CÔ CHỦ ĐẸP TRAI

Một năm sau
Nếu con chịu rời xa Kim. . .cha sẽ chu cấp tiền để nó có thể chữa bệnh. . . còn con, rời khỏi tiệm bánh đó trở về Nhật và học cử nhân
Sao . . .
Ân ra khỏi phòng cha mình, cánh cửa đóng lại . . . nước mắt đã rơi không thể ngừng. Kim bị máu trắng. . . số tiền chữa trị lên tới vài trăm triệu, nhưng điều kiện để chữa trị không có. Lợi dụng điểm yếu này chủ tịch muốn Kim và Ân rời xa nhau.
Bệnh Viện huyết học:
Kim nhìn ra cửa số hồi lâu rồi quay hỏi Quỳnh với đôi mắt thể hiện sự thất vọng:
Tại sao Ân không đến?
Là . . . do cách ly, bác sĩ không muốn nhiều người thân đến.
Quỳnh quay lưng, chớp chớp mắt để giữ tâm trạng ổn định:
Chị phải xạ trị và hoá trị hơn 3 tháng. . .
3 tháng nữa mới được gặp Ân sao
Dạ . . .
Kim đã ở trong bệnh viện suốt khoảng thời gan đó cũng những lời nói dối: “Ân lo giúp tiệm bánh”, “Tiền viện phí do khuyên góp từ thiện” . ..
3 tháng sau:
Ten ten! Chúc mừng con gái, con sắp ra viện rồi
Chúc mừng chị!
Kim ngây thơ giương đôi mắt nhìn quanh phòng:
Ân không đến hả ba?
À . . . nó . . .
Quỳnh ngồi xuống giường bên cạnh Kim, vỗ vai, Kim ngạc nhiên:
Sao thái độ mọi người kì vậy?
Chị Kim. . . thật ra. . . anh Ân đi Nhật từ lúc chị nhập viện. . . đây là thư của anh ấy. . .
Kim run run đôi tay, ánh mắt vẫn còn ngạc nhiên lắm, cầm lấy bức thư và. . .
“Kim! Anh xin lỗi, biết nói ra điều này là không phải. . . nhưng có lẽ anh thực sự không thể ở bên em, anh chỉ là một đứa con sống dưới tay cha mình. . . không có đủ điều kiện để lo lắng cho em. Hạnh phúc chừng ấy thời gian có lẽ đủ rồi, hãy cố gắng sống thật tốt khi không có anh, khi em nhận được bức thư này cũng là là mà anh đã quên em. . . chắc chắn như vậy. Ba tháng không phải là ngắn, anh hy vọng em hiểu. Quên tình yêu đó đi em nhé, vì em phải sống cho bản thân em. Xin lỗi vì đã lừa dối em, nhưng anh vốn dĩ là đứa lạnh lùng vô cảm, em đau, em khóc. . . nhưng anh thì không sao cả. Cám ơn vì đã cho anh tất cả. . . và anh sẽ vui hơn, hạnh phúc hơn nếu em tha thứ cho anh. Tạm biệt em!”
. . .
Kim buông bức thư xuống đất, hai dòng nước mắt đã chảy dài trên má. Mọi người im lặng. . . Kim tức tốc dùng hết những sức lực đang có chạy. . . chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện, chạy dọc theo vỉa hè, qua những hàng cây, qua những nơi mà hai đứa đã từng ghé, mọi thứ dần thay đổi chỉ sau ba tháng. . . Kim đứng lặng trước căn biệt thự đóng kín cửa. . . xa cách. Nơi mà lần đầu trao cho Ân tất cả, nơi mà hai đứa bất chấp để đến với nhau. Kim ngồi bệt xuống đất, đằng sau cây cột cao lớn, cứ như vậy khóc cho đến khi cạn dần nước mắt. Trên lầu cao, ông chủ tịch lắc đầu đóng cánh cửa sổ lại.
Kể từ hôm ấy và 3 năm sau, Kim cứ âm thầm làm những việc hằng ngày của tiệm bánh. Có những lúc tưởng như sẽ cố quên đi tất cả, nhưng vùi trong nước mắt, đau đau khổ cô đơn Kim vẫn giữ lại bức thư đó, những gì Kim và Ân từng có. Một kí ức đẹp đến nỗi sau đó là đau khổ nước mắt Kim vẫn muốn giữ trọn trong tâm trí mình. Còn ông chủ tập đoàn TrueLove mấy tháng trước cũng qua đời vì đột quỵ, nguyên nhân là bà vợ nhỏ ngoại tình làm mất 20% cổ phiếu vô tay tên lừa tình lừa tiền. Ân phải quay về lo việc ở công ty, hôm nay là sinh nhật của Quỳnh, tổ chức ở nhà Kim, có cả vú nuôi Ân đến dự họ xôn xao bàn tán chuyện Ân về nước, vú nuôi cười nói:
Kim, ngày mài là sinh nhật Ân đó con
Thì sao hả bác. . . đừng nhắc cái người vô tình vô nghĩa đó, con đã quên anh ta rồi
Quỳnh cười khì đút bánh kem cho bạn trai tomboy của nó cũng hát vu vơ xen vào:
Em dối lòng rằng đã quên rồi quên giấc mơ hôm nào nồng ấm, quên đi những mộng mơ có anh trong suốt cuộc đời . . . nhưng yêu rồi làm sao quên được, em cố quên cho lòng thêm nhớ . . . la la la
(* Lời bài hát Dối Lòng của Wanbi Tuấn Anh)
Kim liếc mắt nhìn Quỳnh:
Mấy người hạnh phúc rồi, đừng có chọc tôi nữa
Chọc đâu, chẳng phải năm nào ngày 9 tháng năm chị cũng làm một cái bánh kem, tự chúc mừng rồi tự ăn sao? Còn nói là quên anh ta rồi
Kim vừa lau bàn vừa nói:
Lẽ ra chị nên hận anh ấy, nhưng chị không làm được. . . cảm thấy có điều gì đó kì lạ không giải thích được
Quỳnh đẩy tay bà vú nháy mắt:
Mình có nên nói “điều kì lạ” đó cho Kim nghe không hở bác?
Bác nghĩ nên để nó tự tìm hiểu thì nó sẽ vui hơn
Kim cười gượng:
Hai người đang nói gì vậy?
Có gì đâu ( cả hai đồng thanh)
. . .
Hôm sau, 4 giờ chiều ngày 9 tháng 5, Kim làm một cái bánh kem nhỏ, bỏ vào hộp cùng với nến và nước ép, mang ra cánh đồng cỏ, nơi mà Kim và Ân hay đến trước đó, ngồi lặng nhìn bầu trời màu cam chuyển sang màu tím, ông mặt trời đỏ buông dần. . .
Anh về rồi. . . nhưng anh không đến thăm em. . . anh quên em thật rồi. . . nhưng anh có biết là em vẫn nhớ anh, nhớ ngày sinh nhật định mệnh của anh
Kim mang cái bánh kem socola nhỏ ra, thắp nến và nói thầm:
Giờ anh là Chủ tịch tập đoàn Truelove, em chỉ là đứa bán bánh nhỏ nhoi, khoảng cách của chúng ta ngày càng xa hơn, dù anh bỏ rơi em. . . em vẫn không muốn hận anh. . . em đã không khóc. . . đã cố gắng sống hạnh phúc. . . đã tha thứ tất cả những gì anh làm em đau, nhưng anh à. . . không có em anh có hạnh phúc không? Em . . . thì không
Kim cắt miếng bánh nhỏ vừa ăn vừa khóc như một con ngốc, phong cảnh đẹp, gió lướt qua làm lung lay. . . nhưng trong lòng Kim buồn nên mọi thứ đều buồn. Gạt nước mắt, đứng dậy, quay lưng và bỏ lại . . .
Kim ngước nhìn, giày lười, quần jean màu bò, áo thun sọc trắng sọc xanh, áo khoác màu nâu nhẹ . . . mắt kính đen hàng hiệu. . . và một làn da trắng, mái tóc tomboy màu nâu đỏ. Kim lùi lại phía sau, tên con trai nghiêng đầu tháo mắt kính ra chỉ về phía Kim:
Trời đẹp ăn bánh kem một mình có buồn không?
Ân. . .
Kim quay lưng lại, bước loạng choạng vô thức về phía trước, giấu những giọt nước mắt đang rơi, giọng lạc đi:
Sao . . . anh lại đến đây?
Vậy sao em lại ra đây? Cái gì đây? Bánh kem. . . “mừng sinh nhật lần thứ 22 Thiên Ân”, tên này nghe quen quen nhỉ?
Kim gạt nước mắt quay lại giật lấy cái bánh kem trên tay Ân, cười nói:
Sao? Anh quen với tên đó sao? Một đứa lừa dối, đáng ghét, vờ yêu, rồi bỏ rơi người mình yêu để tim tương lai khác, bỏ lại tất cả những lời hứa. . . những vui buồn. . . anh quen với con người phản bội đó sao?
Ân cười điềm tĩnh, vẫn là Ân của ngày xưa đó thôi:
Đúng . . . tên con gái giả trai đó tồi tệ như vậy. . . nhưng tại sao có người yêu nó đến vậy?
Ai ? ai chứ ? không đời nào. . .
Âm thâm chúc mừng sinh nhật, em còn định lừa dối bản thân đến khi nào nữa?
Lần cuối. . . sẽ không có lần nữa đâu, vì trước kia tôi không thể quên. . . có lẽ vì tôi chưa cố gắng. . . nhưng từ giờ tôi sẽ cố gắng . . .
Ân kéo Kim lại, khoá chặt môi Kim để Kim không nói ra từ “quên anh”, giữ Kim trong vòng tay một lần nữa, Kim vùng vẫy thoát ra khỏi đó, nhưng sức mạnh của Ân làm Kim nghẹt thở, cắn môi Ân và đẩy Ân ra. . . Kim ngước nhìn với anh mắt long lên sòng sọc của cái tức . . .
Gương mặt Ân hằn lên năm ngón tay của Kim
Đồ tồi! xin anh đó. . . đừng có giở cái trò đó thêm một lần nào nữa . . .
Ân bước ra khoảng không của cánh đồng cỏ. . . trên cây cầu cao ánh đèn bắt đều sáng rực, Ân gạt đi vết máu đang chảy ra từ môi mình cười nói:
Em khoẻ rồi. . .
Quỳnh từ con đường lớn chạy thục mạng đến chổ hai người, biết là có chuyện không hay xảy ra, Quỳnh vừa thở vừa nói:
Chị. . . chị Kim làm gì vậy?
Quỳnh nhìn máu chảy ra từ vết cắn của Kim xanh mặt:
Hai người làm gì vậy? anh Ân, sao anh không nói cho chị Kim biết?
Biết ?
Kim đang định bước ra về liền quay lại tò mò:
Em nói biết là biết gì?
Anh . . . anh Ân anh ấy . . .
Quỳnh! Không cần đâu, anh về đây. .
Ân quay bước, khoảng cách giữa họ trên cánh đồng cỏ ngày một xa hơn. . .Quỳnh đứng lặng người, nước mắt tự nhiên rơi ra vô thức, Quỳnh hét lên từ phía sau lưng Ân:
Sao phải như vậy? Sao anh không nói là anh đi vì cha anh muốn vậy? sao anh không nói vì anh phải đi để chị Kim nhận tiền chữa bệnh từ cha anh. . . sao anh không nói chứ? Vì ai mà anh và Kim phải xa nhau? Giờ thì cha anh mất rồi. . . anh không muốn chị Kim biết điều đó sao?
Sao ?!?
Kim lặng đi, nước mắt lại chảy dài, Kim chạy thật nhanh, thật nhanh. . .trên đồng cỏ, một bóng một người đi trước, một người đuổi theo phía sau, người từ phía sau ôm chặt lấy người phía trước:
Sao anh không nói trong thư? Tại sao lại lừa dối em ?
Nếu có thể cố gắng quên anh được thì em cứ làm đi . . .
Không . . . em không muốn. . . em yêu anh. . . dù có cố gắng thế nào cũng không thể quên được. . . em đã cố gắng suốt 4 năm rồi. . . em không muốn cố gắng nữa
Ân nắm lấy bàn tay Kim, ôm vào lòng, vuốt mái tóc dài, giữ chặt lấy Kim một lần nữa, lần cuối cùng trong đời:
Nín đi. . . anh không muốn làm em khóc. . . hôm nay là sinh nhật anh chứ có phải mừng thọ hay đám giỗ đâu mà khóc
Đồ quỷ !. . .
Ây da!. . . hồi nảy con sư tử nào cắn môi anh đau quá . . .
Em xin lỗi . . .
Đồng cỏ xanh đã hoàn toàn bao trùm bởi một màu đen của bầu trời, chỉ còn bóng hai người con gái ôm lấy nhau trong hanh phúc, thứ hạnh phúc có thể làm trái tim tan ra, hoà quyện vào nhau. . . thứ hạnh phúc đó là kết quả của tình yêu. Từ phía xa, bóng một người mỉm cười nhìn hai người hạnh phúc. . . tự nhiên có một ai đó bước lại gần, nắm lấy bàn tay của ai đó. Bầu trời in bóng, một đôi ôm nhau mãn nguyện trong nước mắt, một đôi nắm tay nhau mỉm cười trong hạnh phúc. Họ là những cô gái của nhau.
End
——————–
P.s: Chao Xìn! Tôi là Aglee đây cám ơn các bạn đã theo dõi truyện của Aglee trong suốt thời gian qua, hiện tại fanclub/membersclan đã được hơn 700 thành viên, những ai có cảm tình với truyện của Aglee thì tham gia clan: #aglee.story nhé .
Nghe nói nếu ai có tâm trạng buồn u uất mà nghe bản nhạc Gloomy Sunday của Seress hoặc bản Giao hưởng số 9 của Gustav Mahler thì sẽ tìm đến cái chết @.@ Vâng thưa những mem truyện yêu quý của tôi, tôi vừa viết truyện này vừa nghe hai bản nhạc tử thần đó và viết entry này cho các bạn. . . tôi vẫn chưa muốn chết đâu *cười*
Tiết lộ bí mật là số điện thoại của Kim trong truyện chính là số điện thoại của Aglee, đọc tới đây bạn đừng cố tìm phần 1 mà tìm số điện thoại đó nhé *cười*
Tất cả những câu thoại được đặt vào *abc* là những triết lý đút kết trong tình yêu đấy các bạn à