Gia đình nhỏ – Truyện Loạn Luân 2021

Trời đã hửng sáng, tôi tắt máy tính, sau đó vươn vai vặn người. Sau đó đi đến bộ dụng cụ tập tự tạo bắt đầu ren luyện cơ thể, thói quen này của tôi đã hình thành từ sau sự ra đi của vợ tôi, cũng là cách để tôi thoát khỏi những ám ảnh bằng cách làm cơ thể mình mệt rũ ra không còn sức để nghĩ đến chuyện khác.

Tôi kết thúc buổi tập khi cơ thể đã rã rời, sau đó đi vào phòng tắm gột sạch mồ hôi và thay bộ quần áo mới. Rồi xuống bếp đặt nồi cháo, băm chỗ thịt bò hôm qua chưa ăn, xào chín để lát nữa con gái tôi dậy và ăn sáng.

Vặn nhỏ lửa để nồi cháo sôi liu riu, tôi đi ra bàn uống nước pha một ấm chè mạn, châm một điếu thuốc. Vừa uống hết chén chè đầu tiên thì có tiếng hét gọi tôi và tiếng đập của sắt ngoài xưởng ầm ầm. Khoác thêm cái áo ấm, tôi băng qua khoảng sân để đi sang khu xưởng và mở cửa đằng trước.

– Này …nhanh lên … ra xem ai đang nằm đây?

Tiếng cô Yên hét lên, tôi bước hẳn ra ngoài cái cửa nhỏ nhìn theo tay cô Uyên đang chỉ. Một cô gái mặc chiếc áo phao màu trắng đang nằm thiêm thiếp ngay giữa cái cửa sắt của xuổng. Tôi vội vã bước đến, cô gái lạ mặt, rất xinh nhưng khuôn mặt tái nhợt, mắt nhằm nghiền đang nằm yên.

– Cháu không biết.

– Mày xem xem nó có phải bị ngất hay không?

Cô Yên rối rít nói, lúc này các nhà hàng xóm cũng tò mò mở cửa ra và đi đến xưởng của tôi. Đặt hai ngón tay lên mũi cô gái, hơi thở rất nhẹ chứng tỏ vẫn còn sống.

– Còn sống. Cô gọi chú Pháp đi, để chú ấy đến kiểm tả xem sao.

Tôi quyết đoán nói với cô Yên. Cô Yên gật đầu rồi tất tả chạy đi. Chú Pháp là bác sỹ duy nhất của thị trấn, mở một phòng khám kiêm bán thuốc.

Tôi khẽ lay người cô và gọi.

– Này cô gì ơi!

Nhưng hoàn toàn không có phản ứng, chợt nhớ ra tôi lấy điện thoại và gọi cho thằng Huy bạn tôi đang làm công an khu vực ở thị trấn.

Chú Pháp rất nhanh chạy đến, phía sau là cô Yên tất tả chạy theo. Gạt mọi người ra, chú Pháp ngồi xuống cạnh cô gái, sau đó lật người cô gái lên, vén mắt để kiểm tra sau đó lại cầm tay để bắt mạch, rồi lại cái tai nghe vào sát lưng cô gái.

– Có vẻ chỉ là ngất vì kiệt sức. Mang vào nhà để kiểm tra kỹ hơn.

Tôi đứng dậy để mở rộng cánh cổng chính, chú Pháp lại nhìn tôi.

– Cháu bế cô ấy vào nhà. Cứ bế như bình thường thôi.

Tôi hơi ngần ngại, rồi cúi xuống bế cô gái mang vào xưởng. Trong xưởng cũng chẳng có cài bàn nào, tôi bèn đi phăm phăm về cuối xưởng sau đó đi thẳng vào nhà.

Đặt cô gái lên cái ghế dài chỗ bàn uống nước, sau đó đi vào nhà lấy cái chăn dầy trong tủ và tấm sưởi dầu mang ra ngoài.

– Cháu giao cô gái cho chú Pháp và cô Yên nhé, lát nữa thằng Huy sẽ đến có gì cô chú cứ khai báo với nó. Cháu vào xem con gái cháu đây.

Tôi quay vào phòng ngủ, con gái tôi đã dậy đang ngồi trên giường dụi đôi mắt ngái ngủ.

– Chào con gái yêu!

Tôi lên tiếng, rồi lấy cái áo ấm trên mắc để mặc vào cho con bé.

– Ngủ ngon không?

– Ngon ạ. Bố có ngủ ngon không?

– Bố ngủ cũng ngon. Bố con mình đi rửa mặt, rồi ăn sáng. Hôm nay bố nấu cháo thịt đấy, đúng món con thích nhé.

– Bố ơi! Hôm qua em thỏ trắng có thoát khỏi con sói không?

– Thoát khỏi chứ. Thỏ trắng đáng yêu vậy mà, ai nỡ bắt nạt.

– Thế tí nữa về nhà bà con có được bế em thỏ không?

– Được chứ.

Con bé reo lên một tiếng, sau đó đứng xuống chiếc ghế để bắt đầu đánh răng. Lần nào con bé về nhà bố mẹ tôi đều háo hức được bế con thỏ mà bố mẹ tôi nuôi. Sau khi rửa mặt xong, tôi bế con bé xuống đặt xuống cạnh cái bồn vệ sinh.

– Con đi vệ sinh xong thì ra ngoài ăn cháo nhé. Bố ra cho thịt vào nồi cháo.

– Dạ.

Con bé ngoan ngoãn gật đầu.

Thằng Huy đã đến, đang ghi chép lời khai của mọi người. Tôi gật đầu chào nó, rồi rẽ sang khu bếp. Đổ thịt vào nồi cháo, tôi quấy đều rồi nếm thử một chút, sau đó múc ra một bát đặt lên bàn ăn.

Con gái tôi cũng đi khỏi phòng ngủ, khoanh tay chào mọi người, rồi chạy vào bàn ăn đưa đôi tay lên cao để tôi bế đặt lên cái ghế của nó.

– Bố ơi! Ai nằm trên ghế ạ?

– À … một cô đang mệt, nằm nhờ ở ghế.

– Sao chú Huy cũng ở đây? Lại còn ông Pháp nữa?

– Vì để giúp đỡ cô ấy.

– Cô ấy ốm à bố?

– Ừ, bố đoán vậy. Tí nữa hỏi ông Pháp mới biết rõ được.

Đưa cái thìa cho con bé, tôi hỏi.

– Con có nhớ cháo nóng ăn như thế nào không?

– Có ạ, cháo nóng thì phải vét xung quanh.

– Đùng rồi. Con làm đúng như thế nhé, để khỏi bị bỏng.

– Con còn thồi nữa mà.

Con bé múc một thìa cháo, rồi cong cái miệng xinh xinh thổi phù phù, sau đó mới thận trọng ăn một miếng nhỏ.

– Quang …. ơi!

– Chú gọi cháu ạ?

Tôi đi ra phòng khách nhìn chú Pháp hỏi.

– Cháu cho cô ta nằm tạm ở đây được không?

– Sao lại ở đây ạ? Tí nữa cháu phải đưa con bé về ông bà.

– Cũng chẳng có cách nào khác, giờ mang cô gái này đi đâu được.

– Cô ấy bị làm sao ạ?

– Không làm sao, chỉ là mệt quá ngất đi thôi. Chú sẽ truyền nước cho cô gái, chắc một vài tiếng là tỉnh. Phải đợi cô ta tỉnh mới tính tiếp được. Chú và Huy cũng sẽ ở đây chờ.

– Vậy cũng được, buổi trưa cháu về cũng được.

– Chú và Huy đã ăn sáng chưa? Nhà cháu có mỳ đấy.

– Chú ăn rồi, Huy ăn chưa?

– Cháu cũng ăn rồi, đang ăn thì mọi người gọi đấy.

– Huy pha hộ ấm chè nhé, tao vào ăn sáng với con bé. Chú Pháp có cần thêm gì không?

– Nếu có cái gối thì tốt.

Tôi gật đầu vào phòng ngủ cầm ra một cái gối đưa cho chú Pháp.

– Cô ấy bị ốm à bố?

– Không, cô ấy chỉ mệt thôi.

Con bé hỏi khi tôi múc bát chào và ngồi xuống bên cạnh.

– Mình không về nhà ông bà luôn ạ?

– Trưa mình về nhé. Còn ở nhà với ông bà mấy hôm để ăn Tết mà.

– Vâng. Bố nấu cháo ngon lắm.

Quẹt ngón tay vét miếng cháo vương trên má con bé.

– Vậy con ăn thêm bát nữa nhé.

– Một ít nữa thôi bố ạ.

Cầm cái bát của con bé, tôi múc thêm một thìa và đặt trước mặt con.

Rất nhanh hai bố con cũng ăn xong bữa sáng, con bé với cái giấy ăn lau mồm, rồi tụt một cái xuống ghế, lon ton chạy đến chô chú Pháp và Huy đang ngồi tò mò nhìn cô gái. Mang bát đũa đi rửa, sau đó quay ra phòng khách. Con bé len vào ngồi lên đùi tôi, mắt vẫn nhìn cô gái, uống hết chén nước tôi cũng chẳng biết làm gì.

– Con có muốn đi mua quà cho hai anh Huy, Cường không?

– Đi, con sẽ mua kẹo này, mua cả bánh nữa.

Bế con bé trên tay, tôi nhắn một câu với chú Pháp và Huy, rồi đi ra phố. Ngoài phố khá nhộn nhịp bởi bà con ở vùng xung quanh lên sắm tết, con gái tôi nhìn ngang nhìn dọc thích thú.

– Con có muốn cái váy đỏ công chúa kia không?

Chỉ tay vào cái váy đang treo trong cửa hàng, tôi hỏi.

– Con có nhiều váy rồi, không cần mua nữa đâu.

– Nhưng mà váy mới mặc Tết con chưa có.

– Thì mặc váy cũ cũng được mà, nhiều váy vẫn mới.

– Bố muốn con gái của bố phải xinh như công chúa cơ. Mình mua cái váy kia nhé.

Bế con bé vào cửa hàng, chị Hoa chủ cửa hàng cười toe toét.

– Hai bố con hôm nay đi mua sắm à? Vào đây, bác cũng có quà cho Minh Nguyệt này.

Minh Nguyệt là tên con gái tôi, tên này do Hiền đặt.

– Chào chị.

– Cháu chào bác ạ.

Con bé cũng lễ phép chào, chị Hoa lấy một phong kẹo sữa đưa cho con bé.

– Cháu cám ơn bác.

Chỉ cái váy đỏ viền đăng ten, tôi bảo chị Hoa lấy xuống, tôi đặt Minh Nguyệt xuống và ướm thử lên người con gái.

– Đẹp không con?

– Đẹp ạ.

Con bé thích thú sờ tay vào cái váy. Tôi trả tiền cái váy và lấy thêm một cái khoác cho con, cái áo cũ đã có vẻ chật. Bế con bé trên tay, tôi lững thững đi về cuối thị trấn đến nhà mẹ vợ tôi, tôi định khi về nhà bố mẹ tôi mới qua, nhưng giờ tiện thì qua luôn. Chọn mua một bó hoa hồng màu trắng, tôi mở cửa vào nhà mẹ vợ, bà không có nhà.

Lấy cái lọ hoa cắm bó hoa vào và đặt lên cái bàn thờ nhỏ, sau đó châm một nén hương cắm vào cạnh vòng hương vẫn đang cháy. Bế con gái trên tay tôi đứng yên một lúc mới quay người đi, cầm cái túi quần áo, bố con tôi ra khỏi nhà. Tâm trạng tôi cũng có chút nặng nề, không tự chủ được xiết chặt con gái vào người. Không biết có phải tâm trạng tôi lây sang hay không, con bé cũng im lặng ôm chặt lấy cổ tôi.

Tạt vào siêu thị mua một ít bánh kẹo để chiều mang về nhà bố mẹ tôi và để ở nhà để mời khách, hai bố con lững thững đi về nhà, trên đường về tôi cũng mua một cành đào nhỏ và một bó hoa, dù sao cũng là ngày Tết, nhà cũng cần có chút hoa cho tươi tắn.

Cô gái đã tỉnh, nhưng vẫn nằm trên ghế, sợi dây nối từ bình nước truyền đến tay cô gái đang tí tách chảy, Huy và chú Pháp đang ngồi đối diện hỏi gì đó, tôi khẽ gật đầu rồi đi luôn vào bếp. Đặt con gái xuống đất, tôi đi lấy hai cái bình một to một nhỏ.

– Con cắm hoa vào bình bé nhé, cành đào bố sẽ cắm vào bình to.

Đặt cái bình thủy tinh đựng lưng lửng nước trước mặt con gái, sau đó tôi cầm cành đao bật bếp gas để đốt gốc và cắm vào bình. Con gái tôi vẫn đang cắm từng cành hoa vào cái bình thủy tinh, tôi ngồi xuống cùng cắm hoa với Minh Nguyệt.

– Mẹ con thích hoa hồng trắng à bố?

– Ừ, mẹ con rất thích hoa hồng trắng.

– Con cũng thích, con có giống mẹ không bố?

– Giống, đôi mắt con giống mẹ nhất.

Chúng tôi cắm xong bình hoa, con bé đi vòng quanh ngắm nghía.

– Đẹp bố nhỉ.

– Ừ, con gái bố rất giỏi.

Mang lọ hoa ra ngoài đặt vào cái đôn gỗ đầu bàn, cô gái đưa mắt nhìn tôi, sau đó lại nhìn theo khi tôi rời đi. Minh Nguyệt đã cầm túi quần áo vào cất trong phòng, dọn dẹp chỗ lá hoa bị cắt, tôi ngồi xuống bàn ăn bật cái tv treo trên tường. Minh Nguyệt cũng trở lại, tôi bế con bé đặt lên đùi rồi chuyển sang kênh hoạt hình ngồi xem cùng con bé.

Một bàn tay vỗ lên vai, tôi quay người nhìn thằng Huy đang đứng sau lưng, nó ra hiệu cho tôi ra ngoài.

– Con gái ngồi xem một mình nhé. Để bố ra giúp chú Huy một chú.

Đặt con bé xuống ghế, tôi đi theo Huy ra ngoài. Thằng Huy cũng không dừng lại ở phòng khách mà đi thẳng ra ngoài sân, nó thò tay vào túi tôi lấy gói thuốc đưa lên mồm, tôi cũng rút một điếu rồi châm lửa cho nó và tôi.

– Có lẽ phải nhờ mày một chút.

– Ừ, việc gì mày nói đi?

– Mày có thể cô ta ở lại mấy hôm không?

– Cái … gì?

Tôi hơi giật giọng.

– Có một số chuyện cần xác minh thêm, cô ta cũng không muốn nói rõ, cần mấy ngày tĩnh tâm.

– Tao biết cô ta như thế nào mà để cô ta ở đây? Nếu là tội phạm thì sao?

– Tao cũng đã biết một số thông tin của cô ta và đã xác minh sơ bộ, nhân thân chắc không có vấn đề gì. Nhưng có một số vấn đề tế nhị.

– Vậy sao không để cô ta ở chỗ khác hoặc khách sạn cũng được?

– Tết nhất thế này, mày xem … cô ta như vậy. Mà mày cũng chỉ có hai bố con, có thêm người ăn Tết có lẽ cũng vui hơn.

– Mày … chiều tao cho con bé về ăn Tết với ông bà.

– Thế thì càng không có vấn đề gì, cứ để cô ta ở đây.

– Sao mày không mang cô ta về nhà mày?

– Con Hằng vợ tao nó lại chẳng xé xác tao ra từng mảnh. Với lại để ở đây, chú Pháp cũng tiện đến kiểm tra.

Dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn chế từ cái trục xe, tôi nghĩ một lát rồi nói với thằng Huy.

– Để tao vào hỏi con bé nhà tao đã, nếu nó không thích thì máy quên đi nhé.

Con bé vẫn đang xem tv, nhưng thỉnh thoảng lại ngoái ra ngoài phòng khách nghe chú Pháp và cô gái đang nói chuyện.

– Con gái này! Bố có chuyện hỏi ý kiến con.

– Vâng ạ.

– Cô ấy muốn ở nhờ nhà bố con mình mấy hôm. Con có đồng ý không?

– Sao cô ấy lại muốn ở nhà mình hả bố?

– Cô ấy có một chút khó khăn, phải đợi qua Tết mới giải quyết được.

Con bé không trả lời mà đưa mắt nhìn ra phòng khách, sau đó nó tụt xuống ghế đi ra chỗ cô gái. Tôi ngồi xuống ghế nhìn theo.

Minh Nguyệt đến gần chỗ cô gái đang nằm, nó cũng không nói gì mà đưa mắt nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng.

– Cô ơi! Cô muốn ở nhờ nhà bố con cháu ạ?

Tôi cũng nhìn rõ thái độ của cô gái, nhưng con bé lại nói tiếp.

– Chiều nay bố cháu đưa cháu về nhà ông bà để ôm bé thỏ, cô có thích bé thỏ không?

– Cô … thích.

Giọng cô gái có chút yếu ớt trả lời.

– Thế thì chiều nay cô cùng về nhà ông bà để ôm bé thỏ với cháu nhé.

– Không được, cô chưa khỏe không thể đi được.

Tiếng chú Pháp cất nên, giọng rất bác sỹ. Con bé ngẩn ra, quay đầu nhìn tôi, rồi lại nhìn cô gái.

– Cô có biết nầu mỳ không? Nấu mỳ với xúc xích ngon lắm, hôm qua bà cháu cho cháu một túi to, trong tủ lạnh ấy.

Tiếng cười khẽ của cô gái vang lên.

– Cô biết … cám ơn cháu.

Con bé ngẫm nghĩ một lát, lại nói.

– Nhưng cô đang ốm, ốm thì phải ăn cháo để nhanh khỏi. Bố cháu nấu cháo ngon lắm, cháu sẽ bảo bố cháu nấu cho cô, cô không cần phải nấu mỳ.

Chú Pháp bật cười, xoa đầu con bé.

– Cô … cám ơn cháu. Cháu tên là gì?

– Cháu tên là Minh Nguyệt, bố cháu bảo là vầng trăng sáng. Nhưng cô có thể gọi cháu là Bông, các cô hay gọi cháu như thế.

– Chào Minh Nguyệt, cô tên là Nga.

– Vâng ạ. Nhưng cô ơi! Cháu và bố về ông bà mấy hôm cơ, mai cô không có ai nấu cháo cho cô. Hay là mai cháu bảo bố cháu về nấu cho cô nhé.

Con bé nói chuyện liến thoắng, rất ra dáng người lớn, tôi đứng dậy đến chỗ con bé.

– Được rồi, mai bố sẽ nấu cháo cho cô. Bây giờ con vào lấy túi để mình về ông bà nhé.

Con bé nhìn cô gái nhoẻn một nụ cười, rồi chạy vào phòng ngủ. Tôi nhìn chú Pháp và thằng Huy vẫn im lặng từ nãy.

– Được rồi, con bé cũng không phản đổi. Cô ấy có thể ở đây, nhưng mọi người suy nghĩ xem vấn đề ăn uống như thế nào? Mai là Tết rồi.

– Ừ …

Chú Pháp khó nghĩ, thằng Huy suy nghĩ một chút rồi nói.

– Tao sẽ mua thức ăn để ăn mấy ngày tới.

– Vậy ai sẽ nấu ăn? Cô ấy có tự nấu được không?

– Được … không sao. Tôi tự nấu được.

Cô gái vẫn giọng hơi yếu ớt nói.

– Chắc hai ngày tới có thể, nhưng bây giờ thì chưa được, cô vẫn còn yếu lắm cần nghỉ ngơi tình dưỡng và tuyệt đối không thể để nhiễm lạnh, nếu biến chứng thành viêm phổi thì sẽ rất nghiêm trọng.

Tôi im lặng nhìn thằng Huy, nó cũng có vẻ bối rối.

– Bố … bố nấu cho cô ấy được không?

Tiếng Minh Nguyệt cất lên sau lưng.

– Ừ được, nhưng lát nữa mình về ông bà ăn Tết mấy hôm mới về mà.

– Hay là mai mình về, con chỉ cần ôm thỏ trắng một cái thôi.

Con bé nhìn tôi có chút cầu khẩn. Tôi ngồi xuống trước mặt con bé.

– Con chỉ muốn ôm một cái thôi à? Thế còn ông bà?

– Vâng … ông bà. Mình về sau đó lại về với ông bà.

Con bé suy nghĩ một tẹo, rồi trả lời. Tôi gật gật đầu, cũng không xa lắm.

– Cô cứ ở đây, nhà còn một phòng ngủ nữa, chăn màn sạch ở trong tủ. Đây là chìa khóa nhà, cháu giao chú Pháp và Huy. Bây giờ cháu đưa con bé về ông bà, mai sẽ quay lại.

Quấn lại cái khăn len thật chặt quanh cổ, đeo cái bịt mặt, đội cái mũ len sau đó kéo cái mũ áo rét buộc lại cẩn thận cho con bé. Tôi đưa chùm chìa khóa cho thằng Huy, buộc cái balo và mấy túi quà vào giá đèo đằng sau, bế con bé lên cái yên sau chiếc xe tay côn tôi dùng hàng ngày, thắt lại cái bảo hiểm quanh bụng để giữ con bé chặt vào người tôi, hai bố con tôi đi ra khỏi nhà.

Về đến nahf, bố mẹ tôi đang vớt bánh trưng, con bé xà ngày vào ríu rít nói chuyện cùng bố mẹ tôi, sau đó hưng phấn reo hò cầm cái bánh trưng con con mà mẹ tôi gói riêng cho con bé. Tôi mang túi đồ vào nhà, mang cái balo của con bé vào cái giường của bố con tôi trong buồng. Anh chị tôi hôm nay về bên ngoại, nhà chỉ có bố mẹ tôi và bố con chúng tôi.

Chơi với ông bà một lúc, con bé lại kéo tay mẹ tôi để ra cái chuồng thỏ, đàn thỏ mới để thêm mấy con, trong đó có một con màu trắng tinh mà con gái tôi rất thích, chú thỏ còn bé rất ngoan nằm trong vòng tay xinh xắn của con bé.

Tôi đến giúp bố tôi xếp bánh trưng vào cái thùng, sau đó đè hòn đá lên và ngổi uống nước cùng bố. Bố tôi dạo này cũng đỡ nhiều, nhưng cái chân gãy vẫn làm bố tôi đi lại khó khăn, khả năng sẽ không hồi phục hoàn toàn. So về kinh tế, bố mẹ tôi thuộc loại khá giả trong làng, ngôi nhà hai tầng khang trang rộng rãi cũng mới xây được mấy năm. Bố tôi tính tình hào sảng, lạc quan và rất nghiêm khắc, nhưng lại không cứng nhắc, chuyện của anh tôi nếu không có bố tôi ủng hộ thì chắc sẽ không thành được. Việc tôi trở về tiếp quản cái xưởng của bố tôi là việc ông cao hứng nhất, có rất nhiều tâm huyết mà ông không thực hiện được chuyển sang cho tôi. Bố tôi cao to lực lưỡng, chính vì vậy cả hai anh em tôi thừ hưởng given của bố tôi. Thế nên khi anh tôi học lớp tám, đã lớn hơn những người cùng tuổi rất nhiều và chị dâu tôi yêu anh cũng vì lí do này.

Ngày mai nhà tôi mới làm cơm tất niên, hôm nay chủ yếu là chuẩn bị, ăn bữa cơm trưa đơn giản, tôi và bố sang nhà chú út để mổ lợn. Con lợn được mấy anh em góp lại nuôi ở nhà chú út. Con lơn một tạ đủ để cả mấy gia đình chúng tôi ăn Tết, việc mổ lợn thì mấy ông chú tôi phụ trách, tôi và thằng lớn nhà chú út phụ trách giã giò việc nặng nhất và cũng khó nhất, suốt mấy tiếng đồng hồ hai anh em chúng tôi không ngơi tay, cái chạy đều đặn nện xuống cái cối. Mãi đến sẩm tối, chúng tôi mới xong việc, giờ đã cho vào nồi luộc, bộ lòng đã được luộc chín bày ra cái chiếu ở hiên nhà chuẩn bị cho bữa nhậu tối, thường bữa nà sẽ ngon nhất.

Con em gái tôi cũng bế con gái tôi sang đi cùng ông anh trai tôi. Bố tôi là con cả, sau bố tôi có một cô và chú út. Nhà tôi có hai con trai, chú Út thì ngoài thằng lớn sau nó là ba đứa em gái. Cô tôi lấy chồng ở xa, thỉnh thoảng mới về ăn Tết cùng. Ông bà tôi cũng đã mất mấy năm, giờ bố tôi là trưởng họ.

Gắp một miếng lòng già bùi thơm, tôi khoan khoái chiêu một ngụm rượu do chú út nấu, con gái tôi thì ngồi trong lòng em gái tôi nhỏ nhẹ ăn những miếng thịt giải trong bát. Con em gái tôi rất yêu con gái tôi và con bé cũng thế, ngoài tôi ra, con bé chỉ ngủ với em gái tôi mà không thức giấc giữa chừng.

Bữa ăn kết thúc, về đến nhà tôi đang lúi húi cất túi thịt vào tủ lạnh để ngày mai mẹ tôi chế biến, thì con bé đến kéo áo tôi.

– Bố ơi! Bố chưa nấu cháo cho cô Nga.

Tôi cũng quên khuấy việc lúc sáng.

– Ừ, bố quên mất. Nhưng có chú Huy và ông Pháp bố nghĩ không sao đâu.

– Nhưng cháo bố nấu sẽ nhanh khỏi bệnh.

Con bé vẫn nắm lấy áo tôi giật giật.

– Vậy bây giờ làm sao?

– Hay là bố con mình cùng về nấu cháo cho cô Nga.

Tôi hơi ngần người nhìn con bé.

– Con muốn thế thật à?

– Vâng, con hứa rồi, cô giáo nói nếu không giữ lời hứa, mũi sẽ dài ra đấy.

Hình như không có chuyện này, nhưng nhìn ánh mắt của con bé tôi gật đầu.

Bế con bé lên nhà, tôi nói chuyện này với bố mẹ tôi một lát, rồi mở tủ chọn một miếng thịt nạc ngon cho vào cái túi, sau đó lại mặc cẩn thận cho con bé và phóng xe về nhà.

Chú Pháp và thằng Huy không có ở nhà tôi, cô gái đã chuyển vào buồng ngủ. Cởi bớt quần áo cho con bé, tôi để miếng thịt lên bồn rửa, rồi mang quần áo vào phòng ngủ của bố con tôi treo lên trên mắc, sau đó sang phòng của Nga. Con gái tôi đang đứng cạnh giường nói chuyện với cô gái.

– Chị cảm thấy thế nào rồi?

– Tôi khỏe nhiều rồi, cám ơn anh.

– Chú Pháp và Huy đâu rồi?

– Mọi người về rồi, anh Huy chắc lúc nữa sẽ đến.

– Chị đã ăn gì chưa?

– Tôi ăn rồi, cô Uyên nấu cháo cho tôi.

Chẳng còn gì để hỏi, tôi định quay ra, thì con bé nói.

– Cô ơi! Cô phải ăn cháo bố cháu nấu mới mau khỏi bệnh, lần nào cháu ốm bố cháu cũng nấu, cháu khỏi nhanh lắm.

Cô gái đưa tay lên vuốt tóc con bé.

– Cô cám ơn cháu, nhưng cô cũng ăn cháo rồi.

– Nhưng không phải cháo bố cháu nấu. Bố đi nấu cháo cho cô đi.

Con bé quay đầu nói với tôi. Không muốn làm trái ý con bé, tôi gật đầu.

– Con cũng ra ngoài cho cô nghỉ ngơi.

– Không sao đâu, anh cứ để cháu ở đây cũng được.

Tôi nhíu mày, nhưng nhìn con bé không có vẻ muốn ra, tôi cũng không nói thêm gì quay ra khỏi phòng. Đặt nồi cháo hơi nhiều một chút, để sáng mai cho bé ăn sáng luôn, tôi băm thịt và xào chín, sau đó quay lại phòng khách pha ấm trà, châm điếu thuốc.

Vừa ngồi một lúc thì thằng Huy cũng đến, nó tự nhiên ngồi xuống rét chén chè và cũng rút một điếu thuốc.

– Mày về tao yên tâm rồi, đang nghĩ làm sao đêm nay đến kiểm tra.

– Ý mày là tao sẽ phải chịu trách nhiệm hộ mày à? Có lẽ hôm nào tao phải tâm sự với Hằng một chút nhỉ.

– Xin mày đấy. Tao cũng chỉ làm đúng chức trách mà.

– Đây là vì con gái tao, tao mới về đấy.

– Con gái nuôi ngoan. Mày chịu khó mấy bữa vậy đợi qua Tết bên tao sẽ xử lý. Mấy hôm tới tao không tới nữa đâu, Hằng mà biết thì tao lại khổ, mày cũng biết vợ tao có nghe lý bao giờ đâu.

– Tại mày thôi, ai bảo để nó mất lòng tin. Mà ý mày là gì?

– Mày chịu khó để ý cô ta mấy ngày, có gì gọi điện cho tao. Tao không đến nữa.

– Mày …

– Tao biết mày mà, tao hứa sẽ giúp mày vụ con đường vào kho, cứ giao hết cho tao. Được chưa?

– Mày hứa đấy nhé.

– Được. Mà con gái nuôi đâu?

Tôi chỉ vào trong phòng, thằng Huy đứng dậy định đi vào, nhưng rồi lại thôi.

– Thôi tao về đây, Tết gặp con bé cũng được. À … chiều tao đã nhờ cô Uyên mua đồ ăn rồi đấy, trong tủ lạnh ấy.

Tôi gật đầu, trong tủ lạnh đầy các túi, tôi cũng chưa kiểm tra nữa. Thằng Huy quay người vẫy tay tôi rồi đi luôn. Tôi cũng đứng dậy kiểm tra nồi cháo và dọn lại cái tủ lạnh, khá nhiều đồ ăn dù có cố chắc hết tết cùng chẳng ăn hết được.

Xong xuôi, tôi quay vào phòng của cô gái, chẳng biết đang nói chuyện gì nhưng con bé nhà tôi đang cười như nắc nẻ, cô gái đang ngồi tên giường và cũng cười rất vui vẻ.

– Tôi nấu xong cháo rồi đấy, chị có muốn ăn chút gì không?

– À … vâng.

Con bé nhảy ngay xuống giường, kéo tay cô gái.

– Đi ăn cháo đi cô. Ngon lắm.

– Cô đang mệt, để mang vào cho cô ăn cũng được.

– Không sao, tôi cũng vẫn đi lại được, nằm một chỗ cũng mỏi người.

Cô ta cũng bỏ chăn ra, đưa chân xuống giường, nhưng đôi giày vẫn để ở ngoài và tôi nhận ra cái quần jeans của cô vẫn còn vết bùn đã khô dính hết một bên ống.

– Chi chờ một chút.

Tôi nói rồi đi ra cửa lấy đôi dép đi trong nhà của con bé và một đôi cho cô ta.

Cô gái chỉ có chút mệt mỏi, nhưng có vẻ cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại, theo bố con tôi ra bàn ăn.

– Con gái có muốn ăn cháo không?

– Vâng ạ.

Múc hai bát cháo đặt xuống trước mặt hai cô cháu, tôi định ngồi xuống đối diện, nhưng nghĩ một chút tôi đi ra ngoài phòng khách.

– Ăn cháo cô múc vòng quanh như thế này này, nếu không sẽ bị bỏng đấy.

Tiếng con bé vọng ra từ bàn ăn, sau đó là tiếng líu ríu nói chuyện nho nhỏ, tôi nghe không rõ. Tôi tẩn ngẩn ngồi uống chén chè, đầu nghĩ mông lung. Chẳng hiểu sao con bé nhà tôi lại nói chuyện vui vẻ với cô gái lạ như vậy, điều này tôi hay dặn con gái nên con bé rất cảnh giác với người lạ.

Có tiếng thu dọn bát đũa, cô gái đang cầm hai cái bát đi vào phòng bếp, tôi đứng dậy đi vào rót cho con bé một cốc nước.

– Chị cứ để đấy, lát tôi rửa, chú Pháp dặn rồi chị ít động vào nước kẻo nhiễm lạnh.

Tôi cầm lấy hai cái bát không trên tay cô gái thả vào bồn rửa sạch sẽ. Cô gái đang ngồi ở bàn uống nước cùng con gái tôi, dùng miếng giấy ăn lau mồm cho con bé.

– Đến giờ đi ngủ rồi.

Con bé quay sang nhìn tôi rồi đưa hai lên để tôi bế.

– Cô ơi! Đến giờ đi ngủ rồi, ngủ muộn là không cao được đâu.

– Chị chờ một lát để tôi lấy bàn chải và khăn mặt sạch cho chị. Với lại … quần áo của chị …

– Cám ơn anh. Không sao đâu, tôi mặc quần áo này là được.

– Nếu chị không ngại … tôi có mấy bộ quần áo thể thao … mặc vào ngủ cho thoải mái.

– Vâng … phiền anh vậy.

Bế con bé vào phòng tắm để răng, xong xuôi tôi bế con bé lại giường ngủ, lấy bộ quần áo ngủ bằng vải bông để con bé thay.

– Con nằm một lát nhé, bố lấy bàn chải cho cô rồi sẽ vào ngủ với con.

Lấy bộ bàn chải mới, khăn mặt và bộ quần áo thể thao mới nhất, tôi mang sang phòng cô gái. Sau đó lại mang cái máy sưởi vào phòng, kiểm trả xong xuôi tôi mới chúc cô gái ngủ ngon rồi đi ra ngoài. Đi một vòng kiểm tra của giả và màn hình theo dõi của mấy cái camera, tôi mới yên tâm vào phòng ngủ.

Con bé vẫn còn thức, đang thò đầu ra khỏi nhìn tôi chăm chú.

– Bố ơi! Cô Hạnh bảo con thỏ trắng đã tự ăn được rau rồi, cô cho con mang về. Bố đồng ý nhé.

– Ừ, nhưng con phải học cách chăm nó thật tốt nhé.

– Vâng, bố dậy con nhé.

– Được, con có muốn nghe chuyện không?

– Hôm nay bố hát cơ.

Vặn nhỏ cái đèn ở đầu giường, tôi ôm con bé vào lòng vừa nhè nhẹ vô lưng cho con, sau đó hát mấy bài hát ru rồi hai bố con ngủ lúc nào không biết.

Tôi thức dậy sớm như mọi ngày, khẽ gỡ tay con bé và nhẹ nhàng nhích người khỏi cái chăn để không làm con bé thức giấc, sau đó đánh răng rửa mặt và thay bộ quần áo thể thao để tập buổi sáng.

Khi tôi kết thúc, cô gái cũng đã thức dậy, trông cô ta khá tốt, khuôn mặt xinh đẹp đã có chút hồng hào, trên người mặc bộ đồ quấn áo thể thao lụng thụng của tôi và khoác chiếc áo ấm dày màu trắng có cái mũ viền lông của cô ta, trên áo vẫn có những vết bẩn sẫm màu chưa lau sạch.

– Chị nhủ ngon không?

– Vâng, rất ngon ạ.

Tôi gật đầu bỏ lại cô ta đứng giữa nhà, đi vào phòng ngủ.

Thay bộ quần áo ấm, mang cái thùng nhựa đựng quần áo bẩn của hai bố con ra khỏi phòng ngủ. Cô gái đang ngồi trên bộ bàn ghế ở phòng khác xem tv, tôi ngần ngừ đi đến.

– Chị có muốn giặt quần áo không? À … thôi, để tôi giặt xong mẻ này, chị giặt sau cũng được.

– Không sao, giặt cùng cũng được.

Cô ta đứng dậy, đi vào trong phòng lúc quay ra cầm theo chiếc quần jeans cái áo len dài tay màu đen dày để vào cái thùng nhựa trong tay tôi. Ôm cái thùng nhựa, tôi đi vào phòng giặt, giũ từng cái cẩn thận, tôi cho vào máy giặt, dổ xà phòng và nước xả vào khay sau đó bấm máy giặt.

Cô gái lại ngồi ở phòng khách tiếp tục xem tv, tôi cũng ngồi xuống đối diện, tráng ấm và pha một bình trà mới. Rót cho tôi một chén, tôi nhìn cô ta.

– Chị có uống nước chè không?

Nhận được cái gật đầu, tôi rót cho cô ta một chén. Cô ta uống khá bình thường, có vẻ như cũng quen uống. Nhấp một ngùm chè, tôi bật lửa châm một điếu thuốc sau đó phả lên trời một hơi khoản khoái. Cô ta đưa mắt nhìn tôi, sau khi tôi phà mấy hơi, bồng nhiên nói.

– Nhà có trẻ con, anh không nên hút thuốc trong phòng, như vậy không tốt cho bé.

Tôi ngẩn người nhìn cô ta, nhưng vẫn dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn, cô ta nói đúng tôi cũng biết nhưng không để ý đến.

– Hôm nay ba mươi Tết, chẳng có cừa hàng nào mở cửa, nhưng chị nếu cần quần áo để thay đổi, tôi có thể gọi người ta mang đến.

Nhìn cô ta có vẻ không thoải mái với cái quần thể thao quá khổ trên người, tôi bảo cô ta.

– Nhưng … tôi không có tiền.

Cô ta khá thẳng thắn.

– Không sao, không vấn đề gì.

– Vâng, vậy coi như tôi vay anh.

Nhún vai, tôi gọi điện cho chị Hồng, nói qua tình hình cho chị, tôi cũng không cần giải thích kỹ vfi ở cái thị trấn này môi người đều là truyền tin viên thì chuyện xảy ra hôm qua chắc đến trẻ con cũng biết. Cô gái thấy tôi nói chuyện, đưa tay ra hiệu để cô nói, tôi đưa cái điện thoại cho cô ta.

Con gái tôi cũng đã thức dậy đang đi từ trong phòng ngủ ra, tôi đứng dậy bế con bé lên.

– Con nhớ là ra khỏi phòng ngủ phải mặc thêm áo ấm nhé.

– Vâng, nhưng bố treo cao quá con không lấy được.

Tôi quên mất, tối hôm qua treo hết mắc áo.

– Bố xin lỗi, bố quên mất.

Bế con vào phòng, đặt con bé xuống cái ghế để đánh răng, xong xuôi lại bế con bé ra ngoài lấy cái áo ấm mặc vào.

– Con ra xem tv một lát để bố đun lại nồi cháo rồi mình ăn sáng nhé.

Con bé vâng một tiếng rồi lon ton chạy ra phòng khách, tôi đặt nồi cháo lên bếp để đun lại, tiện thể gọt mấy quả táo ra đĩa. Xong xuôi tôi bưng ra bàn ăn cũng ba bát cháo bốc hơi nghi ngút.

Cô gái và con gái tôi cùng đứng dậy đi vào khi tôi lên tiếng goi, mái tóc dài mượt của con gái tôi đã được chải gọn gàng và thắt một cái bím sau lưng, trông con bé chững chạc hẳn. Tôi đã cô gắng rất nhiều lần, nhưng chẳng thể thắt đẹp được cho con.

Ăn xong bữa sáng, ba người ngồi ở bàn uống nước. Con bé vẫn đang ăn nốt miếng tao cắm vào cái tăm. Rót hai chén nước cho cô gái và tôi, tôi chậm rãi nói.

– Lát nữa hai bố con tôi về ông bà, buổi trưa cô chịu khó ăn cháo hoặc nếu không ăn tạm mỳ, buổi chiều hai bố con về rồi nấu cơm.

Tôi cũng nghĩ rồi, chẳng thể hàng ngày đi đi về về như thế này trong cái thời tiết này, coi như năm nay hai bố con ăn Tết riêng. Cô gái gật đầu, không tỏ ý gì. Vừa lúc đó chị Hồng đi xe máy đến, tôi đi ra mở cửa để chị phóng xe vào xưởng, sau đó cầm một túi quần áo đi vào nhà tôi.

Để lại chị và cô gái ở phòng khách, tôi bế con bé vào phòng ngủ thay quần áo để về nhà bố mẹ tôi. Lúc hai bố con ra ngoài chị và cô gái cũng đã chọn xong quần áo đang rôm rả nói chuyện. Cầm tờ hóa đơn chị đưa cho, tôi rút ví thanh toán cho chị. Sau đó, hai bố con lên xe về quê.

Trước khi về nhà, tôi đưa con bé ra mộ của Hiền, thay cho cô bó hoa mới, cây hồng cũng đang trổ những bông hoa trắng muốt rung rinh trước bức ảnh của cô. Thắp một nén nhang và đốt một ít tiền vàng, sau đó lẩm nhẩm nói chuyện với cô, chủ yếu kể cho cô nghe về con gái của chúng tôi. Con bé cũng đứng ngoan ngoãn cạnh tôi, nó chưa hiểu những chuyện này, nhưng lớn lên nó sẽ biết nó cũng có một người mẹ đã truyền cả sự sống của mình để mang lại sự sống cho nó. Năm nào cũng vậy, đến ngày sinh nhật, ngày cưới, ngày cô mất và Tết tôi đều đưa con bé đến thăm cô.

Về đến nhà bố mẹ tôi, các cô chú đã đến đông đủ, cái Hạnh ôm ngay con bé rồi đi vào trong nhà, tôi ra bàn uống nước nói chuyện với các chú trong khi bố tôi đang làm lễ. Sau đó cả nhà quây quần ăn tất niên.

Sau bữa ăn, tôi ngồi nói chuyện với bố mẹ và thông báo tôi sẽ không ở nhà ăn tết, bố mẹ tôi cũng không phản đối, mẹ tôi thì đi gói gém đồ ăn để tôi mang đi nguyên một mâm cỗ mà mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn để cúng giao thừa, chiều mẹ tôi sẽ nấu mâm mới.

Chằng buộc cẩn thận vào sau xe, thì con gái tôi và con bé Hạnh vui sướng cầm theo một cái lồng có con thỏ trắng đi ra và một túi quần áo, mà cái Hạnh mua cho con bé. Cái Hạnh cứ phụng phịu vì con bé không ở nhà ăn Tết.

– Thì mai hai bố con lại về, nếu cô muốn có thể ra ngoài đó mà, có một đoạn đường chứ xa xôi gì.

Tôi bảo nó, rồi phóng xe đi.

Vừa bước vào nhà tôi đã ngỡ ngàng, căn nhà đã được lau dọn sạch sẽ, gọn gàng trông sáng sủa và khang trang hơn hẳn. Tôi cũng không phải quá luộm thuộm, nhưng đúng là không quá gọn gàng, nhiều đồ tôi cứ bày ra vì tiện, cái ghế có xộc xệch một chút cũng không sao, đằng nào chả phải kéo ra ngồi.

– Ở nhà ngồi không chẳng có việc gì, tôi dọn dẹp qua một chút.

Thấy tôi ngẩn người, cô gái nói.

– Cám ơn chị.

Tôi gật đầu cám ơn rồi mang đồ vào bếp, con gái tôi thì ríu rít khoe con thỏ trong cái lồng. Cái lồng bằng nan tre khá bé, phải làm cái lồng to và chắc chắn hơn. Có sẵn đồ ăn mẹ tôi nấu, nên bữa tối cũng không cần phải chuẩn bị gì chỉ cần cắm thêm nồi cơm, đồ nào ăn luôn, đồ nào cúng mẹ tôi đã để riêng ra. Tôi quyết định đi làm cái lồng cho con thỏ.

Ra đến ngoài hiện, quần áo giặt đã phơi trên sợi dây, có cả quần áo mới của cô gái mua lúc sáng. Tôi vào kho lấy ra cái lồng sấy quần áo bằng vải, rồi hướng dẫn qua cho Nga để treo quần áo vào sấy. Sau đó mới đi xuống xưởng để tìm kiếm đồ làm cái lồng cho con thỏ.

Xưởng rất nhiều đồ linh tinh nên cũng không khó để tôi kiếm đủ vật liệu, sau một tiếng hàn cắt, chiếc lồng đã xong, pha một bình sơn trắng, chiếc lồng đã thay đổi diện mạo, trở nên xinh đẹp hơn hẳn, chỉ mấy tiếng chờ sơn khô là có thể dùng được.

Bữa ăn tối khá vui, chủ yếu là con bé nhà tôi và Nga trò chuyện, tôi chậm rãi ăn thỉnh thoảng trả lời con bé khi nó hỏi. Sau bữa ăn, Nga tranh rửa bát, cô nói bác Pháp bảo cô đã khỏe chỉ cần không mặc phong phanh ra đường là được.

Tôi ra bàn uống nước, pha một ấm chè rồi chợt thấy thiếu thiếu, một lúc mới nhớ ra mẹ vợ tôi năm nay không ở nhà ăn Tết. Tôi đứng dậy vào nhà lấy một cái bánh trưng, túi bánh kẹo sau đó đi sang nhà mẹ vợ tôi. Trên bàn thờ mẹ tôi đã chuẩn bị mâm ngũ quả, hộp bánh, tôi đặt thêm cái bánh trưng lên đĩa, thắp một vòng hương mới, sau đó lại lẩm nhẩm thông báo tình hình ăn Tết của bố con tôi.

Tôi cũng không mê tín, bên nhà tôi cũng không đặt bàn thờ, tôi vẫn nghĩ mọi thứ do tâm sinh ra. Hiền vẫn luôn trong tâm trí tôi, mỗi lần gặp cô tôi chỉ kể cho cô nghe về cuộc sống của hai bố con tôi vì tôi biết đó là mong muốn của cô và ở đâu đó cô vẫn đang dõi theo chúng tôi.

Lúc tôi quay về, đã lác đác có tiếng pháo đốt trộm vang lên, báo hiệu sắp đến giao thừa. Cho xe vào xưởng, kiểm tra lại một lượt cửa nẻo, tôi mới đi về cái cửa ở cuối xưởng, băng qua cái sân để lên nhà. Con bé đang ngồi trong lòng Nga nhai nhóp nhép hạt hướng dưỡng mà Nga bóc cho, cất tiếng cười trong trẻo hòa lẫn tiếng cười của Nga khi xem chương trình táo quân tất niên trên tv. Trên bàn bày sẵn mấy đĩa bánh kẹo, mứt, hạt hướng dưỡng.

Kệ hai cô cháu xem tv, tôi đi vào bếp lấy cái mâm soạn mâm cúng giao thừa cho thần linh mà mẹ tôi dặn đi dặn lại phải làm. Mang một cái ghế ra ngoài hiện, đặt cái mâm lên để đợi giao thừa sẽ đốt hương. Sau đó, xuống xưởng mang cái lồng lên nhà, làm một cái ổ, đổ nước vào cái cốc và chuyển con thỏ từ cái lồng tre sang. Con gái tôi bỏ ngay tv, đến ngồi ngay cạnh xem tôi làm, sau đó không cũng không chịu rời đi khi tôi giục.

– Con phải để bạn ấy ngủ chứ, muộn rồi mà, con cứ nhìn như vậy bạn ấy không được đâu.

Lúc đó con bé mới chịu đứng dậy đi vào nhà, nó lại trèo vào lòng Nga tiếp tục ngồi xem tv. Tôi cũng ngồi xuống đối diện, rót chén nước chè và cũng xem tv cùng. Nga thỉnh thoảng lại giải thích cho con bé những gì diễn ra trên tv, tôi nhận ra cô hiểu biết rất phong phú và rất biết cách giải thích cho trẻ con, vừa ngắn gọn vừa dễ hiểu lại đúng với bản chất, cái này tôi cũng không làm được, thường tôi sẽ giải thích bằng cách dùng một ví dụ minh họa khác hoặc đôi khi không giải thích mà chỉ nói đúng sai.

Xem một lúc, tôi đứng dậy vào trong nhà, chuẩn bị ba cái phong bao lì xì, hai cái cho con tôi và một cái chó Nga. Tôi cũng chẳng giải thích được tại sao tôi làm như vậy, tôi chỉ muốn con gái nhận được lì xì từ tất cả mọi người và cái phong bao lì xì của Nga tôi nhét khá nhiều tiền, đơn giản tôi nghĩ cô cũng cần tiền để lì xì nếu có trẻ con đến chúc tết.

Trên tv đã đến diễn văn chúc Tết của Chủ tịch nước, tôi ra ngoài nhà thắp hương cho mâm cúng, cũng chẳng biết cúng ra sao, tôi đơn giản khấn nôm mấy câu để cầu may mắn. Xong xuôi quay vào nhà, cũng đến lúc trên tv đang quay cảnh bắn pháo hoa.

Cũng chẳng cỏ rượu beer gì, tôi lấy một hộp nước hoa quả rót ra cái cốc mang lại bàn, đặt xuống trước mặt Nga và con bé.

– Chúc mừng năm mới!

Tôi nâng cái cốc lên để cụng với con bé và Nga.

– Chúc con gái thêm tuổi mới lớn nhanh hơn nữa và xinh đẹp hơn nữa.

– Con chúc bố khỏe. Chúc cô khỏe.

Con bé cười và chúc lại tôi, sau đó quay sang Nga.

– Chúc cô Nga sang năm mới vạn sự như ý.

– Cũng chúc anh vạn sự như ý.

Cụng ba cái ly, sau đó ba chúng tôi đều uống một ngụm. Đặt cái cốc xuống, tôi đưa một cái phong bao lì xì cho con bé và hai cái phong bao cho Nga. Nga ngỡ ngàng nhìn tôi, nhưng rất nhanh hiểu ý, nói câu cảm ơn và cũng đưa một cái bao lì xì giống như cái của tôi đưa cho con gái tôi.

– Cô cũng chúc Minh Nguyệt sang năm lớn nhanh, ngoan ngoãn và nghe lời bố nhé.

Uống hết cốc nước coi như chúng tôi hoàn thành việc đón giao thừa, bế con bé vào nhà và chúc Nga ngủ ngon. Sau khi giúp con bé đánh răng, thay quần áo, tôi cũng quay ra ngoài hiện bê mâm cúng cất vào nhà. Sau đó đi ngủ.