Con Dâu

Đêm đã rất khuya mà Linh vẫn nằm trằn trọc không ngủ được, nằm bên cạnh cô, Thủy đã ngủ say, hơi thở của cô thật là đều đặn, Linh nằm nghiêng người sang một bên để nhìn Thủy, đôi vai trần của Thủy để hở ra dưới một lớp chăn mỏng trông thật là khêu gợi, Linh chỉ muốn hôn vào đôi vai trần ấy nhưng lại sợ làm Thủy thức giấc, cô tự hỏi sao cái tình chăn gối nó sâu đậm như thế này mà người ta có thể bỏ nhau ? Linh cầm lấy tay của Thủy, nắm thật chặc rồi chìm vào giấc ngủ .
Tuần này Thủy làm ca đêm, cả ngày ở nhà không có Linh, cô thấy buồn và nhớ Linh rất nhiều, cô cố gắng tập tành nấu cơm để mang vào văn phòng của Linh ăn trưa với người yêu . Mỗi lần cô làm ca đêm là cuộc sống của hai người lại đảo lộn, Linh ở nhà một mình vào ban đêm, cô cũng không ngủ được vì nhớ Thủy . Gia đình của hai cô nhỏ bé quá, mất đi một người là người kia tự nhiên thấy rất là trống vắng . Sáng ra , Linh nán lại chờ Thủy về , gặp cho được Thủy rồi cô mới có thể đi làm, còn Thủy, dù buồn ngủ đến đâu đi nữa, cô cũng ráng nấu cơm trưa để hai người cùng ăn với nhau . Cơm của cô nấu dù mặn dù nhạt đến đâu, Linh cũng không bao giờ chê và lúc nào cũng ăn một mạch cho đến miếng cuối cùng . Có nhiều lúc cô thấy cơm của cô nấu thật là vô vị và lạt phèo nhưng khi cô mang đến, Linh vẫn ăn ngon lành, cô hỏi thì Linh chỉ trả lời, ăn là ăn cái tình của Thủy chứ đâu có phải ăn thức ăn đâu, mà cái tình của Thủy thì lúc nào nó cũng ngon cả .
Trưa nay cũng như mọi khi, cô mang cơm trưa đến thì Linh vẫn còn đi họp chưa ra . Cô thư ký đưa Thủy vào văn phòng của Linh, cô thư ký này rất là mến Thủy, trong đời cô chưa bao giờ cô thấy có ai mà đằm thắm, thương yêu nhau như Thủy và Linh , cô đối xử với Thủy không khác gì cô đối xử với Linh, bao giờ cũng lịch sự và kính nể .
……..
Trong cái công ty to lớn này, có lẽ , Linh là một người hạnh phúc nhất, không ai có một người bạn đời biết lo lắng chiều chuộng cô như Thủy .
Thủy ngồi chờ Linh, cô hý hoái phá nhưng đồ vật lỉnh kỉnh trên bàn của Linh, cô buồn cười khi thấy tấm ảnh hồi còn học trung học của cô trên bàn làm việc của Linh, không biết tại sao Linh lại thích bức hình ấy nhất , mái tóc thật ngắn của cô kèm với đôi mắt thật là tinh anh làm cho Thủy có một dáng vẻ rất là ngỗ nghịch . Có lẽ , Linh yêu cái ngỗ nghịch ấy của Thủy .
Ngồi chờ Linh chán, Thủy bắt đầu mở email của Linh ra xem, Linh có một chục cái email thì hết tám cái là của Thủy gửi, những cái email trăm nhớ ngàn thương của Thủy lẫn lộn với những cái email của công ty, Thủy lắc đầu, Linh bận đến nỗi không xếp đặt email cho nó dễ đọc, cô ngồi xuống, xóa bỏ những cái email quảng cáo cho Linh, có đến cả trăm cái email nhảm nhí mà Linh cũng không có thì giờ vất đi . Thủy mở ra từng cái, đọc rồi vất đi cho Linh, công việc thật là nhàm chán và mất thì giờ , thảo nào mà Linh không làm .
Đang lúc đó thì Thủy chợt nhìn thấy email của anh chị của Linh, Thủy đọc mà không tin vào mắt của mình, mọi người email cho nhau ngày giờ của những chuyến bay và trong số ấy có cả chuyến bay của Linh . Linh đã mua vé máy bay đi về thăm gia đình mà không nói với cô một tiếng . Thủy cảm thấy thật là tủi thân, trong lúc cô cố gắng dành giựt từng ngày nghỉ một để ở bên cạnh Linh thì Linh lại đi về thăm gia đình một mình . Cô đứng vụt dậy, vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng của Linh …..
Thủy vừa lái xe về nhà mà vừa khóc, tâm trí của cô lúc này thật là rối rắm, cô vẫn không tin được rằng Linh đã nói dối cô, cô nhớ lại buổi tối ngồi tính toán ngày nghỉ với Linh, bây giờ Thủy mới biết là tại sao Linh nói rằng Linh phải đi học xa. Thủy càng nghĩ đến, cô lại càng giận, nếu Linh không muốn Thủy đi gặp gia đình của Linh thì cô cứ việc nói thẳng với Thủy. Có thể Linh không muốn gia đình biết quan hệ của hai người, Thủy chấp nhận được hết nhung cô không thể nào chấp nhận được chuyện Linh đã dấu diếm cô, lòng tin, đôi khi, nó còn mạnh hơn cả tình yêu.
Mải suy nghĩ, Thủy đã vượt qua đèn đỏ hồi nào mà cô không hay, cũng may lúc ấy buổi trưa, đường vắng cho nên không cô đã không gây ra tai nạn và cũng không bị cảnh sát chận lại. Thủy cảm thấy sợ hãi, bản năng của một người thầy thuốc sống dậy trong cô, cô không muốn là kẻ gây ra tai nạn, Thủy quyết định ngừng xe lại bên đường, cô dùng điên thoại câm tay để gọi cho bác sĩ trưởng khoa của cô để xin phép được nghỉ làm chiều hôm ấy, vì Thủy không muốn đi làm trong một tâm trạng bất ổn như vậy. Quyết định của cô là sự sống còn của những người khác. Gọi xong, cô tắt điện thoại của mình đi và cố gắng lấy lại bình tĩnh để lái xe về nhà.
Linh đi họp về thì trời đã quá trua, ông giám đốc có nhã ý mời mọi người đi ăn trưa nhưng Linh biết rằng Thủy đang chờ cô, cho nên Linh đã cáo lỗi cùng ông chủ để trở về văn phòng thật nhanh và để được cùng ăn trưa voi Thủy.
Về đến văn phòng, Linh ngạc nhiên khi không thấy Thủy đâu trong khi thức ăn đã được bày ra trên bàn làm việc của cô, cô gọi cô thư ký ra hỏi:
– Cô à, cô có thấy Thủy đâu không?
Cô thư ký lúng túng trả lời:
– Dạ cô Thủy đã về rồi.
Linh nhìn thái độ lúng túng của cô thư ký, cô hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra? Cô dấu tôi điều gì phải không?.
Cô thư ký thở dài, dù gì cô cũng đã làm việc cho Linh một thời gian rất dài, hai người đã xem nhau như chị em:
– Dạ tôi thấy cô Thủy khóc khi bước ra khỏi văn phòng của cô.
Linh nhíu mày, cô nói:
-Cảm ơn cô, để tôi đi gọi cho Thủy.
Nói xong, Linh bước lại bàn làm việc của mình, cô vừa cầm lấy chiếc điện thoại thì cô cũng đồng thời vừa nhìn thấy thư báo của cô gửi cho gia đình trên màn ảnh của máy vi tính, Linh lắc đầu, bây giờ cô biết chuyện gì đã xảy ra, Linh quay số gọi cho Thủy nhưng có lẽ Thủy đang nói chuyện với ai hoặc là Thủy đang giận Linh nên cô không cầm máy, Linh gọi về nhà, cũng chẳng ai bắt điện thoại. Cuối cùng, cô để lại một lời nhắn cho Thủy:
– Thủy, sao không bắt điện thoại của Linh vây? Có chuyện gì thì Thủy cũng phải để Linh giải thích chứ, Linh không muốn nhìn thấy Thủy khóc như vậy đâu. Linh chỉ đặt cọc vé máy bay cho mấy bà chị vui lòng thôi chứ Linh không có tính đi đâu mà không có Thủy, nếu Thủy không gọi lại cho Linh thì khoảng nửa tiếng nữa Linh sẽ về.
Nói xong, Linh bỏ điện thoại xuống rồi bắt đầu dọn dẹp thức ăn trưa của hai người, cô bỏ tất cả vào trong một cái túi, thức ăn của Thủy dù cho nó không phải là cao lương mỹ vị nhưng cô đã cố gắng rất nhiều để làm đẹp lòng Linh, cô cố gắng rất nhiều để làm một người vợ và Thủy đã nấu những món ăn ấy với tất cả chân tình của cô, mặc dù Linh rất là đói, nhưng không có Thủy, cô cũng chẳng còn bụng dạ để ăn uống, Linh ăn cơm với Thủy mỗi ngày nhưng cứ mỗi lần được ngồi ăn chung với Thủy là Linh cảm thấy như là cả một ân huệ đối với cô, cho nên lúc nào cô cũng trân trọng những giây phút được ở bên cạnh Thủy.
Linh nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ Thủy đi làm rồi, cô không thể chờ Thủy lâu hơn được nữa, Linh muốn gặp mặt Thủy để giải thích trước khi Thủy đi làm vì Linh không muốn Thủy đi làm trong lúc giận dỗi như vậy, biết Thủy hiểu lầm, Linh rất là ray rức, cô chỉ muốn gặp và ôm Thủy thật chặc vào lòng để cho Thủy đừng buồn, đừng khóc và để cho Thủy có được một niềm tin về cô.
Linh vội vã lái xe về, cô rất là buồn khi Thủy không hiểu cô, cô bồn chồn và lo lắng vì cô đã làm cho Thủy buồn. Tình yêu đã biến cho hai người trở thành một, Linh không thể làm được việc gì nếu một nửa của cô đang đau khổ. Linh lái xe mà đầu óc cô suy nghĩ miên man, cô không cảm thấy hờn trách gì gia đình của Thủy hoặc gia đình của cô, yêu một người cùng phái vẫn còn là một điều rất là mới lạ đối với mọi người. Không phải là gia đình của Thủy không chấp nhận Linh là con dâu, mà là họ vẫn chưa quen được với cái ý tưởng Linh là vợ của Thủy. Khi quyết định không cho Thủy đi họp mặt gia đình, Linh chỉ biết có một điều, cô chỉ muốn bảo vệ Thủy. Thủy ngây thơ và mộc mạc lắm, cô sẽ cư xử và hành động như một đứa con dâu giống như Linh và gia đình của Linh cũng sẽ giống như gia đình của Thủy, họ sẽ cũng sẽ xem Thủy như một người bạn của Linh, một người bạn, không hơn và không kém. Linh nhất định không để Thủy phải biết đến một sự thật đau lòng như vậy, Thủy là hơi thở và là cả một cuộc đời của cô.
Khi mà Linh nhận ra cô đi lố đường thì đã quá trễ, xa lộ vắng người, cô mím môi quay đầu xe để trở lại thì vừa lúc ấy chiếc xe vận tải chở hàng cũng vừa phóng tới, không kịp nữa rồi, Linh sẽ mãi mãi mang theo bóng hình và nụ cười của Thủy …
Bác Sĩ Bùi Đình Toàn làm bác sĩ trưởng khoa của bịnh viện đã được trên hai mươi năm, ông là một vị bác sĩ rất đúng với hai từ lương y, đối bịnh nhân, ông hết lòng chăm lo, đối với các bác sĩ trẻ mới ra trường, ông hết lòng giúp đỡ. Thủy là một trong những bác sĩ trẻ mà ông rất thương mến. Ở Thủy là cả một tuổi trẻ tưng bừng và đầy nhiệt huyết. Nhưng lý do mà ông đặc biệt chú ý đến Thủy là vì Linh, không có thứ Sáu nào là Thủy không vào gặp ông để xin bệnh viện cho Linh bảo hiểm sức khỏe. Ông biết Linh qua những lần họp mặt ăn uống của bệnh viện, Linh không cần phải có bảo hiểm sức khỏe của bệnh viện qua Thủy nhưng Thủy cố gắng xin cho bằng được để bệnh viện phải thay đổi chính sách cho những gia đình đồng tính. Đó là lý do tại sao ông rất quí mến và ngưỡng mộ tuổi trẻ của Thủy. Nếu thế giới này có thay đổi, có tốt đẹp hơn là cũng nhờ những người như Thủy, biết đòi hỏi cho bằng được thay đổi những điều không công bằng.
Chiều hôm ấy bác sĩ Toàn phải vào làm thay cho Thủy. Thủy gọi, có việc nhà đột xuất không đi làm được, ông lại không tìm đươc người thay thế cho nên bác sĩ Toàn phải đến. Có phải đó là một buổi chiều định mệnh? ca cấp cứu đầu tiên của ông là Linh.
Bác sĩ Toàn lặng lẽ bước vào phòng quản trị, ông nhỏ nhẹ nói với người điều hành:
– Anh chịu khó lấy thời khóa biểu của bác sĩ Thủy xuống.
Người điều hành ngạc nhiên:
– Thưa bác sĩ, lấy thời khóa biểu xuống đến chừng nào ạ?
Bác sĩ Toàn gỡ cặp kính cận của ông xuống, có lẽ nước mắt của ông đã làm cho nó bị mờ, ông thương cho Thủy thật nhiều:
– Tôi không biết đến chừng nào, cứ lấy thời khóa biểu của cô ấy xuống, khi nào có gì thay đổi tôi sẽ cho anh biết sau.
Nói xong ông nuốt nước miếng, tiến đến, cầm lấy chiếc điện thoại …
Máy bay đáp xuống phi trường sau một cơn mưa nhỏ, ba của Thủy bước ra khỏi sân bay, ông ngó dáo dác chung quanh để tìm Thủy thì có một người đàn ông trung niên bước lại:
– Chào bác, bác có phải là ba của Thủy không ạ ?
Ba ngạc nhiên nhìn người đàn ông xa lạ đứng trước mặt mình:
– Dạ phải, xin lỗi cậu là ai ?
– Dạ cháu là anh rể của Linh, vợ cháu phải lo cho mấy đứa nhỏ nên không về liền được, cháu tên là Phong, cháu đến đây để đón bác về .
Ba của Thủy nghẹn ngào:
– Thủy nó thế nào rồi hả cậu ?
Anh Phong trả lời, giọng thật buồn:
– Cũng vẫn không khá hơn bác à, thôi, để cháu lấy hành lý cho bác rồi mình về nhà, mọi người đang chờ .