Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )

Chương 34: Một nửa cái mông đít.

Các bạn có biết tại sao chàng trai của chúng ta hơn một năm trong nghề lao động tự do có cái gì ấn tượng nhất đối với khách hàng không? Đó chính là đúng hẹn.

Đúng 15 phút sau, Nghĩa đã có mặt ở cổng trường. Lúc này trời cũng bắt đầu nhá nhem tối mặc dù về mặt thời gian mà nói chỉ mới có hơn 5h chiều một tẹo, tại sao lại vậy? Vì các cụ nhà ta thường nói: “đêm tháng 3 chưa địt đã sáng, ngày tháng 10 chưa đánh răng đã tối”. Giờ đang là mùa đông mà.

Chưa chạm cổng trường mà Nghĩa đã thấy lấp loáng bóng của cô hiệu phó mũm mĩm đi qua đi lại giống như một thiếu phụ chờ chồng. Ở cái bốt bảo vệ, ông bảo vệ già lấy làm khó hiểu tại sao hết giờ học rồi, học sinh và các giáo viên khác đã về cả mà cô hiệu phó phụ trách mảng hành chính vẫn còn ở đây.

– “Em chào cô!”, Nghĩa ta lễ phép vừa chào vừa nhìn cô hiệu phó. Không biết cô thích mặc áo dài hay là yêu cầu của nhà trường bắt buộc phải mặc. Hôm nay cô không mặc bộ áo dài mầu vàng chanh giống hôm đầu Nghĩa gặp mà thay vào đó là chiếc áo dài mầu phớt hồng. Cả hai bộ áo dài này có một điểm chung đấy là cái quần đều mầu trắng. Tất nhiên, cô cũng khoác thêm bên ngoài một cái khoác vì trời cũng khá lạnh.

Vừa nhìn thấy Nghĩa, cô hiệu phó Lê Thị Mộng Hằng của chúng ta mắt sáng bừng lên như một con mèo vừa nhìn thấy bát mỡ lợn, cô không dám biểu lộ sự vui mừng của mình ra mặt vì sợ ông bảo vệ nghi ngờ cô đang dửng mỡ nhìn thấy giai trẻ, và hơn nữa, cô cũng sợ “bát mỡ lợn” tan chảy mà quay đầu chạy mất thì phí hoài công sức. Để chuẩn bị cho cuộc gặp này, cô cũng phải dày công khổ tứ lắm chứ bộ. Xem nào, cô phải làm đề xuất nhà trường thay nguyên một lớp bàn ghế học sinh mặc dù nó chưa phải là cũ lắm, chỉ có vài cái bị gãy chân vì mấy bạn nam đùa nghịch đè mấy bạn nữ ra chơi trò hiếp dâm giả nhưng chắc làm thật quá nên chân ghế mới bị gẫy. Chưa hết đâu, bàn ghế được chuyển về chiều nay, đám học sinh nam cũng tranh nhau giành phần bưng bê vì muốn được ở gần cô hiệu phó đặng dòm được gì thì dòm, nhưng cô ôn tồn lắc mông quăng vú đánh mắt mà nhẹ nhàng bảo: “Không phải việc của chúng mày”. Thế đấy, khuôn mặt cô nghiêm trang nhưng đám lông mày rậm rạp thì hơi giật giật một chút:

– Vào làm nhanh lên để tôi còn về.

Nghĩa tắt máy chiếc Wave tầu thần thánh của mình rồi dắt bộ qua một chiếc cổng nhỏ cạnh bốt bảo vệ, định dắt sâu vào bên trong nhưng cô hiệu phó chỉ tay vào chỗ ngay cạnh phòng bảo vệ và nói:

– Cậu để xe ở đây luôn, tí lấy về cho tiện.

Xong cô nói với vào trong phòng bảo vệ qua cái ô kính nhỏ:

– Chú trông xe này cẩn thận, tối rồi trộm cắp nhiều lắm đấy.

Ông bảo vệ chừng hơn 60 tuổi một chút thấy cô hiệu phó nói chuyện trực tiếp với mình thì ra vẻ mừng lắm. Nhiều lần ông cũng định bắt chuyện với cô nhưng đâu có được, thân làm bảo vệ đâu thể bằng vai phải lứa với cán bộ trong ban giám hiệu. Ông bắt chuyện cũng chẳng phải là để xin để xỏ cái gì đâu, chỉ là để xiên thôi. Nhiều lúc rảnh rỗi ông cũng vắt tay lên trán tự hỏi mình một câu, ở cái trường cấp III này ngoài phụ nữ và đàn bà ra thì có ai là không muốn “xiên” cô hiệu phó này không? Đám học sinh choai choai cu vừa mở mắt thì đương nhiên rồi; các thầy thì chắc chắn luôn, từ thầy trẻ tới thầy sắp về hưu; và cuối cùng là tổ bảo vệ 5 người của ông, tất cả đều nhìn cô hiệu phó này với ánh mắt cú vọ hết. Nhưng ông không thể biết được, đã ai “xiên” được chưa? Ấy thế nên ông cứ suy nghĩ mãi.

– Vâng, cô giáo cứ yên tâm. Tôi sẽ cắm …. chốt ở đây. Không mất xe đâu mà lo.

Cô hiệu phó không thèm trả lời ông bảo vệ, cô quay lưng đi thẳng vào sâu trong trường, ánh mắt không quên liếc qua cu cậu làm thuê như ngầm nói: “Mang cu theo chị!”.

Nghĩa cởi bỏ chiếc áo khoác vắt lên tay lái xe máy rồi bám theo đít cô hiệu phó, cậu hơi co ro một chút vì trời lạnh nhưng làm nhiều nên biết, chỉ một lát nữa thôi khi vào việc nhất định mồ hôi sẽ chảy ra, mặc áo khoác sẽ rất vướng víu và bất tiện.

Không giống như hôm trước, quãng đường từ phòng bảo vệ vào đến bên trong dài nhưng Nghĩa vẫn chưa thể biết được cô hiệu phó mặc quần lót mầu gì và loại nào. Cái áo khoác mùa đông dài xuống đến tận giữa đùi đã che đi mất phần mông đít rồi. Tiếc rẻ lắm nhưng biết làm sao được. Nghĩa có xấu không khi cứ dòm trộm đít đàn bà, xấu nhưng không đến nỗi xa. Là đàn ông đứa nào chẳng thế, có nghiêm túc bằng Phật đi chăng nữa nhưng đứng sau đít đàn bà thì cũng tìm mông mà dòm thôi.

Đến cửa một phòng học ngay tại tầng 1 của khu lớp học, trên cửa lớp có ghi đề biển “Lớp 12A”, cô Hằng kéo cảnh cửa ra rồi chỉ vào bên trong:

– Cậu chuyển hết số bàn ghế này ra nhà kho ở cạnh khu hiệu bộ. Sau đó chuyển lại bàn ghế mới vào đây. Sắp xếp lại cho ngay ngắn.

Nghĩa nhìn về phía nhà kho theo hướng tay chỉ của cô hiệu phó, lại nhìn vào trong lớp học, có khoảng độ 3 chục bộ bàn ghế. Ghế thì không nói làm gì, hai tay cái cái ngon ơ, nhưng bàn thì có vẻ nặng, phải gồng mình đưa lên vai mà vác mới được. Cậu ước lượng thời gian:

– Vâng, cô yên tâm. Em làm một loáng là xong.

Không có thói quen ngả giá trước nên Nghĩa không đả động gì đến chuyện công xá, cậu tin là cô hiệu phó này không đến nỗi ki bo đâu, nhìn người cô thì biết, phì nhiêu thế cơ mà.

Cô Hằng mỉm cười giấu ánh mắt liếc xuống phần háng của Nghĩa một cái:

– Ừ, làm xong thì lên phòng tôi giả tiền công.

Nghĩa chờ cho cô hiệu phó khuất hẳn tầm mắt thì bắt tay ngay vào công việc, mỗi một chuyến vác bàn ghế cũ đi là một chuyến vác bàn ghế mới về. Nhịp nhàng, cần mẫn, chỉ chăm như một chú ong thợ.

—-

Hằng đi đi lại lại trong phòng làm việc của mình, chiếc áo khoác cô đã cởi bỏ nằm vắt vẻo ở thành ghế salong. Không còn vẻ nghiêm túc như vừa rồi, Hằng đang phân vân không biết sẽ làm gì tiếp theo. Buổi này hôm nay cô đã chuẩn bị rất kỹ rồi, mục tiêu là phải tận mục sở thị xem cái vật nóng hổi khủng bố trong háng anh chàng “Cu to” nó như thế nào. Mấy ngày hôm nay, cô ngày không ăn nhiều, đêm không ngủ nhiều cũng chỉ vì sự tò mò, sự háo hứng và sự thôi thúc mãnh liệt phải khám phá, phải tận hưởng bằng được cái dương vật thanh niên trai tráng ấy. Nếu như hôm nọ, cô mạnh dạn một chút xíu nữa để nhìn thấy tận mắt, để chạm vào một cái thì có lẽ cũng không háo hức lắm muốn đi xa lắm đâu. Đằng này lại chỉ có chạm vào bề ngoài rồi mông lung phán đoán nó thế này, nó thế kia.

Ngồi xuống ghế, lại đứng lên, rồi lại ngồi xuống, Hằng đập đập hai tay vào nhau tự nhủ lòng: “Mình phải làm gì đây? Phải làm gì đây? Hằng ơi, nghĩ nhanh lên, cậu ta sắp lên rồi”.

Rồi cô đi một vòng trong căn phòng quen thuộc, miệng lẩm bẩm: “Hay là chỉ làm giống hôm nọ thôi rồi cho cậu ta về? …………. Không, thế thì phí công mình mấy hôm nay lắm. Phải đi xa hơn? ……….. Nhưng xa đến mức nào? ………. Chạm vào ………. Mút ……… bú …………. Hay xa nhất là ………….. Địt? Trời ơi, mọi ngày mình thông minh lắm mà, quyết đoán lắm mà, sao hôm nay như thiếu nữ vậy?”

Hằng vỗ tay đồm độp vào trán mình để suy nghĩ, nhưng càng nghĩ càng rối như canh hẹ, cô lại líu ríu cái miệng mình tự nói: “Nhưng phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Không lẽ lại bảo cậu ta là: chị nứng lắm, cho chị sờ buồi, cho chị bú buồi, cho chị địt đi? Như thế thô quá, cậu ta còn trẻ có khi bỏ chạy ra ngoài kia báo công an cũng nên? Mà chắc là không thể thế đâu, mười thằng choai thì cả mười thằng đều muốn làm tình với mình, cứ nhìn bọn học sinh trong cái trường này thì biết. Mình ngon mà. Với lại cậu ta hình như cũng soi mình thì phải, mỗi lần cậu ta đi đằng sau, đít mình nóng hổi à, linh cảm đàn bà cho mình biết cậu ta đang dòm đít mình, có thích thì cậu ta mới dòm chứ nhỉ? Mình phải tự tin lên. Thế phải làm như thế nào? Hay là mình hở hang một chút xem phản ứng thế nào? Nhưng áo dài thế này thì hở hang kiểu gì đây, không lẽ cởi mẹ nó quần ra mặc mỗi quần lót không thôi. Không được, như thế hóa bằng con điên tình à?”.

Hằng vẫn cứ lẩm bẩm như thế mãi, cân đo đong đếm, đặt lên đặt xuống tìm ra cách tối ưu nhất để đạt được mục đích của mình. Nhưng càng nghĩ càng rối, mà thời gian thì đâu có dài đâu. Ở nhà thì nghĩ kỹ rồi, đặt ra các tình huống rồi nhưng vào việc mới thấy, nó chưa đâu vào mới đâu cả.

Quả đúng như vậy, khi Hằng còn chưa nghĩ ra thì ở ngoài đã có tiếng giõ cửa:

– “Cộc cộc cộc”, Hằng giật bắn mình như đang ăn trộm gặp chủ nhà.

Cô đánh liều làm một hành động mà không có trong dự tính của cô, vừa làm cô vừa nói với ra bên ngoài:

– Chờ chút!

Xong việc, Hằng luống cuống chỉnh lại áo dài, kéo quần trắng lên cao một chút cho đũng quần vừa chạm vào háng, cô e hèm cái giọng để mình nghiêm túc hơn:

– Vào đi!

Nghĩa đẩy một cánh cửa bước vào, trên nắm tay cửa có một ghi chú nhỏ được in hoa đen trắng: “RA VÀO NHỚ ĐÓNG CỬA, XIN CẢM ƠN”. Đọc thấy dòng chữ đó, Nghĩa bước vào bên trong rồi đóng cánh cửa trở lại trong cái cười mỉm ưng thuận của cô hiệu phó:

– Làm xong chưa?

Nghĩa đứng thẳng người, ngăn cách giữa cậu và cô hiệu phó là cái bàn uống nước. Cậu nhìn về phía cô hiệu phó thì ……… tim đập thình thịch, buồi nhích lên phản ứng dữ dội. Ôi chu choa mạ ơi! Phần thân trên thì không nói làm gì, nhưng còn phần dưới, cô hiệu phó ngồi trên ghế salong, hai đầu gối song song, tà áo dài mầu phớt hồng vắt sang một bên, háng cô hiệu phó đập vào mắt Nghĩa, vì đũng quẫn kéo sát háng nên cậu nhìn rõ hình thù của bướm cô hiệu phó, mờ mờ một mầu đen xì, đen từ trên xuống dưới không bị hẫng, chứng tỏ một điều ………………… cô không mặc quần lót.

Nghĩa tinh như cú, cái hành động của Hằng trong lúc chưa nghĩ ra phương án tối ưu chính là cởi cái quần lót bé tí ướt đẫm ra, giờ nó đang được giấu dưới cái khoác nằm vắt vẻo ở thành ghế salong.

Nghĩa nhanh chóng tự dằn mình mà không nhìn vào háng cô Hằng, cậu đưa mắt thật nhanh lên trên thì lại nhìn thấy bộ ngực căng tròn trong chiếc áo dài, áo dài may đo thường bó sát vào bộ ngực, nần nẫn lên. Buồi cửng thêm đến gần mức tối đa. Cũng may cậu có mặc sịp chứ nếu không thì buồi có lẽ vươn tới mồm cô Hằng rồi cũng nên.

Lại một lần nữa đảo mắt lên phía trên để tránh bộ ngực, nhưng cũng không khá khẩm gì hơn, đôi môi dầy, mọng và hơi rộng về phía mang tai kia vừa được lưỡi thò ra liếm liếm, cánh mũi đỏ lựng lên phập phồng, ở phía trên khuôn mặt, đôi mắt to đen láy không nhìn vào mắt Nghĩa mà nhìn vào chỗ động động ở háng. Cặp lông mày rậm rạp để tự nhiên hơi nhíu nhíu lên trên.

Không lẽ quay đi, như thế thì kém tắm quá, Nghĩa dừng đôi mắt mình ở khuôn mặt cô hiệu phó, cậu quay người tránh tư thế dương vật thẳng với người đối diện:

– Em làm xong rồi cô ạ!

Hằng đứng dậy, lầm lũi từng bước từng bước một đi vòng qua cái bàn để tiến về phía Nghĩa, cô bước từng bước nhỏ, vừa đi vừa gồng cơ háng để miệng lồn mình khép lại, bởi cô chỉ bước dài ra một chút thôi thì sẽ không kiểm soát được, miệng bướm mở ra sẽ làm cho nước lồn tồng tộc phòi ra ngoài mất, như thế sẽ rất mất thể diện. Là cái lồn của mình, nên cô biết, nó đang nứng lắm rồi, nhất là khi trong não cô vừa nghĩ rằng cái dương vật đã cứng lên vì mình.

Khi tiến sát đến Nghĩa, mùi mồ hôi đầm đìa tỏa ra từ người pha lẫn với mùi đàn ông từ phía dưới háng tỏa lên tạo thành một thứ mùi kích thích Hằng bạo dạn hơn, mùi này có thể làm đàn bà rụng trứng. Quả đúng như vậy, trong bụng Hằng ọc lên một tiếng nhỏ mà chỉ mình cô mới có thể cảm nhận được. Cô trộm nghĩ: “không lẽ tiếng kêu vừa rồi là tiếng trứng rụng? Không thể nào, mình qua ngày đó rồi mà, mai là ngày hành kinh rồi còn gì?”.

– Chưa xong đâu, tôi còn phải kiểm tra xem cậu có lấy cái gì của trường không? Đấy là quy định rồi, tôi phải tuân theo.

Bổn cũ soạn lại, Hằng làm giống y như lần trước.

Lần này Nghĩa không tự ái nữa bởi cậu biết thực chất của việc “kiểm tra” này là gì. Chẳng muốn đâu, nhưng nó tự dưng đến cũng chẳng dại gì mà từ chối cả, đàn ông mà.

– Vậy cô làm đi, em không lấy gì đâu.

Hằng đã đứng ở sau lưng Nghĩa, cô ép sát người làm đầu vú khẽ chạm vào lưng, đôi môi cô thở một luồng thoang thoảng vào gai Nghĩa. Lưng thì như bị điện chích, tai thì như có chất gây tê, bảo sao Nghĩa không rùng mình cho được.

Rồi đôi tay mũm mĩm trắng ngần của Hằng từ phía sau vòng lên đằng trước tạo thành một vòng ôm. Nói cho đúng đây không phải là kiểm tra, phải gọi chính xác là sờ soạng, hai bàn tay đặt lên ngực, mỗi tay một bên đầu ti rồi bóp bóp một cách nhẹ nhàng, ở sau lưng, bầu vú cũng chạm mạnh hết cỡ vào lưng. Còn phía dưới, mu lồn Hằng cũng chạm vào mông Nghĩa mà chà xát một cách hết sức nhẹ nhàng.

Nghĩa không biết là nếu cô Hằng làm động tác này thêm một hai phút nữa thì mình có đủ để xuất tinh nữa hay không, chỉ biết cái buồi bên dưới nóng rực, giật liên hồi mặc dù chẳng có gì tác động lên nó cả.

Cậu đáp trả bằng việc hơi cong mông ra đằng sau theo phản ứng đáp lại một cách hết sức tự nhiên.

Đôi bàn tay ma thuật từ từ rê xuống bên dưới, lướt qua cái bụng sáu múi rồi vồ thật mạnh vào háng cậu. Vừa tới nơi, bàn tay ấy đã bóp thật chặt vào cái dương vật đã thành hình trụ cứng rồi. Nó không buông ra ngay mà vẫn cứ ở đấy, nhả ra, bóp vào rồi vuốt lên vuốt xuống đi hết chiều dài dương vật. Cái quần không đủ để ngăn hơi ấm từ bên trong truyền ra bên ngoài vào tay Hằng.

Tự dưng trong cổ họng Hằng phát ra tiếng rên rỉ: “Ư ư ư”, giờ đây, mọi lý trí, mọi toan tính đã không còn giá trị gì nữa rồi. Lồn cô nóng rực đã mất hoàn toàn kiểm soát, có tự động co bóp cuồn cuộn đẩy dâm thủy ra bên ngoài, đầu ti cứng ngắc như một mũi khoan dùi vào lưng Nghĩa. Hằng bắt đầu mặc kệ tất cả để cảm xúc kiểm soát hành động:

– Cậu giấu cái gì trong này đây!

Không để Nghĩa trả lời, Hằng bước sang ngang dịch chuyển thân mình về phía Nghĩa, hai tay vẫn một cen ti không chịu rời háng.

Khi đứng đối diện với Nghĩa, Hằng nhìn cậu thanh niên với ánh mắt thèm thuồng, ánh mắt của một con cọp cái đến mùa động dục nhìn thấy một con đực ở khu rừng kế bên đi lạc sang đây.

Khi Nghĩa mở miệng định nói, nhưng âm thanh trong cổ họng chưa kịp phát ra thì bị dừng lại, bởi đôi môi mọng chín đỏ của cô hiệu phó đã áp sát vào đôi môi cậu, cái lưỡi dài và dầy thò sang ngay khoang miệng đối phương mang theo cơ man không biết bao nhiêu là nước bọt:

– Ưm ưm ưm ưm!

Dứt nụ hôn đầu tiên một cách nhanh chóng như phát súng đầu tiên báo hiệu “xung phong”, Hằng nhả môi ra rồi nói thật khẽ:

– Đừng nói gì cả.

Tiếp sau đó, là một nụ hôn dài thực sự, hai cái lưỡi quấn lấy nhau, môi trên đè môi dưới, nước bọt không biết của ai hoặc là của cả hai hòa trộn vào nhau mà rỏ tong tong xuống nền nhà.

Đánh nhanh thắng nhanh, hai đôi môi làm việc và 4 cánh tay cũng không phải ngồi chơi xơi nước. Hằng không nhìn nhưng mở khóa thắt lưng, tháo cúc quần, kéo phéc mơ tuya một cách thành thạo.

Nghĩa không nhìn nhưng cũng biết đâu là cạp quần, cậu với tay hết sức cũng chỉ kéo được cái quần xuống đến ngay đùi rồi vồ luôn đôi tay vào bóp bộ mông vĩ đại nhất mà cậu từng được thưởng thức, mông cô hiệu phó to lắm, nhưng lại săn vô cùng chứ không nhũn nhẹo tí nào hết. Cậu bóp, cậu nắn, cậu xoa, cậu nhồi cho thỏa.

Hai người ôm hôn nhau từ từ tiến đến ghế salong. Đến nơi cũng là lúc hai chiếc quần dài vào một chiếc quần lót ở lại phía sau. Nghĩa của chúng ta đã ở truồng, cô giáo hiệu phó Lê Thị Mộng Hằng cũng đã ở truồng rồi. Nếu đây không phải là ở trường thì có lẽ áo trên người đã không còn nữa, hai người sẽ trần truồng quần lấy nhau.

Bắp chân của Nghĩa chạm vào cạnh của ghế salong thì cậu bị một lực đẩy tác động, cậu ngã ngửa ra phía sau ngồi lên ghế, còn Hằng thì ngồi thụp xuống đất, khuôn mặt ở ngay trước háng, đôi mắt cô mở to như chưa bao giờ to hơn thế, miệng cô há ra như nhìn thấy ma, hai mũi hít hà liên tục, cô thốt lên trong sự ngạc nhiên tột độ:

– Trời ơi! To quá.

Quả thực trong vốn hiểu biết về tình dục và sinh lý học của Hằng, cô không nghĩ rằng dương vật của một người đàn ông Việt lại có thể to được như vậy. Nó ít nhất phải bằng, thậm chí hơn dương vật của một số diễn viên Tây Âu trong vài bộ phim sex cô vẫn có vài đĩa VCD đút trong ngăn kéo ở nhà. Về sinh vật và sinh lý học mà nói, nó lại thuộc phạm trù chuyên môn của cô. Tôi đã nói về vấn đề này chưa nhỉ, Hằng không phải một bước là lên hiệu phó đâu, cô cũng đã từng là một giáo viên môn sinh vật của trường này từ khi mới tốt nghiệp sư phạm, rồi dần dà mới được đề bạt đến hiệu phó.

Hằng chăm chú ngắm buồi như một vật thể lạ, cô thấy nó đặc biệt không chỉ về mặt kích thước là độ dài và độ to, nó đặc biệt ở chỗ nhìn rất đáng yêu, chỉ muốn cắn, làn da buồi trắng trắng giống với da thịt chỗ khác, đầu buồi thu vào tù tù nhưng lỗ sáo thì lại rất to. Bìu giái săn tít lại để lộ nguyên hình hai tinh hoàn ở bên trong to hơn cả hai quả táo.

Vì không có thời gian, bởi cuộc làm tình này dù sao cũng có hơi hướng của vụng trộm, trong cái ngôi trường rộng lớn này mặc dù là ngoài giờ, mọi người đã về hết nhưng vẫn còn có một ông bảo vệ già, đã dặn ông ta ở ngoài đó trông xe không được rời mục tiêu rồi nhưng lòng người biết đâu mà lần, nhỡ đâu ông ta thấy lâu quá mà tò mò đi vào trong này thì làm sao. Thôi đành dành việc ngắm nghía kỹ càng, xoi từng sợi lông vào dịp khác, ở một nơi khác vậy.

Hằng hé môi mình ra rồi ngậm nhẹ vào đầu khất, không cần phải mở to lắm cả cái đầu khất đã lọt vô miệng cô rồi, vào đến bên trong, lưỡi cô uốn lượn quấn quýt chọc chọc vào đầu lỗ sáo, nơi tinh trùng sẽ từ dưới bìu dái qua đây mới phọt được ra ngoài. Chẳng mấy chốc, những giọt tinh tương trong vắt nhàn nhạt thấm vào lưỡi Hằng, cô cảm nhận rất rõ.

– “Chụt”, mút mạnh một cái, Hằng nhả đầu buồi ra, vừa rồi cô có cố tình dọng sâu dương vật vào bên trong họng một chút nhưng không được, bởi phần thân dương vật đã quá to, vượt qua kích thước vòm miệng của cô, mặc dù nhiều người vẫn nhận xét cô có cái miệng rộng hơn người.

Một tay Hằng bám vào dương vật sóc sóc rồi kéo nó dịch lên trên để hòn giái nổi bật ra, Hằng cúi xuống thèm thuồng thè lưỡi liếm từng đường một vào bìu giái, sau đó cô còn ngậm từng bên một cho thích miệng.

Trước mồm cô là một mâm cỗ ngon, ngon nhất trong tất cả các món ăn mà cô thưởng thức, cô chẳng tội gì mà không thử từng món một cho sướng cái miệng.

Sự vội vàng, hấp tấp trong hoàn cảnh vụng trộm có cái dở nhưng lại có cái hay. Hay ở chỗ con người ta phải căng hết tất cả các giác quan ra để thưởng thức vì không thời gian mà rềnh rang, mà nhấm nháp, chính vì thế nó mang lại hiệu quả rất cao. Một vài phút nghịch chơi với cái dương vật ấy thôi cũng là quá đủ cho màn khởi động này rồi.

Hằng chồm người dậy để khuôn mặt mình ngang với mựt Nghĩa, cô đẩy Nghĩa nằm thẳng băng xuống cái ghế salong, cũng may ghế đủ dài để Nghĩa nằm trọn vẹn lên trên đó. Chiếc tà áo dài cứ lướt thước vướng víu trước bụng làm Hằng phải nhanh tay buộc hai tà áo trước và sau lại với nhau tạo thành một búi nhỏ ngay trước rốn, toàn bộ thân dưới, hai bên hông, và eo lộ thiên ra bên ngoài.

Nghĩa chưa từng địt gái trên ghế sa long bao giờ, trong tiềm thức của cậu ghế là dành để ngồi, hôm nay mới biết nó còn có chức năng làm giường địt nữa. Khi cậu nằm dài trên ghế, toàn bộ thân người đã ở trên thì Hằng đứng thẳng dậy, tiến thêm vài bước nữa để háng mình vào tầm đầu của Nghĩa, cô vắt một chân ngang qua người cậu rồi đặt nó vào phía trong.

Kia kìa, ở ngay trên đầu, trọn vẹn trong tầm mắt Nghĩa là lồn cô hiệu phó. Chưa thể biết được chi tiết bên trong như thế nào, cảm nhận đầu tiên khi Nghĩa nhìn thấy nó, chính là lông. Lông lồn rất dài, rất rậm mọc tự nhiên từ trên mu lan xuống tận mặt rồi nhưng vẫn không dừng lại mà tiếp tục mọc ra đằng sau đít. Đen tuyền, đó là mầu lông lồn của Hằng, rậm rạp như một cánh rừng nguyên sinh. Trên đầu các sợi lông lồng ở phía cửa lỗ, lóng lánh những giọt nước, có lẽ là dâm thủy tiết ra đọng vào đấy. Mầu trắng long lanh của nước đọng trên một sợi lông mầu đen, hai mầu tương phản nhau nhưng lại hòa hợp tạo thành một bức tranh đẹp diều kỳ.

Có lẽ phải vén lông lồn ra hai bên mới biết được bên trong có gì.

Hằng từ từ hạ mông xuống, cô không nói gì nhiều, chỉ nói vắn tắt ra ham muốn của mình:

– Bú chị đi!.

Nói xong cũng là lúc lồn hạ cánh xuống chóp mũi, Nghĩa xuýt nữa thì hắt xì hơi bởi rất nhiều sợi lông lồn dài dằng dặc đã chọc vào mũi làm cho nó bị ngứa. Nghĩa ngoảnh đi ngoảnh lại mấy lần để đẩy lông lồn ra hai bên, lúc này cậu không nhìn thấy lồn vì nó quá sát mặt rồi, chỉ có miệng là cảm nhận được thôi. Nước, nước, nước, rất nhiều nước. Thịt, thịt, thịt, rất nhiều thịt. Hai thứ nước và thịt hòa quyện vào nhau cùng lúc táp vào mặt Nghĩa. Cậu chẳng dại gì mà không thè lưỡi ra liếm một đường cơ bản từ dưới lên trên. Ở phía trên, mông Hằng cũng di chuyển theo chiều ngược lại với lưỡi. Bản hòa tấu bú lồn địt mặt bắt đầu, nhịp nhàng và hòa hợp.

Hằng không dám rên to, nếu là ở một nơi khác, có thể cô đã hét lên rồi. Bú lồn là điều mà cô thích nhất trong tất cả các bước làm tình. Được bú lồn không khác được mát xa, không những thế nó còn mang lại cảm giác chinh phục. Ôi, khi người đàn bà ở trên cao nhìn xuống thấy khuôn mặt người đàn ông đang lấp ló ở háng mình họ sẽ thế nào nhỉ? Chắc là thỏa mãn lắm đây, trong cái xã hội vẫn còn nặng nề tư tưởng trọng nam khinh nữ này thì nhìn thấy cảnh người đàn ông ở dưới ngã ba lồn nó mới hả hê làm sao, phấn khích làm sao. Chẳng thế mà đa số đàn bà nếu muốn chửi đàn ông đều vỗ đen đét vào lồn mình mà rảu miệng lên nói: “Ăn cái lồn bà đây này”.

Nước lồn rất nhiều, nó như có một nguồn nước bất tận ở nơi nào đó cung cấp nước, cứ trào ra, ọc ra, phọt ra không ngừng nghỉ từ bên trong. Luồng nước nào rơi ra ngoài thì thôi không nói, nhưng cứ hễ vào mồm thì Nghĩa lại nuốt, bản thân sau khi bê bàn ghế cậu cũng đang khát, cũng định vào đây đòi tiền công kèm theo xin ngụm nước nhưng cả hai việc đó chưa kịp xảy ra thì mặt đã ở dưới lồn rồi. Ấy thế nên Nghĩa uống lấy uống để, vừa là để thưởng thức nước lồn của một người đàn bà, vừa là để giải tỏa cơn khát trong lòng. Dâm thủy cô hiệu phó tên Hằng có vị ngọt dịu pha lẫn vị lờ lợ, nói chung là ngon.

– “Sướng quá! Ư ư ư ư ư”, tiếng Hằng rên rỉ ỉ ôi, cô chịn mông mình dít dịt vào mặt Nghĩa, địt mặt cũng sướng lắm chứ. Nếu không phải vì cái áo dài rất khó mặc nhanh có lẽ cô đã cởi bung nó ra rồi. Cô tự bóp bầu vú núng nính mà cô rất tự hào của mình ở bên ngoài áo.

Như đã nói ở trên, cuộc làm tình vụng trộm này không thể con cà con kê chén trà nóng nhấm nháp với kẹo lạc được, nó phải nhanh bởi thời gian không cho phép. Nghĩa bú lồn được khoảng 5 phút thì được tha, Hằng nhổm mông lên nhưng tay đặt lên ngực Nghĩa ấn xuống báo hiệu cậu cứ nằm im đấy, việc còn lại để chị lo.

Cô trượt lồn từ trên mặt Nghĩa xuống bên dưới, đến khi miệng lồn chạm vào đầu buồi thì dừng lại, Hằng cúi xuống thò tay bám lấy đầu buồi chỉnh cho đầu khất tì vào cửa âm đạo thì dừng lại, mím môi, nhăn nhó khuôn mặt:

– To quá, không biết có chịu được không nữa.

Đầu khất lọt vào bên trong không khó, nhưng đến phần thân bản rộng thì cảm giác nong đầy, thốn lồn bắt đầu xuất hiện. Chửa bao giờ lồn Hằng bị căng ra như lúc này, còn hơn cả lúc cô đút cái dương vật giả cỡ L vào bên trong, cái dương vật này giờ không còn ở chỗ cô nữa mà đã được cô tặng cho người chị gái cô đơn bên ông chồng già bệnh cao huyết áp mất rồi.

Nghĩa nằm im tận hưởng, cậu nhìn chăm chú vào điểm giao nhau giữa hai con người, quan sát từng cen ti mét buồi mình mất hút vào bên trong cơ thể của cô giáo Hằng. Hai tay cậu cũng đặt lên hông cô nhưng không dám dùng lực ấn xuống cho buồi vào sâu bên trong, bởi làm vội trong lần đầu này rất dễ làm lồn rách toạc, phải từ từ mới được.

Hằng nhích từng phân một chứ không dám làm liều, nếu là cái dương vật bình thường khác, cô ngồi thụp xuống một phát là xong, lồn cô không phải thuộc dạng nhỏ, cái lồn tuổi 30 này có ngán vật gì đâu, nhưng đây không phải là cái buồi bình thường, nó là một cái buồi khổng lồ, cần phải có thời gian mới quen được.

Mãi một lúc hơn một nửa dương vật mới chui được vào bên trong, phần phình to nhất trên thân dương vật đã vào được rồi, đầu xuôi đuôi lọt. Hằng thở mạnh vài cái để lấy hơi, cô định làm cú chốt đây mà. Phải, địt là phải mạnh, chứ cứ rón rén sợ rách sợ đau sẽ làm giảm đi cái phần kỳ diệu nhất. Trước khi làm động tác cuối cùng, Hằng tự cho phép mình nói một câu kích thích với đối phương nhằm lấy thêm dũng khí:

– Cho chị địt em nhé?

Giời ơi là giời, đến giờ phút này rồi mà còn hỏi câu ấy sao, nửa cây côn thịt đã nằm trong lồn rồi mới xin phép là sao.

Nhưng kẻ hỏi thì phải có người trả lời, Nghĩa đáp lại:

– Cô ơi em sợ lắm. Hay mình dừng lại đi cô?

Nếu giờ đây, ông bảo vệ già gõ cửa chửa chắc Hằng đã dừng lại chứ đừng nói chuyện khác, một khi đã máu rồi thì đừng hỏi mẹ cháu là ai.

Hằng hạ quyết tâm, cô hơi nhấc mông lên một chút rồi lấy hết sức bình sinh ngồi thụt xuống và ……… chính cô phải hét lên:

– “Áy zùi ui!!!!!!!”, câu cảm thán mỗi lần đau đớn này cô bị nhiễm của đứa cháu gái gọi cô bằng dì ở nhà.

Cảm giác thốn không thể miêu tả bằng lời, kèm với một chút cái đau đớn ở tận sâu thẳm bên trong lồn lan tỏa ra bên ngoài làm toàn bộ vùng háng của Hằng ê ẩm. Cửa lồn Hằng loe rộng ra sát rịt vào gốc dương vật. Toàn bộ cái buồi khủng bố của Nghĩa đã nằm trọn vẹn trong cơ thể Hằng, không thừa không thiếu một phân. Cửa tử cung bị đẩy tuột vào sâu bên trong, dạ con bị chấn động mạnh.

Nghĩa giật mình vì câu thét lên của cô hiệu phó, cậu chợt nghĩ đến cô bạn thân Tuyết của mình, mỗi lần đau đớn gì đó kể là nhỏ nhất cũng thốt lên câu đó. Nhưng chỉ nghĩ thoáng qua thôi, trong hoàn cảnh này cậu chẳng nghĩ nhiều đến người khác, chỉ tập trung vào việc chính mà thôi.

Hằng không dám cử động mạnh vì vẫn còn đau, cô cúi xuống nhìn lồn mình, xem giờ nó hình thù ra sao. Cô xuýt chút nữa thì ngất đi khi nhìn vào mu lồn mình và mu buồi Nghĩa. Ở điểm giao nhau đó có ………. có máu.

Nghĩa cũng bắt đầu nhận ra điểm bất thường, cậu cũng nhìn xuống. Quả thật máu tươi rỉ ra, cậu hoảng quá làm buồi xìu xuống một chút:

– Cô ơi, hình như cô bị chảy máu.

Hằng cố gắng suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra. Vừa rồi lúc đóng sập phát quyết định thì cô cũng có đau thật, nhưng cái đau là đau thốn, chứ không phải đau nhói giống như rách da rách thịt.

– “Thôi chết tôi rồi! sao lại là hôm nay, mai cơ mà ……………. Là máu kinh”, Hằng nhận ra màu máu kinh, nó không đỏ tươi giống như máu thật mà nhạt hơn. Với lại cơ thể cô biết, đau vì bị rách lồn thì làm gì mà còn ngồi được ở trên háng như lúc này.

Nghĩa bần thần, cậu chưa từng chơi gái đến kỳ đèn đỏ bao giờ, có vài lần Thủy Tiên có gạ chơi nhưng cậu từ chối vì tục lệ ở quê không địt nhau ngày đến tháng, sợ đen. Hoàn cảnh này thật là bất khả kháng à:

– Cô đến tháng à? Sao không nói sớm.

Hằng cười một cách vô cùng khổ sở:

– Ai mà biết được, theo lịch là ngày mai cơ mà.

Đúng, theo lịch là ngày mai, nhưng Hằng không biết một chuyện, cái địt thần thánh vừa rồi của cô đã làm cho dạ con bị tác động, các niêm mạc bị nong ra tạo thành máu kinh chảy ra ngoài. Vì vậy nó đến sớm hơn 1 ngày cũng là có lý của nó.

Cũng là lần đầu tiên Hằng địt trai kỳ máu, thôi, đã trót thì trét, đã nhét vào rồi thì phải làm tới thôi, Hằng tặc lưỡi:

– Kệ nó đi.

Hằng mặc kệ Nghĩa có đồng ý hay không, cô bắt đậu cựa quậy hông để dương vật ngoáy loạn xạ ở bên trong, quang thời gian nghỉ vừa rồi cũng đủ để lồn cô quen với kích thước mới. Ngoáy vài cái cô bắt đầu nhấp nhổm để dương vật trượt ra ngoài rồi lại đóng vào. Mới vài cái thôi sự hưng phấn đã tăng lên rõ rệt.

Nghĩa cũng bắt đầu hưởng ứng theo, cậu không dám bảo cô hiệu phó ngừng lại, tiền công vác bàn còn chưa thu được đồng nào, không làm vừa ý con hổ cái này thì có mà làm không công cho người ta à.

– Pạch pạch pạch!

Tiếng buồi thút lồn nhanh dần theo sự hưng phấn của cả hai người. Nghĩa cũng nhiệt tình phụ họa bằng cách địt từ dưới lên trên. Kẻ tung người hứng, kẻ ném người bắt phối hợp nhịp nhàng.

Hằng rên rỉ nhéo đầu ti Nghĩa:

– Sướng lồn quá, không ngờ lại sướng thế này. Buồi to địt thích thật.

Có là cô giáo đi chăng nữa thì khi địt nhau rồi cũng chỉ là đàn bà, bộc lộ bản chất thật của mình mới là tận cùng của sự sung sướng. Ấy thế nên Hằng bắt đầu dùng những từ ngữ mộc mạc đơn sơ trong làm tình.

Hơn 5 phút trôi qua, Hằng bắt đầu đuối sức, những nhát nhấp không mạnh mẽ giống như lúc đầu, có lẽ vì đến tháng nên người cô cũng mệt nhanh hơn, chứ bình thường cô nhấp cả nửa tiếng không xi nhê.

Nghĩa biết được tình huống, cậu vẫn để Hằng ở trên bụng mình nhưng nhỏm dậy ôm lấy lấy tấm thân Hằng rồi đè cô xuống:

– Cô mệt rồi, để em.

Được lời như cởi tấm lòng, Hằng ngả xuống đầu kia ghế sopha, đầu gối lên cái áo khoác, hai chân gập lại co lên phía trên.

Chuyển tư thế nhưng buồi vẫn không rời lồn mới tài tình làm sao. Nghĩa đã chuyển từ thụ động sang chủ động, trước háng Hằng, Nghĩa quỳ hai đầu gối xuống ghế, hai bám vào hai bẹn đùi kéo cho mông cô hiệu phó nhô cao hẳn lên so với mặt ghế. Và cậu dập một cách từ tốn chứ không dám nhanh, cái cậu sợ nhất chính là nếu dập nhanh sẽ làm máu kinh phọt ra tung tóe.

Thấy Nghĩa dập từ từ, Hằng khẽ khàng nhắc nhở:

– Nhanh lên! Bảo vệ lên bây giờ.

Nhắc mới nhớ, Nghĩa cứ nghĩ đây là nhà nghỉ, hoặc nhà mình, định vừa địt vừa thưởng lãm. Cậu bắt đầu tăng tốc và không kiềm chế sự xuất tinh.

Quả nhiên, những tiếng òng ọc liên tục phát ra từ lồn Hằng vì nước lồn cộng với máu kinh phòi ra nhiều vô cùng. Người khác không biết thế nào chứ riêng đối với lồn Hằng, mỗi lần đến tháng thì máu kinh nhiều vô cùng, có thể gấp hai đến gấp ba lần người bình thường. Chẳng thế mà mỗi tháng cô đều chi tiền mua 2 bịch băng vệ sinh loại siêu siêu thấm.

Không dám rên to, chỉ dám ử ử trong cổ họng. Hằng sướng đến mê tơi. Lần này, lồn cô được một cái buồi phải nói là vô cùng lý tưởng sọc vào, nó làm bướm vừa tê, vừa thốn vừa căng. Tất cả các cảm xúc tận cùng của tình dục ấy lại đến cùng một thời điểm. Bảo sao cô không buông xuôi tất cả để tận hưởng.

Mỗi lần Nghĩa địt tới thì Hằng cũng dẩy mông hướng ngược lại, thành ra buồi và lồn va chạm nhau theo kiểu đâm sầm vào nhau. Dâm thủy hòa với máu nhễu xuống mặt ghế lênh láng, vì mặt ghế da không thấm nước nên nó trôi tuồn tuột xuống nền gạch đá hoa của căn phòng. Hiện giờ cả Hằng và Nghĩa đều chưa để ý đến việc này vì cả hai đang mải tận hưởng nhau.

Mỏi thế úp xuôi, Nghĩa lộn cô giáo Hằng chổng mông lên rồi thọc buồi vào từ phía sau, Hằng bò xoài trên ghế, đầu tì vào thành ghế cho khỏi bị xô đi vì mỗi cú địt của Nghĩa mạnh mẽ vô cùng. Mà càng địt mạnh Hằng càng sướng tợn hơn, mồm cô ngậm luôn vào cái áo khoác để tiếng rên khỏi bật ra khỏi miệng.

Không kiềm chế, ấy vậy mà phải hơn hai chục phút Nghĩa mới bắt đầu có cảm giác muốn xuất tinh. Hằng cũng cảm thấy cơ thể mình bắt đầu biến đổi. Khi Nghĩa tăng tốc, dương vật nở to ra hơn một chút làm ống âm đạo phải to ra theo.

Nghĩa chu môi như một con sói sủa ánh trăng:

– Em ra …. Em ra …..

Hằng nhả cái áo khoác ra khỏi miệng, ngoảnh đầu lại phía sau nhìn Nghĩa, mông cũng bắt đầu giật giật theo vì cơn cực khoái cũng trực chờ phát tiết:

– Xuất đi em …… xuất vào lồn chị đi. Chị sướng lắm …… sướng lồn lắm rồi.

Và Nghĩa hét lên:

– “AAAAAAA!!!!!”, từng dòng, từng dòng tinh trùng nóng hổi bay ra như đạn pháo từ đầu lỗ sáo vào thẳng trong lồn Hằng.

Cảm nhận thấy tinh trùng, Hằng rùng mình sung sướng. Cô đạt cực khoái cùng lúc với khi Nghĩa xuất tinh. Cả hai cực khoái cùng một lúc, hòa hợp đến độ hòa tan.

Phải đến một phút sau cả hai mới cực khoái xong, buồi thu nhỏ lại còn hơn phân nửa từ từ thoát khỏi cái lồn vẫn còn những cơn co bóp nhỏ.

Hằng xuội người xuống nằm sấp trên ghế. Ở trong lồn cô, tinh trùng, dâm thủy hòa lẫn máu kinh tạo thành một mầu phớt hồng. Tạo hóa trêu ngươi, cái mầu phớt hồng ấy giống y như mầu của chiếc áo dài mà cô đang mặc trên người.

Nghĩa ngồi ngửa thở hồng hộc lấy lại sức. Cậu cực kỳ thỏa mãn. Không ngờ trong cái vất vả ngày hôm nay lại được địt một người đẹp cực kỳ sexy như vậy. Người phụ nữ này là thứ 4 trong cuộc đời tình dục của mình. Nói ai hơn ai sẽ rất khó, bởi mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười. Cẩm Tú thì nhẹ nhàng da diết. Chị Mận thì mạnh mẽ khốc liệt. Thủy Tiên trẻ trung mơn mởn. Còn cô Hiệu phó đang nằm chổng mông đây thì sexy và đam mê.

Nếu có một người phụ nữ nào đó hội tụ được tất cả các yếu tố ấy thì tốt biết bao nhỉ? Có đấy, một người ở ngay bên cạnh Nghĩa hội tụ đủ những yếu tố ấy, chỉ có điều Nghĩa chưa nhận ra mà thôi.

——-

Sáng thứ 7 này, cả hai chị em cùng ra khỏi nhà một lúc. Nghĩa chở chị đến chợ Đồng Xuân. Cả buổi tối ngày hôm qua, hai chị em và Thủy Tiên nữa bàn bạc về tương lai và công việc của chị Nhài. Sau một hồi động viên, thuyết phục, cuối cùng chị Nhài đã đồng ý đến làm cùng Thủy Tiên ở shop quần áo. Thủy Tiên mừng lắm, có chị Nhài làm cùng cô đỡ đi được khối việc, nhất là những việc quản lý và mang tính chất tiền nong. Hai đứa em Kiên – Trinh cần thêm rất nhiều thời gian nữa mới có thể làm được, hiện giờ chúng chỉ làm những công việc chân tay bưng bê mang vác đóng hàng mà thôi.

Chị Nhài cũng mừng trong lòng, thực sự là cô cần một công việc để làm. Trước là để giải tỏa những nỗi trống trải buồn phiền trong lòng, ngồi ở nhà không cứ nhớ đến đứa con gái hoài. Thứ nữa là cũng cần kiếm tiền, để em trai nuôi ngày một ngày hai còn được chứ lâu dài là không được. Với lại cô cũng cần có tiền để chuẩn bị cho tương lai sau này nuôi con. Theo như những gì bên công an nói, thời gian tới nhất định họ sẽ tìm lại đứa con cho cô, dù có phải tìm trong và ngoài nước họ cũng sẽ tìm ra. Việc của cô bây giờ chính là chuẩn bị tất cả mọi thứ cho việc đón con trở về.

Đưa chị đến shop xong, Nghĩa đi thẳng sang bên vườn ươm luôn. Từ ngày bắt đầu làm việc ở vườn ươm đến nay, cứ thứ 7 chủ nhật nào cậu cũng có mặt, chưa vắng buổi nào.

Sang đến nơi cũng vừa kịp thời gian mọi người bắt đầu vào việc. Hôm nay bác Tập phân công Nghĩa làm ở khu trồng nấm rơm. Việc trồng nấm cũng không khó gì, dinh dưỡng cung cấp cho cây nấm sinh trưởng và phát triển chỉ là các bầu trấu có ngâm tẩm chất dinh dưỡng. Bầu nấm là cái túi nilong đen có chọc thủng lỗ nhằm tạo đối lưu không khí, bầu nấm được treo lên các giá đỡ. Hàng ngày đều phải phun chất dinh dưỡng vào bầu. Có vậy thôi.

Nghĩa rất hứng thú với việc trồng nấm, cậu nhận thấy việc này rất phù hợp để đưa về quê mình, có thể tạo thêm một nghề mới cho chính mẹ cậu và những người dân trong xóm bãi. Trồng nấm không mất nhiều thời gian, chủ yếu là kỹ thuật canh tác, đầu tư ban đầu cũng không lớn. Nấm sau khi thu hoạch có thể bán được ngay, bán ở nhiều nơi, hiệu quả kinh tế vượt trội hơn hẳn so với trồng ngô trồng khoai.

Vừa đặt cái bình xịt xuống đất ở cửa khu trồng nấm, một chị cũng là người làm ở vườn ươm hớt ha hớt hải chạy chưa chạy tới nơi đã nói oang oang:

– Nghĩa! Nghĩa, bác tập gọi em kìa. Nhanh lên, hình như bác bị làm sao ấy.

Nghĩa vội chạy về phía chị, cũng là về phía khu nhà chính ở giữa vườn ươm. Vừa chạy vừa nói:

– Bác bị làm sao hả chị?

– Chị cũng không biết, bác bảo chị gọi em. Nhanh lên.

– Vâng. Vâng. Vâng.

Nghĩa vội chạy về phía nhà chính, không nhìn thấy bác ở chỗ sân, nơi có bàn uống nước mà bác vẫn hay ngồi. Nghĩa chạy vào trong nhà thì thấy bác nằm một mình trên chiếc giường đơn. Nghĩa lại gần hỏi:

– Bác Tập, bác bị làm sao vậy ạ?

Mái tóc dài bàng bạc của bác Tập lòa xòa ra trước mặt, khuôn mặt bác trắng nhợt nhạt, hơi thở khó khăn, miệng bác thều thào:

– Không sao đâu, khó thở tí thôi. Về nhà lấy thuốc cho bác, bảo cô Hồng đưa cho.

Nghĩa lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng này của bác, bác đã hơn 60 tuổi rồi nhưng vẫn miệt mài lao động chẳng nghỉ ngày nào. Có lẽ trồng cây đối với bác là một niềm vui, chứ kiếm tiền chỉ là mục đích phụ:

– Vâng, cháu về ngay đây ạ. Bác chờ cháu tí. Mà thuốc gì hả bác.

Bác Tập xua tay:

– Về luôn đi, thuốc huyết áp cao. Cô Hồng biết đấy.

Nghĩa quay lưng chạy một mạch ra chiếc xe máy của mình rồi nổ máy phi về nhà bác Tập, nhà bác cũng chỉ cách vườn ươm có hơn một cây số, mấy lần Nghĩa đã đến rồi.

Nhà bác Tập là một nhà dạng biệt thự 3 tầng nhưng xây đơn giản chứ không cầu kỳ, xây kiểu này vì đất rộng. Đứng ở cổng sắt, Nghĩa bấm chuông mấy lần nhưng không thấy cô Hồng ra. Nghĩa ngẩng mặt lên gọi to:

– Cô Hồng ơi, cô Hồng ơi!

Nhưng vẫn không thấy ai trả lời. Cậu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cô Hồng không có ở nhà”.

Gọi thêm mấy lần nữa cũng không thấy ai trả lời. Bác Tập thì đang bệnh nằm kia, giờ không lẽ về không? Nghĩa thò thay vào bên trong xem cửa có khóa không, có thể cô Hồng đang ngủ không nghe tiếng mình gọi chứ giờ này thì thường cô vẫn ở nhà, có thể sắp nấu cơm để buổi trưa mang ra cho chồng và Nghĩa.

Cũng may, cửa chỉ cài thôi chứ không có khóa. Đẩy cánh cổng, Nghĩa dắt xe vào trong sân. Gọi thêm vài ba câu nữa vẫn không thấy cô Hồng trả lời. Cảnh cửa nhà bằng gỗ mầu cánh dán chỉ khép hờ thôi, không khóa.

Nghĩa lại mạnh dạn thêm một lần nữa đẩy cửa nhà bước vào trong. Bên trong, tầng 1 rất rộng, một bộ trường kỷ nằm ở góc làm nơi tiếp khách, phía sau là khu bếp được ốp đá mầu trắng toát, có một bộ bàn ăn bằng đá. Cầu thang đi lên tầng nằm ở giữa có cái trụ cầu thang bằng gỗ rất to, mặt bậc lát đát granit.

Nghĩa lại gọi thêm mấy câu: “Cô Hồng ơi, cháu Nghĩa đây” nhưng không có tiếng trả lời. Lúc này Nghĩa lại lo thêm một vấn đề khác, rằng cô Hồng bị làm sao chứ không đơn giản là cô không nghe thấy tiếng Nghĩa gọi, cô có ngủ quên thì mình vào tận trong nhà gọi cũng phải nghe thấy tiếng chứ. Đừng có nói là cả hai vợ chồng rủ nhau ốm cùng một lúc đấy nhé.

Nghĩa phăm phăm đi lên tầng 2, tìm từng phòng với suy nghĩ là có khả năng cô Hồng bị làm sao.

Hết bậc cầu thang tầng 1, có 2 phòng là phòng ngủ, một căn phòng thì đóng kín mít, còn một phòng thì hở ra đến 1 ngang tay. Theo phản xạ, Nghĩa nhìn vào căn phòng này, quả nhiên có người, và đó chính là cô Hồng.

Nhưng Nghĩa chỉ nhìn thấy lưng và sau gáy cô Hồng thôi, hình như cô đang ngồi trước bàn làm việc thì phải.

Ghé mắt vào sát cánh cửa, định đưa tay lên gõ thì Nghĩa khựng lại, bởi cô Hồng đang đeo tai nghe, loại tai nghe trùm từ tai bên nọ sang bên kia, cô ngồi trước màn hình máy vi tính. Vì bị che mất tầm mắt nên cậu chưa nhìn thấy màn hình tivi chiếu cái gì.

Quan sát kỹ thêm, Nghĩa há hốc mồm khi nhìn thấy hai chân cô dạng ra hai bên vắt lên bàn, qua khe hở giữa mặt ghế và tựa ghế, một nửa mông đít của cô Hồng trắng phóc, đầy đặn lọt vào mắt Nghĩa. Một tay cô đang đưa ra đưa vào phía trước háng. Dỏng tai lên nghe mới thấy những âm thanh nho nhỏ vang lên từ phía cô:

– Ư ư ư ư, Ư ư ư ư ư ư ư ư !!!!!!!!!!!!!!!!

Cậu bịt miệng mình nhưng ánh mắt vẫn không rời cô Hồng qua khe cửa, cậu thầm nghĩ trong lòng: “Không lẽ cô Hồng đang xem phim sex thủ dâm?”.

Quả đúng như vậy, cô Hồng đang cởi truồng xem phim sex và thủ dâm bằng cái dương vật giả mà cô em gái cho. Nói cho chính xác là những đĩa phim sex cũng của em gái cho nốt.

Nghĩa phân vân không biết phải làm thế nào. Đứng yên mà xem cô thủ dâm thì sướng thật đấy nhưng không biết bao giờ cô mới xong, trong khi bác Tập thì nguy cấp, nếu không có thuốc thì không biết sẽ như thế nào. Mà gọi cô luôn thì sẽ xảy ra sự kiện dở khóc dở cười làm cả cô và cháu đều ngượng. Đến giờ phút này mà nói, Nghĩa hoàn toàn không xấu về cô Hồng. Biết cô và bác Tập đến nay đã gần cả năm, trước nay cô luôn luôn là người đoan chính, chỉn chu và nghiêm túc. Nhưng cậu cũng hiểu, cái hành động của cô Hồng lúc này do đâu mà nên nỗi, bác Tập không còn trẻ nữa, bệnh huyết áp cao lại luôn bên mình, cô Hồng còn trẻ, ngang tuổi mẹ và cô Cẩm Tú, chắc chắn vẫn còn nhu cầu tình dục. Hành động của cô là chuyện bình thường thôi.

Cứ suy nghĩ miên man như thế làm Nghĩa tạm thời chưa thể quyết định thế nào có phải, cậu đang ở tình huống mà người ta gọi là tiến thoái lưỡng nan. Gọi cũng không nên mà không gọi cũng không nên. Thành ra cứ vừa nghĩ vừa nhìn vào nửa cái mông đít đẫy đà trắng phau ấy thôi.

– “Mình phải làm gì bây giờ?”, câu hỏi ấy cứ vang mãi trong đầu Nghĩa thôi.

Bất giác, con cu cửng tếu lên trong quần. Cái tật nổi hứng với người lớn tuổi liệu có làm hại cậu không? Câu hỏi này xin dành cho chương 35.

— Hết chương 34 —​