NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 115

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 115

Tác Giả:

Thể Loại: ,

Lượt Xem: 3415 Lượt Xem

Ngày hôm qua…đã từng – My Memories (Chương 102)

Nó mỉm cười chờ chị Nguyệt mời bốn ông ngồi xuống còn mình thì ngồi đối diện.

– Anh Huy với mấy anh uống ly nước nhé. My cho anh vài lon nước.

– Dạ!

Vẫn là ông Huy lên tiếng, hai ông áo xanh và một ông mặc thường phục vẫn im lặng đưa mắt nhìn xung quanh.

– Được rồi! Còn trẻ thế này đã làm quản lý nhà hàng hoành tráng nhỉ?

– Dạ em coi quán giúp ông anh, chắc anh biết ảnh đúng không?

– Lân hả? Anh có biết.

– Dạ em đang liên hệ anh Lân, nên có gì anh Huy chịu khó chờ một chút chắc ảnh chạy về liền.

– Ừ! Nhưng trước tiên anh cần hỏi em một số việc. Trên anh nhận được tin báo xảy ra xô xác ở đây. Em trình bày rõ sự việc và anh cần tìm người liên quan để ghi nhận sự việc.

Nó giật mình trong bụng rồi khẽ mỉm cười, liếc thấy ông Huy cũng đang cùng nhìn về một hướng có ông chú Út, nó nhún vai.

– À dạ hồi nảy khách tới quán em nhậu, nói chuyện xảy ra mâu thuẫn nên có xô xác, nhưng đã hòa giải xong xuôi rồi anh.

Ông Huy nheo mắt nhìn nó chằm chằm.

– Phải không? Em suy nghĩ lại thật kỹ, anh cần em thành thật trả lời. Hòa giải rất tốt nhưng anh muốn đảm bảo không xảy ra xô xác mất trật tự nữa.

Nó gật gù ra vẻ suy nghĩ, nước cũng được cô nàng My đem lên. Chị Nguyệt tươi cười tự tay khui nước.

– Mời anh Huy, mời các anh uống nước nghen.

– Được rồi anh cảm ơn Nguyệt. Giờ anh muốn làm việc với Mon, em ngồi một bên chờ anh làm việc sau nhé.

– Dạ anh!

Ông Huy gõ tay trên sổ nhìn nó chằm chằm.

– Em nghiêm túc nói thật sự việc để anh ghi nhận.

– Dạ…có người báo bị đánh ở đây hả anh, ai vậy anh?

– Em không cần biết điều đó. Em chỉ cần nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh. Nếu không anh buộc phải lập biên bản xử lý những người tham gia. Việc hai bên đã hòa giải là tốt, nhưng gây rối trật tự công cộng anh vẫn phải xử lý. Em hiểu không? Anh cần em…

Có tiếng điện thoại, hai ba tiếng điện thoại vang lên cùng lúc. Một của ông Huy, một của ông anh thường phục bên cạnh.

– Anh xin lỗi! Chờ anh vài giây.

– Dạ anh cứ tự nhiên.

Nó cười cười ngả lưng vào ghế nhìn lần lượt ông Huy và ông anh mặc đồ bình thường mỗi người đều đứng dậy đi ra ai góc bắt máy, tay xoa nhè nhẹ lên chân chị Nguyệt dưới bàn, cô nàng thản nhiên rót nước đẩy qua hai ông còn lại.

– Anh Thiện anh Việt uống nước đi, lâu hổng ghé thăm em nghen.

Hai ông áo xanh ho khan cười nhẹ gật đầu.

– È hèm! Tuần này nhiều việc không có thời gian. Tụi anh trực suốt.

– Em thấy mấy anh chạy ngang hoài, kêu hổng nghe nha.

– Bận quá! Hôm nào rảnh anh ghé ủng hộ sau.

– Ừa nói vậy nghe mới chịu. À anh em nói nghe nè, biết ai nói trên anh xuống hông?

– Việc này không nói được Nguyệt, tụi anh cũng không biết chính xác.

Một ông hình như tên Thiện ho khan nhân lúc chồm người tới cầm ly nước nói nhanh.

– Nè! Lính ông Lân lại đánh khách phải không?

Chị Nguyệt cười cười nhỏ giọng.

– Ừa! Tụi nó vô đòi đánh em đó. Hì anh Huy bửa nay khó quá hà.

– Suỵt! Thông cảm, có tin báo tận trên kia nên ổng phải làm. Em coi gọi ông Lân đi. Thiệt ra va chạm xong hòa giải thì đỡ mất thời gian tụi anh.

– Hihi dạ!

Chị Nguyệt vui vẻ ngồi thẳng người nhìn nó nháy mắt, nó không nói gì chỉ im lặng nhìn ông anh Huy đằng xa, cả ông thường phục cùng đi lại thì thầm gì đó với ổng. Ngay lúc này ông chú Út đứng dậy đi lại tiến về phía ông Huy, nó cười cười hứng thú nhìn theo không thèm phản ứng, chị Nguyệt cũng chống tay lên ghế nhìn theo một cách lười biếng. Một lúc sau không biết ông chú Út nói gì nhưng nó chỉ nghe ông Huy lớn giọng nói gì đó khiến ông chú hơi tái mặt ngồi xuống. Ông anh Huy đi sang góc khác bấm điện thoại gọi ai đó để nói chuyện, gương mặt tươi cười gần như đang lấy lòng, nó thích thú nhìn qua ông chú Út thì thấy người mặc thường phục khoác vai đưa ông ta đi ra góc khác thì thầm gì đó mà mặt ông ta rất khó coi, một lúc sau ông Bánh trong phòng đi ra kéo cả hai vào trong. Hình như chờ ông chú Út bị kéo vô phòng, ông anh Huy vẫy tay với nó. Bỏ tay khỏi chân chị Nguyệt nó đứng dậy đi tới gần ông anh, ổng đưa điện thoại cho nó nghe. Bên trong có giọng đàn ông khá lạ tai, người đàn ông cười xòa vào thẳng chuyện.

– Mon đúng không? Ông Khải nhắn anh hỏi em có muốn xích tụi nó lại không để anh nói với Huy làm việc.

Nó hơi ngẩn người rồi bật cười nhìn ông anh Huy nháy mắt một cái.

– Dạ thôi anh! Dừng ở đây được rồi, mất công phiền anh với anh Khải.

– Ok vậy thì quá tốt cho tụi anh! Cậu Huy sẽ ghi nhận, lập biên bản sự việc như em nói với Huy, em chỉ cần ký giúp anh là xong. Có thể anh em sẽ phải nộp phạt hành chính đấy, em hỗ trợ anh em sau nhé.

– Dạ! Em hiểu mà!

– Đưa điện thoại cho cậu Huy giúp anh. À em lấy số anh từ cậu Huy, sau này bên quán có việc gì gọi thẳng cho anh trước, tránh việc anh em đi xuống sẽ khó xử. Nhắn anh Gạo là cho em Dũng gởi lời thăm. Chào em!

– Dạ em chào anh!

Nó trả điện thoại cho ông Huy ra dấu về bàn trước rồi đi thẳng trở lại ngồi bên cạnh chị Nguyệt.

– Sao rùi?

– Xong!

– Hì! Biết ai báo chưa?

– Chị chưa đoán ra hả?

– Nói chị biết với!

– Hơ hơ ráng đoán đi.

– Bày đặt làm khó chị nghen!

Nó bật cười.

– Tiếp mấy ảnh thoải mái đi, xong rồi. Anh Huy có triệu tập thì chị báo em biết, có thể bị cảnh cáo với phạt hành chính đó, nên có gì chị hỏi kỹ anh Huy rồi báo em biết đưa tiền mấy ảnh lên trên làm việc với người ta. Cơ mà làm đúng thì anh Huy cũng cho hai bên hòa giải thôi.

– Ừa chị biết rùi!

Chị Nguyệt vui vẻ chồm dậy nói nhỏ gì đó với hai ông trước mặt, chỉ thấy mấy ổng cười vui vẻ gật đầu. Một lúc sau ông Huy ngồi xuống bàn đằng xa bắt đầu ghi ghi viết viết, ông anh thường phục đi ra tiến lại gần nó cuối người nói nhỏ.

– Anh Khải nhắn ông già đó gọi điện báo bị em đánh. Yên tâm! Giờ em cho mấy em tiếp nhóm ông Huy dùm anh, vì đi xuống xử lý sự việc giờ mấy ổng về liền cũng khó xử. Anh sẽ ở đây chờ thằng Phước qua thấy anh nó tự hiểu.

– À dạ mà anh tên gì?

– Anh tên Vũ. Sếp anh là bạn của em anh Khải. Hiểu chớ!

– À dạ em hiểu.

– Ừ! Tiếp mấy ổng thôi, coi như anh là khách bình thường. Sếp anh biết quán này của ông Lân nên kêu anh theo ông Huy xuống có gì dễ xử đó.

– À dạ!

Ông anh vỗ vai nó rồi đứng dậy nói nhỏ gì đó với hai ông đối diện, sau đó đi lại nói nhỏ với ông Huy rồi tách ra ngồi một bàn, ông Bánh vui vẻ đi ra ngồi xuống nói chuyện, nó ra dấu cho cô nàng My đi qua chăm sóc còn mình ngồi thoải mái chờ ông Huy trở lại.

– Chị rút cam tầng này đi chị.

– Uhm!

Chị Nguyệt đứng dậy đi tìm vài chuôi cam rút ra rồi trở lại bàn vừa lúc ông Huy trở lại cười cười nói nhỏ.

– Ngắt cam chưa?

– Dạ rồi!

Nghe xong ông Huy vỗ vai nó cười lớn.

– Thằng em thông cảm, anh em chưa biết nhau.

– Dạ có gì đâu, em hiểu mà.

– Chà! Trẻ măng mà gốc mạnh mậy. Mém nữa chết anh rồi.

– Haha a nói quá.

– Ừ! Được rồi ký dùm anh chữ nhé. Cần đọc lại không?

Nó bật cười cầm lấy giấy bút từ tay ông Huy ký luôn.

– Haha chổ anh em mà.

– Thằng em còn nhỏ mà sảng khoái, bửa nào ngoài giờ tụi anh qua đây làm vài chai nhỉ, trước giờ toàn gặp ông Lân, nay tự nhiên thấy mày anh hơi giật mình.

– Dạ anh Lân bận nên em coi quán dùm ảnh vài ngày. Ngoài giờ rảnh cứ ghé chơi với em.

– Ok xong rồi, giờ cho anh ngồi làm ly nước tránh mặt một chút. Phải hỏi việc lần lượt những anh em tham gia sự việc nên mất thời gian một chút. Làm gì làm vẫn phải ghi nhận sự việc đúng quy trình, mọi người đã tự hòa giải thì quá tốt.

– Haha dạ mời mấy anh vô phòng ăn uống gì đó lấy sức tiếp tục làm việc, để anh về liền ông Lân biết la em chết.

Ông Huy đứng dậy vỗ vai nó.

– Được rồi thằng em cứ tự nhiên. Chắc còn nhiều việc phải xử lý hả.

– À dạ hehe. Chị Nguyệt!

Nó gật đầu với chị Nguyệt, hiểu ý chị Nguyệt đứng dậy kéo hai ông kia đứng lên vui vẻ lên tiếng.

– Vô đây vô đây, bửa giờ hông ai ghé thăm tụi em nghen.

Ông Huy gãi đầu cười.

– Bận quá Nguyệt. À đang giờ làm không uống được, Nguyệt với Mon cho tụi anh ly nước được rồi. Chút về liền ấy mà, có gì anh sẽ gọi các anh em lên cơ quan làm việc thêm nếu người báo tin muốn làm đến cùng.

Nó lắc đầu tươi cười.

– Đâu có được. Không bia rượu thì có cái khác vui hơn chớ.

Nó nháy mắt với chị Nguyệt, cô nàng đương nhiên không cần nó nhắc liền đẩy ba ông đi thẳng vào phòng Vip nằm cuối hành lang phía xa. Nó vươn vai nhẹ nhõm đi trở lại bàn, Misu vẫn chăm chú vui vẻ hóng chuyện.

– Xong rồi ạ?

– Xong rồi, mình sai tới đâu chịu tới đó thôi, còn nhà bên đó bao nhiêu tội phải chịu đủ bấy nhiêu, đơn giản mà haha. Phù hôm nay mời Misu ăn trưa có vẻ không thuận lợi. Toàn để em ngồi nhìn anh giải quyết việc linh tinh.

– Hihi em lại thấy vui ạ, hôm nay vẫn muốn quan sát anh Mon giải quyết chuyện, thú vị thật.

– Ăn tiếp thôi, em bỏ quán đi lâu có sao không?

– Không ạ! Bọn nhân viên chỉ mắng em vài câu thôi, lúc này không có em vẫn ổn anh ạ vì em có chị họ góp vốn cùng làm. Nếu lúc nào cũng ở suốt tại quán em chết mất.

– Ừ vậy tốt, tưởng em gấp anh sẽ đưa em về.

– Hihi nhưng anh Mon vẫn còn việc mà, em vẫn chưa thấy người qua đón bọn trong phòng. Em chả về đâu.

– Hơ coi bộ cô chủ cũng ít hóng chuyện nhễ?

– Hihi em cũng là con gái mà, vẫn thích hóng chuyện. Anh Mon có vẻ xử lý những việc như này khá ấn tượng ạ.

Nó nhún vai gắp đồ ăn.

– Khá gì đâu, toàn nhờ mấy ông anh ở nhà anh thôi.

– Nghe anh Mon nhắc về nhà anh, em càng lúc càng tò mò về nhà anh rồi, cả anh Mon nữa. Anh có thể kể không?

– Haha từ từ rồi biết, còn gặp nhau mà đúng không? Bí ẩn mới làm nên sự hấp dẫn của đàn ông.

Misu bật cười cong môi lên.

– Eo ôi nói hay thế, nghe như sách nào đó có câu này này.

– Hơ anh không biết, cái này anh nghe vợ anh nói.

– Hì em lại bắt đầu tò mò về chị ấy rồi, mỗi lần nhắc chị ấy mắt anh Mon rất khác ạ.

Nó mỉm cười cầm ly lên uống một ngụm nhún vai.

– Khác hả…haha không nên tò mò nhiều về chuyện này.

– Vâng!

Misu mỉm cười im lặng một chút, tay lại chống cằm nhìn nó, hình như hôm nay cô nàng luôn nhìn nó bằng ánh mắt này.

– Thế hôm nay có thể cho em biết chuyện không ạ, đằng sau những việc ồn ào nảy giờ.

– Quyết tâm hóng chuyện tới cùng hả cô nương?

– Hihi không biết sẽ rất khó chịu í.

– Được rồi!

Nó bật cười vươn tay xoa tóc cô nàng một cái, có vẻ cô nàng đã không tính tội ngang nhiên xoa đầu mình nữa mà chống tay vui vẻ đưa gương mặt hóng chuyện cho nó ngắm. Nó húp vài ngụm súp sau đó vừa nhâm nhi đồ ăn vừa kể vắng tắt chuyện chị Hương. Lúc đầu Misu còn cười tươi, càng về sau mặt cô nàng càng sa sầm xuống.

– Hừ! Bảo sao anh Mon toàn cười nhưng dứt khoác, gay gắt đến thế. Không hòa giải nhé anh, nhất định phải làm bọn í trả giá đắc. Khốn nạn thật!

Nó phì cười, hóa ra cô nàng cũng nói ra vài từ thô tục.

– Haha nên hôm nay phải giải quyết vì không có gì để giải quyết đó.

– Vâng! Em đoán nhà anh Mon xử bọn đấy không khó, nhưng em vẫn giữ lời lúc nảy, nếu có gặp khó bảo em nhé, bố mẹ em có ít quan hệ, đủ làm ra nhẽ với bọn í.

– Có vẻ nhà Misu không đơn giản nhỉ?

– Vâng! Riêng chuyện này em nghĩ mẹ em sẽ giúp được nếu cần ạ.

– Ừ! Có câu nói này đủ anh cảm ơn Misu trước rồi, nếu cần anh sẽ không khách sáo.

– Em luôn sẵn sàng. Nói thật mẹ em ở nhà mà nghe bọn đấy đánh cả phụ nữ mang thai, chắc chắn mẹ em sẵn sàng hỗ trợ. Bố và các bác em biết người nhà bị như thế chắc sẽ giết bọn đấy, chả đơn giản đánh một tí như nhà anh đâu.

Nó giật giật khóe miệng giả bộ co ro lại sợ hãi.

– Cái này…hay là mình đừng gặp nhau nữa Misu nhé, anh sợ lỡ xui xui bố em giết anh chết.

Misu phì cười trừng mắt giơ nắm đấm xinh xắn của mình cong môi lên đắc ý.

– Hihi anh Mon cẩn thận đấy, anh mà bắt nạt em sẽ mách bố, lúc đấy bố em, anh trai và các bác sẽ vào tận đây mang anh Mon đi ngâm rượu.

– Không cần nhẫn tâm vậy chứ. Được rồi Misu là nhất, không ai làm lại Misu.

Thời gian thưởng thức những âm thanh vui tai từ vòng tay và tiếng cười của người đẹp thường ngắn ngũi, hôm nay quả thật không phải ngày để ăn uống hay gặp gỡ con gái. Cô nàng My được ông Bánh kêu lại thông báo có khách. Nhìn đám người đang lên cầu thang nhìn sơ cũng biết dân anh chị, nó thở dài ngao ngán trong bụng. Đừng hỏi tại sao nó mê gái, dành phần lớn thời gian đi cùng toàn con gái, bởi tất cả những bận rộn, đau đầu, khó chịu hay cảm xúc mệt mõi tiêu cực gần đây toàn xuất phát từ những gã đàn ông. Các cuộc gặp gỡ trừ nhà ông Gạo ra toàn đem đến rắc rối, mệt đầu nặng óc khiến nó rất mất hứng mặc dù đau đầu của mấy ổng quăng cho nó nhưng ít nhất đi cùng mấy ổng nó chẳng phải nhọc sức ra mặt bất cứ chuyện gì. Chỉ muốn đuổi đám người này đi thật nhanh để ngồi với Misu hoặc chị Nguyệt ngay bây giờ, không cần làm gì, chỉ ngồi ngắm người đẹp là tốt rồi. Thực ra thằng đàn ông nào mà chẳng mong muốn như nó, thà chạy tới chạy lui đưa đón, gặp hết cô nàng này tới cô nàng khác còn hơn xung quanh ồn ào toàn đực rựa. Haha…

Ông Xí không nói năng gì, ông Bánh vừa qua đã đập thẳng mặt, gọi điện nói chuyện không hề khách sáo, nó tự hiểu với những gã đàn ông vừa đến nó vẫn may mắn đứng kèo trên. Có nghĩa nó chẳng phải tỏ ra vội vàng tiếp đãi như mấy anh áo xanh, càng không cần nhún nhường lịch sự chào hỏi trước. Thực ra nếu đối phương là kèo khó, kèo trên mấy ổng an tâm để nó ra mặt mới lạ. Nó ngồi yên tại chổ một cách lười biếng, miệng mỉm cười vỗ vỗ xuống ghế.

– Misu! Qua ngồi bên này với anh.

Misu mỉm cười gật đầu, cô nàng thông minh không cần giải thích nhiều cũng hiểu ý nó. Misu đứng dậy đi vòng qua ngồi xuống bên cạnh, nó gật đầu với một cô nàng nhân viên khác vừa lên để chăm sóc bàn nó thay cho cô nàng My bận tiếp ông anh Vũ.

– Nhi dọn xuống đi em, để nước lại thôi.

– Dạ anh Mon.

– À đồ ăn còn ăn được phân loại ra bỏ hộp riêng cho anh.

– Dạ!

Misu mỉm cười kéo tay nó.

– Anh Mon định mang đồ ăn về làm gì đấy?

– Nếu tiện thì anh hâm lại ăn, không tiện có thể cho chó hàng xóm hoặc trên đường gặp ai đó bị đói cho họ cũng được.

Cô nàng nghiêng đầu chớp chớp mắt.

– Cảm giác câu nói của anh Mon cứ thế nào í, thấy sai sai nhưng vẫn đúng.

– Haha.

– Một thói quen tốt, không ngại khi có em bên cạnh.

– Thói quen từ vợ anh đó.

– Vâng! Chị ấy thật đáng tò mò.

– Haha không nên.

Nó nhún vai cười cười, Misu định nói gì nhưng dừng lại ngồi yên vì ông Bánh dẫn theo nhóm đàn ông tiến về bàn nó, phía xa nhóm ông Bin đang dìu theo đám thương bị của gã Kiệt. Gã đàn ông mặt chữ điền, đầu húi cua mặc áo thun đen ngắn tay kẹp theo chiếc ví da màu xanh lá sọc ca rô nâu đen đi trước nhất có lẽ là ông Phước lúc này ông Bánh nhắc tên. Dẫn gã tới trước bàn nó ông Bánh chỉ tay vô ghế đối diện nó.

– Ngồi đi Phước!

Gã đàn ông có chút dò xét nó nhưng nhanh chóng nhìn thấy đám gã Kiệt bị ông Bin dẫn ra quăng nằm la liệt xuống sàn. Cơ mặt ông Phước giật giật, trán nổi gân xanh nhìn chằm chằm đám em mình rồi đưa ánh mắt rực lửa nhìn ông Bánh.

– Chuyện gì đây Bánh? Tụi nó làm con mẹ gì mày mà đánh kiểu này?

Ông Bánh không nói gì, kéo ghế ngồi xuống ở phía sau nó một chút, gã Phước hơi ngẩn người nhìn nó dò xét, ông Bánh hất mặt.

– Ngồi rồi nói!

Gã Phước hít sâu một hơi lấy bình tỉnh ngồi xuống ghế đập chiếc túi đeo lên bàn.

– Rồi! Mày nói tau nghe Bánh!

– Ê! Mấy thằng ranh kia? Biết tụi mày giang hồ rồi, cái cái nút áo vô, kéo ống tay xuống! Đưa mực ra khoe với ai ở đây?

Nó giật giật khóe miệng, mấy lời như trên đương nhiên không phải từ miệng ông Bánh ra, cha nội này với người nhà thì ba trợn chứ gặp người ngoài không rảnh nói mấy câu như vậy đâu, cần thì ổng đập thẳng mặt liền. Người vừa nói là ông Bin dành cho mấy ông trẻ đang hùng hùng hổ hổ vạch ngực, vặn cổ, phe phẩy tay như thể sợ không ai thấy mực xăm đầy người. Mấy ông khá trẻ vừa nghe ông Bin nói thì sấn tới, chợt ông Bánh giơ chân móc ghế bên cạnh ra phía trước rồi gác chân lên.

Rầm!

Gã Phước hơi giật mình đưa tay ngăn đám em mình lại, nhìn chằm chằm ông Bánh.

– Đm mày nói tau nghe coi Bánh. Làm con mẹ gì đánh mấy đứa em tau? Đm mày im im thái độ cc gì hả?

Ông Bánh ngẩn lên nhìn ông Phước nhếch miệng, đưa tay cầm lấy ly nước trên bàn xoay chậm trong lòng bàn tay đã được băng trắng.

– Ngồi xuống nói chuyện đàn hoàng. Chửi một tiếng nữa ông Hải không cứu được mày!

– Mày!

– Nguyệt nói chuyện đi em.

Ông Bánh vươn vai thả người ra ghế dáng vẻ uể oải. Chị Nguyệt lúc này vừa đến ngồi xuống bên còn lại của nó mỉm cười.

– Ngồi xuống đi anh Phước, kêu mấy anh ở sau lưng lui ra sau chút đi, từ từ anh em mình nói chuyện.

– Được rồi! Nể người đẹp, mấy đứa đàn hoàng lại cho tau. Nhanh!

Mấy ông phía sau lùi lại không tình nguyện lắm nhưng cũng cài nút áo, khoác áo khoác lên hoặc xả ống tay áo xuống.

– Đúng rồi! Ngoan một chút, bao nhiêu thằng chưa đủ tuổi khoe mực ở đây đâu. Muốn chơi thì kêu thêm người, thêm đồ chơi, nhiêu đó không đủ.

Lại là ông Bin cười cười lên tiếng, chắc cha nội Bánh chuyên đào tạo ông này để phát ngôn khích người ngoài để ổng được đập người mà không cần nói. Gã Phước hít sâu nhịn lại cơn tức bỏ qua lời ông Bin nhìn sang chị Nguyệt.

– Nguyệt nói chuyện gì anh nghe Nguyệt. Tại sao thằng Bánh đánh đám em anh tới nổi này?

Chị Nguyệt mỉm cười dịu dàng một tay để trên bàn ra dấu mời ông Phước uống nước, một tay kéo tay nó đặt lên chân mình mân mê nhè nhẹ.

– Anh Phước uống nước. Chuyện là anh Phước cho em hỏi anh biết chuyện anh Kiệt qua đây đòi gặp anh Lân để giải quyết chuyện nhà chú Út đây hành hạ em anh Lân hông? Em nói thêm em anh Lân là Hương đang mang thai đó anh, anh nhớ Hương hông?

– Chuyện này…à bé Hương hả, nó em thằng Lân thì anh biết. Còn chuyện nhà ông chú này…anh không biết. Ê ông già, ông nhờ thằng Kiệt qua dàn xếp chuyện gì hả?

Ông chú Ba đứng một góc gật đầu, ông Phước lại nhìn chị Nguyệt thở hắt ra.

– Anh đéo biết chuyện này, đéo nghe nói tới chuyện riêng nhà ổng, anh chỉ biết ổng mới cọc mua đất của anh thôi.

– Dạ vậy coi như anh Phước hổng liên quan chuyện này. Chứ anh Phước mà biết, tụi em coi như anh Phước kêu anh Kiệt qua gây chuyện với anh Lân nhà em…là anh Phước hơi mệt nghen.

Gã Phước trợn mắt như muốn đứng dậy nổi điên nhìn chị Nguyệt muốn ăn tươi nuốt sống, bà cô Nguyệt chỉ mỉm cười không hề e ngại.

– Em nói vậy ý gì Nguyệt? Chổ anh em biết nhau, anh biết em, biết thằng Lân. Tụi em hù anh hả Nguyệt?

– Anh Phước bình tỉnh, em hông dám hù, cái này em nói thiệt. Tại anh Kiệt bửa nay qua dàn xếp nhưng…hơi nóng.

– Ok cứ cho là nó nóng, nó sai với em, sai ở đây, quán thằng Lân. Nhưng nói gì nói các em anh nó sai có gì tụi em phải nói với anh một tiếng để anh dạy lại các em anh. Toàn quen biết nhau, ra đường nói gì cũng còn để mặt mũi nhìn nhau chứ em. Thằng Lân ít nhiều cũng phải nể anh, không nể anh thì nể anh Hải. Chứ đùng một cái thằng Bánh đánh đám em anh kiểu này, thái độ như vậy làm sao tụi anh chấp nhận, anh biết ăn nói sao với mấy đứa em?

Chị Nguyệt vẫn phong cách lịch sự, dịu dàng không quá gần, không quá xa, đủ để thấm vào người đối diện.

– Anh nghe em nói hết. Anh Kiệt hơi nóng, đòi xử em anh Xí, là Mon đây nên anh Bánh phải ra mặt, tại đây là quán anh Lân, chắc anh có nghe anh Lân là em anh Xí hen…

– Anh có nghe. À thằng em này là em út của ông Xí? Ok anh chấp nhận cái sai của em anh. Nhưng dù sao cũng chổ quen biết không ít thì nhiều, anh em mình không bàn cũng được, còn chổ ông Hải, nói gì nói ra đường gặp nhau ông Xí cũng chừa cho ông Hải nhà anh chút mặt mũi. Em anh sai, anh mà sai thì cũng báo bên anh một tiếng có gì ông Hải sẽ nói chuyện đàn hoàng với ông Xí. Chứ tại sao đánh đám em anh rồi thái độ kiểu này.

Chị Nguyệt lại cười cười thở dài phẩy phẩy tay một cách lịch sự ra dấu bình tỉnh cho gã Phước.

– Em chưa nói hết anh Phước cứ nóng. Nghe em nói hết nè rồi anh Phước tự hiểu.

– Rồi em nói đi!

– Anh Kiệt quậy lên chửi rủa đòi xử Mon. Mà em nói anh Phước biết chuyện nè. Mon là em của anh Xí, quan trọng chổ này nè, Mon còn là em ở trong nhà anh Gạo. Anh Phước nghe kỹ nha, em nói là ở trong nhà anh Gạo, đúng nghĩa đen luôn đó. Anh Phước hiểu chưa?

Cạch!

Gã Phước tuy không có cái dáng vẻ sợ hãi, run rẩy như trong những bộ phim hay như tưởng tượng của nó, nhưng gã vẫn biến sắc sững người lại, chiếc ly trên tay vô tình tuột xuống bàn. Không đổ vỡ nhưng đủ tạo nên âm thanh đánh tỉnh những cái đầu nóng bên phía ông Phước. Gã nhìn nó chằm chằm, không phải ánh mắt dò xét nữa mà là kiểu nhìn bất ngờ, khó tin hoặc ngơ ngác. Rồi gã quay qua nhìn gã Kiệt và đám em đang ngồi như nằm trên sàn, miệng hơi giật, mắt nổi lên một chút giận dữ và bất lực, ái ngại, trách móc đủ mọi cảm xúc. Trán gã như căng lên những dây thần kinh, gân xanh nổi cộm và tay gã siếc chặt lại rồi chợt thở dài đứng dậy.

– Anh hiểu rồi Nguyệt. Chờ anh một chút.

– Hì! Anh Phước cứ tự nhiên nè.

Chị Nguyệt mỉm cười giơ tay lịch sự, chờ ông Phước đang vội vàng quay đi rút điện thoại ra bấm vội, chân gã nhanh chóng bước ra góc xa, hình như thoáng thấy ông anh Vũ, gã sửng người lại ngập ngừng gật đầu chào rồi ra dấu xin phép đi chổ khác gọi điện thoại. Bà cô Nguyệt cong môi nhìn qua nó vẻ đắc ý. Ông Bánh cũng cười cười vỗ vai nó.

– Xong rồi! Nó hiểu chuyện rồi đó, chút tự nhiên nó nói chuyện đàn hoàng với mày à. Tau qua tiếp thằng Vũ đây. Xuống dưới kêu đồ ra nhậu đi Bin. Để tụi này cho thằng Mon tiếp chuyện.

– À ừ đi tiếp anh Vũ đi anh.

Nhóm ông Bin gật đầu xoay lưng đi ra xa bắt đầu rục rịch kéo bàn ghế chuẩn bị ăn uống. Chỉ còn lại nó ngồi giữa hai cô gái đối mặt 6 ông “trẻ” phe địch, tất nhiên thấy ông anh mình đã biến sắc thì mấy cha nội này cũng không còn cái dáng hùng hổ dọa người nữa. Chị Nguyệt tươi cười nói nhỏ đủ cho nó và Misa nghe.

– Hì tụi nó biết sợ rồi đó Mon. Nghe anh Xí nó còn ráng đem ông Hải anh lớn của nó ra nói chuyện chớ nghe anh Gạo nhà mình, tới anh lớn của ông Hải cũng phải nói chuyện đàn hoàng nói gì tới lượt nó lên mặt. Hihi ông Lân, ông Xí ổng nể tụi nó tại tụi nó là khách cũng hay ghé qua ủng hộ mấy chổ ăn chơi nhà mình thui. Nể khách chứ hông phải sợ nhà tụi nó hihi.

Ông Bánh đang ôm vai ông anh Vũ đi ngang qua dừng lại bàn nghe chị Nguyệt nói liền vỗ vai nó cười cười.

– Đất SG này mạnh hơn anh Gạo thì nhiều hơn lá mùa thu, có điều đám thằng Phước này, thằng Hải với anh tụi nó thì chưa đủ tuổi. Đụng là đập, có gì mấy ổng lo, anh ông Vũ lo. Ông Vũ nhễ.

– Haha tui không biết gì nhá.

– Haha xuống tâm sự vài chai cha nội.

– Ổn rồi đó Mon. Anh qua làm vài ly rồi rút, anh có việc. Ở đây tự em xử lý nhé.

– Dạ anh Vũ! Bửa nào ghé qua đây chơi tiếp, em mời.

– Ok em trai!

Ông Bánh kéo ông Vũ qua bàn hội ông Bin đang hăng hái trêu chọc mấy cô nàng nhân viên vừa được kêu lên. Có mấy ông mặt mũi tay chân còn vết thương nhưng cụng ly, chọc gái không cấn khúc nào, có khi còn hăng hơn người lành lặn. Nó thoải mái ngồi trở lại bàn, chị Nguyệt tủm tỉm cười nhìn ông chú Út mặt mày xám xịt đang ngồi thẩn thờ, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ thấy hơi lảng tránh nó. Tất nhiên nó không rảnh quan tâm, thoải mái hít thở mùi hương từ người Misu và nhâm nhi trái cây. Gã Phước nghe điện thoại xong mặt hơi khó coi nhưng khi đi trở lại bàn mặt gã nhìn nó khá phức tạp. Gã không ngồi mà đi tới trước mặt nó chìa tay ra cố nở nụ cười gượng.

– Mon em anh Gạo đúng không? Cho anh bắt tay thằng em cái coi như tạ tội vô nhà không chào chủ nhà, đúng là anh không phải phép với thằng em.

– À dạ không sao.

Nó chìa tay ra bắt, ông Phước hơi khom người nắm chặt tay nó bằng cả hai tay.

– Thông cảm cho anh! Nóng ruột mấy đứa em quá nên ăn nói hơi quá khích.

– Dạ anh nói vậy em không để bụng đâu, anh Phước ngồi đi anh.

– Ok ok thằng em.

Nói rồi ông Phước buông tay nó ra ngồi xuống đối diện nhìn chị Nguyệt.

– Thông cảm anh nhé em Nguyệt. Hồi nảy ăn nói nóng nảy với em.

– Dạ hông sao anh Phước.

– Thằng em Mon này là sao với anh Gạo, ông Hải nói ổng cũng không biết thành ra tụi anh có hơi thiếu cái phép.

Chị Nguyệt nhìn nó một chút như suy nghĩ rồi quay qua dịu dàng trả lời.

– Dạ anh Phước coi như đó giờ Mon đi học sống ở xa, giờ mới về thành ra mấy anh hông biết, trước giờ anh Phước anh Hải ha anh Du cũng biết anh Gạo kín tiếng người nhà ảnh, em út tụi em nhiều người biết Mon chứ chưa gặp. Anh Phước đừng để bụng chuyện đó nghen.

– À rồi anh hiểu rồi. Chà thằng em trẻ quá, giờ về phụ coi sóc công chuyện bên nhà anh Gạo hả?

Nó cười cười gật đầu.

– Dạ em chạy loanh quanh thôi anh.

Ông Phước híp mắt cười cầm ly nước lên uống một ngụm rồi thở dài.

– Thôi bửa nay mấy đứa em anh quấy, anh cũng sai không hỏi rõ ràng ăn nói nóng quá. Coi như không đánh không quen biết, thằng em mày ở đây cho anh đại diện mấy đứa em xin lỗi thằng em mày. Còn phía trên để ông Hải báo anh Du nhà anh, có gì ổng tạ tội với anh Gạo sau. Thằng em mày thấy sao?

Nó mỉm cười gật đầu, người ta đã hạ cái đầu xuống thì nó cũng không có lý do gì không nể mặt.

– Chuyện bửa nay anh Phước nói vậy đương nhiên em thoải mái thôi, coi như xí xóa, anh Phước cũng thông cảm bên em cũng hơi nóng nên hơi nặng tay.

– Không không! Mấy đứa nó làm bậy phải chịu. Thằng em đừng khách sáo. Bên anh Gạo không phật lòng tụi anh đã quý lắm rồi.

– Dạ em thấy chắc mấy anh ở trên cũng quen biết nên em nghĩ mấy ổng không để bụng đâu, có gì em sẽ nói một tiếng.

– Nghe vậy anh mừng quá. Cảm ơn thằng em mày nhiều.

Nó gật đầu nghiêm mặt.

– Nhưng em nói cái này để tránh mai mốt khỏi ảnh hưởng quan hệ hai bên. Xô xác bửa nay xí xóa, em cũng không để bụng bị đe dọa. Nhưng việc anh Kiệt còn muốn nhúng tay dàn xếp chuyện giữa chị Hương nhà em và gia đình ông chú Út đây là chuyện khác. Em nói thẳng em không chấp nhận dàn xếp, anh Lân, anh Xí không, anh Gạo càng không hòa giải. Nên em nói rõ anh Phước biết nếu anh Kiệt còn muốn giúp nhà ổng, mong anh đừng trách nhà em không nể mặt. Em thấy anh Phước không biết chuyện riêng của ông Út, cái này chắc quan hệ cá nhân của anh Kiệt nên em nói thẳng trước tránh mất lòng.

Ông Phước liếc nhìn gã Kiệt ngồi trên sàng một lúc rồi gật đầu với nó.

– Anh hiểu rồi. Thú thiệt anh nghe thằng Bánh gọi chạy qua liền, chuyện này anh chưa nắm rõ. Giờ em cho anh đưa mấy đứa về nói chuyện rõ ràng coi sao. Còn trước mắt anh khẳng định luôn với thằng em mày bên anh với anh Hải hoàn toàn không biết, không dính vô chuyện riêng nhà em. Anh nói mấy đứa nhỏ phải nghe. Còn nếu thằng Kiệt không nghe lời tụi anh tự lo chuyện này thì bên em muốn làm gì nó thì làm, tụi anh khẳng định không trách nhà em.

– Dạ vậy thì tốt. Thẳng thắng trước tránh rắc rối về sau.

– Yên chí thằng em! Ông Hải ông Du sẽ cho anh Xí anh Gạo câu trả lời đàn hoàng. Có gì em gọi điện nói một tiếng dùm anh với mấy ảnh cho anh xin đưa mấy đứa về trước, rụng nụ cả đám rồi.

Ông Phước gãi gãi đầu cười trừ, không nghĩ đây là gã bặm trợn lúc mới vô, lời nói đàn hoàng, thái độ bình tỉnh giống như hai người khác nhau. Nó bật cười xua tay.

– Haha không cần đâu, em nói thôi là thôi, không phải gọi đâu. Giờ anh cứ đưa anh em về lo cho anh em.

– Vậy được không thằng em, sợ mấy ảnh trách.

– Không sao, về đi anh, ai đâu mà trách, có gì cứ nói em bỏ qua rồi. Vậy đi.

– Ok ok anh cảm ơn thằng em. Bửa nào ghé qua bên anh chơi, anh em giao lưu coi như tạ lỗi thằng em.

– Haha được, anh cũng đừng có bỏ quán này, rảnh qua ủng hộ tụi em vui rồi.

– Đương nhiên đương nhiên. À Nguyệt ơi!

– Dạ em nè!

Chị Nguyệt đang xì xầm to nhỏ với Misu nghe kêu liền vui vẻ lên tiếng.

– Anh Hải nhắn lời cho ổng xin lỗi thằng Lân. Với em coi bửa nay quán hư hao gì tụi anh xin phép đền bù.

– Dạ chuyện này…

Chị Nguyệt nhìn nó hỏi ý, nó gật đầu, cô nàng tươi cười.

– Dạ hư một phòng hà anh Phước, giờ tụi em chưa kiểm tra kịp đó anh.

– Ừ ừ vậy có gì em kiểm kê giúp anh hư hao rồi báo thẳng anh nhé.

– Dạ để em gọi anh Phước sau nghen.

– Ừ cảm ơn em, báo anh sớm, hư hao tổn thất khách khứa em cứ tính thoải mái. Thôi anh về!

– Dạ anh Phước thong thả nghen.

Ông Phước bắt tay nó và chị Nguyệt một cái rồi phất tay cho mấy ông sau lưng dìu nhóm gã Kiệt ra về, hình như cố tình không để ý tới ông chú Út. Chờ nhóm ông Phước đi hẳn lúc này nó mới để ý ông chú còn đứng ngồi nhấp nhổm tần ngần trong góc. Thực ra do chị Nguyệt nhắc, nếu không nó đã không để ý gì tới ổng. Thấy nó nhìn tới ông chú hơi lảng tránh, hình như suy nghĩ gì đó đã đời rụt rè đi lại bàn nó, không còn cái vẻ khệnh khạng như trước, thậm chí sợi dây chuyền vàng đã giấu sâu trong cổ áo, nhẫn vàng cũng mất tích trên ngón cái.

– Ái chà ông chú sao khúm núm vậy. Không về thu xếp công chuyện nhà cửa ở đây chi nữa?

Nó lười biếng dựa lưng vô chị Nguyệt cười cười, chị Nguyệt cũng cười khúc khích bỉu môi lên tiếng.

– Em nói anh Út rùi hổng nghe em, đã nói ông Kiệt đang hại anh Út rồi hổng tin, giờ hiểu rùi đó. Thui anh Út về dưới đi.

– Cô Nguyệt, cậu Mon nghe tui nói vài lời, tui thiệt bụng xin nhà cô cậu…

– Thôi đủ rồi!

Nó phất tay gằng giọng cắt lời ông chú, ngồi thằng dậy chống hai tay lên cằm cười nhếch môi.

– Bớt diễn đi ông Út. Đang nhức đầu không rảnh ở đây nghe ông lươn lẹo. Tính đường gây áp lực với nhà tui hả? Cũng nhanh trí đó, tưởng bị đánh là có đường lật kèo dùng chuyện bị hành hung để áp lực thương lưởng hả? Haha tui cho ông biết ở đây đánh nhau, anh em của tui bị xử lý tới đâu tụi tui sẵn sàng chấp hành, tui đảm bảo với ông bên thằng Kiệt đã hòa giải, cùng lắm hai bên cùng chấp nhận bị xử lý gây rối trật tự công cộng. Còn ông muốn kiện anh em tui để tăng tội, anh Huy còn ở đây, cứ việc đi vào mà trình bày, kiện cáo bị đánh gì đó cứ thoải mái viết đơn, tui bảo đảm không ai bao che, không ai làm gì ông hết, tui bao luôn cho ông chi phí giám định vết thương luôn, chơi đẹp với ông. Và tui đảm bảo với ông tội nhà ông bà Sáu, một người cũng không thoát.

– Tui…tui không có…tui bị đánh đau quá, sợ…tui thiệt bụng muốn hòa giải, cô cậu cho phép tui nói vài lời…

– Thôi ngừng diễn được ông Út. Ông lớn gấp hai gấp ba tui đó, để mặt mũi về nhìn mặt con cháu. Tui không rảnh ngồi đây nghe ông lươn lẹo, à biết tại sao từ đầu tới giờ tui không để ý tới ông không?

– Cậu Mon thông cảm, mời đầu tới giờ tui thấy cậu còn trẻ nên không coi lời cậu ra gì là tui sai, có mắt mà không thấy lời cậu có trọng lượng nên…

Nó bật cười.

– Haha ông coi trọng lời tui từ đầu hay không nói thiệt không quan trọng, ông nể mặt mũi tui hay không cũng đéo có hòa giải gì sấc, từ đầu kết quả chỉ có một. Đảm bảo với ông một lời tui nói không, ông có kiếm anh Lân hay bất cứ ai trong nhà tui kết quả không hề khác.

– Cậu Mon…cậu ráng chịu khó bàn lại với nhà cậu coi sao. Tui…

– Để thằng ranh con nói người già đời hiểu nhé? Haha con cháu ông làm sai, nếu ông lên đây thật tâm thật bụng nói chuyện đàn hoàng xin hòa giải thì ông phải đi một mình, còn ngại thì đi với một hai người thân bạn bè bình thường vô nói chuyện thẳng thắng, cùng lắm thì hạ mình một chút cho người ta thấy cái tâm, cứ lịch sự, bình thường, nói chuyện đàn hoàng không ai làm gì ông hết. Còn đây bước vô phòng ông đem theo giang hồ nghênh ngang vô gặp người ta, tay chỉ tay chỏ bắt chị Nguyệt phải gọi người này, kêu người nọ ra gặp mà ông kêu thiệt bụng đi hòa giải, ông quen biết vài anh xăm mình hổ báo đi vô đây làm tính ông nội người ta chứ hòa giải cóc khỉ gì. Gặp ai khác yếu thế chắc ông ngồi lên đầu người ta chứ ở đó mà hòa giải. Ông lớn hơn tui nhiều chắc biết cái phép tối thiểu chứ hả!

– Tui…tui thiệt sự…

– Im được rồi chú Út, tui không dư hơi ngồi nghe ông lươn lẹo.

– Eo ôi bảo sao! Hì hì Misu cứ nghĩ do ông í không xem trọng nên Mon giận cả buổi không nói gì đến, hóa ra từ đầu Mon suy nghĩ như này à. Hay thế nhờ…

Nó trợn mắt ngó qua bà cô vừa lên tiếng.

– Nè nè nhìn anh giống người hẹp hòi không hả hả?

– Vâng!

– Nè nói vậy ý gì? Vâng ý gì? Nói cho rõ ràng…nào đi đâu đó?

– Em vào nhà vệ sinh trang điểm tí ạ hihi.

– Ớ từ từ…nói cho rõ ràng.

Vừa định chạy theo kéo cô nàng lại thì có điện thoại. Nó đành ngồi xuống nghe điện thoại. Chị Nguyệt vẫn đang nói gì đó để đuổi ông chú Út đi.

– Alo nghe đại ca!

– Hà hà ở trển rộn dữ mậy?

– Hơ hơ dòng đời đưa đẩy.

– Nghe thằng Bánh nói chú Út nhà thằng Tú qua chơi mày hả?

– Haha nó đó.

– Thằng già còn đó không?

– À còn, đang đuổi ổng.

– Hà hà bắt thằng già đó lại cho tau. Giao cho thằng Bánh tâm sự nhẹ bắt nó ói 1tỉ2 ra. Nó đang cầm tiền thằng Tú đưa hùng tiền đi cọc mua đất, tiền của con Hương đó. Con vợ nó ghê gớm à, sáng tau qua cho mấy bạt tay mới ngoan nói thiệt, thằng già đó cầm tiền đi coi đất cả tháng trời thành ra không có dưới này. Giao thằng Bánh bắt nó ói tỉ2 ra, ghi giấy rõ ràng tự nguyện trả lại nhà gái tiền của hồi môn…à thôi để tao dặn thằng Bánh sau.

– Đù…có chuyện này luôn, vậy thôi không đuổi nữa.

– Haha ói tiền đó ra là gần đủ rồi, chờ tau về đem đống tiền đập vô mặt anh Xí mày.

– Hơ hơ rồi về nhanh nhanh anh eeee.

Nó bật cười tắt máy, ngó thấy cục tiền di động đang được chị Nguyệt đẩy tới đầu cầu thang tầng 1 nó nói lớn.

– Anh Bánh!

– Hả?

– Lôi đầu ông già đó lại dùm em.

– Được!

Ngay lập tức ông Bánh phất tay cho hai ông ngồi ngoài cùng đứng lên đi lại ôm vai bá cổ ông chú dẫn trở lại chổ nó ngồi trong vẻ mặt ngơ ngác bất an của ổng, chị Nguyệt cùng ngơ mặt ra không hiểu. Ông Bánh vừa gặm chân gà nướng vừa đi lại gần nó.

– Sao? Đập nữa hả?

Nó cười cười không nói gì, chờ ông chú bị đưa tới trước mặt mình nó tủm tỉm cười nhìn ổng.

– Còn tiền chứ hả? Cọc đất chưa chú Út?

Ông Út biến sắc lắc đầu.

– Tiền…tiền gì cậu nói tui không…

– Thôi bớt giỡn. Haha…giờ thì tui muốn giữ chú Út lại uống miếng nước ăn miếng bánh từ từ tâm sự rồi.

– Cậu cậu tính làm gì tui?

– Haha! Anh Bánh! Anh Chiến dặn tâm sự mỏng với ông chú này, làm sao cho ổng tự nguyện ói đủ 1tỉ2 ra, tiền của chị Hương nhà mình đó.

– Ok!

Ông Bánh lạnh lùng cười cười gật đầu, nó đứng dậy ôm lấy eo chị Nguyệt dừng lại bên cạnh ông chú.

– Còn quan hệ đường nào lo xoay xở nhờ vả nhanh, không thì liệu hồn ói đủ 1tỉ2 ra cho tui, tiền riêng trước hôn nhân của chị Hương chứ không dính tới thằng Tú nhà ông đâu, ôm hết nhiêu tiền…đi lâu đi xa lắm nha ông chú! Nhà ông bà Sáu đi hết rồi, thêm ông chú đi theo coi bộ mệt à!

Nói xong nó kéo chị Nguyệt qua một bên.

– Chị chút tính tiền hai chầu này dùm em nha, hôm qua đưa tiền ông Lý đi công chuyện hết sạch mà chưa kịp về nhà.

Chị Nguyệt phì cười vuốt ve sửa sang đầu tóc nó.

– Ừa để chị tính, đi suốt hen. Cần tiền hông lấy tiền chị sài đỡ nè.

– À thôi khỏi giờ em đưa Misu về sẵn ghé nhà lấy tiền luôn.

– Giờ cưng về nhà luôn hở?

– Ừ em ghé nhà lấy tiền xong chạy qua massa nhìn một chút.

– Bận gì cứ đi, chị chạy qua chạy lại được, mà bên bển có thằng Vệ với con Kỳ lo rùi, hổng sao.

– Thì ghé nhìn cho có mặt thôi, đâu rảnh ở suốt được.

– Đợt này về nhà cưng khác hùi trước nhiều hen, hùi trước tưng tửng chuyện gì cũng thờ ơ hổng quan tâm, giờ việc nào cũng chịu ra mặt.

– Mấy ổng hành em chạy như vịt ấy. Đau hết đầu.

Chị Nguyệt dịu dàng xoa xoa bóp bóp hai bên đầu giúp nó, mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô nàng làm nó chỉ muốn úp mặt vào người bà cô ngủ vùi. Nhìn dịu dàng, lịch sự vậy chứ lời nói của “má mì” này sức sát thương không nhỏ đâu, nghe cô nàng đối đáp có khi ức chế hơn mấy cô nàng đanh đá chanh chua nhiều, người nghe sẽ bị kiểu giận thì không nỡ nhưng không giận sẽ tức chết. Thấy Misu từ wc đi ra nó đứng dậy vươn vai ngáp một cái.

– Thôi em đi đây, à chị tip cho My, Nhi dùm em.

– My ơi ông bà 9 viết xong chưa? Nảy giờ quên mất tiêu.

– Dạ xong lâu rùi anh Mon.

Nó ngó qua chị Nguyệt.

– Chị lấy điện thoại quay lại cho ổng bả điểm chỉ phòng họ lật lọng nói mình giả chữ ký hay ép cướp tiền người ta, à nói rõ tự nguyện ứng trước bồi thường, còn ổng bả thấy không muốn cứ cho cầm tiền về đừng làm gì ổng bả.

– Ừa chị biết rùi. Kỹ tính quá hà.

– Haha theo mấy ổng riết cũng học được chút đỉnh chớ. Thôi em đi đây, chị tiếp mấy ảnh dùm em.

– Uhm!

Nó đi lại bàn cụng một ly với mấy anh em sau đó ra dấu cho Misu cùng đi xuống tầng, ông chú Út được ông Bánh đưa vô đâu không thấy, chắc chờ nhậu xong mới tính sổ. Tuy đang ăn uống khá vui vẻ nhưng thấy nó đi nhóm ông Bin vẫn nhanh chóng theo sau làm nó cười khổ không thôi. Misu ngồi vững vàng trên xe nghiêng đầu nhìn ra sau chớp mắt.

– Mấy anh ấy đi theo anh Mon cả ngày ạ?

Nó cho xe lăn bánh nhún vai bất lực.

– Gần đây anh có ít va chạm nên mấy anh bên nhà sợ bị trả thù, mấy ổng hơi kỹ tính. Anh thấy hơi không thoải mái nhưng mấy hôm nay từ từ cũng quen, không để ý nhiều.

– Vâng! Việc này bình thường mà anh. Ngoài kia bố, anh trai và các bác em chả mấy khi ra đường một mình. Lúc nào cũng có các anh đi cùng í. Bố bảo đi chung các anh các anh em thành thói quen, đi một mình thấy không thiếu vắng gì đấy. Lắm lúc đi mua mỗi gói mỳ bố và các anh nhà em vẫn bá cổ nhau đi cùng bằng được, bảo đi một mình buồn. Các anh nhà em cũng thế, anh trai em chả khác mấy cứ ra đường chả bao giờ đi mỗi mình, chị dâu bảo ông í đi cùng các anh em còn nhiều hơn đi cùng vợ con. Hihi…

– Haha tình đồng chí bền vững em nhỉ. Anh thì không quen, thích đi một mình, càng thích đi chung con gái hơn.

Misu cong môi lên liếc xéo nó.

– Đấy! Bảo sao lăng nhăng gớm.

Nó trợn mắt bất bình.

– Ớ…lăng nhăng gì? Ai lăng nhăng? Ai nói em anh lăng nhăng?

– Chị Quỳnh Chi ạ!

– Khụ! Cái này…đừng có nghe chị Chi, toàn đặt điều xuyên tạc anh. Anh rất là trung trinh…thiệt! Anh thề!

– Vâng ạ! Rất trung trinh!

Cô nàng bỉu môi, vẻ mặt không tin này nhìn ngứa cả răng, nể người thơm mùi bánh mà bụng nó đang no nên tha cho cô nàng.

– À anh đưa em về hàng bánh còn anh đi đâu ạ?

– Ờ anh ghé nhà tắm rồi chạy qua quán ông anh coi một chút.

– Anh Mon hàng ngày vẫn đi nhiều như này ạ?

– Ừ…dạo này bên nhà nhiều chuyện, thêm chuyện chị Hương nên anh hơi bận.

– Vâng cố lên anh nhé, em gửi lời chúc sức khỏe chị Hương. Có dịp chờ chị Hương khỏe anh đưa chị ấy đến hàng bánh em chơi nhé.

– Ừ được thôi, còn ủng hộ bánh cô chủ lâu dài.

– Hừ! Còn nợ tiền bánh đấy nhé.

– Khụ…ờ ờ vẫn nhớ vẫn nhớ!

– Hihi!

Nói chuyện linh tinh một lúc xe đến quán Misu, nó vẫn thói quen tự mở cửa, đỡ cô nàng xuống xe, nói gì nói xe này hơi cao. Còn chưa kịp chào tạm biệt một bóng người màu đỏ vụt tới như cơn gió.

“Chát”

Bóng người vụt một phát lên mông Misu làm nó giật bắn người, cô nàng cũng ngơ ngác chu môi.

– Uiii đau thế…anh Mon dám đánh mông em!

– Ớ!

Nó giơ hai tay lên cao đứng lùi lại lắc đầu lia lịa phân bua.

– Không có không có! Mặc dù anh muốn lắm nhưng không phải anh!

– Thế ai?

– Hừ! Em nè! Dám bỏ tiệm đi chơi với trai từ sáng tới giờ mới về. Muốn dẹp quán hông Misu!

Misu quay lại dậm chân.

– Con bé này! Sao lại làm thế trước mặt người khác! Ghét thế!

– Hứ dám theo trai đi chơi mắc gì sợ. Em cảnh cáo Misu nha, chị mà đi mất tiêu nữa em cho chị làm một mình, em về quê nuôi vịt.

– Nào! Chị biết sai rồi, đừng bỏ chị một mình…nhớ…em nhớ.

– Hứ!

– Nào có mặt người ngoài, nể mặt chị tẹo nào.

– Hứ để coi…ủa anh này…nhìn quen ha.

Cô nàng quay lại chống hông nhìn nó mắt tròn xoe ra vẻ suy nghĩ, nó cũng đang cố nhớ cô nàng này có phải một trong mấy cô nàng hôm trước đưa chị Quỳnh Chi qua chơi không. Misu che miệng cười hì hì.

– Nào không nhớ anh í à. Anh hôm trước đi cùng chị diễn viên Quỳnh Chi đấy, nhớ chưa?

Cô nàng thắt hai bím tóc hai bên mặt khá dễ thương vội ồ lên vỗ tay.

– A! Em nhớ rồi, ủa…nói vậy Misu! Chết rùi Misu ơi là Misu.

– Sao nào?

– Misu không những trốn đi chơi với trai, giờ còn giành bồ của chị Quỳnh Chi hả? Fan hâm mộ dám giành bồ với thần tượng, hic xì căn đan hơi lớn nghen Misu.

– Khụ khụ…khụ!

Nó ho sặc sụa, ho đỏ mặt tía tay suýt nuốt cả lưỡi trong lúc Misu cũng ngơ ngác đỏ mặt dậm chân.

– Con bé này! Mày điên à?

– Điên gì? Em thấy rõ ràng nè, bắt quả tang giành bồ chị Chi nè.

– Im ngay con bé này! Thích nói linh tinh mất mặt nhau không?

– Nè tính giết người diệt khẩu hen? Em nói thiệt, Misu chơi hơi lớn nhưng em hứa ủng hộ chị mà, hì hì chị em trong nhà mà Misu ha.

– Tức thế! Con bé này điên thật à?

– Khụ! Được rồi chủ tớ hai cô nương tự giải quyết nội bộ đi. Anh xin cáo từ!

Nó vội co giò nhảy luôn lên xe bằng đường ghế phụ cho xe phóng đi mất, ở lại thêm chút có khi cô nàng suy diễn tới mức chừng nào đặt tên con cùng Misu thì sụp đổ thanh danh trung trinh gìn giữ bao lâu nay. Lái xe khoảng nửa tiếng về đến phòng chị Thủy vì qua phòng chị gần hơn về nhà, không biết chị Thủy đem tiền nó nạp hết vô tài khoản chưa, nhưng kệ cứ ghé, dù sao cũng có chút nhớ cô nàng. Nhẹ nhàng mở cửa phòng, không khí lạnh ập vào mát rượi xua đi cái nóng ngột ngạt ngoài trời, cơ thể trắng tinh ẩn sau chiếc bộ đồ ngủ màu xanh mỏng như chẳng mặc gì của chị Thủy làm trong bụng nó nôn nao khó tả. Quen từng milimet da thịt trên người cô nàng nhưng mỗi lần bước vào phòng vẫn không kiềm được ngắm nhìn say sưa. Nó mỉm cười đóng cửa lại cố dời ánh mắt khỏi con yêu nữ trên giường bước vào wc. Tắm rửa dưới dòng nước mát lạnh, đầu nó cũng đỡ đau đi nhiều, trưa nắng liên tiếp suy nghĩ, giải quyết đủ thứ phiền phức làm đầu nó căng thẳng ghê gớm. Thay đồ sạch sẽ tinh tươm, định tự lục tiền rồi đi nhưng thấy chị Thủy trở người làm lộ da thịt bóng loáng như món ăn ngon lành, nó bật cười vì biết bà cô đã thức. Nó mỉm cười dịu dàng leo lên giường hôn lên trán chị, cô nàng lại xoay người sang chổ khác, nó phì cười ôm lấy chiếc eo cong xoa nhè nhẹ khiến cô nàng khẽ run.

– Dậy còn làm bộ, nay có người bày đặt dỗi như con gái tuổi đôi mươi à?

Chị Thủy cong người bỉu môi đẩy đầu nó ra khỏi mặt mình.

– Đi mất tiêu biết bao lâu, chắc hết tiền mới nhớ về với bà chị già nhăn nheo này chớ gì.

– Nhăn gì? Đâu nhăn đâu để em coi coi.

Nó cười vui vẻ chui đầu vào áo ngủ trườn lên hít hà hương thơm giữa hai bầu ngực căng đầy của chị.

– Ư!

Cô nàng rên nhẹ một tiếng như thể đốt lên máu nóng trong người nó rồi ghì lấy đầu nó ép sát vào điểm tròn màu hồng nhạt mê người của mình, con yêu nữ cong người lên tuột khỏi chiếc áo ngủ mong manh. Cơ thể run bần bật hiện ra dưới không khí mát lạnh như chiếu sáng căn phòng, đẹp đến mê người.

– Ư…ư…nhớ muốn chết hà, ư…

Và nó quên đi mọi việc để cuốn lấy cơ thể ngon lành chín mọng của cô nàng yêu nữ, như để bù đắp những ngày vì nhiều việc chằng thể ghé qua. Tính ghé chút rồi đi công chuyện nhưng cái cơ thể hừng hực trước mắt kiểu này, thật không nỡ rời đi, càng không có cơ hội nói mấy câu an ủi.