Gia đình nhỏ – Truyện Loạn Luân 2021

Lại một chuyện hư cấu – nếu có sự trùng hợp, chỉ là ngẫu nghiên.
P/S: hóa ra nhận “like” lại có cảm giác gây nghiện như vậy.
——————————————————————
GIA ĐÌNH NHỎ

“DCM!”

Tôi không khỏi buột miệng chửi cái thời tiết vừa lạnh, vừa mưa này. Chiếc xe cà tàng gia cố để chở hàng với cái đèn pha mờ ảo chẳng thể soi rõ được được đường, làm cho tôi lao vào hòn đá chiếc xe chòng chành rồi trượt một đường xuống dệ cỏ làm người tôi đập xuống mặt đường trượt đi trong nước bùn đau điếng.

Vừa lạnh cóng vừa đau rát, phải khó khăn lắm tôi mới gượng đứng dậy được, ngán ngẩm nhìn con đường liên tỉnh bị những chiếc xe tải quá tải tránh thu phí cao tốc cày nát chỉ sau hai năm đưa vào sử dụng, những cái ổ trâu, ổ gà đọng đầy nước mưa. Còn một đoạn nữa mới đến nhà tôi, nghĩ đến đứa con gái bé bỏng nhờ bà hàng xóm trông hộ tôi lại càng nóng ruột.

Lê cái thân thể rã rời, tôi đi đến chiếc xe đổ vật bên lề đường để dựng nó dậy, sau một hồi cố gắng đạp, chiếc xe cũng ré lên những tiếng nổ xanh xạch. Vào số tôi thận trọng dò dẫm lái chiếc cà tàng trên đường,

Mở vội cánh cổng đẩy cái xe vào trong, tôi lại vội vã chạy sang nhà cô Uyên để đón con gái. Con gái tôi đang ngủ, nhẹ nhàng bế con lên và mặc lại cái áo phao dày cho con bé, rồi cuộn nó vào cái áo mưa cô Uyên vừa đưa, tôi chạy nhanh về nhà.

– Bố!

Vừa đặt nó lên giường thì con bé cũng tỉnh, nó vùng dậy nhào đến ôm chặt lấy cổ tôi.

– Ngủ tiếp đi con gái yêu. Người bố đang ướt, cẩn thận không con cũng ướt như bố.

Hôn lên đôi má bầu bĩnh của con gái, tôi nhấc con bé ra khỏi người tôi.

– Con ngủ tiếp đi nhé, để bố đi tắm.

Cởi cái áo ấm dầy cộp, để con bé nằm xuống giường rồi cẩn thận đắp cái chăn lên người cho con bé. Tôi quay người đi khỏi phòng và tắm rửa. Cả người sảng khoái, tôi đi đến bộ bàn gỗ uống nước ở phòng khách, pha một ấm chè nóng, sau đó lại châm một điếu thuốc khoản khoái hít một hơi.

Hôm nay tôi dã giao chiếc máy cuối cùng, đúng chiếc thứ một trăm, cũng đánh dấu một năm khởi đầu tốt đẹp và sản phẩm do tôi làm ra được thị trường chấp nhận. Dù thành công chưa lớn, nhưng cũng đã sinh lãi và anh em thợ cũng có thêm đồng thưởng tết bù vào lương hàng tháng, làm cái Tết cũng xôm tụ hơn một chút.

Cso tiếng bước chân khe khẽ, tôi quay người lại, con gái tôi đang đi đến chỗ tôi ngồi.

– Con không ngủ được à?

– Vâng, con muốn đợi bố cơ.

– Được rồi, thế con gái có ăn mỳ không? Bố nấu mỳ ăn rồi đi ngủ nhé.

– Vâng, nhưng con ăn mỳ xúc xích cơ.

– Nhưng nhà mình hết xúc xích rồi, bố chưa kịp mua, con ăn thịt bò với bố nhé.

– Có mà, chiều nay bà ngoại mang đến.

– Thế à? Chiều bà ngoại đến thăm con à?

– Vâng, bà đi cùng một ông có cái ô tô đẹp lắm. bà còn mua một túi quà to cơ, để ở trong tủ ấy.

Con bé hồn nhiên dùng tay khoanh một vòng để miêu tả gói quà. Bế con bé trên tay, tôi đứng dậy khỏi ghế đi vào bếp. Đặt con bé xuống cái ghế bên bàn ăn, tôi đặt nồi nước lên bếp gas, sau đó mỏ tủ lạnh lấy ra một túi xúc xích ăn liền, cũng ngại làm, tôi quyết định nấu mỳ với xúc xích để ăn cùng con bé luôn.

Đưa cho con một cái xúc xích, những cái còn lại tôi thái nhỏ rồi cho cùng gói mỳ vào nồi. Sau đó bắc nồi lên bàn, lấy hai cái bát con, múc cho con bé một ít mỳ và xúc xích vào bát, sau đó hai bố con cùng ăn.

– Hôm nay con ở nhà ngoan không?

– Con ngoan, con vẽ tranh rồi chơi với bác Hương, khi bác Hương về lại đưa con sang nhà bà Uyên. Con không nghịch đâu, bà Uyên còn khen con mà.

– Con gái bố ngoan lắm.

Vừa ăn hai bố con vừa nói chuyện, con bé mới hơn ba tuổi nhưng rất hiểu chuyện và ngoan, bình thường tôi gửi con bé ở nhà trẻ trong thị trấn, nhưng hôm nay nhà trẻ nghỉ Tết, nên phải nhờ Hương kế toán của xưởng trông ban ngày và buổi thì nhờ cô Uyên.

Thu dọn bát đũa xong xuôi, tôi bế con bé đi vào phòng tắm đặt con bé lên cái ghế cao và hai bố con bắt đầu đánh răng.

– Bố ơi! Tại sao bọt đánh răng lại màu trắng? Sao không có màu hồng?

– À, vì để nhắc nhở con lúc nào cũng phải giữu răng thật trắng.

– Thế tại sao cụ răng lại đen?

– Vì ngày xưa không thuốc đánh răng nên răng cụ mới đen như vậy.

Đưa cốc nước ấm cho con bé xúc miệng, lấy cái khăn mặt rửa mặt cho con bé xong, tôi lại bế nó vào giường. Kiểm tra lại nhiệt độ tấm sưởi cẩn thận tôi mới trèo lên giường nằm xuống cạnh con bé. Con bé nhích người gối đầu lên tay tôi, bàn tay nhỏ bé quàng lên ôm lấy người tôi.

– Bố kể chuyện cho con nghe nhé.

– Vâng, bố kể chuyện con thỏ ham chơi đi.

Bàn tay tôi nhè nhẹ xoa lưng cho con bé, vừa từ từ kể chuyện “Ngày xưa, trong một khu rừng ….”, tiếng thở của con bé nhẹ dần, nó đã ngủ khi câu chuyện còn chưa kể xong.

Nhưng tôi lại không ngủ được, do con bé nhắc đến mẹ vợ lúc nãy, bây giờ trong đầu tôi chỉ quanh quẩn hình ảnh của mẹ vợ tôi. Cũng phải bốn tháng rồi tôi cũng chưa gặp lại bà.

Mẹ vợ tôi năm nay cũng chỉ bốn mươi, nhưng trông bà lại trẻ hơn tuổi rất nhiều, đôi khi đi cùng bà mọi người vẫn tưởng chúng tôi là chị em. Tình cảm của tôi dành cho bà khá phức tạp, vừa là mẹ, vừa là bạn mà hơn hết là người tình của tôi.

Chuyện này xảy ra hơn hai năm trước, khi đó con gái tôi được chín tháng, cũng là chín tháng vợ tôi mất, nỗi đau của tôi vẫn chưa một chút nguôi ngoai. Tôi vẫn bàng hoàng tỉnh lại giữa đêm để rồi nhận ra vợ tôi đã không còn ở bên cạnh tôi nữa. Mỗi lần như thế tôi lại mất ngủ, ngồi thẫn thờ hút thuốc cả đêm. Mẹ vợ tôi cũng cũng vậy, nỗi đau mất con gái vẫn còn đè nặng lên bà, rất nhiều lần tôi thấy bà nhìn trân trân vào ảnh vợ tôi và khóc. Tôi cũng chẳng biết an ủi bà như thế nào vì nỗi đau của tôi cũng tương tự. Tôi chỉ lẳng lặng ôm lấy vai bà, có đôi khi nhịn không được cũng khóc cùng bà, đôi khi chỉ ngồi im lặng ôm chặt lấy vai bà.

Thêm nữa, mẹ vợ tôi lại giống vợ tôi như đúc, cũng khuôn mặt trăng rằm xinh đẹp, đôi mắt tròn to, cái mũi dọc dừa thanh tú, làn da trắng mịn màng chỉ khác một chút trông bà già dặn hơn nhưng lại thêm phần đậm đà. Rất nhiều lần tôi ngẩn người ngắm nhìn bà không rời, tưởng như vợ tôi đang hiển hiện trước mắt.

Hôm đó thằng Huy tổ chức liên hoan vì nó được điều về thị trấn của tôi làm công an khu vực, lũ bạn cũ tụ tập gần đông đủ, làm tôi càng nhớ vợ tôi cồn cào, ngày xưa mỗi lần chúng tôi tụ tập như thế này cô sẽ ngồi cạnh bên tôi chăm chút gắp thức ăn cho tôi hoặc dịu dàng lấy cái khăn lau cho tôi vết rượu. Hôm đó tôi uống rất nhiều, nhưng càng uống nỗi nhớ của tôi càng cồn cào, tôi lại càng tỉnh. Đến khi tôi về nhà, trong đầu tôi chỉ còn hình ảnh của Hiền, vợ tôi. Vừa bước vào nhà, tôi bỗng khựng lại khi thấy trước mắt mình là ánh mắt lo lắng của Hiền đang nhìn tôi, những nhớ nhưng trong tôi vỡ òa ra để rồi tôi ôm lấy khuôn mặt thân thương đó hôn ngấu nghiến.

– Anh nhớ em … anh nhớ em rất nhiều …

Vừa hôn tôi vừa vội vã nói, vợ tôi sau lúc ngỡ ngàng cũng đáp trả lại nụ hôn của tôi, sự hưng phấn của tôi tăng lên ngùn ngụt, tôi bế thốc vợ tôi lên và đi vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường tôi vội vã nằm đè lên người cô, môi tôi rời môi cô lần xuống hôn lên cái cần cổ xinh xắn, hôn lần xuống bầu vú căng mẩy vẫn được che đậy bởi cái áo, nhay nhay cái đầu ti đội lên dưới lần vải. Vợ tôi hít lên những hơi thật sâu khi tôi nhay hai đầu ti, hai tay vò lấy đầu tôi dí chặt vào ngực cô. Không thỏa mãn với bầu vú bị che đậy, tôi đưa tay đẩy cái thun lên và đẩy cả cái ao ngực để tham lam bú mút bầu vú trắng nõn nà của vợ tôi. Tiếng rên của vợ tôi ngày một lớn, hai tay vò đầu tôi càng mạnh, sự hưng phấn của tôi cũng ngày một tăng, cái buồi đã căng cứng đội lên quần làm tôi khó chịu, tôi đưa tay xuống cởi cúc quần rồi nhanh chóng đẩy cái quần ra khỏi chân. Sau đó cũng đưa tay xuống cởi cái quần của vợ tôi, vợ tôi nhấc mông lên phối hợp rồi chủ động tụt cái quần lót ra khỏi chân.

Tôi rời vú, đẩy người lên ngậm lấy môi vợ tôi, mông ép chặt cái buồi vào giữa khe đùi của vợ. Mông nhấp lên nhấp xuống để miết cài buồi dọc theo cái khe.

– Vợ ơi … anh … muốn … vào … trong em…

Tôi hổn hển nó với vợ tôi, vợ tôi vội vã gật đầu, tay đưa xuống cầm lấy cái buồi của tôi rồi đưa vào lồn cô, sau đó hẩy cái mông lên, cái buồi chạy thút vào cái lồn ướt nhẫy, tôi hít lên một tiếng sướng khoái, vợ tôi cũng há mồm “ahhh” một tiếng. Sau đó tôi bắt đầu nhịp mông, điện cuồng nhịp để phát tiết sự nhớ nhung của tôi, cũng phát tiết sự khao khát ham muốn mà tôi đã lâu lắm rồi không được hưởng.

Vợ tôi rên xiết không ngừng khi cái buồi tôi điện cuồng địt vào trong, cô ôm chặt lấy người tôi, hàm rắng cắn vào vai tôi để kìm nén sự phấn khích, hai chân xoắn chặt lấy hai chân tôi để cả người cô cong lên đón nhận từng cái địt của tôi, sau đó cô nhả vai tôi ra để ngửa cổ hét lên một tiếng, sau cả người căng cứng, cái lồn mút chặt lấy cái buồi của tôi. Người tôi cũng căng lên, các cơ co rút lại dồn hết tinh lực xuống dưới bụng và tôi hét lên một tiếng để ép toàn bộ phọt ra khỏi cái buồi vào sâu trong lồn vợ tôi. Người vợ tôi sau cơn co cứng cũng rung lên bần bật, đón nhận từng đợt phun trào của tôi, sau đó cùng tôi hổn hển rũ người ôm chặt lấy nhau.

– Vợ ơi … anh sướng … quá.

Đầu tôi gục vào hãm vai cửa vợ tôi, hổn hển thầm thì.

Một lúc khi người tôi lấy lại sức lực, tôi xoay người nằm xuống giường ôm chặt lấy vợ tôi và chúng tôi ngủ thiếp đi.

Tôi tỉnh dậy giữa đêm, ánh đèn trong phòng vẫn sáng rực rỡ, khiến tôi phải nheo mắt một lúc mới nhìn rõ ràng được và bàng hoàng nhận ra người tôi đang ôm trong lòng là mẹ vợ tôi. Sự chua xót chợt tràn về, khiến tôi bật khóc, tôi lại ôm chặt lấy mẹ vợ tôi.

– Mẹ ơi! Con nhớ … Hiền quá …

Mẹ tôi cũng bật khóc.

– Mẹ cũng nhớ. Mẹ … cũng thương … con nữa.

Hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau cùng khóc rất lâu, rồi cùng chẳng rõ ai chủ động, môi của chúng tôi lại gắn chặt với nhau. Tôi ôm lấy người mẹ vợ tôi đặt bà lên ngực mình, cái buồi chẳng biết đã hưng phấn từ bao giờ căng cứng dựng ngược lên chạm vào giữa hai mông mẹ vợ tôi. Bà lùi người xuống, đón lấy cái buồi căng cứng, khẽ dịch mông và lùi mạnh về phải sau để cái buồi chui tọt vào cái lỗ. Sau đó cùng dịch mông để đón những cái hẩy của tôi. Chúng tôi rên xiết quàn quại để quên đi nỗi đau, tôi lật người mẹ vợ tôi xuống sau đó dũng mãnh thúc cái buồi thật nhanh vào lồn của bà, bà cũng quằn người ôm chặt lấy tôi, miêng rít lên những tiếng rên lớn. Sau đó lại cùng tôi hét lên khi tôi xối xả bắn sâu vào lồn bà.

Sau hôm đó, chúng tôi quan hệ thường xuyên, mẹ vợ tôi như bùng cháy sau bao nhiêu năm nhẫn nhịn, thủ thân để nuôi vợ tôi, bà ngày càng ham thích và chủ động hơn. Còn tôi, cũng qua những cơn khoái cảm làm tôi dần dần phục hồi lại và thoát khỏi ám ảnh bởi cái chết của vợ tôi. Có lẽ tình dục là liều thuốc hữu hiệu để xóa đi lỗi đau, cùng với nỗi đau dần nguôi ngoài, tôi bắt đầu sốc lại tinh thần, tôi còn có một cô con gái để nuôi dưỡng và dậy dỗ.

Tôi bắt đầu quay lại xưởng sửa chữa nông cụ cơ khí của bố tôi hiện đang giao cho một người quen quản lý từ khi sức khỏe của bố tôi giảm xút do bị tai nạn giao thông. Được làm đúng chuyên môn của mình, tôi bắt đầu bỏ tâm huyết của mình vào cái xưởng của bố tôi, quy mô của xưởng cũng ngày một lớn và uy tín cũng dần vững vàng, chỉ sau hai năm kinh doanh hầu như máy móc nông nghiệp quanh huyện đều do xưởng của chúng tôi sữa chữa.

Tôi cũng bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu cải tiến máy móc để nâng cao năng suất và phù hợp hơn với điều kiện canh tác ở địa phương. Và chiếc máy cày cấy liên hợp mà tôi thiết kế và sản xuất bắt đầu được bán ra, chiếc máy nhỏ gọn, sử dụng động cơ của xe máy để làm động lực, có thể cày và cấy trên những thửa ruộng nhỏ nhất với những góc bờ đủ loại hình dạng của các khoảnh ruộng nhỏ.

Quan hệ giữa tôi và mẹ vợ trở lên càng vi diệu hơn, tựa như vợ chồng nhiều hơn, mẹ vợ chăm sóc con gái tôi, nấu cơm chờ tôi về ăn mỗi ngày, tối đến lại cùng tôi ngụp lặn trong lạc thú tình dục. Mẹ tôi cũng ngày một trẻ ra, ngày một quyến rũ và quan hệ xã hội cũng cởi mở hơn đã bắt đầu có người đến tán tỉnh và đặt quan hệ yêu đương với mẹ vợ tôi.

Tôi cũng chẳng để ý đến mối quan hệ nào khác, ngoài xưởng sửa chữa, thời gian còn lại là chăm sóc cho con gái tôi. Con bé đang lớn lên từng ngày, bắt đầu tập đi, rồi tập nói. Khi câu nói đầu tiên của con bé gọi “Bố!” tôi đã bật khóc. Lúc này, xưởng của tôi cũng đang phát triển công việc rất nhiều, tôi liên tục về muộn, còn con bé ngày càng quyến luyến tôi hơn, nó chẳng chịu ngủ nếu tôi chưa về. Khi con bé đã cứng cáp, tôi dứt khoát chuyển ra ở ngoài xưởng luôn và con bé cũng đi theo, vì chuyện này mẹ vợ tôi dỗi mất mấy ngày. Mẹ vợ tôi dỗi không phải vì tôi mang con bé đi, mà bà lại nghĩ tôi chán bà, vì từ nhà mẹ vợ tôi ra đến xưởng tôi cũng chỉ có hơn một km, đầu này đến đầu kia thị trấn.

Tôi cũng chẳng chán bà, mà lại ngày càng quyến luyến hơn, gần như ngày nào tôi cũng đến với bà, hoặc có khi bận quá bà lại đến xưởng vừa chơi với cháu vừa tranh thủ làm tình với tôi. Nhưng những chuyện này lại không dấu được tai vách mạch rừng, bắt đầu có những tiếng xì xào trong thị trấn về quan hệ của chúng tôi. Tôi thật ra cũng chẳng để ý lắm đến những lời đồn đại đó, dù sao tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ đi bước nữa, tôi sẽ nuôi dậy con gái thật tốt và nếu mẹ vợ đồng ý, tôi cũng không ngại sống cùng bà, với tôi vậy là đủ. Nhưng mẹ vợ tôi lại không thể như vậy được, bà bắt đầu thận trọng hơn, ít qua lại xưởng của tôi, đôi khi còn trốn tránh không gặp tôi. Tuy rằng đôi khi bà cũng không chịu được, lại tìm cách gặp tôi để rồi rên xiết hết lần này đến lần khác cho đến khi cả hai chúng tôi đều bị rút hết sinh lực.

Cho đến khoảng sáu tháng trước, sau rất nhiều thời gian trồng cây si ở cửa hàng của mẹ vợ tôi, cuối cùng bà cũng đồng ý để bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc với một người đàn ông góa vợ khá giàu có ở trên thị xã. Quan hệ tình dục của chúng tôi mới chấm dứt.

***

Nằm mãi không ngủ được, tôi nhẹ nhàng xuống giường đi ra phòng khách châm thêm nước nóng vào ấm chè, rót ra một chén, châm một điếu thuốc. Ánh mắt tôi lại nhìn lên tấm ảnh vợ tôi đang cười tươi nhìn tôi dịu dàng, tự nhiên tôi lại cồn nỗi nhớ cô, cảm giác mà lâu rồi mới lại cồn lên trong tôi. Hít một hơi sâu, tôi ngồi xuống bàn tiếp tục uống chè cố không nhìn lên nữa. Cái ảnh này là kỷ vật duy nhất của cô tôi mang theo từ nhà mẹ vợ tôi, cũng là hình ảnh mà tôi muốn con gái tôi nhớ về mẹ. Lúc đầu tôi treo trong phòng ngủ, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô tôi lại mất ngủ, sau đó tôi đem ra phòng khách và treo ở đây.

Uống hết ấm chè, cũng không thấy buồn ngủ, tôi đi đến bật cái máy tính và mở ra phần mềm thiết kế, để tiếp tục cho dự án tiếp theo của tôi.

Tôi không sinh ra ở thị trấn này, mà nhà tôi ở cách đây khoảng bảy tám cây số, bố mẹ tôi sinh được ba người con, tôi ở giữa trên tôi có một người anh, sau tôi là đứa em gái đang đi học đại học. Anh cả của tôi không đi học đại học mà ở quê làm nông, thật ra anh tôi bỏ học ngang từ năm lớp mười, một phần do anh tôi không học được, phần nữa anh làm chị dâu tôi có bầu. Cái này cũng là chuyện buồn cười, chị dâu tôi hơn anh tôi hẳn ba tuổi cũng thuộc loại có nhan sắc ở xã, nhưng chẳng hiểu sao lại yêu anh trai tôi từ khi anh tôi còn là thằng nhóc học lớp tám, cả nhà chị và bố mẹ tôi đều phản đối, nhưng chị không chịu nhất nhất đợi anh tôi lớn, cuối cùng do sức ép của gia đình vừa qua tuổi mười tám, chị dâu tôi rất khoát có bầu với anh trai tôi.

Anh trai tôi cái gì cũng được, chỉ thiếu mỗi trí tiến thủ, an phận thủ thường, sau khi chị dâu tôi có bầu anh tôi nghỉ học luôn. Bây giờ anh chị đã có hai đưa nhóc kháu khỉnh, bố mẹ tôi đang sống cùng gia đình anh chị.

Tôi ngược lại với anh trai tôi, cực kỳ bướng bỉnh, cố chấp. Khi bố tôi xuất ngũ, bố tôi bỏ hết tiền tiết kiệm lên thị trấn mua đất và mở ra cái xưởng sửa chữa nông cụ này. Tuy nhiên, do ông không được học bài bản và làm theo kinh nghiệm, nên xưởng cũng chẳng phát triển hơn, túc tắc sửa chữa máy móc nông cụ quanh vùng. Khi còn bé, tôi hay được theo bố lên thị trấn, thời gian này tôi bắt đầu say mê máy móc, tò mò tìm hiểu từng nguyên lý làm việc và cũng xác định nghề sau này của mình. Hết cấp ba, tôi thi vào khoa cơ khí của đại học Bách khoa.

Tôi cũng quen vợ tôi ở thị trấn này, khi đó mới là cô bé lớp bảy, lúc đó tôi mới học lớp mười. Khi học cấp ba, tôi chuyển hẳn lên ở luôn trong xưởng để tiện đi học. Khi đó vợ tôi hay đạp cái xe mini tàu cũ, suốt ngày hỏng vặt, có lần hỏng ngay trước cửa xưởng của bố tôi, lúc đó tôi cũng đang đứng xem cái máy gặt lúa đang bị hỏng được mang đến cho bố tôi sửa, thế là tôi ra tay sửa giúp cô. Cũng vậy thôi, tôi cũng chẳng để ý, nhưng vợ tôi mỗi lần đi qua lại chào tôi rồi chúng tôi dần quen thuộc. Cho đến khi tôi chuẩn bị lên Hà Nội nhập học, thì vợ tôi đến đưa cho tôi một cái khăn tay và một bức thư. Lúc đó vợ tôi chuẩn bị vào lớp mười, cô đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Tôi cũng chẳng để ý đến lá thư, tiện tay nhét vào túi rồi sau đó cũng quên luôn. Năm đó, tôi quay về nhà để ăn Tết, cũng chẳng biết cô hỏi ai được địa chỉ của nhà tôi, trưa ba mươi Tết cô xuất hiện trước cổng nhà tôi, bất ngờ nhưng tôi lại thấy vui khi nhìn thấy cô. Hôm đó, cô chỉ vào chào bố mẹ tôi mấy câu, sau đó lại nhờ tôi đưa về thị trấn. Đạp xe thong thả cùng cô trên con đường ra thị trấn, chúng tôi cũng không nói nhiều chuyện, tôi cũng chẳng biết nói gì ngoài mấy câu hỏi thắm sức khỏe. Khi đi được nửa đường, cô bảo nghỉ một lát, hai chúng tôi ngồi trên cái cống thủy lợi bên đường nhìn bâng quơ ra cánh đồng, rồi cô bỗng nói.

– Em yêu anh!

Tôi giật mình, ngơ ngẩn nhìn cô, nụ hôn đầu tiên của chúng tôi ngây ngô diễn ra, đôi môi của cô run run chạm vào môi tôi, rồi rời đi. Tôi cứ lâng lâng suốt chặng đường sau đó và cả mấy ngày Tết. Và cứ tự nhiên như vậy chúng tôi yêu nhau.

Suốt mấy năm đại học, thời gian chúng tôi gặp nhau rất ít, chỉ có dịp Tết và dịp nghỉ hè. Cũng chẳng có mấy lời nói yêu thương dành cho nhau, cũng không có những buổi hẹn hò lãng mạn, thế nhưng lại rất ngọt ngào. Chúng tôi có thể ngồi bên nhau hàng giờ, chỉ im lặng dựa vào vai nhau, thỉnh thoảng trao nhau một nụ hôn nhanh. Có lẽ chuyện tôi nói nhiều nhất là những ước mơ của tôi sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ làm ra những chiếc máy để những người nông dân không phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời nữa.

Khi tôi tốt nghiệp đại học, vợ tôi cũng tốt nghiệp cao đẳng mẫu giáo và về dạy ở trường mẫu giáo ngay thị trấn. Và chúng tôi cũng quyết định làm đám cưới ngay khi đó. Đám cưới của chúng tôi rất giản dị, bố mẹ tôi làm cỗ ở quê, đón dâu là một đoàn xe máy. Nhưng chúng tôi không sống ở quê, cái nhà sau xưởng của bố tôi được sửa chữa thành căn nhà uyên ương của chúng tôi, phòng ngủ của chúng tôi chính là căn phòng mà con gái tôi hiện đang ngủ say.

Tôi làm việc luôn ở xưởng của bố trong khi chờ đơn xin việc của tôi được duyệt. Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi đúng nghĩa chỉ diễn ra trong ba tháng đầu tiên, nhưng hạnh phúc, tiếng cười của cô luôn rộn rã vang lên, tôi hàng ngày đứng ở trước cửa mong ngóng để nhìn thấy bóng cô từ xa, sau đó quanh quẩn bên cô suốt buổi tối và đêm về chúng tôi lại quấn lấy nhau cùng khám phá những khoái cảm mới mẻ.

Ba tháng sau khi cưới, tôi cũng nhận được giấy báo thử việc tại một công ty xây lắp máy. Tôi thì khá háo hức còn Hiền thì tĩnh lặng, cô im lặng chuẩn bị cho tôi từng món đồ cá nhân cho vào vali. Cô buồn nhưng lại im lặng để tôi đi, lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản mình sẽ có một vùng trời để vùng vẫy, tôi cũng quên mất đã từng nói với cô ước mơ chế tạo những nông cụ của mình.

Khi tôi bắt đầu nhận việc thì cô cũng mang thai con gái tôi, những tháng đầu tôi còn có thể cố gắng về thăm cô hàng tuần, nhưng bắt đầu từ tháng thứ ba khi chính thức làm việc thì tôi bị điều vào miền Trung tham gia một công trình thủy điện trong đó. Do yêu cầu công việc, tôi đi một mạch cũng chẳng có thời gian về nhà, hàng ngày chúng tôi chỉ nói chuyện qua điện thoại, nghe cô kể về những thay đổi của con chúng tôi đang lớn dần trong bụng cô, nhưng tôi lại không biết những nỗi khổ sở mà cô phải chịu đựng.

Tôi vẫn nhớ hôm đó, trời mưa tầm tã từ sáng, cả công trường đều sốt ruột vì chậm tiến độ, tôi thì sốt ruột vì đã đến ngày sinh của Hiền mà chưa thể về được do ảnh hưởng của màu mưa, làm tiến độ bị chậm kha khá. Thì mẹ tôi gọi điện, nghe tiếng mẹ nghẹn ngào trong điện thoại, cả người tôi đã lạnh buốt, sau đó quay cuồng và tôi ngã xuống đất ngất lịm.

Tôi tỉnh lại trong bệnh xá, đầu óc trống rỗng, tôi vùng dậy giật đứt cái dây đang cắm ở tay lao ra khỏi bệnh xá về phòng vội vã nhét đồ cá nhân vào cái túi, sau đó lao ra khỏi khu lán mà chẳng báo với giám đốc công trường. Tôi nhảy lên chiếc xe ôm cũng chẳng thèm hỏi giá để đi ra quốc lộ bắt xe về nhà, suốt một ngày trên xe tôi chỉ có đau, tim tôi thắt lại làm tôi không thở nổi.

Về đến thị trấn, tôi lao đến nhà mẹ vợ tôi, cô nằm đó, khuôn mặt bình thản nhưng lạnh lẽo lạ lẫm. Tôi hoàn toàn tê liệt, không cảm giác, không sức sống hai tay bám chặt lấy cái thành hòm, mắt không thể rời khỏi khuôn mặt của cô.

Hai ngày tiếp theo, tôi hoàn toàn như cái máy, cử động hoàn toàn theo điều khiển của người khác. Sau đó tôi ốm hoặc có thể nói tôi trốn tránh, tôi trốn nỗi đau, trốn cả sự ân hận của mình. Tôi ân hận đã không ở gần vợ tôi, tôi ân hận vì không biết vợ tôi bất chấp quả tim yếu đuối của mình để bào toàn cho con gái chúng tôi, tôi ân hận vì để cô ra đi trong cô đơn lạnh lẽo. Cho đến khi, em gái tôi bế đứa con gái vẫn còn đỏ hỏn của tôi đưa ra trước mắt tôi mới làm tôi tỉnh lại, tôi mới nhớ tới mình vẫn còn trách nhiệm phải chu toàn.

Suốt mấy tháng sau đó, cái lồng do tôi tạo ra cũng chỉ mở ra cho tôi và con bé, tôi làm tất cả mọi việc mà một người mẹ cỏ thể làm cho con bé. Chứng kiến con bé thay đổi hàng ngày, dần làm tôi thoát khỏi cái không gian mà mình tạo ra, bắt đầu có những giao tiếp xã hội trở lại khi đẩy con bé ra khỏi nhà để tắm nắng, đi dạo.

Cho đến khi xảy ra chuyện quan hệ với mẹ vợ tôi mới hoàn toàn giúp tôi dần bước hẳn ra khỏi cái lồng đó.
“Fortune favors the bold.”