[Lại có chuyện để kể] NGUYỆT ( Đã END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: [Lại có chuyện để kể] NGUYỆT ( Đã END )

Tác Giả:

Lượt Xem: 468 Lượt Xem

-XI-

Sau khi quay về, có mấy việc cần sắp xếp trước khi tôi tập trung vào thiết kế ý tưởng cho khu nghỉ dưỡng. Tôi có một buổi nói chuyện với Nguyệt về quan điểm nuôi dạy con bé và tôi cũng có chút muốn biết cuộc sống hiện tại của Nguyệt, tôi thực sự không biết chút gì, tôi cũng không muốn những rủi ro xảy ra khi tôi cô sẽ trông con bé trong mấy tháng hè.

– Anh không muốn trói buộc con bé trong những quy tắc cứng nhắc, con bé phải có khả năng tự xử lý tình huống trong những hoàn cảnh khác nhau. Anh dậy con các chuẩn mực cơ bản, giải thích cho con bé những điều đúng sai, uốn nắn khi con chưa xử lý đúng mực. Con bé rất trưởng thành và có chủ kiến. Em đã nghe ai phàn nàn về cách hành xử của con bé chưa?

– Vâng.

– Chính vì vậy, anh không muốn em mang những quy tắc mà em đã sống trong suốt thời gian qua để áp dụng cho con bé. Em hãy quan sát con bé thật kỹ, có thể hỏi con bé tại sao, chứ không phải phán xét đúng sai ngay lập tức. Nếu em không bằng lòng điều gì hãy nói chuyện với anh.

– Vâng.

– Sao em cứ vâng không vậy? Em không hỏi thêm à?

– Em … em …

– Nếu em không có chủ kiến, vậy anh sẽ đưa cho em chủ kiến. Em hãy hỏi con trực tiếp, nếu em thấy con có gì chưa được. Ít nhất em sẽ hiểu được nguyên nhân.

– Vâng.

– Thôi được rồi. Còn một việc nữa anh muốn bàn với em, đó là việc học của con. Sang năm con sẽ theo cả học đàn ở học viện và học văn hóa. Em có ý kiến gì không?

– Ở nhạc viện có dạy văn hóa, để con học luôn ở đó được không anh?

– Không. Anh không đồng ý vì học viện sẽ chú trọng nhiều hơn đến học nhạc, văn hóa sẽ bị xem nhẹ. Anh muốn con gái phải học cân bằng giữa học văn hóa và năng khiếu.

– Vâng, vậy ý anh như thế nào?

– Anh sẽ cho học trường dân lập, hệ thống dân lập lớn nhất này chắc em cũng biết? Con sẽ được học theo chương trình theo hệ thống của Mỹ và kết hợp cả chương trình của Việt Nam. Ở đó họ sẽ tạo điều kiện để con phát triển toàn diện. Điều mà trường công không có.

– Nhưng ở đây chi phí rất đắt.

– Đắt xắt ra miếng. Anh sẽ có đủ khả năng để lo cho con.

– Anh … anh …

– Em có ý kiến gì à?

– Không … chỉ là … em … con đã rất may mắn gặp được anh.

Cô xụt xịt, nước mắt rất nhanh tràn ra đầy mặt. Chờ một lát cho cô dừng khóc, tôi tiếp tục.

– Vì đó là con gái anh. Chính vì vậy, anh không muốn con gặp những rủi ro trong quá trình con trưởng thành. Anh thực sự lo ngại từ phía em.

– Em không vấn đề gì. Em cũng yêu con.

– Không phải bản thân em, mà là người xung quanh em. Đến bây giờ anh chỉ biết mỗi tên, nghề nghiệp của em, còn lại là sự bí ẩn. Liệu em có thể cho anh biết được không? Chỉ có như vậy, anh mới có thể có biện pháp để bảo vệ cho con.

Tôi thẳng thắn hỏi Nguyệt.

– Em … được em kể anh nghe.

Cuối cùng tôi cũng biết thêm về cô. Cô cũng là một sinh viên tại học viện âm nhạc nơi con gái tôi sắp vào học. Con gái tôi là kết quả của tình yêu mù quáng đầu đời của cô với một nhạc sỹ kiêm nhà phê bình nghệ thuật lớn tuổi, tôi không có ấn tượng gì, chắc cũng chẳng nổi tiếng lắm. Ông ta cũng là người xin cho cô một xuất học bổng âm nhạc du học hai năm tại châu Âu, khi cô có mang con gái tôi, ông ta thẳng thừng từ chối và yêu cầu cô phá bỏ. Với tính cách của cô, tất nhiên cô không nỡ và vẫn hi vọng ông ta thay đổi, kết quả cuối cùng là cái thai quá to và cô không thể bỏ được nữa. Con gái tôi được sinh ra, cộng thêm gia đình hắt hủi đã bị cô vất bỏ để chọn lựa đi du học hai năm. Khi đi du học cô được một anh chàng nhạc sỹ cũng đang du học cưu mang và đã nhận lời yêu anh ta cho đến bây giờ.

Tôi thở dài, cô vừa đáng thương vừa đáng trách. Đáng thương vì tính cách nhu nhược của cô không thể tự giúp bản thân đánh giá đúng sai cho một mối quan hệ mù quáng, đáng trách vì tính cách nhu nhược của cô lại đưa cô đến một lựa chọn đơn gian nhất cho cô.

– Chính vì vậy, anh muốn con gái phải mạnh mẽ, có chủ kiến và biết nhận định đúng sai trong mọi tình huống.

Tôi dồn thêm một câu để khẳng định việc cô không thể can thiệp quá sâu vào cuộc sống của con gái tôi.

– Vậy em định thế nào với anh chàng nhạc sỹ? Tính cách anh ta như thế nào?

– Em cũng không biết, anh ấy chưa bao giờ nói với em dự định tương lai.

– Lần trước em bảo em đã giải phóng cho em là như thế nào?

– Em … em bảo với anh ấy là em muốn dừng mối quan hệ với anh ấy.

– Sau đó thì sao?

– Anh ấy đầu tiên đồng ý rồi, nhưng sau đó lại đến van xin em đừng bỏ anh ấy.

Tôi chán nản, không biết để cô gần con gái tôi là đúng hay sai?

– Thế này đi, anh không đánh giá quan hệ của em hay kế hoạch tương lai của em, nhưng anh phải chắc chắn rằng anh ta sẽ không ghen hay hiểu lầm quan hệ của em với anh và con gái. Em hãy hẹn anh ta để anh nói chuyện cụ thể, anh nói trước anh sẽ không nói em là mẹ con bé. Em sẽ chỉ là cô giáo dạy nhạc của con bé, ngay cả mẹ nuôi cũng không phải. Anh sẽ trả tiền tất cả những buổi em đến trông con bé, coi như tiền dạy nhạc. Được không?

– Em … em … vâng ạ.

Tôi đợi mấy ngày mà không thấy Nguyệt nói gì về việc gặp anh chàng nhạc sỹ. Đúng lúc đó thằng Thuận gọi điện thông báo giấy phép xây dựng khu thương mại đã xong, chuẩn bị mở thầu chọn công ty xây dựng. Thế là tôi lại phải lên trên đó cùng với hai cậu kiến trúc sư. Sau này hai cậu ta sẽ thay phiền nhau ở trên đó cho đến khi công trình xây dựng xong. Đợt này đi mất mấy ngày vì còn chọn lựa công ty xây dựng, có rất nhiều hạng mục của chúng tôi có yêu cầu xây dựng đặc biệt.

Tôi định đưa con bé đi cùng, vì tôi cũng không tin tưởng Nguyệt, nhưng cuối cùng cô cam đoan sẽ không để xảy ra chuyện gì và con gái tôi cũng muốn ở nhà để luyện đàn, nên tôi cũng đồng ý với một bụng lo lắng và hi vọng sẽ không xảy ra việc gì với con bé. Trước khi đi, tôi lắp ở nhà hai cái camera và mua cho con gái tôi chiếc điện thoại đi động loại dành cho trẻ em để liên lạc.

Trong thời gian ở trên đó, tôi không ở khách sạn cùng hai cậu kia, mà ở căn nhà sàn lần trước với cô Hằng. Thằng Thuận chẳng có ý kiến gì, nó còn trêu gọi tôi là bố. Nó cũng chỉ là tếu táo vậy thôi vì tôi biết tôi cũng chỉ là một trong những người đàn ông của cô Hằng, ở căn nhà sàn tôi đã nhìn thấy cái bao cao su vẫn còn tinh trùng ở cái khe giường khi cúi tìm cái điện thoại của tôi rơi xuống.

Tôi có chút không thích, chỉ là cô Hằng vẫn nhiệt tình, nóng bỏng, đam mê và kỹ thuật bú buồi nhuần nhuyễn. Tôi có thể phóng toàn bộ tinh trùng trong mồm cô để cô trợn mắt cố nuốt hết, có thể địt vào lỗ đít của cô mà cô bảo tôi được phá trinh, cũng chẳng biết có đúng không nhưng nó rất chặt và những cái nhúm đít của cô làm hưng phấn của tôi tăng lên ngùn ngụt.

Mỗi lần địt cô tôi đều nghĩ đến cái bao chứa tinh trùng, để rồi tôi trút mọi giận dữ vào những cái địt như vũ bão vào đủ mọi lỗ của cô, tôi cũng chẳng quan tâm đến cảm thụ của cô, tôi chỉ muốn phát tiết. Tôi địt cô bất cứ khi nào tôi thích, lắp cái buồi vào cái lỗ là địt. Nhưng cô Hằng lại đặc biệt hưởng thụ, mỗi lần tôi điên cuồng địt, cô cũng điên cuồng la hét để rồi khi tôi bắn ra cô lại giật lên từng cơn.

Công việc diễn ra thuận lợi, nhưng không phải một mà hai công ty được chọn, theo thế mạnh của từng công ty, mỗi công ty phụ trách một phần việc dưới sự điều phối của chúng tôi. Một quy trình điều phối và một thỏa thuận trách nhiệm cũng được ký kết giữa các bên.

Tôi ở trên đó năm ngày, mỗi ngày đều liên tục kiểm tra camera, nói chuyện cùng con gái và khi tôi lái xe về mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng không ai biết được chữ ngờ, nó lại xảy ra vào giây cuối cùng.

Hăm hở để xe vào bãi, tôi xách cái balo và thùng quà mua cho con gái vào thang máy đi lên nhà. Vừa đến cửa tôi đã nghe thấy tiếng đập phá trong nhà và tiếng chửi rủa của đàn ông, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, không kịp suy nghĩ tôi vất cái thùng trên tay xuống đất lao vào nhà.

Phòng khách nhà tôi như một bãi chiến trường, đồ đạc bị đạp phá tan nát, cái tủ mới đóng để giải thưởng của bố con tôi đổ vật ra nhà, bể ca của con tôi cũng vỡ tan tành nước chảy lênh láng, những con cá đang tội nghiệp giãy dụa trong vũng nước. Một người đàn ông tay cầm dao đang điên cuồng chém vào đồ đạc trong nhà tôi. Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi tháo cái balo trên lưng xuống lao vào người đàn ông và đạp xuống, chiếc máy tính nặng hơn hai kg và những đồ đạc cá nhân trong đó phát huy tác dụng, anh ta choáng váng ngay cú đập đầu tiên và cú đập thứ hai làm anh ta gục xuống nhà, không để ý vết máu ở bụng khi anh ta vung con dao, tôi táng thêm một cái nữa vào lưng anh ta và sau đó đá vào mạng sườn của anh ta mấy phát cho tới khi anh ta nằm yên. Tôi mới định thần lại, đá con dao đang nằm dưới đất, ra xa tôi mới hốt hoảng hét gọi tên gói và lao vào trong phòng ngủ vừa đi vừa hét lên.

Cửa phòng ngủ bỗng mở ra, con gái tôi mặt vẫn đầy sợ hãi, mặt đầy nước mắt ào ra ôm lấy tôi khóc nức nở. Nguyệt cũng đầy nước mắt, nét mặt sợ hãi đi ra theo, trên cánh cửa cũng có mấy nhát chém. Lúc này tim tôi mới hạ xuống, ôm chặt lấy con gái tôi.

– Đừng sợ … bố về rồi.

Con bé vẫn khóc nức nở, rúc đầu vào ngực và ôm chặt lấy tôi. Nguyệt đứng nhìn bố con tôi, cũng xụt xịt khóc nhưng bỗng cô hốt hoảng chạy đến người đàn ông đang nằm bất động dưới sàn, vừa lay, vừa gọi và vẫn tiếp tục khóc. Tôi đã mang máng hiểu ra chuyện.

Bế con bé lên tay, tôi đi vào trong phòng của con bé, sau đó chốt cửa lại. Tôi ôm chặt con bé và bắt đầu nghĩ đến việc xử lý. Mở chương trình theo dõi camera, tôi dượt nhanh để biết sự việc xảy ra.

Nguyệt và con bé đang học đàn trong phòng con bé, thì có tiếng chuông. Nguyệt đi ra mở cửa thì anh ta xộc thẳng vào nhà, vừa chạy anh ta vừa gào thét chửi bới, sau đó truy hỏi Nguyệt về tôi, người mà anh ta nghi ngờ có quan hệ yêu đương với Nguyệt. Sau đó, nhìn thấy bức ảnh trên tường nhà, anh ta lại càng điên cuồng. Con gái lúc đó đi ra, Nguyệt vùng khỏi tay anh và chạy lôi con bé vào phòng. Anh ta tiếp tục chửi bới và đi ra nhà bếp lấy con dao bắt đầu đập phá đồ đạc.

Tôi bấm số điện thoại gọi cho ban quản lý tòa nhà về chuyện nhà tôi bị đột nhập, sau đó lại gọi cho công an phường báo tương tự. Sau đó mới an tâm đợi, trong người vẫn bàng hoàng, việc tôi không mong muốn đã xảy ra. Con bé đã nín khóc, nhưng vẫn ôm chặt lấy tôi.

– Bố xin lỗi, đáng nhẽ bố phải kiên quyết ngay từ đầu, không nên để con phải chịu cảnh này. Nhưng bây giờ không sao rồi, con yên tâm có bố ở đây không ai có thể làm tổn thương được con.

– Sao lại có người xấu thế hả bố? Tự tiện vào nhà mình lại còn chửi bới cô Nguyệt.

– Ừ, có người xấu, nhưng họ sẽ phải trả giá cho hành động của mình.

Con bé im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hỏi.

– Cô Nguyệt đâu hả bố?

– Cô ấy đang ở bên ngoài.

– Bố gọi cô ấy vào đi, người xấu vẫn đang ở bên ngoài.

– Cô ấy không sao đâu con, cô ấy lớn rồi nên biết phải làm gì.

– Nhưng cô ấy không đánh được người xấu đâu. Bố bảo vệ cô ấy đi.

Con bé nhảy xuống khỏi lòng tôi, lay lay tay tôi, ánh mắt cầu khẩn.

– Vậy, con ở trong này nhé, đừng ra ngoài. Để bố ra xem như thế nào.

Con bé gật đầu buông tay tôi ra.

Tôi đi ra ngoài, khép cửa lại và đi ra phòng khách. Anh ta đã tỉnh đang được Nguyệt ôm lấy đầu kê vào đùi mình, nhưng mặt vẫn nhăn nhó vì đau, ánh mắt sợ hãi khi thấy tôi.

Tôi cũng không nói gì, đi ra lấy cái bát thủy tinh đổ ít nước vào và bắt mấy con cá đang giãy vào cái tô, chỉ có một con đã chết, mấy con còn lại vẫn còn bơi được. Mang cái tô vào bếp để len kệ, tôi lại quay lại lấy cái ghế ở bàn ăn ngồi xuống cách anh ta một đoạn.

– Tôi không cần biết anh là ai, nhưng tội đạp phá đồ đạc, tội cầm hung khí và đe dọa tính mạng người khác anh phải trả giá.

– Anh … anh … có thể tha cho anh ấy được không?

Nguyệt ánh mắt bối rối, nước mắt vẫn chảy xuống, giọng van xin.

– Tôi đã nói rồi và cũng đã nói rõ với cô. Bất kỳ ai làm tổn thương con gái tôi, tôi sẽ bằng mọi giá để người đó phải trả giá gấp bội.

Giọng tôi lạnh lẽo. Tôi chợt nhớ ra một việc, không thèm nhìn anh ta nữa, tôi gọi điện cho anh Tùng nhờ anh đến đón con gái tôi về nhà anh. Tôi không muốn con gái tôi sẽ phải chứng kiến toàn bộ sự việc.

Vừa gọi điện cho anh Tùng thì đại diện ban quản lý và bảo vệ tòa nhà cũng đến, tôi cũng không trình bày nhiều.

– Người này đột nhập vào nhà tôi đập phá đồ đạc, dùng hung khí đe dọa người khác. Vật chứng, tang chứng tôi đều có đầy đủ. Tôi cũng đã báo công an. Với tư cách là một người sinh sống ở đây, tôi cũng đề nghị các anh có các giải pháp để tránh trường hợp tương tự và bảo vệ cư dân của tòa nhà.

Tôi mở cái video lên để cho mọi người xem. Tòa nhà đến giờ đã đi vào hoạt động hơn một năm mà hệ thống của từ vẫn chưa hoạt động được.

Chỉ một lát sau, hai đồng chí công an phường cũng đến, tôi lại trình bày tóm tắt sự việc. Lúc này anh ta mặt đã tái nhợt, còn Nguyệt cũng trắng bệch thút thít khóc. Mặt tôi vẫn đanh lại không nhìn thấy.

Các đồng chí công an làm việc rất nhanh, các bằng chứng từ video tôi cũng sao ra cái ổ USB, toàn bộ hiện trường được chụp ảnh lại, con dao cũng được thu làm tang chứng.

Anh Tùng cũng đến, tôi chỉ giải thích qua và bế con bé đi nhanh ra cửa.

– Con đến nhà bố mẹ nuôi chơi với em Bin nhé. Để bố đuổi người xấu đi và thu dọn nhà cửa rồi sẽ đón con về.

– Vâng, nhưng còn cô Nguyệt?

– Cô Nguyệt không sao, cô ấy lớn rồi, con yên tâm.

Con bé đi cùng anh Tùng nhưng mắt vẫn ngoái lại nhìn tôi.

Đến gần nửa đêm tôi mới rời đồn công an sau khi lập đủ lời khai và ký nhận các giấy tờ liên quan, tôi cũng kệ Nguyệt. Cô ta đã bị tách ra để lấy lời khai.

Tôi về nhà cũng chẳng có tâm trí để dọn nhà, lấy cái ba lô và ít quần áo, tôi đi xuống nhà lái xe đến nhà anh Tùng, hôm nay bố con tôi sẽ ngủ ở đó, nhà tôi ngày mai sẽ gọi công ty nội thất đến dọn dẹp và lắp đồ mới, hóa đơn sẽ đưa cho bên công an để làm hồ sơ.

Con bé rất bình tĩnh, không có biểu hiện gì khác lạ, vui đùa với con anh Tùng. Tối hôm đó, khi đi ngủ tôi hỏi con bé.

– Con có sợ không?

– Không, con không sợ. Nhưng mà cô Nguyệt đâu rồi hả bố?

– Cô ấy về nhà rồi.

– Mai cô Nguyệt có đến nữa không?

– Không, mấy ngày tới bố con mình sẽ ở nhờ nhà bác Tùng. Hôm nào sửa xong nhà mình sẽ về.

– Thế mấy con cá của con có sao không?

Tôi quên mất mấy con cá của con bé vẫn ở trong bếp.

– Có mấy con bị sợ quá, bố đã chuyển sang cái bình mới rồi. Không sao đâu.

***