[Kể chuyện] Vì em xứng đáng

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: [Kể chuyện] Vì em xứng đáng

Tác Giả:

Lượt Xem: 444 Lượt Xem

***

Sáng mồng bốn Tết, tôi lái xe đến nhà Nhung, tôi không lái chiếc xe mà tôi vẫn dùng đi làm, mà lấy xe của cô Hằng, chiếc xe đời khá cũ, nhưng vẫn còn tốt vì cô cũng chẳng mấy khi dùng đến.

Tôi phải mất một lúc mới lấy lại được tinh thần khi nhìn Nhung xuất hiện trong bộ áo dài màu trắng, dưới vạt áo được in một cành hoa lan màu hồng vươn lên trên gối của cô. Bộ áo dài làm cô trở lên thánh khiết, nó làm cô như không thuộc thế giới này vậy, cộng thêm khuôn mặt bầu bĩnh không cần dùng mỹ phẩm càng làm cho cô trở lên cao quý. Tiến đến đỡ lấy cái túi của cô, tôi để vào băng sau sau đó mở của bên lái để cô bước lên xe. Tôi quay lại chào bố mẹ của Nhung, rồi mới lên xe.

Nhoài người sang để kéo cái dây an toàn của cô, tôi không khỏi khựng lại để ngắm khuôn mặt của cô, tất cả định lực của tôi phải sử dụng hết để không đưa môi mình và rụt người lại để cài dây vào khóa.

Vườn hoa tôi đưa cô đến nằm cách thành phố khoảng hai mươi km, vườn hoa này chúng tôi ký hợp đồng để mua hoa trang trí cho các công trình của công ty, nó là một trong những vườn hoa thuộc loại lớn nhất trong vùng chiếm nguyên cả cánh đồng. Đủ các loại hoa được trồng theo từng khu riêng biệt, tất cả đang khoe ra màu sắc quyến rũ nhất của mình. Cả vườn hoa rộng mênh mông chỉ có vài người được vào, đang say mê ngắm và chụp ảnh những bông hoa đẹp nhất.

Nhung cũng vậy, cô reo lên kinh ngạc khi nhìn vườn hoa bát ngát, rồi vui thích chạy ùa vào. Tôi đi theo sau cô với cái balo trên lưng, tay xách cái túi cho cô, chiếc máy ảnh tôi cầm ở tay. Cũng chẳng quan tâm đến ống ngắm, tôi chỉ nhìn qua cái màn hình viewfinder để bấm máy, tôi muốn thu hết hình ảnh của Nhung vào thẻ nhớ. Thỉnh thoảng nối dứng tôi lại yêu cầu Nhung tạo dáng để tôi cẩn thận cân chỉnh và chụp cho cô. Mỗi khi đến một thửa ruộng có loại hoa mới, tôi lại hái cho Nhung một bông, khi đi gần hết một vòng thì bó hoa trên tay Nhung đã thành một ôm với đủ loại màu sắc càng làm cho cô trở lên rực rỡ.

Đi đến cái chòi canh hoa, tôi đề nghị Nhung dừng lại nghỉ ngơi, chiếc chòi cao khoảng hai mét được dựng từ bốn cái cọc, đứng trên sàn chơi có thể nhìn bao quát toàn bộ bốn phía của vườn hoa. Đỡ tay Nhung bước lên cái thang bằng cây gỗ ghép để leo lên sàn chơi, sau đó tôi hạ balo lấy ra một tấm vải phủ xuống sàn, bày ra mấy chai nước hoa quả, bánh ngọt và ít hoa quả đựng trong các hộp nhựa. Nhung vẫn say mê đứng trên cao ngắm các luống hoa nhiều màu sặc sỡ của cánh đồng, tôi dịch người điều chỉnh góc để chụp Nhung.

Cầm một hộp bánh, tôi đứng dậy đi đến bên cạnh Nhung, phóng tầm mắt nhìn ra cánh đồng hoa.

– Đứng ở vị trí khác nhau, sẽ nhìn thấy những vẻ đẹp khác nhau.

– Vâng, đẹp lắm ạ. Nhưng, nếu ngay mai ngày kia, liệu những bông hoa này còn đẹp rực rỡ như thế này không?

– Nó vẫn sẽ đẹp, nhưng là một vẻ đẹp khác, cần một cảm thụ khác để cảm nhận.

Cô khẽ quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đẹp có một chút tư lự.

– Một sô bông hoa này sẽ tiếp tục làm đẹp cho một bữa tiệc cưới, làm đẹp trong một ngôi nhà hạnh phúc nào đó. Một số khác sẽ dùng làm hương liệu, được sấy khô để tiếp tục cống hiến vẻ đẹp của mình.

– Còn con người thì sao?

Cô có chút suy tư, khẽ thở dài.

– Con người cũng giống như một bông hoa, luôn tồn tại vì một lí do nào đó.

– Vậy con người cũng sẽ thay đổi?

– Con người ai cũng sẽ thay đổi, ít nhất sẽ già đi từng giây từng phút.

– Thay đổi là tốt hay là xấu?

– Tốt hay xấu … cũng không tuyệt đối, mà là thích hợp hay không thích hợp.

Chợ nhoẻn một nụ cười, tay nhón một miếng bánh, chậm rãi đưa lên cắn một miếng rồi nhỏ nhẹ nhai.

– Anh chụp được nhiều anh không?

Tôi gật đầu, ngồi xuống chiếc khăn, vỗ vào chỗ bên cạnh để Nhung ngồi xuống. Sau đó lấy máy ảnh bật chế độ xem trên cái màn hình và đưa máy ảnh cho cô. Tôi yên lặng ngắm nhìn Nhung đang thích thú xem ảnh, nụ cười thích thú nở trên môi, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng nhấp nháy, ánh nắng tráng vầng sáng lấp lánh trên mặt cô.

Tôi cố gắng cắt nghĩa lí do mỗi lần gặp cô, cảm giác thân cận lại càng dữ dội, đâu đó trong tôi luôn nhắc nhở tôi phải có được cô gái này, đây chính là phần còn thiếu xót trong cuộc đời tôi. Cảm giác rất mạnh liệt, nó gần như thực chất, nó ngày một mạnh mẽ có xu hướng lấn át cả lí trí của tôi.

– Anh này …

Nụ cười chợt nở rộ trên môi cô, gương mặt cô ngước lên, tiếng gọi của cô thốt lên rồi chợt nhưng lại, có cả nụ cười của cô từ từ tan ra. Đôi mắt trong sáng của cô thu nhận hoàn toàn sự nóng bỏng của ánh mắt tôi, hòa tan nó, thu hút nó đền gần hơn, đến khi đôi mắt chạm vào nhau thì đôi môi của tôi cũng đã ôm lấy đôi môi mềm mại của cô. Tôi cảm nhận rất rõ ràng cảm xúc của cô đang tràn sang hòa tan thành một thể với cảm xúc của, sự rung động của cô cùng một nhịp với tôi, đôi môi của cô cũng quấn quýt lấy đôi môi của tôi. Nụ hôn của chúng tôi kéo dài rất lâu, trái tim tôi đang hạnh phúc ngâm mình trong dòng nước êm đềm, ngọt ngào.

– Nhung … anh yêu em … mất rồi.

Giọng tôi khàn khàn thoảng qua đúng như những gì con tim đang muốn nói. Nhưng nó lại như một hòn đá ném xuống mặt nước phẳng lặng làm dậy lên những con sóng, làm Nhung có chút như hốt hoảng.

– Anh … đừng … em cũng không biết đúng hay sai, có thích hợp hay không. Em … anh cho em một chút thời gian nhé.

– Nhưng em cũng cảm nhận được tình cảm của anh đúng không? Và em cũng có cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc như anh đúng không?

– Vâng … nhưng nó làm em bối rối. Em …

Tôi đưa ngón tay lên chặn lấy môi cô.

– Anh chỉ cần thế là đủ. Anh chỉ cần em biết tình cảm của anh dành cho em là đủ.

– Nhưng … liệu có nhanh quá không? Anh còn chưa hiểu gì về em?

– Anh đủ trưởng thành và lý trí để có nhận định của mình, anh sẽ chịu trách nhiệm với điều đó.

– Em … xin lỗi. Nhưng …

– Không, em đừng xin lỗi. Anh tin rằng em là người thích hợp nhất với anh và anh cũng là người thích hợp nhất với em.

Tim tôi chợt nhảy lên một cái vì nhận được một tia nóng bỏng trong mắt cô, rồi nó nhanh chóng bị che đậy lại bởi sự bối rối. Tôi có chút thất vọng, cô vẫn còn một phòng tuyến cuối cùng để khàng cự lại, nó luôn xuất hiện vào những giây phút cuối cùng. Có lẽ tôi sẽ phải giúp cô gạt bỏ phòng tuyến này, tôi nở một nụ cười.

– Sáng nay đi qua hiệu bánh, anh mua mấy loại với dự đoán sẽ có một vị mà em sẽ thích. Em thử đi?

Hai năm trời không xuất hiện, tôi tin rằng rất nhiều kỷ niệm cũng đã bị phai nhạt đi rất nhiều, có vẻ như không quá khó để gạt chướng ngại vật này đi.

Sau khi rời vườn hoa, chúng tôi đi ăn, uống nước, tôi chỉ nói những chuyện thường nhật mà không đả động gì đến chuyện tình cảm. Nhung cũng khá thoải mái, cô vui vẻ kể những câu chuyện về lũ học trò của cô, về những trò nghịch ngợm mà cô cũng không tránh khỏi là đối tượng của chúng.

Khi đưa Nhung về đến nhà, trời cũng đã bắt đầu tối và bố mẹ Nhung lại giữ lại ăn cơm, tôi không tỏ ra khách khí để từ chối. Vừa uống chưa hết chén chè nóng với chú Quý, thì chú Thiết xuất hiện với bàn cờ trên tay, Trận đầu tiên tôi xuýt thua vì sự biến hóa trong nước cờ của chú và sự chủ quan của tôi, cũng may khi đi những nước hậu, chú lại không giữ được sự biến hóa và chấp nhận giằng co để cuối cùng đưa vào thế cờ hòa. Ván thứ hai, tôi không chủ quan nữa thì những biến hóa của chú không đủ, vừa đánh tôi vừa chỉ những điểm chú cần phải cảnh giác, hoặc cần phải giữ để liên kết các thế với nhau, ván này tôi thắng nhưng chú Thiết lại rất vui. Ván thứ ba cũng vậy, nhưng khi chúng tôi đang giằng co những nước hậu kỳ thì tiếng cô Thảo hét lên từ trong bếp. Vất lại bàn cờ dở dang, tôi và chú Thiết đều lao nhanh vào bếp, chiếc vòi nước bị vỡ đang phun phè ngập cả sản bếp. Tôi vớ hai cái ghế ở bàn ăn làm chỗ đặt chân và rút hết các thiết bị điện đang cắm trong bếp, sau đó mới mở cánh tủ dưới để kiểm tra cái van tổng. Với con mắt của tôi, cách bắt ống nước không có một chút tin cậy và dự phòng sự cố nào, nước vẫn phun ra phè phè từ cái ống bị vỡ, không còn cách nào khác phải sử dung cash nguyên thủy nhất là bịt bằng nylon và dây chun.

– Toàn bộ ống kẽm đã quá cũ, không có khả năng sửa, phải thay mới toàn bộ. Chắc hôm nay cô tạm dừng dùng nước trong nhà bếp, để mai cháu sẽ sửa chữa lại.

– Vậy à?

– Vâng, không thể sửa được, giờ mà động vào thì toàn bộ những ống này cũng sẽ bục hết. Cô yên tâm đi, đây là nghề của cháu mà, mai cháu mang anh em đến kiểm tra và sửa, chắc sẽ chỉ mất một ngày thôi. Để cháu kiểm tra thêm xem cần sửa gì không thì mai làm luôn thể, cùng một công.

– Cám ơn cháu.

Nhung lúc này cũng từ ngoài vườn chạy vào, ngơ ngác nhìn sàn bếp lênh láng nước, tôi giải thích qua và nhờ cô đưa tôi đi kiểm tra quanh nhà. Căn nhà có lẽ xây rất lâu rồi, sau đó chồng thêm tầng để thêm phòng, hệ thống điện nước chắp vá tạm bợ, nhưng may là hoàn toàn lộ thiên, nhẩm tính trong đầu khối lượng vật tư và thời gian, chắc phải mất hai ngày để thay toàn bộ.

– Mọi thứ quá cũ và tạm bợ, chắp vá nếu không sửa chữa thì sẽ sự cố liên tục và rất nguy hiểm nữa. Mai anh sẽ nhờ anh em đến để thay luôn.

– Có phiền cho anh không? Mai vẫn là ngày nghỉ mà.

– Không sao, bọn anh dân công trường, không làm việc sẽ uể oải.

– Vâng, vậy nhờ anh vậy. Còn chi phí hết bao nhiêu, em sẽ thanh toán.

– Cũng không nhiều lắm đâu, em chỉ cần nấu cơm thật ngon cho bọn anh là được.

Tôi bốc điện thoại gọi cho anh đội trưởng thi công yêu cầu vật tư, thiết bị và gọi thêm mấy anh em ở gần để ngày mai đến thi công.

Dự tính là hai ngày, cuối cùng kéo thành ba ngày do nhà quá cũ, nên khi chúng tôi thi công điện nước cũng bị hỏng theo. Có tôi cùng xắn tay làm nên anh em thợ cũng rất chăm chỉ, một phần tôi trả công riêng, phần nữa tôi cũng chọn toàn anh em có tay nghề cao từng cùng tôi tham gia rất nhiều công trình. Tôi quên mất không dặn mọi người, nên khi làm việc anh em quen mồm gọi tôi bằng chức danh như khi ở công trường, cũng may mà lấp liếm kịp. Giữ thân phận một anh kỹ sư quèn sẽ làm quan hệ gần gũi hơn.

Căn nhà sau khi thay thế hệ thống điện, có diện mạo khác hẳn, tôi mạnh tay thay toàn bộ hệ thống điện cũ, những bóng đèn tube thay bằng boc đèn led, những chỗ không đủ sáng thì lắp thêm bóng đèn mới, các công tắc cũng thay bằng loại tốt nhất và cùng gom lại lắp ở những chỗ thuận tiện sử dụng, hệ thống cầu chì tự động và cầu dao cũng được bổ sung để có thể bảo vệ từng khu vực một. Riêng phòng ngủ của Nhung, tôi hình dung thói quen của cô để chọn lựa và mua sắm thiết, loại bỏ hết những thiết bị cũ thay bằng loại điện tử vừa đảm bảo độ sáng, vừa có thể điều chỉnh theo ý muốn. Chỉ cần cô bước vào phòng đèn sẽ tự bật sáng, cô cũng có thể bật tắt tất cả các đèn từ bảng điều khiển, từ giường ngủ cô cũng có thể được. Bàn làm việc của cô cũng lắp một chiếc đèn làm việc tái tạo ánh sáng tự nhiên có thể điều chỉnh cường độ sáng. Bàn trang điểm cũng lắp ngay trên tấm gương có thể thay đổi mầu sắc để cô có thể quan sát mọi góc của khuôn mặt dưới các màu ánh sáng khác nhau. Chiếc đèn đọc sách cũng thay bằng loại ánh sáng tự nhiên, có thể điều chỉnh được hướng ánh sáng, tùy theo thế nằm của cô.

Tôi hài lòng về thành quả thu được, khi Nhung đi dạy học về, cô vui thích nhìn sự thay đổi của căn phòng và thử các chức năng. Tôi đứng cười vui thích nhìn cô đang thử từng chức năng, cô ngồi vào bàn làm việc rồi lấy ra quyển vở của học sinh, bật cái đèn bàn để thử đọ sáng, ngồi xuống bàn trang điểm thử cái đèn ở các màu sắc khác nhau, nằm trên giường điều chỉnh các ngọn đèn trong phòng. Sau đó, lâng lâng khi cô chủ động hôn vào má tôi.

Bố mẹ cô cũng vui thích khi tôi chỉ dẫn cho cô chú chức năng từng cái công tắc và thiết bị mới lắp. Cô Thảo đặc biệt hài lòng với cái bồn rửa mới, được lắp thêm một cái vòi rút để cô có thể kéo nước đến mọi vị trí rửa xung quanh cái bồn và lắp thêm cái bơm đẩy để đảm bảo nước lúc nào duy trì áp suất ổn định. Nhà tắm cũng lắp thêm cái chóa hoa sen và cũng lắp thêm một cái bơm đẩy, để khỏi lo nước lúc mạnh lúc yếu.

– Cô coi cháu như con cháu trong nhà, cô cứ coi đây là quà ra mắt của thành viên mới trong gia đình. Và nhìn cô chú vui mừng và thích thú như vậy, cháu lại càng háo hức mong chờ ngày trở thành thành viên chính thức.

Tôi trả lời khi cô chú hỏi về chi phí, tôi đang mở ra con đường để có được Nhung.

– Nhưng cháu cũng phải tiêu tiền, với lại lương kỹ sư như cháu cũng không phải rất cao mà vẫn phải tiết kiệm để lo cho tương lai.

– Vâng, nhưng cũng không nhiều lắm đâu ạ, vì cháu trong nghề nên chiết khấu rất cao, không như cô chú mua ở tiệm. Còn lại công xá là do anh em đóng góp, cũng không cần tar tiền.

Những đồ này tôi lấy từ kho của công ty chuẩn bị để lắp cho khu nghỉ dưỡng đang thi công, cũng tương đối khó kiếm trên thị trường, nhưng vẫn nằm trong dự phòng. Nói đúng ra cũng chẳng tốn thêm tiền cho tôi, nhưng nếu mua ngoài thì đúng là giá trị khá cao.

Trong ba ngày thi công ở nhà Nhung, qua cô Thảo, tôi đã có kha khá thông tin về anh chàng người yêu của Nhung. Cô Thảo có vẻ đặc biệt không thích anh ta, theo cô mô tả, tôi đại khái hiểu rằng trong mắt cô anh ta không đáng tin cậy và là người luôn chỉ nói mà không làm.

Tôi nhắn thông tin về anh ta cho thằng Nam, nhờ nó điều tra giúp về tình hình anh ta hiện tại, với vị trí của nó sẽ không khó để tìm ra tung tích của anh ta. Khoảng hai tuần sau tôi đã có đầy đủ thông tin về anh ta, qua ảnh thì mặt mũi anh ta trông cũng tạm được, từ hồ sơ tôi có thể hình dung ra anh ta, một thanh niên mảnh khảnh, cao chưa đến mét bảy có quan hệ khá phức tạp đã bị ghi trong hồ sơ của công an.

Nhân tiện đang đi kiểm tra công trình trong miền Trung, tôi bay vào thành phố Hồ Chí Minh để tận mắt nhìn đối thủ của mình. Tôi phải ngồi lì trong quán café giả vờ làm việc để đợi anh ta xuất hiện, như lời thằng Nam hướng dẫn. Ngoài đời, anh ta trông không đến nỗi nào, trông có vẻ hoạt bát và năng động, ngồi cùng ba người bạn hai nữ và một nam, phóng cách ăn mặc khá giống anh ta. Ngồi khá xa, nên tôi cũng không nghe rõ họ nói gì, nhưng từ cách họ nói chuyện tôi cũng đoán họ là dân làm ăn, có vẻ như khác với thông tin mà Nhung nói, anh ta làm công ăn lương. Anh ta cũng không nghèo, bộ quần áo anh ta mặc khá thời thượng đến từ một thương hiệu sang trọng, tuy nhiên không biết là hàng thật hay hàng giả, nhưng chiếc đồng hồ anh ta đeo và sợi dây chuyền trên cổ, cùng chiếc xe tay ga đời mới thì chắc chắn anh ta không thể là người không có tiền như anh ta nói với Nhung.

Quan sát anh ta cho tới khi anh ta rời đi, tôi cũng đứng dậy ra về. Tôi cần nhiều thông tin hơn về anh ta. Tôi lại gọi thằng Nam để tìm dịch vụ thám tử, rất nhanh nó đã gửi cho tôi số điện để liên lạc. Tôi gửi thông tin của cậu ta cho thám tử, cùng những yêu cầu của tôi và thanh toán trước một phần tiền công theo thỏa thuận.

Đến bây giờ cũng gần một tháng tôi chưa được gặp Nhung, hàng ngày tôi chỉ gửi tin nhắn hỏi thăm và chúc cô vui vẻ, sau đó lại vui thích đọc tin nhắn cô gửi lại. Thường tin nhắn của cô sẽ có nhiều nội dung, cô sẽ kể về các sự kiện vui vẻ mà cô gặp hôm đó, có khi cô gửi cho tôi ba bốn tin mỗi ngày. Và tôi nhớ Nhung thật sự, nỗi nhớ cồn cào nhưng lại ấm áp hạnh phúc. Cảm giác nhớ nhung mà lần đầu tiên xuất hiện.

Hôm nay là ngày quốc tế phụ nữ, tôi thuê dịch vụ để gửi đến trường cho cô một bó hoa hồng thật to và một hộp chocolate nhập ngoại từ chỗ cô Hằng. Cô bé giao hàng đã gửi tin nhắn xác thực với hình ảnh Nhung đã nhận được quà, tôi nóng lòng đợi tin nhắn của cô. Đến giờ nghỉ trưa tôi nhận được tin nhắn của cô.

“Em cám ơn về món quà anh gửi!”

Sau đó cô lại gửi tin nhắn tiếp theo.

“Nhưng lần sau, anh chỉ cần gửi em một bông hoa là em đã đủ vui rồi, không cần gửi nhiều như vậy đâu”

Tôi gửi tin nhắn lại cho cô.

“Bây giờ em cảm thấy thế nào?”

“Em rất vui. Các cô giáo ở trường đều khen bó hoa đẹp và rất ghen tị với em”

“Vậy là được rồi. Anh luôn mong muốn em được tự hào về bất cứ thứ gì từ anh”

“Nhưng tốn kém cho anh quá, em chỉ cần một bông thôi là đủ”

“Em là vô giá đối với anh, bao nhiêu cũng không đủ”

Sau đó cô im lặng không trả lời tin nhắn của tôi, dù tin nhắn được đánh dấu đã đọc. Tôi xách ghế ra khỏi lán và ngồi dưới chiếc ô cắm ngoài bãi biển, chậm rãi uống chai nước lanh và lim dim hưởng thụ làn gió biển man mát thổi qua người.

“Anh ơi! Anh đang gì đấy?”

Khoảng nửa tiếng sau, tôi nhận được tin nhắn của cô.

“Anh đang nhớ em và ngắm biển”

Tôi trả lời cô kèm cái ảnh chụp mặt biển.

“Em muốn được mời anh đi ăn. Anh ở xa quá”

“Anh có được nhận lời và để dành về sau không?”

“Vâng, em sẽ để dành lời mời này cho anh. Biển đẹp quá, em cũng thích biển lắm”

“Biển rất đẹp, nhưng lại buồn vì thiếu người ngắm cùng. Anh tin rằng sau này em sẽ được ngắm biển bất cứ khi nào em muốn”

Tôi ngoài nhìn căn biệt thự phía cuối khu nghỉ dưỡng, căn đó tôi đã quyết định dành riêng cho mình, nó nằm biệt lập khỏi khu nghỉ dưỡng bởi hàng rào bằng cây.

Cô không nhắn lại và cũng đến giờ làm việc buổi chiều, tôi đứng dậy xách cái ghế về lán và đi lên văn phòng. Khu nghỉ dưỡng đang vào giai đoạn nước rút để kịp mở khai trương vào đầu hè, công ty quản lý đã bắt đầu chạy quảng cáo và nhận đặt phòng, nên công việc bận lu bù, mãi đến chín giờ tối tôi mới được nghỉ ngơi và ăn tối. Sau khi tắm rửa, tôi thả tấm thân mệt mỏi lên giường, mở điện thoại và nhắn cho Nhung một tin nhắn “Anh nhớ em!” sau đó ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tôi dậy sớm như thường lệ và bắt đầu cữ chạy buổi sáng, sau đó về tắm rửa và đi đến lán ăn sáng. Lúc này tôi mới mở điện thoại, một cảm giác hạnh phúc đang từ từ lan tỏa khắp người. Nhung nhắn lại cho tôi “Em cũng nhớ anh”, tin nhắn được gửi lúc ba giờ sáng. Có lẽ tôi đã làm cô mất ngủ. Tôi viết câu trả lời, rồi lại xóa đi, sau đó chỉ nhắn lại một câu đơn giản “Anh rất hạnh phúc”.

Hôm nay tôi còn bận hơn hôm qua rất nhiều, hôm nay các thiết bị đã được đưa đến để lắp rắp, tôi cũng không có thời gian để ý đến điện thoại. Mãi đến đêm muộn khi trở về phòng mình, tôi mới đọc các tin nhắn, Nhung cũng nhắn cho tôi mấy tin kể những chuyện vui xảy ra với cô hôm nay. Tôi nhắn lại một tin cho cô “Hôm nay công trình đang chạy nước rút, anh không có cả thời gian ngắm biển. Anh đang nhớ em”. Sau đó, lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên tôi làm là kiểm tra điện thoại, Nhung nhắn tin trả lời “Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ. Em đợi anh về để mời anh đi ăn. Ngủ ngon anh nhé!”. Vậy cũng đủ để tôi vui cả ngày.

Những ngày cuối tôi bận bù đầu cho đến khi hoàn thành việc lắp đặt thiết bị, mỗi ngày cô vẫn nhắn tin kể tôi nghe những chuyện vui xảy ra với cô, dặn tôi giữ gìn sức khỏe, nhưng không thổ lộ tình cảm của cô thêm lần nào nữa.

Khi bố tôi vào để ký nhận bàn giao cho bên quản lý và khai thác khu nghỉ dưỡng, thì tôi cũng không nhịn được nữa. Giao toàn bộ hồ sơ cho bố, tôi nhanh chóng ra sân bay để bay về.

Vất chiếc vali vào tủ, tôi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ và phóng chiếc wave đến cổng trường của Nhung, cũng phải còn một lúc nữa mới tan trường, tôi kiên nhẫn ngồi đợi ở quán nước đối diện cổng trường, ngay khi tiếng trống vang lên, tôi cũng nhanh chóng gọi điện cho cô.

– Anh đói.

Ngay khi có tiếng “a lô” dịu dàng của cô vang lên trong tiếng reo hò của lũ học sinh khi hết giờ, tối nói nhanh.

– Ah … anh về rồi ạ?

Tôi nghe tiếng reo vui mừng của cô vang lên trong điện thoại.

– Anh đang đợi em ở cổng trường.

Tiếng điện thoại đột nhiên ngắt làm tôi ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh tôi tôi đột nhiên tràn ngập hạnh phúc khi nhìn dáng cô đi như chạy từ trong trường ra cổng, còn nhanh hơn cả lũ học sinh đang háo hức ùa ra khỏi trường. Tôi cũng chạy qua đường để đón cô, hai tay dang ra khi thấy cô chạy ùa đến, những tưởng sẽ có một màn quay ba trăm sáu mươi độ như trong phim thì cô chợt dừng lại hơi thở gấp gáp, nhưng nụ cười rạng rỡ vẫn nở trên môi cô. Hạ cánh tay đang dang ra, tôi cũng nở nụ cười nhìn cô đang gấp gáp lấy lại hơi thở.

– Anh về rồi, em khỏe không?

– Em … khỏe. Anh đen và gày đi nhiều quá.

– Nhưng khỏe mạnh và phong trần, đúng không?

– Vâng, hấp dẫn hơn. Anh đói rồi, đúng không? Đi mình đi ăn đi.

Tôi không đói, tôi chỉ nhớ Nhung, muốn được ở gần bên cô, được nghe tiếng cười thanh thoát hồn nhiên của cô, được nghe giọng nói dịu dàng đang kể cho tôi nghe những trò nghịch ngợm của lũ học sinh. Len lỏi trong dòng người đông đúc lúc tan tầm, tôi đưa cô đến quán café ven Hồ Tây, chúng tôi nói chuyện không dứt nhưng câu chuyện không có kế thúc từ chuyện này sang chuyện khác, sau đó chầm chậm chạy xe lang thang trong phố, xà vào những quán quà nổi tiếng trong khu phố cổ và đưa cô về nhà lúc mười giờ đêm.

Sáng sớm hôm sau, tôi lại phóng xe đến nhà cô, hôm qua cô để xe máy ở lại trường. Cô Thảo và chú Quý đang tập thể dục buổi sáng, vui vẻ cười nói khi tôi đến, cô Thảo đi nhanh vào nhà sau đó tôi nghe tiếng cô vọng ra từ trong nhà.

– Nhung ơi! Anh Thắng đến con này. Bỏ đấy đừng nấu nữa, để tí mẹ nấu cho bố con ăn, con và anh Thắng đi ăn sáng ở ngoài đi. Nhanh lên, đừng để anh ấy đợi.

Tiếng ngạc nghiên của Nhung, sau đó khuôn mặt vui mừng của cô ngó ra khỏi cửa và nhanh chóng biến mất.