[Kể chuyện] Vì em xứng đáng

***

Suốt mấy tháng tiếp theo tôi sống trong tâm trạng vui vẻ, hạnh phúc dù tôi và Nhung không có những hành động thân mật, không nói những lời yêu đương nhưng tôi cảm nhận được sự hạnh phúc của cô khi ở bên tôi, y như tâm trạng của tôi vậy. Gần như mỗi ngày chúng tôi đều gặp nhau, dù chỉ tranh thủ một lúc do công việc của tôi, chúng tôi cùng nhau đi ăn quà, cùng nhau đi xem phim cũng đôi khi đi nghe nhạc tại quán café và tôi sẽ hát cho cô nghe những bài nhạc trừ tình bằng cây guitar gỗ. Tôi hát cũng không tệ lắm, đặc biêt hòa hợp khi tôi tự đàn bằng cây đàn guitar, cô cũng sẽ đưa hai tay lên bịt kín lấy khuôn mặt đỏ bừng nhưng tràn ngập hạnh phúc khi tôi nói bài hát dành tặng cho cô. Rất nhiều lần trong số đó, ai đó đã quay lại và post lên mạng xã hôi, để rồi sau đó tôi bắt gặp cô cắm tai nghe vừa lẩm nhẩm hát theo vừa xem cái video trên điện thoại.

Đã rất nhiều lần tôi đã định đưa cho cô toàn bộ hồ sơ mà thám tử theo dõi và gửi về cho tôi, nhưng cuối cùng tôi cũng kìm nén được, tôi muốn cô tự nguyện tiếp nhận tình yêu của tôi và cô sẽ bộc lộ tình cảm của cô dành cho tôi, mà tôi biết rằng nó cũng không kém tình cảm tôi dành cho cô. Tôi không muốn tình cảm của chúng tôi có một chút dấu vết không hoàn mỹ nào.

Nhưng ngay khi thời gian nghỉ hè vừa bắt đầu, thì có một chuyện xảy ra làm tôi quyết định phải dành thế chủ động. Cô Thảo đột nhiên gọi điện cho tôi với giọng khá lo lắng và hẹn tôi gặp mặt để nói chuyện.

– Tình cảm của cháu dành cho Nhung thế nào?

– Cháu rất yêu Nhung, chỉ là đến bây giờ cô ấy vẫn còn lưỡng lự.

– Cô rất hiểu con bé và nhìn thấy tình cảm của nó dành cho cháu. Cô cũng chưa bao giờ thấy nó vui vẻ và hạnh phúc như thời gian này. Nhưng có chuyện này cô muốn hỏi cháu.

– Vâng ạ, cô cứ hỏi.

– Nếu con bé Nhung đã có người yêu, cháu có còn tiếp tục theo đuổi nó không và yêu nó không? Cô hỏi điều này có vẻ kỳ quái vì cô cũng có chuyện muốn nói với cháu.

Tôi cũng đoán đại khái cô nói là cái gì.

– Cháu yêu Nhung là Nhung của hiện tại và tương lai, sẽ không gì có thể thay đổi được tình yêu của cháu dành cho Nhung.

– Vậy cô cũng yên tâm. Cháu cũng biết trước khi quen cháu, con bé đã có một mối tình và đến bây giờ cũng chưa kết thúc hẳn. Nếu cậu kia mà được một phần của cháu có lẽ cô cũng không can thiệp, kệ chúng nó quyết định. Nhưng cậu kia thật sự không được, nó lừa dối con bé từ khi chúng nó mới yêu nhau.

Tôi im lặng nghe cô kể, tôi nhìn thấy sự tức giận trong giọng nói của cô và cả trong anh mắt của cô nữa.

– Cậu ta cũng được nếu gặp mặt lần đầu, hình thức khá được, giỏi ăn nói và biết cách lấy cảm tình của người khác. Nhưng lâu dần cậu ta lại bộc lộ ra sự không đàng hoàng, ngay cả cô chú mà cậu ta cũng không ngại. Rất nhiều lần cậu ta đến gặp cô chú để vay tiền, dù không nhiều, chì vài trăm đến một hai triệu với lí do bố mẹ ở quê không kịp gửi tiền lên. Cô chú cũng thông cảm và cũng chưa bao giờ từ chối vì dù sao cậu ta cũng là người yêu của con gái mình và có khi trong tương lai sẽ là thành viên trong gia đình. Ngay cả việc câu ta chưa bao giờ trả tiền như cậu ta hứa, cô chú cũng không để ý. Nhưng có một lần, cô chú đi ăn cưới con của bạn, gặp cậu ta đi xe máy của Nhung, nhưng lại chở một cô gái lạ mặt và hành động của người rất tình tứ, cô gái ôm chặt lấy cậu ta. Cả cô và chú đều nhìn thấy, không thể sai được, tại chú không dám chạy xe nhanh nên cuối cùng cô chú cũng không đuổi kịp.

Cô dừng lại uống một ngụm nước để dằn sự tức giận đang ngày một tăng cao qua giọng nói của mình.

– Sau đó, khi gặp nó cô chú đã nói thẳng với nó những gì nhìn thấy và yêu cầu nó giải thích, nhưng nó một mực không nhận, còn nói cô chú già nên nhìn không rõ. Khi đó, chú rất giận dữ có mắng nó một câu là đồ khốn nạn, dám làm mà không dám nhận, không đáng mặt đàn ông. Cháu biết nó phản ứng thế nào không? Nó đứng bật dậy, chỉ thẳng ngón tay vào mặt chú, nói rằng chú mới không đáng mặt làm người lớn, khinh nó nghèo hèn nên vu oan cho nó để chia rẽ nó và Nhung, sau đó nó quay người đi luôn.

Sự túc giận của cô đã lên đến đỉnh điểm khiến giọng cô run run, bàn tay cầm cái cốc cũng rung rung.

– Sau đó cô chú nói chuyện với con bé và kể hết những gì đã xảy ra cho nó, nhưng con bé lại nói nó đối xử với con bé rất tốt, con bé cũng chưa tận mắt chứng kiến những điều đó, nên nó không thể nghe lời một phía từ cô chú. Cô chú biết, tính con bé rất tự chủ, nên chỉ có thể cấm nó mà không thể bắt ép nó được. Cô chú gọi điện cho cậu ta, cấm cậu ta tiếp tục quan hệ với con gái mình, nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy.

Cô lúc này cũng đã bình tĩnh lại, chậm rãi kể nốt.

– Khi cô nghe Nhung kể cậu ta đã vào miền nam để lập nghiệp, cô chú đã mừng tưởng rằng chúng nó sẽ kết thúc và lại càng hi vọng khi gặp cháu và nhìn thấy con bé được vui vẻ hạnh phúc. Nhưng cách đây hai hôm, cậu ta lại gọi điện cho cô chú, sau mấy năm không nhìn thấy mặt, nó xin lỗi cô chú vì những hành vi không phải ngày trước và hứa sẽ đền bù gấp mười lần số tiền mà nó đã vay ngày trước, nó cũng nói tháng sau sẽ ra để nói chuyện chính thức chuyện của nó và Nhung. Cô chú lo lắng mấy hôm nay, với tính con bé Nhung, cô chú sợ sẽ không thể ngăn cản được.

Tôi có chút thở dài và cũng thầm may mắn là mình có chuẩn bị trước. Cũng có chút hơi thất lạc, chuyện này Nhung không nói gì với tôi.

– Cô yên tâm đi ạ, cứ giao hết cho cháu. Cháu biết phải làm sao.

– Cô xin lỗi vì mang đến rắc rối cho cháu.

– Không có gì đâu ạ. Cháu cũng làm vì cháu thôi. Cháu cùng có cái này cho cô xem.

Tôi lấy cái máy tính trong túi ra mở lên và bật cái file hồ sơ mà tôi nhận được từ dịch vụ thám tử, sau đó xoay lại cho cô xem. Càng xem, lửa giận của cô càng bốc lên ngùn ngụt, cô không giữ được bình tĩnh, đập vào bàn một cái.

– Thằng khốn nạn!

Sau đó mới giật mình, nhìn tôi xin lỗi.

– Cô yên tâm, cháu sẽ không để chuyện đó xảy ra.

– Cháu đưa cái này cho Nhung chưa?

– Chưa ạ, cháu không muốn cô ấy nghĩ cháu dùng thủ đoạn để chiếm lấy tình cảm của cô ấy. Cháu muốn cô ấy được tận mắt nhìn thấy anh ta như thế nào.

Cô có chút thở phào nhẹ nhõm, đẩy cái máy tính về phía tôi.

– Cô cám ơn cháu. Cô cũng yên tâm khi giao Nhung cho cháu.

– Cô thật sự yên tâm ạ? Cô không sợ lòng người như biển sâu khó dò sao?

Cô bật cười vui vẻ.

– Cháu nói được câu đó dã chứng tỏ cháu là người quang minh chính đại. Mà đây cũng không phải là nhận xét của mình cô đâu nhé, cả chú Hòa và chú Thiết đều nhận xét như vậy.

Tôi bật cười theo cô.

– Mà này, ông bà nội cái Nhung vừa tuyên bố, nếu nó lấy chồng sẽ cho nó một miếng đất làm của hồi môn đấy. Nếu hai đứa lấy nhau, với lương của cháu và cái Nhung góp lại, chắc cuộc sống cũng tạm đủ, không phải lo lắng. Cô chú cũng có một ít tiền tiết kiệm, cũng đủ để xây một căn nhà nhỏ, sau này có điều kiện sẽ xây lại sau. À, đấy là cô nói thế, nếu cháu muốn, còn không thì cái Nhung phải về nhà chồng ở chứ, làm tròn bổn phận của con dâu.

Tôi cười càng tươi, không phải vì có thêm miếng đất mà là vì cô đã coi tôi thành con rể tương lai.

– Cám ơn cô chú và cám ơn ông bà.

Ngay chiều hôm đó, tôi lại yêu cầu dịch vụ thám tử tiếp tục theo dõi chặt anh ta, tôi muốn sắp xếp để Nhung được tận mắt nhìn thấy anh ta.

Thái độ tôi vẫn bình thường, hưởng thụ niềm vui và hạnh phúc khi được ngồi cạnh Nhung để nghe cô nói chuyện, để nghe điệu cười khanh khách giòn tan của cô, để ngắm khuôn mặt rạng rỡ của cô. Cho đến một hôm, khoảng một tuần sau buổi nói chuyện với cô Thảo, khi đến đón Nhung tôi nhận thấy tâm trạng của cô thực sự không tốt. Cô gần như im lặng, thỉnh thoảng lơ đãng trả lời một câu. Cho đến khi gần đến giờ, tôi thường đưa cô về, cô tự nhiên nói.

– Anh ấy đã gọi điện cho em và nói là tháng sau sẽ ra gặp em và bố mẹ để nói chuyện của em và anh ấy.

– Vậy em định thế nào?

– Em cũng không biết, nhưng em lại chẳng cảm thấy vui mừng, mà lại là lo lắng.

– Dù gì thì em cũng phải quyết định, đây là chuyện cả đời.

– Em rất rối, chẳng thể có được chủ ý gì. Trước đây, em đã rất mong đợi, nhưng khi nhận được lại chẳng thấy chút vui mừng nào.

– Em đã thử xem xét lại lòng mình chưa? Tại em không thích anh ta nữa hay là em đã thích người khác?

Tôi có chút dò hỏi và có cả mong đợi.

– Em biết, nhưng cũng không thể quyết định được. Anh ấy đối xử với em rất tốt và cũng là ân nhân của em nữa.

Tôi không biết chi tiết này, nên lẳng lặng ngồi nghe cô kể.

– Hồi đó em đang học năm thứ hai, đúng ngày sinh viên Việt Nam, trường có tổ chức văn nghệ chào mừng, nên hôm đó em về khá muộn. Lúc ra khỏi trường ngoài đường rất vắng, em mới đi được một đoạn thì có hai tên cướp ép xe em dừng lại và lôi em vào một cái ngõ vắng định giở trò đồi bại, em cứ nghĩ đời mình đã xong rồi, em sẽ không thể sống được nữa thì anh ấy xuất hiện đánh đuổi hai tên cướp cứu em và sau đó còn đưa em về nhà.

Tôi nhếch mép cười, với thân hình gầy gò như của anh ta, không biết võ công anh ta phải giỏi như trong phim không để đánh đuổi được hai người khác, trò trẻ ranh này khi còn là sinh viên tôi đã nghe nhiều, thế mà lại lừa được cô gái như Nhung.

– Chắc anh nghĩ đó là trò lũ con trai dùng để lừa con gái, lũ bạn em cũng nói đấy là trò xắp đặt, nhưng anh ấy không học cùng trường với em, em cũng không quen anh ấy, nên không thể nào anh ấy lừa em được. Với lại em cũng đâu có quá xinh đẹp để anh ta phải lừa em.

Chính vì vậy em mới là mục tiêu của bọn nó, tôi nghĩ nhưng cũng không nói ra.

– Bố mẹ em cũng đã từng nói với em là anh ấy lừa em, nhưng em biết đó là em gái của anh ấy. Anh ấy có giải thích là khi đó mẹ anh ấy phải lên Hà Nội khám bệnh, nên anh ấy mượn xe máy của em để đưa đón. Nhà anh ấy nghèo lắm, nhưng anh ấy quyết tâm phải học để quyết tâm thay đổi cuộc sống của bố mẹ và các em ở quê. Em cũng biết anh ấy vay tiền của bố mẹ em, cũng có mấy lần anh ấy đi cầm xe máy của em, nhưng cũng do anh ấy đi làm thêm bị quỵt tiền, không có tiền để trả học phí và trang trải cuộc sống.

Tôi ngẩn người, như thông tin cá nhân của anh ta đâu có nói vậy, nhà anh ta chỉ có hai anh em trai, đúng là bố mẹ ở quê, còn gia cảnh thì trong hồ sơ không ghi rõ.

– Em đã gặp bố ẹm hay người nhà anh chưa?

– Chưa, bọn em cũng định mấy lần nhưng anh ấy lại có việc nên chưa thu xếp được.

– Có những chuyện anh không thể có lời khuyên được, đặc biệt là chuyện tình cảm liên quan đến em. Em cũng biết tình cảm của anh dành cho em như thế nào. Có khi nào em xem xét lòng mình, tình cảm của em dành cho anh không?

– Em biết, vì vậy em mới bối rối và … em cũng rất hạnh phúc khi ở gần anh. Em không dám, em sẽ không yên lòng khi phủ nhận hoàn toàn những tình cảm của em dành cho anh ấy.

– Em có biết anh ta đã làm việc gì trong suốt hai năm qau không?

– Anh ấy đi làm cho một công ty thương mại, bây giờ cũng tốt lắm, đã được cất nhắc lên vị trí quản lý và thu nhập ổn định, vì thế anh ấy mới dám nghĩ đến chuyện của chủng em.

– Vậy còn em? Nếu em đến với anh ta, tương lai em sẽ thế nào? Anh ta sẽ ra ngoài này lập nghiệp hay em vào trong đó với anh ta?

– Anh ấy muốn em vào trong đó với anh ấy. Thu nhập của anh ấy cũng đủ để lo cho cuộc sống sau này mà không cần em phải đi làm.

– Vậy còn việc dạy học của em? Em có cam tâm bỏ đi để làm một người nội trợ không?

– Không … nhưng có lẽ sau khi ổn định, em sẽ có thể quay lại nghề dạy học.

– Anh thấy không đáng cho em, em gần như bỏ tất cả, trong khi anh ta chẳng cho em được gì, ngoài mấy câu nói. Nếu anh ta thật sự quan tâm đến em, anh ta sẽ không đơn giản là nói ra mấy câu vô trách nhiệm nhưu vậy để em phải nghe.

Tôi có chút tức giận thực sự, vì sự thơ ngây của cô.

– Em nghĩ khi bọn em gần nhau, anh ấy sẽ có điều kiện quan tâm đến em, có khi tình cảm của em sẽ trở lại như trước. Chỉ là … em cám ơn anh!

Tôi tự nhiên cảm thấy có chút cay đắng và không cam tâm.

– Anh có đề nghị thế này để em tham khảo nhé.

– Vâng … anh nói đi ạ.

– Em hãy vào trong đó trước xem tình hình có đúng như anh ta nói không, để có quyết định chính xác. Chứ như bây giờ, anh thật sự không yên tâm, em quá phiến diện, chỉ nghe một phía và còn có chút ích kỷ nữa. Em có nghĩ đến bố mẹ và gia đình mình không? Em có nghĩ tại sao bố mẹ em lại phản đối quan hệ của em và anh ta không? Chẳng nhẽ, vì chút tình cảm cá nhân của mình em và vì một mình anh ta, em lại làm bao nhiêu người phải lo lắng?

Cô úp mặt vào lòng bàn tay, sau đó hai vai khẽ rung lên. Tôi thở dài, vỗ nhè nhẹ lên vai cô.

– Tuần sau anh sẽ vào trong đó công tác mấy ngày, em hãy đi cùng anh để tận mắt chứng kiến những gì anh ta nói, rồi sau đó quyết định cũng không muộn.

Cô cứ thẫn thờ từ lúc đó cho đến khi về nhà và lẳng lặng đi lên phòng mình bỏ lại tôi dưới nhà. Cô Thảo đầy lo lắng, kéo tay tôi đi ra ngoài dò hỏi, tôi sơ lược nói qua tình hình.

– Sao cháu không đưa cho nó xem tài liệu cháu có.

– Với tình của cô ấy, sẽ không tin đâu mà có khi còn nghi ngờ cháu ngụy tạo. Tuần sau cháu định đưa cô ấy vào trong đó để tận mắt chứng kiến anh ta. Cô giúp cháu ổn định Nhung và khuyên cô ấy nhé.

– Cô biết rồi.

Dưới sự thuyết phục của bố mẹ, Nhung cuối cùng cũng đồng ý để vào miền nam cùng tôi. Tôi cũng thống nhất được một kế hoạch với văn phòng thám tử, để cô chứng kiến tận mắt. Cũng chẳng khó khăn lắm, họ rất có kinh nghiệm trong chuyện này và tôi chỉ cần phối hợp với họ.

Vào đến nơi, chúng tôi đến ở khách sạn mà văn phòng thám tử bố trí, gần chỗ anh ta ở cùng một cô gái. Sau đó, làm như vô tình, tôi đưa cô đến khách sạn đối diện với cái ngõ mà anh ở với lí do hẹn với đối tác, không muốn cô ở khách sạn một mình.

Chỗ ngồi ngay sát tấm kính có thể nhìn bao quát ra phố và cái ngõ đối diện, tôi gọi đồ uống tai nhét cái micro loại nhỏ để nhận thông tin từ người thám tử. Cũng không lâu lắm, anh ta đã về nhà, chở theo một cô gái ăn mặc rất mát mẻ với chiếc váy bó dài qua mông và kéo lên che nửa bộ ngực của cô ta, mặt trang điểm rất đậm, ôm chặt lấy eo anh ta.

Nhận được thông tin, tôi làm như lơ đãng nhìn ra của kính và chỉ cho cô cửa hàng bán hóa quả chếch bên đường và hỏi cô có muốn thưởng thức hoa quả miền Nam không, cũng để đảm bảo cô sẽ có đủ tầm nhìn và thời gian để thấy anh ta ngay khi anh ta vừa xuất hiện.

Ngay khi anh ta xuất hiện, phản ứng của cô rất kịch liệt, mặt tái đi và bất động, mắt trừng trừng không rời vào chiếc xe tay ga đang chở hai người. Như có linh tính, anh ta cũng liếc mắt liếc nhìn vào chỗ chúng tôi ngồi, nhưng có lẽ ánh sáng mặt trời làm tấm kính phản xạ ánh sáng khiến anh ta không nhìn thấy bên trong quán, hoặc có lẽ anh ta cũng không nghĩ Nhung đang ở đây.

– Em làm sao vậy?

Từ biểu hiện của cô, tôi biết cô rất shock, lúc này Nhung mới định thần lại nhưng khuôn mặt cô vẫn tái nhợt, cô cất giọng yếu ớt.

– Mình về đi anh, em có chút mệt.

Về đến phòng, cô đóng chặt cửa lại mặc kệ tôi gọi cô mấy lần, về phòng mình tôi cũng bất an, nhưng cũng chẳng có cách nào. Đã mấy lần tôi gọi cửa nhưng cô không chịu mở, chỉ nói vọng ra cô cần an tĩnh một mình. Tôi cũng hết cách, chi mong cô không nghĩ quẩn và nhờ lễ tân khách sạn mang chuẩn bị bữa tối cho cô.

Đêm đó tôi không ngủ được, cả đêm căng tai để nghe động tĩnh từ phòng cô ở ngay bên cạnh, chỉ có chút tiếng động lạ là tôi lại giật thót mình và chạy ra ngó cả cửa chính lần ban công. Thế rồi đêm cũng qua, sáng hôm sau tôi đang bất an định sang gõ cửa phòng cô, thì nghe tiếng gõ cửa. Mở của ra, tôi thật sự hoảng hốt vì vẻ mặt hốc hác và đôi mắt đỏ ngầu của cô, tôi đau lòng thực sự đau nó như cắt vào tim tôi. Không nhịn được tôi giang tay ôm lấy cô trong vòng tay của mình, cô cũng không giãy ra mà dấu mặt vào ngực tôi rồi nức nở khóc, nước mắt cô ướt đẫm cả vùng ngực của chiếc ao thun tôi đang mặc. Tôi cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ biết ôm chặt lấy cô, miệng liên tục nói.

– Có anh đây, dù có có chuyện gì anh cũng sẽ chống đỡ cho em.

Có lẽ cô cũng cả đêm không ngủ, sự phát tiết làm cô mệt mỏi, sau một lúc lâu nức nở, tiếng khóc của cô cũng nhỏ dần, rồi cô ngủ thiếp đi trong vòng tay của tôi. Ôm cô trong tay, tôi đi về phía chiếc giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó tôi cũng nằm xuống tiếp tục ôm chặt lấy cô. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc thân cận với cô như vậy, trong lòng chẳng có chút tạp niệm nào chỉ có sự thương xót. Sau đó, tôi cũng ngủ thiếp đi.

Tôi tỉnh dậy khi thân hình cô ngọ nguậy trong vòng tay của tôi để dịch người ra xa, mặt cô đang đỏ rực, sự tiều tụy cũng bớt đi ít nhiều.

– Mấy giờ rồi anh?

Tôi cũng buông cô ra, đi xuống giường để lấy cái điện thoại đang sạc trên cái bàn làm việc và đọc thời gian cho cô.

– Anh ta hẹn gặp, em phải đi thôi nếu không sẽ đến muộn.

Cô cuống quýt xuống giường.

– Em có chắc mình đã ổn để đi gặp anh ta không? Hình như từ sáng em cũng chưa ăn gì?

– Em không muốn ăn.

Tôi không nói gì, chỉ nhướng mày đợi cô.

– Hôm qua … em đã nhìn thấy anh ấy đi cùng một người con gái khác.

– Vậy … em định thế nào?

– Em sẽ gặp anh ấy để hỏi cho ra nhẽ.

– Em định đi một mình à?

– Vâng …

Cô nhìn tôi có chút ngần ngại.

– Anh có thể đi cùng em không? Anh sẽ không ngồi cùng em, anh sẽ ngồi ở phía xe, chỉ để anh yên tâm sẽ không có chuyện gì xảy ra với em.

– Vâng ạ.

Cô gật đầu. Tôi lấy cái balo và đi cùng cô đến điểm hẹn mà anh ta nhắn cho cô.

Tôi chọn một cái bàn gần lối ra vào cách bàn Nhung ngồi một đoạn. Từ đây tôi có thể quan sát được Nhung và cũng có thể kịp phản ứng nếu xảy ra chuyện, chiếc máy phát sóng mà người thám tử đưa được tôi bí mật gắn dưới gầm bàn lúc đưa Nhung đến.

Khi người phục vụ đưa li nước chanh đến thì anh ta cũng xuất hiện, Nhung nhìn anh ta đi vào cũng không có phản ứng gì đặc biệt, ánh mắt của cô nhìn qua tôi. Anh ta tiến đến bàn Nhung ngồi và ngồi xuống đối diện. Tiếng anh ta vọng rõ qua cái tai nghe.

– Sao em vào mà không báo cho anh?

– Em định cho anh một bất ngờ. Anh khỏe không?

– Anh bận lắm, em có biết em vào bất ngờ thế này, anh phải bỏ một buổi làm để đến gặp em. Em có biết hậu quả sẽ thế nào không?

Anh ta không có chút vui mừng nào khi gặp Nhung mà lại có vẻ tức giận trách móc.

– Vậy anh không cần đến gặp em lúc này, lúc khác cũng được mà.

– Nhưng anh không yên tâm, anh nói vậy chỉ để em đừng có làm như vậy nữa. Anh đã nói tháng sau anh sẽ ra mà.

– Thế bây giờ anh ở lại hay là anh phải về?

– Anh chỉ xin nghỉ được hai tiếng, đi đến đây đã mất gần một tiếng, chỉ có thể ngồi với em một lúc thôi.

– Vậy cũng được, khi nào anh hết giờ làm mình sẽ gặp nhau vậy.

– Hôm nay không được, tối anh đã nhận tăng ca. Anh đang cố để kiếm thêm tiền để tháng sau về gặp em.

Nhung vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, tôi cũng yên tâm một chút.

– Vậy à? Hay là em sẽ về chỗ anh ở để đợi anh nhé. Em không muốn ở khách sạn.

– Về chỗ anh cũng không tiện, vừa xa mà anh lại ở chung với mấy người bạn. Em cứ ở khách sạn đi. Khi nào em sẽ về, để anh tính?

– Em chưa mua vé về, em sẽ ở đây chơi và đợi anh rồi cùng về luôn.

– Không được, anh đã đăng ký làm thêm cả tháng để tháng sau có thể ra Hà Nội với em, anh không có thời gian để đưa em đi chơi. Hay em tự đi chơi mấy hôm, rồi về đi, sau này mình sẽ nhiều thời gian anh sẽ đưa em đi chơi sau.

– Anh không muốn em ở lại đây à?

– Không … à có, nhưng anh thật sự không có thời gian để đưa em đi chơi.

– Em có điều gì muốn dấu em đúng không?

– Không, anh không có điều gì để dấu em cả, anh như thế nào em đều biết mà.

– Vậy cô gái hôm qua anh đưa về là ai? Em có thể biết không?

– Em … em theo dõi anh à?

– Không, chỉ là tình cờ nhìn thấy thôi.

– Đó chỉ là một cô gái làm cùng với anh, anh chỉ đưa cô ta về nhà thôi.

– Bạn thân của anh à?

– Không, chỉ quen biết bình thường.

– Quen biết bình thường, sao cô ta lại ôm anh âu yếm như vậy?

– Hừ … em nghi ngờ anh đúng không? Cô ta ôm anh chứ anh có ôm cô ta đâu? Sao em lại vô lí như vậy.

– Được, coi như cô ta ôm anh, đó là cô ta tự muốn. Nhưu anh nói thì công ty anh làm buồn bán, sao lại có chuyện tăng ca, đến nỗi anh cũng không có thời gian để gặp em?

– Em … mỗi công ty một khác, công ty anh nó như vậy. Anh chỉ muốn mình có thêm thu nhập và có thời gian để tháng sau ra gặp em.

Anh ta nói năng khá trơn tru.

– Vậy anh có thể cho em biết tên công ty và địa chỉ nhà được không? Hẳn việc này cũng không phải là vô lý chứ?

– Em … sao em lại như vậy. Em làm như vậy là xỉ nhục anh, là không tin tưởng anh.

– Em không xỉ nhục anh, nhưng nếu anh nói đến tin tưởng, em mới nhớ ra, hình như anh chưa bao giờ nói ra cái gì cụ thể cả. Như anh đang ở đâu, anh làm gì chẳng hạn. Lần trước anh nói với em anh đã có chỗ ở để sau này mình cùng sống với nhau, bây giờ anh lại nói anh đang ở cùng bạn. Vậy em tin tưởng anh như thế nào?

Tôi khá hài lòng với thái độ bình tĩnh và sắc bén của Nhung, có lẽ cả đêm suy nghĩ đã làm cô thông suốt.

– Anh … em nghi ngờ anh. Đàn ông làm việc của đàn ông, em là phụ nữ biết làm gì. Em chỉ cần biết anh kiếm được tiền và đủ nuôi em là được.

– Anh nghĩ em cần anh nuôi sao?

– Vậy bây giờ em muốn gì?

– Em muốn biết anh sống ra sao? Có gì quá đáng không?

– Anh đã bảo em không cần biết, em cứ ở nhà làm nội trợ là được, anh sẽ kiếm đủ tiền để em không phải làm gì.

– Em nghĩ mình là con ngốc thật sự, hóa ra em chẳng là gì, chỉ là một người nấu cơm cho anh và tin những gì anh nói sao?

Giọng Nhung đã có chút tức giận.

– Vậy em còn đòi hỏi gì nữa? Em nghĩ mình sẽ làm được gì? Ra ngoài kiếm tiền chắc? Với lương giáo viên quèn của em có đủ cho em ăn sáng không?

– Anh … anh nghĩ vậy sao?

– Đúng, anh nghĩ vậy. Em có cái gì? Gia đình em có cái gì? Nếu nhà em kiếm được tiền, em nghĩ anh sẽ phải lăn lộn vất vả nghĩ cách kiếm tiền sao.

– Anh … anh …

Mặt Nhung đỏ bừng vì tức giận, cô không nói ra lời.

– Nếu bố mẹ em không vì mấy đồng tiền lẻ ngày xưa, em nghĩ anh sẽ phải bỏ xứ mà đi à. Anh đi cũng để cho bố mẹ em thấy, anh không thèm mấy đồng bố thí đó.

– Anh … hóa ra … anh lại là người như vậy.

– Anh làm sao? Tại bố mẹ em khinh anh chứ. Bố mẹ em có gì mà đòi khinh thường anh? Mấy đồng lương hưu và căn nhà cũ. Mà căn nhà đó cũng chẳng đến lượt em, còn thằng em em nữa.

Anh ta càng nói càng quá đáng, sự tức giận của Nhung càng lúc càng tăng.

– Được … vậy tốt nhất chúng ta kết thúc đi.

– Cái gì? Vì cái gì mà cô đòi kết thúc? Hừ cô tưởng dễ dàng như vậy sao?

– Tôi nói kết thúc … anh sẽ làm gì?

– Cô giỏi lắm. Được, rồi xem cô sẽ kết thúc như thế nào? Tôi không cho cô kết thúc đấy. Cô tưởng cô mỹ miều lắm à? Cô tưởng cô sẽ kiếm được người khác hơn tôi sao?

Anh ta càng nói càng quá đáng, Nhung ngây người vì tức giận, cũng vì không thể tin được. Tôi không nhịn được nữa, đứng bật dậy đến phải sau anh ta, đặt tay vào hõm cổ anh ta bóp mạnh vào và gằn giọng.

– Mày tưởng mày là ai mà dám nói ra những lời đó với cô ấy? Mấy con cave mà mày đang quan hệ nó sạch sẽ cỡ nào? Mày dựa vào mấy đồng tiền bố thí nhơ bẩn của chúng nó để sống, mày nghĩ mày cao quý lắm à?

Vừa nói, tôi vừa đập tập tài liệu lên bàn, bàn tay bóp mạnh vào hõm cổ hắn ta, khiến cổ hắn phát ra tiếng òng ọc, nước mắt chảy ra vì đau đớn.

– Đây mới chỉ là một phần thôi, tao nghĩ mày cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Sớm thôi, mày sẽ thấy. Bây giờ thì cút, tao mà thấy mày còn lảng vảng hoặc làm phiền cô ấy, tao sẽ cho mày vĩnh viễn không thể thốt ra một từ nào.

Tôi vẫn bóp chặt hõm cổ anh ta, lôi anh ta đứng dậy kéo ra khỏi quán sau đó buông tay và đạp mạnh vào mông làm anh ta ngã xóng xoài ra đường. Anh ta lồm ngồm bò dậy, mắt tóa lửa nhìn tôi, tôi bước xuống một bước, anh ta liền co giò chạy.

Tôi quay vào quán, để lại một tờ tiền rồi cầm bàn tay có chút lạnh lẽo đang run run của Nhung và kéo cô ra khỏi quán. Vẫy một chiếc taxi, tôi nói địa chỉ một quán café rất lớn ở trung tâm thành phố, ở đó có không gian rộng rãi và rất đẹp.

Khi đã ngồi xuống ghế, vẻ mặt của Nhung vẫn còn đầy ngỡ ngàng nhìn tôi, ánh mắt có chút trống rỗng.

– Anh xin lỗi. Anh đã biết từ rất lâu rồi và đã thuê người để theo dõi anh ta. Anh chỉ không muốn em hiểu nhầm, nên mới định để em nhìn rõ anh ta.

Ấp bàn tay cô trong lòng bàn tay tôi, tôi từ tốn nói.

– Em là người trong cuộc nên không có đủ sáng suốt để nhận định một cách khách quan. Nhưng những người xung quanh em đều nhận thấy vấn đề từ lâu rồi. Ngay cả chuyện anh ta xả thân cứu em cũng vậy, với thể hình của anh ta, em nghĩ anh ta sẽ có thể đánh đuổi được hai tên cướp sao? Trò này, nếu không phải là một màn dàn kịch, em muốn anh thề thế nào anh cũng đồng ý. Ngay cả lý lịch của anh ta cũng không nói thật với em, anh ta chỉ có một người anh trai, không có người em gái nào. Thế cho nên, em không cần phải có chút áp lực nào hết. Tất cả đều là giả dối, đều là anh ta lừa em.

– Anh …

– Em nhớ anh Nam bạn anh không? Anh ấy làm công an, nên chuyện này dễ dàng đối với anh ấy. Ngoài ra, anh ta còn đang dính vào một đường dây buồn bán chất kích thích và đã bị công an đưa vào hồ sơ.

Cô bỗng rút tay lại, bụm lấy mặt khóc nức nở.

– Em đúng là … con ngốc thực sự … em lại còn nghi ngờ bố mẹ em và tin lời anh ta.

– Chuyện bình thường, em chỉ là người bị hại thôi. Em quá tốt để dễ bị đánh lừa. Rất thơ ngây thuần khiết, tin người và vị tha, chính vì em như vậy anh lại càng yêu em.

Nhung bỗng bật cười, tiếng cười đã nhẹ nhõm rất nhiều.

– Anh lại đang định lừa em đấy à?

– Không, nhưng nếu có thể lừa để lấy được trái tim em, anh cũng sẽ làm.

– Cám ơn anh.

Cô nhoẻn miệng cười, nhưng sự chua chát vẫn còn trên nét mặt cô, những gì xảy ra cũng sẽ cần thời gian để xóa nhòa. Tôi cũng không vội, dù sao chướng ngại vật cũng đã bị tôi gạt đi hoàn toàn, chỉ còn vết sẹo vẫn còn chút tàn dư, tôi tin cũng sẽ rất nhanh lành.

Cô không muốn ở lại thêm nữa, nên hôm sau chúng tôi bay về ngay.

Đối với tôi chuyện xảy ra lại làm tôi nhẹ nhõm, còn cô có lẽ vẫn còn chút dư âm, thỉnh thoảng cô sẽ ngẩn người. Tay cô vẫn để yên để tôi nắm trong lòng bàn tay tôi.

Chỉ là tôi không nghĩ đến sự vô liêm xỉ của anh ta, khoảng một tháng sau khi chúng tôi trở về từ chuyến đi miền Nam, anh ta xuất hiện ở trường học của Nhung và làm loán loạn cả trường, anh ta dùng lời lẽ thô tục nói cô không xứng đáng làm giáo viên vì kết hợp với người khác vu oan cho anh ta để lấy cớ bỏ anh ta. Việc này gây tai tiếng rất lớn và đó mới thực sự là cú shock đối với Nhung, cộng thêm việc nhà trường lại yêu cầu cô tạm thời nghỉ dậy để cho tình hình lắng xuống.

Chuyện xảy ra từ sáng, nhưng đến chiều tôi mới biết do cô Thảo gọi điện báo tin. Tôi hộc tốc chạy đến nhà Nhung, cô thực sự xuy xụp, nằm quay trên giường ánh mắt thất thần. Ngay cả khi tôi đến cô cũng không có phản ứng, bàn tay cô lạnh lẽo, bất động, làn da vốn hồng hào của cô giờ tái nhợt không chút huyết sắc. Tôi cũng mặc kệ đang ở nhà cô, tôi cũng nằm lên giường cạnh cô, ôm chặt lấy cơ thể gần như mất hết sức sống của cô.

– Anh biết, bố mẹ biết, em cũng biết đó chỉ là nhưng lời bịa đặt của một kẻ khốn nạn, một loại cặn bã. Nó không đáng để em phải bận tâm. Những vấn đề ngoài kia hãy để anh cáng đáng, em yên tâm chỉ cần hai ngày, tất cả những việc này sẽ biến mất. Tất cả điều em cần làm là em hãy vẫn cứ là em, một cô gái lạc quan và hồn nhiên. Em có biết nhìn em như vậy, anh đau lòng lắm không?

Có lẽ lời tôi có chút tác động đến cô, mắt cô chợt chảy ra một dòng nước mắt, cánh tay cô cũng ôm lấy lưng tôi. Sau đó, cô òa khóc. Tôi càng xiết chặt lấy cô.

– Đây sẽ là lần cuối cùng em khóc vì kẻ khốn nạn kia, anh hứa với em, anh ta sẽ phải trả giá vì đã bỏ qua lời cảnh cáo của anh, sẽ phải trả giá vì làm người con gái anh yêu đau khổ.

Tôi đưa tay lên ôm lấy bầu má đang ướt đẫm nước mắt của cô, dùng ngón tay gạt những nước mắt vẫn đang tràn ra từ khóe mắt của cô.

– Lần sau những giọt nước mắt sẽ chỉ rơi vì anh, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Anh yêu em!

Tôi dịu dàng nói, sau đó ghé đầu sát lại, hôn lên đôi môi của cô. Đôi môi khá lạnh và bất động, sau đó nó từ từ ấm lên và bắt đầu đáp trả những nụ hôn của tôi. Tôi cũng chẳng biết chúng tôi hôn nhau bao lâu nữa, những nụ hôn nối tiếp nụ hôn, cả cô và tôi mê mải chìm đắm trong sự ngọt ngào, vất bỏ hoàn toàn những những lộn xộn ngoài kia.

– Cám ơn anh!

Cô dựa đầu vào ngực tôi, sau khi môi chúng tôi tê đi vì những nụ hôn.

– Em cám ơn anh vì điều gì? Và anh yêu em à?

– Vì tất cả những gì tất cả anh đã làm cho em và cả tình yêu của anh nữa.

– Vậy là em đã chấp nhận tình yêu của anh. Vậy em nên nói một câu thích hợp hơn chứ.

Mặt cô lại đỏ lên, cô dấu mặt vào ngực tôi.

– Nào nói anh nghe đi, hình như không công bằng, anh đã nói rất nhiều lần mà chưa nghe được em nói lần nào.

Cô càng dấu mặt sâu vào ngực tôi.

– Hay là em không …?

Cô chợt ngầng đầu lên.

– Không, em … yêu anh!

– Sao lại không?

– Em … yêu anh!

Tôi đưa lên giữ lấy đầu cô, mắt nhìn thẳng vào mắt cô.

– Anh yêu em!

– Em cũng yêu anh!

Ánh mắt cô long lanh, không có một chút lảng tránh nào, đón nhận ánh mắt của tôi. Tôi ngẩng đầu lên, cô cũng cúi đầu xuống, đôi môi chúng tôi lại gặp nhau và dính chặt lấy nhau không rời. Tôi biết, tôi đã hoàn toàn có cô.

Tối hôm đó tôi ở lại ăn cơm cùng gia đình cô và rời đi khá muộn.

Sáng hôm sau, tôi đến trường cô và yêu cầu được gặp hiệu trưởng, tấm card visit của tôi có lẽ có tác dụng. Người bảo vệ đi một lúc thì quay lại đưa tôi đến văn phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng là một người đàn ông khá to béo, vóc dáng khá giống với một người chủ doanh nghiệp hơn là một hiệu trưởng. Bắt bàn tay có chút mềm mại và hơi ươn ướt của người đàn ông, tôi giới thiệu ngay.

– Tôi là người yêu của cô giáo Nhung. Hôm nay đến gặp anh cũng vì chuyện xảy ra hôm qua.

– À… chuyện đó khá ồn ào và sẽ có ảnh hưởng đến uy tín của Trường.

– Vậy nhà trường định sẽ xử lý như thế nào?

– Chúng tôi sẽ có hình thức cảnh cáo với cô giáo, tạm thời chuyển cô sang làm việc văn phòng.

– Nhà trường không quan tâm đến sự thật?

– Cũng chẳng cách nào, vì chúng tôi cũng không phải là cơ quan công an để điều tra được sự thật.

– Nếu nhà trường biết sự thật thì sẽ như thế nào?

– Vậy thì không vấn đề gì, cô giáo Nhung sẽ lại trở lại giảng dậy và không chịu bất cứ hình thức kỷ luật nào.

– Được, đây là tài liệu, mời anh xem qua.

Đưa tập tài liệu cho hiệu trưởng, ông ta bắt đầu giở từng trang và đọc kỹ.

– Làm sao chúng tôi được những thông tin này?

– Không có cách nào khác vì đây là sự thật, đây là sự trả thù cá nhân nhằm bôi nhọ cô giáo Nhung. Nếu nhà trường vẫn kỷ luật cô Nhung, tôi tin rằng nhà trường và bản thân hiệu trưởng sẽ gặp những vấn đề về uy tín và năng lực.

– Anh định dọa chúng tôi à?

– Không, còn nhiều sự thật khác mà anh không biết được. Nhưng tôi có thể nói cho anh một tin, anh ta đang bị cơ quan công an điều tra và tội anh ta tối thiểu phải nhận án mười năm. Anh cũng hiểu khi sự việc vỡ lở, nhà trường và bản thân anh sẽ gặp ảnh hưởng như thế nào chứ?

– À … anh chắc chứ.

– Chắc, tôi còn có thể bố trí để cơ quan điều tra đến làm việc với anh để giải đáp thắc mắc của anh.

– Không cần … tôi tin.

– Tôi không muốn cô Nhung sẽ gặp bất trở ngại gì, ngay cả quyết định tạm nghỉ cũng phải được thu hồi và nhà trường có thông báo rõ ràng việc này, đây chỉ là sự trả thủ có chủ đích. Anh tin tôi đi, điều này chỉ có lợi cho anh thôi.

Tôi nói rồi đẩy cái phong bì đến trước mặt anh ta. Ông ta nhìn cái phong bì, rồi nở nụ cười tươi rói.

– Nhà trường sẽ làm đúng bổn phận của mình. Vấn đề sẽ không liên quan đến cô giáo Nhung.

– Vậy, tôi thay mặt cô Nhung cám ơn anh và nhà trường.

Ông ta tiễn tôi ra tận cầu thang, ngay lúc tôi bước chân xuống cầu thang, bỗng ông ta lại nói.

– Có một vấn đề anh cũng nên xử lý, hôm qua có một số học sinh quay video, nên sẽ có ai đó đưa lên mạng xã hội.

– Vâng, cám ơn. Tôi biết phải làm thế nào.

Tôi có chút cảm kích ông ta, vì đúng là chưa nghĩ đến vấn đề này.

Tôi liên lạc với môt người, anh ta khá giỏi trong việc này, đôi khi chúng tôi cũng cần thuê để gỡ những thông tin bất lợi và cạnh tranh không lành mạnh liên quan đến công ty. Sau đó lại gửi cho anh ta một ít tài liệu để anh ta tung lên mạng xã hội, tôi muốn hắn ta phải trả giá, nội dung cũng không nhiều chỉ để công khai nhân thân của hắn ta và kèm theo lời đồn hắn ta dính đến buôn bán hàng cấm. Có lẽ sau này hắn ta sẽ biến mất, tôi không quan tâm lắm, nhưng hắn phải trả giá cho hành động của mình.

Vấn đề của Nhung cũng không khso giải quyết, ngay ngày hôm sau nhà trường đã ra thông báo và Nhung quay lại giảng dậy bình thường. Những đoạn video tung lên mạng cũng không tạo ra sự chú ý, vì chỉ có những câu chửi rủa của anh ta, tất cả cũng biến mất hoàn toàn trên MXH không để lại chút dấu vết.

Với Nhung, phải mất vài tuần cô mới hoàn toàn trở lại bình thường, nhưng nhờ có nó mà quan hệ của tôi với hiệu trưởng cũng trở nên quen thuộc hơn và nhận được sự hỗ trợ của ông ta mà Nhung được phân công làm giáo viên chủ nhiệm khi có một cô giáo nghỉ sinh. Có một điều tôi cũng quên mất, đó là thân phận của mình. Có lẽ ông ta muốn có thành tích, nên quyết định trang bị lại thiết bị cho phòng thí nghiệm và thực hành, trong khi kinh phí được cấp rất ít, nên phải kêu gọi xã hội hóa. Và tất nhiên, ông ta nghĩ đến tôi. Thời gian đó tôi lại xuất hiện ở trường vì bận với công trình ở tỉnh bên cạnh, không thấy tôi, ông ta đến gặp Nhung và đưa ra đề nghị để chuyển đến tôi. Nhung ban đầu kiên quyết từ chối, vì cô vẫn nghĩ tôi chỉ là một anh kỹ sư bình thường, nhưng khi ông ta đưa ra cái card visit thì Nhung mới giật mình.

Tôi hoàn toàn không biết chuyện xảy ra khi đó, chỉ thấy thái độ của cô rất lạnh nhạt, cô vẫn trả lời tin nhắn của tôi, nhưng không chủ động gửi cho tôi, khi gọi điện cũng vậy, tôi hỏi cô trả lời. Do cũng bận, phải ba ngày sau tôi mới về Hà Nội, mặt cô không một chút biểu cảm, dù vẫn lên xe để tôi chở đi. Sau khi ăn tối, lúc ngồi ở quan café, cô mới hỏi.

– Anh có điều gì dấu em không?

Tôi nghĩ mãi, không biết cô hỏi việc gì.

– Anh nghĩ là không?

– Anh thật sự không có gì dấu em đúng không?

– Đúng, anh không có gì dấu em.

– Vậy tại sao cái card visit anh đưa cho chú Thuận lại ghi khác với những gì anh nói với em?

Thuận là tên người hiệu trưởng, tôi vẫn chỉ gọi là anh, nhưng Nhung lại gọi là chú. Lúc này tôi mới hiểu tại sao cô giận.

– Không phải là anh dấu em, mà là chưa nói với em.

– Anh lại định biến em thành con ngốc lần nữa à?

– Thật sự anh chưa tìm được cơ hội để nói với em.

– Nhưng mà tại sao anh lại muốn dấu em?

– Anh thật sự không muốn dấu em, chỉ là chưa nói với em thôi. Lần đầu tiên, em gặp anh em nghĩ anh làm gì?

Cô tự nhiên bật cười.

– Một anh chàng ngốc đẹp trai.

– Ngốc ở điểm nào?

– Ngốc chứ còn gì nữa, như người khác người ta sẽ bỏ đi hoặc mắng em, còn anh lại đến đỡ em, rồi lại cho số điện thoại nữa chứ.

– Vậy sao em lại chọn người ngốc như anh để đóng thế?

– Thì ngốc em mới nhờ chứ. Ai ngờ người ngốc lại đóng đạt thế, chỉ mấy lần gặp mặt mà bố mẹ em đã mê tít.

– Ngoài ngốc ra, còn gì nữa không?

– Chu đáo này, nhiệt tình này, thật thà này và giỏi nữa. Bỏ chữ thật thà ra, vì anh vẫn chưa nói rõ tại sao lại dấu em?

– Lúc đó em không để ý đến thân phận của anh à?

– Em để ý thân phận của anh làm gì? Quan trọng là con người, thân phận có gì quan trọng, xã hội bình đẳng mà, anh là ai cũng được nhưng anh là người tốt.

– Vậy em có thấy anh có gì thay đổi từ lúc mình quen nhau đến bây giờ không?

– Không, anh vẫn là anh. Mà anh hỏi để làm gì? Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em kìa.

– Anh vẫn là anh dù là thân phận nào. Vậy điều anh chưa nói có gì quan trọng không?

– Nhưng … em sợ.

– Em sợ gì?

– Em sợ bố mẹ anh không chấp nhận em thì sao?

– Đầu tiên anh vẫn là anh, anh yêu em. Thứ hai, bố mẹ anh không phải là người nhìn nhận thân phận, mà nhìn con người.

– Nhưng … nếu tiêu chuẩn của bố mẹ anh yêu cầu cao thì sao?

– Em cũng đâu có thấp, một cô gái dịu dàng, nết na, thông minh, thuần khiết, thẳng thắn và lại có học thức. Theo em có bao nhiêu cô gái đạt được tiêu chuẩn như em.

– Em cao vậy á?

– Thật mà, chỉ cần em cứ là em, đừng bắt chước thành ai khác, đảm bảo với em bố mẹ anh sẽ ưng.

– Em vẫn lo lắm. Tự nhiên em lại sợ.

– Anh lúc nào cũng ở bên em, nên không gì em phải sợ.

Cũng gần hết một năm rồi, chỉ còn hai tháng nữa là Tết, tôi quen Nhung cũng đã được mười tháng. Có lẽ sắp xếp để bố mẹ gặp Nhung sớm, tôi đã định sẽ giới thiệu Nhung với gia đình vào dịp cuối năm khi con bé Ngọc về nước.

– Anh định đợi đến cuối năm khi em gái anh về sẽ giới thiệu em luôn, nhưng mà có lẽ anh sẽ giới thiệu sớm hơn. Em có muốn gặp bố mẹ anh sớm không?

– Vâng, tùy anh. Gặp sớm hay muộn cũng phải gặp, em không thể trốn tránh được.

Cô có vẻ hạ quyết tâm.

– Anh sẽ nói chuyện với bố mẹ em, cũng công khai thân phận luôn. Nói thật, anh cũng muốn sớm công khai, chứ mỗi lần đi xe máy trời lạnh, là em lại bị xụt xịt mũi.

– Em bị viêm mũi dị ứng, cũng quen rồi, không sao mà.

– Không được, anh ít nhất cũng là thiếu gia đấy, chả nhẽ lại cứ bắt người yêu mình phải chịu khổ.

– Mà sao anh chẳng có chút gì là thiếu gia? Ăn mặc cũng bình thường, chẳng dùng đồ hiệu, làm việc thì chăm chỉ, chẳng nề hà việc gì.

– Vậy theo em thế nào mới là thiếu gia?

– Thiếu gia phải dùng toàn đồ hiệu, đi xe thật đẹp, tiêu tiền như rác, coi thường thiên hạ nhưu trong phim ấy.

– Em có muốn anh thành thiếu gia như vậy không?

– Không, em muốn anh như thế này.

Cô ôm lấy cánh tay tôi, ngả đầu vào vai tôi khẽ nói.

– Mà thật ra em đúng là con ngốc thật. Đáng nhẽ em phải nhận ra từ lâu mới phải. Cái khăn anh tặng em, bạn em nó bảo là hàng giới hạn, phải thật giàu có mới mua được mà em không tin. Lại còn những hộp chocolate mà anh mang đến nữa chứ, các cô giáo ở trường cứ xuýt xoa, các chị ấy nói những thứ đó phải mua ở nước ngoài mới có thế mà anh lâu lâu lại mang đến một hộp. Em lại chẳng được ăn mấy.

– Chú ruột anh làm nhà ngoại giao, thím anh chuyên nhập hàng xa xỉ về bán.

– Gia thế nhà anh thật … thật khủng.

– Gì mà khủng, cũng đều là mọi người phải cố gắng rất nhiều mới được. Ông bà anh cũng rất nghèo, bố mẹ anh phải bỏ nhà nước để ra làm riêng, cũng phải đổ rất nhiều mồ hôi và công sức mới có ngày hôm nay. Nếu nói gia thế khủng, có lẽ phải nói là con của chúng ta cơ.

– Gì mà đã nghĩ đến con của chúng ta. Mà con của chúng ta cũng không thể vì thế mà thành thiếu gia được, em sẽ phải nghiêm khắc dạy dỗ. Con của em phải được như bố của chúng nó.

Sau đó hai ngày, vào thứ bảy, tôi đã nói rõ thân phận của mình với bố mẹ của Nhung khi ở lại ăn tối. Cô chú có vẻ thất lạc, có chút câu nệ nhưng cũng có chút vui mừng.

– Cô chú không quan trọng thân phận của cháu, nhưng mà có những điều người lớn phải quan tâm như môn đăng hộ đối chẳng hạn. Cô chú đã chấp nhận cháu thì sẽ không thay đổi, điều quan trong là hạnh phúc của Nhung.

– Cô chú yên tâm ạ. Nhung sẽ luôn hạnh phúc, đó là điều cháu có thể đảm bảo. Bố mẹ cháu cũng không phải người cổ hủ và không đặt nặng vấn đề môn đăng hộ đối. Có được người con dâu như Nhung, bố mẹ cháu chắc chắn sẽ vui mừng.

– Gì mà … con dâu. Chưa gặp bố mẹ mà.

Nhung đỏ mặt gắt nhẹ một câu.

– Chỉ là vấn đề thời gian, anh sẽ không bao giờ buông em ra. Cháu định đưa Nhung về nhà ra mắt bố mẹ cháu, mong cô chú cho phép.

– Cô chú đồng ý, quan trọng là hai đứa thôi.

Tối hôm đó, tôi nói chuyện với bố mẹ luôn, cũng kể toàn bộ về gia đình Nhung và về bàn thân Nhung. Bố tôi chỉ cười, còn mẹ tôi hỏi rất nhiều, sau đó mới hài lòng giục tôi nhanh chọn ngày. Gọi là nhanh, tôi cũng chọn vào Chủ nhật tuần tiếp theo. Tôi biết bố mẹ tôi sẽ có nguồn để điều tra chi tiết về Nhung, tôi muốn bố mẹ phải hài lòng trước khi gặp Nhung.