Dòng Sông Trong Sa Mạc

Bỏ tay vào túi áo, tôi nhìn con đường trước mặt mình mà không biết nó sẽ đưa tôi về đâu. Cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng khi nhìn quanh không có bóng người mà tôi mong đợi . Rồi cũng phải bật cười cho sự ngốc nghếch của mình . Không phải tôi biết chắc người ấy sẽ không đến sao? Người ấy làm sao biết tôi vào đây mà đi đón . Vậy thì sao tôi lại buồn kia chứ ? Đúng thật là dở hơi. 28 tuổi rồi, tôi đã không còn nhỏ để không biết kiểm xoát trái tim khờ dại của mình .
Đá lon nước ngọt ai uống xong vứt dưới đường, tôi tiếp tục bước đi thì một chiếc xe dừng lại bên cạnh tôi
-Có muốn quá giang không người đẹp ?
Tôi nhếch môi cười khi nghe giọng nói quen thuộc kế bên. Tôi đi lại mở cửa và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô tài xế . Vẫn chất giọng ngọt ngào đó, cô tài xế hỏi
-Người đẹp muốn đi đâu đây?
Tôi nhắm mắt lại khi Thúy đan tay mình vào tay tôi
-Bất cứ nơi nào, miễng là rời khỏi nơi này
Thúy cho xe chạy đi. Cô ấy đưa tôi về lại căn nhà của tôi. Trước khi rời khỏi, Thúy không quên căn dặn
-Tối nay Thúy sẽ qua đón Na đi ăn. Đừng đi đâu hết nhé . Nhớ đó
Tôi gật đầu thay cho lời hứa rồi đi vội vào nhà . Căn nhà nhỏ nhưng trang trí rất đẹp và sang trọng là món quà sinh nhật của bà nội tặng tôi khi tôi vừa tròn 25 tuổi . Tôi chưa được ỡ bao lâu thì phải rời xa nó . Thở dài, tôi đi lại nhìn mình trong gương rồi thì thầm

dong_song_trong_sa_mac

-Welcome home
Ba mẹ biết tôi trở về hôm nay, nhưng tôi chưa muốn gặp họ nên kêu họ đừng đi đón. Tôi chỉ muốn yên tỉnh rồi đi gặp họ sau. Tôi biết ba mẹ đã rất khổ tâm vì tôi. Đã ba năm rồi, tôi nghĩ mình cũng nên bỏ mọi thứ xuống vì đã đến lúc tôi nên làm những việc mà tôi đã hứa với ba mẹ, và biết yêu thương bản thân mình hơn .
Đi lại trên chiếc giường thân yêu của mình, tôi ngã người xuống rôi ngủ lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy, tôi ngửi được mùi thức ăn thơm phức . Cái bụng cảm nhận được người bạn thân của mình gần kề nên cứ kêu lên liên tục . Tôi đi ra ngoài ôm Thúy từ phía sau nhưng rồi giật mình khi nghe giọng nói thật la bên tai
-Có thân lắm không mà ôm vậy ?
Gương mặt của một người con gái hoàn toàn xa lạ quay lại nhìn tôi. Tôi nhíu mày hỏi
-Cô là ai ? Sao lại vào đây được ??
Người con gái có lẻ đã biết tôi là ai nên không có biểu hiện gì là ngạc nhiên cả . Cô ấy nhún vai đáp
-Em là em họ chị Thúy . Hôm nay chị Thúy có cuộc họp quang trọng nên không đến được . Chị ấy nhờ em đến làm thức ăn cho chị
Tôi ngớ ngẩn nhìn người con gái trước mặt mình . Gương mặt thon dài với làn da trắng ửng hồng . Đôi mắt to và cả nụ cười nữa . Cô gái đẹp như một bức tranh, nhưng bây giờ tôi không hứng thú ngắm tranh mà chỉ thắc mắc không hiểu tại sao Thúy lại cho người lạ vào nhà tôi. Thúy biết tôi rất ghét như vậy mà . Cô bé dường như hiểu tôi đang nghĩ gì nên nói
-Chị đừng lo, em cũng sắp đi rồi . Không có làm phiền chị nhiều đâu
Tôi không nói gì chỉ lên nằm trên ghế sofa rồi mỡ TV lên coi. Đúng như cô bé nói , dọn dẹp xong cô bé lấy đồ đi, trước khi đóng cửa lại, cô bé lên tiếng như sợ quên
-Em mới dọn vào ỡ với chị vì gần chỗ làm hơn. Chỉ muốn nói cho chị biết để chị khỏi ngạc nhiên
Không quên tặng tôi một cái đá lông nheo thật gợi cảm, cô bé đóng cửa lại . Tôi cứ nhìn mãi về hướng đó và cứ nghĩ mình vừa nghe lầm . Bực bội, tôi cầm điện thoại coi cho Thúy nhưng cô ây không bắt máy . Tôi thở hắt ra rồi cầm chìa khóa bước ra ngoài . Tôi nghĩ nếu không đi hóng gió cho đầu óc tươi tỉnh, chắc có lẻ tôi điên mất . Lái xe chạy lòng vòng không định hướng . Tôi không biết mình đi đâu cho đến khi dừng xe lại nhà cô ấy . Tôi cười khẩy nhìn ngôi nhà vẫn còn đèn sáng . Tôi biết giờ này cô ấy đã đi làm về và chắc đang nấu ăn cho chồng con của mình .
Ngày xưa,tôi và cô ấy cũng đã từng có những tháng ngày hạnh phúc như vậy nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi. Cái giá phải trả cho tình yêu tôi dành cho cô ấy thật lớn . Giá như ngày xư tôi mạnh mẻ hơn, có lẻ tôi đã không có kết cuộc như vậy . Tôi lái xe thật nhanh ra biển . Ngồi nhìn dòng người qua lại, tôi cảm thấy dể chịu hơn. Đang định lái xe về thì điên thoại tôi reo
-Hello
-Na đang ở đâu vậy ? Thúy gọi nảy giờ không được
-Na đang ở biển nên chắc không có signal. Mà sao Thúy lại cho cô ấy vào nhà Na vậy ?
-Na đang nói Lam Vy à ?
-Na không biết tên cô ấy là gì, nhưng cô ấy nói là em họ của Thúy
-Hihi, Na đừng có khó chịu mà . Lam Vy đang tìm nhà nhưng chưa tìm ra. Chổ ỡ của Thúy thì xa chổ làm của Vy quá . Cho em ấy ở thời gian ngắn thôi, Na hen
-Không được, kêu cô ấy dọn đi. Không thì ra khách sạn kìa
-Thôi được rồi, Thúy sẽ nói nhưng nếu em ấy không chịu dọn ra ngoài thì Thúy cũng hết cách
-Na sẽ tống cổ cô ấy đi. Giờ Na đói quá , Na muốn đi ăn, Thúy có muốn đi ăn chung không?
-Ủa, Vy có nấu ăn mà
-Na muốn đến đó, Thúy đi không?
-Mai Thúy có cuộc họp quan trọng . Với lại Thúy cần phải sấp xếp mọi thứ để Na trở về làm lại . Na về nhà đi, đừng có đến đó một mình
-Na biết rồi . Thôi Na cúp máy đây
-Na…. Thúy …
-Na hiểu rồi . Ngủ ngon
Cúp điện thoại xong, tôi hít một hơi thật dài rồi lái xe đi. Khi bước vào trong, tôi thấy nơi này cũng không thay đổi nhiều . Đi lại góc bàn quen thuộc, tôi ngồi xuống . Chưa được bao lâu thì có người đi lại
-Na, welcome back
Tôi nhếch môi cười . Người đó vòng tay qua cổ tôi
-Thanh vẫn luôn dành chiếc bàn này cho Na đó . Thấy Thanh “yêu” Na nhiều chưa
Tôi gỡ tay cô ấy khỏi khỏi người mình rồi nói
-Như củ please
Thanh hôn lên má tôi rồi đứng dậy . Vài phút sau, Thanh đưa cho tôi một ly rượu rồi ngồi xuống bên cạnh
-Na gặp lại cô ấy chưa?
Tôi lắc đầu rồi tiếp tục uống . Thanh cắn nhẹ môi hỏi tiếp
-Có thể quên cô ấy không?
Tôi bỏ ly rượu xuống . Định quay sang trả lời Thanh thì đôi mắt tôi mở hết cở khi thấy Lam Vy bị bao vây bởi nhiều người . Tôi đứng dậy, nhưng Thanh kéo tay tôi lại
-Người quen à
Tôi gật đầu rồi gở tay Thanh ra khỏi tay mình . Tôi đi đến bên Lam Vy
-Em yêu, em quên bàn của mình ở đâu à
Lam Vy ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây. Cô ấy như đoán được tôi đang làm gì nên cũng đóng kịch theo
-Ồ, em quên mất
Nhanh chóng tôi nắm tay Lam Vy kéo đi. Chúng tôi chưa rời bước kịp thì bị mấy người đó chấn trước mặt
-Lâu quá không gặp …..
Tôi nắm chặt tay Lam Vy hơn, tôi định tìm cách thoát đi mà không động đến chân tay thì Thanh đi lại bên cạnh
-Có chuyện gì vậy ?
Mọi người thấy Thanh liền cười giả lả rồi bỏ đi. Thanh quét mắt nhìn Lam Vy một cách khó chịu rồi nói với tôi
-Na đưa cô ấy về trước đi. Mai có thể ghé nhà Thanh không?
Tôi lắc đầu
-Mai Na đi làm lại rồi . Khi khác sẽ liên lạc với Thanh. Na phải đưa cô ấy đi đã . Cảm ơn Thanh
Tôi kéo Lam Vy ra khỏi club rồi đẩy cô ấy vào xe của mình . Lam Vy ngoan ngoản không phản kháng .
-Tại sao lại đến đó ?
Có lẻ nghe giọng nói của tôi quá gay gắt nên Lam Vy không trả lời . Tôi hỏi lần nữa
-Tại sao lại đến đó ?
Lam Vy quay sang trả lời
-Lesbian’s club. Chị nghĩ em đến đó làm gì nếu không tìm bạn gái ?
Tôi biết em đang dỗi nên mới nói vậy . Tôi thắng xe thật gấp khi vừa đến nhà làm Lam Vy ngả nhào về phía trước .
-Chị có cần thắng gấp vậy không?
Lam Vy bước ra khỏi xe và đi thẳng vào nhà
-Tôi nghĩ em đừng nên đến đó nữa .
Lam Vy chưa kịp đáp lại thì điện thoại của em rung lên. Tôi không biết người bên đầu dây kia nói gì, nhưng tôi chỉ nghe Lam Vy trả lời
-Mình đến liền . Đừng để cô ấy rời khỏi
Lam Vy đi nhanh ra cửa . Tôi kéo cô bé lại
-Em định đi đâu? Đã khuya lắm rồi đó
Tôi không hiểu tại sao mình lại quan tâm đến Lam Vy như vậy .Chắc là vì cô bé là em họ của Thúy . Tôi tự trả lời cho sự thắc mắc đang ở trong đầu của mình mặc dầu trong tim thì biết nó không đơn giản như vậy
-Chị có thể đưa em đến đó không? Chúng ta phải đi mau, nếu không là sẽ trể mất
Tôi không biết Lam Vy muốn đi đâu nhưng vì không muốn Lam Vy đi một mình nên tôi đưa em đến nơi em muốn . Chúng tôi dừng xe lại và tôi không khỏi ngạc nhiên khi Lam Vy lại đến đây. Lam Vy đi vào trong còn tôi đứng ở ngoài đợi .
-Thúy Trân, cô ấy đâu?
Thúy Trân chỉ cô gái đang nằm ở ghế rồi lắc đầu
-Trân hết cách rồi . Vy đưa cô ấy đi đi. Trân không muốn thấy cô ấy nữa
Lam Vy khó chịu vì những lời nói của Thúy Trân nhưng cô vẫn im lặng . Thúy Trân thấy Lam Vy phớt lờ mình nên cô không được vui
-Vy ghét Trân đến vậy sao ??
Lam Vy không trả lời . Cô đi lại dìu Tú Phi
-Đau lắm Vy à, ta không muốn đau nữa
Lam Vy nhẹ nhàng nói
-Chúng ta về nhé Tú Phi. Ngày mai sẽ hết đau thôi. Ta hứa
Thúy Trân đi lại giúp Lam Vy, nhưng Lam Vy lắc đầu
-Đủ rồi . Để cô ấy yên đi.
Thúy Trân dừng tay lại nhìn Lam Vy đưa Tú Phi đi. Lúc đó thì Thúy Vân từ trên lầu đi xuống
-Có chuyện gì vậy Trân?
Thúy Trân thở dài . Thúy Vân nói với em mình
-Cô ấy vẫn không để em trong mắt à ?
Thúy Trân gật đầu
-Nếu không có Tú Phi thì Lam Vy sẽ không ghét em như vậy
Thúy Vân biết đó không phải là lý do. Cô có thể nhìn ra được là Lam Vy không yêu em gái của mình . Chỉ là Thúy Trân không chịu hiểu mà thôi. Thúy Vân nhớ đến Tina.. Cô hối hận vì quyết định của mình, nhưng cô biết cô đã trể quá rồi . Cô đổi đi viên ngọc quí để lấy viên sỏi tầm thường .
-Thôi em lên lầu nghĩ đi.

 

Tôi ngạc nhiên khi thấy Lam Vy dìu một người nữa ra ngoài . Chạy lại đở người đó giúp Lam Vy, tôi quay sang hỏi em
-Ai vậy ?
Lam Vy thở nhiều vì mệt . Cô nghĩ một chút rồi nói
-Là bạn . Có thể cho cô ấy ở lại một đêm không?
Tôi định nói là không được nhưng không hiểu sao tôi lại bằng lòng . Đặt người bạn của Lam Vy vào phòng ngủ của Lam Vy rồi, cả tôi và Lam Vy đều thấm mệt . Cả hai đang ngồi thì bụng tôi kêu thật to . Lam Vy bật cười còn tôi đỏ mặt vì xấu hổ . Lam Vy đứng dậy, em nói
-Chị đợi em đi hâm đồ ăn lại rồi cùng ăn.
Tôi và Lam Vy im lặng ăn. Cả hai cảm nhận được sự ấm cúng kề bên nên không muốn làm vở nó . Tôi phải công nhận rằng Lam Vy nấu ăn rất ngon nên tôi ăn thật nhiều . Khi ngước lên thì thấy Lam Vy đang nhìn mình mỉm cười . Tôi bỏ chén và buông đủa xuống .
-Chị không ăn nữa à ?
Tôi lắc đầu rồi lấy miếng cam được cắt sẳng đưa vào miệng, rồi tôi hỏi Lam Vy
-Em quen với ai trong nhà đó vậy ?
Lam Vy nhíu mày . Tôi nghĩ chắc có lẻ Thúy đã nói về tôi và Thúy Vân cho Lam Vy nghe
-Thúy Trân
Không hiểu sao tôi cảm thấy lòng nhẹ nhỏm .
-Chị biết họ sao?
Tôi nghi ngờ hỏi
-Thúy không nói gì với em à ?
Lam Vy nhún vai
-Lúc trước em không muốn biết
Tôi cười khẩy
-Vậy bây giờ ?
Nhìn vào mắt tôi, Lam Vy không do dự trả lời
-Rất muốn biết
Tôi và em như đang có cuộc chiến bằng mắt . Cả hai cứ thế nhìn nhau
-Vì sao?
Lam Vy chóng càm
-Vì thấy thú vị
Tôi cuối xuống cho vừa tầm mắt của em
-Nếu chị không trả lời ?
Lam Vy búng nhẹ vào mủi tôi và điều đó làm tôi khó chịu .
-Đừng có hành động như vậy
Lam Vy trề môi
-Chị thật là khó khăn . Em đi ngủ đây
Tôi lắc đầu khi bóng Lam Vy khuất dần sau cánh cửa . Dọn dẹp đóng chén bỏ vào bồn, tôi mới nhớ lại là căn nhà chỉ có hai phòng . Mà lúc nãy nếu thấy không lầm, dường như Lam Vy đi vào phòng của tôi. Chạy vội vào trong, tôi thấy Lam Vy đang nằm ngủ ngon lành trên giường của mình . Định thức em dậy, nhưng không hiểu sao tôi đi lại đắp mền cho em rồi ngồi xuống bên cạnh . Đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên mặt em, tôi thì thầm
-Ngủ ngon Lam Vy
Tôi đứng dậy, lấy bộ quần áo rồi đi vào phòng vệ sinh không hay có người vừa nở nụ cười mặc dù mắt vẫn nhắm nghiềng .
***
Tôi thức dậy khi mũi mình ngữi được mùi đồ ăn. Vương vai tôi đi về hướng đó . Thúy thấy tôi thì mỉm cười còn Trang vẫn ôn tồn ngồi đọc báo như đây là nhà của mình . Tôi ngồi xuống bên cạnh Trang
-Nè , về nhà đọc đi. Chướng mắt quá
Trang phớt lờ tôi, tay đưa ly cà phê lên miệng . Tôi giựt tờ báo khỏi tay Trang
-Hai người ở đây làm gì vậy ?
Trang quay sang nói với Thúy
-Mình về thôi em. Qua đây nấu ăn cho người ta mà còn bị đuổi nữa .
Thúy mỉm cười hôn vào má người yêu
-Kệ đi, chúng ta qua ăn ké mà . Thức ăn dạo này lên giá quá . Cố gắng nhịn đi mình
Tôi bật cười rồi lắc đầu . Trang vổ nhẹ lên tay người yêu rồi quay sang hỏi tôi
-Na đi làm hôm nay chứ ?
Tôi lấy tay che miệng mình khi ngáp rồi trả lời
-Có lẻ vậy
Thúy bỏ đồ ăn lên bàn cho tôi và Trang rồi nói
-Ăn mau đi rồi còn đi làm nữa . Hôm nay Na phải về nhà hai bác đó . Hôm qua họ có hỏi làm Thúy không biết phải trả lời làm sao
Tôi cầm nỉa định bỏ thức ăn vào miệng thì mới chợt nhớ đến em
-Lam Vy đâu? Cả bạn cô ấy nữa
Trang nhìn tôi cười mỉa mai
-Giờ mới nhớ đến em ấy sao?
Tôi đá nhẹ vào chân Trang
-Bỏ cái lối cười dể đập nhau đó đi. Lam Vy đâu rồi ??
Thúy xoa lên má Trang khi thấy Trang nhăn mặt vì đau
-Lam Vy đưa bạn em ấy về nhà rồi . Mà không phải Na muốn tống cổ em ấy ra khỏi nhà sao mà quan tâm nhiều như vậy
Tiếng cửa mở làm tôi, Thúy và Trang ngước mắt lên nhìn . Lam Vy đi vào với gương mặt mệt mỏi . Em đi lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi . Thúy bỏ một phần thức ăn sáng trên bàn cho em
-Ăn chút đi Lam Vy
Lam Vy đẩy đồ ăn ra xa. Em lắc đầu
-Em phải đến gặp các sơ. Em có thể mượn xe của chị không?
Thúy và Trang nhìn tôi. Tôi nhìn Lam Vy rồi chỉ vào người mình .
-Uhm, em có thể mượn xe chị đi không? Em chưa có thời gian đi mua xe nữa, chị không ngại chứ ? Em thấy chị có hai chiếc
Tôi nuốt vội miếng thức ăn rồi nói
-Em muốn đi đâu chị sẽ đưa em đi
Thúy và Trang mở tròn mắt, Trang nói nhỏ
-Chị có nghe lộn không Thúy
Tôi cốc vào đầu Trang rồi đứng dậy
-Em ăn chút đi rồi chị xuống liền .
Đợi tôi đi rồi, Lam Vy quay sang hỏi chị mình
-Sao hai người lại ngạc nhiên như vậy ?
Thúy nhìn em mình mỉm cười
-Rồi em sẽ hiểu .
Tôi thay đồ xong rồi đi ra ngoài . Trên xe, tôi quay sang hỏi Lam Vy
-Em không đi làm à
Lam Vy chỉ về hướng bên trái rồi nói
-Quẹo vào đây là tới rồi .
Lam Vy rời khỏi xe rồi đi nhanh vào trong. Tôi đóng cửa rồi vội vả theo sau.
-Sơ ơi, có chuyện gì vậy
Thấy Lam Vy, mấy sơ mừng rỡ
-Con đến rồi thì hay quá . Bội Ngọc đóng cửa không chịu mở, sơ sợ sẽ có chuyện mất
Lam Vy đi lại và gỏ cửa
-Bội Ngọc ơi, chị Lam Vy đây. Em mở cửa cho chị được không?
Không thấy tiếng trả lời, nên Lam Vy gỏ cửa mạnh hơn
-Bội Ngọc, mở cửa cho chị
Mọi người liền nghe có tiệng vọng ra
-Đi hết đi, làm ơn đừng có nói nữa .
Tiếng khóc được bật ra mỗi lúc một to hơn. Lam Vy nhẹ nhàng nói
-Chị hiểu mà . Bội Ngọc mở cửa cho chị đi. Có gì thì hãy nói với chị, được không?
Bội Ngọc la lớn
-Không ai hiểu được đâu, không ai hiểu được nó đau như thế nào đâu. Sẽ không ai hiểu đâu. Phải đâm vào thì tìm mới bớt đau thôi
Tôi hoảng hốt khi nghe cô bé nói vậy nên đi lại đá mạnh vào cửa . Tôi dùng hết sức của mình thì cánh cửa cũng bật mở . Tôi chạy vội vào trong và giựt cây dao ra khỏi tay cô bé . Tôi quay sang nói với em
-Mau gọi xe cứu thương.
Lam Vy run rẩy bấm điện thoại . Tôi ôm chặt cánh tay cô bé để máu đừng tuôn ra. Bàn tay tôi bắt đầu run rẩy . Ký ức ngày xưa chợt hiện về . Tôi biêt mình cần phải mạnh mẻ, mình cần phải vượt qua.
Xe cứu thương đưa cô bé rời khỏi đây. Sơ đi cùng xe cứu thương còn tôi chở Lam Vy vào bệnh viện . Mọi người lo lắng cho tính mệnh của cô bé . Sau khi bác sĩ cho biết rằng cô bé đã ổn rồi . Giờ đang cần nghĩ ngơi, nên tôi đưa Lam Vy về còn sơ ở lại bệnh viện . Lam Vy quay sang hỏi tôi
-Có phải chị biết em ấy sẽ làm vậy không?
Tôi gật đầu . Lam Vy hỏi tiếp
-VÌ sao chị biết ?
Tôi không trả lời Lam Vy nhưng hỏi lại
-Công việc của em là gì Lam Vy?
Lam Vy thở nhẹ trả lời
-bác sĩ tâm lý
Tôi cười buồn
-Thì ra là vậy . Những đứa trẻ ở với các sơ, họ là cô nhi à ?
Em gật đầu
-Tất cả đều là cô nhi. Nhưng cũng có nhiều em có cha mẹ, nhưng cũng như là không có . Không phải cha mẹ nào cũng yêu thương con cái của mình .
Tôi nghe giọng em thật buồn và tôi nắm tay em siết chặt
-Em giúp họ à ?
Lam Vy ngả người ra ghế, nhắm mắt lại em trả lời
-Em chỉ có thể giúp các em ấy khi các em ấy cần đến . Có những em dù muốn giúp cũng rất khó khi các em không chịu mở lòng ra. Có nhiều em cũng đã lớn rồi nhưng không thể tìm được việc làm . Đôi khi bàn tay mình quá nhỏ để nắm hết tất cả bàn tay khác
Tôi liếm nhẹ môi rồi nói với em
-Hãy nắm tay một người thôi. Rồi dạy họ nắm tay người bên cạnh . Nắm chặt vào nhau cho đến khi trở thành một vòng tròn .
Em mở mắt ra nhìn tôi mỉm cười
-Cảm ơn chị .
Tôi xoa nhẹ má em
-Trái tim em còn sáng hơn cả các vì sao trên bầu trời . Tối nay em có thể cho chị biết có bao nhiêu đứa trẻ cần việc làm, hoặc cần gì thì hãy viết ra hết rồi đưa cho Thúy . BIết đâu chị sẽ giúp được em. Hãy để chị nắm tay em Lam Vy nhé
Tôi dừng xe lại trước nhà . Khi vào trong, Lam Vy quay sang ôm tôi
-Cảm ơn chị rất nhiều vì chịu đi cùng với em hôm nay và mọi thứ trong tương lai
Đôi má em đỏ bừng rồi em đi vội vào trong. Tôi mỉm cười rồi lấy diện thoại gọi cho Thúy . Xong rồi tôi đi vào phòng làm việc . Mở computer lên, tôi bấm vào email.
Tôi dở tay áo mình ra, nhìn những vết dao trên cánh tay mình rồi thở dài . Tôi đứng dậy đi ra ngoài thì điện thoại reo. Tôi thấy có tin nhắn của ai liền mở ra nghe.
“Tina….Vân không biết Tina còn dùng số này không, nhưng Vân vẫn gọi vào . Vân chỉ muốn nói rằng Vân rất nhớ Tina…..”
Tôi xóa đi và không muốn nghe nữa . Trái tim tưởng như ngủ yên lại thổn thức một lần nữa . Tôi không mong cơn ác mộng lại về bên tôi. Tôi đi qua phòng Lam Vy gỏ cửa . Khi em mở cửa ra, tôi ôm em thật chặt rồi nói
-Có thể ở bên chị không?
Lam Vy không hiểu hành động của tôi, nhưng em ôm siết tôi vào lòng vổ về
-Không sao nữa rồi, có em đây
Bình yên quá . Tôi nhắm mắt lại