CÔ CHỦ ĐẸP TRAI

Ân chỉ tay về phía ngực của Kim, Kim đỏ mặt quát lên.
Này anh, nó là . . . cái gì ?
Là “nó”
Ân đứng lên tiến về phía Kim, đẩy Kim nép sát vào tường giống như Quỳnh hôm trước, đó cũng là cách anh ta dùng để cưa gái và hầu hết tất cả đều đổ. Ân đưa tay lên ngực định hỏi sợi dây chuyền thì Kim xô Ân ra, Ân chụp lấy tay Kim, mặt kề mặt. . . mũi kề mũi, tim Kim đập loạn lên, miệng lắp bắp:
Này anh, tôi tôi đang “bị” đó, đừng có làm bậy nha. . . đừng tưởng là con của chủ tịch rồi muốn . . . làm gì thì làm. . . tôi sẽ kiện anh đó.
“Làm bậy”?
Ân nhìn Kim cười, Kim tròn mắt. Ân cười lớn:
“Làm bậy” là làm gì?
Là . . . ấy . . .ấy ấy
Cô khùng à? Tôi đang nói sợi dây chuyền trên cổ cô kìa
Dây. . . dây dây dây chuyền nào?
Sợi dây chuyền mặt bông lúa, cô chôm của tôi rồi còn đeo lên cổ à?
À à à . . .
Kim tháo sợi dây chuyền đưa cho Ân:
Của anh nè, anh làm rơi ở tiệm bánh chứ không phải tôi chôm, tôi định trả lại nhưng không biết anh ở đâu, nó cũng không quý giá nên tôi nghĩ anh không cần. . .
Sao lại nghĩ vậy?
Nó . . . không phải vàng, không phải bạc, cũng không phải bạch kim . . .
Nhưng với tôi nó rất quan trọng đó. . .
Kim giơ tay lên mặt Ân:
Của anh nè, lấy lại đi. . .
Không cần.
Sao? Anh nói quý lắm mà
Ân nắm tay Kim, cười nói:
Nhưng giờ tôi có thứ quý hơn. . .
Ân một tay cầm tay Kim một tay ôm eo Kim định hôn lên trán Kim thì cửa phòng mở ra, Quỳnh nhìn thấy vậy lúng túng nói:
Anh . . . ông chủ gọi.
Sao mở cửa được vậy? ( Ân tỏ vẻ bực mình)
Dạ . . . tại . . . em . . .
Vú nuôi thấy vậy lên tiếng:
Quỳnh nó thấy con khoá trái cửa sợ con trốn đi đâu hoặc có chuyện gì nên kêu vú mở cửa bằng chìa khoá khẩn.
Kim đẩy Ân ra, Ân khoác tay nói:
Cả ba xuống dưới đi, tôi xuống sau
Vú nuôi và Kim vừa đi xuống, Quỳnh nhìn Ân rụt rè nói:
Em . . . xin lỗi. . .
Xuống dưới đi!
. . .
Bữa tiệc bắt đầu bằng màng giới thiệu sôi động, sau đó là Ân bước ra chào khách, cùng lúc đó có một cô gái xông vào đám tiệc, giành micro nói rằng con trai chủ tịch Tập Đoàn TrueLove cưỡng hiếp cô ấy ở quán rượu, đám khách đang xôn xao thì Chủ tịch ra mặt:
Cô là ai, cô quen con tôi sao?
Thì ra là cô. . . tiếp viên quán rượu, cô đến không đúng lúc rồi thì phải. . .
Thiên Ân từ trong bước ra vừa nói vừa cười:
Sao hả, cô gái, tôi cưỡng hiếp cô à, khi nào vậy? có để lại thứ gì không? Như đồ lót hay là bao cao su chẳng hạn. . .?
Tất nhiên là có, tôi còn giữ, nếu anh không tiến hành đám cưới tôi sẽ đem chúng lên công an
Quỳnh thấy vậy liền nói:
Này chị, là đồ lót nam à?
Chứ không lẽ là đồ lót nữ?
Quỳnh, Chủ Tịch, bà Vú, và Thiên Ân cười lớn, Chủ tịch nói:
Con gái nhà tôi làm sao lại mặc đồ lót nam được? Ha Ha, sẳn đây tôi cũng xin giới thiệu với các vị quan khách, Thiên Ân là con gái tôi từ Nhật Bản mới về, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của nó.
Ở dưới tất cả mọi người đều xôn xao: “Là con gái à” “sao giống con trai thế?” “không nói thì ai cũng nghĩ con trai” “hay là chuyển giới?”
Thiên Kim ngẫn người ra:
Anh . . . anh ta là con gái. . .?!?!
Đám tiểu thư con nhà giàu thất vọng tràn trề trước tuyên bố, Chủ tịch vừa quay sang cô gái tố Thiên Ân thì cô ta đã trốn đâu mất, chủ tịch liền cười nói:
Cô gái lúc nảy đâu rồi nhỉ? Thiên Ân từ nhỏ đã ăn mặc như con trai, ngoại trừ quần áo lót thôi quý vị à. . . phong cách tomboy này rất hợp với nó chứ?
Rất là đẹp trai đó chủ tịch Hoàng à
Phải đó, thoạt nhìn cứ tưởng con trai thôi.
Thiên Ân quay sang bắt tay khách và trò chuyện, cậu chạm vai Quỳnh như một lời cám ơn, tàn tiệc Ân xuống bếp tìm Kim, cô gái nhỏ nhắn đang dọn dẹp mớ hỗn độn, thấy Ân, Kim cười nói:
Sao hả . . . cô chủ đẹp trai
Kim cho Ân số điện thoại nhé
ờ. . . 0169.64.65.69.x
cám ơn!
Không định lấy lại sợi dây chuyền à?
Kim. . . cứ giữ đó đi
Từ phía sau Quỳnh nhìn Ân bước ra khỏi nhà bếp có gì đó buồn tủi, Quỳnh biết Ân là Trans hoặc Les và Quỳnh cảm nhận được Ân có điều gì đó khó nói, trong ánh mắt Ân dường như đang tồn tại một thứ tình cảm gì đó dành cho Kim. Quỳnh đuổi theo Ân ra sân sau biệt thự, nơi có những ánh đèn chiếu xuống hồ bơi xanh xanh, vàng vàng. . . Ân ngồi lặng người dưới gốc một cây bàng kiểng. Tiếng bước chân soạt soạt của Quỳnh làm cậu ấy giật mình:
Ai?!?
Là em. . .
Quỳnh đưa cho Ân một ly trà gừng ấm áp, mĩm cười nói:
Anh uống đi, lúc nảy anh uống nhiều rượu, cái này sẽ làm anh ổn hơn đó
. . .
Ân im lặng cầm lấy ly trà ấm nhấp một miếng nhỏ rồi nói:
Sao vẫn còn gọi là anh?
Vì anh thích vậy mà. . .
Sao em biết anh thích?
Vì . . .anh
Ân đưa ly trà cho Quỳnh rồi nói:
Anh. . . là con gái, không phải Trans, cũng không phải Les.
Tại sao phải lừa dối bản thân mình? Vì anh là con của Chủ tịch, hay vì anh sợ em sẽ yêu anh?
Ân im lặng, Quỳnh cầm tay Ân nói:
Hay vì anh sợ, chị Kim sẽ nhìn anh bằng ánh mắt khác, vì anh nghĩ chị ấy không giống anh, nên anh sợ không thể làm bạn với chị ấy à?
Sao em biết anh thích Kim?
Em biết chứ. . . tình yêu thì đâu có tội, tại sao cứ phải trai gái mới có thể yêu nhau, chị Kim có thể không phải Les, nhưng chị ấy sẽ không tránh xa anh vì anh là Les đâu.
Ân đứng dậy, nắm tay Quỳnh rồi nói:
Anh không muốn bất kì ai phải đau khổ vì anh, kể cả Kim, cả em. . .đó chỉ là sự rung động thôi.
Quay lưng định vào nhà thì Quỳnh nói với theo:
Nếu anh cứ lãng tránh bản thân như vậy . . . lỡ như Kim cùng thế giới với anh thì Kim lại càng đau khổ hơn thôi. . .
Quỳnh đi vào nhà trước, Ân im lặng, thở dài rồi quay về phòng. Vén chiếc rèm cửa lên cho ánh trăng chiếu vào, Ân không bật đèn ngồi lặng im nhìn chiếc điện thoại, cậu gửi một tin nhắn đến số điện thoại của Kim:
. “Kim về nhà chưa?”
. “Rồi.Ai vậy? ”
. ” cô chủ đẹp trai”
. “Ân à? ”
. “Ân chỉ muốn làm bạn với Kim thôi, đây là số điện thoại của Ân”
. “Ừm. . .”
. “Ngủ ngon”
. “Cám ơn, Ân cũng ngủ ngon nhé”
Ân quăng chiếc điện thoại lên nệm, thở dài. . .
. . .
Một thời gian sau đó. . .Kim và Ân trở thành đôi bạn thân, Kim thường đến nhà làm bánh cho cả nhà vào những buổi cuối tuần.
Tối 24/12/2013 Noel
Kim trang trí cây thông và một số nơi khác trong nhà cùng với những người làm, Quỳnh và bác Quản lý xuýt xoa khen:
Dạo này Ân thay đổi hẳn ra, cậu ấy có vẻ biết chăm sóc nhà cửa và còn lễ phép hơn khi nói chuyện với cha và dì
Thật sao, chúng tôi làm việc ở nhà bếp nên ít nghe cậu ấy nói chuyện với . . .
Đúng lúc đó ông chủ về đi cùng với Kim, Ân thấy cha về cười nói:
Chào cha yêu, Noel vui vẻ
Oh, con gái cưng. . . con cũng vậy nhé
Kim thấy Ân xụ mặt nên nói đỡ:
Bác cứ vào phòng nghĩ, đến giờ Lễ cháu sẽ gọi
Cháu giúp bác trông coi con nhóc quậy phá của bác nhé.
Vâng ạ!
Kim quay qua Ân cười ra hiệu cho Ân ra ngoài vườn.
Lát sau tại hồ bơi:
Cậu kêu tớ ra đây có chuyện gì không?
Cậu có định nói cho cha cậu biết việc cậu là Les không? Nhìn thái độ cậu lúc bị gọi là “Con gái cưng” thật sự rất buồn cười đấy
Tớ cũng định nói, nhưng . . .
Nhưng gì hả, không phải cậu nhờ tớ giúp cậu lấy lòng cha cậu, sống tốt hơn trong mắt mọi người là để cậu chờ thời cơ nói ra điều đó sao?
Ân quay sang Kim, đứng sát lại gần nhìn vào mắt Kim và nói:
Tớ . . . nhờ cậu giúp không phải chỉ vì nói ra điều đó. . .
Nghĩa. . . nghĩa là sao?
Ân thờ dài:
Mà thôi, cậu cũng không hiểu được đâu, nếu đơn giản như vậy thì tớ đã nói ra từ lâu rồi
Cũng đúng, nhưng tại sao cậu lại trở thành Les, tớ không nghĩ là bẩm sinh đâu
Là vì cha mẹ . . . cha tớ bỏ mẹ tớ lúc vừa sinh ra tớ vì tớ là con gái, rồi sau đó tống cổ tớ qua Anh lúc 5 tuổi, sau đó là Mỹ, Nhật, nói là cho du học nhưng thật ra là để cưới dì. . . sau khi dì bị vô sinh ông mới hối hận và muốn đón tớ về. . . thật ra cũng chỉ vì mớ thành tích của tớ thôi.
Tớ luôn nghĩ cha cậu là người tốt?
Ông ta. . . chỉ mới tốt đây thôi
Ân nắm tay Kim, cười nói:
Giá như có ai đó yêu tớ. . . thì tớ sẽ có đủ can đảm nói ra rằng tớ yêu ai đó, can đảm nhận mình là Les
Quỳnh đứng đằng sau bức tường nghe được câu nói đó, trong mắt cô bé có điều gì đó sáng lên.
Sáng hôm sau, Quỳnh chuẩn bị bữa sáng cho Ân rồi mang lên phòng:
Anh, dậy ăn sáng đi
Hôm nay em cho anh ăn món gì vậy?
Mì ý. . .
Trong lúc Ân ăn, Quỳnh tranh thủ dọn phòng vừa trò chuyện
Ngon không anh?
Ngon, tay nghề của em cũng không kém Kim đâu, bánh ngon, mì ngon, thức ăn ngon, anh đúng là hạnh phúc nhất trên đời rồi đó
Hạnh . . . phúc. . .
Tất nhiên!
Quỳnh dừng tay lại nhìn Ân nói:
Anh à. . . nếu anh không xem em là một người giúp việc thì anh sẽ xem em là gì?
Em gái. !
Sao ?
Em ngạc nhiên vậy à? Có em, ngôi nhà này đối với anh trở nên ấm áp hơn rất nhiều đó!
Ân cười, nụ cười đó, lúc nào cũng vậy làm cho trái tim Quỳnh tan ra, giới hạn giữa một chủ nhà và một người giúp việc rút ngắn lại. Nhưng có một điều mà Quỳnh không ngờ được là khoảng cách đó dù có ngắn thế nào cũng giống như hai dòng kẻ. . . nó có giới hạn. “Em gái” là giới hạn mà Ân dành cho Quỳnh, dù cô bé đã dùng hết yêu thương của mình vào công việc mỗi ngày. Có lẽ, hình bóng của Kim đối với Ân quá sâu đậm. . . cậu ở lại Việt Nam cũng chính vì cái bóng đó. Quỳnh đờ đẫn trước lời nói đó, nước mắt muốn ứa ra ngoài khoé mi nhưng đôi mi nén chặt nó lại.
. . .
Hôm nay là ngày Ân cùng cha đến gặp một thương gia lớn, Quỳnh chuẩn bị mọi thứ trên phòng Ân, áo sơ mi, áo vest, xịt keo . . .
Em nghĩ anh nên mặc màu trắng hay màu đen?
Em thích màu trắng. . .
Ân do dự:
Kim nói da anh trắng nên hợp với màu đen. . . thôi em lấy cái màu đen cho anh đi
Dạ . . .
Cùng lúc đó dưới nhà Chủ tịch hỏi quản lý Hoàng Thư:
Ân đâu, sao nó chậm chạp thế?
Để tôi lên gọi cô chủ . . .
Thôi để tôi lên, tôi có việc muốn nhắc nó luôn.
Vâng.
Trên phòng:
Anh. . .
Quỳnh gọi Ân rụt rè, ánh mắt lấp lánh những hạt nước mắt đọng lại ở khoé mi:
Anh thích chị Kim. . . đúng không?
Sao em lại hỏi vậy? con bé ngốc này
Quỳnh chạy đến gần Ân, nhìn vào mắt cậu ấy và nói:
Anh . . . anh không nhận ra điều gì sao? Anh không cảm thấy rằng em rất . . . rất rất yêu anh sao? Tại sao bất cứ lời nói, hành động nào anh cũng nhắc đến Kim? Tại sao vậy?
Ân thở dài, vịn vai Quỳnh cười nói:
Chúng ta. . . không được đâu em à!
Tại sao? Vì em không xứng đáng với anh. . .đúng không? Vì vậy mà anh không hề quan tâm đến em. . .