Lặng

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Lặng

Tác Giả : Đang cập nhật

Danh Mục: Truyện Gay

Thể Loại:

Lượt Xem: 2741 Lượt Xem

Việc chúng tôi thân nhau khiến một số người tỏ ra vui vẻ và một số khác thì không. Tiêu biểu như các thầy cô trong giảng đường, họ vui mừng ra mặt khi thấy kết quả học tập của Nhi có nhiều tiến triển. Họ sợ thế lực nhà cô và họ nghĩ nhờ tôi mà Nhi học tốt hơn, họ tin rằng Nhi là một con đần ham chơi hơn là một đứa con gái thông minh nhưng chán đời và bỏ bê việc học. Dù sao thì chúng tôi cũng không bận tâm tới chuyện đó lắm. Với chúng tôi lúc đó, chỉ cần cảm thấy vui là được. Mọi chuyện khác không đáng quan tâm.

_ Mày yêu nó hả? – Một đứa cùng lớp kéo tôi lại góc khuất hỏi.

_ Ai?

_ Con Nhi? Mày yêu nó hả? – Nó lại hỏi.

_ Sao mày lại hỏi vậy?. – Tôi hỏi dò.

_ Mày không nghe người ta nói gì về nó à? Cả đống lời đồn đại từ hồi nó mới vào trường tới giờ đó. Đừng có ngu mà lao đầu vào yêu nó, không là mày sẽ hối hận cả đời đó con.

_ Chuyện gì mà mày làm thấy ghê vậy? – Tôi bắt đầu thấy khó chịu với cái kiểu nói xấu sau lưng của đứa bạn đã học cùng suốt một năm đại học của mình.

_ Mày không muốn biết lý do vì sao nó bị học lại à? Mấy thằng học chung với nó hồi trước kể quá trời luôn mà mày chả biết gì hết. Cứ xà nẹo với nó hoài đi. Mày mà yêu nó rồi là mốt tàn đời mày luôn. Có hối cũng không kịp đâu ngốc ạ.

_ Muốn nói gì nói đại ra luôn đi. Mày vòng vo hoài mệt quá. – Tôi bực bội.

_ Nó là ô môi á. – Con bạn thì thầm vào tai tôi rất chi là nhịp nhàng theo từng hơi thở, mắt liếc quanh dò xét. – Hồi trước nó thích bà cô dạy môn triết học gì đó rồi bị phát hiện, chồng bả tới tận trường dằn mặt luôn, rồi bị làm ầm lên.. tới mức mém bị đuổi học. May mà nhà nó có tiền nên mọi chuyện mới bị ém nhẹm á. Mày cẩn thận nha… Mốt có gì đừng trách tao không báo trước.

Tôi nhìn con bạn cười buồn. Vậy ra người bạn tôi mới quen là les đấy, ra người nó yêu lại là con gái đấy chứ chẳng phải con trai đâu và ra đó là một trong các lí do nó lại hỏi tôi có phải là gay không đấy… Tất cả thật sự buồn cười. Tôi nên vui hay nên buồn nhỉ?

Chả biết, có lẽ tôi vô cảm rồi. Tôi lại có một cảm giác thật tức cười. Cuộc đời như một vòng quay nhỏ. Không cần biết tới ai, nó chỉ biết chầm chậm quay.

_ Mày sao vậy? – Nhi hỏi , cố múc cái món hầm gì đó vào chén tôi. – Ăn đi, khóc riết mắt mày sưng húp rồi kìa. Cái thằng này, chuyện của tao, tao không khóc thì thôi cớ chi mày khóc… mà mày đang nghĩ về cái gì vậy?

_ Tao nhớ lại cái hồi tao mới gặp mày. Hồi đó mày bị tụi con gái trong lớp đồn tùm lum chuyện… Nhớ không? Lúc đó tao với mày mới biết nhau à.

_ Uhm, hồi đó mày dữ thấy ớn, con trai gì mà… Tát tao một cái đau điếng. – Nó cười hì hì, mắt vẫn không thoát khỏi nỗi buồn man mát – Tới tận bây giờ tao vẫn còn cảm thấy đau này.

Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt của nó khi nhìn con bạn kéo tôi ra góc cửa. Cũng đôi mắt đen nhánh buồn rười rượi nhưng chẳng hé được nửa lời. Lúc đó tôi tức lắm. Tôi tự hỏi tại sao người nói cho tôi biết lại không phải là nó mà lại là một đứa nhiều chuyện nào khác. Khi tôi hỏi, nó cũng chỉ cười và bảo “ Uhm, vậy giờ mày biết rồi đó. Cũng như nhau thôi mà” Để rồi hậu quả sau đó không chỉ là một cái tát nảy lửa mà còn thêm cái tin đồn về việc tôi bị nó lừa tình diễn ra suốt mấy tuần sau đó.

Nhưng rồi tôi cũng bình tâm lại. Đã suy nghĩ, đã trằn trọc… Chúng tôi chẳng có lí do gì để giận hờn nhau cả. Cũng một phần là do tôi không hỏi rõ ràng, và việc đánh một đứa con gái là một điều thật sự tồi tệ. Thế là chúng tôi xin lỗi nhau. Chúng tôi lại là những người bạn tốt. Một tình bạn không phân biệt giới tính. Tôi hi vọng thế.

_ Hôm nay mày đi đâu à? – Nhi hỏi. Nó vẫn đang lui cui trong bếp chuẩn bị bửa điểm tâm sáng. Cái con, thời đại nào rồi mà xung quanh nó lúc nào cũng chỉ thấy toàn mùi bếp núc. Chả bằng tôi, đến cái nồi cơm điện cũng chớ mong tôi đụng vào.

_ Hôm nay kỉ niệm hai năm quen nhau của tụi thằng Tân. Tao đi mua cho tụi nó cái áo. Coi như quà… mừng từ giờ tới cuối đời của tao dành cho tụi nó. Còn mày , ráng nấu mấy món ngon ngon đi. Tao gọi tụi nó rồi. Chiều nay liên hoan ở nhà mình.

Dắt xe ra cổng, tôi chậm chạp lượn lờ vòng vòng thành phố. Tôi vốn là một kẻ sống theo chủ nghĩa bất cần thành ra về phương diện quần áo tôi không có tài lựa chọn cho lắm. Trước giờ tôi chỉ toàn thấy được là mua, thấy bình dân là mặc. Nhưng lần này thì khác, tôi muốn mua tặng hai đứa bạn một cái gì đó thật đặc biệt. Một thứ mà mỗi khi tụi nó nhìn vào sẽ nhớ tới tôi. Một thứ mà không bao giờ tụi nó quên được.