CƯỚI VỢ VỀ LÀM MẸ

CHƯƠNG 5: CỨ COI TÔI LÀ MỘT CON BÚP BÊ ĐI

Một tuần tiếp theo trôi qua trong mệt mỏi, hầu như ngày nào Lan Thanh cũng đối diện với ánh mắt khinh người từ ông già khó tính tên Quang. Nhưng đây là tính chất công việc, Lan Thanh đã quá quen và không muốn làm gì sai sót, dù sao thì cô đã cố gắng rất nhiều mới được làm việc tại viện dưỡng lão này.

Tuy nói vậy, nhưng Lan Thanh vẫn chưa quen hẳn với một việc mà ông Quang giao cho, đó chính là kỳ cọ lưng cho ông già khó ưa này mỗi buổi chiều trước khi kết thúc ngày làm việc. Cô cảm thấy ông lão này có thể sống thiếu tất cả, chỉ trừ việc kỳ cọ lưng, không biết trước đây khi chưa vào viện dưỡng lão thì công việc này do ai đảm nhận.

“Chắc là người làm nhà ông ấy, họ giàu có như thế mà”, Lan Thanh vẫn thường tự nhủ mỗi khi thắc mắc chuyện này.

Hôm nay cũng tương tự, do đã làm một tuần nên Lan Thanh đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ để chờ ông Quang bước vào phòng tắm. Với tính chu đáo của mình, cô còn tự chuẩn bị một ngọn đèn xông tinh dầu mùi sả cho căn phòng tắm trở nên thư thái hơn.

– Dạ, con mời bác vào kỳ cọ lưng ạ! Thanh bước ra ngoài, lễ phép nói.

– Xong rồi hả? Hôm nay nhanh nhẹn đó! Ông Quang nói mà mắt vẫn cắm cúi đọc tờ báo thể thao mua từ sáng sớm. Ông uể oải đứng dậy, cởi bộ đồ pyjama bên ngoài, chỉ mặc quần đùi bước vào nhà tắm.

Cả hai người dần quen với việc này nên ông Quang tỉnh bơ bước vào trước, Thanh nhẹ nhàng bước theo sau, không hề ngại ngùng như ngày đầu.

Nhưng khi chuẩn bị ngồi xuống cái ghế gỗ trong nhà tắm, ông Quang bỗng đứng dậy và nói:

– Tôi quên mất, hôm nay có thể nào… không mặc cái quần này không?

– Bác nói sao? Không mặc….là hoàn toàn không mặc gì trên người ạ? Thanh đỏ mặt hỏi.

– Phải! Ông Quang nói mà mặt cũng hơi có chút ngại, nhưng đa phần vẫn là nét lạnh lùng khó ưa – Tôi quên mất một việc, mấy người giặt ủi thông báo đến sáng mai mới xong quần áo, tôi thì chỉ còn cái quần này, nếu để ướt thì tối nay tôi không mặc gì đi ngủ à?

– Nhưng…. Nhưng mà…. Thanh ái ngại đứng phía sau, trong lòng thầm nghĩ “phòng này có mình ông, khỏa thân ngủ cũng có sao?”

– Tôi không phải bọn thanh niên thiếu đứng đắn các người, đi ngủ mà không mặc gì thì tôi chịu, không ngủ được! Ông Quang nói mà như đang đoán trúng ý nghĩ của Thanh, làm cô hơi giật mình.

– Yên tâm, tôi cũng không phải loại biến thái, tôi là người già có liêm sỉ. Ông lại nói tiếp khi thấy Thanh im lặng, tay bóp vào nhau.

Có vẻ như Thanh vẫn chưa biết phải làm gì, nhưng trong tình huống này thật sự hết cách sao? Cô đang miên man suy nghĩ thì chợt lóe lên một ý.

– Hay là bác quấn cái khăn tắm vào đi, như vậy là vẹn cả đôi đường. Thanh tự hài lòng với cách giải quyết tình huống của mình.

– Được, cô cũng khá đấy. Không biết lúc này ông Quang nghĩ gì, nhưng ánh mắt của ông có một tia hài lòng, miệng cười nhẹ.

– Cô ra ngoài một chút, tôi quấn cái khăn xong sẽ gọi cô vào.

Thanh ngồi kỳ cọ lưng cho ông Quang một lúc, mắt cô theo thói quen lại nhìn lên phía trước, thấy bên dưới cái khăn tắm đang hơi nhô lên. Một tuần qua, cô đã nhiều lần nhìn thấy và coi như một cách phản xạ tự nhiên mà ông Quang có mỗi khi bước vào tắm.

Tuy nhiên, sau khi vừa kỳ lưng xong, Thanh đang thu dọn đồ thì thấy ông Quang hơi lảo đảo. Tay ông chụp lấy trán xoa xoa có vẻ đau đớn, dần dà ông đứng không vững và vội quơ tay vịn vào tường trong nhà tắm.

– Bác, bác có sao không? Thanh hốt hoảng hỏi, cô đã chuẩn bị sẵn phương án gọi bác sĩ đang trực phía dưới lên theo dõi tình hình.

– Cảm phiền cô dìu tôi vào giường, tôi hơi xây xẩm. Ông Quang nói trong khi hai mắt vẫn nhắm.

Lan Thanh là người cao ráo nhưng thân hình gọn gàng, đứng bên cạnh cảm giác hơi nhỏ bé so với ông Quang. Tuy vậy, cô vẫn gắng hết sức dìu ông đi vào bên trong phòng, tiến tới cái giường ở giữa.

Tuy nhiên, do vội vàng và sốt sắng, cái khăn tắm trên người ông Quang bị tuột xuống, để lộ toàn bộ cơ thể khá cơ bắp với làn da hơi ngăm.

Giờ phút này đáng lẽ Lan Thanh tập trung toàn bộ cho việc dìu ông Quang, nhưng đôi mắt thơ ngây kia lại quan sát được toàn bộ. Thanh hơi giật mình, không phải vì cái khăn rơi mà dương vật của ông Quang đang cương lên và chĩa thẳng về trước. Mà cái dương vật này lạ quá, toàn thân đen nhưng cái đầu khấc lại hồng hào, lại không có một chút da quy đầu nào, khác hẳn với Huy.

“Mày lại nữa rồi, sao lại cứ so với chồng mình chứ!” Thanh lập tức trấn tĩnh.

Cố gắng lắm Thanh mới đặt ông Quang nằm xuống nệm và lấy cái mền đắp lên. Nàng không quên nhìn cái thứ to lớn kia đang hướng thẳng lên trần như một cái cột công trình đang thi công dang dở.

– Phiền cô, đừng đắp mền, cứ để đó rồi tắt máy lạnh, mở một chút cửa sổ cho thoáng. Ông Quang lúc này vẫn nhắm mắt, tay xoa đầu và nói nhỏ.

– Nhưng như vậy bác sẽ bị lạnh. Thanh hơi lo lắng.

– Cái này tôi bị hoài, cứ làm theo lời tôi! Làm ơn! Ông gằn giọng.

– Dạ! Thanh chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo.

Thời tiết hôm nay khá nóng nực, tuy mở cửa sổ nhưng cũng không thoáng hơn là bao. Không khí trong phòng bắt đầu nóng lên vì không có máy lạnh, người ông Quang cũng ra khá nhiều mồ hôi.

Thanh không chần chừ, cô vội lấy mấy cái khăn lông nhỏ để bên cạnh, bắt đầu lau mồ hôi trên trán và lau dần xuống người ông Quang. Mắt nàng lại thuận đường nhìn qua lại, thấy cái cột công trình kia vẫn chưa sụp xuống.

“Quái lạ, người mệt mỏi như vậy mà nó vẫn không nghỉ ngơi.”

Khi cô lau dần xuống bụng, mặt ông Quang bắt đầu dãn ra, không giấu được vẻ thoải mái. Nhưng tay cô như bị thứ gì đó ngăn lại, không muốn lau tiếp vì ngay bên dưới là đám lông đen mun của ông Quang, bao vây cái dương vật cũng đen đúa mà hùng dũng.

Rõ ràng cô không muốn chạm vào đó dù bây giờ là tình huống bất đắc dĩ, nhưng Thanh cũng không có lí do gì để từ chối.

Suy nghĩ một vài giây, Thanh quyết định bỏ nơi đó tính sau, cô lau từ bàn chân ông trở lên, cẩn thận và nhẹ nhàng.

Trong cơn thoải mái dần đều, ông Quang chợt thấy lạ nhưng ngay sau đó nhận ra cô gái này đang không muốn đụng tới nơi nhạy cảm của mình. Quả thật từ lâu rồi, ngoài vợ ông ra thì tới bây giờ mới có người nhẹ nhàng và cẩn thận giúp ông thoải mái đến vậy.

Ông biết thằng đệ của mình đang biểu tình theo thói quen chứ không phải có ý đồ gì xấu với con bé này. Nhưng nó càng lau mồ hôi tới gần thằng đệ thì lại có cảm giác gì đó rất kích thích, một dạng phản xạ bản năng mà hoàn toàn không có chút đen tối nào.

Giữa cơn thoải mái, ông vẫn đang bị choáng và đau đầu nên mắt vẫn nhắm hờ. Mồ hôi vẫn đổ ra thêm, trên cả người, tất nhiên giữa háng cũng không ngoại lệ. Từ giờ cho đến mai đố ông dám tắm, nên chỉ còn cách dùng khăn lau cho sạch sẽ.

Nhưng mở lời sao đây? Bình thường ông tỏ ra lạnh lùng hách dịch, giờ hạ giọng nhờ vả mấy chuyện này!

Cứ cho là nhờ vả lau người như một bệnh nhân liệt giường đi, nhưng làm sao nhờ cô gái ấy lau sạch cho mình ở nơi nhạy cảm. Đúng là đau đầu lại càng thêm nhức óc.

– Bác cảm thấy ổn ạ? Có cần con gọi bác sĩ không?

– Không! Ông đang suy nghĩ thì nghe Thanh hỏi, giật mình đáp ngắn ngủn.

– Bác thấy không ổn chỗ nào? Để con gọi bác sĩ ngay. Thanh hoảng hốt.

– Khongggg! Ý tôi là tôi không sao, không cần phải gọi bác sĩ. Giờ tới lượt ông Quang hoảng, mở mắt ra và hét lên, ngăn Thanh lại.

– Bác làm con giật mình, bác cảm thấy sao rồi?

– Cái này nó là một việc thường ngày rồi, tôi ngủ một giấc là khỏe lại thôi, chỉ có điều…

– Sao vậy bác? Thanh chăm chú lắng nghe và ân cần hỏi lại.

– Giờ tới mai tôi không thể tắm và kỳ cọ lưng được! Ông Quang buồn bã như vừa bị ai chôm mất bảo bối.

– Hihi! Thanh buộc miệng cười nhẹ, tự nhiên cô cảm thấy ông già này cũng có chút hài hước đó chứ. Cô cứ nghĩ chuyện gì quan trọng lắm, hóa ra là không tắm được.

– Cô cười cái gì? Ông Quang quay trở về thái độ khó chịu, gắt gỏng.

– Dạ….dạ…con xin lỗi. Nếu không tắm được thì bác cứ để mai hẵng tắm, giờ mới ra mồ hôi mà tắm là nguy hiểm thật ạ.

– Để mai tắm thì tôi chết ngay bây giờ cho rồi. Thanh cảm thấy ông nói câu này mà có chút hờn dỗi.

– Vậy bác muốn sao ạ, con sẽ giúp bác.

Nhìn thái độ thành thật của Thanh, ông Quang cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng vẫn là khó nói. Vừa nãy còn bảo mình là người đứng đắn, giờ lại nhờ cô ta lau cu cho, có trời mới biết ông trong sạch. Nhưng thôi, lòng ông trong sạch chỉ mình ông biết là được, cái cơ thể này không sạch mới có khả năng làm người khác nghe mùi.

– Cô có thể giúp tôi lau người được không? Lau sạch mồ hôi và lau lại bằng nước ấm.

– Dạ được ạ, nhưng…. Thanh vẫn ái ngại việc lau vào chỗ nhạy cảm đó.

– Cô cứ coi tôi là một con búp bê đi! Ông Quang nói ngắn gọn, dứt khoát, không một động tác thừa. Sự dứt khoát này khiến cơn suy nghĩ của Thanh bị cắt ngang ngay lập tức.

“Chỉ là công việc thôi! Mình sẽ làm được!”

– Dạ, bác chờ con chuẩn bị nước ấm một chút nha.

Thanh đứng dậy bước vào phòng bếp, dáng người thướt tha nhẹ nhàng, trông từ đằng sau cũng vô cùng thích mắt.