Lặng

Tác giả: mui-mui
Summary: Cuộc sống vẫn luôn là một sự lựa chọn. Có những thứ dù có sai lầm bạn vẫn luôn có thể dừng lại và đổi hướng. Nhưng cũng có những quyết định… Chỉ một lần vô tình, bạn sẽ đánh mất tất cả.iu

lang

_ Bác sĩ không đùa với tôi chứ? Sao có thể…?

_….

Uhm… Vậy là.. tôi sẽ chết. Tôi bật cười khi nhận tờ giấy xét nghiệm từ tay người đàn ông mặc chiếc blu trắng thấm đẫm mùi thuốc sát trùng. Thật ngộ khi biết số phận mình lại được định đoạt dựa trên một mảnh giấy vụn với chi chít những con chữ. Vậy là tôi phải chết đấy, một chàng trai chỉ mới vừa bước qua cái tuổi hai mươi hai chưa được vài ngày… Và chỉ vậy, tôi sắp phải chết.

Có ai hỏi cảm giác của tôi như thế nào không nhỉ? Uhm thì cảm giác ấy… lại một không khí thật buồn cười, bởi vì thật lạ là tôi không thấy khó chịu vì điều đó. Tôi không hề đau lòng khi biết mình sắp phải chết. Phải, không hiểu sao tôi lại cảm thấy thật dễ chịu… Cuối cùng tôi cũng sẽ chết. Tôi lại cảm thấy thế… Cuối cùng tôi cũng có thể chết.

Tôi sinh ra trong một ngôi nhà khá bận rộn. Tôi không có ông bà, tôi cũng chẳng có anh chị em. Cha mẹ tôi thì vốn là những con người yêu công việc, họ yêu tiền. Và vì vậy, họ không yêu tôi, cũng phải thôi, tôi thì có gì hơn ma lực của đồng tiền để họ yêu thương cơ chứ. Nhưng cũng chẳng sao, tôi vẫn sống, vẫn khỏe mạnh và vẫn có thể là một con người như chính bản thân họ hi vọng. Tôi bắt đầu biết tự lập từ khi tôi vừa bắt đầu biết suy nghĩ, tôi tự biết tắm rửa, ăn uống và tự chăm sóc bản thân mình. Tất cả đều không tới nổi quá tệ. Cứ thế từ từ tôi vượt qua cái tuổi mười tám và bắt đầu đặt chân vào ngưỡng cửa đại học. Hôm nay tôi đã là sinh viên rồi đấy.

Nhìn cánh cổng đại học trước mặt, sao mà bề thế đến vậy, sao mà đông đúc và ngột ngạt đến vậy… Tôi ghét sự ồn ào. Lặng lẽ ghi danh, lặng lẽ đặt chân vào nơi tôi sẽ chôn chân suốt bốn năm dài đằng đẳng. Ngó cái ngành tôi sắp phải học. Tất cả đều theo ý muốn của các bậc phụ huynh đấy… Và tôi lại thấy buồn cười.

Tại sao tôi luôn phải sống cho họ. Và khi nào tôi có thể tự sống cho bản thân mình?

Vẫn lại là rất nhiều câu hỏi không có lấy một câu trả lời, Vì ai sẽ trả lời cho tôi chứ? Trong khi bản thân họ cũng chẳng bao giờ có lấy một câu trả lời cho chính bản thân mình. Với tôi.. sống có lẽ chỉ là một sự chờ đợi. Tôi chờ để được chết.

_ Bác sĩ nói sao? – Nhi hỏi khi thấy bóng tôi bước ra từ cổng bệnh viện.

_ Ổn, sẽ không sao cả… Mày không phải lo, chưa chết được đâu. – Tôi nhìn nó cười.

Con bạn nhìn tôi như muốn nói gì đó thì lại thôi, nó leo lên xe vụt đi như bay và ngân nga hát một giai điệu buồn thảm nào đó mà có đánh chết tôi cũng chả biết là bài gì… Bởi, tôi không phải là một kẻ yêu âm nhạc cho lắm. Tôi ghét những thứ đem lại cuộc sống cho nhân loại. Tôi ghét sự tồn tại.

_ Trông mày tệ lắm…

Nhi nhìn tôi qua kính chiếu hậu mà thở dài. Tôi buồn cười vì cái vẻ mặt sầu đời của nó. Nó, một cô nàng hay mộng mơ nhưng cũng là người rất thấu tình đạt lí. Nó là người hiểu tôi nhất. Trong tất cả bạn bè, tôi mến nó nhất. Tôi quen nó khi tôi bắt đầu học năm thứ hai đại học. Đó là khi tôi mới thử bắt đầu sống cho bản thân mình. Tôi hi vọng được tồn tại vì một thứ gì đó khác, không phải vì trách nhiệm. Và tôi gặp Nhi.

Khi đó, nó là đứa ở lại lớp. Nhi vì nợ môn quá nhiều, cộng thêm một mớ scandal mà nó đã gây ra với mấy thầy cô bộ môn nào đó. Cũng nhờ ba má nó giàu nên chèn ép bọn cấp trên để nó không bị đuổi nhưng nó phải học lại. Và Nhi vào cùng lớp với tôi…

Vậy là chúng tôi vô tình làm bạn từ đó. Tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên tôi vào lớp. Hôm đó trời mưa to lắm, áo tôi ướt gần hết và tóc tai tôi bết lại thành từ lọng khá dài ôm lấy đôi gò má đang tái đi vì lạnh, chiếc kính gọng vuông lấm tấm nước khiến tôi không nhìn rõ được bất kì thứ gì trước mặt. Tôi cố bước vào lớp và chui tận bàn cuối để không ảnh hưởng tới sự tập trung của mọi người.

Nhi ngồi đó từ trước, nó nhìn tôi mà bật hỏi một câu thật nực cười, tới tận bây giờ tôi vẫn còn ngạc nhiên tự hỏi vì sao nàng ta lại nghĩ vậy.

_ Cậu là gay à?

Bạn không thể đoán được vẻ mặt của tôi lúc đó như thế nào đâu. Quả thật chính tôi cũng không nghĩ mình lại có thể cười trước một câu nói thiếu tế nhị đến thế. Cô nàng khiến tôi như một thằng ngốc không hơn không kém.

Cũng vì câu nói đó mà cuối buổi học, tôi được khao một bữa KFC no cứng cả bụng để tạ lỗi. Rồi chúng tôi bắt đầu làm bạn từ khi ấy. Tôi bắt đầu hiểu cô ấy nhiều hơn, và ngược lại, Nhi cũng là người hiểu tôi nhất.

_ Hôm nay mày muốn ăn gì? Tao nấu cho. – Nó nhìn tôi cười buồn.

_ Hôm nay làm gì mà tốt với tao rứa? Bộ hôm nay bà già kia không rủ mày đi đâu chơi à? – Tôi với tay lấy túi bắp đã mua trên đường về nhà.

_ Chia tay rồi. – Nhi vẫn mãi miết xắt đống củ quả gì đó dành cho món hầm của nó. Nó nói, giọng đều đều – Người ta có người khác rồi, trẻ đẹp hơn tao, sinh viên Bách khoa, học giỏi, biết tự lập lại giàu có , hiểu chuyện, gia đình người đó cũng không phiền phức như gia đình tao…Nên người ta đòi chia tay. Dù sao thì…

_ Đồ chó…

Tôi bật khóc và lao tới ôm lấy nó. Chả hiểu sao tôi thấy thương nó lạ lùng… Nó không phải là một đứa yếu đuối với cái kiểu nửa vời như bọn ở trường vẫn hay đội lên nó. Nó đẹp một cách nam tính nhưng cũng không có nghĩa là nó không có vẻ nữ tính của một cô gái mới lớn. Nó hay mơ mộng nhưng điều đó cũng chẳng nói lên điều gì ngoài việc nó cũng là một con người như tất cả mọi người. Nhi chưa bao giờ khiến người khác phải lo lắng. Nó luôn cố để mọi người yên lòng vì nó. Nhưng lúc này đây, nhìn nó đứng lặng trong căn bếp ngột ngạt, không thể khóc, cũng không thể làm bất cứ điều gì để dành lấy thứ nó ao ước…

Yêu là vậy sao? Nếu yêu là đau khổ. Vậy thì tôi chẳng muốn yêu đâu. Tôi chẳng muốn mình trở nên vô dụng… Con người sao mà nhỏ bé quá. Tôi chỉ có thể khóc. Khóc thay cho đứa bạn không thể khóc này vậy. Và tôi khóc cho bản thân tôi nữa. Một kẻ sắp phải chết.

Sau cái lần Nhi đãi tôi ăn KFC, chúng tôi bắt đầu thân nhau một cách nhanh chóng. Đi bất kì đâu, ăn bất kì cái gì và làm tất cả mọi việc. Chúng tôi đều ở cạnh nhau… tất nhiên trừ những lúc tôi phải ở nhà làm tròn nghĩa vụ của một đứa con ngoan và các nhu cầu cá nhân chỉ cần sự hiện diện của mình tôi. Ngoài những chuyện đó ra, chúng tôi như hình với bóng.