Gia đình nhỏ – Truyện Loạn Luân 2021

Sáng mồng một Tết, tôi vẫn thức dậy sớm nhưng không tập thể dục nữa, định nấu một bữa thinh soạn cho ngày Tết. Đang bỏ đồ trong tủ lạnh ra thì Nga cũng thức dậy, cô đi vào bếp đưa tôi cái phong báo lì xì.

– Đấy là tiền mừng tuổi của chị mà. Cũng chẳng nhiều nhặn gì, với lại nếu có trẻ con đến chúc Tết chị cũng có chút tiền để mừng tuổi.

– Vậy, cám ơn anh. Anh định nấu ăn sáng à?

– Vâng, nấu một bữa thịnh soạn để ăn Tết.

– Anh định nấu món gì?

Tôi chỉ mấy đồ đang bỏ ra, nói với cô ý định của mình.

– Vậy đi, anh hãy để tôi nấu cho, coi như là mừng tuổi anh và cháu.

Nhìn cô vẻ tự tin, tôi gật đầu. Tôi cũng chỉ biết mấy món đơn giản. Tôi dịch người ra để cô thế chỗ, Nga thoan thoắt lấy đồ trong tủ lạnh ra để lên bàn bếp. Tôi cũng không bỏ ra ngoài mà giúp cô rửa rau, rửa đồ, lấy cho cô gia vị mà cô yêu cầu.

– Anh không cúng mồng một à?

– Không, nhà không có bàn thờ, với lại mọi năm hai bố con về nhà bố mẹ tôi. Các cụ cúng ở đó rồi.

– Xin lỗi vì làm phiền hai bố con.

– Cũng không có gì, thay đổi một chút có khi cũng vui.

– Minh Nguyệt rất ngoan và hiểu chuyện.

Tôi im lặng không nói gì, cũng chẳng biết nói gì.

– Ăn xong hai bố con lại về bố mẹ tôi để chúc Tết, có lẽ phải đêm mới về. Hay là chị đi cùng với bố con tôi.

Tự nhiên tôi buột miêng, nói xong mới biết mình lỡ lời.

– À … vâng, nếu anh không ngại.

– Không sao, dù sao cũng là ngày tết, coi như chị là một người bạn và trải nghiệm một cái Tết mới. Giống như trường mẫu giáo của con gái tôi, thỉnh thoảng lại đón một đoàn trẻ con nước ngoài đến giao lưu.

– Có cả việc đấy ạ?

– Ừ, cũng hai ba lần gì đó. Cô giáo hiệu trưởng cũng tâm huyết, đang học thêm thạc sỹ về mô hình dạy trẻ mới gì đó.

– À vâng. Chắc là mô hình Montessori. Chỉ là không nghĩ đến ở đây lại có cô giáo tâm huyết như vậy.

– Chị thấy thị trấn của tôi thế nào? Rất gọn gàng ngăn nắp và khang trang đúng không?

– Vâng. Và mọi người có vẻ đều tốt bụng

– Đúng rồi, ở đây mọi người đều tốt bụng, lá lành đùm lá rách. Có lẽ chị không biết, ở thị trấn này tỉ lệ đỗ đại học cao hàng đầu của tỉnh và có lẽ thứ hạng cao trong cả nước. Rất nhiều người sau khi học xong lại quay về làm việc ở quê hương mình.

– Anh chắc cũng thế.

Tôi thở dài, nếu không có biến cố, không biết giờ tôi lưu lạc ở đâu.

Cuối cùng Nga cũng nấu xong bữa ăn, nhìn mâm cơm đang bốc khói, tự nhiên tôi thấy mũi cay cay. Từ khi con sống với tôi, chưa bao giờ được ăn bữa cơm thịnh soạn như vậy.

Đi vào phòng ngủ để đánh thức con bé, đánh răng rửa mặt xong, tôi gỡ tóc con bé buộc lại bằng cái thun vải, mái tóc của con bé xoắn theo nếp bím tóc. Mặc thêm cái áo ấm, tôi bế con bé ra bàn ăn.

Chiếc ghế đầu bàn tôi hay ngồi, giờ bị Nga chiếm, đặt con bé xuống ghế của nó, tôi ngồi xuống ghế đối diện. Con bé có vẻ hưởng thụ được Nga gắp thức ăn cho, nó ăn rất ngon và nói chuyện cũng nhiều. Nga nấu ăn rất ngon và có vẻ thành thạo, cũng ngần đó thức ăn nhưng cô nấu thành mấy món khác nhau.

Sau bữa ăn Nga cũng tranh dọn mâm và rửa bát, tôi thảnh thời đi ra bàn uống nước, còn con gái tôi thì chạy ra ngoài nhìn con thỏ, sau đó lại chạy vào mở tủ lạnh cầm mấy lá rau chạy ra.

– Con nhớ này, đồ ăn cho thỏ sau khi lấy từ trong tủ lạnh ra phải rửa sạch sau đó để khô nước mới cho thỏ ăn nhé. Nếu không thỏ sẽ bị đau bụng.

Bế con bé, tôi quay vào bếp lấy cái rổ rau đã để riêng từ sáng, cầm theo và ôm con bé ra chuồng thỏ. Chú thỏ vui thích ăn từng lá rau con gái tôi đút cho.

– Thỏ ăn no rồi, mình vào thay quần áo rồi về nhà ông bà nhé.

– Vâng.

Con bé đứng dậy chạy vào trong nhà.

– Cô ơi! Cô tết tóc cho cháu như hôm qua nhé, cháu thích kiểu đấy.

– Lại đây cô tết cho.

Con bé chạy lại chỗ Nga, cô lấy cái hộp đựng đồ chải tóc để ở dưới bàn, bình thường chị Hương hay chải tóc cho con bé, nên tôi đễ sẵn ở đó.

Tôi đi vào phòng ngủ thay lại bộ quần áo mới, quần jeans như bình thường, nhưng thêm cái áo sơ mi, mặc cái áo jacket màu đen. Coi như ổn, hôm nay trời ấm hơn hôm qua, có vẻ sẽ hửng nắng, nhìn thông tin thời tiết trên cái điện thoại tôi đoán vậy.

Tôi đi ra ngoài, định chờ con bé tết tóc xong để đưa vào mặc quần áo, thì con bé lại kéo tay Nga đi vào.

– Cô chọn quần áo cho cháu.

Tôi khá ngạc nhiên nhìn con bé, nó chưa bao giờ nhờ ai chọn quần áo, bình thường tôi vẫn tự chọn quần áo cho con bé, nó cũng chưa bao giờ tỏ thái độ gì với quần áo tôi chọn. Tôi lắc đầu, ngồi xuống ghế, để kệ con bé kéo Nga vào phòng ngủ. Có lẽ con bé đã biết làm đẹp rồi.

Con bé trông cũng không có gì khác lắm, vì con bé có bao nhiêu quần áo tôi đều biết, nhưng trông tươi tắn và rực rỡ hơn vì nó mặc cái váy màu đỏ hôm trước mới mua, mặc quần tất màu trắng và chiếc áo khoác hồng, chiếc khăn cũng màu đỏ quàng tên cổ, đeo một cái túi màu hồng. Bình thường tôi tôi hay chọn quần áo màu sẫm, vì con bé khá hiếu động hay để lại vết bẩn trên quần áo. Nó chạy ào đến ngồi vào lòng tôi, tay đưa tôi cái khăn len và thì thầm vào tai tôi.

– Cô Nga nói, con gái phải tắm hàng ngày.

Trời lạnh, nên hai ba ngày tôi mới cho con bé tắm, lần này mới hơi ngày. Tôi gật đầu.

Nga cũng đã thay xong quần áo, vẫn chiếc quần jeans hôm mới giặt, tron mặc một cái len mới mua, khoác cái áo khoác của cô, nhưng lại quấn quanh cổ cái khăn len của tôi, chắc cô vừa lấy lúc thay quần áo cho con bé, mái tóc buộc sợi dây cột tóc đơn giản, chân đi đôi giày thể thao của cô, Nga rất cao, cao hơn chiều cao trung bình của các cô gái khá nhiều, nếu thêm đôi guốc cao gót có lẽ cô chẳng thấp hơn cái chiều cao gần met tám của tôi. Nga rất xinh, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh, đặc biệt đôi môi rất đẹp cong hình trái tim đỏ hồng không cần son. Vẻ đẹp của cô không phải vẻ đẹp rực rỡ lồ lộ, mà là vẻ đẹp để người ta tán thưởng nhưng rất khó rời mắt đi được. Tôi ngẩn người một lúc mới định thần lại được. Nhưng trong lòng lại bùng lên sự nghi hoặc, một cô gái như vậy tại sao đêm hôm lại ngất trước của nhà tôi, mà rõ ràng là một cô gái khỏe mạnh. Kệ, cũng không phải việc tôi quan tâm, coi nhưu một người khách, ở vài hôm rồi đi.

Chúng tôi ba người lên xe máy đi về nhà bố mẹ tôi. Con bé Hạnh trợn mắt khi nhìn thấy Nga, ánh mắt nhìn tôi có chút hoài nghi và cả sự tò mò. Tôi nhún vai, cũng không giải thích nhiều.

Nga khá tự tin và tự nhiên khi chào hỏi và chúc Tết bố mẹ tôi, giống như những người bạn thân thiết của tôi vậy. Bố tôi thì giữ thái độ lịch sự khách sao, còn mẹ tôi khá nhiệt tình, con bé nhà tôi lại tỏ ra rất thân thiết nắm tay Nga không rời. Nguyên ngày hôm đó, dù lúc ăn cơm hay đến nhà các cô chú của tôi chúc Tết, Nga đều có thái độ như vậy, không kênh kiệu, không khách sáo, không e thẹn, rất thân thiết với con bé nhà tôi và thân thiện với tôi, cô cũng không xưng tôi với tôi nữa mà chuyển sang xưng là em. Điều đó càng làm tôi phỏng đoán xuất thân của Nga không đơn giản và cũng làm tôi có chút thận trọng, dù không quá câu nệ, chỉ là tôi vẫn có cảm giác không nên quá thân thiết với cô.

Sau bữa cơm tối ở nhà chú tôi, chúng tôi lại quay về nhà. Cô không có vẻ gì là mệt mỏi, sau một ngày chúc Tết ở nhà tôi, mà còn có vẻ hoạt bát hơn. Con gái tôi ngay khi về nhà cũng không quên vụ đi tắm, thấy trời đã muộn tôi cũng không muốn lắm, sợ con bé nhiềm lạnh. Nhưng con bé không chịu, tôi đành gật đầu, định đưa con bé vào tắm thì Nga lại chủ động giành lấy.

Ngày hôm sau, chúng tôi đi xung quanh hàng xóm chúc Tết, sau đó về nhà nấu cơm ăn trưa, buổi chiều thì lũ bạn tôi kéo đến chúc Tết, có cả vợ chồng thằng Huy. Hằng vợ Huy là bạn thân của vợ tôi, học với nhau từ thời mẫu giáo. Nhà bố mẹ Hằng rất giàu có, nhà cô kinh doanh đồ gỗ và có một xưởng mộc rất to, nhưng cô lại không đi học đại học, ngay khi hết cấp ba cô đã tự đứng ra kinh doanh siêu thị, hiện đã phát triển ba bốn cái khắp trong huyện. Hồi đầu, Hằng rất giận tôi vì khi Hiền mang thai tôi gần như không về ngay cả khi Hiền mất tôi cũng không có mặt, thái độ của cô chỉ chuyển biến dần khi tôi chăm sóc Minh Nguyệt. Có rất nhiều chuyện Hiền tâm sự cùng Hằng mà không tâm sự với mẹ, mãi sau này khi Hằng nói chuyện tôi mới biết được. Và Hằng cũng là mẹ nuôi của con gái tôi. Hai vợ chồng cô đến giờ vẫn không có con, nên cô lại càng yêu con gái tôi.

Cũng chẳng muốn đi đâu, tôi quyết định giữ bọn nó ăn cơm, toàn bộ đồ trong tủ lạnh được mang ra dùng hết, mai chợ cũng bắt đầu mở trở lại. Có Nga nấu giúp, chúng tôi có một bữa ăn tươm tất và ấm cúng, chứ không xô bồ như hàng năm toàn đồ ăn sẵn. Con gái tôi bình thường vẫn rất thân thiết với Hằng, nó sẽ bám dình lấy cô mỗi khi cô đến thăm, nhưng năm nay nó lại không xà vào lòng cô mà chỉ ngồi một lát rồi lại đi sang ngồi vào lòng của Nga. Hằng mấy lần lén dò hỏi, tôi cũng chỉ biết nhún vai.

– Anh cũng nên tìm một người mẹ cho Minh Nguyệt, càng lớn con gái càng cần một người mẹ.

Lúc về Hằng nói với tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Nga đang bế Minh Nguyệt cùng ra tiễn mọi người. Hằng cũng đã rất nhiều lần khuyên tôi như vậy, cũng giới thiệu cho tôi rất nhiều cô gái như cô nói đây là tâm nguyện của Hiền, nhưng tôi cũng chưa bao giờ có nhu cầu hay động lòng nào. Tôi lại lần nữa nhún vai.

Nhưng ánh mắt có chút cảnh giác của Hằng, cùng thái độ ngày càng thân thiết của con gái làm tôi không khỏi suy nghĩ và có chút lo lắng. Đếm đó, trước khi đi ngủ, tôi không nhịn được hỏi con gái.

– Tại sao con lại quý cô Nga như vậy?

Con bé thừ người, im lặng một chút rồi trả lời tôi.

– Con không biết.

Tự nhiên tôi lại mong thằng Huy giải quyết nhanh nhanh để Nga có thể về nhà.

Ngày mồng ba, tôi cho con bé lên thị xã chơi, tất nhiên có cả Nga. Thị xã có rất nhiều khu vui chơi và công viên cho trẻ em, chiều con bé tôi cho nó chơi tất cả các trò và mua tất cả đồ chơi mà nó thích, chỉ khác là năm nay có thêm một em bé lớn, Nga cũng chơi hăng hái không kém. Đến chiều khi đi về thì cả hai mệt lả, về đến nhà nấu vội ba bát mỳ, cũng vì tôi chẳng kịp đi chợ, sau đó lên giường đi ngủ luôn.

Mồng bốn coi như hết tết, ăn sáng xong, con bé và Nga mang tất cả đồ mua hôm qua bày ra chơi ở cái chiếu trải ra giữa nhà. Tôi chợt nghĩ có lẽ ra Tết phải lát cái sàn gỗ.

Để hai cô cháu chơi, tôi chạy đi chợ mua một túi tô đồ ăn, sau đó thay bộ đồ bảo hộ lao động và ra xưởng bắt đầu công việc đang làm dở, một cái máy thu hoạch các loại củ. Cũng không phải phát minh gì mới, chỉ là cải tiến lại cho phù hợp với điều kiện canh tác và chi phí rẻ, không cần phải dùng máy lớn để làm động lực. Tôi muốn hoàn thành sớm để qua mồng có thể mang xuống đồng thử nghiệm, mùa thu hoạch củ cũng xắp qua.

Tôi mê mải làm cho đến khi Nga ra tận nơi gọi vào ăn cơm, tôi mới dừng tay. Thay bộ quần áo sạch và rửa sạch tay chân, tôi lên nhà. Con gái tôi đã ngồi sẵn trên ghế, trên bàn bày mấy món ăn nóng hổi. Con bé nhìn thấy tôi, nhanh nhảu.

– Hôm nay con nhặt rau đấy. Tí nữa bố ăn xem có ngon không nhé.

– Con gái giỏi lắm.

Xoa đầu con bé tôi lại ngồi sang bên đối diện. Tôi ăn rất ngon và nhiều, phần vì đói phần vì Nga nấu rất ngon. Con bé thì nhìn tôi rất vui vẻ vì tôi ăn nhiều và vì tôi cũng ăn rất ngon món rau xào mà con bé góp sức.

Sau khi ăn xong, con bé lại theo Nga vào phòng ngủ trưa, mấy hôm Tết tôi cũng bỏ qua thới quen này. Tôi lại thay bộ quần áo bảo hộ lao động, lần này tôi chuyển sang cái máy gặt đập, chỉ còn hai tháng nữa là đến mùa gặt. Cái máy này cũng đã hoàn thành, chỉ cần tinh chỉnh một chút là hoàn thành, đây là sản phẩm tiếp theo sẽ được sản xuất.

Khi trời xẩm tối, tôi cũng ngừng làm việc, thay lại bộ quần áo bình thường lên nhà và tắm rửa. Con bé đang ngồi vè ở bàn ăn, còn Nga đang nấu cơm. Thấy tôi đi đến tự nhiên con bé nói.

– Con muốn uống sữa.

Tôi ngạc nhiên, từ khi hơn hai tuồi, con bé đột nhiên không thích uống sữa nữa, kể cả sữa chua. Sữa được phát ở trường, con bé toàn đưa tôi uống.

– Sao tự nhiên con lại muốn sữa?

– Uống sữa cho cao, thông minh nữa.

Tôi đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Nga, cô gật đầu công nhận, cũng không biết cô công nhận câu nói của con bé hay là cô hiểu ý tôi muốn hỏi “có phải cô khuyên con bé không?”. Tuy nhiên, cũng là điều tốt. Ra siêu thị tôi mua luôn một thùng sữa tươi hộp loại nhỏ và thêm mấy lốc sữa chua. Con bé đòi ngay một hộp, hút một lèo hết luôn.

– Sữa ngon bố ạ.

Ngày mồng năm, giữa buổi sáng thì thằng Huy cũng đến, nó dặn tôi đưa con bé tránh đi một lát. Tôi bế con gái ra phố, để lại thằng Huy và Nga ở nhà. Đưa con bé ra nhà văn hóa để nó chơi ở khu vui chơi trẻ em, đến khi thằng Huy gọi điện tôi mới mang con gái về. Thằng Huy không nói gì nhiều với tôi, nó chỉ nói mọi việc ok, mai người nhà Nga sẽ đến đón cô.

Nga đang chuẩn bị nấu cơm trưa, có vẻ cũng không có gì khác. Ăn cơm xong con bé lại đi ngủ trưa cùng Nga, tôi ra ngoài xưởng tiếp tục làm việc cho đến xẩm tối.

Nga đang ngồi cạnh xem con gái tôi vẽ, tuy nhiên khuôn mặt cô cau lại vẻ ưu phiền. Sự ưu phiền vẫn tiếp tục hiện trên mặt cô trong suốt bữa ăn và cả buổi tối, cô trở lên trầm mặc và lơ đãng, nhiều khi còn không trả lời con gái tôi cho đến khi con bé hỏi lại hai ba lần. Cho đến khi đến giờ đi ngủ, tự nhiên cô nói với tôi.

– Anh có thể cho Minh Nguyệt ngủ cùng em không?

Tôi đưa mắt nhìn con bé, ánh mắt con bé cũng đang nhìn tôi vẻ chờ mong. Tôi đành gật đầu.

Đêm đó, không có con bé nằm cùng, tôi tự nhiên thấy trống vắng, lại có chút lo phiền. Cuối cùng tôi vùng dậy, pha một ấm chè rồi mang ra hiên nhà, vừa uống trà vừa hút thuốc. Cái cảm giác như sắp mất một cái gì đó, cảm giác ấy cứ bám lấy tôi, càng làm tôi lo lắng và khiến tôi cảnh giác, mặc dù cũng không biết mình cần cảnh giác cái gì.

Sáng hôm sau, Nga và con bé dậy khá sớm, khi tôi tập xong thì hai cô cháu đã dậy, Nga đang tết tóc cho con bé. Sau đó chúng tôi đi ăn sáng, sáng nay Nga cũng nấu cháo nhưng không nấu kiểu tôi hay nấu, mà cô hầm chung với thịt và cà rốt. Con bé uống một hộp sữa và ăn một bát cháo to, nó còn ăn nhiều hơn bình thường.

Sau đó Nga lại trải cái chiếu và mang cái bàn học của con bé để con bé luyện viết chữ. Tôi cũng xuống xưởng bắt đầu làm việc, chỉ là cảm giác bồn chồn, ưu phiền làm tôi không tập trung được. Tôi dứt khoát dừng lại không làm nữa, quay lên nhà pha một ấm chè và ngồi nhìn hai cô cháu đang luyện viết. Nga chỉ dẫn con bé tỉ mỉ cách cầm bút, cách dịch chuyển ngón tay, con gái tôi cũng rất chăm chú cố gắng làm theo, môi con bé mím chặt.

Sau khi viết hết trang chữ, con bé cũng ngừng viết, Nga gấp lại cuốn vở. Sau đó bắt đầu dặn dò con bé, càng nghe tôi càng ngạc nhiên, cô dặn từ cách chăm sóc bản thân, đến chế độ ăn uống, ngủ nghỉ có vẻ như cô dằn dò tôi thì đúng hơn. Con gái tôi có lẽ cũng không hiểu những gì Nga nói, có rất nhiều điều vượt xa sự hiểu biết của nó, nhưng nó lại ngồi yên và liên tục gật đầu.

Đến gần trưa, thì thằng Huy cũng đến, nó vẫn đi chiếc xe của cơ quan, nhưng đi theo sau nó là một chiếc xe đen sang trọng, sau đó từ trên xe bước ra một người đàn ông bệ vệ. Thái độ thằng Huy khá e dè và có chút cung kính khi đưa ông ta vào nhà tôi.

Thái độ của người đàn ông khá tốt, ông ta bắt tay tôi với nụ cười hiền lành và cái bắt rất có lực, chứng tỏ là một người dứt khoát và cũng có chút hào sảng. Mời ông ta ngồi, tôi pha một ấm nước mới, thái độ của Nga khá lãnh đạm, cô ngồi ôm con gái tôi trong lòng, còn con bé sau câu chào cũng ngơ ngác nhìn mọi người, có nó cũng thắc mắc thái độ nghiêm túc của chúng tôi. Người đàn ông thản nhiên nhận chén nước của tôi đưa, rất tự nhiên uống một ngụm, sau đó giới thiệu là bố của Nga. Ông ta cũng rất lịch sự tôi đã chăm sóc cho Nga và lấy ra một cái phong bì dầy cộp đặt lên mặt bàn. Tôi kiên quyết từ chối, thái độ rất cứng rắn và có chút cảm giác bị ăn cướp, có lẽ không chính xác lắm nhưng nó kiểu như một vật rất quý giá bị đánh hỏng sau đó được đền bằng tiền, cảm giác khá kỳ quái. Sự giằng co chỉ chấm dứt khi Nga lên tiếng để ông ta cất cái phong bì đi.

Thằng Huy im lặng không nói gì, tôi cũng không biết nói gì, cho đến khi Nga lại lên tiếng đề nghị bố cô ra xe đợi và đưa mắt nhìn thằng Huy. Nó biết ý cũng theo bố của Nga ra ngoài.

Tôi ngồi yên nhìn Nga, chờ đợi điều cô muốn nói, mấy lần Nga hé môi rồi đóng lại. Sau đó tự nhiên cô bật khóc, con gái tôi cũng mếu máo rồi cũng òa lên khóc, tôi ngồi im nhìn hai cô cháu ôm nhau khóc. Một lúc sau, cô đột ngột đứng dậy ôm con bé đua cho tôi, rồi chạy nhanh ra ngoài.

– Cô … Nga …

Con bé tôi đột ngột gào lên, nhoài người theo hướng Nga chạy. Ngay khi tiếng con bé cất lên, Nga đang chạy bỗng khựng lại, rồi quay người ào đến ôm lấy con bé xiết vào người, con gái tôi cũng ôm chặt lấy cô bằng đôi tay xinh xắn của mình.

– Con … ngoan … nghe lời bố nhé.

Một lúc sau cô nói qua tiếng thổn thức và lại đưa con bé cho tôi bế và quay người chạy nhanh qua sân và biến mất đằng sau cánh cửa của xưởng, con gái tôi không với theo nữa mà ôm chặt lấy cổ tôi thổn thức khóc. Tôi không đi ra ngoài, đứng nguyên trước hiện, sống mũi có chút cay cay và cảm giác mất mát.

***

Thời gian dần trôi qua, công việc của tôi ngày càng tốt, các đơn hàng bắt đầu lớn dần lên, xưởng của tôi đã không đủ chỗ để lắp thêm máy và không gian sản xuất, tôi chuyển xưởng sang cạnh cái kho. Sản phẩm cũng của xưởng cũng đa dạng hơn và cũng dần nổi tiếng. Cái xưởng ở nhà tôi, tôi cũng sửa lại còn một nửa thành nơi trưng bày và bán các sản phẩm máy nông cụ, việc kinh doanh cũng rất tốt vì sự cam kết chất lượng và bảo hành của tôi.

Đến giữa hè, tôi cũng mua một chiếc ô tô, là chiếc xe của vợ chồng thằng Huy đang dùng, còn khá mới nhưng hai vợ chồng nó muốn một chiếc to hơn. Tôi rất hài lòng với chiếc xe, vừa có thể đi giao dịch, vừa có thể đưa con gái tôi đi chơi. Tôi vẫn nhớ sự phấn khích của con bé khi lần đầu tiên tôi đưa con bé đi biển ngay sau khi mua xe. Tôi cũng dần quên sự xuất hiện của Nga, chỉ thỉnh thoảng con gái nhắc đến tôi mới lại nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Lại đến gàn Tết, tôi vẫn bận túi bụi, rất nhiều hôm tôi không kịp về đón con phải nhờ Hằng đi đón hộ, mẹ vợ tôi cũng chính thức lấy chồng và chuyển về sống tại nhà chồng mới. Căn nhà cũ của bà vẫn để không, tôi thỉnh thoảng tạt qua để thắp hương cho Hiền và dọn dẹp.

Chiều hai sáu Tết, đang chuẩn bị về nhà để đón con, thì đột nhiên có khách hàng gọi điện muốn lô hàng xuất sớm hơn dự kiến. Thế là tôi lại không về kịp, tôi gọi điện nhờ Hằng đón hộ như mọi lần sau đó xuống kho để xuất hàng. Xong việc cũng gần mười giờ đêm, tôi nhánh chóng chạy về nhà Hằng để đón con. Tiếp đón tôi là khuôn mặt lạnh tanh của Hằng và câu mắng xối xả khiến tôi ngẩn người và hoảng sợ.

– Anh hay lắm để người khác đón con mà không biết. Điện thoại gọi hàng chục cuộc thì không nghe. Anh … có ngày người ta bắt mất con cũng không biết chừng?

– Nguyệt … đâu …?

Tôi lắp bắp.

– Hừ … về nhà rồi.

– Ai … trông con?

– Anh về thì biết.

Tôi lao ngay ra xe và chạy nhanh về nhà. Cũng chẳng thèm cất xe, tôi đỗ ngay ngoài đường, ba chân bốn cẳng mở cổng chạy thẳng vào nhà.

Vừa vào sân đã thấy tiếng con bé cười như nắc nẻ ngoài vườn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngơ ngạc. Nga đang cùng con gái tôi đang đứng trước cái chuồng thỏ vừa ngeh con gái tôi giới thiệu từng con.

– Anh về rồi à?

Cô quay lại khi nghe tiếng bước chân của tôi và rất tự nhiên hỏi.

– À … vâng. Em …

– Em đến thăm Minh Nguyệt. Anh đi tắm rồi ăn cơm, hai cô cháu ăn rồi.

Cô nói như vẻ chúng tôi rất thân thuộc, tôi định hỏi nhưng rồi lại thôi, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó lại quay ra cổng, mở của hàng đánh xe vào. Sau đó khóa cửa băng qua cửa hàng vào nhà.

Sau khi cải tạo cửa hàng, khoảng sân trước trở lên rộng hơn rất nhiều. Tôi cũng sửa lại căn nhà, phần sân cũ được xây kín lại nối liền với căn nhà, các phòng cũ cũng cải tạo lại hết rộng hơn, phòng ngủ cũng tăng thêm một cái thành ba phòng ngủ. Căn nhà trở nên bề thế và khang trang hơn rất nhiều.

Phần xưởng thu vào, tôi cải tạo thành một cái vườn, trồng toàn hoa theo yêu cầu của con gái, chuồng thỏ cũng chuyển sang cạnh vườn hoa và làm to hơn rất nhiều. Con thỏ cũ vẫn còn, tôi xin thêm bố mẹ tôi một con nữa để ghép đôi với nó, đôi thỏ mắn đẻ làm tù tì ba lứa đều đặn, làm đàn thỏ tăng thành gần hai mươi con, tôi đang nghĩ cách cho bớt vì xắp hết chỗ chứa, mổ chắc con bé sẽ không chịu. Bên cạnh cái xưởng cũ, tôi cũng mở một lối đi riêng cho căn nhà để tránh làm phiền đến của hàng.

Tôi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ra phòng ăn, trên bàn đã để sẵn mâm cơm, đồ ăn cũng vừa được Nga hâm lại bằng lò vi sóng. Tôi ăn rất ngon hết sạch mâm cơm, sau đó mang ra bồn rửa, Nga lại đi vào tranh rửa bát. Tôi đi ra sofa ngồi cùng con gái xem tv.

Một lúc sau Nga cũng ngồi xuống cùng bố con tôi, để xuống một đĩa hoa quả đã gọt sẵn.

– Năm nay công việc của anh chắc rất tốt?

– Vâng, khá tốt.

Tôi trả lời, có chút tự hào không che dấu được. Sau đó tôi đưa mắt nhìn cô, có rất nhiều điều tôi cần cô giải thích.

– Xin lỗi anh vì đón con mà không báo trước. Lúc nãy chị Hằng cũng vừa mắng em rồi. Minh Nguyệt có cho em số, mà em gọi điện anh lại không nghe máy.

Tôi gật đầu, trong hơn chục cuộc gọi nhỡ, có mấy cuộc từ một số lạ. Lúc đó tôi cũng không để ý, lúc xuống kho lại để quên điện thoại trên văn phòng. Nhưng vẫn còn điều tôi muốn hỏi.

– Em định xin hai bố con cho ăn Tết cùng.

Tôi nhíu mày.

– Minh Nguyệt rất vui và đồng ý rồi, chỉ còn chờ anh nữa thôi.

Tôi cúi xuống nhìn, con bé cũng đang nhìn tôi chờ mong. Tôi cũng gật đầu, chẳng thể khác được. Chỉ chờ có thế, con bé bật dậy ôm lấy cổ tôi và hôn một cái chút vào má tôi. Sau đó, nhào ngay vào lòng Nga.

– Còn điều này nữa, anh cho con hôm nay ngủ cùng em được không?

Tôi còn có thể làm gì khác? Chỉ có cách gật đầu. Nga nhoẻn miệng cười thật tươi rồi đứng dậy.

– Cô cháu mình đi ngủ nào? Con hôm nay muốn nghe kể chuyện gì?

– Cô đọc chuyện cho con nghe đi, bố con mới mua nhiều chuyện lắm.

Tôi đực mặt nghe hai cô cháu xưng hô, hình như có gì đó không đúng.

Còn lại một mình, tôi tắt tv nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, tôi đi vào phòng làm việc. Cũng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác có chút hưng phấn. Tôi làm việc khá muộn, sau đó đi ngủ. Hôm đó tôi ngủ rất thanh thản mặc dù không có con bé bên cạnh.

Buổi sáng tôi vẫn thức dậy sớm và tập thể dục như mọi ngày, sau đó đi tắm và thay quần áo. Như mọi ngày, giờ này tôi sẽ phải tranh thủ nấu ăn sáng, sau đó gọi con bé dậy làm vệ sinh buổi sáng, thay quần áo sau đó ăn sáng rồi hai bố con rời nhà. Hôm rảnh rang hơn, vì có người khác làm thay. Tôi thảnh thơi pha một ấm chè, uống ly chè thơm buổi sáng, miệng tôi vẫn cảm thấy nhạt nhạt dù tôi đã bỏ thuốc được hơn nửa năm. Con bé Nguyệt luôn mồm nhắc tôi bỏ thuốc,

Nga và con gái tôi cũng đã tươm tất khi ra khỏi phòng, chẳng biết quần áo của con bé Nga lấy lúc nào. Nga mặc lại bộ quần áo mà lần trước cô để lại, lúc cô rời đi cô cũng không mang theo, tôi gấp lại gọn gàng và cho vào tủ quần áo ở phòng ngủ của cô. Gọi là phòng ngủ của cô, vì con bé vẫn thỉnh thoảng gọi thế. Phòng ngủ đó cũng tương tự phòng ngủ của chúng tôi, trong đó có cả phòng tắm riêng.

Ăn sáng xong tôi chở Nga và con bé đến trường mẫu giáo, hôm nay là buổi học cuối cùng trước khi nghỉ Tết, trường tổ chức cho các cháu liên hoan, bố mẹ khuyến khích tham gia cùng. Hôm nay tôi cũng không quá bận, định sẽ tham dự cùng con bé, nhưng có Nga tôi quyết định đến xưởng, dù sao hôm này cũng là buổi làm cuối cùng để nghỉ Tết, tôi cũng muốn có mặt sớm để ủy lạo tinh thần anh em thợ.

Khi tôi đến, anh em thợ đang bảo dưỡng máy móc và quét dọn xưởng cho hai tuần nghỉ Tết, nhìn nét mặt hồ hởi của mọi người tôi cảm thấy rất thỏa mãn, một năm làm ăn tốt, lương đủ, thưởng cao. Tôi đi lên văn phòng ký nốt số giấy tờ và hóa đơn mà chị Hương đã chuẩn bị, nhìn các con số trong báo cáo, dù biết kết quả từ tết dương lịch, nhưng vào dịp cuối năm âm lịch lại có dư vị khác hẳn, tôi cảm thấy lâng lâng, thư thái.

Buổi trưa, xưởng tổ chức một bữa tất niên nhỏ trước khi mọi người về nhà, bắt tay một lượt những guowg mặt quen thuộc hàng ngày lấm lem dầu mỡ nhưng hôm nay lại sán lạn, rạng rỡ khiến tôi vững tin cho năm tiếp theo.

Khi tôi về đến nhà, Nga và con bé cũng đã ở nhà, bữa cơm trưa đã dọn sẵn. Tôi ăn không nhiều nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ. Con bé đang phấn khích bàn với Nga sẽ ăn Tết như thế nào.

Buổi chiều tôi còn một số chỗ ngoại giao cần đi, Nga và con bé ở nhà. Xong việc tôi về nhà cũng đã tối mịt, Nga và con gái tôi đang ngồi hí hoáy viết, thấy tôi về con bé chạy ra mừng rỡ ôm lấy tôi, sau đó đưa cho tôi tờ giấy kín những chữ non nớt, nhưng rõ ràng.

– Năm nay mình mua những thứ này để ăn Tết nhé.

Nhìn tờ giấy, tôi xoa đầu con bé.

– Được, mai mình sẽ đi sắm.

Nhưng có một thứ mà tôi khá ngạc nhiên.

– Chị biết gói bánh chưng à?

– Chưa, nhưng con muốn gói vì hôm nay trên lớp có tổ chức gói bánh chưng để các con xem.

Tôi cũng chưa gói bánh chưng bao giờ, mọi năm toàn mẹ tôi gói, nhưng cơ bản cũng biết cần những gì.

Hôm sau, ba chúng tôi lên thị xã, ở thị trấn cũng có đủ, nhưng mua sắm trên thị xã sẽ đa dạng hơn và cũng tốt hơn nữa. Gần nguyên ngày mới mua hết được theo danh sách, không phải là khó kiếm mà Nga và con bé lựa chọn quá kỹ.

Lại một lần nữa cả Nga và con bé đều mệt nhoài, chỉ khác hơn là năm nay Nga và con bé ôm nhau ngủ trên xuống chặng đường gần hai mươi cây số chúng tôi từ thị xã về nhà.

Về đến nhà cũng không cần ăn tối vì chúng tôi đã ăn khi rời thị xã. Sau khi tắm rửa, Nga lại ngồi cùng con bé nghiên cứu cách gói bánh chưng bằng số nguyên liệu mà chúng tôi vừa mua hồi chiều. Tôi cũng không tham gia, mà vào phòng làm việc bật máy tính để vẽ mấy ý tưởng mà tôi chợt nảy ra trong đầu khi đi mua đồ hôm nay, có lẽ sẽ có ích cho sản phẩm của tôi.

Lúc tôi ra khỏi phòng làm việc, Nga và con bé đã đi ngủ, hôm nay chẳng ai xin phép tôi cho con bé ngủ cùng. Tôi cũng đánh răng, rồi lên giường đi ngủ.

Hôm sau, Nga và con bé bừng bừng hưng phấn mang đồ ra chuẩn bị gói bánh, nhìn hai cái chậu ngâm gạo và đỗ mà hai cô cháu ngâm từ đêm qua tôi cười khổ, chỗ này theo kinh nghiệm của tôi phải gói được hai chục cái chứ không phải chỉ tám cái như hai cô cháu bàn. Tôi bảo với Nga thì cô nói.

– Em tính rồi, lần đầu gói, chắc sẽ hỏng một ít. Vậy cứ gói tất trừ hao đi là vừa. Anh nhớ mua nồi to vào nhé.

Thôi đành, tôi đi ra chợ chọn mua cái nồi nhôm to nhất và mấy bó củi to mang về. Gói bánh chưng bằng khuôn cũng không khó, chỉ là lúc buộc lạt cần chặt tay một chút để chiếc bánh đủ chắc không bị phòi lúc luộc. Loay hoay cả buổi sáng, đến quá trưa cuối cùng ba chúng tôi cũng gói hết chỗ gạo, đỗ và âu thịt tổng cộng được mười tám cái, số vừa đẹp. Buổi chiều bắt đầu nổi lửa để luộc bánh chưng, xong đâu đấy tôi, để Nga và con bé trông nồi bánh chưng, tôi đi đóng cái khung để ép bánh.

Hồi còn bé ba anh em chúng tôi cũng thích trông bánh chưng, háo hứng đợi mấy củ khoai nướng, hôm nay tôi cũng có cảm giác như vậy, tôi ngồi một bên, ở giữa là con gái tôi, Nga ngồi đầu bên kia trên chiếc ghế dài mà tiện thể tôi đóng hồi chiều. Xuýt xoa bóc vỏ cháy đen của củ khoai nướng, phù phù thổi khi cho miếng khoai vào miệng. Đột nhiên Nga nhìn tôi, sau đó nhoẻn miệng cười.

– Mặt anh có vết bẩn kìa.

Tôi đưa mu bàn tay lên lau mấy lần, Nga vẫn lắc đầu. Sau cô khum bàn tay lại dùng mu bàn tay lau hộ tôi, mu bàn tay âm ấp, trơn nhẵn chạm vào má, làm tim tôi nhảy lên mấy cái, tôi ngây người nhìn Nga, nụ cười trên mặt Nga cũng từ từ thu lại, bàn tay cũng ngừng chuyển động, mặt cô cũng ngây ra bất động. Phải một lúc, cô mới giật mình bối rối thu bàn tay lại, sau đó cúi xuống cầm cái que gỗ gẩy gảy củ khoai, tôi cũng bối rối quay mặt đi.

Phải một lúc lâu sự bối rối mới qua đi nhờ tiếng cười vui vẻ và những câu nói liến thoắng của con bé. Những giữa tôi và Nga đã phát sinh một cảm giác là lạ, tôi chắc chắn không chỉ mình tôi, vì cũng như tôi, thỉnh thoảng Nga cũng liếc măt nhìn tôi rồi lại nhanh chóng bối rối quay đi, ánh mắt của cô cũng không dám nhìn vào ánh mắt tôi, vì rất nhanh cô sẽ đỏ mặt và quay đi chỗ khác.

Sự xao xuyến vẫn theo tôi tới tận khi đi ngủ. Đêm đó tôi mơ một giấc mơ khá kỳ lạ, tôi mơ thấy Hiền đứng nhìn tôi cười rất tươi, khi tôi đưa cánh tay lên cầm lấy tay cô thì bóng dáng cô cứ từ từ trôi đi xa, khi bóng cô biến mất tôi thấy bàn tay tôi được một bàn tay nắm lấy, Nga đứng đó đang nắm lấy bàn tay tôi và nhìn tôi cười. Tôi chợt tỉnh giấc, mọi thứ biến mất, tôi nhận mình đang mơ, nhưng bên cạnh sự bàng hoàng lại có chút tiếc nuối. Cũng khác những lần trước khi mơ gặp Hiền, tôi thường sẽ không ngủ tiếp được, lần này sau một lúc tôi lại ngủ lại, ngủ rất yên tĩnh.

Ngày hai chín Tết, sau khi ăn sáng, chúng tôi lại lên xe lần này vẫn lên thị xã, nhưng thỉnh thoảng tôi lại đỗ xe để cùng Nga và con gái tôi xuống xem hoa, sau đó lại lượn hết các chợ hoa trên thị xã, khi về trên xe đã thêm chậu hoa đào và mấy chậu hoa nữa đủ màu sắc, còn có cả mấy bó hoa lớn. Buổi tối, nhà tôi đã tràn ngập hoa, làm căn nhà trở lên tươi tắn và đầy sức sống.

Buổi tối tôi trằn trọc khó ngủ, vì sự xốn xang trong lòng, chiều nay lúc đi chợ hoa, Nga rất tự nhiên khoác tay tôi, cả lúc khoác lẫn lúc buông ra cô cũng không tỏ ra một chút bối rối nào.

Ngày ba mươi Tết, buổi trưa chúng tôi về đến nhà bố mẹ tôi, bố mẹ tôi cũng không ngạc nhiên vì tôi đã gọi điện báo trước, thái độ của bố tôi cũng không khách sáo như năm trước khá nhiệt tình là đằng khác, còn mẹ tôi thì lại mừng rỡ ra mặt. Chỉ có con Hạnh là vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh, nhưng trước khi chúng tôi rời đi, nó kéo tôi lại.

– Anh đã tìm hiểu chị ta chưa? Liệu chị ta có thương yêu Minh Nguyệt thật lòng không?

Tôi không biết trả lời con bé như thế nào, tôi hiểu sự lo lắng của nó.

– Anh biết phải làm như thế nào, em yên tâm.

Tôi xoa đầu nó, rồi đi ra xe.

Lúc đi qua nhà mẹ vợ tôi, theo phản xạ tôi định rẽ vào, nhưng cuối cùng đi về nhà, lát nữa tôi đến một mình cũng được. Năm nay, lần đầu tiên con gái tôi không đi cùng tôi, ngay cả chiều nay khi tôi ra thăm mộ em con bé cũng không đi cùng, không phải con bé từ chối mà con bé lúc nào cũng dính chặt lấy Nga.

Thắp thêm một vòng hương, tôi đặt hai cái bánh chưng lên bà thờ của Hiền, ngẩn người một lúc tôi cũng không biết nói thế nào vì sự vắng mặt của con gái. Thở dài một hơi, tôi lẩm nhẩm.

“Chắc em cũng biết, con chúng ta rất ngoan và khỏe mạnh, Tết này con của chúng ta rất vui, hẳn là cái Tết vui nhất của con. Em hãy yên tâm, anh sẽ luôn luôn ở bên con và sẽ làm mọi điều để con luôn hạnh phúc”

Lúc tôi về đến nhà, mâm cúng đã chuẩn bị sẵn để trên cái ghế ngoài hiện, tương tự như năm ngoái. Con gái tôi đang ngồi trong lòng Nga, cùng vui vẻ xem chương trình táo quân. Trên bàn đã bày một cái khay, mỗi ngăn đựng một loại hạt và một cái ấm ủ pha trà thảo mộc, mùi thơm bốc lên ngan ngát khi Nga rót cho tôi một chén.

Tôi không chú ý xem tv, mà ngẩn ngơ nhìn Nga, ngay cả khi Nga liếc mắt nhìn tôi rồi đỏ mặt quay đi tôi vẫn không rời ánh mắt khỏi cô. Trong tôi có cảm giác khá là lạ, cô như thể là một phần thân thuộc trong bức tranh của hai bố con tôi, cô đã dung nhập vào trong đó rất hoàn mỹ.

Giao thừa cũng đến, tôi đi ra thắp hương ở mâm cơm cúng ngoài sân, sau đó vào nhà lấy hai cái phong bao lì xì và chai rượu vang ngọt tôi mua ở sân bay khi sang Thái lan tìm hiểu công nghệ. Lấy xuống ba cái ly từ trên tủ rượu, một hộp nước hoa quả từ tủ lạnh, tôi quay lại phòng khách. Rót hai ly rượu và nước hoa quả vào cái ly cho con gái, tôi đưa ly cho từng người sau đó tất cả cùng cụng ly với lời chúc năm mới và đưa lì xì. Năm nay tôi cũng nhận được một phong bao lì xì từ Nga.

Nga đưa con gái tôi đi ngủ, còn tôi ngồi lại xem chương trình ca nhạc mừng năm mới đang phát trên tv và nhâm nhi li rượu, tôi muốn tĩnh tâm lại vì những xao động vẫn đang cuộn lên tromg lòng. Rất khó cắt nghĩa cảm giác lúc này của tôi vừa có chút chờ mong, vừa có chút sợ hãi, vừa có chút bất đắc dĩ.

Ly rượu rất thơm và ngọt, thường khiến người ta yêu thích để uống, nhưng lại để người ta say lúc nào không biết. Khi Nga đột nhiên xuất hiện tôi đã ở trạng thái khá bồng bềnh, chai rượu chỉ còn một chút dưới đáy chai. Nga không nói gì, tự cầm chai rượu rót cho mình một ly và cụng nhẹ với tôi, tôi cầm cái ly lên uống một ngụm nhỏ, Nga uống một hơi hết ly rượu và rót thêm một ly nữa, lại đưa ly lên và lại một hơi uống hết, cô lại đặt ly xuống rót nốt chỗ rượu trong chai vào ly và tương tự lại uống cạn trong một hơi. Lúc này mặt cô đã hồng rực, ánh mắt long lanh bắt lấy ánh mắt tôi đang nhìn cô chăm chăm với ngọn lửa đang rừng rực trong đó.

Cô từ từ đứng dậy đi đến trước mặt tôi, ánh mắt ngày một nóng bỏng vẫn gắn chặt vào ánh mắt tôi không rời. Rồi không báo trước, cô đột ngột ngồi vào lòng tôi, đôi môi của cô trực tiếp đặt lên môi tôi, sau đó cuồng nhiệt ngậm lấy môi tôi. Cả người tôi như nổ tung, toàn thân run lên, ly rượu trong tay run lên lẩy bẩy rồi rời tay tôi rơi xuống đệm khi tôi đưa tay lên ôm hai má cô và đáp trả lại nụ hôn của cô cuồng nhiệt không kém.

Tôi như mê đi, toàn bộ các giác quan đã rời bỏ tôi, chỉ có lửa nóng đang cuồn cuộn thiêu cháy co thể tôi, tôi cũng không rõ tay tôi luồn vào áo cô lúc nào, chỉ là khi bàn tay tôi đẩy cái áo con của cô lên để ôm trọn bầu ngực căng tròn nảy nở của cô thì cô phất phát ra miệng “Ahhh ..” sau đó tiếng cô thoảng qua.

– Bế … em … vào phòng.

Tôi đứng dậy vẫn ôm cô trong vòng tay, hai chân kẹp ngang hông tôi, môi chúng tôi vẫn gắn chặt lấy nhau, tôi bước nhanh vào phòng ngủ của tôi. Đặt cô xuống giường, tôi nhanh chóng cởi cái áo len cô đang mặc trên người kéo qua đầu cô, tôi không khỏi hít sâu một hơi phấn khích khi hia bầu vú tuyệt đẹp lộ ra trước mắt đang ngạo nghễ vươn hai đỉnh mầu nâu sẫm lên cao. Sự phấn khích càng làm ngọn lửa nóng trong tôi cháy lên bừng bừng, mọi khát khao được ngọn lửa đốt lên hoàn toàn. Tôi vục môi xuống ngậm lấy bầu vú của cô tham lam mút trong mồm, cái lưỡi không ngừng liếm lên cái đầu ti để kích thích sự cương cứng cuả nó. Môi tôi ngậm hết bên này tới vú bên kia không chán, sự thèm khát lại càng tăng lên mãnh liệt.

Tay tôi đưa xuống đẩy cái quần của cô xuống đùi, sau đó kéo ra khỏi chân cô khi cô co chân lên, bàn tay nhanh chóng ôm vào giữa háng của cô, ngón tay miết vào cái khe giữa đùi, ngón tay giữa ép vào giữa và đi sâu vào trong làm lồn cô ộc ra một dòng nước, miệng cô phát ra một tiếng ngân khi ngón tay tôi miết lên xuống cái nhân cứng đang nhô lên, sau đó là những tiếng hít hà không dứt. Hai đùi cô run rảy ép chặt vào hai bên eo tôi, người run lên theo nhịp ra vào của ngón tay tôi. Bàn tay cô đột ngột rời đầu tôi đi xuống dưới bụng tôi, lẩy bẩy cởi cúc quần của tôi, sau đó vội vã đẩy xuống. Tôi rời lồn cô, cũng vội vã luống cuống đẩy cái quần xuống, tôi nhanh chóng hạ cái buồi đang giương lên cứng ngắc, sau đó hét lên một tiếng sướng khoái khi cái buồi đi vào cái lỗ ấm, nóng ướt át và chật trội.

Môi tôi lướt lên rời vú cô, ngậm lấy môi cô, sự khát khao đang mãnh liệt gào thét đẩy cái mông dập vào trong cô rất nhanh. Tôi mê mải thả mình theo sự sướng khoái đang tràn lên không ngừng từ cái buồi đang địt vào lồn làm cô cũng mất kiểm soát, những tiếng rên lúc vang cao, lúc uất nghẹn, cơ thể cô run lên bần bật, hai tay cô bấu lấy hai bắp tay tôi.

Sướng, trong tôi tràn ngập sự sung sướng của khoái cảm đang ầm ầm chảy về từ cái buồi, những cái dập đi sâu hết tận cùng trong lồn cô, rút ra ngoài, rồi phầm phập lao vào, cô càng lúc càng rung lên mạnh hơn, người cô uốn cong như cây cung, gân nổi trên cổ cô khiến nó bạnh ra đỏ ửng lên và lan xuống ngực. Rồi bỗng cô ngừng mọi rung động, cả tiếng rên cũng nghẹn lại trong cổ, sau đó bắt đầu từ từ lớn dần đến khi nó biến thành tiếng hét rất vang bật mạnh ra khỏi cổ cô, thì người cô cũng rung lên bần bật, hai bàn tay bấu chặt lấy hai bắp tay tôi đau điếng. Sự đau đớn như mồi lửa bùng lên đối cháy mọi hưng phấn, tôi hét lên một tiếng, cả người co rút và bật tung lên với những dòng tinh trùng rùng rùng phóng vào sâu trong lồn cô. Cô lại hét lên một tiếng nữa thất thanh khi dòng tinh trùng nóng hổi phun ra mạnh mẽ bắn xuyên đến tận cùng, sau đó người cô lại giật lên từng cái từng cái.

Phải rất lâu sau, sự run rảy của cả tôi và cô mới rút đi, tôi vô lực nhưng tràn đầy khoái cảm gục xuống người cô, hai tay đưa lên ôm chặt khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ rực với đôi mắt nhằm nghiền vào ngực mình. Tôi ngả mình sang bên, chuyển tay vuốt ve tấm lưng mượt mà và nhắm mặt lại hưởng thụ những ngón tay mềm mại đang nhẹ nhàng di những giọt mồ hôi trên lưng mình.

Tôi tỉnh dậy khi cô ngọ nguậy làm tôi theo phản xạ bóp bàn tay đang vòng từ dưới cổ ôm chặt bầu vú và bàn tay khác đang đặt trên bụng cô. Người cô lại ép sát vào người, cái buồi đang cứng ngắc kẹp giữa hai đùi được ma sát lại truyền lên cảm giác hưng phấn khiến tôi phải nhíu bụng lại miệng hít hà một hơi sâu. Có lẽ cảm nhận được sự hưng phấn đang chọc vào giữa hai đùi, làm hai đùi cô khẽ mở ra để cái buồi tiến vào sau đó lại khép lại giữ nó trong đó. Miệng cô khẽ phát ra một tiếng rên khi cái buồi bắt đầu tiến vào cái lỗ ấm áp ướt rượt đầy nước, sau đó là là cái hít thở sâu ngày một dồn dập và cái mông hảy lên từng cái. Hai tay tôi ôm chặt hơn, bầu vú căng mẩy của cô biến thành những hình dạng khác nhau khi bị bàn tay nhào lăn.

– Anh … anh …

Tiếng cô thoảng thoảng qua hơi thở, khi bàn tay cô nắm bàn tay tôi ngày một chặt, cái buồi tôi địt càng nhanh, miệng tôi cũng ồ ồ thở.

– Em … em …

Tôi cũng bật ra những tiếng gọi không mực đích khi sự sướng khoái đang tung hoành trong cơ thể. Người tôi co lại cố địt những cái thật sâu.

– Ôi … anh … anh … ơi …!!!

Khi tiếng “ơi..!!!” bật ra thì người cô cũng ưỡn cong lên, sau đó những khối cơ của của cô trùng lại và nảy lên, làm tiếng “ơi …” kéo dài mãi không dứt. Tôi cũng co cứng người địt những cái cuối cùng để rồi mạnh mẽ phóng hết từng dòng tinh trùng vào cơ thể đang rùng rùng run rảy của cô.

Sau khi những dòng tinh trùng đã chút ra hết, tôi xiết cánh tay để êm cơ thể của cô vào sát mình.

– Anh … cám … ơn!

Tôi nói qua hơi thở dồn dập, đó có lẽ là điều tôi muốn nói nhất lúc này, chẳng vì sao cả, chỉ là sự thôi thúc biểu đạt phát ra từ trong tâm.

Cô kéo xiết hai cánh tay để tôi ôm cô chặt hơn, miệng cúi xuống hôn lên cánh tay đang vòng qua cổ cô trùm lên bầu vú căng mẩy của cô.

Chúng tôi cứ nằm yên ôm nhau, hưởng thụ sự ấm áp của hai cơ thể đang truyền qua nhau, cùng nhấm nháp dư vị của khoái cảm vẫn lơ lửng trong người.

– Anh … con …

Cô bỗng giật mình rồi choàng ngồi dậy, sau đó vội vã xuống giường nhưng lại ngồi thụp xuống. Tôi cũng vùng dậy ôm nhảy xuống đỡ lấy vai cô.

– Sao vậy em?

Cô không nói mà gương mặt có chút đỏ lên chỉ xuống dưới, vặn to cái đèn bàn tôi bỗng bật cười, dưới đất là một vũng chất lỏng đang tí tách rơi xuống sàn gỗ. Tôi đứng dậy đi vào nhà tắm lấy một cái khăn rồi quay lại lau sạch giữa hai đùi cho cô, chiếc khăn cũng ướt một góc.

– Em muốn tắm không?

Tôi hỏi khi đỡ cô đứng lên, cô lưỡng lự rồi khẽ lắc đầu.

– Để em về phòng xem con đã.

Tôi nhặt cái áo len và chiếc quần lót trên giường giúp cô mặc vào. Cô gật gật đầu, rồi cầm cái quần thun nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Tôi cũng mặc lại quần áo, đi vào đánh răng rửa mặt, sau đó đi ra ngoài phòng khách và đi đến chỗ tập. Sau khi mệt nhoài, tôi dừng tập và vào nhà tắm rửa.

Nga cũng đã thức dậy, đang dọn dẹp cái bàn uống nước rồi mang vào phòng bếp, tôi cũng đi theo sau cô. Mấy lần tôi định mở miệng, nhưng chẳng biết nói cái gì, ngẩn ngơ đứng nhìn cô đang rửa mấy cái ly. Cất mấy cái ly lên giàn đựng bát, cô đi đến trước mặt tôi, khẽ kiễng chân hôn lên môi tôi một cái.

– Anh không cần nói gì cả … em rất hưởng thụ cái không khí gia đình ấm áp này … anh hãy giúp em nhé.

Khuôn mặt cô ngời lên, đôi má hồng rực, ánh mắt long lanh đang âu yếm nhìn tôi. Tôi khẽ hít một hơi sâu, đưa hai tay đưa lên ôm lấy má cô rồi cúi xuống môi cô.

– Cám ơn em!

Tôi nói khẽ khi tôi rời môi cô.

– Vậy được rồi. Anh giúp em chuẩn bị bữa sáng. Chúc mừng năm mới anh!

– Chúc mừng năm mới em!

Tôi có một cái Tết hạnh phúc nhất mà tôi chưa từng được sống qua, căn nhà của chúng tôi luôn rộn rã tiếng cười. Con gái tôi cầm tay tôi, tay kia nắm lấy tay Nga nhảy chân sáo kéo chúng tôi đi giữa những hàng hoa của hội hoa xuân. Tôi nắm tay cô đi theo bước chân con bé đang phấn khích chạy từ cửa hàng đồ chơi này sang cửa hàng đô chơi khác ở hội chợ xuân. Cô ôm lấy bàn tay tôi, đàu ngả vào vai tôi cũng nhìn con gái tôi đang hưng phấn ngồi trên lưng con ngựa gỗ nhún nhảy quay vòng trong tiếng nhạc rộn ràng. Tôi và cô ngồi sát vào nhau trên ghế sofa xem chương trình tv, lắng nghe con bé đang liến thoắng kể những điều thú vị mà nó nhìn thấy lúc chiều ở nhà văn hóa, trong khi nó hết chuyển từ lòng tôi lại ngồi sang lòng Nga.

Trong nhà tôi, cũng xuất hiện thêm bức ảnh của ba chúng tôi, khuôn mặt tôi chạm vào khuôn Nga che chở cho con gái tôi ở giữa, cả ba khuôn mặt đang cười rạng rỡ. Tôi không trốn tránh nữa khi nhìn lên bức ảnh của Hiền, tôi mỉm cười với cô với sự nhẹ nhõm, tôi cũng nhìn thấy sự hài lòng trong nụ cười của cô từ trong bức ảnh.

Tôi cũng không còn thắc mắc về thân phận của Nga nữa, từ khuôn mặt luôn rạng ngời hạnh phúc của cô, tôi nhìn thấy sự thỏa mãn của cô khi dung nhập hoàn toàn vào gia đình bé nhỏ của tôi. Tôi cũng mặc định coi sự hiện diện của cô như vốn nó phải thế. Như việc tôi mua thêm một cái xe máy tay ga và cô thản nhiên sử dụng để đưa đón con gái tôi, đi chợ hàng ngày cũng vậy. Tôi mua cũng không hỏi cô, cô sử dụng cũng chẳng thắc mắc.

Con gái tôi cũng thay đổi rất nhiều, con bé ngày một chững chạc và tự lập, trong tất cả bức tranh con bé vẽ luôn xuất hiện ba người.

Và mỗi tối khi con bé đã ngủ, chúng tôi lại ôm chặt lấy nhau cùng rên xiết trong những khoái cảm chúng tôi mang lại cho nhau. Sự thỏa mãn làm cô ngày càng xinh đẹp, ánh mắt long lanh rực sáng mỗi khi nhìn tôi, thả sức phóng túng để hưởng thụ trọn vẹn khoái lạc và càng khiến tôi mê luyến cô hơn.