CÔ CHỦ ĐẸP TRAI

Ân thở dài, vịn vai Quỳnh cười nói:
Chúng ta. . . không được đâu em à!
Tại sao? Vì em không xứng đáng với anh. . .đúng không? Vì vậy mà anh không hề quan tâm đến em. . .
Không, anh rất quan tâm đến em, anh cũng biết em có tình cảm với anh, anh cũng dành cho em một tình cảm đặc biệt. . . anh biết em yêu anh, biết chứ, vì thế anh cố tình nhắc đến Kim để em rút lui, nhưng . . . có thể anh không thắng được suy nghĩ của em. . . việc yêu một người cùng giới. . . thật sự rất khó, cha anh . . . là một nhà đầu tư lớn . . .
Anh từng nói nếu có người yêu anh, anh sẽ thừa nhận với ông chủ anh là Les mà? Tại sao giờ lại đem lý do ra để nói? Anh nhát gan đến nỗi không dám thừa nhận mình là Les, mình là người đồng tính sao?
Tiếng cửa mở ra thật mạnh, ông chủ đứng bên ngoài đã nghe tất cả, mặt ông nóng đỏ lên, ông lớn tiếng:
Quỳnh. . . cháu vừa nói ai là đồng tính?
Dạ . . . cháu. . .
Tôi hỏi ai!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ông chủ quát lớn tiếng đến nỗi những người làm trong nhà đều chạy lên phòng Ân, Ân cúi mặt im lặng một hồi lâu, ông chủ vẫn tra hỏi:
Ai là người đồng tính? Nói đi chứ!!!
Là con. . .
Ân nắm chặt tay lại, can đảm nói ra giới tính của mình trước mặt cha. . . ông giận lắm, ông dùng tất cả những lời lẽ khó nghe nhất chửi Ân:
Mày. . . biến thái à?. . . đồng tính, mày đang giỡn mặt với tao đó à? Tao đẻ mày ra, nuôi mày lớn lên để mày nói những điều đó với tao sao, con khốn!!!
Ân cắn chặt môi, ngước mặt, ánh mắt long lên tức giận:
Les, thì sao? Tôi chỉ muốn sống đúng với bản thân . . . điều đó làm ông không hài lòng sao?
Ông chủ tát vào mặt Ân khiến cậu ngã xuống sàn, Quỳnh như cảm thấy có lỗi, loay hoay nắm chặt lấy tay Ân, ông chủ nói tiếp:
Tao có thể không có con trai, nhưng là con gái, không phải là thứ cặn bã, một gia đình, một nam một nữ và những đứa con, không phải là hai đứa con gái!!!
Gia đình? Ông đã cho tôi một gia đình chưa? Ông đã làm mẹ tôi hạnh phúc với những đứa con chưa? Giới tính là cái gì mà khiến con người ta điên loạn như thế? Nếu không phải vì ông đánh mất hạnh phúc trên tay mẹ tôi, đẩy tôi vào cuộc sống của địa ngục, chứ không phải là hạnh phúc của một gia đình, thì liệu tôi có sống như một thằng con trai chỉ vì mong ước của ông?
Im đi. . .
Ông chủ bỏ ra ngoài, tâm trạng thật tệ.
Những ngày sau đó Ân giấu mình trong phòng không muốn gặp bất kì ai, vì lo lắng cho Ân, Quỳnh đã nhắn tin gọi Kim đến an ủi, biết chuyện Kim làm một cái bánh thật ngon mang đến nhà Ân, trong phòng, rèm cửa không được kéo lên lâu ngày, căn phòng không có ánh sáng, mọi thứ ẩm thấp, trên sàn những chai rượu vương vãi, Ân ngồi trong một góc tường, nhiều vết cắt trên tay và chân vẫn chưa lành, máu rỉ ra. . . Kim dọn dẹp mọi thứ, vén màn lên, lau vết thương cho Ân rồi nói:
Cậu hết đẹp trai rồi đấy! sao vậy hả, sao phải hành hạ bản thân như vậy, có đáng không?
Ân đưa đôi mắt đã nhoè đi vì khóc quá nhiều nhìn Kim, Kim đút những miếng bánh kem nhỏ vào miệng Ân và nói:
Ngon không? Tớ làm nó bằng cả trái tim đó. . .
Là loại tình cảm gì?
Sao?
Cậu có xem tớ là bạn không?
Tất nhiên là tớ xem cậu là bạn rồi . . .
Nhưng tớ không xem cậu là bạn
Sao chứ?
Ân chỉ tay về phía cánh cửa:
Khoá chưa?
Rồi . . . mà. . . không phải cậu nói rất quý mến tớ sao? Giờ lại nói không xem tớ là bạn. . .
Ân đứng dậy, bước loạng choạng tới giường ngủ vấp té. . . Kim nhanh tay đỡ cậu ấy dậy, Ân vịn vai Kim đôi mắt lờ đờ của người say, miệng toàn mùi rượu:
Tớ . . . yêu cậu . . .
Kim chưa khỏi ngạc nhiên, chưa kịp lên tiếng thì đã bị nụ hôn của Ân giữ chặt. Ân đẩy Kim về phía giường ngủ, ôm lấy như một bản năng vốn có, như sợ buông ra thì sẽ mất, lúc này là lúc mà Ân chứng minh rằng mình yêu Kim nhưng cậu cũng lo sợ sự từ chối mà Kim sẽ mang lại. Vì vậy cậu cứ siết chặt Kim cho đến khi Kim vòng tay ôm lấy eo cậu. . .
Áo, quần, vương vãi trên sàn. . .
Đêm hôm đó, căn phòng trở nên ấm hơn, Kim giả vờ ngủ say, Ân ôm lấy người con gái mà cậu vừa chiếm đoạt, ôm lấy mối tình đầu giữ kín trong lòng, thì thầm:
Anh . . . xin lỗi em. . . có thể . .. nhưng anh không muốn nếu mình thức dậy em sẽ nhìn anh bằng một ánh mắt khác, sẽ hận anh, có thể. . . nhưng anh vẫn hy vọng hôm nay em im lặng bên cạnh anh không phải vì thương hại anh. . . có thể . . . nhưng anh hy vọng em “cho anh” không phải vì em là đứa con gái dễ dãi. . .
Ân đã ngủ thiếp đi sau đó, Kim bật dậy nhìn đồng hồ đã 11h30, vội mặc quần áo và viết một sticker nhỏ để lên bàn: “Em thích được nghe ai đó xưng anh, thích được làm bạn của một ai đó. . . làm một người bạn đời. . . đến chết. . . có được không anh?”
Cẩn thận khoá cửa rồi ra khỏi phòng, Kim đã để lộ chiếc khuy áo bị sứt lúc quan hệ với Ân, nó đã lọt vào mắt Quỳnh, cô bé nhìn có vẻ đã hiểu ra điều gì đó nhưng Kim vội vàng đính chính:
Chị. . . áo . . . là do lúc đỡ anh ấy lên giường bị kéo . . . kéo đứt . . .
Chị . . . gọi “anh ấy” từ khi nào vậy?
Chị . . .
Để em đưa chị ra cổng.
À . . . ừ
Đoạn đường ra cổng nhà Ân tự nhiên dài ra, Quỳnh thấy Kim rụt rè nên nói trước:
Chị . . . cũng yêu anh Ân đúng không? Em đã định nói cho anh ấy biết việc chị là Fem, trong diễn đàn Lesbian nhưng có lẽ không cần rồi. . .anh ấy đã thay đổi rất nhiều từ khi quen chị . . . à không, đúng hơn là từ khi yêu chị. Sao chị không nói cho anh ấy biết mình là fem?
Chị nghĩ anh ấy thích em. . .
Sao chứ? Anh ấy chỉ xem em là em gái thôi. . . tại em mà anh ấy mới thành ra như vậy
Em đừng tự trách mình như vậy, nhờ em mà anh ấy có thể nói ra điều khó nói đó. . . chứ không phải vì chị yêu anh ấy như điều mà anh ấy muốn.
Chị Kim . . . em mong là hai người có thể vượt qua khó khăn này. . .
. . .
Sáng hôm sau, Ân thức dậy, không nói cũng đủ biết tờ giấy trên bàn làm cậu ấy vui đến cở nào, trong cuộc sống có những điều không thể đoán trước được và nhất là khi yêu, người ta thường mù quáng đến nỗi không nhận ra đối phương có yêu mình hay không. Ân cũng vậy, khi yêu một người, có thể từ bỏ tất cả chỉ vì người đó,cũng có thể làm tất cả vì người đó, bất chấp từ bỏ hay thực hiện, bất chấp thủ đoạn. . . nhưng trong tình yêu, trong sự đồng tình thì thủ đoạn trở thành một câu hỏi để nhận lấy câu trả lời. Thủ đoạn chiếm đoạt Kim của Ân là câu hỏi khiến cho Kim phải trả lời rằng: “Em cũng yêu anh”. Đôi lúc tình yêu không thể hiện qua lời nói được mà phải hành động. . .
Một buổi sáng ấm áp, dường như hạnh phúc đã xoá sạch những đau đớn mà Ân đã trãi qua, cầm điện thoại và nhắn ngay một tin nhắn cho Kim: ” Em yêu, làm cho anh một cái bánh thật ngon đi. . . mang tới ngay nhé! Anh đói lắm rồi”
Kim mang đến bánh cupcake mới nhất của cửa hàng cho Ân, căn phòng ngập tràn ánh nắng ban mai, cậu ấy dọn phòng trước khi Kim đến và thay cả khăn trãi giường, bác Vú nuôi đã dọn hết mớ bao gối và khăn trãi xuống dưới nhà giặt, Ân nhìn Kim cười mãn nguyện, Kim liếc mắt nói:
Đồ dê già đáng ghét, cưỡng hiếp con gái nhà lành rồi lăn ra ngủ như chết vậy?
Ai bảo cưỡng hiếp, người ta nhẹ nhàng vậy mà, sao không hét toáng lên như ngày đầu tiên?
Ngày sinh nhật đấy à. . . tại lúc đó cứ tưởng con trai
Sao hả? còn giấu cả chuyện là fem, không la lên là vì đã yêu anh rồi đúng không? Thừa nhận đi.
Ân chỉ tay lên trán Kim chọc ghẹo, Kim gạt tay đi:
Thôi đi, không thích đùa, giận đó!
Ân cười nháy mắt chọc tiếp:
Mình là bạn đời . . . hay bạn tình đây hả?
Cái gì. . .?
Mà em định giấu anh, định yêu cái người “bạn” này âm thầm đến bao giờ?
Anh cũng vậy mà? Nếu không say, không vì rượu thì có dám nói ra không, giỏi lắm mà. . . sao biết Quỳnh yêu anh mà không biết em cũng yêu anh. . . đào hoa quá nhỉ
Còn em? Sao em không nói đi hay là vì . . . đêm qua
Im ngay!
Kim giận quá đỏ cả mặt, Ân cười chọc ghẹo:
Cái này người ta nói rằng: “Tình yêu mà không có tình dục thì chỉ là tình bạn đó”
Cà hai cười lớn vui vẻ, dưới nhà ông chủ nghe nói Kim ghé nhà thì cho gọi xuống nói chuyện, Kim cũng vâng lời xuống dưới, ông ấy ân cần rót nước mời Kim, cười xuề xoà:
Cháu tới nhà chơi à, chắc cháu cũng biết chuyện của Ân, đứa con đó, thật là không thể dạy bảo hay nhờ vả gì, cháu này, bác có quen một thương gia lớn, ông ta có một đứa con trai vừa du học về, bác sẽ giới thiệu cho cháu. . .
Bác . . . làm vậy có được không? Cháu không là gì của gia đình bác cả. . .
Bác sẽ nói cháu là con nuôi, hôn sự này. . . không phải dễ . . . cháu thấy có được không?
Tất nhiên là không!
Ân từ trên lầu bước xuống, ánh mắt tức giận nhìn cha mình, bước lại gần nắm tay Kim và nói:
Kim. . . là của tôi
Như . . . như vậy là sao – Ông chủ bối rối ngạc nhiên
Kim nắm chặt lấy tay Ân nhìn thẳng vào mắt ông chủ:
Chúng cháu. . . đang yêu nhau
Cái . . . cái gì ?!?!
Có lẽ, bác không thể chấp nhận Ân, nhưng cháu thì khác, cháu yêu Ân và muốn sống cùng anh ấy. . .
Kim à, nghe bác nói, nó không phải con trai, làm sao lo lắng cho cháu được, làm sao có thể có con và hạnh phúc chứ?
Bác à. . . tại sao phải có con mới chứng minh được hạnh phúc trong khi nhiều người có con nhưng vì nó không phải con trai mà bỏ rơi con mình, bỏ rơi gia đình mình? Tại sao phải là người đàn ông thì mới có hạnh phúc. . . đối với Ân, với cháu, được sống đúng giới tính và được mọi người chấp nhận mới là điều hạnh phúc nhất.
Cháu!!!
Kim cúi đầu chào chủ tịch rồi kéo tay Ân ra khỏi cái nhà đó, đến nhà Kim, ba Kim vui mừng tiếp đón Ân, cậu ấy xin phép lên phòng Kim nghĩ vì mệt
Anh cứ nghĩ lại nhà em. . .
Kim!. . .
Ân kéo tay Kim lo lắng điều gì đó, Kim hiểu ý đặt tay lên bàn tay Ân trấn an:
Anh đừng lo, ba em hiểu rõ về em mà. . .em gọi điện kêu Quỳnh mang quần áo qua cho anh! Ngoan nhé!
Kim hôn lên trán Ân rồi mĩm cười, quả thật chỉ có những giây phút bên cạnh người mình yêu mới cảm thấy tâm hồn thanh thản.
Ở nhà Ân, chủ tịch ngồi thừ ra, bà vú thấy vậy nên rót trà khuyên can:
Ông chủ, tôi thật sự xin lỗi vì đã không nói cho ông biết trước chuyện Ân nó có tình cảm với Kim, nhưng thật sự nhờ Kim mà nó đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng tại sao con bé Kim ngoan hiền, giỏi giang đó lại như vậy chứ, không được, tôi phải ngăn cản nó cho bằng được, phải cho nó với thằng con trai Giám đốc Tùng. . .chị nghĩ sao?
Tôi . . .
Ông chủ tịch suy nghĩ một hồi lâu chưa kịp nghe bà vú nói thì mắt đã sáng lên, cười nói:
Nếu con bé với thằng con trai kia . . . gạo nấu thành cơm thì có lẽ. . .
Có lẽ muộn rồi ông chủ à!
Bà vú xen vô câu nói của ông, ông châu mày khó hiểu:
Ý chị là sao?
Tối hôm qua Kim có đến gặp Ân, hai đứa nó . . . đã . . .
Đã gì?
Tôi không dám chắc, nhưng tôi nghe nhiều tiếng động lạ phát ra từ phòng của cậu chủ . . . à không cô chủ . . . bé Quỳnh nói nó nhìn thấy áo Kim sứt nút . . .
Vớ vẫn!
Ông chủ, là thật đó, sáng nay tôi giặt khăn trãi giường đã nhìn thấy chính là vết máu . . . chắc chắn hai đứa nó đã . . .
Thật là vớ vẫn hết sức. . . hai đứa con gái thì có thể sao?!?!?!
Ông chủ tức giận lái xe ra ngoài, đến tiệm bánh TrueMi tìm Kim nhưng ba Kim nói hai đứa đang ở nhà riêng, ông chỉ tịch liền lấy địa chỉ đến đó.
Tại nhà Kim, Ân ở phòng khách dọn dẹp phụ Kim, họ vừa làm vừa đùa giỡn, Kim ngại ngùng nói:
Nhà em ai cũng ở ngoài tiệm bánh, ít dọn dẹp, may mà có anh đó
Chứ sao, con rễ mà. . .
Hứ! ai làm dâu cho nhà anh hồi nào vậy?
Tối hôm qua . . .
Cùng lúc đó ông chủ tịch đứng ngoài cửa sổ nghe lén, hai người họ vẫn say sưa nói chuyện không để ý:
Tối hôm qua gì chứ? Khi nào hả?
Còn chối à, tối hôm qua là đêm động phòng lãng mạn của hai đứa mình mà
Động cái đầu anh đó, cưỡng hiếp con gái nhà lành thì có
Thôi mà, vợ, thấy chồng lau bàn ghế mệt không, còn bắt nạt nữa, thưởng đi
ở đâu đây?
Môi!
Kim hôn lên môi Ân tinh nghịch, Kim nhìn Ân, âu yếm:
Ân. . . anh có cảm thấy buồn không? Có thấy đau khổ hay không?
Sao em lại hỏi vậy?
Nếu sống đúng với bản thân mình mà làm anh đau khổ, thì anh hãy nghe theo sắp xếp của cha anh. . .
Ân nắm lấy tay Kim, chắc chắn:
Nếu vì sợ đau khổ mà lừa dối người khác, lừa dối bản thân mình thì đó không phải là tình yêu. . . trước kia anh nghĩ cuộc sống của anh phải được bù đắp tất cả vì anh không có hạnh phúc của một gia đình. . . nhưng từ lúc gặp gỡ em. . . từ khi tình cảm của anh dành cho em vượt quá giới hạn bạn bè. . . từ khi anh cảm thấy hạnh phúc khi ở bên em. . . thì tất cả những gì anh cố gắng để có được đều trở thành vô nghĩa. Chỉ cần em đồng ý. . . anh sẽ từ bỏ tất cả để được yêu em
Ân. . .
Anh ngốc lắm đúng không, *giờ anh không biết mình đã mất nhiều hơn. . . hay là có nhiều hơn, nhưng anh chỉ cần đủ là được. . . có đủ nụ cười. . . có đủ niềm vui. . . có đủ hạnh phúc. . . và người làm anh hạnh phúc phải là em thì mọi thứ mới đủ. . .*
Em yêu anh .
Kim ôm lấy Ân gục đầu vào lòng “người con trai” của đời mình, số phận an bài cho Kim và Ân, vì thần tình yêu đã bắn tên thì cho dù là trai hay gái mọi thứ đều có thể xảy ra, không ai có thể thắng được trái tim mình.
Anh muốn mình nắm tay nhau đi hết những con đường, muốn được yên lặng bên cạnh em, nằm trên cỏ, ăn chung một cây kem, muốn được làm bờ vai cho em. . . như trước đây, như hiện tại và như tương lai. . . không phải danh vọng hay tiền bạc. . . anh chán con người lạnh lùng của mình. . . anh không muốn quay về nơi đó nữa. . .
Em hiểu mà. . .
Ân nhìn vào mắt Kim một lần nữa:
Đó là vì. . . anh muốn có em!
Muốn có?!
Đúng,* vì anh muốn có em, chứ không phải vì anh thích có em. . . vì nếu thích thì có thể không cần, cũng chẳng sao. . . như những cô gái khác ở Mỹ, Nhật . . . nhưng với em. . . anh muốn và nếu không có thì không được, anh muốn và anh sẽ làm tất cả để có*
Ngoài cửa sổ, ông chủ tịch lắc đầu ngán ngẫm. . . lẻn ra về.
. . .
Một năm sau
Nếu con chịu rời xa Kim. . .cha sẽ chu cấp tiền để nó có thể chữa bệnh. . . còn con, rời khỏi tiệm bánh đó trở về Nhật và học cử nhân
Sao . . .