Con Dâu

Ngày trước ông không bao giờ gõ cửa hoặc giả bộ nói to lên cho con nó biết nhưng từ ngày có Linh, cứ hễ vào phòng Thủy là thấy hai người đang âu yếm nhau . Ngày xưa vợ chồng ông dù có thương nhau gấp mấy đi nữa cũng đâu có lúc nào cũng quấn quít vào với nhau như Thủy và Linh ? Ông cứ ngẫm nghĩ hoài , làm sao mà hai đứa con gái lại có thể thương yêu nhau còn hơn cả con trai con gái yêu nhau .
Vừa nghe tiếng động của ba, Linh đã vội vàng kéo chiếc mền lên che đến tận cổ . Cô giả bộ nhắm mắt lại đang ngủ . Mặc dù đang ân ái với Thủy, cô cũng đang cảnh giác vì cô biết ba của Thủy sẽ vào bất cứ lúc nào ông muốn . Còn Thủy thì tỉnh bơ, cô nói:
– Tụi con đang ngủ ba đợi một tí tụi con dậy tụi con đọc dùm cho .
Ba nhìn về hướng của Linh nhưng nói với Thủy:
– Thì con cứ đọc giúp cho ba đi , mấy ông bạn của ba mỗi người nhận được một lá thư như vậy, họ đang ngồi chờ ở dưới nhà .
Linh chẳng đặng đừng, cô thò đúng cánh tay trần của cô ra khỏi mền giơ ra cho ba của Thủy và nói:
– Dạ, bác đưa con đọc cho .
Ba của Thủy cười đắc thắng , ông biết thế nào ông nhờ Thủy chuyện gì Thủy không muốn làm là Linh thế nào cũng làm . Ông tiến tới đưa lá thư cho Linn, nếu ông không xông vào như thế này thì chúng nó chẳng bao giờ rời khỏi cái giường .
Linh bắt đầu đọc từng chữ trong thư cho ba của Thủy nghe, nội dung chẳng có gì , đây là hãng bảo hiểm gửi cho mấy ông cụ giới thiệu về những công việc của hãng . Đọc xong, ba của Thủy ngẩn ngơ :
– Chỉ có vậy thôi à ?
Thủy gắt lên với ba:
– Chỉ có vậy thôi, không có gì quan trọng cả , bây giờ ba ra ngoài cho tụi con nghỉ một tí được không ?
Ba thở dài ngao ngán bước ra, chúng nó ở với nhau mỗi ngày mà không chán hay sao mà cứ ôm rịt lấy nhau như thế .
Cơn bão tuyết càng ngày càng to nhưng Thủy vẫn phải chở Linh đi chợ vì ba không ngớt vào phòng hỏi hai đứa chừng nào mới đi chợ . Những người sống ở miền Bắc, họ đã quen với thời tiết khắc nghiệt nên dù bão hay không bão , họ vẫn phải ra ngoài để làm những công việc mà họ cần làm . Chợ búa vào ngày Tết, đông thật là đông , hai cô tíu tít mua bán, thỉnh thoảng Thủy gặp người quen, cô ngừng lại để chào hỏi họ thì Linh lại lảng ra xa . Cô không muốn Thủy phải khó xử khi người ta hỏi về Linh, trả lời là đây là bạn gái của cháu thì không nên còn trả lời đây là bạn của cháu thì Thủy không thích . Cho nên có một sự thỏa thuận ngầm giữa hai người .
Sau khi mua đủ thức ăn cho người lớn, Linh còn nhớ mua thêm thức ăn cho các cháu . Cô biết Thủy rất thương các cháu nên cô lúc nào cũng nhớ đến chúng nó . Lâu lâu, Thủy quên, cô nắm lấy tay Linh, cứ mỗi lần như vậy Linh lại ngần ngại gỡ tay Thủy ra , cô không thích có những cử chỉ thân mật với Thủy ở nơi công cộng, Thủy cũng không muốn nhưng vì cô quá vui vẻ bên cạnh Linh cho nên cô quên mất rằng người ta không thể chịu nỗi cái chuyện hai đứa con gái hạnh phúc bên nhau , cô mới nắm lấy tay của Linh . Những người đồng tính có một sức kiên nhẫn phi thường, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, họ cũng chấp nhận và sống với hoàn cảnh ấy . Những hành động bình thường của mọi người, đôi khi nó trở thành ân huệ cho những người đồng tính .
Hai người đang chuẩn bị ra xe thì Thủy sực nhớ ra hai cô đã không mua đồ về nấu chè . Thế là cả hai lại tíu tíu quay trở lại mua sắm thêm một vài món . Cũng may là cả hai người quay lại vì vừa lúc ấy có điện thoại của ba Thủy, ông dặn ” các con ” nhớ mua gạo về để ngày tư ngày Tết trong nhà cũng có gạo sẵn để ăn . Những phong tục tập quán xa xưa, những người già vẫn không bỏ được, mặc dù ở đây gạo rẻ như bèo, lúc nào mua cũng được .
Về được đến nhà thì trời cũng đã xế trưa, thế là Linh phải sắn tay áo lên nấu cơm cho ba người ăn . Cô rất mệt vì hôm qua bay cả ngày, vẫn chưa lấy lại sức , nhưng nếu cô không nấu cơm thì sẽ chẳng ai nấu . Thủy đứng bên cạnh phụ cô thì ít mà phá cô thì nhiều, cô ôm Linh vào vòng tay ấm áp của cô , lâu lâu hai người áp má vào với nhau rồi cười thú vị như hai đứa trẻ . Thủy biết ba của cô đang chờ được ăn cơm Linh nấu vì trong tất cả các con , con gái và mấy bà chị dâu, không ai nấu cơm vừa miệng của ba bằng Linh . Chắc vì tính Linh tỉ mỉ, cô để ý những món ăn mà ba Thủy thích , cô lúc nào cũng áy náy vì Thủy chưa bao giờ nấu một bữa ăn nào cho cha , cả cuộc đời của Thủy ăn cơm ba nấu .
Tối hôm ấy, Linh phải thức thật khuya để nấu cỗ Tết, cô biết chỉ cần cô than lên một tiếng là Thủy sẽ dẹp hết, Thủy rất là thương cô, không bao giờ Thủy để cho cô phải làm việc nhiều như vậy , vì sợ Thủy lo, Linh cố che dấu sự mệt mỏi của mình . Cô tự nhủ, một năm chỉ có một lần, về ăn Tết với ba , cô chỉ muốn làm cho ba của Thủy hài lòng .
Mà ba của Thủy hài lòng thật , đây là năm đầu tiên từ ngày mẹ của Thủy mất và từ ngày ông dắt mấy đứa con sang Mỹ, nhà ông mới ra vẻ ngày Tết . Ông sung sướng vì Linh tỏ ra là con nhà nề nếp, gia giáo không phải luôn tuồng như những cô gái Việt sống bên Mỹ . Nhìn cách xếp đặt bàn thờ và nấu nướng của Linh, ông thấy con ông sao có phước quá , nhưng làm sao thì làm, ông vẫn không thể nào tưởng tuong ra nỗi mối quan hệ của hai người con gái .
Sáng thứ hai là ba mươi Tết, trời vẫn không ngừng rơi tuyết nhưng trong gian nhà nhỏ ấm cúng thoang thoảng một cái mùi quen thuộc của Tết, mùi nồi xôi vừa chín tới quyện vào với mùi thơm của nồi gà luộc trên bếp , Thủy hái hai nhánh hoa cúc nhỏ, gắn một cái lên tóc Linh và cái còn lại bỏ vào cái mỏ của con gà, Thủy bảo trông Linh xinh như con gà xong rồi cả hai cô cùng phá lên cười, ở nhà trên, ba của Thủy chép miệng, không biết đến chừng nào hai đứa này mới thật sự là người lớn . Linh lăng xăng dọn bàn thờ trong khi Thủy ngồi nhặt rau . Lâu lâu hai cô lại lén ba hôn nhau một cái thật to . Chắc là ba có nghe thấy nhưng ông lờ đi . Linh nấu thật là nhiều món , nào là gỏi ngó sen, chim cút quay, súp măng cua . Ba hỉ hả nhìn mâm cơm cúng , món nào cũng khéo và cũng thơm . Đám con của ông chiều nay đi làm về tha hồ mà ăn . Linh hơi ngạc nhiên vì anh chị của Thủy chẳng có ai gọi bảo là mấy giờ sẽ tới, cô làm thức ăn mà không biết là có bao nhiêu người và chừng nào họ sẽ tới để Linh chuẩn bị nhưng thấy Ba của Thủy và Thủy vui vẻ là cô mừng rồi . Cả ba người rộn ràng chuẩn bị đón Tết .
Chờ mãi đến gần tám giờ tối, thức ăn hồi chiều này nóng hổi thơm ngon mà bây giờ đã lạnh tanh, nằm ê hề mọi nơi . Thủy ăn no rồi lăn ra ngủ còn ba thì cũng đã ăn rồi nên đang ngồi xem phim bộ . Phần Linh cô cũng đã mệt mỏi lắm rồi nhưng không biết phải làm sao với những thức ăn này , cô không biết là mình có phải cất vào tủ lạnh hay là tiếp tục chờ ? Vì quá mệt , cô chẳng đặng đừng đánh thức Thủy dậy :
– Thủy, Thủy, ngủ mà không đợi Linh há ?
Thủy mở mắt cười gượng gạo:
– Ô, Thủy ngủ quên , từ hôm qua đến giờ , em mệt quá .
Linh vỗ về:
– Ừ em cũng mệt nhưng mà Thủy thử gọi xem có ai đến không để Linh còn cất vào tủ lạnh .
Thủy với tay cầm chiếc điện thoại lên gọi cho chị Hiền:
– Ủa sao không có ai sang vậy, hôm qua ba có kêu mà !
Chị Hiền trả lời:
– Tụi tao đang lái xe tới , tao phải qua đón anh Hai để lát chị Hai đi làm về ghé qua bên đó chở ảnh về luôn.
Linh ở bên cạnh nhắc nhỏ Thủy:
– Nhớ dặn chỉ ghé chỗ nào mua đá về ăn chè, nhà hết đá rồi .
Thủy gật đầu rồi nói với chị Hiền:
– Chị ghé chỗ nào mua đá về ăn chè, Linh nấu chè ngon lắm .
Chị Hiền giẫy nẫy lên:
– Thôi đi mày ơi , mắc công quá . Tao với mấy đứa nhỏ ăn rồi, anh Hai cũng vậy, chỉ có chị Hai là chưa ăn thôi .
Thủy cau mày:
– Ủa vậy tưởng ba dặn mấy người sang đây ăn ? à mà còn ông xã của bà đâu ?
Chị Hiền trả lời:
– Hôm qua ổng nhậu quá , mệt đừ người, ở nhà ngủ, không chịu đi .
Thủy gác máy , cô thấy thương cho Linh , bao nhiêu công trình nấu nướng, cô thấy giận Ba của cô rất là nhiều, cô nói với Linh:
– Đây là lần cuối Linh phải nấu nướng cho mấy người đó , Thủy sẽ không bao giờ để cho Linh phải cực như vậy nữa đâu .
Linh cười hiền:
– Có gì đâu , mình về thăm ba thì bảo cái gì mình làm cái nấy cho ba vui lòng , thôi để Linh đi xuống dưới bếp dọn dẹp .
Nói xong cả hai dẫn nhau xuống bếp , vừa lúc ấy thì chị Hiền chở mấy đứa nhỏ và anh Hai cũng vừa đến . Như thường lệ, các cháu xúm xít lại với Thủy, anh Hai thì mở TV ra coi còn chị Hiền thì ngồi nói chuyện với ba . Linh lủi thủi ở trong bếp dọn dẹp , cô để phần một ít cho chị Hai còn những thức ăn còn lại , cô gói ghém cất vào tủ lạnh . Xong xuôi, cô kiên nhẫn đứng rửa một đống chén và lau chùi bếp núc . Đúng lúc ấy thì chị Hai cũng vừa đi làm về tới ,
Chị Hai vừa bước vào nhà là đã la chói lói:
– Đói quá , đói quá , có gì ăn không mà mời ?
Nói xong chị đi thẳng vào nhà bếp, kéo chiếc ghế đẩu ngồi xuống và không nói đến Linh một lời mặc dù cô đang lăng xăng hâm nóng lại thức ăn và bày ra bàn cho chị Hai . Đột nhiên tất cả mọi người từ phòng khách bước vào nhà bếp để nói chuyện với chị Hai .
Chị Hiền la lên:
– Trời ơi bà ăn cái gì mà ngon vậy ?
Nói xong chị quay lại phía Linh, nói trống không:
– Lấy đôi đũa cho chị , trông bà này ăn ngon quá, phải ăn thử mới được .
Anh Hai cũng nhào vô ăn với mọi người, Linh lật đật chạy vào tủ lạnh lấy thức ăn mà lúc nãy cô mới cất ra hâm nóng lại , mọi người bắt đầu ăn uống tưng bừng, mấy đứa nhỏ thấy người lớn ăn cũng chạy ra ăn theo . Thế là bao nhiêu công trình Linh dọn dẹp , rửa chén trở thành vô ích . Cô rất là mệt nhưng vẫn vui vẻ hầu hạ mọi người .
Sau khi mọi người ra về, Linh dọn dẹp, quét tước xong thì cũng gần hai giờ sáng . Cô uể oải bước lên phòng của Thủy để đi ngủ . Thủy ôm cô vào lòng vuốt nhẹ tóc của Linh và âu yếm nói:
– Cảm ơn Linh nhé , mọi người ăn uống ngon lành lắm , ba cười cả buổi tối .
Linh thở hắt ra:
– Vậy hả , bây giờ mình đi ngủ nghe .
Nói xong cô quay mặt vào tường ngủ thiếp đi .
……
Sáng mùng một Tết đến thật nhẹ nhàng, mặc dù trời hãy còn sớm, Linh đã thức dậy, cô rón rén thay quần áo chuẩn bị xuống dưới nhà chúc Tết Ba thì Thủy cũng vừa thức dậy, cô với tay kéo Linh vào lòng, nhỏ nhẹ hỏi:
– Đi đâu mà thay quần áo sớm quá vậy?
Linh dụi đầu vào cổ của Thủy, cô hôn Thủy một hơi thật là dài, trả lời:
– Hôm nay mùng một Tết, tính xuống dưới nhà chúc Tết Ba, em ngủ tiếp đi.
Thủy nhìn đồng hồ:
– Thủy cũng phải dậy để chở bé Kim đi bác sĩ, chị Hai chắc cũng sắp qua rồi.
Nói xong, cô ôm chặt lấy Linh, nũng nịu nói:
– Thủy chỉ muốn nằm ôm Linh ngủ hoài mà thôi.
Dù chung sống với nhau mỗi ngày mà hình như Thủy không bao giờ thấy có đủ Linh, cuộc sống lứa đôi sao dễ chịu quá, có Linh bên cạnh, Thủy cảm thấy thật an toàn và ổn định. Cô không còn phải thức trắng cả đêm để nói chuyện online với những người đâu đâu trên mạng, những ngày lạnh lẽo có Linh nằm cạnh thật là ấm áp, đúng là Thượng đế đã sinh ra con người để họ có đôi có cặp, chỉ cần có một người yêu thương mình hết lòng thôi là mình đã có lý do để tiếp tục sống, tiếp tục tranh đấu và tiếp tục yêu thương.