Mình là vợ chồng mà!!

Khoảng thời gian tôi làm việc bên Malaysia, tôi được đưa tới một căn biệt thự, tráng lệ cao rộng, chưa bao giờ tôi được nhìn thấy một căn biệt thự nào đẹp đến như vậy cả, tôi được sắp xếp ở một phòng riêng, thật sự tôi cũng không biết chủ nhân căn biệt thự này là ai cả, đến nơi tôi đi thăm quan xung quanh. Rồi trở về phòng của mình, sáng mai có thể tôi biết được chủ nhân căn biệt thự này là ai.
Trong khi tôi không có ở nhà, thì hắn tìm đủ mọi cách để đụng mặt với Thiên Thiên, hắn biết Chi và Thiên Thiên đang ở cùng nhau tại căn nhà riêng của chúng tôi, hắn đến với tư cách sẽ là người giúp Thiên Thiên lấy lại công ty, nhưng thật sự đó là cách duy nhất để hắn biết được, mọi hoạt động đó giờ công ty làm việc ra sao, chứ hắn chả có ý gì tốt đẹp. hắn nói chuyện với Thiên Thiên và Chi, hắn tìm cách để tạo một cái gì đó ấn tượng đẹp cho Chi để không bị nghi ngờ, hắn cũng tài thật, không ai nghĩ hắn là kẻ xấu nữa, chỉ có tôi thấy khó chịu về hắn.
– Anh Thắng àh! Số tiền em mượn anh đó, có thể em không trả nổi!
– Trời! em nghĩ anh đến đây là đòi tiền em sao Thiên Thiên.
– Em… em không có ý đó!
– Tờ giấy mượn tiền gì đó, anh đã đốt nó rồi, bây giờ em không còn nợ anh gì cả.( dễ gì hắn đốt, hắn chỉ xạo không chớp mắt thui)
– Trời, anh tự tay đốt một số tiền lớn như thế sao?
– Không lẽ anh bắt em đi tù sao? Anh không thể thấy em chịu khổ như vậy được? mà tiền là gì chứ, giúp em được thì hay biết mấy, nhưng không hề giúp gì được cho em, chỉ càng làm cho em thấy nặng nề hơn thôi.
– Anh tốt với em quá! ( thiên thiên nói như muốn khóc)
– Đừng như thế chứ, anh chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm khi xưa đã gây ra cho em thui.
– Bây giờ em chẳng còn gì cả.
– Sao lại không? Em còn có gia đình caca, chi và anh đấy thui.
– Em… Em….
– Anh đã trả nợ cho em hết rồi ( hắn lại xạo tiếp, tiền của các công ty phá sản đều rơi vào tay hắn, hắn đưa cho Thiên Thiên một tờ giấy, có tất cả chữ kí của các công ty là nợ đã được xóa, tờ giấy đó cũng là giả, do hắn bắt tất cả các chủ công ty, ép buộc kí mà, chỉ lấy chữ kí làm tượng hình thôi, trên thực tế, nợ vẫn còn nguyên)
– Trời nợ đã được trả hết ròi Thiên Thiên àh ( chi nhìn mà như mún hét lên, chi bắt đầu thấy hắn có vẻ thay đổi)
– Em tin anh rồi chứ. Hôm nay chúng ta đi ăn đi, ăn mừng vì Thiên Thiên xóa nợ.
– Nhưng nhưng mà.. ( thiên thiên lưỡng lự)
– Đi đi bà, tui đi chung với bà mà, lo gì ( Chi nắm tay Thiên Thiên mỉm cười)
– UHm, chúng ta cùng đi chung mà. ( hắn đóng kịch giỏi thật)
Thiên thiên cũng phải đồng ý thôi, làm sao từ chối được, khi nghĩ rằng hắn trả nợ hết cho mình chứ, Thiên Thiên bắt đầu biết ơn hắn, buổi tối diễn ra thật vui vẻ, đầy tiếng cười, tiếng cười của hắn không ai biết rằng, tiếng cười này là cười cái ngu ngốc của Thiên Thiên, đã bị lừa một lần như vậy rồi, mà bây giờ bị lừa mất cả công ty cũng không biết, ngay cả số nợ còn nguyên mà cứ nghĩ đã trả hết rồi, hắn cảm ơn trời vì đã cho kế hoạch của hắn tiến triển tốt đẹp như thế, không hề có một trở ngại nào hết.
Hắn cứ nghĩ rằng tôi là một đứa tầm thường, không biết gì về hắn, nhưng hắn đã sai lầm, trở ngại của hắn chính là tôi, hắn không còn quan tâm đến tôi nữa, hắn nghĩ tôi như một con chốt trong quân cờ, thế nào rồi cũng tự chết, không cần hắn ra tay chi cho tốn sức, hắn cũng chưa hề biết tôi bắt đầu tìm ra được bước giải cho bàn cờ ấy.
..
Buổi tối kết thúc, hắn đưa Chi và Thiên Thiên về đến tận nhà, hắn chúc cả hai ngủ thật ngon và mơ những giấc mơ đẹp.
– Thiên Thiên hôm nay đúng là ngày vui của bà đó, nợ của công ty đã được trả hết.( chi cười thật tươi)
– Uhm, đúng là nợ đã trả hết, nhưng tui không thể lấy lại công ty được.
– Trời, caca sẽ lấy lại cho bà.
– Uh, nhưng sao tui lo quá.
– Hì hì… caca của bà mà, tui nghĩ không tầm thường đâu.
– Uh.
– Bà sẽ kể chuyện này cho caca nghe chứ!
– Có thể, nhưng đợi anh ấy về nước cái đã, như thế sẽ hay hơn.
– ờ, tùy bà mún làm gì làm.
– Nhưng Chi cũng không được cho caca biết đó.
– Uhm, hứa, ngủ đi bà, tôi buồn ngủ quá!!!
Thiên Thiên mìm cười khi thấy Chi ngủ như một đứa con nít vậy, Chi chưa có bạn trai, Chi cứ vô tư như ngày nào, chẳng lo nghĩ chuyện gì cà, Thiên Thiên nhìn tấm hình để kế bên giường ngủ, tấm hình cưới của hai đứa, trông thật hạnh phúc, tối đó Thiên Thiên ôm tấm hình ngủ thật ngon.
……
Buổi sáng tôi thức dậy không có Thiên Thiên ở bên cạnh, chỉ có một mình tôi trên giường, tôi thay đồ rồi chuẩn bị biết được chủ nhận căn biệt thự này, cũng chính là người sẽ giúp tôi lấy lại công ty cho cô ấy.
Tôi bất ngờ là trước mặt tôi không phải là một người lớn tuổi hơn tôi nhiều, người đó lớn hơn tôi chừng 2 tuổi thôi, nhưng tôi cảm nhận được gì đó , người đó “giống” tôi, khi cả hai chạm mặt nhau, thì nhận ra chúng tôi đều có một điểm chung. Vì khi gặp một người giống mình, sẽ có một cảm giác rất khác, dù người đó có làm gì đi chăng nữa, vẫn nhận ra. Mọi người xung quanh không ai nhận ra, nhưng chúng tôi thì nhận ra nhau.
– Anh Caca ,anh ngồi đi làm gì mà nhìn tôi như muốn nuốt tôi luôn vậy?
– Ờ ờ… ( giọng người ấy có vẻ trong hơn tôi, giọng con gái mà) chào anh! Sao anh biết tôi.
– Trời có gì đâu, anh qua đây thì tôi phải biết anh chứ, tôi xin tự giới thiệu tôi là Bảo, người sẽ hợp tác làm việc với anh trong hai tuần tới.
– Chào! Anh Bảo!( tôi bắt tay) Còn người phụ nữ đang đứng kế anh là ai vậy?
– Àh! Là vợ sắp cưới của tôi! Cô ấy tên là Jerry!
– Àh! Cô ấy nói tiếng việt được không?
– Chào anh caca. ( giọng jerry)
– Àh! Hân hạnh được làm quen với anh, em có nghe anh Bảo kể, vợ anh bị người ta lừa mất cả công ty phải không?
– Uhm ( tôi buồn bã)
– Đây!( Bảo đưa tôi một sắp hồ sơ)
Tôi lật đật, mở bao hồ sơ ra, đó là những bản hợp đồng Thiên Thiên đã kí, những dự án cải thiện công ty, chúng bị sao chép, đặc biệt Thiên Thiên đã kí vào một tờ giấy tôi đọc mà run cả tay.
– Vợ anh bị lừa một cách rất điêu luyện đó caca, vợ anh đã cho không công ty cho cái tên Đại Bàng mà không hề biết gì cả. Cô ấy chĩ nghỉ là bản hợp đồng đơn thuần, mượn nợ. Nên đã kí vào tờ giấy này ( hắn đưa tay chỉ vào chữ kí của Thiên Thiên)
– Sao mà cho không công ty được?? ( tôi hỏi trong bức xúc)
– Có lẽ tên này phải thân với vợ anh lắm, cũng có thể có đứa giả chữ kí điêu luyện đến mức không ai tin được. Nhưng tôi nghĩ đây là chữ kí giả.
– Sao anh biết đây là chữ kí giả?
– Haha… anh hỏi một câu hơi thừa đó caca àh. Tôi là chuyên gia về dụ này mà, thường các công ty phá sản, đều bị rơi vào trường hợp này, vợ anh cũng không ngoại lệ.
– Không lẽ không lấy lại được công ty sao?
– Vẫn có cách ấy chứ! ( Jerry lên tiếng)
– Cách gì vậy Jerry? Hãy giúp tôi!!!
– Vẫn còn một tờ giấy chưa kí trong cái đống hồ sơ này! Tên này đã sơ xuất không để ý. ( tôi vội lục lại hồ sơ)
– Uhm, đúng rồi, muốn cho không công ty, thì ít nhất phải kí hai bản, nếu chưa kí một bản xem như không hợp lệ.
– Chúng ta chỉ nắm được một chỗ đó thui, nhưng cái tên Đại Bàng không dể nào chịu thua đâu. ( Bảo lên tiếng)
Cuộc đối thoại diễn ra giữa ba người, chúng tôi bắt tay vào công việc, điều tra tên Đại Bàng là ai???
….
Khi tôi ở bên Malaysia, cả nhà tôi tổ chức tiệc cắm trại ngoài vườn tại nhà, khách mời lần này có Chi và Thắng nữa, gia đình tôi đồng ý cho Thắng và Chi dự buổi cắm trại này, vì tan lễ hai người phụ giúp cũng rất nhiều.
Bữa cắm trại ngoài vườn, mỗi người một việc, hắn cũng phụ một tay, lăn xăn làm đủ mọi việc, dựng lều, chạy đi mua than, mua bia, nướng thịt, nói chung cái gì hắn cũng làm, y như là một thành viên trong gia đình vậy, còn Chi và Thiên Thiên phụ làm các món ăn cho cả nhà. Cả nhà tôi được cái ai cũng nấu ăn khéo, bữa tiệc không thể thiếu món soup do vợ tôi làm, không những cha tôi rất thích món đó, mà là cả mọi người trong gia đình, hắn cũng thích món suop do vợ tôi nấu, rất tiếc tôi không ở bên gia đình, nên không được thưởng thức. Mọi người ăn uống vui vẻ với nhau, hát hò nhảy đầm, kể cho nhau mọi thứ từ cuộc sống đến công việc hiện tại.
– Thắng, cháu hiện giờ làm gì, ở đâu? ( cha tôi hỏi)
– Dạ, cháu ở một mình, cháu ở khu phố Phú Mỹ Hưng! Cháu bây giờ làm ăn nhỏ thui àh Bác/
– Ây Cha!!! Một mình mà ở căn biệt thự vậy sao?
– Hì hì… dạ,
Gia đình tôi hỏi thăm hắn vài câu, rồi lại tiếp tục với cuộc vui của mình. Thiên thiên cảm thấy hơi buồn một chút, vì thiếu tôi ở bên cạnh chăn, cô ấy ra vườn gần hồ nước, ngồi một mình, hắn đi tới ngồi bắt chuyện.
– Em sao vậy Thiên Thiên, nhà mình đang vui, sao em ngồi đây một mình?
– Em cũng không biết nữa, chắc thiếu caca.
– Àh! Chồng em đi chừng 2 tuần là về thui.
– Sao anh biết?
– ờ.. hồi nãy anh có hỏi , người nhà nói caca đi công tác xa. ( hắn nói dối)
– ước gì anh ấy có ở đây!!!
– ờ… ( hắn thấy bực mình, nhưng không tỏ vẻ gì hết)
– Trời hôm nay lạnh quá! ( Thiên Thiên lấy hay tay xoa vào nhau)
– Em mắc áo khoác anh nè ( hắn cởi áo khoác, khoác lên cho Thiên Thiên)
Hắn cùng Thiên Thiên ngồi nói chuyện ở gần hồ bơi, nói chuyện vui vẻ với nhau, Thiên Thiên chợt nhìn kỉ khuôn mặt của hắn, lòng của cô ấy bắt đầu lung lay, nhưng cô ấy chợt nhanh xóa nó đi, cô ấy không được có tình cảm với hắn, cô ấy đã là vợ của tôi rồi, hắn phát hiện ra cái nhìn đó của Thiên Thiên, làm cho hắn nhớ lại khi xưa, lúc Thiên Thiên nói rằng Thiên Thiên yêu hắn. Hăn cười trong lòng đắc chí, thỏa mãn được cái đích hắn sắp nắm lấy.
Hắn bảo vào bên trong lấy ít đồ ăn ra, Thiên thiên đợi hơi lâu đứng lên để đi vào trong, nhưng không ngờ Thiên Thiên bị trượt chân, ngã nhào xuống hồ nước, cô ấy vẫy vụa, nhoi lên nhoi xuống dưới mặt nước, cô ấy la lên ” cứu”, “cứu”, “cứu”, lúc đó, cả nhà không ai nghe thấy cả, vô tình điện thoại reng, caca gọi về, muốn gặp Thiên Thiên, Lâm đi ra ngoài hồ, không thấy ai, nhìn xuống hồ thì thấy Thiên Thiên đang chiềm ở dưới đó, Lâm lập tức nhảy xuống cứu Thiên Thiên lên.
Còn hắn từ một góc tối , lấy ống nhòm quan sát cười nhếch miệng, hắn giả đò chạy ra xem có chuyện gì vậy, hắn nhào vô hô hấp nhân tạo cho Thiên Thiên, dùng lực tay đẩy nước ra. May sao mà Thiên Thiên tỉnh lại được, cả nhà đưa em vào phòng nghĩ ngơi. Trong khi đó Caca chờ dt lâu quá, không biết chuyện gì đang xảy ra ở nhà, cúp máy lát đành gọi lại.
Cả nhà tôi cám ơn hắn rất nhiều, vì đã cứu Thiên Thiên. Thiên Thiên ở trong phòng mệt mỏi, sao lại có cái chuyện xấu như thế xảy ra. Tôi gọi điện thoại lại lần hai:
– Alo! Xin hỏi ai đầu dây đó ( hắn bắt máy)
– Hả? ai vậy? ai đang ở bên đó, tôi là caca.
– Àh ! caca hả? tôi thắng đây!
– Anh đang làm gì ở nhà tôi vậy? ( tôi bắt đầu thấy điên lên)
– Àh! Gia đình anh mời tôi dự tiệc.
– Cho tôi nói chuyện với vợ của tôi( giọng tôi hơi nghiêm)
– Vợ anh không nói chuyện được đâu, cô ấy vừa thoát chết đấy!!!
– Cái gì? Vợ tôi làm sao? Cái gì mà thoát chết hả?
– Cô ấy bị trượt chân xuống hồ nước, tôi đã hô hấp nhân tạo cho vợ anh đấy!
– Cái gì?( tôi quát lên) cho tôi gặp cha của tôi.
– ờ đợi chút… ( hắn toại nguyện cho tôi biết, một cách thích thú)

– Gì vậy con trai của cha! ( hắn giả giọng cha tôi >”< ) - Vợ con sao rồi cha? - Uhm, nó đang nằm trong phòng với sự chăm sóc của Chi. - Cha! Cha không được để Thắng lại gần cô ấy! ( tôi lo lắng) - Sao vậy con? Cha thấy nó được mà!( hắn đang tự khen mình) - Được cái gì không biết nữa, nói chung kiu Thiên Thiên tránh xa hắn ra ngay lập tức ( tôi nổi giận) - Phải có lý do chứ con, hắn là người mới cứu vợ con mà! - Trời ơi!!! Cha làm sao vậy hả? - Uhm, uhm cha biết rồi, chỉ là cha thắc mắc thôi. ( hắn ko mún mình bị bại lộ) - Nói chung là vậy áh!!!! Hắn thật là đê tiện, giả giọng cha tôi, để gạt tôi, hắn biết được, tôi bắt đầu không ưa hắn, nhưng hắn nghĩ tôi đang ở xa đến tận chân trời, có chuyện gì cũng chằng hề về nhà kịp, hắn tha hồ thực hiện kế hoạch tuyệt vời của hắn.