Hành Hạ Cô Giáo Cà Mau – Truyện Sex Cực Đỉnh 2016

Ánh nắng gặt nhạt dần, không còn rọi vào khung cửa sổ nữa. Trời muốn sụp tối, ánh sáng loe loét chiếu không còn đủ nữa. Thằng Miên vừa giải phóng một đợt tinh dịch nữa vào lồn cô. Nó giống như một dòng thác chảy xối cả vào trong âm đạo Phương, liên miên bất tận không dứt. Hồi nãy có mấy cái, hắn cũng bắn lên người, lên cả khuôn mặt dờ dẫn của cô. Ngồi dậy thằng Miên vươn vai cho đỡ mỏi. Hắn lấy tay vỗ vỗ lên bầu vú cô Phương trên đó còn hằng nguyên vết bàn tay của hắn. Hắn hỏi thăm:

– Sao hả em? Sướng không? Mệt không?

Phương lúc này nằm ngay đơ, cô đã ngã đầu sang bên ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Thằng Miên thấy vậy thì mĩm cười. Hắn lấy đứng lên lấy trong tủ cái mền, đắp ngang cho cô, bật đèn cho sáng rồi mặc cái quần cụt đi ra ngoài. Giờ này hắn phải bật đèn ở mấy hàng rào, để lát sụp tối xuống có thể ngó chừng đầm tôm nữa.

*

* *

Lúc Phương choàng tỉnh giấc thì trời bên ngoài đã sụp tối. Ngoài cửa sổ tối thui, xung quanh chòi chỉ có ánh sáng từ cái đèn tròn vàng vọt. Phương ra cửa sổ ngó ngoài xa chỗ đầm tôm, công nhận ban đêm nhìn cũng đẹp lung linh, xa xa mỗi góc đầm có một bóng đèn làm không gian có phần huyền ảo. Trong phòng chỉ còn mình cô Phương đứng trần truồng, không có ai khác nữa. Quần áo, cặp sách của cô được xếp gọn để ở một góc chòi, rồi còn cái mền đắp cho cô lúc nãy nữa, mấy chuyện này chắc chỉ có mình thằng Miên làm thôi. Theo bản năng, cô che ngực, đi xung quanh chòi rồi gọi mấy tiếng:

– Anh ơi… anh ơi…

Cô gọi vậy thôi vì nghĩ lại từ lúc gặp đến giờ, hắn ta biết tên cô chứ cô có biết tên hắn là gì đâu. Cô hơi sợ nhưng cũng chả lo lắm, chắc là hắn đi đâu đó làm công chuyện rồi lát cũng về. Cô bước mấy bước mà thấy khó chịu, tinh dịch dính đặc kẹo ngay mép lồn cô. Khắp người cô từ mặt mũi, đến ngực rồi cả khe lồn, ở đâu cũng có tinh dịch của thằng Miên hết, giờ nó khô queo, đặc kẹo, mùi nồng kinh khủng. Cô thấy khó chịu quá, phải ra ngoài sau chòi tắm rửa mới được. Cô rón rén mở cửa. Bên ngoài tối lắm, ánh sáng từ đèn thì vàng vọt, nhìn xa cũng không rõ người nên làm cô cũng bớt ngại ngùng. Cô biết đường rồi nên men theo sau chòi, ra chỗ lu nước. Cô múc nước xối ào ào, sẵn có cục xà bông để gần đó của thằng Miên, cô dùng để rửa cho sạch. Chỗ tinh dịch đã khô, mấy chỗ cô phải bóc ra. Cô rửa mặt, thân mình rồi ngọ nguậy mà rửa lại cái lỗ dưới. Chỗ này hồi nãy thằng Miên nó bắn vô nhiều nhất. Hắn biết hôm nay là bữa an toàn của cô nên hắn bắn dữ thiệt. Cô xối nước, bóc cái lớp khô bên ngoài, tinh dịch bên trong âm đạo vẫn còn trào ra. Hồi nãy dương vật hắn dài, chắc hắn xịt vào sâu lắm, cô đứng đó móc móc một hồi lâu mà vẫn thấy tinh dịch chảy ra. Phương thầm nghĩ thằng Miên kia khoẻ thiệt, may mà bữa nay không sao, đến bữa khác, dám hắn làm cô mang bầu thiệt chứ chẳng chơi.

Chỗ Phương lu nước không đèn đóm tối thui, có chút ánh sáng hắt ra từ căn chòi thôi. Cô đang rửa ráy cũng gần xong thì chợt nghe tiếng động lạch cạch. Cô đang tắm, mình mẫy trần truồng nên nghe động thì giật mình. Cô che đỡ vú bằng tay rồi nghiên đầu ngó ra xung quanh, nhưng vô ích, quanh đầm tôm tối thui, mắt người như cô không thể nhìn rõ được. Cảm thấy hơi lo lo, cô tranh thủ xối lẹ thêm mấy cái lên người cho sạch rồi nhanh chân bước vào chòi. Lúc đi ngang qua cái chỗ cánh cửa sổ của chòi, nơi ánh sáng đèn tròn hắt ra do cắm cúi đi cô bất chợt va mạnh vào ai đó. Lực va bất ngờ làm cô cũng ngã ra tấm vách. Cô ngẩn đầu lên thì giật mình nhìn thấy trước mắt có hai gã thanh niên. Cô không nhìn rõ mặt của cả hai, chỉ nhìn được họ đều ở trần, chỉ mặc mỗi người một cái quần cụt thôi, trên tay họ cầm hai cái túi to. Không chỉ có cô Phương mà hai gã thanh niên vừa va phải cô cũng ngạc nhiên đứng sững thấy từ đâu hiện ra một thân hình con gái trần truồng cực kỳ khêu gợi. Cô Phương bất ngờ nên la hoảng:

– Á!

Hai gã thanh niên hoảng hồn buông cả hai cái túi kia nhào lại chụp lấy cô. Cô xua tay chống cự, cả hai loay hoay tìm cách khống chế cô, một gã nói:

– Đừng… đừng la lớn…

Cô thì quờ quạng nhưng hai gã thanh niên kia có vẻ nhanh nhẹn, chỉ chút xíu thôi thì đã nhanh chóng khống chế được cô rồi. Một gã quặc hai tay cô ra sao giữ chặt cho gã còn lại ở phía trước lấy tay bịt miệng cô làm cô chỉ còn kêu lên được ‘Ư ư’ thôi. Cô Phương bất ngờ nên hơi hoảng, cả người cứ run run lên, nấc nấc lên muốn khóc. Cả hai gã thanh niên giữ chặt được cô rồi thì cũng im lặng sững sờ. Cô nghe được nhịp thở gấp của gã sau lưng mình, cũng thấy được gã phía trước đang dán mắt vào khe ngực cô, nuốt nước miếng ừng ực:

– Chết mẹ rồi… tự dưng ở đâu ra vậy trời…

Gã phía trước đang bịt miệng cô nói, giọng run run:

– Giờ… giờ làm sao đây mậy? Tụi nó thấy thì chết…

– Câm cái mỏ mày lại, để đó tao tính.

Gã phía trước mặt đang bịt miệng cô cỏ vẻ nhát hơn gã phía sau lưng, mặt hắn tái xanh, cũng đang sợ giống như cô vậy. Sợ thì có sợ đó, nhưng mắt hắn vẫn tranh thủ lướt nhanh trên tấm thân trần truồng đầy gợi cảm của cô. Người cô run run, hai tay bị khống chế rồi nên không thể che gì lại được, làn da trắng hắt lên trong ánh đèn vàng vọt. Gã sau lưng nghĩ chút rồi nói:

– Thôi, dắt nó vào chòi, kiếm cọng dây trói nó lại đã…

– Sao… sao phải làm vậy mậy…?

– Đụ mẹ… đéo bịt miệng nó lại, nó la bài hãi cho người ta biết hả… mau đi…

Vừa nói gã vừa thúc để đẩy cô về phía trước, lúc di chuyển gã phía trước lơi tay, làm cô Phương bớt bị bịt miệng lại, cô van xin:

– Hu hu… các anh tha cho tôi… tôi không la đâu…

Gã phía trước nhìn nhìn, nhưng gã sau lưng cứ thúc bắt cô vào trong chòi. Gã mở cửa ra, đẩy mạnh cô nhào vào căn chòi. Cô Phương hoảng kinh tột độ:

– Đừng! xin các anh! xin các anh tha cho tôi! Tôi không nói gì đâu.

Cô vừa dứt lời thì một gã đã nhào đến đè nghiến cô ra đất, gã dùng bàn tay thô bạo vừa khóng chế vừa tranh thủ dày vò nắn bóp khắp thân thể nõn nà của cô Phương. Cô cố hết sức giãy dụa nhưng không thể nào làm được gì hắn. Mình cô trần truồng, cứ cố dùng một tay bịt chặt âm hộ, tay kia cố gắng che che vú lại nhưng cũng không ngăn được hắn. Cô vừa khóc vừa kêu gào:

– Đừng mà… ai cứu tôi với…

– Má… mày đứng đó làm gì, kiếm cọng dây cho tao coi…

Gã sợ sệt nhát gang kia vẫn đứng đó run run, nghe bạn mình nói vậy thì luống cuống tìm quanh chòi, hắn mở tủ của thằng Miên, mắt sáng rỡ khi thấy có cọng dây. Gã đang đè cô Phương kêu:

– Đưa đây cho tao, mày ra cửa đứng canh chừng đi…

– Dạ… dạ…

Gã đưa cọng dây cho bạn rồi luống cuống đi ra cửa. Gã còn lại thúc ké hai tay cô Phương ra sau, nhanh nhẹn trói lại Cô hoàn toàn bị khống chế, giờ cứ lật qua lật lại như con tôm luộc. Trói được hai tay cô lại rồi, gã ngồi trên người cô ngắm nghía. Gã nhìn ra cửa ngó ngó gì đó rồi thò tay mò mò vú cô. Cô lúc lắc cái đầu, lớn tiếng van xin. Gã xem như pha, bóp vú cô một tý rồi nói:

– Đụ mẹ… vú bự quá… chậc… bỏ uổng quá… thôi… tranh thủ chịch cái…

Hắn tặc lưỡi chắc nghĩ bỏ đi thì tiếc. Biết ý định của hắn, cô Phương cố giãy dụa, hắn lật cô nằm nghiên qua, hắn đè lên mông cô, móc móc dương vật từ ống quần đùi ra như thằng Miên đã làm đêm hôm trước khi hiếp cô. Nhìn thấy cây hàng của hắn, cô Phương chỉ còn biết nấc lên một tiếng rồi nhắm mắt lại. Gã đè ngang cô ra, gác một chân cô lên cao, kê dương vật của gã vào. Cô Phương kinh hoàng khi cảm thấy một vật mạnh mẽ đang từ từ tách đôi hai môi âm hộ của mình ra. Từng chút từng chút một, khúc dương vật kia thọc vào sâu hơn. Cô lại bị cưỡng đoạt nữa rồi. Toàn thân cô tràn ngập cảm giác đau đớn, hơi xót xót vì hình như lúc này âm hộ cô chưa sẵn sàng ra nước. Gã kia vẫn mặc kệ, gã nhấn mạnh vào sâu hơn, đầu khấc của gã ép mạnh vào chắc đâm thấu đến tử cung của cô luôn.

Lúc khúc dương vật vừa đâm vào thì bên ngoài đột nhiên nghe tiếng xào xạc, có một giọng của ai đó rất kêu rất lớn tiếng:

– Ai… ai đó!

Cô Phương đang bị đâm, còn cái thằng đâm cô thì đang phê lòi nên cả hai có nghe đâu những âm thanh xào xạc như khi người ta vật nhau. Rồi cánh cửa chòi bật mở, gã nhát gan hớt hả chạy vào, mặt mũi bầm tím, miệng la bài hãi:

– Chết rồi… chết rồi…

Đi theo sau gã đó chính là thằng Miên, mặt hắn đỏ ke giận dữ, người cơ bắp nổi cuồn cuộn. Miên cũng đang ở trần bận quần cụt như hai gã kia thôi, chắc hắn vừa đấm cái thằng nhát gan này mấy cái. Thằng đang nhét dương vật vào cô Phương quay lại thì đã bị thằng Miên đẩy một cái chúi nhũi. Thằng Miên nhìn thấy cảnh cô Phương nằm đó thì hét lớn:

– Đụ má… tao đánh chết mẹ tui bây…

Hai gã kia đứng lên nhào vô thằng Miên. Gã nhét dương vật vào cô có vẻ hung hăng hơn, nó đánh nhau với thằng Miên rất dữ, còn cái gã nhát gan kia cũng xớ rớ đó, nhưng chẳng giúp gì được. Hai gã tướng tá đều có vẻ nhỏ con, không ngon lành như thằng Miên nên tụi nó bị thằng Miên đánh nhiều hơn là đánh trả. Thằng Miên dữ quá, hai gã xáp lại đánh không bằng hắn. Gã hung hăng hơn có vẻ nhanh chân, gã tung cửa bỏ chạy ra ngoài, cái dương vật còn lòi ra lúc lắc coi mắc cười vô cùng. Rốt cục chỉ còn lại cái gã nhỏ con, nhát gan hơn, gã này yếu hơn nhiều, chẳng những bị đòn của thằng Miên mà còn bị hắn đè ra đất khống chế nữa. Thằng Miên đè được cái thằng nhát gan rồi quay qua hỏi cô:

– Em… em có sao không?

Cô Phương nức nở, nãy giờ khi thằng Miên đánh nhau với hai gã kia, cô đã cố ngồi dậy, lết về sát vách dựa vào đó đầy sợ hãi. Nghe thằng Miên hỏi, cô lắc đầu, nhưng nấc lên:

– Em… em không sao… hu hu… nhưng thằng kia… nó… nó… hu hu…

Cô mắc cỡ nói không thành lời, thằng Miên bực mình, thoi vào bụng thằng nhát gan mấy cái nghe thình thịch. Hắn chửi:

– Mẹ cái tụi câu trộm này… bữa nay dám làm cái trò này nữa…

Thằng nhát gan bị đánh đau quá, van xin:

– Anh ơi… anh tha cho em… đừng đánh nữa… đau quá…

– Ăn trộm tôm không nói, còn định hiếp dâm cổ mà biểu tao tha nữa hả?

– Đâu có… em đâu có dám làm gì đâu… chỉ tại thằng kia nó xúi thôi… rồi nó làm thôi… em đâu dám đâu… không tin em hỏi cổ đi…

Thằng Miên nghe vậy thì quay qua nhìn cô. Cô Phương im lặng không nói gì. Thằng Miên thấy vậy bực mình đánh gã tiếp, gã lại van xin:

– Cô gì ơi… cô nói dùm tui một tiếng… nó đánh tui chết mất cô ơi…

Cô thấy hắn bị đánh cũng tội, cô nấc nói:

– Anh… đừng đánh nó nữa… nó… nó nói đúng… nó nhát gan lắm… toàn thằng kia làm thôi…

Thằng Miên nghe vậy thì cười nói:

– Trời đất… dám đi ăn trộm mà còn nhát gan nữa hả mậy?

– Anh… anh tha cho em… lần đầu em trót dại… tại nhà nghèo quá… mới nghe lời thằng bạn nó xúi… tính quơ đại mớ tôm đi bán kiếm tiền xài…

– Thằng nào đi ăn trộm mà chả than nghèo mậy…?

Thằng Miên đè gã nhát gan rồi quay qua nói:

– Em có sao không? Thôi… em đi tắm đi…

– Hic… nó trói tay em rồi… sao đi được…

Thằng Miên nhìn thấy thì buồn cười. Hắn ừ một tiếng rồi vơ tay lấy mấy cọng dây còn lại đang vương trên mặt đất, hắn trói thúc ké cả tay và hai chân của thằng nhát gan lại, quăng nó nằm một góc chòi. Hắn lại gần chỗ cô Phương rồi nói:

– Thôi… người em dơ hết rồi… để anh đưa em đi tắm.

Thằng Miên đỡ cô ngồi dậy rồi dìu cô cùng hắn đi ra ngoài. Cô Phương sợ hãi hỏi nhỏ hắn:

– Hai thằng đó là ai vậy anh?

Miên tặc lưỡi nói:

– Tụi câu trộm tôm đó mà… sắp vào vụ thu hoạch nên tụi nó manh động lắm…

– Giờ giải quyết sao với thằng đó đây anh.

– Anh cũng không biết nữa… thường thì bắt được là anh trói lại, giao cho quản lý thôi. Nhưng bữa nay quản lý chắc đi đâu rồi… trói nó lại để đó thôi…

– Hai thằng đó hung dữ quá… làm em sợ quá…

– Hi hi… dữ bằng anh không?

– Anh này… em đang sợ mà giỡn hoài… ờ thì… không dữ bằng… hai thằng này còn hiền… chứ như anh cái đêm đó… đánh nè… hiếp người ta quá trời…

Phương cũng giỡn lại với hắn, nghe mà mắc cỡ quá sức:

– Phải vậy chứ… tụi nó sao bằng anh được… nhưng anh hiếp em sướng hơn đúng không?

– Thôi… đừng hỏi vậy nữa mà…

Đi ra đến chỗ lu nước, cô Phương đưa tay ra rồi nói:

– Cởi trói cho em đi… nãy giờ quên nè…

Thằng Miên đứng nhìn cô chần chừ rồi nói:

– Thôi… để vậy đi… nhìn… nhìn kích thích hơn…

– Trời đất… có chuyện đó nữa hả?

– Ừa… nhìn em bị trói coi đã lắm – Vừa nói Miên vừa chỉ xuống háng mình – Nó lại dựng dậy nữa rồi kìa… em thấy không?

Cô Phương tròn mắt nhìn thằng Miên:

– Trời! Mần ăn cả buổi rồi… vẫn chưa đã nữa hả?

– Hi hi… nhiêu đó ăn nhằm gì… đẹp như em vậy… anh nhìn kích thích hoài hà…

– Thôi đi… em đang sợ muốn chết… không chơi bời gì đâu.

Thằng Miên thấy cô đỏ mặt, cúi gầm xuống. Hắn tinh nghịch lấy tay vuốt một cái ngay chỗ hạ bô cô, rồi giơ ngón tay ướt nhem ra:

– Sợ thiệt hả? Sợ sao em lại chảy nước!

Ở đâu ra vậy trời, cô Phương nhìn chỗ nước đó mà cũng ngạc nhiên. Khi nãy lúc thằng kia xâm hại cô một cái thì đúng là nó hơi xót xót, chả hiểu thế nào giờ lại chảy ào ào. Cô nghị chắc tại lúc nãy trong phòng toàn mùi đàn ông, cả bọn ai cũng ở trần, cái mùi… mùi nồng nực… bởi vậy cô bị cũng không lạ. Cô giãy giãy:

– Làm gì có… anh…

– Ha ha ha… thôi… chịch cái đi… tính sau…

Mặc cho cô cứ chối, thằng Miên để yên tay bị trói của cô bắt cô ngồi lên thành lu. Hắn gác một chân của cô lên để khe lồn hở ra. Hắn đứng từ dưới, móc dương vật ra rồi canh ngay khe vào nhét vào ngọt xớt. Cô không có tay vịn, người chới với phải ngã vào lòng hắn để giữ thăng bằng. Thằng Miên cứ đứng đấy, chịch cô Phương theo tư thế thẳng đứng. Tình thiệt là đang bị trói mà thằng Miên nó chịch thế này, cô thấy cứ sao sao ấy, cảm giác nó rờn rợn hơn mọi khi. Thằng Miên nắc khá mạnh, lúc sau hắn còn ôm luôn cô, nhấc bổng cô lên như món đồ chơi. Cô không dám rên lớn vì nghĩ thằng đang nằm bên trong nó nghe. Cô càng mắc cỡ, lồn càng xiết, thằng Miên chơi càng sướng. Hắn nắc một hồi là bắn tinh ào ạt. Người cô và hắn lại đồ mồ hôi ướt nhẹp. Đến lúc xuất tinh xong, thằng Miên mới chịu cởi trói cho cô. Cô giận lấy tay đấm đấm ngực hắn, nhưng bị hắn ôm vào lòng, hun cho một cái thiệt sâu. Cô không nói tiếng nào. Người hắn và cô đều dơ nên lại xối nước chút nữa cho sạch. Cô móc chỗ tinh dịch hắn mới bắn ra vào lồn cô, chìa ra trét vào hắn cho bỏ ghét. Thằng Miên khoái chí cười nhe hàm răng trắng bóc.

Tắm xong, thằng Miên nói:

– Thôi em vào chòi nghĩ chút đi… anh đi đổ mớ tôm lại vô đầm…

Vừa nó hắn vừa chỉ hai cái bao lớn mà hai gã hồi nãy xách. Cô Phương nhìn vào ngần ngại nói:

– Thôi… em đi với anh… em sợ lắm… không vào đâu…

– Em đi theo làm chi… ngoài này tối thui… lại té nữa… em cứ vào đi… làm gì sợ nó… anh trói nó kỹ lắm… không làm gì được đâu.

Nghe hắn động viên, cô cứ ngại nhưng cũng ráng theo lời hắn. Cô che che người bước vào trong chòi. Thằng nhát gan đang nằm một góc đó, thấy cửa mở thì nhìn. Hắn thấy cô vào, hai mắt hắn tròn xoe, nhìn cô trân trân. Thằng Miên nó kêu cô vô chòi mà quên mất là cô đang ở trần thế này. Thằng nhát gan cứ nhìn cô trân trối, làm như nó thèm cô lắm vậy làm cô ngại muốn chết. Cô loay hoay không biết sao vội lại tủ của thằng Miên. Cô mở ra tìm thử coi có cái gì đó mặc lại cho đỡ loã lồ không, chứ giờ này mà mặc áo dài lại, mất công lắm.

Cô đang loay hoay thì nghe thằng bị trói nó gọi nhỏ:

– Cô Phương!

Lại nghe nó gọi đích danh mình, cô giật mình. Cô quay lại. Nó trân mắt:

– Nãy giờ nhìn không ra… giờ thì đúng cô là cô Phương rồi…

Cô đứng xoay người, run run hỏi nó:

– Sao… sao biết tên tui?

– Cô… cô không nhận ra hả… em… em là học sinh của cô nè…

Nghe nó nói vậy, cô giật mình. Cô quay lại gần nó, cúi xuống nhìn rõ. Nãy giờ trời tối, lại nhanh quá làm cô ngờ ngợ nhận không ra, thằng này nó nói không sai, cô nhận ra nó. Thằng này đúng là học sinh trường cô, học cùng khối với Cường nhưng khác lớp thôi, cô cũng dạy lớp của nó. Nhìn thấy nó, cô nhận ra, cô hỏi:

– Em… em là Dương… Dương phải không?

– Dạ đúng! Nãy giờ em cũng không nhìn ra cô… cô khác lúc trên lớp quá…

Vừa nói, nó vừa liếc liếc nhìn cô. Cô đang cúi gần với nó nên hàng họ từ vú tới lồn đều khoe ra rõ mồn một cho nó ngắm. Thấy mình hớ hên quá, cô giật mình đứng lên, quay mặt lại với nó nhưng nghĩ lại cũng vô ích vì nó lại thấy cặp mông tròn rung rinh phía sau của cô. Đứng xoay thế nào cũng không được, cô mắc cỡ quá, vội nói nó:

– Em… em quay mặt chỗ khác đi…

Cô nói xong, nhìn lại thấy nó cúi mặt xuống đất. Cô an tâm hơn, cô hỏi tiếp:

– Sao… em sao lại đi ăn trộm vầy…?

Thằng Dương giải bày:

– Tại… tại nhà em nghèo quá… em mắc đi học… thấy ba mẹ lo cho em cực quá nên em xót… Hồi chiều đi chơi với thằng bạn… nghe nó rủ đi câu trộm tôm ngon lắm… nên em tham… tưởng làm nhanh… về có tiền cho ba mẹ…

Cô nghe nó nói và nghĩ lại thấy cũng hợp lý. Lúc nãy hành động của nó không chuyên nghiệp như gã kia, cứ sợ sệt, lóng nga lóng ngóng, chắc đúng là cái kiểu lần đầu đi ăn trộm rồi. Cô nói:

– Nhưng… ăn trộm là xấu lắm… bắt được người ta đánh cho… em biết chưa?

– Dạ… em sợ rồi… cô… cô nói thằng đó tha cho em đi cô… nó đánh em đau quá…

– Cô… cô không biết đâu…

– Cô giúp em đi mà cô… dù sao em cũng là học trò của cô…

Cả hai vừa nói đến đó, thằng Miên đã đẩy cửa đi vào. Thấy cô đứng xớ rớ ở đó, hắn hỏi:

– Ủa… chuyện gì vậy?

Thấy thằng Miên hùng hổ đi vào, Dương có vẻ hoảng hốt, hắn liên tục van xin:

– Cô ơi… nói ảnh tha cho em đi cô…

Thằng Miên khá ngạc nhiên hỏi cô. Cô Phương ngại ngùng kéo hắn lại một góc. Cả hai xầm xì to nhỏ. Thằng Dương không biết cô nói gì với thằng Miên mà chốc chốc hắn cứ quay sang nhìn nó, rồi gật gật đầu. Một lát sau, cô đứng yên đó mắc cỡ. Thằng Miên lại gần thằng Dương, hắn đá thúc một cái nhẹ vào bụng thằng Dương rồi nói:

– Được rồi… cổ nói vậy thì tao tha cho mày đó…

Thằng Dương mừng rỡ, thoát khỏi trận đòn, hắn cảm ơn rối rít:

– Vậy hả… em cảm ơn anh…

Nói xong, thằng Miên cúi xuống, cởi trói ra cho hắn. Thằng Dương đứng dậy được, chưa chịu đi ngay mà cứ đứng đó xớ rớ. Thằng Miên đe nó:

– Ở đây tao là hiền nhất rồi… may mà hôm nay gặp tao… chứ thằng khác là nó đánh cho tuốt xác… khôn hồn thì mai mốt đừng béng mảng đến đây nghen…

– Dạ… em xin chừa… em không dám nữa…

– Cút…

Thằng Miên đưa tay đuổi, Dương cứ gật đầu cảm ơn rồi từ từ lùi ra khỏi cửa, mắt vẫn cứ nhìn cô. Cô Phương như chợt nhớ điều gì, cô gọi nó lại rồi nói:

– Em… còn… còn chuyện này… em đừng nói ai nghe nha…

Nó đứng đó, cứ nhìn cô trân trân, cúi đầu vâng dạ:

– Dạ… em biết mà cô… em không nói ai đâu…

Thằng Miên lại đe:

– Vậy thì khôn đó… mày bép xép… tao kiếm tận nhà mày đó nha…

Thằng Miên vừa la, vừa chửi một lúc nó mới chịu đi. Dương vừa ra khỏi cửa, thằng Miên đứng đó nhìn rồi tự cười mĩm chi. Cô Phương hỏi hắn:

– Chuyện gì vậy? Sao anh lại tự cười một mình…

– Hi hi… thì cái thằng học trò của em… thằng nhát gan… mà bày đặt đòi đi ăn trộm… anh tha cho nó rồi… theo lẽ phải ba chân bốn cẳng chạy đi… mà cứ xớ rớ… nhìn thấy ghét…

Nói rồi hắn chợt ngừng lại, rồi như ngớ ra:

– À… thôi biết rồi… không lẽ…

– Chuyện gì, lại chuyện gì vậy anh?

– Hi hi… anh nghĩ nãy giờ chắc nó thấy cô giáo nó khoả thân… nên thằng nhóc nó thèm…

Phương biết bị trêu, cô mắc cỡ quay đi:

– Thôi… anh nói chuyện kì cục quá đi…

– Chứ còn gì nữa… nhìn thấy em vậy… thằng nào có lông dái mà không thèm… ha ha ha…

– Thôi… không nói với anh nữa… em về đây…

Vừa nói cô vừa quay đi lại giường. Thằng Miên nắm tay cô lại hỏi:

– Về hả em? Sao sớm vậy?

– Tối khuya rồi… còn sớm gì nữa… em về… mai còn…

– Mai là thứ bảy mà… đâu có ai học đâu mà em dạy…

– Ờ thì… thì cũng phải về… chứ nhà cửa không ai trông…