[Kể chuyện] Vì em xứng đáng

***

Gần trưa bố mẹ tôi mới tỉnh dậy, sau đó mẹ chuẩn bị mâm cúng để bố tôi cúng mồng một. Sau khi ăn xong bữa cơm đầu tiên của năm mới, nhà chúng tôi bắt đầu đón khách đến chúc tết. Tôi cũng không đi đâu ở nhà cùng bố mẹ tiếp khách.

Ngày mồng hai, tôi có chút hồi hộp khi ăn sáng cùng bố mẹ, sau đó cũng xin phép để tôi đi chơi. Trước nay bố mẹ tôi cũng ít quản cuộc sống cá nhân của tôi, nhưng hôm nay mẹ lại phản đối, hỏi một lúc mới biết mẹ hẹn với bạn để giới thiệu con gái cho tôi. Tôi phải gãy lưỡi để thuyết phục mẹ, lí do là nếu mẹ giới thiệu vào ngày tết nếu mà không thành sẽ rông cả năm và hứa sẽ gặp co gái đó sau rằm mẹ mới đồng ý.

Tôi lên phòng chuẩn bị một sấp lì xì, suy nghĩ một lát tôi rút hết tờ lớn, thay bằng tiền năm mươi nghìn, cùng chuẩn bị mấy phong bì lớn để mừng tuổi người già. Đóng bộ quần áo vest và thắt cavat lịch sự khoác chiếc áo dạ, tôi lại lôi chiếc wave ra.

Khi tôi đến nhà Nhung đang có khá đông cô chú của Nhung ở đó, cũng may tôi có trí nhớ khá tốt, nên sau đó cũng không xảy ra sự cố nhầm lẫn nào. Nhưng chú ý của tôi lại tập trung vào ông bà nội của Nhung, ông bà còn khá trẻ tóc cũng chưa bạc hoàn toàn. Kính lão đắc thọ, tôi tiến đến chào ông bà, sau đó chúc ông bà bạch niên giai lão và đưa phong bao lì xì, tôi cũng nhận được từ ông bà hai phong bao lì xì, tôi mừng rõ ra mặt, cẩn thận cất vào túi áo vest. Tôi mừng vì ông nói một câu “Sắp làm con cháu trong nhà, không cần khách khí như vậy đâu. Chúc mừng ông bà là được rồi!”.

– Con cám ơn ông bà, nhưng kính lão đắc thọ là điều mà con cháu nên làm. Con mừng tuổi ông bà để cầu mong những lời chúc của con sẽ thành hiện thực.

Tất nhiên không thể bỏ qua trẻ con, tôi chuẩn bị rất nhiều bao lì xì.

Tôi cũng không quan tâm đến việc mình đang đóng giả, tôi giao tiếp với các cô chú rất tự nhiên như thể tôi đã là người nhà. Và trong bữa ăn, cô Thảo dứt khoát gọi tôi là con để nhận tiếng vỗ tay rào rào của tất cả mọi người, tất nhiên tôi cũng đứng lên cám ơn cô và hứa sẽ không làm cô chú phải thất vọng. Chỉ có Nhung là cau mày, thỉnh thoảng lườm tôi một cái, tôi phớt lờ thái độ của Nhung, một phần Nhung cũng bị các cô mắng vì có thái độ với tôi.

Nhung có một ông chú mê cờ, chú tên là Thiết, trong bữa ăn chú chỉ luôn mồm nói về cờ tướng, về thần tượng Hỗ Vĩnh Hoa của chú. Nghe chú bình luận tôi cũng phải khâm phục về hiểu biết của chú, tôi cũng không nghiên cứu nhiều lắm về các vua cờ, có thì cũng chỉ là những thế tiêu biểu để học hỏi. Nếu nói thích, tôi thích Hứa Xuân Nghiên, cũng chẳng phải hâm mộ mà về cách chơi dũng mãnh khi khai cuộc, nhưng nếu đối thủ qua được khai cuộc thường hay thất thủ ở những nước trung cuộc và tàn cuộc. Chỉ là cách khai cuộc này, thường sẽ phủ đầu đối thủ để đối thủ không có khả năng triển khai các nước trung cuộc.

Mặc dù tôi đánh cờ khá tốt, kiểu như không học tự thông, nhưng cũng không nghiên cứu sâu nên khá dè dặt khi nói chuyện với chú và có đôi khi cũng phản bác lại một chút nếu tôi thực sự chắc chắn. Thế là chú như bị chọc đúng chỗ ngứa, không đợi ăn xong mà nằng nặc đòi tỉ thí để chứng minh ai đúng ai sai. Cuối cùng thì mọi người đều hứng thú và bữa ăn coi như tạm dừng để lôi bàn cờ ra cho tôi và chú Thiết tỉ thí.

Lúc đầu tôi chơi khá thận trọng vì nghi ngại sự uyên bác của chú, tôi triển khai cờ chậm kín kẽ theo sát các nước cờ của chú, nhưng sau nửa ván tôi đã nhận ra, chú thực sự máy móc theo các thế cờ cơ bản mà thiếu đi sự biến hóa. Mỗi khi nước cờ của chú bị phá, chú lại lúng túng để triển khai thế mới, càng đánh tôi càng ung dung, vẫn dữ thế cờ chậm mà chắc, phòng thủ là chính, phá từng nước của chú. Nhìn bàn cờ, tôi chắc chắn cờ của tôi chỉ từ hóa đến thắng. Cuối cùng tôi chọn thế hòa, dĩ hòa vi quí, trong sự xuýt xoa của các chú đứng xem.

Chú Thiết không phục, lại bày ván khác, lần này tôi triển khai tấn công ngay từ đầu không giữ lại nữa, để lại khá nhiều sơ hở cho chú Thiết ăn quân nhưng lại làm chú chủ quan và khi con mã tưởng như vô thưởng vô phạt đẩy xuống chắn tượng, thì chú Thiết mới giật mình và rồi chán chường nhận thua, khi mà chú chỉ chậm hơn một nước.

Kiểu đánh cứng nhắc như của chú Thiết, rất khó để thành cao thủ, chỉ cao hơi mức biết chơi một chút, có khi còn thua kiểu chơi ngẫu hứng của chú ba.

Lúc này các chú dần chuyển đến phía sau tôi, chỉ còn chú Hòa, chồng của cô út của Nhung, là vẫn đứng đằng sau, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến cho chú Thiết, mặc dù chú Thiết không nghe, nhưng tôi nhận ra trình độ cờ của chú ấy còn cao chú Thiết. Ván thứ ba được bày ra, lần này đến lượt chú Thiết thận trọng, mỗi lần hạ cờ lại suy nghĩ rất lâu mới hạ quân xuống, tôi cũng không vội, vẫn theo sát từng nước của chú, mất đi thế triển khai, chú Thiết càng ngày càng loạn. Lúc này chú Hòa mới lên tiếng, có lẽ vạn bất đắc dĩ chú Thiết phải nghe theo, nhưng vẫn lụng bụng một câu “anh nghe chú để chú được như ý đấy nhé”.

Tôi cũng có chút tản thường nước đi, nhìn có vẻ vô hại, nhưng sẽ là ngòi nổ cho sự tấn công vũ bão về sau, giống như kiểu được ăn cả ngã về không. Tôi đẩy quân lên để chặn tạm nước tiếp theo vừa để kéo dài thế tấn công của chú Hòa, tôi biết ít nhất chú cũng cần thêm hai nước nữa để triển khai tấn công, tiên hạ thủ vi cường tôi cũng đẩy con mà ra để tấn công trước. Chú Thiết lúc này đã khá hoang mang, bàn cờ coi như được giao cho chú Hòa. Giằng co thêm hai nước, tôi cuối cùng cũng cài được con mã vào vị trí và mở đường cho con xe lao ra. Đúng nhưu tôi dự đoán, khi xác định được nguy cơ, chú Hòa bắt buộc phải triển khai tấn công để tranh tiên cơ, nhưng tôi vẫn còn nửa bàn để giằng co với chú, bắt chú phải triển khai thêm nước để tiếp tục tấn công, trong khi đó tôi giành trước một bước đẩy con xe ra, đến lúc này thì cũng đã muộn, nếu chú muốn cản chỉ còn cách thí quân, không còn cách nào để triển khai thế tấn công được nữa. Tôi nhìn chú Hòa cười, sau đó giật con pháo về coi như một bàn cờ hòa, chú Hòa cũng gật đầu giơ tay ra bắt tay tôi.

– Thằng cháu được, biết cách điều chỉnh cuộc chơi.

Tôi bắt chặt tay chú.

– Chú cũng rất biến hóa, thuận theo thời cuộc.

– Thôi vào uống rượu tiếp. Cờ hòa rồi, không đánh được nữa đâu anh.

Chú vỗ vai chú Thiết rồi đứng dậy, tôi cũng đứng dậy theo, để lại chú Thiết và ba chú xem cờ vẫn đang băn khoăn bên bàn cờ còn đầy quân. Phải đến lúc bố Nhung lên tiếng gọi, các chú mới quay lại bàn ăn.

Nói thêm một chút, ông bà Nhung có hai con trai và một cô con gái, mẹ của Nhung thì có một em trai nhưng có ba em gái. Chú ruột Nhung là chú Thiết, chú Hòa là chồng của cô Út. Còn ba người chú kia thì là một là em ruột của mẹ cô và hai chú kia là em rể. Chú Hòa và chú Thiết là bạn cờ với nhau, cùng sinh hoạt ở câu lạc bộ cờ của xã, bây giờ là phường.

Chú Hòa khá hưng phấn, chú cụng với tôi liên tục, cùng sở thích sẽ dễ hòa đồng luôn đúng, chú Thiết dù có chút không cam tâm nhưng cũng khá thoải mái.

– Cháu chơi cờ cũng không chuyên tâm nghiên cứ, chỉ là một sở thích thôi. Hồi bé thì bố cháu dạy, sau đó cháu có tham dự một lớp học ở cung thiếu nhi.

Tôi giới thiệu sơ qua khi chú Thiết hỏi tôi học chơi cờ như thế nào. Tôi cũng thành thực trả lời.

– Chú Thiết rất chắc các thế cờ, nhưng thiếu một biến hóa. Nếu thêm chút biến hóa, cháu tin rằng chú sẽ ít có địch thủ.

– Nét cờ nét người, tâm tính như thế nào sẽ bộc lộ hết trên bàn cờ. Cái này mới là cái khó để điều chỉnh.

Chú Hòa nói phụ họa với tôi, có chút không vừa lòng với sự cứng nhắc của chú Thiết.

– Chỉnh cờ sẽ hơn chỉnh tính mà, cháu tin chú sẽ chỉnh được thế cờ của mình vì sự hiểu biết thế cờ của chú rất sâu.

Tôi khích lệ một câu.

Sự biến hóa của cờ tướng dần dần sôi nổi hẳn lên khi cuốn tất cả các chú vào bình luận, rồi lan sang cả cách nhìn tính người, chẳng hiểu thế nào cuối cùng lại thành cách uống rượu cũng như đánh cờ. Khi tất cả các chú đều gục xuống ngủ, còn mỗi mình tôi ngất ngây ngồi nhìn các cô dìu các chú vào phòng. Tôi cũng khá say, chân đã chút không vững, tôi tóm lấy cánh tay Nhung khi cô đưa tay ra đỡ tôi do tôi bước hụt, tôi thật sự cần một cái giường.

– Anh muốn ngủ.

Tóm lấy cánh tay Nhung, người tôi như ngả hẳn vào cô.

– Vâng, em đưa anh đi nghỉ.

Tôi bước thấp bước cao theo Nhung lên gác, rồi bước theo cô vào căn phòng tối nhờ nhờ, tôi nheo mắt để thích nghi với bóng tôi nhưng chẳng ăn thua, bèn đi theo cánh tay của Nhung đang dìu tôi. Đến khi chân tôi chạm vào thành giường, người tôi theo quán tính đổ xuống, theo phản xạ khi ngã tôi cũng tóm lấy tay cô đang ghì lấy tay tôi, làm cô cũng ngã theo. Đến khi tôi nhận ra mình ngã lên giường, thì Nhung cũng ngã đè lên người tôi, cô có chút hốt hoảng vùng vẫy, nhưng tôi lại đưa nốt tay kia giữ người cô lại. Khi cô còn chưa kịp phản ứng, thì tôi đã đưa tay ôm lấy bầu má cô và kéo đầu cô lại, đặt lên môi cô một cái hôn sau đó mỉm cười, buông tay khỏi mà cô và tôi chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy, mồm khô không khốc, cổ họng như đang có ngọn lửa thiêu đốt, phải một lúc tôi mới định thần lại để nhớ ra mình đang ở đâu. Căn phòng khoảng hơn chục mét vuông, tường sơn màu trắng giản dị, không có trang trí gì nổi bật, chỉ có một cái bàn phấn nhỏ để cạnh đầu giường và mùi thơm thoảng thoảng của cái chăn màu hồng là cho biết chủ nhân căn phòng là nữ, phía ngoài cửa có một cái bàn nhỏ đóng liền với một cái giá sách chật cứng những quyển sách.

Ánh đèn ngủ hắt ra ánh sáng ấm áp đủ để tôi quan sát căn phòng và cốc nước đặt trên bàn trang điểm dưới cái đèn ngủ được kẹp vào cái gương của bàn trang điểm. Ngồi dậy, tôi cầm lấy cốc nước uống một hơi cạn sạch, mới làm cơn khát đỡ đi và tôi thanh tỉnh hoàn toàn. Bộ vest của tôi đã được cởi ra treo trên cái móc áo đóng trên tường gần cửa ra vào, trên người chỉ mặc chiếc áo chemise, chiếc cà vạt cũng được tháo ra, người tôi cũng được xoay lại dọc theo hướng cái giường khác với lúc tôi ngã xuống.

Tôi có chút lưỡng lự, vùng dậy hay là tiếp tục nằm xuống, ngẫm nghĩ một lát tôi vùng dậy, xỏ chân vào đôi giày, rồi đi ra cửa mặc lại cái áo vest và bước ra khỏi phòng theo cầu thang xuống tầng một. Ngoài phòng khách không có ai, tiếng các cô vọng ra từ phòng bếp, ngoài trời đã tối om, tôi không đeo đồng hồ điện thoại cũng không có trong túi, nên tôi cũng không biết mấy giờ. Có lẽ nghe tiếng bước chân của tôi, Nhung đi ra từ bếp, cô có vẻ rất tự nhiên, không có gì khác lạ trên mặt làm tôi có chút hồ nghi nụ hôn trước khi tôi ngủ có lẽ xuất hiện trong giấc mơ.

– Anh xin lỗi, uống hơi nhiều.

– Không sao anh, tại các chú mà. Cũng chưa ai dậy cả.

Vậy được, tôi không cần xin lôi nhắc đến nụ hôn.

– Mấy giờ rồi em?

– Tám giờ tối rồi. À mẹ anh gọi điện đến, anh ngủ say quá nên em sợ bác sốt ruột em nghe hộ.

– Mẹ anh có hỏi gì không?

– Mẹ anh gọi anh về ăn cơm, nhưng em nói anh đang ngủ, nên bác bảo thế thì không cần về nữa. Khi nào tỉnh hãy về.

– Mẹ anh có hỏi em là ai không?

– Không … nhưng bác mời em đến nhà chơi.

Mặt Nhung đỏ lựng lên, lí nhí trả lời. Tôi đoán y chóc, mẹ tôi kiểu gì cũng sẽ có cách để thăm dò.

– Vậy em trả lời thế nào?

– Em biết trả lời thế nào được, chỉ biết nói “vâng”.

– Không sao đâu, anh sẽ lựa lời nói với mẹ. Có lẽ anh phải về thôi, để anh vào chào cô.

– Anh ở lại ăn cơm đã. Xong hết rồi mà.

– Vậy em có muốn anh ở lại không?

Tôi cười cười nhìn cô hỏi nhỏ.

– Em muốn.

Cô cũng nói nhỏ, tôi cười cười làm cho đôi má của cô càng đỏ lực, tôi hít một hơi để đè nén ham muốn hôn cô.

– Vậy anh lại ăn trực thêm một bữa vậy. Năm nay đúng là có lộc ăn.

– Gì mà lộc ăn, các cô các chú quý anh mà. Nãy toàn khen anh.

– May mà anh không nghe thấy, nếu không mũi lại nổ tung mất.

Đứng ngay giữa nhà nói chuyện, cô ở gần ngay trước mắt, khuôn mặt thùy mị hồng rực làm cô càng trở lên rực rỡ, cũng làm cho tôi càng cảm thấy khó thở, tim đập như trống làng trong lồng ngực, nhưng lại cảm thấy nhói đau trong lòng. Hít một hơi sâu, tôi cố kìm nén những cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

– Uống rượu nên có chút lấn cấn, anh ra ngoài sân hít thở chút không khí.

Nói rồi tôi xoay người đi nhanh ra ngoài, ra đến sân tôi ngửa mặt lên trời hít môt hơi sâu không khí lạnh vào phổi, sự xốn xang cũng dần bình ổn trở lại. Tôi đi đến cái đôn sứ đặt ở góc sân và ngồi xuống, rút một điếu thuốc châm lửa rít một hơi. Vị thơm nồng xộc vào phổi, làm tôi có chút khoản khoái.

Có một điều tôi rất khó hiểu, mỗi lần nghĩ đến Nhung trong đầu tôi lại hiện khuôn mặt của cô với từng nét thay đổi nhỏ, nó giống như được khảm chặt vào tâm trí của tôi vậy. Nếu nói cô xinh cũng không hẳn, cô chỉ ở mức xinh xắn, ưa nhìn, chẳng thể so được với những cô gái mà tôi quan hệ trước đây, kể cả so với Nga, cô có đôi mắt to tròn và rất sáng, hàng lông mi cong vút. Nếu nói về hình thể, cô cũng không phải quá xuất sắc, dáng cô mềm mại, duyên dáng, nhưng chưa đến mức uyển chuyển, điểm công là chiều cao khoảng mét sáu sáu, sáu bảy. Cái đẹp nhất là làn da của cô, nó trắng hồng, mịn màng, luôn làm cô như được phủ một ánh hào quang khi có ánh sáng chiếu vào.

Nhung đi đến đặt xuống cái bàn đá nhỏ trước mặt tôi một ly chè nóng, rồi ngồi xuống cái đôn đối diện.

– Anh có dễ chịu hơn không?

Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu, vì khi cô ngồi trước mặt tôi, lòng tôi lại xao động.

– Anh có cơ hội không?

Tự nhiên tôi bật ra một câu với giọng khàn khàn. Nhung khẽ giật mình một cái, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay đang đang bóp vào nhau. Một lúc sau, cô lí nhí.

– Em … không biết.

– Vậy anh sẽ đợi đến khi em biết rõ. Anh sẽ theo đuổi em.

Tôi hạ quyết tâm, nói với giọng kiên định.

– Anh … đừng như vậy được không?

– Không. Em có biết mỗi khi nhìn thấy em, tim anh lại đập điên cuồng không? Em có biết, mỗi khi nghĩ đến em, trong anh lại vang lên âm thanh, đây là cô gái mà anh muốn có không? Có lẽ em không biết, chỉ cần nghĩ đến em, khuôn mặt em lại hiện lên rõ mồn một. Không, anh sẽ theo đuổi em, dù chỉ có một cơ hội nhỏ nhoi, để ít nhất anh sẽ không phải mang sự tiếc nuối đi hết cuộc đời này.

– Anh … đừng như vậy. Em … không muốn mình trở thành kẻ bội bạc, càng không muốn mình sẽ làm người bắt cá hai tay.

– Đã muộn rồi, anh không dừng được. Nhưng anh hứa với em, anh sẽ không làm em khó xử, càng không ép em phải làm ra lựa chọn mà em không muốn. Anh chỉ muốn được đi bên cạnh em, ít nhất có thể che cho em chút nắng, chắn cho em chút nước mưa, vậy thôi.

Bàn tay cô càng xoắn vào nhau mạnh hơn, làm da trở nên trắng bệch.

– Em không cần suy nghĩ nhiều, anh sẽ luôn tôn trọng em và em cũng không cần tạo áp lực cho mình. Như vậy anh cũng sẽ đau lòng.

Tôi cố dùng giọng bình tĩnh nói với cô, rồi lại cầm chén nước để cố bình ổn cảm giác rung động đang lan tràn khắp người, khiến người tôi run lên. Nhìn phản ứng của cô, tôi biết cô cũng rung động không kém, có lẽ lòng cô cũng đã có một khe hở để tôi có thể đặt một chân vào.

Có lẽ những lời tôi nói giúp cô bình tĩnh lại, hai bàn tay cô đã trở lại bình thường không nắm chặt vào nhau nữa mà mở ra đặt trên đùi. Đầu cô cũng ngẩng lên, ánh mắt đang đặt trên mặt tôi.

– Mồng bốn này, anh muốn mời em đi ngắm hoa Tết và chụp ảnh được không?

Cô ngần ngừ một lát, rồi khẽ gật đầu với tiếng vâng nho nhỏ.

– Anh sẽ mượn xe ô tô của công ty, nên em có cứ thoải mái mặc đồ và mang theo đồ em muốn.

– Vâng.

Ánh mắt tôi không thể rời khỏi khuôn mặt của cô, cô cũng bớt bối rối, đón nhận ánh mắt của tôi. Chúng tôi không nói gì nữa, ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt cô trong veo đó là điều duy nhất tôi nhận thấy.

Tiếng cô Thảo vang lên gọi chúng tôi vào nhà ăn cơm, mới có mỗi chú Hào đã dậy đang ngồi ở bàn uống nước, thấy chúng tôi đi vào chú cũng đứng dậy đi cùng vào phòng ăn. Đồ ăn nóng xốt đều mới nấu, tôi ăn rất ngon miệng, lúc trưa tôi ăn rất ít chủ yếu là uống rượu. Nhung chủ động gắp thức ăn cho tôi, không cần cô Thảo nhắc như bữa tất niên, thái độ của cô rất tự nhiên.

Sau bữa ăn, tôi và chú Hòa ra bàn uống nước, Nhung và các cô dọn bàn. Chú Hòa đề nghị tôi gia nhập câu lạc bộ cờ của chú, nhưng tôi từ chối vì thực sự tôi không có thời gian, nhưng tôi cũng hứa với chú sẽ tham gia giao lưu khi tôi có thời gian.

Cũng đến lúc phải về, tôi chủ động đứng dậy chào chú Hòa và các cô, Nhung lại đưa tiễn tôi ra đường, lần này cô không đi tụt lại đằng sau mà đi ngang với tôi. Cái ngõ rộng vào nhà cô vắng lặng, chỉ có ngọn đèn đường màu vàng chiếu xuống con đường, đi một đoạn tôi dừng lại và gạt chân chống.

– Em vào nhà đi, đường vắng quá, đi xa quá về một mình nguy hiểm.

Tôi hơi ái ngại vì đường quá vắng vẻ.

– Anh về đi rồi em về.

– Em về trước đi, nhìn em vào nhà anh mới yên tâm.

Cô không nói gì chỉ ngây người nhìn tôi, đôi mắt dưới anh đèn long lanh. Cảm xúc lại trào lên, tôi không nhịn được đưa hai tay lên ôm lấy má cô, cảm nhận sự run rẩy dưới làn da ấm áp của cô khi tay tôi ôm trọn bầu má cô. Tôi từ từ cúi lại gần môi cô, mắt cô tự nhiên nhắm lại khi môi tôi đã cảm nhận được hơi ấm của hơi thở cô. Môi tôi chạm vào môi cô, cảm nhận sự mềm mại, một cảm giác lâng lâng bùng lên khiến tôi cảm thấy nhẹ bẫng. Môi tôi mở ra ngậm lấy môi cô, cảm nhận rõ ràng sự run động của cô, một cảm giác ngọt ngào từ môi tôi lan tỏa khắp người càng làm tôi như bay lên. Môi tôi mút lấy môi cô, lưỡi cũng đưa cùng nếm hương vị ngọt ngào từ môi cô truyền lại, người cô càng run mạnh hơn, môi cô cũng ngậm lấy môi tôi, chiếc lưỡi của cô cũng đưa ra để vờn lấy lưỡi tôi. Thời gian như ngừng lại, tôi say mê chìm đắm trong hương vị ngọt ngào của đôi môi cô, bồng cô giật mạnh rời khỏi môi cô.

– Đừng anh … em không thể …

Cô nói qua hơi thở hổn hển, ánh mắt có chút hoảng loạn, rồi cô bỗng quay mình chạy nhanh về cuối ngõ và biến mất sau cánh cổng. Tôi vẫn còn ngất ngây trong cảm giác lâng lâng, một lúc sau mới lên xe nổ máy và chạy về nhà.

Sáng hôm sau tôi thức dậy, cả người sàng khoái, cảm giác lâng vẫn còn vương vấn trong người, khiến tôi thỉnh thoảng nở nụ cười vu vơ. Ngay cả khi tôi mệt phờ vì cữ tập buổi sáng, cảm giác ấy vẫn còn. Trong bữa sáng, mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt rất lạ, sau đó hỏi tôi.

– Con hôm nay rất lạ, mẹ chưa bao giờ thấy vẻ mặt này bao giờ.

Tôi chỉ cười không trả lời mẹ.

– Cô gái hôm qua là ai vậy?

– Bí mật, sau này mẹ sẽ biết.

– Mẹ mặc kệ, con hứa rồi đấy, sau rằm vẫn phải đi gặp mặt người ta. Con bé cũng xinh xắn và ngoan.

Tôi hơi nhăn mặt, nhưng cũng không nói gì.

– Con sẽ phải đi xem mặt, trừ khi mày đưa cô gái khác về để mẹ gặp.

– Được rồi một lần này thôi nhé. Nếu trong năm nay mà con chưa có người yêu, thì sang năm con sẽ cho mẹ tự chọn luôn.

– Con có đối tượng rồi à? Nếu vậy, mẹ sẽ tìm cách hủy cuộc hẹn, cho con đỡ lăn tăn, nhưng mà phải giữ đúng lời hứa đây.

– Vâng, vậy mới là mẹ của con chứ.

Ăn sáng song, tôi đưa bố mẹ đi lễ chùa đầu xuân. Sau đó chạy qua chúc Tết gia đình mấy thằng bạn thân, rồi tôi quyết định về nhà không đi đâu nữa. Bố mẹ tôi cũng đi chúc Tết bạn bè không có nhà, đáng nhẽ cô Huấn phải ra từ hôm qua, nhưng cô lại xin nghỉ thêm hai ngày vì nhà có việc. Ngán ngẩm mở tủ lạnh, tôi lại đóng lại, tôi đột nhiên nảy ra ý nghĩ đi ăn trực, cũng chẳng biết các cô có nhà không, kệ ba nhà kiểu gì cũng có người ở nhà. Nghĩ là làm, tôi ra đóng cổng và khóa cửa nhà rồi vòng đằng sau sang nhà các cô, đến cây gạo ở giữa khoảng sân giữa bốn nhà, tôi đứng nhìn một lượt. Có mỗi nhà cô Hằng là sáng đèn, tần ngần một lúc tôi lại ngại, vì sợ sẽ không kiềm chế được, mấy tháng rồi cô cũng chưa sang tìm tôi.

Mắm môi tôi đi sang nhà cô út, vòng ra đằng trước nhà khóa cửa, sang nhà cô ba cũng vậy. Tôi lủi thủi quay lại định về nhà rồi cố ăn tạm cái gì đó vậy.

– Cháu đi đâu đấy? Cô sang thì thấy nhà khóa cửa.

– Cháu đang định đi ăn trực.

Tôi nói thật.

– Sao không đến nhà cô?

– Cháu ngại, cô cũng biết định lực của cháu rất kém mà.

– Xì … vào đi, cô cũng định sang tìm cháu. Hôm nay cũng chỉ có mình cô ở nhà, em Hiếu đi chơi với nhà ngoại của cô rồi.

Cô hạ giọng nói nhỏ, tôi nóng lên ngay lập tức. Nhanh chóng cùng cô quay vào nhà.

Đúng là định lực của tôi kém thật, vừa bước vào nhà tôi đã không nhịn được ôm lấy cô từ đằng sau, môi ngậm lấy vành tai của cô, một tay vòng lên bóp lấy bầu vú không mặc áo con của cô, tay kia đưa xuống dưới váy của cô luồn qua quần lót, ôm lấy cái lồn mập của cô, ngón tay giữa tách hai cái cánh đi vào giữa móc vào cái lỗ rồi miết chặt và thò ra thụt vào. Hơi thở của cô nhanh chóng trở lên dồn dập, cái lồn cũng tiết nước ướt đẫm bàn tay tôi.

– Đừng … làm ở đây … đi vào trong phòng ngủ.

Cô hổn hển nói, khi tôi tốc váy của cô lên ép cô quay mặt vào tường. Nói xong, cô vùng người kéo tay tôi chạy vào phòng ngủ nhỏ ở tầng một.

Cô nằm lên giường tự tay cởi áo khoác, sau đó lột cái váy qua đâu và cái quần nhỏ xuống chân. Phải nói người cô vẫn giữ được cái dáng ngực nở eo thon, chỉ thêm chút đầy đặn, tròn trịa hơn. Bầu ngực dù đã hai con, nhưng không chảy sệ xuống mà vẫn tròn trịa, hơi võng xuống. Tôi nhanh chóng cởi quần áo mình, rồi nằm đè lên người cô, ngay khi tôi hạ người xuống, cô vội vàng đưa tay xuống cầm lấy cái buồi của tôi đưa vào lồn cô rồi vội vã hảy mông lên để đón cái buồi đi vào.

Tôi đón nhận một cơn lốc hưng phấn khi cái buồi được bao bọc trong cái lồn ấm áp của cô, để tôi sau đó chỉ còn biết miệt mài địt vào lồn cô vì sự đòi hỏi của cô thể. Tôi cũng không ngừng địt khi cả người cô co rút để rồi sau đó rung lên bần bật, sự đòi hỏi ngày càng dữ dội tiếp tục thôi thúc tôi địt như vũ bão vào lồn cô. Nhưng cái co giật của cô cũng không giảm xuống mà ngày càng kịch liệt, cuối cùng khi nó vượt qua giới hạn làm cả người cô cong vòng lên, tiếng rên ứ nghẹn trong cổ được giải phóng ngân lên, sau đó lại đột ngột bị nuốt vào bụng khi cả người cô bật tung lên rồi đập liên hồi xuống giường, hai chân cô đang ép vào lưng tôi cũng bật ra rơi xuống giường, co vào đạp ra như bơi ếch, đầu cô bạnh ra lắc sang hai bên. Người tôi co cứng lại sau đó nổ tung khi tôi rùng rùng phóng toàn bộ tinh lực vào sâu trong cái lồn cũng đang co bóp kịch liệt phun ra những dòng nước ấm hòa trộn cùng tinh trùng đang không ngừng phun vào sâu trong cô.

Khi toàn bộ tinh trùng trút ra hết, tôi cũng vô lực đổ người xuống cơ thể vẫn còn đang run rảy của cô, há mồm hút không khí vào phổi. những rung động của cơ thể cô yếu dần thành những cái run nhè nhẹ, mắt cô nhắm nghiền, khóe mắt vẫn ướt đẫm nước mắt chảy xuống hai bên thái dương. Tôi yên lặng nằm trên người cô cho đến khi cơ thể điều hòa trở lại, mới nhấc mình lên nằm xuống cạnh cô, cánh tay đưa xuống gáy rồi ôm cô ôm vào lòng. Tôi biết trạng thái bất động này của cô sẽ rất lâu nữa mới tan đi.

Cuối cùng thì cô cũng cựa mình khi tiếng réo trong bụng tôi vang lên, cô dịch người khỏi người tôi chống tay ngồi dậy.

– Mặc quần áo vào rồi đi ăn cơm. Cô cũng đói rồi.

Tôi vùng dậy nhặt cái váy ngủ mặc vào cho cô, sau đó mặc lại quần áo của mình. Rồi cùng cô đi ra phòng ăn, đồ ăn cô dọn trên bàn đã nguội tanh nguội ngắt, nhưng tôi cũng bất chấp, ngồi ngay xuống múc một canh măng hầm chân giò cho vào bắt và ngấu nghiến ăn.

– Không đội được một chút à để cô hâm lại.

– Cháu đói lắm rồi, kệ đi cô.

Tôi nhanh chóng ăn hết bát canh, sau đó lại múc thêm thìa nữa cho vào bát, rồi lại vội vã ăn hết, lúc này cơn đói mới tạm bình ổn. Cô đang đứng trong bếp đun lại mấy nồi thức ăn, nhưng người cô có vẻ khó chịu, thỉnh thoảng lại dịch người. Tôi cũng đi vào bếp, đến sau lưng cô cât tiếng hỏi.

– Cô khó chịu à?

– Ừ, nó đang chảy xuống chân cô.

Tôi lùi lại một chút, chiếc váy ngủ bằng lụa của cô loang một đám ướt đằng sau. Với cuộn giấy lau tay trên bếp đảo, tôi ngồi xuống kéo váy của cô lên, lau khô đám nước loang giữa hai bẹn và chảy xuống chân cô.

– Khiếp … nhiều thế.

– À … cô này, nhiều như vậy có sợ mang thai không?

– Có chứ, một lần dính rồi rồi đấy, cô phải đi hút điều hòa.

– Xin lỗi cô. Nếu vậy lần sau cháu sẽ đi bao.

– Đợt vừa rồi cô đi làm tiểu phẫu rồi, sẽ không bị nữa.

Những chuyện tương tự tôi và nói rất nhiều, nó trở lên hết sức bình thường và tự nhiên. Sau chuyện xảy ra khi đi nghỉ mát, tôi và cô Hằng đã có buổi nói chuyện về quan hệ của chúng tôi, việc đó cũng là do tôi hoài niệm cảm giác được làm tình với cô. Có một điều cô cháu chúng tôi phải công nhận, dù chuyện đó không xảy ra với tôi, thì có lẽ cũng sẽ xảy ra với ai đó, khi mà chú Minh gần như lãnh cảm không thực hiện đầy đủ chức năng của đàn ông, còn cô Hằng thì vẫn hừng hực sức sống vẫn khao khát được thỏa mãn. Chuyện xảy ra giữa chúng tôi có thể là điều cấm kỵ, nhưng nó đã xảy ra một cách tự nhiên khách quan, nên hãy coi nó như sự xắp xếp của số phận, coi nó đơn giản như món quà mà chúng tôi trao cho nhau. Và như vậy mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều, dù lí do này chúng tôi đều hiểu chỉ là bịt tai trộm chuông, nên cũng phải hết sức thận trọng. Rất nhiều biện pháp để chúng tôi tránh bị lọt ra ngoài, như tôi đã phải dùng cả máy đo âm thanh để xác định khoảng cách xa nhất mà tiếng hét của chúng tôi có thể bị nghe thấy, hay cả hệ thống cảnh báo cũng được lắp đặt và quyền chủ động sẽ do cô nắm giữ. Cũng có điều may mắn, quan hệ của tôi và cô đã thân thiết từ rất lâu khi tôi còn bé tí, nên cũng ít bị nghi ngờ nếu có chút thân mật hơi quá.