Con Dâu

Linh vào đến sở thì cũng đã quá trưa, vì mệt mỏi, cô đã dậy trễ hơn mọi khi. Linh vừa ngồi xuống bàn mình thì cô thư ký người Mỹ cũng vừa bước vào:
– Chào cô Linh, cô đã về rồi đấy à? cô nghỉ phép có vui không?
Linh mĩm cười:
– Cảm ơn chị, đi về thăm gia đình của bạn gái của tôi cũng vui. Nhưng mà mệt quá.
Cô thư ký ái ngại nhìn Linh:
– Tôi cũng thấy cô ốm bớt, để tôi đi rót cho cô một ly cà phê nhé.
Linh trả lời:
– Cảm ơn chị, chị thật tốt với tôi quá, nếu không uống cà phê chắc là tôi không làm việc nỗi hôm nay, chị cho tôi xin một ly nhé.
Cô thư ký bước ra cửa để đi lấy cà phê cho Linh thì chợt sực nhớ ra một việc:
– Ồ, còn chuyện này nữa, tí nữa là tôi quên mất, bình hoa trên chốc tủ hồ sơ của cô là do ông giám đốc gủi tặng, ổng dặn khi nào cô về thì nói cho cô biết ổng muốn gặp cô liền.
Linh lắc đầu:
– Phiền chị nói với ổng ngày mai tôi mới gặp ổng được, hôm nay tôi còn mệt mỏi lắm và tôi cũng chưa sẵn sàng gặp ổng.
Cô thư ký gật đầu thông cảm:
– Dạ, để tôi nói với ổng.
Cô thư ký bước đi rồi, Linh ngồi lại một mình trong văn phòng. Bây giờ cô mới thực sự cảm thấy buồn. Cô nhìn những bông hoa của ông giám đốc gửi tặng, tất cả những người trong sở đều biết rằng Linh yêu Thủy và họ lúc nào cũng coi Thủy như một người phối ngẫu của Linh. Tất cả những cuộc tiệc tùng, họp mặt, họ đều mời Linh và Thủy, Linh thở dài, xã hội chấp nhận Thủy là người bạn đời của Linh nhưng gia đình thì không.
Linh đang ngồi coi lại giấy tờ thì chuông điện thoại reng, cô nhấc lên, ở đầu máy bên kia là chị Vân, chị thứ ba của Linh, ở cách Linh nửa vòng nước Mỹ:
– Đi vacation về rồi hả Linh?
Linh lễ phép trả lời:
– Dạ em về tối hôm qua. Chị Vân khỏe không? hôm nay không đi đánh golf sao mà rảnh gọi em vậy?
– Ừ, lát nữa chị đi, chị muốn hỏi em làm sao trộn món gỏi ngó sen, tại mấy người bạn Mỹ của chị tối nay tới ăn cơm.
– Ồ, làm gỏi ngó sen lách cách lắm, nếu mà tối nay ăn thì sợ làm không kịp.
Chị Vân trả lời:
– Vậy hả, vậy Linh nghĩ coi có món gì vừa dễ làm mà người Mỹ họ vừa thích không? à, mà Linh đi vacation ở đâu vậy?
Linh bối rối:
– Em đến nhà một người bạn để ăn Tết đó mà.
Chị Vân ngơ ngẫn:
– Tết rồi đó hả? chị đi lâu quá rồi cũng chẳng nhớ ngày nào ngày Tết.
Linh không ngạc nhiên, mấy người chị của Linh sang Mỹ lâu năm rồi, chẳng ai còn nhớ gì đến Tết nhất. Lễ Mỹ thì mọi người nhớ nhưng lễ Việt Nam thì coi như không ai còn biết đến. Linh đổi đề tài:
– Nếu chị Vân muốn nấu món gì cho gọn và dễ thì nấu món cà ry gà đi, em thấy người Mỹ họ rất thích ăn cà ry và gà thì cũng dễ ăn.
Chị Vân gật đầu đồng ý:
– Ừ, chị và anh Joe cũng thích ăn cà ry gà, vậy em nói cũng đúng, để chị nấu món cà ry gà, à mà hè này gia đình mình họp mặt, chị tính họp mặt ở nhà chị Nga, em thấy sao?
Linh nghĩ đến Thủy, cô lúng túng trả lời:
– Họp ở đâu cũng được … nhưng mà không biết em có đi được không.
Chị Vân có vẻ không bằng lòng:
– Cô đừng có nói như thế, tất cả các anh chị em đều về mà cô không về là không có được đâu.
Linh không biết phải nói sao, cô hứa bừa:
– Dạ để em coi.
Chị Vân cương quyết trả lời:
– Không có coi kiếc gì hết, hè này cô mà không về là đừng có nhìn mặt anh chị em của cô nữa.
Linh cảm thấy tức, cô giận dỗi trả lời:
– Em làm phó giám đốc của công ty, phải coi tình hình của công ty thì mới nghỉ được chứ làm sao mà nghỉ dễ dàng như vậy.
Chị Vân đổi giọng:
– Mày làm như tao đang ở Việt Nam, phó giám đốc thì phó giám đốc chứ, phó giám đốc thì cũng phải có ngày nghỉ chứ.
Linh không biết phải nói sao, cô trả lời:
– Thì để em coi.
Chị Vân vẫn còn hăm he:
– Tao nói rồi, sống chết gì mày cũng phải về, tất cả anh chị em gặp mặt nhau một năm chỉ có một lần.
Nói dứt câu, chị Vân tức giận cúp điện thoại cái rụp. Linh buồn bã nhìn vào chiếc máy điện thoại, cô không biết phải làm sao ? Đi về họp mặt với gia đình mà không dẫn Thủy theo thì cô sẽ có lỗi rất nhiều với Thủy mà dẫn Thủy theo thì cô biết gia đình cô cũng sẽ đối xử với Thủy như là gia đình của Thủy đã đối xử với cô, cô muốn Thủy được mọi người tôn trọng và coi như là một đứa con dâu trong gia đình cô nhưng mà điều đó chắn chắn là sẽ không xảy ra. Cô không muốn nhìn thấy Thủy bị tổn thương vì cô biết, Thủy cũng sẽ giống cô, nghĩ rằng mình cũng là một đứa con dâu trong gia đình của Linh như những đứa con dâu khác.
………
Linh đi làm về đến nhà thì trời đã chạng vạng tối, cô vừa bước xuống xe thì đã thấy Thủy chạy ùa ra . Thủy tíu tít nói:
– Sao Linh về trễ quá vậy ? Thủy mong đứng mong ngồi!
Linh vừa ôm lấy Thủy vừa nói:
– Gớm ở bên cạnh nhau mỗi ngày mà cứ làm như vợ chồng mới cưới .
Thủy tủm tỉm cười:
– Nhà chỉ có hai đứa, không có Linh, buồn ơi là buồn .
Linh hôn nhẹ lên má Thủy:
– Làm người lớn một chút có được không ?
– Không, nhà chỉ có hai đứa, làm người lớn với ai ?
Linh lắc đầu:
– Thủy cứ như thế này, không biết ai dám giao bệnh nhân cho chữa ?
Thủy cũng lắc đầu:
– Bởi vậy, hôm nay Thủy có việc xuống khu trẻ em, mới đi ăn trưa về , không kịp mặc áo bác sĩ, hỏi mấy con nhỏ y tá, tụi nó tưởng em là bệnh nhân, kêu em đi kêu cha mẹ đến nói chuyện .
Linh phá lên cười:
– Rồi sao ?
Thủy ấm ức trả lời:
– Còn rồi sao nữa ? thì nói cho tụi nó biết mình là bác sĩ chứ làm sao ?
Nói xong Thủy nắm tay Linh đi vào nhà, dưới ánh đèn vàng ấm cúng , hai cô ngồi ăn cơm với nhau . Không ai bảo ai nhưng thỉnh thoảng cả hai cùng nhoẽn miệng cười, hạnh phúc sao đơn giản và gần gũi quá .
Cơm nước xong, Linh ngồi vào bàn làm việc của mình, cô cảm thấy lúng túng khi Thủy hỏi:
– Vậy hè này hai đứa mình có tính đi đâu chơi không ?
Linh nhìn vào tấm lịch trên máy vi tính, cô thở dài:
– Công việc lúc này bận rộn, xin nghỉ khó quá!
Thủy nhìn Linh thông cảm:
– Thủy biết, Thủy cũng vậy, cho nên mình phải đưa lịch trình lên sớm, tối nay Linh có bận gì không , mình ngồi tính ngày nghỉ nghe .
Linh quay mặt đi chỗ khác để Thủy khỏi nhìn thấy cô nhăn nhó :
– Linh không bận gì hết, tính thì tính .
Thủy hớn hở mở tờ lịch ra, cô ngồi hý hoáy viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, công việc của cô ngày giờ rất là thất thường, cho nên cô phải tính cho kỹ xem có trùng với ai không, hai người xin nghỉ cùng một lúc rất khó vì mỗi tháng, ngày mùng mười và ngày hai mươi sáu là Linh phải có mặt ở sở để ký check lương cho nhân viên . Cuối cùng Thủy cũng tìm được ra ngày mà hai cô có thể nghỉ cùng một lúc, cô vui vẻ khoe với Linh:
– Thủy tìm được rồi, tháng bảy mình nghỉ một tuần, tháng tám mình nghỉ một tuần .
Tự nhiên Linh nói dối:
– Chắc Linh chỉ nghỉ được một tuần vào dịp hè thôi , khoảng tháng tám Linh phải đi học thêm một khóa học chuyên môn .
Thủy thất vọng nói:
– Vậy sao Linh không nói sớm ?
Linh khổ sở trả lời:
– Tại bây giờ mới nhớ ra
.
Thủy ngồi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :
– Thôi vậy Thủy xin nghỉ cái tuần đó để đi học chung với Linh cho có bạn .
Linh nhăn mặt:
– Thủy điên à, đi học ai mà dắt bạn theo ?
Thủy vẫn hồn nhiên:
– Thì Linh đi học , Thủy ở hotel coi TV chờ Linh, Thủy cũng muốn nghỉ ngơi chứ cũng chẳng muốn đi đâu hết, công việc ở bịnh viện làm cho Thủy phát điên lên rồi .
Linh không biết phải trả lời làm sao, cô nói đại:
– Nếu vậy thì Linh sẽ không đi học nữa để ở nhà với Thủy .
Thủy không bằng lòng, cô lắc đầu:
– Linh cần phải đi học mà , đừng vì Thủy mà làm lỡ việc của công ty .
Linh nhíu mày, cô thật tình là không biết phải tính sao, cuối cùng cô nói:
– Sao cũng được .
Thủy mừng rỡ, cô ôm chầm lấy Linh, cô thủ thỉ:
– Vậy Linh cho em đi theo hả ?
Linh nhìn Thủy , Thủy dễ thương quá, cô thấy lòng mình chùng xuống . Làm sao cô có thể nói dối một người quá mộc mạc , chân thật như Thủy ? Nhưng mà Linh lại nhớ lại những ngày ăn Tết ở nhà Thủy, cô rùng mình, lỡ mấy người trong gia đình của Linh mà làm Thủy buồn lòng thì cô sẽ ân hận lắm . Nhưng mà cô biết chắc rằng Thủy cũng sẽ bị đối xử như một người bạn của Linh mà thôi, chẳng có ai xem cái việc chung sống với một người đồng tính như Linh và Thủy là quan trọng, chẳng ai dám đứng lên thừa nhận Thủy là người bạn đời của Linh, giữa gia đình và Thủy, dĩ nhiên là Linh chọn Thủy nhưng cô cũng không muốn làm buồn lòng các anh, các chị . Từ ngày bố mẹ Linh mất, mọi người bỗng trở nên vô cùng gắn bó và dồn hết tình thương cho đứa em nhỏ nhất là Linh . Linh không thể đành lòng dứt bỏ được những người thân thương ấy .