Con Dâu

Thầy là một nhà sư trông bình thường như những nhà sư khác, dáng dấp khắc khổ nhưng những bước đi của Thầy lại rất là nhẹ nhàng . Tay lần tràng hạt với một nụ cười ân cần, tia mắt bao dung của Thầy tạo cho mọi người có một cảm giác rất bình an .
Và như thế, Thầy thong thả bước vào nhà trong lúc mọi người đang trong cơn giận dữ . Hình như sự có mặt của Thầy bỗng nhiên làm cho mọi người trở về với cái bản năng nguyên thủy của mình, bản năng hiền lành và chân thật .
Thầy bước đến trước bàn thờ, nhìn vào di ảnh của Linh, thở dài:
– Còn trẻ như thế à ?
Vừa nghe như thế là các chị của Linh lại sụt sùi khóc . Ba tiến đến cạnh Thầy, cung kính vái chào và nói trong nước mắt:
– Thưa Thầy, xin thầy làm lễ cho con dâu của tôi .
Thầy đưa mắt tìm kiếm chung quanh rồi từ tốn hỏi:
– Con trai của bác đâu ?
Ba ngập ngừng một phút rồi cương quyết nói:
– Từ ngày con dâu của tôi mất, con gái của tôi quá đau khổ , không ăn không ngủ được cho nên bác sĩ đã phải dùng thuốc an thần để giúp nó quên, nó hiện giờ đang ngủ trên lầu .
Chỉ có một thoáng ngạc nhiên rất nhẹ trên gương mặt điềm tĩnh của Thầy, nghe xong, Thầy từ tốn đặt tay lên vai của ba , nói:
– Vậy thì bác chịu khó mang tang chủ xuống đây. Hãy để Thầy phát tang cho cô ấy để cho nó trọn tình trọn nghĩa .
Thầy vừa dứt lời thì trên cầu thang Thủy cũng đang từ từ nhẹ nhàng đi xuống ….
Thủy nhỏ bé xanh xao, cố gắng bước từng bước trên những bực thang như một cái bóng, vì những ngày nằm miệt mài trên giường không ăn không uống, cô đã trở thành một cái bóng của trăm ngàn đớn đau . Mọi người không ai bảo ai, cùng chạy ùa về phía Thủy để đỡ cô . Ở trong căn phòng này có bao nhiêu người mà không biết tại sao Thủy không nhìn thấy ai hết, cô chỉ nhìn ra được di ảnh của Linh trong cái mịt mờ của nhang khói, Thủy lại đau đớn ngã xuống ngất đi .
May sao lúc ấy anh Phong cũng vừa bước tới, anh đỡ lấy Thủy, bế xốc em lên rồi đặt cô nằm lên trước bàn thờ của Linh . Thầy bước đến ngồi trước Thủy , mọi người lẳng lặng ngồi đằng sau Thầy, mọi người bắt đầu làm lễ phát tang cho Linh .
Tiếng tụng kinh trầm ấm, đều đặn và thanh thản của Thầy đã len lõi được vào tâm hồn của từng người, tất cả đều nghĩ về Linh, nghĩ về những điều thiếu xót của mình đối với đứa em, đứa con bất hạnh . Có phải là Linh đã là niềm hạnh phúc cho mọi người trong gia đình ? Có phải cô đã là một đứa em lúc nào cũng vâng lời và yêu thương các anh các chị ? Có phải Linh đã là một đứa con dâu hiếu thảo và chu đáo nhất gia đình của Thủy ? Cả trăm câu hỏi khác nhau lần lượt đi qua nỗi nhớ của từng người nhưng tất cả đều có chung một câu hỏi : có phải là cả cuộc đời của Linh và Thủy, hai cô chỉ muốn gia đình hai bên chấp nhận họ là những đứa con dâu danh chính ngôn thuận ? và cái đau đớn nhất của cả hai người là xã hội không chối bỏ họ nhưng gia đình lại là nơi họ bị từ chối …
Mọi người bàng hoàng im lặng ngồi theo đuổi ý nghĩ của mình mà không biết rằng Thầy đã tụng xong một thời kinh . Quay về phía mọi người, Thầy từ tốn nhắc:
– Xin gia đình mang tang phục ra cho tang chủ .
Một trong những người anh của Linh nhanh nhẹn mang một giải khăn sô ra dâng lên cho Thầy, Thầy hơi nhíu mày hỏi:
– Sao lại chỉ có một cái khăn ? tang phục đại tang của cô ấy đâu ?
Mọi người sững sờ vì câu hỏi bất ngờ của Thầy. Ngay cả một vị sư xa lạ, một người Thầy cao cả đại diện cho cả một tôn giáo mà còn chấp nhận Linh mãi mãi là của Thủy mà trong khi đó cả hai gia đình của hai cô vẫn xem họ như không là gì của nhau . Mọi người nhìn nhau, bỗng nhiên họ cảm thấy thật là gần gũi, phong tục và tập quán như một cái rể thật chắc, ăn sâu vào tâm hồn của mọi người mà không ai nhận ra, phải, vì là đại tang của Thủy cho nên họ đã trở thành sui gia với nhau .
Thầy phủ nhẹ tấm áo sô lên người của Thủy, cô cựa mình thức dậy, cô đưa tay dụi mắt, chỉ mới có hơn một tuần lễ thôi mà cô tưởng như là cô đã ngủ một giấc ngủ trăm năm, Thủy ngơ ngác nhìn mọi người, một lần nữa cô lại nhận ra được điều gì đã xảy ra và Thủy lại òa lên khóc . Những giọt nước mắt đau khổ, tức tưởi của cô làm chùng lòng tất cả những người có mặt ở đó . Cô quỳ xuống trước mặt Thầy vừa lạy vừa nói:
– Xin Thầy hãy mang Linh về với con!
Chị Vân vừa khóc vừa đỡ Thủy ngồi dậy, Thầy đưa tay vuốt nhẹ tóc Thủy và nói:
– Con hãy ngồi xuống đây .
Thầy từ tốn ngồi xuống cạnh Thủy , dịu dàng nói:
– Con hãy nhớ, con người sinh ra là phải trải qua sinh lão bịnh tử . Có ai trên đời này mà tránh được bốn điều ấy đâu ? kiếp này con và Linh không được đi chung một đường nhưng hai con đã thương yêu nhau đằm thắm như vậy thì Thầy chắc chắn rằng kiếp sau các con sẽ được toại thành ý nguyện .
Thủy mếu máo:
– Vậy thì con phải nên đi tìm Linh ngay bây giờ .
Thầy cười, một nụ cười thật bao dung:
– Con hãy nhìn kìa, Linh đã ra đi nhưng cha của con và các anh chị em của con vẫn còn đó, họ là những người yêu thương con rất nhiều. Con ra đi theo Linh thì chỉ có một mình con thoát khổ nhưng những người còn lại sẽ đau khổ biết đến ngần nào ? Cha của con tuổi đã về chiều, tạo cho con nên được một hình hài như ngày hôm nay, gần đến ngày nhắm mắt mà vẫn còn phải đau xót vì con .
Đúng như vậy, ba của Thủy đứng đó, ông lấy tay lặng lẽ chậm những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má nhăn nheo của ông . Thủy nhìn cha, cô như một người đang tỉnh mộng, có phải là Linh lúc nào cũng nhắc nhở Thủy là phải thương yêu và lo lắng cho ba hay không ? Ba nhìn Thủy, ông vươn rộng hai cánh tay ra, Thủy bước đến ôm lấy cha như ngày nào cô còn rất là bé, Ba vừa ôm chặt Thủy vào lòng vừa nói trong nước mắt:
– Sao ông trời không lấy ba đi mà lấy mất Linh của con đi ? Khổ cho con quá , ba phải làm sao bây giờ ?
Thủy không nói một lời, cô chỉ biết gục đầu vào lòng của ba cô mà khóc nức nở, không có tình nào lớn hơn tình mẹ cha, không có công nào sánh bằng công dưỡng dục . Bây giờ Thủy mới hiểu là tại sao lúc nào Linh cũng hiếu để với ba của cô, vì Linh biết rằng ba là người lúc nào cũng bảo vệ và yêu thương Thủy nhất . Ông sẵn sàng đánh đổi mạng sống của mình để mang Linh về cho Thủy, nhưng định mệnh làm sao mà ba có thể thay đổi được .
Chị Vân tiến đến gần hai cha con, chị nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thủy rồi nhỏ nhẹ nói:
– Dù Linh không còn nữa nhưng em mãi mãi sẽ là em dâu của các anh, các chị .
Thủy qua lại, đây là những người thân thương, ruột thịt của Linh . Những người mà Linh lúc nào cũng muốn họ sẽ nhìn nhận, yêu thương Thủy như họ đã yêu thương cô .
Linh đã bỏ Thủy đi thật xa rồi, nhưng tất cả mọi ước nguyện của Linh đã được trở thành sự thật, Linh bây giờ đã là một đứa con dâu ./.
The end !