Khát khao tội lỗi( NTR) – Update Chap 51 – END

CHƯƠNG CUỐI

Tùng đi trên con đường cái lớn, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời tối đen như mực. Thiên nhiên cũng như đang miêu tả cảm giác của cậu lúc này, đầy trống rỗng và u uất.
Bước vào trong nhà, Tùng đi đến bên giường của bố. Trông thấy người đàn ông gầy gò nằm co ro, trong lòng cậu dâng lên một nỗi đau xót. Kéo tấm chăn đắp cho bố, ôm ông một cái thật chặt rồi để gói quà chứa hai cái áo len mới mua xuống chân giường và đóng cửa trở ra gian ngoài.
Cậu gói ghém đồ đạc của mình, cũng chỉ vỏn vẹn một cái balo bé sau đó tìm một tờ giấy để viết lại vài dòng cuối cho mẹ.
Trong thư, Tùng bày tỏ hết suy nghĩ và nỗi niềm cay đắng buồn tủi đau đớn của mình, đồng thời gợi nhớ lại những quãng thời gian mà cả gia đình hạnh phúc quây quần bên nhau. Mong sao, bức thư này sẽ giúp mẹ tỉnh ngộ dù cho chính cậu cũng không chắc chắn là nó sẽ thành công.
Xong xuôi, Tùng ra khỏi nhà, một lần nữa ngoảnh sang nhìn về bên xưởng may nơi mẹ cậu có lẽ vẫn đang thác loạn cùng những gã đàn ông.
Ngửa mặt lên trời để ngăn đi những giọt nước mắt, Tùng quyết tâm quay đi mà không ngoái lại một lần nào nữa. Người đàn bà ấy, không xứng đáng để cậu phải khóc.

***
Tùng bắt xe quay trở lại thành phố X và đi tìm thằng Lâm đầu tiên.
Qua nhà thì ông bố Lâm bảo rằng nó đang ở trong khu ký túc trường đại học, vậy là cậu lại tìm đến ký túc nơi thằng bạn ở.
Chẳng khó để Lâm nhận ra Tùng nhưng Tùng thì lại cực kỳ ngạc nhiên với vẻ ngoài gầy đi rất nhiều của thằng bạn thân. Cả hai ôm chặt lấy nhau niềm nở.
Sau một hồi chuyện trò luyên huyên, Tùng ngập ngừng hỏi điều mà mình vẫn lấn cấn từ lúc bắt đầu vào thành phố.
– Này… Linh..sao rồi? Chắc có người yêu mới rồi nhỉ?
– Người yêu nào, nó vẫn luôn nhớ đến mày đấy.
Lâm mở điện thoại mình đưa cho thằng bạn xem, toàn là tin nhắn của Linh hỏi thăm tin tức về Tùng.
– Mày nên sớm qua thăm em nó đi. Lâm vỗ vai.
– Ừ, tao cũng muốn lắm. Nhưng giờ phải kiếm việc làm và ổn định chỗ ở cái đã.
– Ôi dào, ở đây với tao cho vui, tao đang ở một mình này. Còn việc làm, tao sẽ dạy cho mày.
Tùng nghe thấy thế dù đang buồn nhưng cũng phải bật cười thành tiếng.
– Làm gì?
– Thì cứ từ từ. Mày phải học đã, học nhiều.
– Thằng dở này, tao bây giờ đến tiền ăn còn chẳng có, học hành cái nỗi gì.
Tùng thở dài.
– Tao dạy mày không lấy công. Sau này có thành đạt nhớ trả ơn tao là được.
– Thế học cái gì mới được.
– Học về máy tính IT, code. Này nhá, thời buổi bây giờ nó đang là vua của mọi nghề đấy.
– Ừ rồi rồi, cứ để sau đi. Nhưng tao ở đây không phiền gì đến mày chứ?
– Không sao.
– Cảm ơn mày nhiều. Tao sẽ cố gắng đi làm thêm kiếm tiền để gửi mày.
Vậy là không còn phải lo lắng gì về chỗ ở nữa.
Sáng hôm sau Tùng đi tìm việc làm thêm ngay lập tức. Với vẻ ngoài điển trai lại cao to khỏe mạnh cộng thêm chút may mắn, cậu được nhận ngay vào làm nhân viên trong một khách sạn.

Cứ thế thấm thoắt một tháng đã trôi qua như chớp mắt…
Hôm nay cuối tuần được nghỉ, thằng Lâm về nhà có việc gia đình nên chỉ còn lại mỗi Tùng trong phòng. Cậu lấy xe đạp của Lâm đi lượn phố vì sợ nằm một mình chán nản lại nhớ và suy nghĩ đến mẹ.
Run rủi thế nào cậu lại đi ngang qua nhà Linh.
“ Hôm nay là chủ nhật, chắc cô ấy được nghỉ. Hay là….”
Hơi phân vân không biết có nên vào thăm hay đi về, Tùng cứ đứng bên đường tần ngần nhìn về phía cánh cổng sắt im lìm.
– Tùng…Tùng phải không…?
Một giọng nói run run quen thuộc vang lên đằng sau lưng làm Tùng giật nảy mình.
Hai mẹ con cô Tâm và Linh chắc vừa đi ra chợ mua đồ về thế nên tay xách nách mang lỉnh kỉnh đồ ăn. Linh buông rơi túi đồ cầm trên tay, chạy vội về phía Tùng đang đứng và giật phăng cái khẩu trang trên mặt cậu.
– Tùng.. đúng Tùng rồi mẹ ơiiii….
Cô bé òa lên khóc nức nở vì quá xúc động, tay chân cứ quýnh quáng hết lên sờ nắn khắp người Tùng. Cô Tâm cũng đi đến bên cạnh, mỉm cười rồi bảo tất cả vào trong nhà.
Từ lúc ấy, Linh cứ bám rịt lấy cậu không rời, mắt đỏ ngầu ầng ậc nước. Mãi đến khi Tâm bước ra bắt đi rửa mặt thì cô nàng mới thôi ôm lấy Tùng.
Nhân lúc Linh không có mặt, Tâm khẽ hỏi:
– Mẹ cháu…dạo này vẫn khỏe chứ?
Mắt Tùng hơi chùng xuống rồi nhìn thẳng ra phía xa. Sau đó cậu liền kể sơ qua mọi thứ đã xảy đến với gia đình mình suốt quãng thời gian từ khi trở về quê.
Tâm nghe xong hơi sửng sốt, vội vàng an ủi thằng bé. Chính cô cũng không ngờ Ngân lại trở nên như vậy.
– Hai người nói chuyện gì mà thì thụt với nhau thế?
Linh từ đằng sau đi tới.
– À, cô đang hỏi thăm chuyện bố mẹ anh.
– Đúng rồi.. em suýt quên. Cô chú vẫn khỏe chứ ạ?
Tùng cười xuề xòa.
– Ừ bố mẹ anh vẫn khỏe, nên anh mới yên tâm quay về thành phố chứ.
Tâm nhìn hai đứa trẻ nói chuyện, cảm thấy mình như hơi bị thừa thãi nên đành rút lui.
– Cô vào trong bếp nấu ăn, tối nay ăn cơm ở đây nhé Tùng.
– Dạ vâng.
Thấy mẹ đã vào trong bếp, Linh kéo ngay Tùng lên phòng mình ở tầng trên rồi cùng ôm nhau nằm xuống giường.
– Em nhớ anh lắm, còn tưởng không bao giờ gặp lại nữa. Đi thì cũng phải để cho người ta một câu chứ.
Tùng đan tay mình vào bàn tay mềm mại của Linh, giọng bồi hồi:
– Lúc đó mọi thứ cứ rối tung và mờ mịt, anh chẳng biết tương lai mình sẽ ra sao nên anh muốn em quên anh đi.
– Vậy giờ còn quay lại đây làm gì?
Linh vùng vằng, quay người lại giận dỗi. Tùng vội ôm lấy dỗ dành người yêu. Cả hai nằm ở tư thế úp thìa, cặp mông nảy nở của Linh cứ cạ vào háng cậu làm cho con cu dần cứng ngắt.
Linh cũng cảm thấy rõ điều, cô nàng nhoẻn miệng cười sau đó liền vục dậy vật ngửa người yêu ra. Cả hai bị cảm xúc cuồng nhiệt cuốn lấy, vội vàng cởi hết quần áo trên người.
Linh vục mặt vào háng Tùng định nếm thịt con cu đã rất lâu rồi mới gặp lại. Đột nhiên, cô nàng nhăn mặt phát vào đùi cậu một cái rõ đau:
– Hôi quá.. đi tắm đi ông nỡm.
Tùng đứng lên gãi gãi đầu cười trừ rồi trần truồng vào trong nhà tắm. Đang đứng mải mê tắm cho nhanh sợ Linh đợi thì chợt phía sau có hai cánh tay trắng muốt thọc qua nách vòng lên ngực ôm chầm lấy. Tùng còn cảm nhận rõ sự mây mẩy tròn căng của cặp vú đang áp vào lưng mình, theo sau là cả thân hình mềm mại.
Cậu quay người nhìn Linh. Cô nàng xấu hổ quá cúi gằm mặt xuống đất di di ngón chân, hai má đỏ hồng lên vô cùng dễ thương.
– Nhìn gì mà nhìn, quay lưng lại đây em kì cho. Đồ bẩn.
Tùng phì cười, cầm bánh xà bông đưa cho Linh rồi cậu đứng yên thoải mái dõi theo từng hành động vuốt ve kỳ cọ cực kỳ êm ái của cô người yêu.
– Đừng nhìn người ta nữa…
– Nhanh đưa xà bông đây, đến lượt anh tắm cho em.
Vậy là cả hai thi nhau mơn trớn cơ thể của nhau, cùng nhau cười đùa nghịch ngợm chán chê. Lâu lắm rồi Tùng mới lại được cười sảng khoái và vui vẻ như vậy.
– Linh này, sao em lại yêu anh nhiều đến thế? Ngoài kia rõ ràng còn bao nhiêu người theo đuổi em mà? Anh….anh bây giờ có còn gì đâu.
– Ồ..!! Anh nghĩ rằng em yêu anh bởi tiền à?
Cô bĩu môi.
– Khô..ng..ý anh không phải thế..
– Em yêu anh bởi chỉ đơn giản là em muốn như vậy. Em muốn gắn bó cuộc đời này với anh. Thế thôi.
Tùng sững người, trân mắt nhìn Linh. Từ lúc gặp nhau cô nàng đã bám rịt lấy cậu, khóc sướt mướt vì cậu, nãy giờ còn tắm rửa chăm sóc cậu có khác nào một người vợ. Tất cả những cử chỉ đầy ắp sự yêu thương đó khiến Tùng đang buồn bã chuyện của mẹ như người chết đuối vớ được phao, trái tim nguội lạnh bỗng chốc được sưởi ấm nóng rừng rực.
Tùng tự nhủ thầm rằng người con gái trước mặt mình đây, mới chính là người đáng để mình gửi gắm tất cả. Trong lòng dâng lên một niềm cảm xúc mãnh liệt, cậu ôm chặt lấy người con gái xinh đẹp đó vào lòng.
– Anh cũng muốn thế. Anh muốn…
Tùng dang dở câu nói vì Linh đang thò tay xuống mân mê khúc thịt của mình bên dưới.
– Anh muốn gì hả? Sao cái này từ nãy tới giờ nó cứ chĩa thẳng tưng cứng ngắt lên thế?
Linh tinh nghịch vân vê những viền gân nổi lên trên thân cu.
Tùng hết chịu nổi, bế phắt cô nàng lên bằng đôi cánh tay khỏe mạnh. Đi vào trong phòng nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi cậu chồm lên hôn tới tấp.
– Từ từ đã.. anh sấy tóc cho em đi, tóc ướt thế này khó chịu lắm.
Tùng đực mặt, vội vàng với lấy cái máy sấy tóc. Cậu cầm từng lọn tóc của người yêu lên sấy trong khi Linh mải mê thích thú nghịch ngợm con cu.
Rồi cô nàng nằm sấp xuống, vục mặt vào háng Tùng mà mút nó chùn chụt trong khi cậu người yêu vẫn đang sấy tóc cho mình.
– Ah…a…
Tùng khẽ rên lên, quẳng cái máy sấy đi và vật Linh ra mà nằm đè lên. Linh dạng hai chân quặp ngay lấy eo của cậu, cả hai cùng nhau phối hợp nhịp nhàng để cho dương vật và âm đạo đang thổn thức được hòa quyện vào nhau làm một.
Linh ôm chặt vào bả vai Tùng, ngắm nhìn gương mặt dày dặn trưởng thành và thân hình trắng trẻo ngày nào giờ đã sạm nâu vạm vỡ do làm lụng vất cả. Nhưng như thế thì độ nam tính lại càng hấp dẫn hơn bội phần. Cô nàng cong môi rên siết sung sướng và hạnh phúc, hôn mãnh liệt vào miệng người mình đã coi như là chồng.
– Em sướng quá chồng ơi… em yêu chồng, đừng bỏ em nữa nhé..ahhh ư…
– Anh không bao giờ rời xa em nữa đâu…

***

4 năm sau…

– Anh, cho bé Cún ăn em với.
– Ừ ừ.. lại đây với bố nào.
Tùng và Linh đã lấy nhau được gần hai năm, bé con của cả hai cũng đã chập chững biết đi.
Sau khi được Lâm dạy về IT và code, trải qua những năm tháng khó khăn miệt mài, Tùng cũng đã có được chỗ đứng chắc chắn trong một công ty lớn. Linh sau khi ra trường thì làm việc ở ngân hàng.
Hai vợ chồng ở trong một ngôi nhà tuy không quá sang trọng hay to lớn nhưng cũng đầy đủ tiện nghi. Cuộc sống của cả hai vẫn có những thử thách nhưng tình yêu dành cho nhau thì vẫn dào dạt như ngày đầu. Chỉ thế thôi là đủ.

– Anh này…
– Hả..Gì thế?
– Cún cũng đã được hơn năm rồi. Chúng mình về quê thăm bố mẹ đi.
– À..ừ..để anh tính.
– Tính gì nữa, anh nói câu đấy bao nhiêu lần rồi. Mai cuối tuần được nghỉ đi luôn, cũng phải để cho con mình biết mặt ông bà nội chứ.
Cứ mỗi khi Linh nhắc đến việc này, cậu lại buồn bã và lo sợ. Chẳng biết bố có còn sống không, chẳng biết mẹ giờ đây đã trở thành loại người nào…
Nhưng có lẽ, nên đối mặt với nó một lần để mọi thứ kết thúc.
Tùng gật nhẹ đầu.
– Ừ. Vậy ngày mai chúng mình đi.

Sáng hôm sau…
Chiếc xe con bốn chỗ từ từ lăn bánh.
Tùng vừa lái xe vừa nhìn ra ngoài cửa kính. Vùng quê này bây giờ thay đổi khác quá, suýt thì không nhận ra.
Con đường đất dẫn vào làng ngày nào giờ đã được trải nhựa. Cánh đồng lúa mướt mát thay bằng những khu công nghiệp mới toanh có vẻ như vừa mới khánh thành. Cổng làng xây to và rộng, phía trên treo băng rôn đỏ chót.
“ Quyết tâm xây dựng nông thôn mới.”
Phía trong làng trước đây toàn nhà cấp bốn xập xệ bây giờ cũng đã có rất nhiều nhà tầng, trông khang trang và sạch sẽ hơn trước nhiều nhiều lần.
Tùng cuốn bánh lái từ từ để xe đi chậm về phía nhà mình.
Xuống xe, thứ đầu tiên cậu muốn nhìn đó chính là cái xưởng may oan nghiệt năm nào. Nhưng giờ chỗ đó trống toang hoác, chỉ có một sân bóng cùng lũ trẻ đang chơi đùa reo hò.
Tùng thở phào, quay trở lại mở cửa cho mẹ con Linh rồi ôm chặt vào vai Linh cùng nhau đi vào nhà.
– Sao anh căng thẳng thế?
– À…không sao.
Căn nhà ba gian và vườn tược đã được sửa lại mới mẻ gọn gàng hơn tuy vẫn còn những vết tích của ngày xưa. Mọi thứ xung quanh cứ im lìm không một tiếng động hay là tại tai cậu đang đặc ù lên.
– Kìa…ông bà kìa con.
Tiếng Linh reo lên làm Tùng giật mình quay trở lại với thực tại. Nhìn về hướng mà Linh chỉ, Tùng thấy mẹ mình đang bón cơm cho bố trong phòng khách.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, một thoáng sững sờ rồi Tùng trông thấy mẹ òa khóc lao đến bên ôm chặt lấy mình lay lay.
– Con…con về rồi.
Tùng cũng không kìm được mà rơm rớm nước mắt.
Cả hai bồi hồi một lúc đến khi bé con bên cạnh òa lên thì Ngân mới buông Tùng ra và quay sang bế lấy nó, khẽ nựng rồi hỏi thăm cô con dâu.
Tùng thì đi đến bên cạnh bố, nắm lấy bàn tay gầy gò. Trông bố tuy có già hơn, nhưng lại có vẻ minh mẫn khỏe mạnh. Chứng tỏ những năm tháng không có cậu, mẹ đã chăm sóc cho bố rất tốt.
Ngôi nhà vốn im lìm giờ vang lên tiếng cười, tiếng trêu đùa rộn rã của Ngân và Linh cùng đứa bé con. Trong lòng Tùng dâng lên niềm vui đoàn viên, thầm nghĩ phải chăng bức thư mà mình để lại năm nào đã phát huy tác dụng khiến mẹ tỉnh ngộ.
– Hai đứa ở nhà ăn cơm nhé để mẹ qua chợ mua đồ về nấu.
– Vâng. Mẹ để con đi cùng.
Linh niềm nở.
– Thôi, để anh đi với mẹ cho. Em ở nhà bế con đi. Mẹ hay mua nhiều đồ, nặng em không xách nổi đâu.
Thế là Tùng và Ngân lững thững vòng ra sau nhà vào vườn lấy rau đã rồi mới đi chợ.
Chỉ còn lại hai mẹ con, Tùng ngoảnh mặt đi hướng khác rồi hỏi:
– Mẹ…có còn qua lại với lão Thiện nữa không?
Ngân giật mình sững lại, cúi gằm mặt.
– Lão chết cách đây 3 năm rồi. Mẹ xin lỗi con.. mẹ biết mình không đủ tư cách để nói điều đó. Nhưng mẹ vẫn muốn xin lỗi vì những chuyện đã gây ra.
– Không sao. Mọi thứ cũng qua lâu rồi mà mẹ.
Tùng nhìn thẳng vào mắt mẹ. Giờ cậu mới để ý mẹ mình vẫn xinh đẹp ngời ngời chẳng khác mấy ngày cậu rời đi dù cũng đã ngót nghét tuổi 44.
– Năm đó, mẹ cũng muốn đi tìm con nhưng lại vướng bố nên….
Hơn một tháng sau thì mẹ nhận được điện thoại của chị Tâm bảo rằng con vẫn ổn. Lúc đấy mẹ mới yên tâm.
Ngân vừa cúi người xuống hái rau, vừa nói chuyện cho không khí bớt gượng gạo. Tùng đứng đằng sau nghe câu được câu chăng, mắt cậu như một thói quen lại dán vào những đường nét trên cơ thể đầy đặn phía trước.
Khẽ đi đến gần, Tùng ôm trọn hai bàn tay của mình lên bờ mông mây mẩy rồi ôm rịt lấy cả thân hình đó, miệng hôn tới tấp lên cổ còn mũi thì hít hà mùi hương quen thuộc.
Ngân buông rơi rổ rau trong tay, ngả hẳn vào người con trai nhắm mắt miên man.
Hai người như có thần giao cách cảm, chẳng ai nói gì liền cùng nhau nắm tay chạy vào bụi chuối kín đáo rồi ôm chầm lấy nhau mà hôn hít nức nở.
Nụ hôn của ngày đoàn viên, nụ hôn giải tỏa nỗi nhớ bao năm xa cách.
Ngân đưa tay miết vào háng Tùng thấy đã cứng ngắt, nàng tụt xuống cởi quần để khúc thịt được giải phóng sau đó hấp tấp ngậm luôn nó vào miệng mút ngon lành. Tùng đứng trân người hưởng thụ.
– Mẹ…dừng lại đi…con ra mất.
Ngân nghe thấy liền dừng lại, quay người tự tụt quần của mình xuống để lộ ra bờ mông to trắng trẻo. Nàng chống hai tay vào thân cây chuối và ưỡn phần thân dưới cong vểnh lên, ngoảnh mặt ra sau thúc giục con trai:
– Đút vào trong mẹ đi Tùng…
Tùng ngay lập tức lao đến, khuỳnh gối đút con cặc cứng ngắt vào trong âm đạo đã quá quen thuộc.
– Ưhhh..ư…
– Ah..a..
Cả hai cùng rên lên và thở hổn hển. Không biết do cu của Tùng to hay lồn Ngân khít nữa, nhưng hai thứ đó cứ rịt lấy nhau mà siết chặt như thể sinh ra là để cho nhau vậy.
Tùng dập lia lịa, cậu cúi người le lưỡi liếm lên vành tai và cái cổ trắng muốt của mẹ. Tay thò xuống dưới vần vò cặp vú mềm mại, đã bao năm qua mà nó vẫn cứ kiêu hãnh chẳng chảy sệ chút nào, thậm chí dường như còn to và gợi cảm hơn trước.
Tùng nhấp thêm một lúc nữa rồi rùng mình chuẩn bị xuất tinh thì Ngân liền vỗ vỗ vào cậu:
– Bắn ra ngoài con…đừng cho vào trong mẹ..
– Ah…vâ…ng….con ra đây….
Tùng nở nụ cười hạnh phúc. Cậu có cảm giác như mình vừa du hành thời gian về thời điểm lúc hai mẹ con đang mặn nồng trong ngôi nhà sang trọng ở thành phố X.
Ngân loay hoay lau vệt tinh dài đang tứa ra từ mép bướm chảy xuống đùi:
– Bảo con xuất ra ngoài rồi…
– Sướng quá con không rút kịp, có một tý vào trong thôi mà.
Cậu ôm lấy mẹ dụi đầu vào bầu vú hít hà hương thơm ngọt ngào.
– Mà sao…lại không được xuất vào trong hả mẹ?
– Vòng tránh thai của mẹ đến hạn phải thay chứ sao nữa. Mẹ ngừng dùng gần năm nay rồi. Tý phải qua hiệu thuốc để mua thuốc vậy.
Tùng gật đầu cười cười rồi cả hai mẹ con cùng ra chợ mua đồ ăn, vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ.
Bữa cơm với đầy đủ, thậm chí còn thêm hai thành viên mới làm cho mọi thứ càng rôm rả vui nhộn. Đến Vũ dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, ông cứ nắm lấy tay bé con, miệng khẽ nhếch lên như đang nở nụ cười hạnh phúc.

Chiều tối, Tùng và Linh chào bố mẹ để về. Cuộc chia tay khiến mọi người ai nấy đều bịn rịn.
– Bố mẹ nhớ giữ sức khỏe. Khi nào rảnh chúng con lại đưa bé về chơi.
Linh ôm lấy mẹ chồng.
– Ừ ừ.. các con cứ yên tâm công tác. Thôi về đi kẻo muộn.
– Vâng.
Tùng nhìn mẹ một lần nữa rồi lên xe ra về. Lúc trước khi đi thì cậu lo sợ là thế, vậy mà không ngờ mọi thứ lại vô cùng suôn sẻ đến khó tin.
Linh nhổm sang hôn lên má Tùng đánh chụt.
– Sao? Cứ cười một mình mãi thế. Bao năm mới gặp lại bố mẹ vui lắm đúng không?
– Ừ…cám ơn em nhé. Yêu vợ anh lắm.
– Em cũng yêu chồng.

***

Ngân đứng ở cổng nhìn xe ô tô của vợ chồng đứa con trai đã đi khuất, nàng mới móc điện thoại trong túi áo ra xem tin nhắn ban nãy nhận được.
Trên màn hình hiển thị hình ảnh một con cặc to lớn cong cong như hình cánh cung cùng phần đầu khấc to bành.
“ Chiều tối vẫn chỗ cũ nhé con đĩ của anh. Nay anh sẽ địt em đến khi nào có chửa thì thôi.”
Miệng Ngân nở một nụ cười dâm đãng quen thuộc, tay ấn phím trả lời.
– Vâng, chồng yêu.

HẾT.