Lặng

Có lẽ biết, cũng có thể là không biết. Nghe có vẻ lạ nhưng việc tôi quen với Văn là một điều thật sự rất phi thường. Tôi và cậu ta khác xa nhau lắm. Cha mẹ tôi là kiểu người buôn bán nhỏ. Họ thường đi xa làm ăn và chẳng bao giờ để tâm tới con cái lấy một lần. Họ là kiểu người rất mê tiền và sĩ diện hảo, đó là một trong những lí do họ đá tôi ra khỏi nhà khi tôi vừa bước chân vào con đường không mấy tươi sáng này.

Về phần văn,Gia đình cậu thuộc tầng lớp trung lưu có đầu óc thông thoáng. Cha cậu hiện là bác sĩ tâm lí cho một bệnh viện khá nổi tiếng, ông là một người cha hiểu chuyện và biết thông cảm. Mẹ Văn thì ngoài việc là bác sĩ khoa nhi bà còn đang tham gia cho hội Phụ nữ, một nơi chuyên đấu tranh dành quyền lợi cho những người yếu thế và trẻ em cơ nhỡ. Cậu có một gia đình tuyệt vời đến trên cả hoàn hảo.

Và rồi chúng tôi đã gặp nhau đấy. Tôi gặp Văn trong một buổi giao lưu của hai trường. Cậu nhìn tôi và bảo tôi có đôi môi rất đẹp. Thật nực cười khi một thằng con trai lại chỉ vào môi bạn mà nói “ Môi bạn thật đẹp”… Nghe có vẻ bệnh bệnh sao đấy, nhưng nhờ vậy tôi bật cười và chúng tôi bắt đầu là bạn.

Quen Văn một thời gian dài, tôi không thấy chổ nào có thể chê trách được ở nó. Văn học giỏi, luôn quan tâm chăm sóc tôi và đặc biệt nó chưa bao giờ làm bất cứ hành động nào khiến tôi phải bận tâm suy nghĩ. Nhiều khi cậu khiến tôi tự hỏi, có phải cậu ta thích tôi không? hay chỉ là do bản thân tôi hoang tưởng… Quả là có trời biết được.

Dù gì thì cũng đã quá muộn rồi. Tôi cũng chẳng cần phải suy nghĩ.

_ Cái này cho mày. – Tôi đưa Nhi cái áo. Đám kia sau một trận oanh tạc giờ đã nằm xếp lớp chả biết trời trăng gì rồi. – Tao nghĩ nó hợp với mày lắm đó.

_ Còn cái này thì hợp với mày à?

Nó quăng tờ giấy xét nghiệm vào mặt tôi. Nước mắt con bé ứa ra. Lần đầu tiên trong từng ấy năm tôi thấy nó khóc. Nhi tức tưởi, nó cố kìm những giọt nước đang lăn ngày một nhiều hơn trên đôi ghò má bé nhỏ.

_ Mày khóc cái gì… chuyện của tao, tao không khóc thì thôi… mắc gì mày khóc.

Nói thì nói nhưng tự nhiên tôi cũng bật khóc. Lần đầu tiên tôi mới biết nước mắt lại đắng chát đến thế. Nếu thời gian quay ngược trở lại… Thì có lẽ tôi sẽ không phải chết.

Từ sau cái ngày nhận được tờ xét nghiệm, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ phải chết. Tôi vẫn còn quá nhiều điều để hối tiếc. Một tương lai còn rất tươi sáng để tôi hướng tới, một tình yêu còn rất mới mẻ để tôi nếm trải… Vậy mà … tôi sẽ phải chết đấy…

Tôi chẳng thể làm gì… ngoài ngồi đây và khóc.

_ Bé, muốn đi với anh không?

Một gã thanh niên trông cũng sáng sủa gọi tôi. Chẳng hiểu vì nguyên cớ nào… tôi lại đi theo gã. Vậy là cái trong trắng của một thằng con trai trong tôi mất “ lãng mạn “ vậy đó. Tôi hận cha mẹ mình, tôi hận cái bất lực của bản thân mình. Tôi muốn vượt ra khỏi sự kiềm kẹp và cái giá mà tôi gánh phải là mạng sống của chính mình.

Chỉ đúng một lần tôi chạm vào lằn ranh của số phận và tôi phải trả một cái giá quá lớn.

_ Mày sẽ chết thật sao? – Nhi vẫn ôm tôi thật chặt, cô nàng vẫn không kiềm được nước mắt.

_ Uhm… có lẽ sẽ không quá sớm. Nhưng chắc tao sẽ chết. – Tôi nói như thể mình là một triết gia đã thấu hiểu sự đời… Tất cả chỉ là cát bụi. Sinh ra là cát bụi khi chết cũng sẽ trở về với cát bụi. Chỉ là một khoảng lặng trong trục quay của thời gian.

_ Dù mày có ra sao.. tao cũng ở bên cạnh mày. Cũng như mày luôn bên tao vậy. – Nhi thút thít – Quân, tao yêu mày lắm…

_ Tao cũng yêu mày lắm Nhi à…

Và tôi khóc… chả biết khóc tới khi nào nữa chỉ biết cứ thế mà khóc, đến khi tôi giật mình tỉnh lại thì Tân, Phúc và Văn đã thức. Tụi nó nhìn tôi cười khì khì và chê tôi uống yếu quá. Chúng tôi lại cùng nhau ăn sáng, nói toàn những chuyện trên trời dưới đất. Chúng tôi bàn về tương lai, về cuộc sống. Tân nói nó sẽ cố để dành tiền và lập một công ty riêng. Phúc thì bảo sẽ cố gắng học làm một nhà thiết kế nổi tiếng và khi nó hai mươi lăm tuổi sẽ xin một đứa con về nuôi. Còn phần Văn… nó chỉ cười mà chẳng nói được điều gì.

Đến tận lúc tôi tiễn chúng ra cửa. Văn ôm nhẹ lấy tôi và đeo vào cổ tôi sợi dây với một nửa trái tim trên đó. Môi cậu khẽ thì thầm những âm thanh khiến tim tôi như ngừng lại.

_ Tao cũng yêu mày lắm Quân à…

Chả hiểu sao nước mắt tôi không thể rơi được nữa. Tất cả như đông đặc trong cái khoảnh khắc mong manh đó. Nếu còn có thể sự lựa chọn… tôi hi vọng mình sẽ không chết.

………
Hết