Dòng Sông Trong Sa Mạc

Ba tháng ở gần Lam Vy, cuộc sống của tôi dường như trở nên có một mục đích rỏ rệt . Tôi sống cho người khác nhiều hơn và không còn thấy bản thân mình là trung tâm nữa . Ở nơi em, tôi rút ra cho mình được nhiều bài học mà tôi ngở rằng suốt cả cuộc đời này mình cũng không tìm kiếm được . Tôi cũng giúp những đứa trẻ bất hạnh kia tìm được việc làm ổn định . Những buổi nói chuyện giữa em và các cô bé đó giúp tôi nhận ra về bản thân mình nhiều hơn. Đôi khi tôi cũng thấy được nổi buồn trong mắt em nhưng rồi nó trôi qua thật nhanh khi em nở nụ cười vì thấy niềm vui trên gương mặt những cô bé đó . Tôi luôn dõi theo em, trông chừng em như sợ em vở òa trước mắt tôi. Đôi khi sự thật quá hoàn hảo, tôi lại tưởng đó chỉ là giấc mơ. Tôi không hỏi em về gia đình, về những điều em chưa thể chia xẻ cùng tôi. Tôi cũng không hỏi Thúy vì tôi muốn em sẽ là người tâm sự với tôi. Với lại tôi cũng chưa thể mở lòng mình ra vơi em được nên tôi không dám đòi hỏi vì cả . Chỉ cần biết tôi có em và em có tôi, như vậy đủ rồi .
Chúng tôi biết mình cần nhau. Sự hiện diện của đối phương làm cả hai cảm thấy ấm áp . Tuy những cơn ác mộng vẫn còn hành hạ tôi trong giấc ngủ, nhưng những đêm như vậy, em luôn ôm tôi vào lòng và chúng lại lui đi. Và nó trở thành thói quen khi sáng nào Lam Vy cũng thức dậy trên giường tôi.
-Hôm nay chị có đi làm không?
Lam Vy vừa ngáy ngủ vừa hỏi . Cử chỉ dể thương của em làm tôi bật cười
-Dậy đi công chúa ngủ trong rừng . Hay em đang chờ đợi một nụ hôn?
Lam Vy nhỏe miệng cười rồi giơ hai tay ra
-Kéo em dậy với . Chị chưa trả lời câu hỏi của em đó
Tôi kéo em dậy rồi nói
-Hôm nay chị ghé công ty có chút việc . Ký xong một ít giấy tờ rồi chị sẽ về đón em đi coi xe
Mấy tháng nay Lam Vy bận quá nên không có thời gian đi coi xe. Giờ em giải quyết công việc ổn thỏa rồi nên muốn tôi đưa em đi mua một chiếc xe để đi làm . Tôi đã quen với việc đưa em đi đón em về nên khi nghe em nói muốn mua xe, trong lòng cũng không được vui.
Có lẻ thấy được điều đó trên gương mặt tôi nên em quan tâm hỏi
-Chị không sao chứ ?
Tôi lắc đầu để em an tâm
-Chị không sao. Chị chuẩn bị đi làm đây
Tôi làm việc nhưng trong đầu chỉ suy nghĩ về em. Tôi cảm nhận được mình thật sự cần em. Mặc dầu tôi không biết em đối với tôi là như thế nào . Tôi cũng chẳng dám khẳng định rằng mình yêu em, nhưng tôi biết mình không thể mất em được .
Công việc rồi cũng trôi qua mau chóng . Tôi thu xếp vội để còn về đón em.
Chúng tôi đến chổ bán xe cũng đã xế chiều . Em chọn mãi mà vẫn chưa chọn được chiếc em ưng ý . Thấy tôi có vẻ mệt, em ân cần hỏi
-Chi có muốn nghĩ chút không? Khi khác chúng ta quay lại cũng được
Nghĩ đến cùng em đi lựa xe một lần nữa, tôi thấy rùng mình .
-Không cần đâu, em cứ coi đi
Rồi như chợt nghĩ ra điều gì, tôi nói với em
-Lam Vy, chị thay đổi ý định rồi . Chị đói quá, khi khác chúng ta lựa tiếp nhé
Lam Vy gật đầu . Chúng tôi cùng mau đi đến quán ăn mà cả hai đều thích . Vừa lựa món ăn xong, đôi mắt tôi tối xầm khi nhìn thấy hai người đi vào quán ăn. Em nhìn tôi rồi mắt chuyển sang hướng tôi nhìn . Trán em nhăn lại khi Thúy Trân cười thật tươi khi thấy em
-Lam Vy
Tôi biết được đôi mắt Thúy Vân dừng lại bên mình nhưng tôi không nhìn lên. Tôi không biết cảm giác trong người mình là như thế nào nữa . Hồi hộp ? Lo sợ ? Hận ? Ghét ? Yêu? Tất cả đều không. Chỉ là cảm giác nặng nề như tảng đá đè nặng trái tim tôi
-Chào Thúy Trân, chào chị Thúy Vân
Thúy Vân ngồi xuống chiếc ghế còn trống một cách tự nhiên và điều đó làm Lam Vy khó chịu . Lam Vy cảm thấy bực bội chính em khi em và tôi ngồi vào bàn bốn người thay vì bàn dành chỉ riêng cho hai người . Tại Lam Vy hay kêu nhiều thức ăn nên em thường lấy bàn lớn hơn. Giờ đây em ghét cái tật tham ăn của mình thật nhiều
-Trân ngồi chung được không?
Tôi không trả lời chỉ nhìn em. Còn em cũng không thể từ chối được . Có lẻ thấy được điều đó nên Thúy Vân lên tiếng
-Thúy Trân, đừng phá Lam Vy với Tina nữa . Chúng ta đi qua bên kia thôi
Tôi ngước mắt lên nhìn Thúy Vân. Đã ba năm rồi tôi mới nhìn lại đôi mắt đó một lần nữa . Tôi không hiểu trong đầu em suy nghĩ gì nhưng lại nghe em nói
-Không sao đâu. Em nghĩ chị Tina không ngại khi có thêm chị và Thúy Trân
Em đổi chổ ngồi . Thay vì ngồi đối diện tôi như lúc nảy, em quay sang ngồi ngay chiếc ghế bên cạnh tôi. Thúy Trân cũng dời đi để ngồi bên cạnh em. Thúy Vân vẫn nhìn tôi, cô ấy nhẹ nhàng nói
-Lâu rồi không gặp Tina. Vân nghe nói Tina dọn đi nơi khác . Tina về khi nào vậy ?
Tôi khó chịu vì những câu hỏi của Thúy Vân. Thật sự tôi chỉ muốn cùng em ăn một bửa tối không quá ồn ào, chỉ có tiếng cười của em và tôi mà thôi. Tôi không giận em vì mời họ ngồi chung vì tôi nghĩ chúng tôi khó có thể từ chối hai chị em họ, nhưng tôi thật không thoải mái một chút nào .
Em tìm tay tôi dưới bàn rồi nắm chặt . Ngón trỏ của em xoa nhẹ tay tôi làm tôi cảm thấy dể chịu . Cả con người cũng nhẹ nhàng hơn. Khi thức ăn được đem ra, Lam Vy bỏ vào chén cho tôi, em ân cần nói
-Chị ăn đi
Tôi mỉm cười nhìn em.
-Cảm ơn em
Em cũng giục Thúy Vân và Thúy Trân ăn chung. Thúy Trân tìm cách nói chuyện với em, còn em chỉ trả lời quoa loa. Thúy Vân hỏi tôi thật khẻ như sợ em nghe thấy
-Tina có thể cho Vân cơ hội nói chuyện riêng với Tina không?
Tay tôi run rẩy trong tay em. Em quay sang thì thầm vào tai tôi
-Không sao, em ở đây
Thúy Trân thấy sự thân mật của tôi và em thì bực dọc ra mặt, còn Thúy Vân chỉ im lặng ăn
-Lam Vy và chị Tina là gì của nhau vậy ?
Câu hỏi thẳng thắng của Thúy Trân như dọn đường cho em. Em âu yếm nhìn tôi
-Lam Vy yêu chị ấy và đang đợi chị ấy đồng ý
Tôi nhìn em như tìm kiếm coi có phải em đang nói thật hay chỉ là cái cớ để xua đuổi Thúy Trân và Thúy Vân đi. Lòng tôi bồi hồi khi nhìn thấy được cách em nhìn tôi đong đầy yêu thương.
-Chị đã đồng ý từ rất lâu rồi mà Lam Vy
Thúy Trân không kiềm chế được cảm xúc của mình nên đứng dậy bước ra khỏi quán ăn. Thúy Vân nhìn theo em mình rồi cô quay sang nói với tôi
-Số điện thoại của Vân vẫn không thay đổi . Vân hy vọng sẽ có cơ hội nói chuyện riêng với Tina. Vân phải đi coi Thúy Trân
Thúy Vân không chào Lam Vy. Cô bước đi vội vã . Lam Vy nhìn tôi nói
-Xong, chúng ta tiếp tục ăn thôi
Lam Vy thả tay tôi ra. Cảm giác ấm áp ban nãy như biến mất thay vào đó là nổi trống vắng . Tôi không hiểu sao chỉ một cái nắm tay của Lam Vy lại làm tôi nhiều cảm xúc đến như vậy
-uhm, chúng ta ăn đi.
Lam Vy nhai xong thức ăn trong miệng, em giải thích
-Lúc nảy em nói vậy mà trong lòng cứ sợ chị không hiểu ý em. Cũng may chị đóng kịch cũng hay ghê
Tim tôi tự nhiên nhói lên trong lồng ngực . Thi ra tất cả chỉ là kịch bản . Tôi và em cũng chỉ là diển viên . Không lẻ tôi đã quá nhập vai rồi ư?
Ăn tôi xong, em muốn đi dạo nên tôi đưa em ra biển . Đi dạo xong, tôi và em ngồi xuống chiếc xích đu dành cho mấy đứa con nít . Em hỏi tôi
-Có phải chị và chị Thúy Vân quen nhau từ lâu rồi không?
Tôi im lặng thay cho câu trả lời . Tôi không hiểu vì sao mỗi lần nghe đến tên Thúy Vân, trong lòng tôi lại cảm thấy mệt mỏi như vậy . Tại sao tôi không thể đối diện với cơn ác mộng của mình ?
Lam Vy cầm tay tôi, em dịu dàng nói
-Đôi khi đè nén không phải là chuyện tốt đâu. Nếu tin tưởng em, chị có thể tâm sự với em. Đôi lúc nó sẽ giúp ích cho chị rất nhiều
Tôi nhìn thấy sự chân thành trong mắt em và tôi bắt đầu kể