, nó nghiếng răng rủa ông Nhàn trong bụng, kéo mạnh hơn chắc nó úp mặt luôn vô chổ đàn ông ai cũng muốn úp bây giờ.

Hello Mon! Mình là Minh Anh!

Cô nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười mỉm này chắc chắn là cô giáo, không sai đâu được, có sai thì là cô thư ký, tay cô nàng thon dài chìa ra, mắt chớp chớp như khêu khích bản năng đàn ông trong nó, mùi hương thơm nồng ngọt ngào phả vào mũi khiến nó có một chút rộn ràng đỏ mặt.

À ừ…chào chào cô…à không chào bạn!

Suýt tí chào cô giáo thiệt rồi, nó thở hắt ra nắm lấy tay cô nàng, mịn và mềm như da em bé.

Monnnn! Bắt tay chớ hông phải nắm nha Monnnn!

Tiếng bà cô lễ tân răng khểnh vang lên sau lưng, nó nghiếng răng ken két ngẩn lên nhìn nụ cười nhẹ của Minh Anh mà lòng luyến tiếc gần chết rút tay về. Ông Nhàn cười ha hả vỗ vai nó.

  • Sao em! Thấy người mới bên anh được không? Ha ha anh Ben suốt ngày khoe bên công ty em toàn người đẹp nhất là thằng em mày hay đưa mấy em gái đẹp đẹp đi làm, thành ra anh quyết tuyển cho được người đẹp dằn mặt bên em đó, được chớ Mon nhễ.
  • Hơ hơ…cái này…

Nó gãi đầu cười cười ngó qua cô nàng đang hững hờ nhếch môi, gương mặt này đúng là đủ sức quyết đấu với mấy bà cô xinh đẹp trong công ty nó, ít nhất ăn đứt hai bà cô lễ tân kiêm nhân sự sau lưng.

  • Haha Minh Anh thấy chưa em, nay lần đầu tiên anh gặp Mon nó ngơ ngẩn cở này đó cưng. Trước giờ gặp anh chàng này chưa lần nào thiếu người đẹp đi chung nhé.
  • Vậy sao?

Lần này cô nàng lại nhếch môi, à không là bỉu môi, cũng không phải…thôi nói chung người ta đẹp gợi cảm cở này, cô giáo mà…làm gì cũng thấy đẹp, cười mỉa mai nó cũng đẹp luôn. Ông Nhàn và hai anh chị bên cạnh bật cười ha hả, nó chỉ đành gãi đầu cười trừ, lần này ông Nhan ra tuyệt chiêu mạnh quá, nó nhịn.

Haha thôi không giỡn nửa. Nay anh chính thức giao cô bé này cho Mon đó.

Khụ!

Phải đang ngậm gì trong miệng nó phụt sạch trơn liền, không phải chứ…giao cô nàng cho nó thiệt à.

  • Cái này…không hay lắm đâu. Em mắc cỡ…em chưa chuẩn bị tinh thần…
  • Haha anh thích ý chú em mày.
  • Vậy sao?

Bà cô này, sao có mỗi trò nhếch môi vậy sao hoài, đổi câu khác đi bà cóc.

Haha nói chứ Minh Anh sẽ phụ trách dự án tuần sau nhé Mon. Nay đưa Minh Anh họp sẵn cho hai đứa làm quen. Video triển khai tuần sau Mon phối hợp với Minh Anh nha Mon. Tất nhiên chị Ái sẽ phụ trách hướng dẫn vì Minh Anh đang thử việc. Mon cũng hướng dẫn một chút kinh nghiệm trong quá trình hai đứa làm việc với nhau dùm anh.

Chị Ái đứng bên cạnh tiếp lời.

Mon cứ thoải mái làm việc, hướng dẫn Minh Anh nha em, có gì khó khăn hãy kiếm chị trao đổi, chủ yếu Mon phối hợp với em ấy. Chị bàn giao mọi việc về dự án này cho em ấy xong hết rùi, hôm nay họp xong Mon và Minh Anh bắt đầu luôn nha. Dự án tuần sau chị coi như bài test với Minh Anh đó.

Nó thở hắt vừa tính gật đầu thì tiếng cô nàng êm ái dụ hoặc vang lên.

  • Công việc của Minh Anh trông cậy hết vô Mon đó!
  • À ừ…hả…ấy cái này…

Nó lắc đầu quầy quậy, giỡn chơi sao, suýt tí bị ông Nhàn thao túng tâm lý rồi, nghĩ sao kêu nó hướng dẫn cô giáo, làm tốt cũng không ổn, không tốt càng không ổn, ai kêu cô nàng lên tiếng chi.

  • Cái này…thôi không ổn đâu. Để bạn ấy hướng dẫn em thì được. Anh anh hay là để em làm với chị Ái cho lành đi anh. Em thấy vậy an toàn hơn.
  • Haha giao cho em hết đó Mon. Quyết định vậy đi, lên họp thôi các em!
  • Dạ!
  • Ấy khoan! Từ từ anh ơi…cái này…bàn lại, bàn lại chút anh ơi!

Nó giật thót trong bụng, cảm giác bất an sôi trào cười mếu quơ tay về phía ông Nhàn và hai anh chị cười ha ha kia đi vô thang máy, làn gió thơm quét ngang tai, giọng nói ma mị xen vào tiếng cười hi hi của cô giáo làm nó rợn cả lưng.

Hihi giao hết cho Mon nha Mon!

Nó ướt hết sau lưng nhìn theo dáng người uyển chuyển của cô nàng nuốt ực một cái. Vụ án bỏng tay này…nó tình nguyện không nhận, vẻ đẹp gợi cảm này nguy hiểm lắm, ở nhà toàn sư tử không đó anh Nhàn ơi.

“Chết tui rồi!”

Nó thở dài khổ sở, bụng đầy một đống ấm ức với ông Nhàn, nhân viên của ổng tự nhiên giao cho nó làm gì không biết. Nó thà tiếp tục phối hợp với chị Ái coi bộ lành hơn. Khổ quá đi! Nó gục đầu vác theo laptop lê từng bước lên cầu thang, đánh chết nó cũng không thèm đi chung thang máy với cô nàng, người mới đó, đang thử việc đó, làm không ổn bà cô thử việc không thành công, chỉ có nước lấy tấm thân trung trinh ra đền. Đậu xanh! Cha nội Ben hùa với ông Nhàn chơi nó rồi!

Lê tấm thân trĩu nặng lên tới phòng họp, đang uất ức ông Nhàn nó chuyển qua ức luôn ông Ben, vừa thấy ổng nó trừng mắt nghiếng răng trèo trẹo làm ổng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đá đít nó thêm cái.

Mày bị khủng hả mậy? Ngồi xuống mày!

Ổng chỉ tay về cái ghế bên cạnh ổng, nó hung hăng trợn ổng rồi thở dài ngồi xuống ghế, ngẩn mặt lên thấy bà cô Minh Anh đang sang chảnh khoanh tay nhìn nó hững hờ. Dáng gợi cảm thì hay lắm sao, nó thở dài không thèm ngắm cô nàng, nhảy qua ngồi kế chị Loan, tốt nhất nên tránh xa cô nàng cho an toàn. Chưa kịp ấm chổ chị Loan đã chỉ chỉ ông Ben, nó nhìn qua thấy ổng trợn muốn lòi con mắt nhìn nó chằm chằm, đâu sắp bốc khói.

  • Sao ngồi đây Mon, qua ngồi với sếp ổng mới nhìn tài liệu chớ Mon.
  • Dạ!

Nó thở dài bí xị mặt lò dò lếch qua ngồi sát ông Ben, đúng là phải ngồi kế ổng mới coi được tài liệu, hình ảnh công việc để còn nói chuyện với anh Nhàn.

  • ĐM! Nay trúng thuốc hả mậy, cái mặt ngáo ngơ quá Mon?
  • Ngáo khỉ! Anh chơi em!
  • Tau chơi mày cái gì?
  • Đó!

Nó hất mặt qua cô nàng ngồi đối diện kế anh Nhàn bên kia bàn dài, giờ cô nàng đang khoan thai mở laptop ra đánh đánh gõ gõ gì đó, chân dài bắt chéo kiêu kỳ, cổ áo tuy cài kín nhưng nhìn đâu cũng thấy hững hờ quyến rũ. Ông Ben nheo mắt nhìn qua cô nàng rồi bật cười.

  • Há há thằng Nhàn nói mày rồi hả?
  • Nói rồi!

Ông Ben vỗ vai nó cười hà hà, cái mặt gian hết sức.

  • Con nhỏ ngon lành, mày số hưởng đòi gì mậy?
  • Hưởng con khỉ! Người mới đó anh! Đang thử việc tự nhiên cho nhảy vô làm. Rủi không ổn người ta mất việc sao?
  • Tự lo mày! Chậc lính cha Nhàn, tau éo tiện ra tay, tiếc quá tiếc quá.
  • Cái đậu xanh! Em bảo đảm anh nói cái gì anh Nhàn mới dám đưa người mới thử việc vô làm nè.

Ông Ben không ngó nó mà nhìn lên tivi lớn, giọng thản nhiên tỉnh rụi.

  • Ờ tau nói mày dư sức dắt con nhỏ làm ngon lành!
  • Thấy chưa! Em biết ngay mà! Anh hại em!
  • Hê hê cho mày làm chung con nhỏ đẹp số dách, sợ éo gì mậy.
  • Sao không sợ, trẻ đẹp làm mới mệt đó cha nội.
  • Dẹp mày đi, nhân sự người ta sắp xếp sao phải chịu chớ mậy. Ngon qua nói anh Nhàn mày đó.
  • Haizz…khổ quá!
  • Khổ thì hốt nó bù!
  • Quần què!
  • Thôi lo họp, mày xàm vừa vừa thôi Mon. Xong chưa Tuấn?
  • Ok xong sếp, Mon đưa laptop anh nối máy em.
  • Dạ!

Nó thở dài đẩy laptop lên đầu bàn cho ông Tuấn kết nối lên màn hình tivi bự ngang bức tường trên cao, ngó qua bắt gặp ánh mắt cười hờ hững của bà cô Minh An, nó lập tức cúi đầu đập đập trán lên bàn thiếu điều nằm dài luôn ra bàn. Nó rút kinh nghiệm hai lần rồi, phối hợp công việc với con gái là người trẻ đang thử việc rất mệt mỏi, cái tôi cao, tuy trẻ nhưng dù sao cũng đã ra trường đi làm nên chắc chắn lớn tuổi hơn nó cho nên ít nhiều tâm lý họ cho rằng nó còn nhỏ, mọi ý kiến của nó hoàn toàn khó vượt qua ý họ. Làm tốt thì không sao, bất đồng một chút rất khó xử lý, nhất là trẻ lại còn đẹp càng mệt, bỏ thì thương vươn thì mệt. Cái gì cũng nghe họ thì khó chịu sản phẩm của mình, không nghe càng không ổn, mà tính nó cũng khá bất cần, lười tranh chấp, không hứng tranh luận, né tranh cãi, nó thà làm với người lớn hơn có nhiều kinh nghiệm, họ đủ hiểu và thông cảm cho nó hơn. Hơn nửa Minh Anh đang thử việc, dự án lần này là bài test của cô nàng, nói gì nói cô nàng có được làm chính thức hay không thực ra không liên quan nó lắm, nhưng thà không biết, còn khi biết nếu lỡ cô nàng thử việc không tốt, nó sẽ khá khó chịu. Dù sao nó còn quá trẻ, không thích lắm mang nhiều trách nhiệm của người khác, nó chưa đủ sức, nếu nó đủ lớn trong công việc, có lẽ nó đã không chối đây đẩy lúc trước ông Ben giao nó hướng dẫn nhân viên mới và sinh viên thực tập. Một thằng nhỏ chưa hết năm hai đi hướng dẫn anh/chị sắp và đã ra trường, nghe nó sai bét bèn bẹt. Thôi chuyện cũng đã rồi, mấy sếp quyết định xong, vì chén cơm manh áo, nó đành liều cái mạng cùi làm với cô nàng, nể mặt cô nàng đẹp như cô giáo trong tưởng tượng thôi đó, à chắc phải kêu cô nàng bằng chị, đi làm công ty rồi đương nhiên lớn tuổi hơn nó nhỉ. Suy nghĩ xàm nhiêu đủ rồi, nó vuốt mặt trở lại công việc, phần của nó chỉ báo cáo bàn giao sản phẩm hình ảnh, trình sơ kế hoạch quay clip quảng cáo tuần sau. Còn lại nó ngồi yên để hai bên bàn bạc, thống kê, tổng hợp nhiều chi tiết quan trọng khác, thi thoảng có phần chi phí liên quan việc mình nó mới lên tiếng.

Họp xong, anh Nhàn chào hỏi vài câu rồi cùng ông Ben đi ra ngoài, nó đang nán lại làm giấy xin ứng tiền với chị Loan thì có người vỗ vai nó, là chị Ái.

  • Sếp nói chút Mon họp triển khai quay clip tuần sau hen.
  • À dạ…

Nó thở dài tiếp lời.

  • Chị nói Minh Anh qua họp luôn nha.
  • Hihi tính nói giao Minh Anh cho em nè.
  • Hic cho em xin, đừng có sài từ giao nửa, em mắc cỡ lắm, giao chị thì được, yên tâm em có bằng lái máy bay rồi!
  • Quỷ hà! Hí hí nè tự nói Minh Anh đi Mon, nay bày đặt mắc cỡ với gái đẹp đồ.
  • Haizz thì chị nói dùm em đi, em làm giấy ứng tiền cái.
  • Nay mới thấy Mon bảnh trai ngại gái đẹp nghen. Hí hí!

Bà cô cười hi hí đi ra cửa, nó thở dài đập đầu lên lưng chị Loan cho đỡ đau rồi ngó ra cửa, cô nàng Minh Anh đứng chắp tay sau lưng đung đưa người như con rắn kiêu kỳ nói chuyện với chị Ái, khi cô nàng liếc qua, nó lập tức quay qua dán mắt lên cái lưng cong tất tả của bà cô Loan. Tiền này nó ứng trước cho ông Dũng đi tiền trạm địa điểm nên đơn giản, tại bà cô Loan cứ đòi giải phóng ít tiền lẻ trong két nên bắt nó đứng đếm hơi lâu. Đang đếm ngửi mùi tiền thì có mùi hương con gái tỏa ra từ sau lưng, suốt buổi ngồi họp đối diện gần cô nàng, nó đã quen mùi của Minh Anh. Cô nàng đứng vòng tay sau lưng xoay nhẹ người qua lại khiến cặp làm việc của cô nàng đung đưa nhè nhẹ, Minh Anh thản nhiên cười nhẹ nhìn nó.

  • Chị Ái nói theo Mon qua quán họp triển khai clip.
  • Uhm đi theo tui! Đủ tiền rồi chị Loan, em đi nha!
  • Ok Mon!
  • Em đi nghen chị Loan!
  • Hí hí coi chừng nó bắt cóc luôn nha Minh Anh, thằng này ghê lắm đó.
  • Vậy sao?

Nó ngứa mắt câu vậy sao này lắm rồi, nghe cứ nhột nhột kiểu gì ấy. Thôi không thèm ý kiến chi cho mệt, nó vác túi đeo đi trước, Minh Anh nhẹ nhàng đi sát sau lưng, cô nàng bước lên sóng vai nó nghiêng đầu hỏi.

  • Sao hông họp ở công ty, qua quán làm gì Mon?
  • Ờ ra đó họp cho thoải mái.

Cô nàng nheo mắt.

  • Chưa gì đã tốn kém chi phí…
  • Tiền túi của tui!

Nó thản nhiên ngắt lời cô nàng bước nhanh ra ngoài, hình như cô nàng khẽ dừng lại một chút mới chịu đuổi theo. Chợt nghĩ đến gì đó, nó dừng lại, cô nàng đâm sầm vào lưng nó nhưng nó nhanh tay xoay lại vịn vai giữ thăng bằng cho cô nàng.

  • Xin xin lỗi Mon!
  • Haha tại tui. Mà nè Minh Anh đi bằng gì qua đây?

Cô nàng đứng lùi ra một chút mỉm cười.

  • Hồi nảy chị Ái chở Minh Anh qua.
  • Ấy rồi chỉ về chút Minh Anh về bằng gì?
  • Hì…

Cô nàng cắn môi ngập ngừng, nó suýt bật máu mũi, hành động này nó chờ cả buổi tới giờ, đúng là gương mặt cô giao huyền thoại đây nè, đã quá…à không nhìn chướng mắt quá! Nó lắc đầu quăng cái ý nghĩ trong sáng qua một bên thở hắt ra cười cười.

  • Ờ thôi chút họp xong tính. Đi với tui!
  • Uhm! Nè xưng tui tui hoài nghe xa lạ ghê, xưng tên đi Mon.
  • Haizz có xưng thì xưng em kêu chị đúng hơn.
  • Là là sao?
  • Bên đây chắc nhỏ tuổi hơn đó.

Nó quăng một câu hững hờ thản nhiên đi ra thang máy, Minh Anh dừng lại một chút chợt quăng theo tiếng cười khúc khích.

Vậy sao?

Nó giật giật khóe miệng trợn tròn mắt, đã đời đành lủi thủi đi thiệt nhanh. “Đừng có vậy sao nửa được không cô nương ơi”.

Nó mở sẳn cửa xe nhìn bâng quơ chờ cô nàng, đó giờ hiếm có cô gái xinh đẹp nào nó ngại nhìn như cô nàng, nay nó uống lộn thuốc ha gì đây mà. Minh Anh dừng lại trước mặt nó đưa ánh mắt tò mò hết hình nó lại nhìn qua xe, nó nheo mắt chỉ vô ghế phụ.

Lên xe đi, sao đứng im ru vậy?

Minh Anh lại cắn môi, nó cũng lại giật khóe miệng kìm nén máu đừng xịt ra mũi.

  • Xe của Mon sao?
  • Xe mới chôm ngoài đường đó!

Người ta xe Mon hả, xe Mon ha, xe Mon à…cớ gì cứ thêm chữ sao hững hờ làm gì không biết, nó ngứa răng với cô nàng lắm rồi nên mới khịa như vậy. Minh An cười khúc khích le lưỡi bước một chân vô xe nhưng tay vịn cửa xe nhìn nó.

  • Hihi…nè kêu Minh Anh xưng Mon nghen, hông thích làm chị, già lắm.
  • Hơ hơ!

Đang ngứa răng, nó không thèm trả lời chỉ gật đầu đóng cửa lại, xong đi vòng qua ghế lái thầm thở dài, nay thở dài hơi nhiều thì phải. Minh Anh thấy nó vô xe chớp mắt nhìn nó vẫn ánh mắt tò mò.

  • Đủ tuổi lái xe chưa đó?
  • Mới đủ tuổi đẩy xe nhá!
  • Vậy sao?

Điên lên mất! Tự nhiên nó ghét mấy đứa tên vậy với sao quá. Nó nghiếng răng cho xe ra đường. Chưa đi được bao xa Minh Anh xòe tay ra trước mặt nó chớp mắt cười.

  • Gì?
  • Đưa Minh Anh điện thoại Mon, hông tính lưu số liên lạc sao?
  • À ừ!
  • Facebook Mon là gì? Cho Minh Anh add mai mốt có việc dễ nói chuyện nè.

Nó rút điện thoại cùi bắp của mình ra để lên tay cô nàng thản nhiên nhẹ giọng.

  • Cái này…hay là có việc gửi mail cho Mon, nhắn tin điện thoại…chắc ăn nhất gọi thẳng luôn cho nhanh nha. Mon không sài facebook, yên tâm máy này check mai được.
  • Vậy sao?

Thôi dẹp, quê rồi…không nói chuyện gì sấc. Nó bóp mạnh vô lăng nghiếng răng trong bụng, gặp cô nàng này xong nó thề đứa nào vậy sao nó đè ra cắn cho sưng mỏ. Quán cà phê công ty nó hay ngồi không xa công ty lắm, vừa tới cửa đã nghe tiếng chém gió tung trời của mấy thanh niên đang chờ họp. Cơ mà vừa thấy nó và Minh Anh đi vô mọi người đều im bặc trong giây lát. Ông Bảo sáng rở con mắt nhìn Minh Anh chằm chằm cười gian.

Đù! Ghê bây! Nay dẫn theo bạn gái mới tinh luôn mậy.

Nó trợn tròn mắt nháy nháy mắt với ổng, bụng chột dạ thiếu chút nhảy dựng lên bịt miệng cha già, kế bên ổng có cặp mắt sắp bắn lủng ngực nó đây kìa.

Há há em gái tên gì, chà người mẫu diễn viên ha ca sĩ mậy, anh nể mày thiệt Mon, em sau đẹp hơn em trước, há há ngon lành!

“Bốp”

  • Uidaaaa sao mày đánh tao!
  • Hứ! Già đầu hông nên nếch! Ăn nói xàm xí!
  • Ê tau nói xàm gì mậy? Ghen hả?
  • Ừa em ghen đó, rùi saooooo!
  • Ủa mày ghen đánh nó mắc gì đánh tau?
  • Em chướng mắt anh, được hông, thích vậy á!
  • Con khùng! Uidaaaa! Ê thôi nha mậy!

“Bốp”

Nó lạnh hết sau lưng nhìn mặt mo cong mỏ lên thiếu chút nhảy vô mình ông Bảo ăn thua đủ, nó vội lên tiếng.

Ấy thôi…

Tính hạ lời phân giải can ngăn, cơ mà nhìn thấy cặp mắt như viên đạn rực lửa của mặt mo bắn vô mặt nó, ngay lập tức nó xua tay.

  • Thôi tiếp tục đi nha, đập ổng mạnh lên mặt mo!
  • Hứ!

Nó rụt cổ né qua cây cột tránh đạn bắn, tầm này liếc nó tới chết mặt mo mới chịu thôi. Cả bàn cười vang, nó cười như mếu ho khan một tiếng quay qua nhìn Minh Anh, tay chỉ vô một cái ghế trống trong bàn.

  • Minh Anh ngồi đi!
  • Uhm!

Minh Anh gật đầu nhẹ nhàng đi vô ghế, tự nhiên nó cảm giác có sát khí như điện xẹt ngang tai, tự nhìn theo tay còn chỉ của mình, nó hít một hơi khí lạnh suýt tự cắn lưỡi một cái, chỉ đâu không chỉ, chỉ ngay cái ghế đối diện mặt mo. Minh Anh vừa ngồi xuống nó thấy mắt của mặt mo trở nên lạnh băng nhìn cô nàng, Minh Anh cũng nhìn lại hững hờ, ông Bảo và nguyên bàn đều nhìn nó.” Chơi ngu rồi!”

Nó tự tát mình mấy cái trong bụng ho khan một tiếng đi vô bàn, nhìn mặt mo liếc Minh Anh cắn cắn môi, nó phì cười trong lòng, bà cô bửa nay coi như gặp đối thủ, Minh Anh đẹp chẳng kém mặt mo, ít nhất về gương mặt Minh Anh có phần hơn, nói sổ sàng một chút thì gương mặt Minh Anh xinh đẹp kiểu gợi tình hơn cô nàng mặt mo.

“Bụp”

Uidaaaaaaaaaa!

Nó la thảm quay phắt nhìn mặt mo bằng ánh mắt nửa đau đớn nửa cầu xin, vừa mới ngồi xuống giữa cô nàng và Minh Anh, mặt mo liền tập kích nó bằng cú dậm chân thiếu chút rụng hết mấy đầu ngón. Nó vừa bực mình vừa buồn cười, bà cô này cứ như ghen người yêu ấy, nó lỡ không đón cô nàng đi họp một hôm thôi mà.

  • È hèm, họp với mấy sếp hơi lâu, bà con thông cảm nha.
  • Haha bà con không sao, mình con Mỹ có sao, sao nhiều lắm.
  • Haha!
  • Ê! Ăn đập hông ông Dũng!
  • Hơ hơ đập thằng Mon mới hả dạ, đập tau ăn thua gì mậy.
  • Hứ!

Mặt mo chu miệng hứ một tiếng quay mặt chổ khác, không quên liếc xéo nó cho bằng chết. Nó cười khổ vỗ tay ra hiệu mọi người thôi giỡn rồi lên tiếng.

  • Thôi không giỡn nửa. Giới thiệu với mọi người bạn này là Minh Anh xem như trạc tuổi Mon, bạn ấy bên công ty anh Nhàn phân công phối hợp làm việc với bên mình, lần này quay clip Minh Anh phụ trách phía công ty anh Nhàn thay cho chị Ái.
  • Ủa vậy hả? Sao bà Ái gì không làm nửa Mon?
  • Chị Ái đã chuyển giao cho Minh Anh, cái này sắp xếp bên công ty chỉ Mon chưa biết, nhưng chỉ hổ trợ thêm cho Minh Anh, không trực tiếp theo team chúng ta làm việc.
  • À à! Ủa vậy không phải bồ mới thiệt hả mậy?

“Bốp”

  • Uidaaaa ê đánh hoài con khùng!
  • Già đầu ăn nói xàm xí. Hứ!
  • Ê tau trả lương mày nha con quỷ.
  • Hứ rùi sao? Ngon đuổi em coi, nè đuổi coi coi. Em còn lương công ty nghe, bít cửa hù em nha nha.
  • Con khùng!

Nó cười khổ lén kéo tay mặt mo, cô nàng hung hăng liếc nó bấm thiếu điều lủng thịt tay. Nó nén đau làm mặt nịnh xin xỏ với cô nàng rồi quay qua gật đầu với Minh Anh.

Dạ em chào anh chị, em mới tiếp quản dự án tuần này, mọi người giúp đỡ em nhiều xíu nha.

Mọi người vui vẻ lên tiếng chào hỏi, trong lúc đó nó vẫy tay kêu menu.

  • Minh Anh uống gì?
  • Cho Minh Anh cam ép nghen.

Cô nàng chỉ ghé tai nói nhỏ rồi tiếp tục nói chuyện làm quen với mọi người, nó kêu nước xong rút đống kịch bản, kế hoạch quay clip photo sẵn ra đặt lên bàn. Chờ mọi người chào hỏi xong, nó gật đầu đẩy sấp giấy cho mặt mo.

  • Chia cho mọi người nha mặt mo.
  • Hứ!

Cô nàng đá chân nó một cái bỉu môi đứng dậy cầm sấp giấy phân phát cho mọi người. Nó cầm một phần đưa qua Minh Anh.

  • Nè! Minh Anh đọc liền nha, có bổ sung hay góp ý gì ghi thẳng vô.
  • Uhm!

Minh Anh gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhận lấy kế hoạch và kịch bản quay cúi đầu xem xét. Chờ mặt mo phát xong tài liệu, nó mỉm cười lên tiếng.

  • Anh chị vừa uống nước vừa đọc kỹ nha. Anh Dũng và team quay suy nghĩ địa điểm ghi vô chút đưa em rồi mình bàn vụ đi tiền trạm. Mỹ và chị Hồng chú ý phần trang phục, make up, ghi sơ sơ miêu tả trang phục vô, bàn trực tiếp với Minh Anh để chọn đồ phụ hợp kịch bản với dựa theo mẫu trang sức bên công ty Minh Anh. Minh Anh có đem theo hình trang sức với tài liệu đúng không?
  • Uhm có nè Mon.
  • Vậy bàn thêm với Mỹ và chị Hồng nha.
  • Uhm nè!
  • Anh Bảo coi rồi tính sơ chi phí phần quay dựng chút đưa em nha.
  • Ok men!
  • Anh Tuấn…
  • Chị Như…

Nó nói thêm một loạt phân công phần việc của mọi người xong mới hài lòng để thời gian cho mọi người ngâm cứu kế hoạch, kịch bản. Cả nhóm hơn chục con người bắt đầu chia ra từng nhóm nhỏ thảo luận sôi nổi dựa trên khung sườn có sẳn của nó. Giờ chỉ cần chờ mọi người thảo luận đưa ra phương án cụ thể xong mới bắt đầu nói từng phần sau. Nó vươn vai đứng dậy đi sang một bên nhâm nhi cà phê bấm điện thoại gọi chị Quỳnh Chi.

  • Chị nghe này.
  • Chị nhớ em không?
  • Chị nhớ! Mon đang làm gì đấy?
  • Em đang họp quay clip tuần sau. Chị ăn gì chưa?
  • Chị vừa ăn cơm cùng cả bọn xong, bọn nó ngủ lại cả rùi này.
  • Haha chị còn mệt không?
  • Chị không!
  • Thôi nghỉ thêm đi, tối mấy giờ chị Vy hát đó?
  • 8h bắt đầu đi này, Mon bận việc thế về kịp không?
  • À kịp! Em họp xong chạy qua karaoke nhìn xíu về đón chị nha.
  • Hihi chị biết rồi này. Tưởng Mon bận quá bọn chị sẽ…
  • Sẽ cái gì mà sẽ, tối có chết em cũng đón chị, còn hứa đưa chị đi chơi mà.
  • Eo ôi yêu thế nhờ, thử tí xem ai đấy quên nhau không.
  • Haha không quên được. Thôi chị nghỉ đi, tối em về.
  • Uhm Mon nhớ ăn và uống thuốc đấy, không được quên đâu.
  • Dạ rồi nhớ rồi. Ở nhà phải nhớ em mỗi giây mỗi phút nghe chưa.
  • Hihi vâng ông trẻ ạ!
  • Haha!

Nó vui vẻ tắt máy trở lại quan sát công việc, mọi người thi thoảng hỏi nó một số vấn đề, còn lại đều tập trung thảo luận phần việc của mình, nó tuy chưa tham gia sâu vấn đề nào nhưng cơ bản nó quen với việc quan sát và nắm bắt mọi thứ, không phải lần đầu họp kiểu này, kế hoạch kịch bản đều của nó nên dù có vẻ ngồi lơi lơi bên ngoài nhưng ai nói gì bàn gì nó đều nắm được. Làm việc đến tận 12h mới cơ bản xong phần thảo luận từng việc khác nhau, nó đặt cơm trưa văn phòng gần đó giao qua ăn uống giải lao. Vừa tính tiền cơm cho bạn giao đồ ăn xong cô nàng Minh Anh đã đứng sau lưng lúc nào không hay. Minh Anh nheo mắt tò mò nhìn theo bóp tiền nó lên tiếng.

Mon trả tiền túi riêng thiệt hở?

Nó thản nhiên cười.

Ừ! Không sài tiền túi có người trách mình phí tiền công ty đó.

Minh Anh tròn xoe mắt cắn môi nhìn nó có một chút rụt rè, cô nàng rụt rè nhưng nó thì co thắt trong bụng, kiểu này hoài chắc nó cấm Minh Anh không được cắn môi, le lưỡi và vậy sao quá, không phải suốt ngày đen tối chứ hành động của cô nàng gợi nhiều ý đồ hơi thiếu sáng lắm.

  • Minh Anh hông có ý đó…tại tại…
  • Haha giỡn đó, đãi mọi người ăn uống một bửa bình thường mà.
  • Nhưng họp công việc, Mon dùng một ít tiền công ty cũng hông sai. Nảy Minh Anh thắc mắc xíu thui.
  • Ừ thì biết vậy, nhưng do Mon cố ý sắp xếp mọi người họp giờ này cho tiện việc riêng của Mon chiều tối nay, nên nếu muốn người ta chịu khó theo vì chuyện riêng của mình, tất nhiên mình phải trả giá gì đó. Đúng không?

Minh Anh chớp chớp mắt nhìn nó thật lâu rồi nhếch môi cười khẽ.

Hì! Vậy sao!

Đó mới nhắc lại vậy sao, còn cái ánh mắt chớp chớp này, cái kiểu nhếch môi của cô nàng, cứ gợi cảm kiểu gì ấy, nó thở dài khổ sở, không muốn nghĩ nhưng hình như mỗi cử động trên mặt cô nàng đều gợi cảm khiến nó rất bực. Nó ghé miệng sát cô nàng nhỏ giọng.

  • Ê Minh Anh hỏi cái này. Bình thường Minh Anh hay đeo khẩu trang không?
  • Uhm ra đường Minh Anh đeo nè.
  • Ờ! Sau này nên đeo nhiều hơn.

Nó hít một hơi có chút hương thơm từ người cô nàng rồi thản nhiên đi vô quán, cô nàng ngơ ngác.

Ủa là sao Mon. Nè nè…Minh Anh hông hiểu!

Không hiểu càng tốt bà cô ơi, đẹp kiểu gì mà gây bực ghê gớm. Đang bực thì chớ còn có người chặn đường, ngẩng mặt lên thì thấy ông Nhàn và ông Ben, có cả chị Ái đứng trước mặt cười cười, anh Nhàn híp mắt vỗ vai nó.

  • Sao Mon? Thấy Minh Anh của bên anh làm ổn không em?
  • Hả ủa…mấy sếp cũng trong này hả?

Ông Ben cười hà hà.

  • Ha ha tụi tau ngồi trên trển coi mày họp nảy giờ. Thấy ok không Nhàn?
  • Quá ok! Anh Ben có ku trợ lý làm việc ngon lành.
  • Sao Ái? Yên tâm lính anh chưa em?
  • Hì dạ yên tâm rùi anh, hông ngờ hông có em phối hợp, làm với bạn mới mà Mon vẫn làm ổn ghê. Minh Anh phải học hỏi Mon nhiều. Nghe chưa Minh Anh!
  • Dạ chị! Hic em tưởng anh chị bỏ em về mất tiêu.
  • Haha không có anh chị thì có Mon nè, lo gì cưng? Ai chớ ku Mon đưa tận nơi về tận chổ Mon nhễ.
  • Hơ hơ!

Ông Nhàn vui vẻ vỗ vỗ vai nó, Minh Anh cắn môi gật đầu ôm lấy tay chị Ái, mắt vẫn tò mò nhìn ngó nó. Chị Ái vỗ đầu Minh Anh cười.

  • Giờ em ở đây làm việc với Mon tiếp nghen, nhớ ghi chú cẩn thận về đưa chị coi.
  • Ủa rùi bỏ em đây một mình thiệt hở?
  • Hỏi lạ cưng, chị với anh Nhàn về trước làm công chuyện.
  • Quan sát nhiêu được rồi anh Ben, thôi tụi em về trước. Minh Anh ráng lên em.
  • Dạ anh!
  • Ok về trước đi Nhàn, để thằng Mon nó lo hết cho, yên tâm yên tâm.
  • Haha quá yên tâm luôn. Nè Mon giao Minh Anh làm việc với em nha, không cần báo cáo họp hành gì với anh đâu, cứ triển khai bình thường nha em. Tuần sau anh đi miền Tây công tác, hy vọng về sẽ thấy video ra đúng tiến độ ngon lành.
  • À dạ em sẽ cố gắng.
  • Ráng lên. Có gì khó qua gặp chị Ái nha. Thôi anh về, đi Ái!
  • Dạ anh!

Ông Nhàn bắt tay ông Ben và nó xong quay lưng đi thẳng ra cổng, chị Ai vuốt tóc Minh Anh vui vẻ.

  • Nè ở lại ráng phối hợp thiệt tốt với Mon nghen, trưa mai lên công ty nộp báo cáo sơ sơ bửa nay cho chị.
  • Dạ!
  • Mon chị về nghen, chút sắp xếp đưa cục cưng của chị qua công ty dùm chị nha. Anh Ben em về.
  • Ok người đẹp. Yên tâm giao hết cho tụi nhỏ lo.
  • Dạ bye chị Ái!

Chị Ái vui vẻ nựng mặt nó một cái mới chịu về, bà cô Minh Anh lại cắn môi nhìn theo hai anh chị cứ như hai ông bà gây tội trời không đung đất không tha vì bỏ cô nàng ở lại làm việc một mình với sói vậy. Nó thở dài ngó cái mặt cắn môi khêu khích của cô nàng ráng nặng nụ cười bình tĩnh.

  • Minh Anh tranh thủ ăn trưa đi rồi mình làm tiếp! Nè không được bỏ phí đồ ăn!
  • Uhm!
  • Vô ăn cơm đi em.
  • Dạ anh Ben!

Chờ Minh Anh đi vô quán, ông Ben tủm tỉm cười vỗ vai nó.

  • Sao mậy, con nhỏ đâu làm khó gì mày đâu, thái độ dễ chịu ngon lành.
  • À tạm thời trơn tru, coi bộ bà cô đó cũng dễ chịu.
  • Ờ thằng Nhàn nói nó mới vô làm coi hiền vậy chớ giao việc gì nó làm ngon việc đó, chăm chỉ, chịu khó. Thôi nảy giờ bên đó quan sát coi bộ an tâm rồi. Tau giao mày toàn quyền xử lý kèo này luôn, kết hợp con nhỏ làm cho ngon nghe chưa, tiền bạc tự xử với con Loan.

Nó bỉu môi khinh thường ông già, chứ bình thường cũng giao sạch cho nó phủi đít làm sếp không.

  • Ờ chắc bửa giờ anh quan tâm vụ này lắm ấy.
  • Đm! Mày làm như công ty có việc bên thằng Nhàn mậy. Tau mắc lo việc khác.
  • Biết rồi sếp.
  • Haha thôi lo làm cho ngon qua tháng tau dẫn đi HN quậy. Nảy thấy mày tự rút bóp mày trả tiền kèo này hả, thôi tính tiền ăn vô tiền công ty đi.

Nó sáng rở con mắt, quá khỏe.

  • Hí hí còn tiền cà phê sếp eee, người hai ba ly lận.
  • ĐM! Làm không ra hồn tau lột da. Thôi vô ăn cơm đi!

Ông Ben đá đít nó cười hà hà đi ra ngoài, nó hí hửng chạy vô bàn kiếm cơm ăn, được sếp chủ động chi tiền, ngu gì không cho anh chị em gọi thêm đồ ăn nước uống phủ phê. Ăn xong nó tiếp tục kiểu như chủ trì tổng hợp lại từng phần việc khác nhau, ghi chú chỉnh sửa muốn nát mấy tờ A4, thằng nhỏ tuổi nhất nhưng nó luôn là người quyết định cuối cùng sau khi tham khảo ý Minh Anh, mọi người ai cũng thoải mái vì dù sao người quyết định cũng phải là người chịu trách nhiệm cuối, nó và Minh Anh có cơ hội nói chuyện với nhau khá nhiều. Ấn tượng ban đầu của nó với Minh Anh đó là nghiêm túc, tập trung và hiền, hiền ở đây không có nghĩa cô nàng dễ trong công việc, mọi ý kiến cô nàng đều nói nhẹ nhàng, thuyết phục, có chính kiến nhưng không tỏ ra giỏi hơn hay coi thường nó. Sự lo lắng chủ quan ban đầu của nó tạm gác qua một bên, giờ nó hiểu không phải tự nhiên chị Ái dám giao cho cô nàng nhảy vô phối hợp với công ty nó, ít nhất Minh Anh nắm rất chắc phần việc của mình, hóa ra làm việc với cô nàng này không rắc rối như nó tưởng tượng. Trời về chiều công việc đã ổn, xem như kế hoạch và kịch bản của nó được Minh Anh đồng thuận thông qua, thứ hai sẽ họp lại lần cuối để chỉnh chu các chi tiết rồi triển khai.

  • Minh Anh xem lại rồi về tự báo cáo chị Ái nha, chờ Mon chút.
  • Uhm!

Nó đứng dậy vỗ tay.

  • Ok mọi người về được rồi. Anh Dũng trong ngày mai phải đi tiền trạm hết địa điểm, tiền nè anh. Nhớ đi đâu đi ghé qua công ty trưa mai, quan trọng đó.
  • Ok Mon!
  • Anh Bảo lên phương án, lịch quay phối hợp với team anh Dũng. Chị Hồng, Mỹ! Hai cô nương từ đây tới chiều thứ hai phải chốt xong trang phục nộp cho Mon, liên hệ chị thiết kế bên Minh Anh chỉ định sớm nhất có thể.
  • Ok Mon!
  • Hứ!
  • Anh Tuấn tính toán chi phí xe cộ, ăn uống hậu cần, cung cấp máy móc hổ trợ thêm team anh Dũng. Chị Như…Anh Kiệt…Ok mọi người tranh thủ chiều thứ hai phải bàn giao em phần việc của mình. Rồi về thôi bà con.
  • Ok Mon
  • Về nghen Mon.
  • Bye Mon…
  • Ê con Mỹ về mậy?
  • Hông đó!
  • Con khùng! Tau cho đi bộ về nha mậy!
  • Hứ

Nó lắc đầu cười khổ xua tay cho ông Bảo đi về, ổng tủm tỉm cười chỉ hai tay về hai cô gái sau đó làm dấu cắt ngang cổ xong mới chịu cắp đít ra ngoài. Nó phì cười ngó sang mặt mo, cô nàng quay lưng ra đường thể hiện sự giận dỗi, nó nhún vai bất lực, bà cô dấm dẳng với nó cả buổi không phải ghen gủng gì đâu, chẳng qua bất mãn nó không đón mặt mo mà còn chở người khác đi họp, kiếm chuyện giận nó để mè nheo nó nộp đồ ăn bù đắp thôi, giờ nó chở ông Ben hay tên đực khác qua thì bà cô vẫn thái độ như giờ, tất cả vì miếng ăn nó lạ gì.