Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 8139 Lượt Xem
Chương 4: Tạm biệt quê hương.
Chiếc xe Hải Âu uốn lượn theo hình con đê mang Nghĩa rời xa quê hương lên Hà Nội tìm hướng đi mới cho cuộc đời mình. Ngồi ở cái ghế sát với cửa sổ, trời vẫn còn tối vì mới là hơn 4 giờ sáng, Nghĩa nhìn về phía dòng sông Hồng, trên sông vẫn có những ngọn đèn nhỏ trên mũi thuyền, thỉnh thoảng tiếng còi tầu hú lên như muốn phá tan cái không gian yên ả lúc đêm tờ mờ sáng này.
Cảm giác của Nghĩa lúc này ra sao? Chưa rời khỏi mảnh đất ấu thơ nhưng Nghĩa đã có cảm giác nhớ nó rồi. Người ta vẫn thường bảo, “quê hương là chùm khế ngọt”, là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi ta sinh ra và lớn lên với biết bao kỉ niệm êm đềm. Trong sâu thẳm trái tim mỗi người đều có một “quê hương” riêng. Với Nghĩa, mảnh đất bãi ven sông đỏ ục phù sa này sẽ mãi mãi tồn tại trong tim.
Khi chiếc xe vượt ra khỏi ranh giới của xã, xóm Bãi im lìm sắp khuất khỏi tầm mắt, Nghĩa mới ngoảnh lại gọi mẹ, nhưng đó chính là tiếng gọi quê hương:
– Mẹ ơi! Con đi là để trở về.
Anh Cung ngồi bên cạnh đã ngủ tự lúc nào, anh cũng giống như đa số người trên xe, họ ngủ để còn lấy sức, khi mặt trời lên là họ lao vào cuộc sống mưu sinh rồi.
——–
Khi xe Hải Âu qua cầu Chương Dương, cuộc sống tấp nập bắt đầu hiện ra trong mắt Nghĩa, có lẽ từ bé đến giờ cậu chưa bao giờ chứng kiến cảnh người, xe đông đúc như bây giờ, đảo mắt khắp nơi háo hức nhìn như một đứa trẻ lần đầu khám phá món đồ chơi mới, lúc này anh Cung cũng đã tỉnh, mọi người trên xe đã lục tục chuẩn bị hành lí để xuống xe. Nghĩa ôm chiếc balo bộ đội trong lòng, xốn sang hỏi anh:
– Anh Cung ơi, Hà Nội đông nhỉ?
Chẳng trách thằng em ở quê lần đầu tiên lên tỉnh, Anh Cung nhìn nó cười cười:
– Giờ vẫn chưa sáng hẳn đâu, tí nữa thì biết. Ha ha ha, lên thành phố rồi nhiều người không muốn về đâu, ở đây vui lắm, không như quê mình.
Anh Cung tuổi cũng gần 30 rồi, anh cũng mới lên Hà Nội làm được khoảng 5 năm thôi, làm được 1 thời gian thì anh đón nốt chị Mận vợ anh lên Hà Nội làm luôn. Anh Cung trước ở quê có nghề thợ xây, còn vợ anh chỉ thuần làm nông, được cái hai vợ chồng đều có sức khỏe, chẳng thấy đau yếu lần nào nên công việc giờ cũng gọi là có tí ổn định. Hai đứa con của anh chị gửi ở quê cho ông bà nội trông, thỉnh thoảng anh chị về thăm các cháu. Đợt về này của anh Cung là do nhà có việc giỗ, anh về một mình, còn chị Mận vẫn ở lại làm.
Xe đỗ ở một bãi đất rộng khoảng vài trăm m2, ở đó có vài chiếc xe khách kiểu kiểu như xe Hải Âu và vài chiếc xe tải chở hàng. Vừa đỗ xuống xe, anh Cung giải thích luôn, anh chủ đích giới thiệu những điều mới cho Nghĩa hiểu:
– Đây là một bãi xe tư nhân, xe chở hàng, xe chở khách đủ cả. Xe Hưng Yên quê mình nếu đón khách trả hàng khu vực này thì thường đậu ở đây. Sau này em muốn về quê, nhận hàng hay gửi hàng thì cứ ra đây là được hết.
Trên mình mặc một chiếc áo vải kiểu áo lao động, cái quần thô mầu bộ đội, đôi dép tổ ong, balo đeo ở đằng sau lưng, mọi thứ trước mắt đều khác xa so với tưởng tượng của Nghĩa về một thủ đô ngàn năm văn hiến, trái tim của cả nước Việt Nam. Nghĩa thấy những người xung quanh mình ai cũng tất bật làm một việc gì đó, tiếng gọi nhau ý ới, xa xa là tiếng chửi bới, tiếng người ta quát tháo om xòm. Người thì đông nhưng trông ai cũng lam lũ, vất vả, ăn mặc cũng nhang nhác giống như cậu:
– Đây là đâu hả anh?
Nhấc nhẹ một bao tải khoai vắt ra sau lưng mình, anh Cung len lỏi khỏi đoàn người, Nghĩa theo sau, vừa đi anh vừa nói:
– Là quận Hoàn Kiếm quận trung tâm nhất của Hà Nội đấy, nhưng đây là đất bãi Sông Hồng, ở trong đê kia mới thực sự là Hà Nội. Còn nơi đây chỉ là nơi tập trung dân lao động, dân kiếm sống bằng nghề buôn bán thôi. Đi đi, bám sát anh vào.
– Đất bãi giống xóm em á, sao người ta không trồng mầu giống xóm em nhỉ?
– Hà hà hà, đất bãi nhưng đất ở đây tấc đất tấc vàng đấy cu em ạ. Từ từ rồi tìm hiểu đi.
Hai anh em đi bộ một đoạn để về khu nhà trọ của anh Cung, Nghĩa đọc các biển quảng cáo trên đường thì biết khu này khu Phúc Tân – Phúc Xá, đoạn đất bãi kẹp giữa cầu Chương Dương và cầu Long Biên.
Rồi vào đến khu nhà trọ, có 2 dẫy nhà tạm bợ hai bên, nhà bằng mái tôn, tường ngăn cũng bằng mái tôn nốt. Mỗi nhà có một cái cửa cũng bằng tôn, nói chung nhà ở dẫy trọ này là bằng tôn khung sắt, hay dùng từ ngữ văn hoa thì gọi là cái xóm Lò Tôn. Mỗi bên dẫy nhà có khoảng chục căn, ở giữa hai dẫy nhà là một khoảng sân, vừa làm nơi sinh hoạt chung, vừa là lối đi, vừa là chỗ để xe đạp, xe máy, đồ dù lung tung đủ các thể loại.
Giờ này hình như mọi người đã đi làm cả rồi, Nghĩa ngó ngơ thấy đa số các cửa nhà đều khóa ngoài. Anh Cung mở cửa một căn nhà ở gần cuối:
– Anh chị đang ở phòng này, chú ở tạm đây đến tối rồi chuyển sang phòng bên cạnh này, chiều người ta mới chuyển đi. Anh báo chủ nhà là chú thuê rồi.
– “két két”, tiếng cánh cửa sắt mở ra, bên trong chỉ rộng khoảng hơn chục mét vuông, ở bên ngoài kê một chiếc giường độ mét rưỡi, cạnh đó là một cái tủ quần áo bằng vải, trên giường có 2 cái gối và một cái chăn. Ở phía cuối nhà là một cái nhà vệ sinh. Nền nhà là đổ xi măng. Nói chung là cực kỳ đơn giản.
Nghĩa hỏi khi không nhìn thấy chị vợ anh Cung:
– Chị đâu anh?
Ném bao tải khoai vào gầm giường, anh Cung rót một cốc nước ở cái ấm đặt trên cái bếp ga sát lối vào nhà vệ sinh:
– Chắc chị mày tí nữa mới về.
– Chị làm gì hả anh?
– Phụ người ta bán hoa quả trong chợ Long Biên. Thường thường đi làm từ nửa đêm đến sáng hôm sau.
Nghe anh Cung nói về thời gian đi bán hàng của vợ mà Nghĩa không hiểu mô tê gì, ai đời đi bán hoa quả lại chỉ bán đêm đến sáng, chẳng phải đêm người ta ngủ hết rồi hay sao mà mình còn đi bán hàng, ai mua:
– Sao lại thế à? Bán đêm thì ai mua?
Anh Cung lắc đầu cười cười:
– Long Biên là chợ đầu mối hoa quả và các loại rau, người ta không bán lẻ đâu, hàng hoa quả ở các địa phương, ở Trung Quốc đều tập trung ở chợ này, từ đó các tiểu thương buôn bán ở chợ khác đến đây lấy về bán lại cho người ăn. Mà ở chợ nhiều việc làm ra tiền lắm đấy, chỉ sợ không có sức mà làm thôi.
Nghe thấy chuyện kiếm ra tiền, Nghĩa mừng lắm, lên đây chủ yếu là để kiếm tiền:
– Vậy hả anh, những việc gì, em có thể làm được không?
– Được chứ, bốc hàng, chuyển hàng, gánh hàng. Nhiều lắm, để từ từ xem thế nào rồi anh bảo chị mày hướng dẫn cho mà làm.
– Vâng ạ. Còn anh làm gì?
– Anh đi xây. Anh theo một đội thợ chuyên đi xây dựng các nhà dân. Nói chung việc cũng đều, công cũng cao, lại không vất vả gì lắm vì anh là thợ chính đứng hồi rồi. Nếu chú muốn học nghề thì theo anh, anh truyền cho. Trước mắt làm phụ, quen việc rồi thì tập xây, dần dần từ thợ phụ lên thợ chính.
– Vâng, cái đó để từ từ rồi tính anh ạ.
Nói chuyện một lúc thì anh Cung đi làm, để lại Nghĩa một mình trong nhà. Anh Cung nói Nghĩa cứ nghỉ ngơi ở nhà ngày hôm nay, ngày mai bắt đầu.
———-
Mận từ chợ đầu mối hoa quả Long Biên về nhà, lúc này là khoảng 9 giờ sáng. Ngày nào cũng như ngày nào, cứ khoảng 12 giờ đêm Mận đi ra chợ phụ bán hoa quả cho bà chủ rồi đến khoảng 9, 10 giờ sáng là đóng cửa hàng về nhà. Như một số bạn đã biết, chợ Long Biên chuyên về hàng nông sản ở các địa phương và Trung Quốc, mặt hàng chủ yếu là hoa quả và rau. Mới lên Hà Nội được khoảng 3 năm thôi, nhưng nhờ sự chăm chỉ, nhanh nhẹn lại biết tính toán nên bà chủ của Mận rất tin tưởng và giao phó cho cô phụ trách riêng một cửa hàng chuyên bán các loại quả nhập từ Trung Quốc về.
Mận cũng trạc tuổi chồng, tuổi 30 mặn mà nhất của đời con gái, người không cao lắm, hơi múp múp một chút, cặp vú và mông khá to trong khi vòng eo thì nhỏ, nói chung là khuôn người cân đối, khuôn mặt rất thu hút người khác phái vì có phảng phất nét gì đó dâm dâm. Nói vậy là từ khuôn mặt mà đoán thôi, chứ mọi người đừng nghĩ đi nơi khác, nhất là nghĩ xấu về Mận. Ừ thì Mận dâm, điều đó là sự thật, nhưng đó là chuyện bình thường của con người thôi, phụ nữ cũng như đàn ông, chuyện dâm là đòi hỏi sinh lý của cơ thể. Mận dâm nhưng lăng loàn, đĩ thõa là chuyện hoàn toàn không có. Anh Cung người cùng làng, hiền lành chất phát, lại chăm chỉ lao động, yêu vợ thương con hết mực, không có cớ gì để Mận phải có tư tưởng phát sinh ngoài ý muốn cả, hai vợ chồng lam lũ chăm chỉ làm ăn để kiếm tiền nuôi hai con ăn học ở quê.
Trở lại với thời điểm Mận về nhà, vì chồng đã báo trước là có cậu em trong xóm Bãi lên Hà Nội làm ở nhờ một ngày rồi sẽ chuyển sang nhà bên cạnh rồi nên Mận cũng không bất ngờ lắm khi cửa phòng trọ của mình không có khóa ngoài. Mận biết giờ này chồng mình đã đi làm rồi.
Tiếng kêu “két” của cánh cửa bằng tôn lại mở ra lần nữa, nhưng lần này nhẹ hơn vì người mở là bàn tay của một phụ nữ.
Nghĩa nằm ngửa trên giường, cậu đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mận nhìn nhìn vào giường, một chàng trai mười tám tuổi, khôi ngô, tuấn tú và nhìn rất khỏe mạnh đang nằm trên giường của hai vợ chồng. Chính cái giường này là nơi mà cô và chồng vẫn địt nhau hằng ngày. Cảm giác lạ lẫm trong người xuất hiện, đó là cảm giác thèm thuồng được làm tình, đó là phản ứng tự nhiên của người đàn bà 30 khi nhìn thấy một chàng trai tuổi vừa dậy thì nằm trên chiếc giường của chính mình, trong một không gian chỉ có 2 người.
Không kìm nén được cảm xúc, Mận đảo mắt xuống háng của Nghĩa. Ôi giời ơi, trời như thử thách lòng người. Từ lúc biết yêu rồi làm vợ anh Cung đến nay, tự thấy bản thân mình chửa bao giờ có tơ tưởng đến một người nào khác, có lòng ham muốn một người đàn ông nào khác ngoài chồng. Nhưng sao hôm nay lạ thế nhỉ, trời cũng có nóng gì lắm đâu mà sao Mận thấy trong người mình cứ râm ran, cứ rạo rực, cứ cào cấu. Sao mình lại có một ước muốn dục tình nhỉ. Mình chỉ muốn nhìn trực diện vào cái vật đang ẩn dấu dưới vùng bẹn của cậu thanh niên đang ngủ kia, muốn xem buồi của chàng trai vừa mới lớn nó như thế nào, có trắng không? có to không? mùi có thơm không? có nồng giống như của chồng không?
Người ta ăn con gà cũng muốn ăn con gà chống choai chưa đạp mái lần nào, thịt nó mềm, thịt nó thơm, không dai mà lại ngòn ngọt. Vậy nên, thanh niên mới lớn hấp dẫn lắm, nhất là đối với đàn bà tuổi thành thục như Mận đây.
Mận giật mình vì vừa mới suy đoán cậu thanh niên kia không mặc sịp, chỉ có không mặc sịp, rồi chắc là trong khi ngủ đang có giấc mơ mặn nồng gì đó nên buồi mới cửng tếu chổng ngược lên như thế này. Nếu không có cái quần dài, chắc có lẽ chỉ cần ghé đầu xuống một tí là có thể nhìn thấy được con cu bên trong rồi. Tiếc quá đi mất thôi.
Rồi Mận bất giác động tay vào đũng quần mình theo phản xạ ngứa muốn gãi, cô lẩm bẩm trong miệng:
– Chết thật, tự nhiên mình lại ……. nứng mới đểu chứ.
Là con người mà, giữa ham muốn và hành động lại là một khoảng cách mà không phải ai cũng yếu lý trí để chỉ hành động theo ham muốn, theo đòi hỏi của cơ thể. Mận cũng vậy, cô không phải là người dễ dàng xa đà vào những chuyện dục tình. Nhất là cậu thanh niên này lại là người cùng làng, người mà chồng cô vừa mới dẫn vào nhà. Cô không tiến tới, không lột quần cậu thanh niên ra mà ngậm miệng vào cái buồi, không dám lột bỏ bộ quần áo mặc trên người để trần truồng trước một thanh niên lạ, không dám mở cái cửa lồn õng nước để cho cái buồi được chọc vào. Thực sự là không dám, mặc dù cơ thể thì muốn lắm rồi. Cô tin chắc rằng, nếu mình làm vậy thì cậu thanh niên có cái buồi cửng tếu kia cũng không có cách nào mà từ chối, cô tự tin với khuôn mặt mình, với bầu vú sừng trâu chóp nón, với cái eo chiết thon gọn, với bờ mông đầy đặn núng nính, với cái mu lồn phôm phốp lông, với cái lồn đỏ au biết co biết bóp dữ dội của mình thì một thanh niên mới lớn chỉ như một con thỏ non đứng trước một con hổ cái mà thôi.
Mận đi thật nhanh vào trong nhà vệ sinh ở phía cuối căn phòng trọ, cô lột bộ quần áo đi làm mặc trên người rồi dùng gáo múc nước dội lên người, dội cho trôi hết đi cái mồ hôi do lao động vất vả, dội cho trôi hết đi những mùi chợ búa còn vướng vân trên người. Nhưng hơn cả là dội hết những ham muốn tình đang tồn tại trong cô. Sau đó Mận mặc một bộ đồ trong nhà vào, là một lửng bằng vải mềm, cô không quên mặc cóc xê và quần lót bởi trong nhà có một người đàn ông lạ. Cô sẽ rảnh rỗi đến tận tối đêm mới phải đi làm, bình thường mọi ngày giờ này khi đi chợ về là Mận sẽ ngủ bù.
Nghe tiếng nước ồ ồ phát ra từ bên trong nhà vệ sinh, Nghĩa tỉnh dậy.
Cậu thu lu đặt mông trên giường, hai chân đặt xuống đất, Nghĩa không dám cả đứng dậy, bởi vừa rồi có đứng lên một phát thì nhận ra rằng, buồi mình đang cứng cáp, hùng dũng đội quần. Nghĩa cố gắng để làm xìu buồi lại, nhưng chính tiếng nước dội oàm oạp ở trong nhà vệ sinh làm Nghĩa đoán là có người đang tắm trong đó, mà người đó chắc chắn không phải là anh Cung rồi, anh ấy vừa đi làm cơ mà. Vậy người đó chỉ có thể là chị Mận thôi. Chị Mận thì Nghĩa có gặp hai ba lần gì đó, chỉ biết là chị ngang ngang tuổi anh Cung và chị nhìn rất là thích mắt mà thôi. Tất nhiên, không đẹp bằng chị Nhài của Nghĩa rồi, trong mắt Nghĩa, những người hơn tuổi mình thì chỉ có chị Nhài là đẹp nhất.
Chị Mận đang dùng cái khăn bông tắm vắt lên vai, chị lau nốt những giọt nước còn bám lên khuôn mặt, vài mảng nước bé trên áo trên quần làm vải dính vào thịt, chị bước ra trong bộ dạng như vậy, vẫn nghĩ là Nghĩa đang ngủ nên chị không nhìn về giường. Nghĩa chào chị trước bằng cái giọng nói thỏ thẻ ngượng ngùng:
– Em chào chị. Em là …………….
Mận bắt lời ngay:
– Là Nghĩa con chị Tươi ở trong xóm Bãi phải không? Hai anh em lên đây lúc mấy giờ?
Tuổi của Mận so với tuổi Nghĩa và tuổi của mẹ Nghĩa là lưng chừng, thế nên Mận mới gọi mẹ Nghĩa là chị và gọi Nghĩa là em.
Nghĩa không dám nhìn vào chị, bởi cái bộ quần áo lửng chị đang mặc trên người mặc dù không hở ra những bộ phận nhậy cảm trên cơ thể chị nhưng cũng không che đậy đi được nhiều, vẫn rõ hình hài cặp vú đầy đặn, cặp mông căng ních:
– Em và anh Cung lên lúc 6 giờ chị ạ. Anh đi làm rồi, bảo em ở nhà chơi hôm nay, mai rồi đi làm. Tại hôm nay dậy sớm quá nên em thiếp đi ngủ một lúc. Không biết chị về lúc nào.
Nhà căn bản là không có bàn ghế ngồi, Mận đi ra cửa đẩy mở ra rồi ngồi xuống giường cùng Nghĩa nhưng ở phía đầu kia, tránh gần nhau dễ phát sinh những điều không nên:
– Chị cũng vừa mới về xong. Anh nói đúng đấy, mới lên Hà Nội cứ nghỉ ngơi ngày hôm nay đi, không việc gì mà phải vội cả. Trưa nay hai chị em mình ăn cơm rồi chiều chị dẫn đi quanh quanh cho biết Hà Nội, tối anh Cung mới về.
Rồi hai chị em nói hết chuyện này đến chuyện khác, từ chuyện quê nhà ngập lụt, người dân sống khổ sở ra làm sao. Rồi đến chuyện của gia đình Nghĩa gặp khó khăn như thế nào, tại sao Nghĩa phải thay đổi cuộc đời mình bằng cách lên Hà Nội làm. Chị Mận cũng kể sơ sơ cho Nghĩa nghe về cuộc sống trên Hà Nội, chị bảo cuộc sống trên này tưởng dễ nhưng cũng không dễ chút nào, bởi con người ở trên này rất dễ sa ngã, dễ buông thả bản thân bởi có nhiều thứ hấp dẫn con người, nhất là chuyện kiếm được đồng tiền một cách dễ dàng có thể là nguyên nhân chính làm con người ta thay đổi.
Nghe Nghĩa kể về hoàn cảnh gia đình, đọng lại trong Mận là niềm thông cảm, niềm xót xa cho một tương lai học hành bị bỏ dở vì hoàn cảnh gia đình. Mận cũng có bước đầu đánh giá về con người Nghĩa, là người sống có trách nhiệm, biết hy sinh bản thân mình để lo lắng cho người khác.
Mặc dù buồn ngủ lắm nhưng Mận không dám ngủ, với lại cũng vì nói chuyện nên quên béng mất chuyện ngủ nghê, hai chị em nấu cơm rồi ăn cùng nhau tại nhà luôn. Rồi khi ăn xong, Mận chở Nghĩa đi một vòng quanh khắp khu trung tâm Hà Nội bằng chiếc xe cúp 50, cái xe này không phải là của Mận mà là của bà chủ giao cho Mận sử dụng để lo công việc cho bà.
Vượt qua đê là vào khu trung tâm Hà Nội rồi, Hồ Gươm với tháp rùa ở giữa, đền Ngọc Sơn, cầu Thê Húc ở bên sườn. Rồi hai chị em đi vào khu 36 phố phường, Hàng Ngang, Hàng Đào, Hàng Lược, Hàng Tre, Mã Mây, Hàng Chiếu, Lãn Ông, Hàng Đường .v.v. rồi cuối cùng vòng qua bốt Hàng Đậu, chợ Đồng Xuân rồi về lại phòng trọ.
Nghĩa như lạc vào một thế giới khác, cậu như một đứa trẻ khám phá vùng đất mới với biết bao điều lần đầu tiên nhìn thấy. Cảnh phố phường ngang dọc, người người ngược xuôi, mua mua bán bán.
Chú Lãm đã từng bảo, Hà Nội là nơi phồn hoa đô hội quả không sai.
—————
Khi 2 chị em về đến nhà cũng là lúc cái phòng bên cạnh chuyển đi xong, chị Mận dựng cái cúp 50 cửa phòng mình rồi mở cửa cho Nghĩa vào trong nhà trước, chị chưa vào ngay vì còn phải làm 1 việc trước khi Nghĩa chuyển đồ sang phòng bên:
– Em vào nhà đợi chị, chị chạy sang nhà chủ nhà báo với họ một tiếng là em chuyển sang ở. Anh Cung bảo rồi nhưng chị cứ chạy sang bảo lại với người ta 1 câu.
Nghĩa thầm cảm ơn anh chị Cung Mận, mình lên đây một tẹo cũng không biết mô tê gì, may có anh chị sắp xếp chu toàn cả, chỉ là có một việc cậu còn khúc mắc trong lòng, nghĩ mãi mới dám nói:
– Chị Mận này, em hỏi tí ………………. Tiền thuê phòng có đắt không chị?
Mận hiền từ nhìn đứa em cùng quê, Nghĩa học giỏi nức tiếng cả làng cả tổng, ai cũng biết, nay lại rơi vào hoàn cảnh phải một mình bươn chải mưu sinh trên cái mảnh đất xa lạ này, chị em mới nói chuyện nhiều nhiều một chút từ sáng đến giờ, nhưng cũng bấy nhiêu đó cũng đủ để Mận có thiện cảm và coi Nghĩa như đứa em trong nhà rồi. Đó là phân tích theo khía cạnh sự vật, còn về mặt hiện tượng mà nói, sự thiện cảm ấy cũng có phần nhiều mà giới khoa học gọi là: “hấp dẫn giới tính”. Ngay lúc này Mận không thể rạch ròi phân biệt được 2 khía cạnh, cái nào nhiều, cái nào ít, cái nào đang tác động vào những suy nghĩ của cô lúc này, chỉ biết cô cứ thấy mình phải có trách nhiệm lo lắng cho Nghĩa, vậy thôi:
– Rẻ thôi em, giống phòng của chị, 300 nghìn 1 tháng. Ở đây toàn dân lao động như chị em mình, họ không lấy đắt đâu em ạ.
Nghe đến 300 nghìn 1 tháng Nghĩa phát sốt phát rét lên, quả thực với Nghĩa lúc này 300 nghìn to lắm. Bằng 2 tạ thóc chứ không có ít tẹo nào. Với lại thực sự trong túi cậu lúc này chỉ có hơn trăm ngàn đồng thôi, là tiền sáng nay mẹ dúi vào tay cậu, tất nhiên là không thể tính cái nhẫn vàng ta 1 chỉ đang đeo trên cổ quy thành tiền mặt được:
– Thế có phải trả tiền trước không chị? Em ……….. em chưa đi làm ngày nào, em ….. không đủ tiền trả trước đâu chị ạ?
– Cuối tháng mới phải trả cơ, em đừng lo gì cả. Có gì còn có anh chị ở đây rồi, anh chị em mình cùng quê, có gì phải nương tựa bảo ban nhau mà sống ở trên này. Mà khu trọ này đa phần là người Hưng Yên mình thôi, tối họ về rồi thì tha hồ sang mà làm quen. Thôi, cứ vào nhà đi, chị chạy đi tí, nhà chủ nhà ngay bên cạnh thôi.
– “Vâng ạ!”, Nghĩa vào nhà còn chị Mận đi bộ ra khỏi cổng.
————
Rồi một lát sau chị Mận về, hai chị em dọn sang phòng bên cạnh. Nói là dọn cho nó oai thôi chứ Nghĩa có độc một cái balo. Phòng này cũng giống y hệt phòng của anh Cung, cũng chỉ có 1 cái giường, nền xi măng và phòng vệ sinh nặng nhẹ ở phía cuối. Để ở được vẫn còn phải mua một số thứ, và người mua không ai khác là chị Mận. Chị bảo với Nghĩa là chị sẽ ứng tiền ra cho Nghĩa vay để mua một số vật dụng cơ bản cho cuộc sống như màn, chiếu, chăn, gối, kem đánh răng, chậu, bàn chải .v.v.
Đến tối, anh Cung đi làm về. Chị Mận mua thêm con cái rô phi về nấu canh chua, 3 người quây quần bên mâm cơm, vậy cũng gọi là ấm cúng rồi. Trong bữa ăn, anh chị cũng dành phần lớn nội dung cuộc nói chuyện để nói cho Nghĩa nghe về cuộc sống trên này. Về công việc mà Nghĩa có thể làm.
Về công việc mà Nghĩa có thể dùng sức lao động thì có rất nhiều:
– Phụ hồ cùng với anh Cung, việc này thì vất vả, tốn nhiều thời gian mà công thì không được cao lắm.
– Khuân vác ở chợ đầu mối Long Biên, việc này sẽ có sự hỗ trợ và giới thiệu của chị Mận cho tổ bốc vác của chợ, vất vả và phải làm việc đêm, ngày công cũng khá, nhưng sẽ xảy ra nhiều va chạm vì đám phu ở đây thường xuyên đánh nhau vì giành việc.
– Bưng bê ở các quán ăn.
– Làm lao động tự do ở chợ lao động. Ở cách chỗ trọ không xa, dưới gầm cầu Chương Dương có một cái chợ lao động, ở nơi đó, những người có sức khỏe thường tập trung ở đấy, rồi thì ai cần thuê làm việc gì thì họ đến đấy tìm. Việc này thì nắng mưa thất thường, hôm có việc hôm không có, nhưng thu nhập thì rất cao. Nếu may mắn tìm được việc gì đó, chủ thuê rộng rãi hầu bao thì có thể thu nhập từ vài trăm đến cả triệu một ngày không biết chừng. Việc này mình được chủ động về mặt thời gian, có sức thì ra làm, không có sức thì nghỉ không ai bảo gì.
Nghĩa có vẻ hứng thú nhất với việc làm lao động tự do này, cậu nói:
– Anh giới thiệu cho em làm lao động ở chợ người đi ạ?
Cả chị Mận và anh Cung hơi bất ngờ vì quyết định của Nghĩa:
– Tại sao em lại chọn việc này?
Nghĩa đặt bát cơm xuống rồi nói từ tốn thật lòng mình:
– Em chả giấu gì anh chị, em định chọn việc này vì mình không bị lệ thuộc về thời gian. Ngoài việc đi làm kiếm tiền ra, em còn muốn học nghề ạ.
– “Em định học nghề gì?”, là tiếng Mận hỏi.
– Em học nghề trồng cây, lần lên đại học nông nghiệp thi đại học, em thấy ở đấy người ta trồng rất nhiều loại cây, cây ăn quả, cây rau, cây lâu năm. Em muốn có thời gian để sang đấy học trồng cây nữa ạ.
Giờ thì đã hiểu được chí hướng của Nghĩa, anh chị gật gù tán đồng.
– Có thế chứ, em còn trẻ mà suy nghĩ được như vậy là tốt lắm. Lao động chân tay chỉ là bước ngắn hạn thôi. Muốn có tương lai thì phải có định hướng nghề nghiệp. Anh chị ủng hộ em. Nghĩa ơi cố lên.
Cả nhà cùng cười vang vì câu động viên của anh Cung, bóng đèn điện tròn tỏa thứ ánh sáng mầu vàng vàng ấm áp xuống bên dưới.
Cơm nước xong thì anh Cung dẫn Nghĩa đi từng phòng để chào hỏi làm quen với mọi người. Đúng như chị Mận nói, người trọ ở đây đa phần là người Hưng Yên lên đây làm ăn, mưu sinh. Họ làm đủ thứ nghề, có người đi thu mua đồng nát rồi bán lại cho các vựa. Có người đi bán hoa quả rong ruổi trên các con phố của Hà Nội. Có người đi bán quần áo trên những chiếc xe đẩy. Có người đi bán bẫy chuột, keo dính chuột. Có người đẩy chiếc cân sức khỏe đi đứng ở các nơi công cộng. Có người đi bán bánh mì. Nói chung là không sót một thứ nghề gì.
————
Rồi Nghĩa về phòng ngủ. Giờ cũng đã là hơn 10 giờ đêm rồi. Mọi người đã đóng cửa tắt điện để ngủ chuẩn bị sức cho cuộc chiến mới vào ngày mai. Nghĩa trằn trọc mãi không chợp mắt được, cả ngày bận rộn tìm hiểu cuộc sống mới thì không sao. Nhưng giờ này giữa màn đêm tĩnh lặng này Nghĩa lại thấy nhớ mẹ, nhớ xóm Bãi. Không biết giờ này mẹ đã ngủ chưa? Bố thế nào? Chú Lãm có đi đăng cá không? Mới xa có 1 ngày thôi nhưng sao Nghĩa thấy như mình đã đi lâu lắm rồi chưa về.
Rồi còn chị nữa, biết tìm chị bằng cách nào trong cái đất Hà Nội rộng lớn như thế này. Mà thực ra chị có ở Hà Nội không cũng là điều không thể dám chắc được, chỉ là nghe mẹ nói như thế mà thôi, mà mẹ và chị mấy năm nay có gặp nhau lần nào đâu mà mẹ biết. Nghĩa muốn tìm chị, để hỏi chị cho rõ tại sao chị lại bỏ đi, bỏ nhà bỏ quê, bỏ Nghĩa mà đi một mạch như vậy?
Suy nghĩ cứ thế đẩy đưa Nghĩa, Nghĩa không lo lắm chuyện công việc đâu. Với suy nghĩ đơn giản của chàng thanh niên quê mùa, Nghĩa tự tin là nếu mình chăm chỉ làm việc, làm việc nghiêm túc thì chắc chắn sẽ nuôi nổi bản thân, sẽ kiếm được tiền mà phụ mẹ chăm cha không ít thì nhiều, và biết đâu nếu khéo sắp xếp cậu còn có thể sang bên nông nghiệp học nghề trồng cây. Cuộc sống trong ngắn hạn có như thế nào đi chăng nữa nhưng cũng không thể quên được mơ ước từ tấm bé là trồng thật nhiều cây trên chính mảnh đất quê hương.
Màn đêm yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vọng về tiếng xe máy ngoài đường. Khi Nghĩa trở mình nằm nghiêng quay mặt về phía tấm tôn ngăn cách giữa hai phòng thì một lỗ sáng mờ mờ từ phòng bên cạnh rọi sang làm Nghĩa chú ý. Đó chính là phòng của anh chị Mận Cung. Nếu định hình về không gian, thì cái giường của Nghĩa đang nằm và giường ngủ của anh chị chẳng phải là sát nhau, chỉ cách nhau có một tấm tôn đó sao.
Nghĩa lại nhớ đến chị Mận. Chị ấy tốt thật, lại khá đẹp và hấp dẫn nữa. Thanh niên mới lớn mà, nhìn thấy gái đẹp mà không nứng mới là lạ. Nghĩa tò mò không biết giờ này anh chị đã ngủ chưa? Anh chị có “ấy ấy” giống như bố mẹ mình ở quê không? Nhẹ nhàng hết sức, trong đêm tối Nghĩa trườn trườn người dịch về phía cái lỗ sáng do lỗ đinh tạo thành ấy rồi ghé mắt vào, tim cậu đập thình thịch vì cảnh tượng mà cậu nhìn thấy. Trên người chị Mận vẫn còn mặc chiếc áo lửng lúc sáng nay, nhưng toàn bộ phần bên dưới, từ cái eo nhỏ săn chắc xuống đến tận gót chân không có một cái gì. Chị đang ở truồng.
Mận đang nứng lồn. Cái nứng âm ỉ từ buổi sáng nay lúc cô từ chợ về gặp Nghĩa đang ngủ trên chính chiếc giường của mình. Cái nứng kéo dài hết cả ngày hôm nay đến tận giờ. Cũng định chợp mắt một chút vì nửa đêm là cô phải đi ra chợ rồi, nhưng không thể nhịn thêm nữa, vừa rồi vào đi đái, Mận không thèm mặc quần đi ra ngoài luôn. Cô nằm xuôi xuống giường theo chồng rồi ghé sát vào tai chồng nói nhỏ:
– Anh Cung, em thèm …..
Có ai mà từ chối được hoàn cảnh này cơ chứ. Cái mông đít núng nính trắng phóc, cái mu lồn vồng vồng lên, đám lông lồn rậm rạp ở ngay trước mắt kia thì chỉ có trời mới kiềm lòng được. Đặt tay mình lên bóp đít vợ, anh Cung nói rõ to:
– Tắt điện đi chứ?
– “Kệ”, vừa nói xong là bàn tay của Mận đã thò vào trong cái quần đùi tóm lấy buồi chồng rồi. Mọi hôm mỗi lần làm tình tranh thủ trước khi đi làm là Mận đều tắt điện tối om cả. Nhưng hôm nay, không phải vô tình quên mà là Mận cố tình quên. Chiều nay lúc dọn đồ cho Nghĩa, Mận đã phát hiện ra cái lỗ đinh ở chỗ giường ngủ, cô có ghé mắt vào nhưng không nhìn thấy gì, vì ở phía bên kia, cái lỗ đinh ấy đã bị che đi bởi một tờ giấy dán. Và ngay từ chiều, tờ giấy dán ấy đã được chính bàn tay Mận bóc đi.
Cảm giác cực kỳ hưng phấn, cực kỳ phấn kích mà Mận chưa bao giờ có được trong đời sống tình dục của mình. Với cái suy nghĩ từ chiều ấy cứ quẩn quanh trong đầu, đó là Nghĩa từ phòng bên kia sẽ nhìn thấy mình ở bên này, cậu thanh niên mới ấy sẽ nhìn thấy mình trần truồng địt chồng đã làm cho lồn Mận nứng lên một cách dữ tợn. Cảm giác vượt rào nửa chừng, cảm giác mình đang địt nhau có người nhìn lén nó lạ lẫm nhưng cũng hấp dẫn không thể nào tả được. Chưa thực sự lâm trận nhưng lồn Mận đã nhão nước ra rồi.
Chiếc quần đùi của chồng được lột ra là gần như ngay lập tức Mận ngậm miệng vào và mút một cái thật sâu, toàn bộ dương vật anh Cung đã biết mất trong mồm Mận, anh Cung rú lên:
– Ú ú ú, sướng buồi …………. quá. Hôm nay mút buồi chồng mạnh thế. Đã quá.
– “Soạp soạp soạp, sướng không anh”, Mận không thể nói cho chồng biết nguyên nhân hôm nay cô sướng như vậy được, nói ra chồng oánh chết.
Trong đầu Mận không nghĩ rằng mình đang ngậm buồi chồng, cô đang tự cho trí tưởng tượng của mình bay bổng, buông lơi, rằng cái buồi trong mồm mình là của Nghĩa, không biết buồi Nghĩa có to không, nhìn ngoài quần thì chắc là to hơn hẳn của chồng rồi. Nếu to thì chắc là địt sướng lồn lắm đây. Chỉ với cái ý nghĩ ấy thôi, nước lồn lại chảy thêm ra một ít, rỏ thành giọt xuống giường.
Và một ý nghĩa táo bạo hơn, mãnh liệt hơn chợt đến với Mận. Miệng vẫn ngậm buồi chồng thụt ra thụt vào, nhưng Mận từ từ xoay người để cái mông dịch dần lên phía trên, rồi khi cái mông đít trần trùi trụi ấy ở sát vách tôn, sát vào cái lỗ đinh thì Mận dừng lại rồi khẽ khàng ngoáy ngoáy mông. Rồi cô nghĩ, không biết Nghĩa ở bên kia có đang thức không? có đang ghé mắt nhìn vào lỗ đinh không? Nếu cậu ấy mà nhìn thì giờ đây, cái lỗ lồn đỏ au, cái lỗ đít thâm thâm đang ục oặc đóng vào mở ra ấy chắc chỉ cách mắt cậu có vài centimet mà thôi. Ôi, mình đang đang chổng mông, đang ở truồng cho một người khác nhìn.
Chưa dừng lại ở đó, Mận còn thò tay xuống bên dưới mà banh hai cái mép lồn ra, như để cho ai đó nhìn rõ hơn vào sâu thẳm bên trong cơ thể của mình, để cho ai đó nhìn rõ hơn cái lỗ lồn mình đang õng nước.
– “Sướng không anh, em mút buồi có làm anh sướng không?”, giọng nói của Mận lả lơi, ẽo uột đưa tình như một con mèo cái đến kỳ động dục.
– Sướng lắm, hôm nay em lạ lắm, làm anh sướng sắp xuất tinh đây này. Từ từ thôi, đừng mút chặt như thế bắn tinh luôn đấy.
Mận nhả miệng ra khỏi buồi chồng, thực sự thì độ dai của chồng không được tốt cho lắm, Mận sợ mình mút thêm vài cái nữa thì chồng ra mất thật, ấy thế nên cô dừng lại rồi ngồi xổm dậy, chiếc áo ngoài cũng được cô nhẹ nhàng cởi ra, vậy là Mận đã hoàn toàn trần truồng, lõa lồ, tênh hênh phô bầy toàn bộ cơ thể cho chồng nhìn thấy. Bầu vú sừng trâu rất to như không bị chảy xệ một chút nào, núm vú hồng tươi như một nụ hoa hồng tô điểm làm cho bầu vú của Mận trông đẹp như một bức tượng nữ thần. Núm vú như tê dại đi khi hai ngón tay của Mận bấu vào.
Cô từ từ ngồi xuống, cái lồn từ từ hạ xuống bên dưới, điểm hạ cánh của nó là mồm của chồng:
– Mút lồn em đi anh Cung ………….. AAAAAAAAAAAAAAA ……. Sướng lồn.
Mận hẩy mông để cọ sát mặt ngoài lồn vào cái lưỡi đã thè ra sẵn của chồng, cô đang làm động tác địt mặt. Cái lưỡi nham nhám của chồng tác động vào hột le, tác động vào cửa lồn làm cho nước lồn ọc ra từ bên trong ào sang mặt của chồng.
– “Chóp chép chóp chép chóp chép!”, anh Cung cũng là có nghề liếm lồn, anh liếm như chó uống nước, liếm các kiểu, vừa liếm anh vừa bấu vào đít vợ để nâng lên không cho vợ hạ hết cỡ xuống vì sợ ngạt thở.
Từ trên cao ngó xuống bên dưới, chỗ lỗ đinh, Mận không nhìn thấy gì vì không thấy có ánh sáng phát ra từ chỗ lỗ đinh ấy, nhưng chú ý thật kỹ, Mận thấy long lanh một cái gì đó. Và không khó để cô đưa ra nhận định, cái long lanh ấy chính là con ngươi của đôi mắt. Đúng rồi, chắc chắn rồi, Nghĩa đang nhìn cô địt vào mặt chồng.
Còn gì phấn khích hơn, còn gì hưng phấn hơn khi chuyện cô sắp xếp đã có kết quả, bấy nhiêu đó thôi đã đủ làm Mận thăng hoa, cơn cực khoái đầu tiên tràn về. Mận địt thật mạnh, thật nhanh hơn làm chóp mũi của anh Cung ngập vào trong cửa lồn:
– AAAAAAA, anh ơi em sướng rồi …………………………. Lồn em ……… aaaaaa …… đang co này …….. aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Địt mẹ nhà anh, địt mẹ nhà anh Cung làm cho em sướng rồi ……….. chết em mất.
Sướng xong, Mận đổ vật, nằm ngửa tơ hơ trên người chồng, háng vẫn co giật do tác động của chính cái cửa lồn.
Ở bên kia tấm tôn, Nghĩa cũng không thể kiềm chế thêm nổi nữa, cái buồi nóng hổi to như cái chày dã cua, dài ngoằng đến cả gang tay và trắng trắng như da mông chứ không đen như buồi anh Cung ở bên kia cũng phọt những dòng tinh trùng đặt sệt lên trên bụng. Nghĩa vừa mới trực diện được nhìn một cái lồn đàn bà đầu tiên trong đời. Nhìn rõ mồn một từng ngóc ngách, từng thớ thịt, từng sợi lông ở khoảng cách rất gần. Trời ơi là trời, không ngờ lồn đàn bà lại hấp dẫn, lại ma mị đến vậy. Mới nhìn chị Mận trần truồng có một chốc lát thôi nhưng Nghĩa đã không thể kiểm soát được cảm xúc, đã tự thủ dâm và xuất tinh ra rồi.
Giờ này đây, Nghĩa mới thực sự biết làm tình là như thế nào, nó không phải đơn giản chỉ là cắm buồi vào lồn và dập giống như cậu vẫn nhìn thấy bóng hình của cha mẹ, nó còn có những hành động khác nữa, người nữ mút buồi cho người nam, người nam liếm lồn người nữ. Rất có thể còn nhiều, còn nhiều những động tác khác nữa mà rồi nếu cứ ở căn phòng này, rất có thể Nghĩa sẽ được chiêm ngưỡng, được học hỏi. Và biết đâu đấy, cậu sẽ trở thành một chuyên gia địt, một chuyên gia hạ gục đàn bà, điều kiện cần là buồi to Nghĩa đã có rồi, chỉ còn thiếu điều kiện đủ là kỹ năng nữa mà thôi.
— Hết chương 4 —