Dòng Sông Trong Sa Mạc

FLASHBACK
-Thúy Vân, đừng chạy nhanh quá, Na không chạy nổi nữa rồi
Thanh Vân quay đầu lại nhìn tôi, cô cười nói
-Honey, nhanh lên, nếu không sẽ không coi được mặt trời mọc đâu
Tôi chẳng muốn dậy sớm một chút nào nhưng vì chiều cô ấy nên giờ tôi mới khổ như thế này
-Đợi chút baby, Na nghĩ chút thôi
Thu Vân đi ngược lại và kéo tay tôi kéo đi.
-Hôm nay chúng ta phải coi mặt trời mọc cho bằng được .
Cuối cùng Thanh Vân cũng đã tọi nguyện . Đúng là mặt trời mọc rất đẹp, nhưng cơn buồn ngủ làm tôi mở mắt không lên. Tôi ngủ trên vai cô ấy lúc nào không hay
Kết quả là tôi bị Thúy vân giận mấy ngày . Năn nỉ riết Thúy Vân cũng bớt giận nhưng với điều kiện tôi phải để cô ấy đi shopping và mua bất cứ thứ gì cô ấy muốn . Tôi không ngại vì tôi yêu Thúy Vân rất nhiều .
Bạn bè nói rằng Thúy Vân không phải là một người tốt nhưng tôi phớt lờ họ . Tình yêu trong tôi quá lớn nên không còn thấy ai ngoài Thúy Vân cả và tôi đã chọn cô ấy thay vì họ. Tôi vừa học vừa làm cho ba nên cũng có tiền . Đã vậy bà nội hay bỏ tiền vào ngân hàng cho tôi vì sợ tôi thiếu nên tôi và Thúy Vân sống rất thoải mái . Chúng tôi mướn một căn hộ và ở chung với nhau. Tôi không cho Thúy Vân biết gia đình tôi giàu có như thế nào vì tôi không nghĩ nó quan trọng .
Cuộc sống của tôi và Thúy Vân ềm đềm và nhẹ nhàng. Tuần sau là dến kỉ niệm ngày quen nhau của chúng tôi nên tôi muốn mua một món quà thật đặc biệt để tặng cho Thúy Vân. Tôi cũng đã đặc bàn sẵng ở một nhà hàng sang trọng và mong cô ấy sẽ thích . Tôi không nói với Thúy Vân rằng tôi về sớm hôm nay vì tôi muốn làm cô ấy ngạc nhiên. Nhưng không ngờ người ngạc nhiên lại là tôi. Tim tôi như tan vở khi thấy người tôi yêu đang ở trong vòng tay người khác trên chính chiếc giường của mình . Tôi chạy ra khỏi nhà bỏ mặc tiếng kêu của Thúy Vân phía sau. Đêm đó, tôi đã uống rượu thật nhiều . Nổi đau như làm tôi muốn ngất đi và tôi tìm cách để vứt nó ra khỏi tim mình . Tôi lấy cây dao cắt lên tay mình rồi bật khóc . Tôi không thấy đau nên càng cắt nhiều hơn nữa . Máu chảy ra ướt cả quần áo tôi. Tôi nhìn tay mình lần cuối rồi ngất đi
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong bệnh viện, ba mẹ, ông bà và cả Thúy cũng ỡ bên cạnh . Bạn bè tôi ngoài Thúy ra ai cũng bỏ mặc tôi cả . Chỉ có Thúy vẫn kiên trì bên tôi dù bao lần tôi hất hủi .
Khi tôi trở về nhà lại Thúy Vân có đến tìm tôi. Cô ấy năn nỉ, khóc lóc và hứa sẽ không như vậy nữa . Cô ấy xin tôi cho cô ấy một cơ hội nữa và tôi đã đồng ý . Những ngày sau đó chúng tôi cũng khá hơn. Thúy Vân bên cạnh chăm sóc tôi, nhưng tôi không tìm thấy được sự bình yên khi bên cô ấy . Vài tháng sau, tôi biết Thúy Vân đang có người khác . Tôi không nói gì cả nhưng lại tìm đến những thứ khác để làm tan đi nổi đau. Tôi như bay bỏng lên cao khi dùng đến những thứ đó . Tôi không còn nhớ đến Thúy Vân, không còn nghĩ đến nổi đau mà cô ấy mang lại . Gia đình dường như cũng dần hiểu ra tôi đang dính vào những thứ gì . Họ đem tôi về nhà chăm sóc khi tôi cắt tay mình thêm vài lần nữa .
Thúy Vân sau khi biết được sự giàu có của gia đình tôi thì cô ấy lại tìm đến tôi. Ba mẹ tôi không ngăn cản chuyện tình cảm của tôi vì họ sợ tôi lại có chuyện . Họ cho Thúy Vân đến nhà . Tôi giả vờ ngoan ngoãn để họ tin tưởng và cho tôi ra khỏi nhà . Tôi biết Thúy Vân đến với tôi cũng chỉ để lợi dụng . Tôi không biết có phải vì tôi yêu cô ấy không đủ nên cô ấy tìm đến người khác hay không, nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi . Tôi nói với Thúy Vân đừng có đến tìm tôi nữa vì mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi lại tìm đến thuốc và dao. Tôi không dám nói cho ba mẹ tôi biết nhưng dường như tôi đã bị nghiện .
Lần cuối ba mẹ phát hiện là khi tôi bị xĩu trong nhà . Họ đem tôi đến bệnh viên và bác sĩ khuyên họ nên đem tôi vào trại cai nghiện . Mẹ đã khóc rất nhiều còn cha nhìn tôi với ánh mắt vừa buồn vừa thất vọng . Tôi cuối đầu để cho nước mắt lăn dài trên má .
Dì hai là chị của mẹ có đến thăm gia đình tôi. Dì nói với ba mẹ để tôi đi với dì vì dì có thể giúp được cho tôi. Ba mẹ có nói chuyện với tôi và tôi xin họ đừng để tôi đi nhưng ba nhất định để dì đem tôi đi. Còn nếu không tôi phải vào trại cai nghiện . Tôi biết không còn cách nào khác nên đành phải nghe theo họ . Trước khi rời khỏi, mẹ cầm tay tôi nói
-Tina, ba mẹ rất yêu thuơng con nên ba mẹ đành phải để con ra đi. Ba mẹ không muốn con phá hỏng tương lai của mình, nên mong con đừng buồn ba mẹ . Ba mẹ không biết đã làm sai điều gì để con phải tìm vào con đường đó
Mẹ cầm tay tôi, bà sờ lên những vết thẹo trên tay tôi, và vừa khóc vừa nói
-Ba mẹ không muốn Tina hành hạ bản thân mình như vậy ……..
Tiếng khóc của mẹ trở nên lớn hơn và bà không nói được nữa . Tôi ôm bà và khóc cùng với bà . Mọi người dứng xem mắt ai cũng đỏ hoe. Thúy nói với tôi
-Cố gắng lên Tina nhé . Thúy sẽ chờ Tina trở về
Tôi gật đầu nhìn cô bạn thân của mình rồi nhanh chân đi ra xe. Tôi sợ khi tồi nhìn những gương mặt thân yêu đó một lần nữa, tôi sẽ không thể đi được . Ngồi trong xe rồi, tôi thấy cửa mở ra và đôi mắt đỏ hoe của cha nhìn tôi, ông nói
-Ba mong con sẽ sớm trở về với gia đình . Ba hy vọng con gái của ba sẽ mạnh mẽ . Ba mẹ rất thương con Tina.. Con hãy luôn nhớ điều đó
Ba đóng cửa xe lại và tôi khóc to hơn. Tôi muốn ở bên ba mẹ, tôi muốn trở thành Tina ngoan ngoãn của ba mẹ như ngày xưa
-Mẹ à, ba mẹ đừng bỏ Tina
Những ngày tháng sống với dì, tôi không còn được tự do nữa . Dì không dễ như ba mẹ, dì khắt khe với từng bước đi, kể cả giấc ngủ và giờ ăn. Tôi nhớ ba mẹ, tôi muốn rời khỏi đây. Những khi lên cơn thèm, tôi đã phải cắt tay mình, nhưng rồi dì phát hiện ra và cất hết dao. Những cơn ác mộng về bên tôi, nhưng không có ai ở bên cạnh . Tôi biết nếu muốn thoát khỏi đây, tôi phải cố gắng . Và cuối cùng ngày đó cũng đến . Dì nói rằng tôi có thể về với ba mẹ sớm hơn dự tính của dì . Trước khi rời khỏi căn nhà, dì làm tôi ngạc nhiên khi dì ôm tôi
-Tina, dì biết con rất ghét dì vì dì khắt khe với con. Nhưng dì mong con hiểu dì làm tất cả vì chỉ muốn con khỏe lại .
Dì bỏ đi va tôi nhìn bóng dì khuất sau cánh cửa . Tôi luôn thắc mắc vì sao sao dì lại ghét tôi đến như vậy vì dì luôn khó khăn với tôi, nhưng giờ tôi nghĩ chắc có lẻ đó là cách dạy của dì . Tôi không ghét dì, cũng không ghét nơi này . Tôi chỉ muốn về nhà . Về lại với cuộc sống như ngày xưa dù rằng những cơn ác mộng vẫn chưa rời khỏi tôi hoàn toàn .
END FLASHBACK
-Đến bây giờ chị ấy vẫn là nổi ám ảnh của chị ?
Tôi gật đầu . Em cầm tay tôi
-Đừng để chị ấy điều khiển cuộc sống của chị Tina. Nếu chị còn ở đây thì chị sẽ còn gặp chị ấy . Hãy để em giúp chị có được không?
Tôi ôm em như muốn cho em biết rằng tôi đồng ý để em giúp mình . Vì tôi biết đã đến lúc tôi phải đối diện với mọi thứ
-Cảm ơn em luôn bên chị và kiên nhẫn lắng nghe. Đôi lúc chị không hiểu vì sao mình lại may mắn gặp được em.
Em xoa nhẹ lưng tôi thì thầm
-Em phải cảm ơn chị mới đúng . Vì từ khi có chị, cuộc sống của em nhẹ nhàng hơn.
Tôi cảm thấy vui khi nghe em nói vậy . Có lẻ vì chúng tôi là hai vì sao cô đơn, nên thượng đế đem đúng tôi đến bên cạnh nhau
-Chúng ta về thôi. Mai em phải đến gặp mấy sơ nữa . Sáng mai chị sẽ đưa em đi
Chúng tôi đứng dậy và đi ra xe. Cả hai yên lặng vì không muốn làm phá đi hương hạnh phúc đang phản phất bên cạnh.
****
Hôm nay sơ nhận thêm vài em nữa nên tôi đưa Lam Vy đến để Lam Vy trò chuyện cùng các em. Sơ nhận ba em dưới 10 tuổi và một em 12 tuổi . Cô bé này có vẻ khó gần gũi hơn ba em kia vì cô bé không chịu nói chuyện với ai cũng không thích ai chạm vào mình . Tôi nghe sơ nói rằng sơ làm rớt chiếc vý và cô bé đã nhặt được và trả cho sơ. Khi hỏi thăm thì mới biết cô bé không có nhà nên sơ đã đem về . Sơ muốn trò chuyện thêm nhưng cô bé không chịu nói gì cả nên sơ gọi cho Lam Vy.
Lam Vy đưa cô bé vào một căn phòng và đòng cửa lại . Bây giờ chi còn tôi, Lam Vy và cô bé thôi. Lam Vy lên tiếng trước
-Em tên gì ?
Cô bé nhìn tôi rồi nhìn Lam Vy. Cô bé lí nhí trả lời
-Lệ Quân
Lam Vy nở nụ cười thân thiện
-Năm nay Lệ Quân bao nhiêu tuổi rồi ?
Cô bé cuối xuống nhìn bàn tay mình
-12
Lam Vy định nắm tay cô bé nhưng cô bé ngước lên với ánh mắt sợ hãi rồi né sang nơi khác . Lam Vy và tôi nhìn nhau. Lam Vy nhẹ nhàng nói
-Lệ Quân đừng sợ . Chị xin lổi vì không hỏi ý kiến em trước mà đã nắm tay em
Cô bé im lăng, Lam Vy nói tiếp
-Lệ Quân này, theo chị nghĩ thì em không phải mồ côi. Có phải em đã trốn ra khỏi nhà không?
Lệ Quân đứng dậy, cô bé định chạy ra khỏi phòng, nhưng tôi giữ tay cô bé lại . Cô bé cào cáu vào tay tôi mong tôi bỏ tay cô bé ra. Tôi dịu dàng nói
-Lệ Quân, hãy bình tỉnh lại . Hai chị không có ý làm hại em đâu. Hai chị chỉ muốn giúp em thôi.
Lệ Quân bật khóc
-Đừng bắt em về đó có được không? Em không muốn về đó nữa đâu
Tôi kéo cô bé ôm vào lòng . Cô bé phản kháng nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nằm yên trong lòng tôi.
Mấy ngày sau, chúng tôi cố gắng gần gũi hơn với Lệ Quân và cuối cùng sự nhẫn nại cũng có kết quả . Chúng tôi bàng hoàng khi nghe những gì cô bé nói . Lam Vy đã cố gắng đừng khóc nhưng rồi em cũng ôm Lệ Quân và cả hai cùng khóc với nhau. Tôi thấy được nổi đau trong mắt Lam Vy như chính Lam Vy là người trong cuộc
Cha Lệ Quân qua đời khi cô bé vừa lên 5. Hai năm sau mẹ tái giá vì một mình mẹ không thể lo nổi cho ba người con. Lệ Quân lớn nhất và cô bé còn có hai người em trai, đứa 4 tuổi và đứa 2 tuổi . Tưởng rằng người cha ghẻ sẽ yêu thương mình như cha ruột nhưng nó hoàn toàn ngược lại . Tình cảm ông dành cho Lệ Quân bắt cô bé phải trả một giá thật đắc . Cô bé không dám nói cho mẹ biết những hành vi bỉ ổi của người cha dượng, nhưng khi cô bé nói thì mẹ cô bé nói rằng cô bé nói dối , hay chính bà cũng biết mà không dám lên tiếng bảo vệ con mình . Đêm mưa gió, khi bà đi bán chưa về, Lệ Quân bị người cha ghẻ của mình cướp đi thứ quí giá nhất của em. Cay đắng trong lòng và sợ mẹ sẽ không tin mình, Lệ Quân đã bỏ trốn .
Tôi bước ra khỏi phòng để ngăn cảm xúc đang dâng lên trong lòng mình . Tôi may mắn sinh ra có cha mẹ yêu thương, nhưng những đứa trẻ kia lại quá bất hạnh . Thế mà ngày xưa chỉ vì một chút tình cảm của người không yêu mình tôi lại hành hạ bản thân mình nhiều như vậy . Tôi cảm thấy xấu hổ và có lổi với ba mẹ thật nhiều . Đáng lẻ tôi phải mạnh mẻ, phải tranh đấu nhưng tôi chọn cách bỏ cuộc và buông xuôi, và hậu quả của nó làm ảnh hưởng không chỉ mình tôi mà cả những người yêu thương tôi.
Lam Vy ôm tôi từ đằng sau. Tôi biết em đang khóc . Tôi để yên như vậy thật lâu rồi kéo em ôm vào lòng rồi tôi lau nước mắt cho em.
-Lam Vy à, hãy để chị giúp em như em đã giúp chị vậy . Hãy làm như Lệ Quân, hãy nói ra hết , hãy chửa lành vết thương trong tâm hồn mình . Hãy để người khác đi vào cuộc đời em và yêu thương em.
Lam Vy cố giằng cảm xúc của mình xuống và em nói
-Năm đó em chỉ mới 8 tuổi . Em đang ngủ, ông ta đã bịt miệng em lại . Ông ấy đã …..
Tôi nắm bàn tay đang run của em đặt vào tay tôi, tôi thở nhẹ rồi nói tiếp
-Ông ấy đã lấy đi thứ quí nhất của em. Em khóc gọi mẹ, nhưng mẹ không nghe. Ông ấy đánh em rồi nhét đồ vào miệng em để em đừng lên tiếng . Ông ấy cột tay em lại . Em không còn thấy gì nữa ngoài nổi đau của thể xác lẫn tinh thần . Chị biết không? Em chỉ mới 8 tuổi thôi. Sao ông ấy có thể ác như vậy . Sao họ lại có thể ác với chúng em như vậy
Tôi ôm em mà cơn giận như trào dâng trong lòng . Cũng may mẹ em không giống mẹ Lệ Quân. Bà tin em và đã đem chuyện này báo cho cảnh sát . Tuy ông ấy đã vào tù, nhưng không thể trả cho em được những ngày tháng bình yên. Tôi muốn mang giùm em những nổi đau đó vào mình để cho em nhẹ nhàng hơn, nhưng tôi biết nó không dễ .
-Lam Vy này, chị sẽ luôn bên em, sẽ không để em chịu khổ nữa . Chúng ta cùng nhau vượt qua những cơn ác mộng của chính mình . Em và chị không thể để những cơn ác mộng đó khống chế cuộc sống của mình được . Mình đáng được hạnh phúc phải không em. Chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau để có thêm sức mạnh . Khi em mệt mỏi, hãy dựa vào vai chị, hãy để chị ôm em. Khi chị mệt mỏi, em cũng hãy ôm chị vào lòng . Chỉ cần như vậy, chúng ta sẽ không sao,dù sau này có chuyện gì xảy ra, cả tốt lẫn xấu, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối diện . Cuộc sống chúng ta có là sa mạc, chúng ta hãy là dòng sông. Chỉ như vậy, chúng ta mới có thể sống tốt hơn ngày hôm qua mà thôi
Lam Vy nhìn vào mắt tôi và tôi biết em đã hiểu những gì tôi nói . Em mỉm cười gật đầu
-Đúng rồi, chúng ta hãy là những dòng sông, những dòng sông tưới mát cho cái sa mạc khô cằn này . Chúng ta cũng sẽ dạy các em để các em trở thành những dòng sông tươi mát nữa . Như vậy dù cuộc đời có khô héo như thế nào, chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua
Hôm đó, tôi và em đã nói chuyện với nhau rất nhiều . Chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ những điều mà tưởng chừng như mãi mãi không thể nói ra ngoài . Chúng tôi cũng đã đi gặp mẹ của Lệ Quân. Bà đã khóc rất nhiều và đã đồng ý đem chuyện này ra tòa . Chúng tôi cũng nói chuyện với Lệ Quân và mong em mạnh mẽ tiếp tục sống . Chúng tôi sẽ là chổ dựa cho em khi em cần đến .
******
Tôi và Lam Vy chính thức quen nhau. Nụ hôn đầu tôi trao cho em dưới ánh nến dịu dàng . Em nói với tôi rằng lần đầu tiên nhìn vào môi tôi, em không biết khi chạm vào nó sẽ như thế nào . Rồi em bất cười nói tiếp
-Thật đúng như những gì em nghĩ . Ngọt ngào và mềm mại
Chúng tôi hạnh phúc bên nhau. Ba mẹ cũng rất vui vì tôi đã trở về Tina của ngày xưa. Một người con ngoan của ba mẹ . Thúy và Trang vẫn luôn là hai người bạn tốt của tôi và em. Em cũng đưa tôi về thăm mẹ em. Bà cũng rất mừng vì biết em và tôi hạnh phúc . Bà bây giờ sống cùng với ba mẹ Thúy nên em cũng bớt lo.
Tuần trước chúng tôi cũng đã gặp lại Thúy Vân và Thúy Trân. Tôi đã không còn sợ hãi nữa và nói thẳng với Thúy Vân
-Thúy Vân à, chúng ta không dành cho nhau nên mới làm nhau đau khổ như vậy . Vì chúng ta cứ mãi chạy theo những thứ không thuộc về mình nên mãi vẫn không tìm được hạnh phúc . Tina và Lam Vy mới dành cho nhau. Vì chỉ có Lam Vy mới là mảnh ghép để cho cuộc sống Tina trở nên trọn vẹn hơn. Vân cũng hãy tìm mảnh ghép cho riêng mình. Hãy buông tay đi, để chúng ta còn đón nhận hạnh phúc mới . TiTina đã sai lầm khi cố giữ Vân lại bên mình mặc dầu Tina biết rằng Vân không dành cho Tina. Chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian rồi nên hãy dừng lại trước khi quá muộn . Ai cũng đáng có được hạnh phúc mà mình mong mỏi, Tina đã tìm được rồi . Hy vọng Trân và Vân cũng sẽ tìm được
Tôi kéo tay em bước đi trước hai đôi mắt ngỡ ngàng của Thúy Trân và Thúy Vân. Lam Vy siết chặt tay tôi thì thầm
-Người yêu của em nói chuyện thật hay
Tôi bật cười rồi ôm eo em
-Chị có sư phụ giỏi đó
Hạnh phúc luôn mỉm cười với những người biết quí và gìn giữ nó . Những người biết tôn trọng và yêu mến nhau. Hãy buông tay nếu đó không dành cho bạn và hãy tiếp tục mở lòng đón nhận những thứ thuộc về bạn . Cuộc sống có là sa mạc hay một nơi đẹp thì ai cũng phải tiếp tục sống . Hãy là dòng sông trong sạ mạc và là nụ cười nếu có một cuộc sống đẹp . Hãy giúp nhau cùng nắm tay, đan lại thành một vòng tròn mạnh mẻ, chia sẻ tình yêu, những vui buồn cùng nhau thì dù đau khổ có lớn như thế nào cũng sẽ qua đi mà thôi.