Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )

Chương 9: Chị ơi, giờ này chị đang ở đâu?

Hôm qua, Nghĩa đã làm xong con đường đi dạo và khoảng đất hình tròn ở chính giữa khu vườn. Nói là đường đi dạo nhưng đồng thời nó còn có một tác dụng là để chăm sóc cây ở trong khu vườn nữa. Còn khu đất hình tròn ở chính giữa vườn sẽ đặt một cái xích đu, ở bên trên có giàn hoa leo, theo “bản thiết kế” khu vườn là như vậy.

Hôm nay, mục tiêu hoàn thành tiếp theo của Nghĩa chính là làm giàn hoa leo. Chẳng hiểu sao, trời đã chớm thu rồi, mùi hoa sữa đã thoang thoảng đâu đây nhưng không khí dịu mát vẫn chưa kịp về, nắng vẫn rộ, nóng vẫn còn. Nhưng thời tiết đối với con nhà nông nào có ý nghĩa gì. Nghĩa đã làm từ sớm, khi ngôi biệt thự, nơi hai mẹ con Cẩm Tú – Thủy Tiên vẫn im lìm trong giấc ngủ thì Nghĩa đã có mặt ở khu vườn và bắt đầu công việc của mình.

Các bạn hãy tưởng tượng nhé, khu vườn hình chữ nhật nhà Cẩm Tú có diện tích khoảng 300 m2, bề rộng 10 mét, chiều sâu 30 mét. Nghĩa lấy 1 lối đi từ sân trước của biệt thự làm đường chính rồi chia đôi khu vườn chạy đến tận cuối, từ đường chính này bổ sang hai bên có các con đường nhỏ hơn. Việc chia đường này đồng thời cũng chia khu vườn ra thành các ô, các luống. Mỗi ô luống này sẽ trồng 1 loại hoa khác nhau, tất nhiên cũng không trồng bừa mà sẽ phối hợp một cách hài hòa về mầu sắc, về độ phủ tán, độ cao. Vì vườn nằm sát nhà nên cũng sẽ có những chỗ không có nắng nhiều vì bị ngôi nhà che phủ, nên Nghĩa cũng tính toán trồng những loại hoa không ưa nắng ở những chỗ này.

Còn ở chính giữa, 1 vòng tròn đường kính 3 mét cũng được lát bằng gạch Hạ Long giống như đường đi, bờ kè là những viên gạch đỏ xây chéo chính là trung tâm của khu vườn.

Nghĩa đào 6 cái hố xung quanh vòng tròn trung tâm, sau đó cậu chôn 6 cái cột bằng sắt cao 2 mét. 6 cột này sẽ làm giá đỡ cho các thanh nan bằng tre, nứa ở phía bên trên, đan mắt cáo 10 phân một.

Khi Nghĩa làm việc, cậu hăng say đến nỗi hầu như quên cả mọi thứ xung quanh mình, cậu không biết rằng, ô cửa sổ ngay trên đầu cậu có một đôi mắt đang nhìn xuống.

———-

Đôi mắt vô hồn của Thủy Tiên hơi nheo lại khi ánh sáng bên ngoài rọi vào trong căn phòng khi cô mở cửa sổ ra sau một giấc ngủ dài. Đã 2 ngày rồi kể từ ngày cô từ trên lan can cầu Long Biên buông tay để thân mình rơi tự do đập mạnh xuống dòng nước sông Hồng. Đã 2 ngày trôi qua, nhưng trong tâm trí Thủy Tiên, cái khoảnh khắc buông tay ấy như chỉ mới vừa diễn ra cách đây có vài phút đồng hồ. Thủy Tiên không nhớ nổi lý do thực sự của việc mình muốn tìm đến cái chết là gì? Đến giờ phút này chính bản thân cô còn không tìm được lý do chính đáng của cái hành động dại dột ấy?

Vì 1 cái tát của mẹ ư? Không, chắc chắn đó không phải lý do, hoặc ít nhất đấy không phải là lý do chính đáng. Cái tát ấy chỉ như một giọt nước nhỏ xíu làm cái cốc đã đầy nước tràn ra ngoài mà thôi.

Nhưng chính cái khoảnh khắc mà cô buông tay lại là khoảnh khắc mà cô muốn sống nhất, cô cố vẫy tay để bám trở lại vào lan can nhưng không còn kịp nữa.

Rồi khi cô rơi xuống dòng nước, bản năng sinh tồn, sự khát khao được sống càng mãnh liệt hơn nữa. Cô dùng hết sức mình để vùng vẫy, để quờ quạng để tìm kiếm lại sự sống mà chính cô đã tự mình buông bỏ.

Thủy Tiên còn nhớ rất rõ, lúc đó cô vẫn còn chưa rơi vào trạng thái hôn mê vì thiếu oxy, khi cô gần như tuyệt vọng, khi bụng đã no nước thì cô quờ tay phải một thứ gì đó mềm mềm như da thịt con người. Và ngay lập tức cô bám chặt vào người đó, lúc đó cô cũng không ý thức được người đó là nhảy xuống cứu mình hay đơn giản là vô tình người đó có mặt ở đấy nữa, thậm chí cái người mà cô quờ tay vào có phải là một xác người chết đuối trôi sông không cô cũng không biết. Chỉ biết là phải bám bằng được, bám bằng hết sức mình, đó là cơ hội mong manh.

Rồi Thủy Tiên cứ ôm ghì lấy người đó, và hình như cả hai người chìm xuống sâu hơn. Nhưng rồi như một phép lạ, Thủy Tiên được đẩy lên cao, đầu cô vượt lên khỏi mắt nước, và cô được hít một hơi thở quý giá, cái hơi thở ấy đã giành lại cho cô sự sống.

Sau cái hơi thở ấy, Thủy Tiên không còn bị ngụp trong nước nữa, từ từ được đưa vào bờ, tâm trí lúc đó hỗn loạn và lả đi rồi, nhưng không hiểu sao, Thủy Tiên vẫn còn nhớ, nhớ như in, đó là cảm giác ………. bị bóp vú.

Bất giác, Thủy Tiên đặt cả hai bàn tay mình lên đôi vú qua làn áo ngủ mong manh. Cô không biết rằng khuôn mặt của mình đang đỏ lựng lên. Có thể lúc đó người ấy chỉ ôm lấy mình và vô tình bấu vào đấy thôi, chứ giờ phút sinh tử đó thì còn ai mà nghĩ đến chuyện đấy.

Nhưng với Thủy Tiên thì khác, cả thân thể cô là trinh nguyên, Thủy Tiên đi chơi nhiều, toàn đám bạn nghịch ngợm đua đòi, nhưng chưa bao giờ cô để người khác động vào thân mình, trong bất cứ hoàn cảnh nào. Thành ra, cái lần bị bóp vú ấy là lần đầu tiên, mà oái ăm thay lại ở giữa dòng sông.

Hôm qua mẹ nói, mẹ đã gặp được người cứu Thủy Tiên rồi, đó là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, người ở quê lên thành phố lao động. Mẹ đã biếu anh ta một số tiền lớn, lại còn mời anh ta về làm ở shop quần áo, mẹ dự định sẽ trả công anh ta thật hậu hĩnh như là để trả cái ơn cứu mạng đứa con gái duy nhất của mẹ. Cũng hôm qua mẹ nói, đối với mẹ, Thủy Tiên là điều quý giá nhất, còn những thứ khác như tiền bạc, nhà cửa, xe cộ chỉ là những thứ vật chất tầm thường có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Mẹ còn nói, đợi Thủy Tiên khỏe lại mẹ sẽ dẫn đi gặp mặt người đàn ông ấy để cảm cái ơn đã liều mạng cứu mình.

Mơ màng suy nghĩ, bỗng tiếng động ở bên dưới khu vườn vọng lên làm Thủy Tiên chú ý, cô cúi xuống nhìn thì không khó để cô nhận ra người thanh niên làm vườn của gia đình. Cái cách anh ta làm việc một cách hăng say khiến cho Thủy Tiên chú ý. Thủy Tiên còn nhìn thật rõ, áo anh ta ướt đẫm mồ hôi dính bệt vào thân người. Giờ đây, trong đầu cô không nghĩ đến hai chữ “nhà quê” nữa, bởi như mẹ nói, một người “nhà quê” đã cứu mình.

Rồi Thủy Tiên thấy anh chàng thanh niên ở bên dưới lấy tay che trán như để tránh ánh nắng rồi nhìn lên phía này, Thủy Tiên rụt đầu vào bên trong như không để anh ta nhìn thấy mình, không để anh ta biết là mình đang “nhìn trộm” anh ta. Ở bên trong phòng, Thủy Tiên nghe rõ tiếng của anh ta nói to vọng lên trên:

– “Cô gái” ơi, tôi khát nước, có thể cho tôi chai nước giống như hôm nọ không?

Thủy Tiên không ló đầu ra mà ngồi thụp xuống mép giường ở ngay gần đấy, không hiểu sao trái tim cô đập loạn nhịp giống như là kẻ trộm vừa bị chủ nhà bắt quả tang, giống như là kẻ rình tắm bị bắt tại trận vậy, Thủy Tiên lại ấp tay lên bầu vú bên trái để làm trái tim thôi không loạn, cô hấp hởi tự nói một mình:

– Cái đồ …… đáng ghét. Cứ gọi mình là …….. “cô gái”, mình có tên mà. Ờ, mà mình đã nói tên cho hắn biết đâu nhỉ.

Rồi ở bên dưới lại vọng lên:

– “Cô gái” ơi!!!!!! “Cô gái” ơi !!!!!!!!!!!

Tức mình Thủy Tiên với tay ra đóng cửa sổ nghe cái “rầm”.

Nhưng kèm với đó là cái dậm chân thình thịch xuống sàn nhà:

– Đồ chết dẫm, đi làm mà cũng không mang nước.

———-

Nghĩa nghỉ tay đi về phía bậc thềm, cậu lấy tay phẩy phẩy cái áo bộ đội đứt một khuy thứ 3 nhưng đã được chị Mận khâu lại cho vào buổi tối ngày hôm qua, nhưng khốn nỗi chị lại không có cái loại khuy mầu xanh nõn chuối giống với các khuy còn lại, thành thử ra phải lấy một khuy mầu đen thay thế. Nhìn hàng cúc áo của Nghĩa nổi bật nhất vẫn là cái khuy mầu đen này.

Vừa rồi, khi Nghĩa che tay nhìn lên trời để đoán giờ thì vô tình thấy “cô gái” đang ở trên cửa sổ ngó xuống. Nếu như không có chuyện xảy ra ở sông, có lẽ Nghĩa cũng bỏ mặc mà tiếp tục công việc này, bởi Nghĩa biết “cô gái” không ưa gì mình, nhưng sau sự kiện đó tự nhiên Nghĩa lại muốn quan tâm một chút tới “cô gái”, là vì cô Cẩm Tú rất tốt với mình chăng? Hay là còn vì một lý do nào khác?

Nghĩa tin là Thủy Tiên sẽ xuống nhà.

Và quả đúng như vậy, Nghĩa ngồi ở bậc thềm một lát thì nghe tiếng mở cửa “cạch” ở sau lưng mình, cậu ngoảnh lại thì thấy cánh cửa gỗ hé ra chỉ đủ cho đầu Thủy Tiên ló ra nhưng toàn bộ thân người thì vẫn ở bên trong. Chỉ nhìn cái đầu không, không chú ý đến khuôn mặt thì tưởng là một thằng con trai, Thủy Tiên hé đầu ra rồi thò cái tay có cầm chai nước chìa về phía Nghĩa, cô nói trống không bằng cái ngữ điệu vẫn như ngày nào:

– Nước đây …………. cái đồ ………………

Lời nói tiếp theo của Thủy Tiên không phát ra nổi khỏi cuống họng vì cô không tìm ra được từ nào phù hợp, lời nói “cái đồ” chỉ là do thói quen mà thôi. Nghĩa thấy cô ta không nói hết câu thì cậu nói hộ:

– “Cái đồ ………… nhà quê phải không?”, kèm với đó là một nụ cười hòa nhã, không có dáng vẻ gì của sự giận dỗi cả. Bởi nghe nhiều nó cũng thành quen, với lại cô ta nói cũng đâu có sai gì, mình người nhà quê thật mà.

Thủy Tiên bặm môi như nghĩ ngợi một điều gì đó, hai má lúm đồng tiền hiện rõ trên hai cái má trắng tinh, cô trợn mắt rồi phọt ra miệng:

– Không! Cái đồ ……………… đi làm không mang nước.

Nói xong Thủy Tiên đóng cửa cái “rầm” một cái rồi đứng thẳng tựa lưng vào cửa thở hồng hộc như để nuốt trôi cơn tức giận trong lòng. Lần nào nói chuyện với anh ta cũng bị bắt nõn. Bỗng cô nghe tiếng ở ngoài cửa vọng vào, tiếng nói ồm ồm, trầm trầm của kẻ vừa mới vỡ giọng:

– Mẹ của “cô gái” thương cô gái nhất đấy.

Qua khoảng trống giữa sàn nhà và cửa, Nghĩa vẫn thấy bóng của chân “cô gái” ở đó nên cậu biết chắc rằng “cô gái” vẫn còn đứng đo và nghe được lời cậu nói.

Thủy Tiên trầm tư suy nghĩ những lời mà cô vừa nghe được, rồi cô lần rần tự đoán chắc là Nghĩa đã biết chuyện của cô, khả năng là do mẹ nói với cậu ta, chỉ có như vậy cậu ta mới nói điều trên. Ở bên ngoài, Nghĩa bắt đầu bổn cũ soạn lại:

– Bố tôi say rượu suốt ngày! (Câu này nghe quen quen – Cu Zũng!). Ông say từ sáng đến chiều, từ chiều đến tối, từ tối đến sáng ngày hôm sau.

Không gian im lặng một chút, có lẽ Nghĩa muốn dừng lại một lúc để cho kẻ nghe trong kia tiêu hóa xong, rồi cậu lại diễn tiếp:

– Nhưng tôi chưa bao giờ ghét bố tôi cả. Vì bố đã cho tôi cuộc sống, có bố mới có tôi trên đời. Dù ông có thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là bố tôi và tôi không bao giờ ghét bố mẹ của mình cả, chắc chắn là như thế.

Sau đó là tiếng “ừng ực” dội vào, là Nghĩa tu chai nước mà Thủy Tiên vừa đặt ở sảnh.

Rồi một tiếng “cạch” nữa phát ra khi Nghĩa vừa hạ chai nước xuống, một vài giọt nước rớt ra khỏi miệng theo cằm rơi xuống chiếc áo bộ đội, Nghĩa ngoảnh lại thì thấy Thủy Tiên lò dò bước hẳn ra ngoài hiên. Trên người cô mặc một bộ đồ ngủ dài mầu hồng, trên đó thêu hình mấy con chuột mickey mầu đen, từ từ từng chút một, Thủy Tiên ngồi xuống bậc thềm cách xa Nghĩa một đoạn, đôi mắt cũng hướng về phía những chậu hoa Thủy Tiên nằm san sát ở mép sân, Thủy Tiên nói thật nhẹ như thở:

– Sao …………. đằng ấy ………….. lại nói chuyện đó với tôi?

Nghĩa há hốc mồm vì “cô gái” dùng từ “đằng ấy”, cậu nhìn chằm chằm về phía “cô gái” làm cô ấy giật mình tự nhìn xuống bản thân xem có bị hở hang cái gì không.

Chợt Thủy Tiên giật mình vì quên không mặc áo lót, ngực cô tê hê, tông rông ở trong chiếc áo ngủ. Theo bản năng Thủy Tiên lấy hay ôm lấy ngực rồi tì sát bộ ngực vào hai cái đầu ngồi, ngồi theo kiểu thu lu.

Nghĩa thì chưa phát hiện ra điều đó, cậu là vô tình nhìn Thủy Tiên vì thấy cô hôm nay lạ thôi, câu nói có chủ ngữ, vị ngữ đầy đủ vừa rồi là lần đầu tiên cậu nghe thấy từ Thủy Tiên.

– Tôi tên là Nghĩa, không phải “đằng ấy”.

Thủy Tiên cũng bĩu môi đanh đá cá cầy đáp trả kiểu ăn miếng trả miếng:

– “Tôi tên là Thủy Tiên, không phải “cô gái”, xí!”, rồi bắn một ánh mắt hình viên đạn về phía Nghĩa.

Vậy là hai đứa biết tên nhau rồi đấy, cách giới thiệu tên cũng thật là trẻ con hết sức đi à. Để xem chúng nó giới thiệu tuổi kiểu gì nào.

Nghĩa “ồ” lên một tiếng vì biết được tên của “cô gái”, cậu lập tức liên tưởng đến loài hoa đang trồng ở mép sân kia. Nghĩa nói tiếp:

– Năm nay Thủy Tiên học lớp 12 phải không?

Thủy Tiên gật đầu thật nhanh nhưng miệng thì lảnh một phát nghe rất chói tai:

– Phải.

Rồi Nghĩa đế thêm một câu hỏi thật nhanh sau từ “phải” vừa phát ra từ cái miệng chúm chím xinh xinh của Thủy Tiên:

– Có đúp năm nào không?

Thủy Tiên nghe xong mà nuốt nước bọt đến “ực” một cái như vừa nuốt một cục giận to tướng, đôi mắt bồ cầu với hàng lông mi dài thượt cong cong mở rộng ra hết cỡ nhìn Nghĩa như nhìn kẻ thủ, tay cô nắm lại dứ dứ về phía Nghĩa như chuẩn bị động thủ:

– CÁI GÌ? ĐÂY HỌC DỐT NHƯNG KHÔNG ĐÚP NHÁ.

Đáp lại thái độ giận giữ của Thủy Tiên chỉ là cái cười mỉm như trêu ngươi, như đổ thêm dầu vào lửa của Nghĩa:

– Hì hì hì, vậy Thủy Tiên phải gọi Nghĩa là anh rồi, anh mới tốt nghiệp cấp III xong.

Đã bực lại còn bội hơn vì bị bắt gọi là anh, Thủy Tiên khoái bĩu môi hay sao ấy, cái môi trên bám sát vào hàm răng, cái môi dưới trều ra như cá trê, mà mỗi lần bĩu môi thì đôi núm đồng tiền trên hai má lại hiện lên, nhìn xinh chết đi được:

– Xí, còn lâu!

Thấy thái độ của Thủy Tiên như vậy, Nghĩa cũng không cố làm anh làm gì, bởi thực sự cậu không có nhu cầu ấy, nói chuyện với Thủy Tiên chỉ với mục đích làm hòa mối quan hệ là 1, thứ nữa là để cô ta bớt cảm thấy buồn phiền mà đi tìm cái chết lần nữa thôi:

– Được rồi, không làm anh được chưa. Vậy giờ gọi xưng tên được không? Thủy Tiên thấy thế nào.

Thủy Tiên không nói gì, vậy là Nghĩa coi như cô ta đã đồng ý. Cậu đứng dậy, lững thững đi về phía những chậu hoa Thủy Tiên, nhặt những lá úa:

– Giờ thì Nghĩa đã biết tại sao cô Cẩm Tú lại trồng rất nhiều hoa Thủy Tiên rồi.

Thủy Tiên bậm môi suy nghĩ, hình ảnh mẹ đỏ hoe đôi mắt khóc nức nở lúc cô ở bệnh viện, rồi cảnh mẹ tận tay đút từng thìa cháo gà tự nấu cho cô ngày hôm qua lúc ở nhà một lần nữa lại hiện lên trong đầu cô. Có lẽ cô đã hiểu ra rằng, mẹ là người thương cô nhất, yêu cô nhất và chiều cô nhất. Không đúng với suy nghĩ của mình trước đó rằng mẹ chẳng quan tâm gì đến mình cả, chỉ lo kiếm tiền mà thôi.

Thấy Thủy Tiên không nói gì mà cứ trầm ngâm suy nghĩ, Nghĩa cũng không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của Thủy Tiên, cậu lại trở lại bậc thềm, với lấy chai nước, ngửa cổ lên tu ừng ực một chập nữa.

Khi Nghĩa uống nước theo kiểu đó, Thủy Tiên liếc mắt sang nhìn, lần này cô tự cho phép mình nhìn kỹ người thanh niên đồng trang lứa kia một lần nữa. Mái tóc anh ta cắt gọn gàng nhưng sơ xác, khuôn mặt đen nhẻm vì nắng nhưng vuông vức nam tính, cổ họng to có cục thanh quản trượt lên trượt xuống vì nuốt nước. Cổ chiếc áo mầu xanh bộ đội đã sờn. Thủy Tiên chú ý hơn vào hàng cúc áo, ở đó có một chiếc cúc mầu đen khác mầu với những chiếc cúc khác. Chiếc quần thô dầy cộm, đôi dép tổ ong đã xỉn mầu, một nửa mõm chiếc bên phải đã rách đến 1 nửa. Chiếc áo ướt sũng dính bết vào người.

Chợt Thủy Tiên lên tiếng:

– Sao Nghĩa không đi học tiếp?

Hỏi xong nhưng có lẽ Thủy Tiên đã tự có đáp án cho mình: “đến có điều kiện như mình còn chẳng học được nữa là”.

Và quả đúng Nghĩa cũng trả lời theo hướng suy nghĩ của Thủy Tiên:

– Ây za, ở quê của Nghĩa, học hết cấp III là hiếm lắm, có người chỉ học hết cấp II, cùng lắm là cấp II thôi, sau đó đều phải đi làm kiếm tiền.

Câu chuyện đến đây là tắc tịt bởi cả hai dường như đuổi theo một suy nghĩ khác nhau, Nghĩa thì đang nghĩ về tờ giấy báo trúng tuyển đại học mà cậu vẫn cất tận đáy ba lô để ở nhà trọ. Thủy Tiên thì đang nghĩ chính bản thân mình, chính cách sống của mình mấy năm nay, so với Nghĩa thì rõ ràng điều kiện học tập của Thủy Tiên gấp hàng trăm hàng nghìn lần, nhưng tại sao cô chịu cố gắng học nhỉ, với lại mẹ cũng chưa từng ép cô học, có lẽ mẹ đã có định hướng là sau khi cô tốt nghiệp cấp III thì đi buôn bán luôn cũng không biết chừng, Thủy Tiên dự định phải hỏi mẹ cho rõ, mấy hôm nay hai mẹ con đã xích lại gần nhau rất nhiều.

– Thôi Thủy Tiên lên nhà nghỉ ngơi đi. Nghĩa phải làm việc tiếp đây.

Nói rồi, Nghĩa đứng dậy đi ra vườn, nhưng khi đi hết đoạn sân thì nghe thấy tiếng Thủy Tiên nó ỏn ẻn phía sau lưng:

– Nghĩa này, xin lỗi nhé!

Nghĩa không ngoảnh lại, mà chỉ gật đầu. Thủy Tiên ở đằng sau nên không biết được có một nụ cười trong ánh nắng nở trên đôi môi.

———-

Tại một shop hàng quần áo trong chợ Đồng Xuân.

Nếu nói về chợ, có lẽ chợ Đồng Xuân là một trong những chợ lớn có lịch sử lâu đời nhất Việt Nam ta, chợ được hình thành từ thời Pháp thuộc vào thế kỷ 18. Chợ là trái tim kinh doanh của toàn bộ khu phố cổ 36 phố phường, là đầu mối phân phối hàng hóa đi hầu hết các tỉnh phía Bắc.

Nhưng quãng thời gian mà tôi đang miêu tả cho các bạn nghe ở trong truyện không còn là chợ cổ ngày xưa nữa, năm 1994 có một vụ cháy cực lớn đã thiêu rụi toàn bộ các gian hàng và người ta phải xây dựng lại hoàn toàn, đến nay, đây vẫn là vụ cháy chợ lớn nhất Hà Nội.

Chợ được xây mới nhưng vẫn còn giữ lại được phần lớn hồn phách của chợ cũ từ cách bố trí các gian hàng đến không gian kiến trúc kiểu Pháp. Tầng 1 ngay từ phía cửa chính đi vào là các loại đồ hàng quần áo, kính râm, giày dép, thắt lưng, ví da, vali .v.v. cho đến đồ điện tử. Tầng 2: Là khu vực bán buôn bán lẻ quần áo cho người lớn và các loại vải vóc, gấm, lụa. Tầng 3: Chủ yếu người ta bán đồ dành cho trẻ sơ sinh….. Phía Bắc của chợ là các hàng ăn, phục vụ khách ăn cả ngày lẫn đêm. Xung quanh chợ lúc nào cũng đông đúc nhộn nhịp. Hàng hóa từ đây vận chuyển đi khắp các tỉnh phía Bắc.

Tại một shop hàng quần áo, vải vóc rất lớn ngay chỗ đón cầu thang đi lên của tầng 2, đó là nơi mưu sinh của Cẩm Tú. Đây đang thời gian bán hàng cao điểm trong ngày, mọi người làm việc hết sức khẩn trương, người nào việc nấy. Từ ngày hôm qua đổ về trước, ngoài Cẩm Tú là bà chủ ra còn có 4 người làm nữa là Đào, một người phụ nữ trạc tuổi 30, dáng người mập mạp nhưng nhìn cô ta làm việc thì cực kỳ nhanh nhẹn; Tuyển chàng thanh niên chắc chỉ khoảng 25 – 26 tuổi có khuôn mặt đầy trứng cá; Hồng có khuôn mặt non choẹt kiểu học sinh nhưng đã 20 tuổi chứ không ít; cuối cùng là Hùng, một người đàn ông cỡ khoảng 50 tuổi có khuôn mặt hiền lành, thật thà chất phát.

Nhưng hôm nay thì có thêm một người nữa, chính là anh chàng “ân nhân” của gia đình Cẩm Tú, tên là Ba. Hôm nay là buổi đầu tiên Ba đi làm việc ở shop quần áo, lúc này Ba đang đứng gần Cẩm Tú nhìn mọi người làm việc. Cẩm Tú buông bỏ tai nghe điện thoại ghi hàng đặt xuống thì xé tờ giấy rồi gọi:

– Hồng, đơn hàng của chị Thảo Hải Dương này. Cháu nhặt hàng rồi bảo chú Hùng giao luôn đi. Người ta đang cần.

Rồi Cẩm Tú luôn miệng chỉ đạo công việc:

– Anh Hùng giao hàng đi Thanh Hóa chưa?

Anh Hùng đang lấy dây dứa buộc túm một bao nilong quần áo, ngẩng mặt về phía bà chủ nói nhanh rồi quay lại luôn như sợ mất thời gian:

– Giao rồi, nhưng không thấy tiền lên.

– Nhà đấy tiền lấy qua Hàng Bạc.

Tiếng điện thoại lại đổ, Đào đứng gần đó nhấc ống nghe lên vào tai, nhưng tiếng cô nhận được từ đầu dây bên kia là tiếng “tít tít tít” báo hiệu là fax chứ không phải điện thoại. Đào đặt ống nghe xuống và bấm vào nút nhận Fax, sau đó chạy ra đằng sau điện thoại một tờ giấy ghi đơn hàng của khách đặt.

Khi máy chạy hết, Đào nói với bà chủ:

– Chị Tú, nhà Dũng Loan Hải Phòng đặt hàng, em cho xếp luôn nhé.

Cẩm Tú nói nhanh, cơ bản mọi thứ ở đây không có thời gian để suy nghĩ:

– Uh, chuyển luôn đi. Nhà đấy tiền nong sằng phẳng lắm.

Đào vừa cầm tờ giấy nhẩm đơn hàng, vừa bước trèo lên các đống quần áo, bỗng cô đứng khựng lại quay đầu nói với bà chủ:

– Chị Tú, mã 02347, quần gió vừa hết sáng nay rồi, giờ làm thế nào, để em gọi bảo nhà Dũng Loan chuyển mã khác nhé?

Chỉ dành khoảng 3 giây để suy nghĩ, Cẩm Tú nói luôn:

– Không, em xuống tầng 1 vay chị Hằng đi, chiều nay hàng về mình trả luôn.

– “Vâng”, nói xong Đào đánh mạnh quả mông tất tả xuống tầng 1.

Đấy, không khí làm việc liên tục từ sáng đến giờ đã gần trưa rồi luôn luôn là như vậy. Anh Ba nhìn hoa hết cả mắt. Nhưng đó là buổi đầu tiên chưa biết việc thì như vậy thôi, chứ nếu tinh ý thì buổi sáng chủ yếu là giai đoạn bán hàng, gồm 4 công đoạn chính: Nhận đơn hàng (bằng điện thoại hoặc fax), đóng hàng, chuyển đi, thu tiền. Buổi chiều chủ yếu là để nhập hàng.

Vãn việc một chút, Cẩm Tú nói với anh Ba vẫn đang chăm chú nhìn mọi người:

– Em thấy thế nào?

– “Em hoa hết cả mắt”, Ba đưa tay thô ráp lên gãi gãi đầu, khuôn mặt đen nhẻm cười cười kiểu cầu hòa:

Cẩm Tú động viên:

– Vài ngày là quen ngay ấy mà, em thấy mấy người làm ở đây, lúc đầu cũng lỡ nga lỡ ngỡ, nhưng chỉ vài ngày là quen việc hết, người chậm lắm chỉ mất 1 tuần.

Khi nhận anh Ba vào làm, Cẩm Tú cũng có dự định rất sâu xa trong đầu, trước tiên là để trả ơn cho anh Ba đã cứu Thủy Tiền, việc này đương nhiên là quan trọng nhất rồi, nhưng thứ nữa, cô muốn đào tạo một người thật là tin tưởng, thân tín để có thể giao việc quản lý cửa hàng, lúc đó cô sẽ có nhiều thời gian hơn để ở bên Thủy Tiên. Sau biến cố vừa rồi và sau buổi nói chuyện lúc sẩm tối chiều qua với Nghĩa, cô đã tự ra bản thân mình thực sự là cũng có nhiều khiếm khuyết trong cách nuôi và dậy con, tất nhiên có nhiều nguyên nhân nhưng nguyên nhân chính là bởi cô quá mải mê với công việc kinh doanh, không có thời gian ở bên con.

Tuy nhiên, ngay lúc này Cẩm Tú không có hé lộ ra cho anh Ba biết mục đích của mình, cô cũng đủ trí tuệ để biết rằng, một người có thể thay cô quản lý công việc kinh doanh tại shop không hề dễ tìm kiếm, người đó phải hội tụ đủ nhiều yếu tố: ngoài bản chất thật thà trung thực ra còn phải là người nhanh nhẹn, nhạy bén và biết xử lý những tình huống phát sinh, ngoài ra còn phải biết quản lý nhân viên nữa. Anh Ba có là gì đi chăng nữa cũng chỉ mới quen biết có vài ngày, cần phải có thời gian để chứng minh năng lực.

Thôi chuyện tương lai tạm gác lại, trở lại với anh Ba lúc này, thấy bà chủ động viên, anh Ba như thêm quyết tâm hơn nữa:

– Chị Tú yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.

– Anh Ba đừng khách sáo như vậy, anh là người có ơn đối với gia đình tôi, tôi cũng chẳng biết trả ơn anh thế nào cho phải. Chỉ có công việc của gia đình như thế này, cũng mong anh ổn định cuộc sống mà kiếm tiền nuôi vợ nuôi con.

– Vâng.

– Trước mắt, anh hãy làm công việc đơn giản nhất là đóng hàng vào giao hàng giống như công việc của anh Hùng đang làm. Sau đó thế nào thì ta tính tiếp nhỉ.

Vậy là công việc đầu tiên của anh Ba tại shop quần áo của Cẩm Tú là đóng hàng và giao hàng. Không biết anh ta thể hiện nào? Có lọt vào tầm ngắm của bà chủ hay không? Có thể trở thành một cánh tay phải thay bà chủ quản lý cửa hàng không? Điều đó phụ thuộc vào chính anh Ba, và một phần nào đó, phụ thuộc vào Nghĩa.

———-

Nghĩa làm đến khoảng 4 giờ chiều thì cái giàn hoa đã được dựng xong, cũng định làm thêm sang phần nước tưới nhưng nghĩ thế nào lại thôi, hôm nay cậu muốn nghỉ sớm hơn một chút để làm một việc. Từ lúc Thủy Tiên xuống nhà nói chuyện với Nghĩa lúc sáng đến giờ vẫn chưa thấy cô ta xuống thêm lần nào nữa. Nhưng mỗi lần Nghĩa nghỉ tay ngồi trên bậc thềm thì đều thấy một chai nước mát đầy để sẵn ở bên ngoài cánh cửa rồi.

Giờ này cô Cẩm Tú vẫn chưa về, chắc độ 5 giờ hơn cô mới về nhà cơ, Nghĩa mơ hồ như muốn gặp lại cô, rõ ràng đối với một thanh niên vừa mới dậy thì như Nghĩa, cô Cẩm Tú có sự thu hút nhất định nào đó nhưng không rõ ràng. Bản thân Nghĩa cũng không thể hình dung rõ trong thâm tâm mình muốn gặp cô vì lý do gì? Vì cô hấp dẫn tình dục ư? có thể đúng cũng có thể không đúng. Vì sự quan tâm, ân cần, dịu dàng của cô ư? Cái đó cũng có thể đúng có thể không đúng. Tóm lại là Nghĩa không thể rõ bản thân đang nghĩ gì.

Đóng cánh cổng lại, Nghĩa đạp xe đi. Nghĩa không trở về nhà, giờ vẫn còn rất sớm, nắng chưa tắt hẳn nhưng không còn gay gắt nữa, trời đã đổ về chiều. Cậu hòa mình vào dòng người tập nập, cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu nữa, cậu không biết đường vì mới lên Hà Nội chưa được bao ngày. Nghĩa cứ đi thôi, tiện chỗ nào thì rẽ chỗ ấy, đi hết phố này sang phố khác. Có khi đi một lúc lại thấy mình ở chính chỗ mình vừa đi. Nhìn cậu thật lạc lõng so với đa số những người đang lưu thông trên đường. Không phải vì chiếc xe đạp thồ, bộ quần áo bộ đội, đôi dép tổ ong, mà vì cậu vừa đi vừa nhìn hết người này đến người nọ, cậu như tìm kiếm một ai đó.

Đúng rồi, Nghĩa đi tìm chị.

Lên Hà Nội mới được mấy hôm, mục đích của lần tha hương này ngoài kiếm tiền nuôi thân, giúp mẹ chăm bố còn có một mục đích khác nữa, đấy là tìm chị? Xem chị đang ở đâu? Chị đang làm công việc gì? Chị sống có tốt không? Kể từ hồi giáp Tết năm ngoái gặp chị có chưa đầy 1 phút đến nay đã gần 1 năm rồi Nghĩa chưa gặp lại, không biết chị có béo lên không hay lại gầy đi, chị có còn xinh đẹp như một cô tiên trong tâm tưởng của Nghĩa không?

Vòng bánh xe cứ lăn đều, lăn đều chầm chậm bởi chủ nhân của nó cứ vừa đi vừa nhìn người, nhìn cả người đang đi oto, xe máy, xe đạp, nhìn cả những người đang đi bộ ở hai bên vỉa hè. Đặc biệt chú ý vào những người con gái có mái tóc dài còn trẻ.

Hà Nội giờ tan tầm đông người lắm, ai cũng hối hả để trở về với gia đình sau một ngày làm việc, chắc cũng chẳng ai chú ý đến một thanh niên đang đạp chiếc xe đạp thồ vừa đi vừa ngoảnh hết bên này đến bên kia giống như một chú khỉ trong rạp xiếc nhìn khán giả.

Nghĩa cứ đi, cứ đi như không cần biết đích đến. Cứ đi và cứ nhìn, cũng may trời chớm thu nên buổi chiều khá mát mẻ, gió thổi hiu hiu như thổi bớt nỗi buồn trong lòng cậu.

Ấy thế mà trời cũng đã tối mịt rồi đấy, đèn cao áp hai bên đường đã sáng cả, không biết đi kiểu gì mà Nghĩa đến được một con đường có hàng cây ở giữa, hai bên đường là đều có hồ nước rất rộng, nhìn cái bảng tên đường mới biết mình đang đứng ở đường Thanh Niên.

Gió ở mé hồ bé thổi vào lồng lộng, xa xa là những con thiên nga nhựa to tướng đang lững lờ trôi. Nghĩa tạt vào đấy nghỉ ngơi, cậu bám vào lan can bờ hồ rồi nghiêng mình soi xuống nước, chỉ thấy bóng của chính bản thân mình ở dưới lòng hồ, Nghĩa ước lúc này đây, dưới bóng nước kia hiện thêm hình chị gái của mình nữa. Nhưng chờ mãi, chờ mãi chẳng thấy có ai. Nghĩa ngẩng mặt lên trời, ánh trăng đã mắt đầu lên, lo ló hình bán nguyệt, rồi Nghĩa nói khá to:

– Chị ơi! Giờ này chị đang ở đâu?

—- Hết chương 9 —-​