Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Chuyện Tình Mùa Lũ – Siêu Phẩm ( Update Chap 45C Hết )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 8134 Lượt Xem
Chương 10: Thấy zú Thủy Tiên.
Vậy là đã hoàn thành xong phần xây dựng hạ tầng cho khu vườn, mặc dù chưa có loại cây nào được trồng, nhưng nom qua thì mảnh vườn mà trước đây cỏ mọc um tùm giờ đã khác xưa nhiều lắm, có hồn ra phết. Uốn lượn như eo và mông của một cô gái trưởng thành là những con đường nhỏ lát gạch đỏ, điểm nhấn đương nhiên là cái vòng tròn ở giữa có một giàn hoa tre nứa cũng hình tròn, những đường nước tưới tự động bằng ống nhựa được Nghĩa khéo léo giấu kín ở mép con đường, chỉ cần gạt vòi ở đầu nguồn là những tia nước từ các lỗ nhỏ xíu trên thân ống nhựa mà Nghĩa tự tay dùi thủng sẽ phọt ra những tia nước tưới.
Việc tiếp theo bây giờ chính là trồng các loại hoa và cây theo như bản mô tả của Nghĩa. Chiều hôm qua, có hẹn với cô Tú là sáng nay hai cô cháu sẽ đi lên đường Hoàng Hoa Thám để mua cây, vì vậy đầu giờ sáng Nghĩa đã có mặt ở nhà cô, cậu mở cửa cổng bằng chìa khóa riêng của mình rồi dựng xe đạp vào một góc sân, ngồi ở bậc thềm đợi cô xuống. Chờ đến hơn 7 giờ nhưng ngôi biệt thự vẫn im lìm trong buổi sớm mai, vì rảnh nên Nghĩa mới có thời giờ mà chiêm nghiệm khung cảnh của ngôi biệt thự này.
Trên bức tường đã có lốm đốm rêu làm cho mầu vàng nguyên bản của nước sơn đã ngả ngả sang một mầu xỉn xỉn, chứng tỏ nó được xây dựng cách đây đã khá lâu rồi. Mặt tiền ngôi biệt thự ba tầng cổ kính này hướng ra đường, ở chính giữa mỗi tầng là cửa chính có phần ban công nhô ra một chút, nhưng điểm nhấn làm cho người nhìn chú ý lại là những ô cửa sổ rất to bằng gỗ được sơn mầu xanh ở hai bên. Mầu xanh của ô cửa sổ cũng bị thời gian làm cho nhạt đi khá nhiều. Nhìn toàn cảnh ngôi biệt thự giống như một gã khổng lồ lười biếng đang ngủ say.
Không gian rộng, thoáng đãng với mùi thoang thoảng hoa sữa đầu thu vẫn lẩn khuất len lỏi từ ngoài phố tràn vào. Mặc dù nằm tại trung tâm của khu phố cổ sầm uất nhất thủ đô, nhưng ngôi biệt thự lại nằm trong một ngõ, chính vì vậy nó tách biệt hoàn toàn với không gian sô bồ ồn ã ngoài kia mà trầm mặc thoáng vẻ u buồn. Chỉ chốc chốc nhát nhát mới có vài tiếng xe máy của người dân sống trong ngõ này đi qua vọng lại thể hiện rằng đây đang là thủ đô chứ không phải vùng quê yên ả nào đó, còn lại nhiều nhất vẫn là ríu rít tiếng chim chuyền cành trên những cây hoa sữa mọc san sát trong ngõ, tiếng hót của những chú chim sáo, chim chào mào trong các lồng chim cảnh ở xa xa vọng về liên tục. Một không gian yên bình, không vồn vã.
Nghĩa cầm cái bình tưới cây ô doa nhè nhẹ tưới vào những chậu hoa Thủy Tiên, cậu tưới thật khẽ để không làm những cánh hoa nhỏ vừa mới hé nở vào sáng sớm tinh mơ bị tổn thương, nâng niu chúng như phỏng đó là cô người yêu bé nhỏ hay hờn hay dỗi của mình vậy.
Rồi tiếng “cạch” mở cửa vang lên ở phía sau lưng Nghĩa, tiếng “cạch” này giờ đây cậu đã quen quen tai rồi, đó là tiếng báo hiệu có người từ phía trong nhà đi ra. Ngoảnh đầu lại thấy Thủy Tiên chứ không phải là cô Cẩm Tú, người mà Nghĩa đang chờ. Thủy Tiên mặc một bộ đồng phục học sinh, váy xòe, áo sơ mi trắng sơ vin vào trong váy, đôi tất mầu đen cao đến bụng chân có những đường kẻ dọc mầu trắng, chân đi giầy vải, trên vai là cái balo con cóc.
Ấy là tả từ cổ trở xuống thì nữ tính lắm, nhưng nhìn lên trên, thì chiếc mũ lưỡi trai đội sùm sụp trên đầu nhưng không che nổi hai bên mang tai và đằng sau gáy, những đường cúp cắt bằng tăng đơ làm phần tóc trên tai và trên cổ cứng ngắc xanh rì thì con trai ơi là con trai. Lúc đầu nhìn chưa quen quả thật Nghĩa thấy hơi …… chướng mắt. Nhưng cái gì lâu dần cũng thành quen nên Nghĩa cũng chẳng mấy để tâm suy xét đến mái tóc của Thủy Tiên nữa. Phần trên khuôn mặt Thủy Tiên do bị cái lưỡi của mũ che đi nên không nhìn rõ lắm, nhưng phần dưới thì Nghĩa nhìn rõ hơn, đôi má bính bính, cái mũi cao cao, đôi môi chím chím, cái cằm nhòn nhòn, tất cả được phối một cách hài hòa trên nền của nước da trắng ngần.
Nghĩa đoán Thủy Tiên đi học, từ hôm xảy ra chuyện đến nay đã 3 hôm Thủy Tiên ở nhà, nay chắc thấy ổn rồi nên cô đi học lại:
– Thủy Tiên đi học à?
Bám hai tay mình vào quai đeo của balo trên vai, Thủy Tiên định tung tăng nhảy chân sáo ra cái gara nhỏ ở góc sân lấy chiếc dream của mình đi học như mọi ngày, nhưng nhìn thấy Nghĩa đang đứng quay lưng lại mình tưới cây, cô chợt khựng lại không làm cái hành động giống như ngày thường nữa, nghe Nghĩa hỏi vậy Thủy Tiên thấy hơi khó chịu trong lòng vì có cảm giác mình bị tra hỏi, phải khai báo cho một người khác việc mình làm, cô vừa đi vừa nói bằng cái giọng lành lạnh:
– Có cần phải khai báo không?
Nghĩa như bị dội một gáo nước lạnh, hỏi khi thấy người chỉ là sự xã giao, mình mà không hỏi thì người ta lại nói này nói nọ, ây zà, cuộc sống không biết đâu mà lần, Nghĩa nép vào sát một chậu cây hoa như có ý nhường đường:
– Chỉ hỏi vậy thôi mà, Thủy Tiên không muốn trả lời thì thôi. Không sao cả.
– “Xí”, tiếng bĩu môi làm má lúm đồng tiền hiện ra sâu hoắm khi Thủy Tiên đi ngang qua Nghĩa vào gara.
Thấy thái độ của cô nàng sang chảnh này như vậy, Nghĩa nhún vai lắc đầu rồi hơi cười mỉm chứ không có giận dữ gì, có lẽ cậu đã dần dần thích nghi với thái độ này của cô ta rồi.
Ở trong nhà xe Thủy Tiên nổ máy luôn, rồi vê ga vài phát như thị uy. Khi xe ngang qua chỗ Nghĩa đang đứng, cô dẫm phanh cái “kít” rồi hất hàm:
– Nay đến đây làm gì? Vườn làm xong rồi còn việc gì nữa à?
Quả là bất ngờ à nha, tưởng cô ta rồ ga đi thẳng ai dè lại còn hỏi han, nhưng nhìn ánh mắt lờ lờ dưới mũ lưỡi trai kia hình như cô ta đang nghi ngờ mình làm điều gì mờ ám hay sao ấy, thấy vậy Nghĩa lại thấy bối rối, cậu đưa tay lên đầu gãi gãi đằng sau gáy:
– Ơ ……….. hôm nay …….. đi mua cây về để mai trồng.
Thấy thái độ như kiểu sợ sệt của Nghĩa, Thủy Tiên suýt chút nữa thì phì cười, cô làm giả cái bộ mặt nghiêm túc, cô hất hàm:
– Thật không?
– “Thật mà”, Nghĩa trông giống như tội phạm bị công an hỏi cung.
Nhưng khi Thủy Tiên chuẩn bị vít ga đi tiếp thì Nghĩa xoay ngược tình thế bằng một ý nghĩ táo bạo vừa mới lóe lên trong đầu:
– Mai Nghĩa trồng cây, Thủy Tiên có muốn làm cùng tôi không?
Nói câu này là Nghĩa nghĩ đến chuyện mai là thứ 7, Thủy Tiên được nghỉ học, và cậu cũng muốn nhân cơ hội này để làm Thủy Tiên vui hơn một chút. Bởi nói gì thì nói, một người đã từng có ý nghĩ tự vẫn và đã thực hiện nó thì chắc chắn trong lòng có rất nhiều uẩn khúc, biết đâu việc trồng cây, việc lao động ngoài trời sẽ làm cho Thủy Tiên thay đổi được điều gì đó thì sao.
Ý tốt của Nghĩa là vậy, nhưng Thủy Tiên có hiểu được không lại là một câu chuyện khác, mà thực tế là Thủy Tiên đang nghĩ trệch sang một vấn đề hoàn toàn nhậy cảm, cô trừng mắt nhìn Nghĩa nói bằng cái giọng trải đời:
– Này …………. định tán gái à?
Nghĩa dở khóc dở cười, mà thực tế cậu còn không hiểu thuật ngữ chuyên môn của Thủy Tiên nữa cơ, thành ra ú a ú ớ:
– Ơ ………….. sao lại tán gái? Tán gái là gì? Nghĩa không hiểu.
Thủy Tiên tăng vội ga đi vì mình sắp phì cười một cách thực sự, ra đến cổng, cô không ngoảnh lại nhưng hơi giảm ga một chút rồi nói vọng lại:
– Cứ biết thế.
Rồi Thủy Tiên vít ga đi thật, cô ra đến cổng thì khục khục cái đầu vì cười khúc khích, cô nàng đang thích trí vì có cảm giác mình bắt nạt được người khác, một con người quê mùa, khù khờ và ngây ngô.
Khói đen pha lẫn khói trắng mù mịt từ chiếc bô xe dream chiến ở lại với Nghĩa trong khoảnh sân nhỏ làm át cả mùi hoa sữa.
———
Lại thêm một tiếng “cạch” nữa phát ra khi Thủy Tiên vừa đi không lâu, khi làn khói đen pha trắng vẫn phảng phất đâu đây. Không cần đoán Nghĩa cũng biết là ai vừa đi ra, chắc chắn là cô Cẩm Tú rồi, người mà Nghĩa mong gặp đã xuất hiện. Có ai hiểu tâm tư của Nghĩa lúc này không? Đến chính bản thân Nghĩa còn không hiểu huống hồ người khác. Chuyện này nếu xét theo tính thực tế thì sẽ không thể xảy ra, nhưng sự thực là nó xảy ra, rất mơ hồ nhưng hình như Nghĩa mong được gặp cô, mong được nhìn thấy cô, được nghe giọng nói của cô. Điều mà đối với Trang, người “bạn gái” cũng chưa từng xảy ra. Ngay như đêm hôm qua đấy thôi, Nghĩa cứ trằn trọc, cứ thao thức mãi, cứ mong chờ mau sáng để được đến gặp cô. Cậu cứ lắc lắc cái đầu như để hình bóng của cô bay mất, nhưng càng lắc thì đôi môi, ánh mắt, nụ cười của cô càng hiện rõ lên trong đầu mình. Nghĩa cũng chưa thể giải thích nguồn cơn của hiện tượng này thực sự là gì, cậu chỉ biết rằng với mình, cô rất đặc biệt.
Cẩm Tú hôm nay không đi ra shop quần áo, công việc ngày hôm nay đã được giao lại cho các nhân viên khác, hôm nay Cẩm Tú có hẹn với Nghĩa đi ra chợ cây Hoàng Hoa Thám. Cũng phải mất khá lâu thời gian, Cẩm Tú mới mặc xong quần áo, cô cứ đắn đo mãi không biết mình nên mặc như thế nào cho phù hợp, thành ra cứ trần truồng rồi đóng đồ đến 4 – 5 lần mới được như ý.
– “Cô ạ!”, Nghĩa nói bé xíu khi nhìn thấy cô Cẩm Tú xuất hiện trước hiên nhà. Kiểu ăn mặc này của cô đã trở thành một cái gì đó rất Cẩm Tú theo suy nghĩ của Nghĩa mất rồi. Cô ăn mặc một cái váy liền dài tới đầu gối, chiếc váy được may đo chứ không phải kiểu mua sẵn nên nó rất vừa vặn với cô, bầu vú nhô ra phía trước nhưng eo lại trông như gọn vào bên trong. Phần dưới váy chỗ mông bó sát làm mông đít căng tròn ra đằng sau hằn lên đường gờn của chiếc quần lót, còn chân váy thì xòe rộng ra làm mỗi lần cô xoay người thì nó bung ra giống như cái nơm ụp cá ở quê Nghĩa. Váy được làm bằng chất liều mềm mềm như kiểu bằng nhung bằng lụa, trên váy in hình những bông hoa nhỏ li ti mà phải nhìn thật kỹ mới biết đấy là hoa gì. Tổng hòa mà nói, bộ váy này khi diện lên người Cẩm Tú không hở hang nhưng sexy quyến rũ vô cùng.
Cẩm Tú tinh ý khi phát hiện thấy Nghĩa lem lém nhìn vào bộ trang phục của mình, cô tự cười thỏa mãn trong tâm hồn, rằng mình tưng đây tuổi đầu rồi mà vẫn còn hấp dẫn và cuốn hút một cậu thanh niên mới mười tám đôi mươi, cô trộm nghĩ: “hè hè hè, cậu ta có phản ứng rồi, không biết có nhận ra mình mặc quần lọt khe nữa không? Chắc là chẳng biết đâu, cậu ta còn không biết sịp là cái gì cơ mà, hè hè hè”.
– Đến lâu chưa Nghĩa?
Nghĩa giật mình trở lại trạng thái bình thường, cậu lắc lắc cái đầu như muốn rũ bỏ những ý nghĩ hết sức tầm bậy tầm bạ vừa mới phát sinh trong đầu:
– Dạ ….. dạ ……. À …………… cháu cũng vừa mới tới thôi.
Cẩm Tú đi kiểu catwalk diễu qua trước mặt Nghĩa, cô hơi đánh hông một chút, đầu hơi lắc lắc một chút để mái tóc bồng bềnh uốn lượn trên đầu nảy lên nảy xuống trông như những đám mây:
– Cô cháu mình đi thôi, để cô lấy xe.
– “Vâng ạ”, Nghĩa luống cuống phản ứng lại, cậu cũng chạy lại chỗ chiếc xe đạp thồ của mình định dắt ra cổng.
Ngoảnh lại thấy Nghĩa đang đứng cạnh chiếc xe đạp thì Cẩm Tú ngạc nhiên hỏi:
– Nghĩa, cháu làm gì đấy?
Nghĩa gãi gãi lên đầu:
– Dạ, cháu lấy xe đạp.
“À hóa ra cậu chàng nhà ta định đạp xe theo xe máy ra chợ cây đây, Cẩm Tú mủm mỉm cười, những tia nắng yếu ớt đầu tiên của mùa thu xuyên qua làn mây mờ trên trời cao rọi xuống nhân gian, vô tình một tia nắng mầu vàng nhạt rọi xuống đúng chỗ Cẩm Tú đang đứng làm nụ cười mỉm ấy trở được tỏa nắng, Cẩm Tú lấy tay che đi nụ cười vì sợ Nghĩa hiểu lầm rằng mình chê cậu ta ngây thơ:
– Ngồi lên xe cô đèo, chứ đi xe đạp thì bao giờ mới đến.
Nghĩa chửa bao giờ đi xe máy, ngồi sau xe máy lần này là lần thứ 2, lần đầu tiên cũng chính là do cô Cẩm Tú đèo hôm đầu tiên gặp cô. Thành thử đối với việc mình chưa thạo làm Nghĩa hồi hộp đến lạ, nhất là lại ngồi sau xe một phụ nữ rất đẹp nữa chứ, cậu đồng ý nhưng giọng nói rất yếu ớt :
– Vầng ạ, để cháu mở cổng.
Chiếc spacy đang nổ máy chở Nghĩa đóng cổng, Cẩm Tú nhìn bộ dạng có vẻ sợ sệt của Nghĩa thì cũng phần nào đoán ra Nghĩa chưa từng ngồi xe máy bao giờ, không biết trong đầu cô đang nghĩ gì nữa, nhưng khuôn mặt thấy gian gian làm sao ấy. Để chờ xem chuyện gì sẽ xẩy ra nào”.
Vì yên chiếc xe thấp, Nghĩa cũng không phải là kẻ lùn nên không khó để Nghĩa leo lên yên xe, cậu ngồi sát ra phía đuôi xe, khoảng cách giữa người ngồi trước và kẻ ngồi sau khá lớn, Cẩm Tú ngó lại phía sau một chút rồi mỉm cười một cái thật tươi, cô hô:
– Xong chưa, đi nhớ!
Tim đạp loạn nhịp giống kiểu lần đầu tiên tập đi xe đạp hồi Nghĩa mới học lớp 1, cậu đáp to quyết tâm lắm nhưng giọng thì run run:
– Xong rồi ạ.
– “Rẻn, rẻn ……….. Viu”
Chiếc xe đang đứng yên một chỗ bỗng vút một cái lăn bánh đột ngột, làm Nghĩa ngửa người ra đằng sau, theo phản xạ vô điều kiện của loài người, Nghĩa bám vào vật nào có thể bám ở phía trước để lấy lại thăng bằng.
– “Ối!”, dòng thứ 3 của trang tình dục đầu đời vừa mới được viết lên, hai tay Nghĩa đã bấu chặt vào hai bờ eo của Cẩm Tú ở trên, mặc dù vẫn còn một lớp vải chứ không phải là thịt trần, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới cảm nhận của đôi bàn tay, khoảng thịt này mềm mềm như được tích điện nhẹ làm bàn tay Nghĩa tê tê, sự tê tái này lan truyền từ tay xuyên qua thân người lên tận não.
Có ai còn nhớ hai dòng đầu tiên của trang tình dục đầu đời không nhỉ, dòng đầu tiên là những nụ hôn dại khờ với Trang trên bờ đê, dòng thứ 2 là bóp vú Thủy Tiên lúc hai người ngụp lặn trên sông Hồng giành sự sống, và dòng thứ 3 là đây.
Cẩm Tú coi như không có chuyện gì xảy ra, Nghĩa không biết rằng, cô Cẩm Tú đang cười khúc khích vì phản ứng của Nghĩa, cô lẩm bẩm một mình rất bé và nhờ gió cuốn đi nên Nghĩa ở đằng sau không nghe thấy gì: “Cho chết, ai bảo ngồi cách xa thế”.
Rồi sau quả xuất phát đầu tiên như vậy, chiếc xe lăn bánh đều đều nên Nghĩa cũng không bị động giống như vừa nãy nữa. Nhưng chẳng hiểu sao, đôi bàn tay bám ở hai eo kia vẫn không chịu rời ra nhỉ? Có thể Nghĩa không để ý hoặc cũng có thể cậu không muốn rời khoảng eo thần thánh ấy ra. Mà Cẩm Tú thì tuyệt không thấy phản ứng gì, cô cứ mặc kệ thôi.
Trời đầu thu man mát, dìu dịu, gió nhè nhẹ thổi. Trong 4 mùa ở Hà Nội, mùa thu là đẹp nhất. Mùa thu không lạnh đến cắt da cắt thịt như mùa đông. Mùa thu không ẩm ướt với giọt mưa lay bay như mùa Xuân. Mùa thu càng không nóng cháy da đỏ thịt giống mùa hè. Mùa thu man mát, không nóng mà chẳng lạnh, mùa thu như nhuộm cho Hà Nội một không khí trầm trầm đườm đượm khiến cho lòng ai dễ khắc khoải, dễ bồi hồi, dễ tái tê. Mùa thu là mùa của hoa sữa, từ đầu thu hoa sữa cứ thoang thoảng vương vãi khắp Hà Nội, rồi dần dần đậm lên làm con người ta xao xuyến, luyến lưu.
Từ nhà của Cẩm Tú đến chợ hoa Hoàng Hoa Thám đoạn gần chợ Bưởi cũng phải đến dăm bẩy cây số chứ không ít. Ngồi sau xe, Nghĩa mới có dịp nhìn kỹ cô Cẩm Tú từ phía đằng sau, lưng cô thẳng đuột, hàng cúc cài váy lại ở phía đằng sau lưng, ấy thế nên cứ ẩn ẩn hiện hiện lấp lấp ló ló là Nghĩa nhìn thấy từng miếng nhỏ thịt ở lưng cô, trắng như quả trứng gà luộc lên bóc vỏ, rồi còn cả cái chỗ nối dây áo lót nữa của lập lờ hiện ra, thấy cái quai áo lót ấy mầu hồng nhạt.
Đưa mắt xuống dưới, đôi mông đã ở dưới yên xe rồi thì không tính, nhưng từ phần hõm đít trở lên thắt lưng là Nghĩa nhìn thấy. Chiếc váy không phải dạng xuyên thấu nên Nghĩa không nhìn được bên trong, nhưng cậu phát hiện thấy vệt của quần lót in hằn lên vải váy, cậu cứ nghĩ mãi, không hiểu chiếc quần lót này kiểu gì mà mình chỉ nhìn thấy một sợi dây vắt ngang hông, còn phần bên dưới lại tuyệt nhiên không thấy nếp hằn. Trong hiểu biết của Nghĩa, quần lót của đàn bà cũng giống như quần đùi của đàn ông nhưng bó sát vào háng chứ không thùng thình.
Làm sao mà không có phản ứng cho được, Nghĩa đâu phải thần thánh chi, cậu chỉ là một thanh niên tuổi ăn tuổi lớn, tuổi tò mò, tuổi khát khao được tìm hiểu mà thôi. Lỗm đỗm khoảng thịt lưng, chiếc áo lót mầu hồng, chiếc quần lót đặc biệt, và hơn cả là thứ mùi nước hoa kỳ lạ từ người cô Cẩm Tú ở bên trên theo gió cứ phả vào mũi cậu như thách thức, như thử thách sự trong sáng vô tư của Nghĩa, lại thêm nữa là đôi bàn tay vẫn đang để ở cái eo mềm kia, mỗi lần cô nghiêng xe để rẽ thì lại bấu chặt hơn một chút theo phản ứng tự vệ của con người. Và điều gì phải đến tất sẽ đến, dương vật khoai mật của Nghĩa đã cứng ngắc tự bao giờ, vì không có quần sịp, cái quần đùi và quần lao động thì lại rộng thùng thình làm “củ khoai” chỉa thẳng ra phía trước như người lính đứng trước quân thù. Nhưng vì mải ở trên nên phía bên dưới có động tĩnh gì Nghĩa tạm thời chưa phát hiện ra.
Bỗng “kít !!!!!!!!!!!!!!!!!!”, thì ra ở phía trước có người đang yên đang lành phanh gấp làm Cẩm Tú phải phanh theo.
Vậy là cả thân người của Nghĩa đang ở cuối đuôi xe theo đà trượt lên trên đập mạnh vào người Cẩm Tú. Hai xe máy thì chưa chạm nhau nhưng hai người ngồi trên xe thì chạm vào nhau rồi đấy. Cả khoảng ngực của Nghĩa đập đến “sật” một cái vào tấm lưng của Cẩm Tú. Nhưng nếu chỉ có vậy thôi thì cũng phình phường, mu Nghĩa chưa tới được nhưng đầu dương vật thì đã thúc vào đường chẻ chia đôi bờ mông từ trên thắt lưng xuống, phía trên lỗ đít, phần nổi ở yên xe. Còn tay Nghĩa đã trượt khỏi bờ eo mà trồi hẳn lên trên, gần như Nghĩa ôm trọn lấy bụng của cô Cẩm Tú.
– “Á”, cả hai cùng thét lên. Nhưng không biết họ hoảng hốt vì cái gì nữa. Vì một vụ va chạm giao thông xuýt nữa thì xảy ra? Hay là vụ va chạm kinh hoàng giữa đầu dương vật vào mông ở dưới yên xe? Điều đó không ai biết ngoại trừ chính người trong cuộc. Chỉ biết chắc chắn rằng, Nghĩa và Cẩm Tú đều biết là mình đang ở trong giây phút đấu tranh kịch liệt, khi đứng giữa lằn ranh của sự sướng và khổ mà chỉ có hai sự lựa chọn, tiến lên phía trước hoặc rút lui thật nhanh.
Vì Cẩm Tú là người lớn tuổi, từng trải và trong hoàn cảnh này, cô tự cho mình là người sắp xếp luật chơi, sau khi lấy lại thăng bằng, Cẩm Tú hơi ngoảnh khuôn mặt đỏ ửng của mình lại rồi nói rõ to:
– Hú hồn, suýt chết! Có sao không Nghĩa?
Nghĩa còn chưa lấy lại tư thế thăng bằng vì thân người cậu đang dịt vào cô:
– Cháu không sao cô ạ.
Đường đang đông lắm, người người xe xe bủa xúa xung quanh, hai bên đường các loại cây, các loại hoa nhiều vô số kể, nhưng tất cả nhưng chợt ẩn đi đâu mất trong suy nghĩ của cô, bởi giờ đây, Cẩm Tú đang tập trung vào cái cồm cộm ở sau mông, vào sự ấm áp của tấm lưng. Đã lâu lắm rồi, Cẩm Tú mới có được cảm giác gần gũi đến như vậy với một người khác phái, cảm giác được làm đàn bà cứ tự nhiên trỗi dậy trong lòng. Với kinh nghiệm và sự từng trải của mình, Cẩm Tú biết chắc chắn vật gì làm cho mông mình bị cộm lên như vậy, không phải là cái đầu buồi khổng lồ mà cô đã một lần tận mắt nhìn thấy thì là cái gì nữa đây? Chẳng lẽ là một cái dùi cui, một cái chày giã cua đang thọt thọt vào đấy hay sao?
Không thể để thời gian trôi qua lãng phí như vậy, Cẩm Tú mạnh dạn ra lệnh cho Nghĩa bằng cái giọng hết sức nghiêm túc:
– Nghĩa ngồi im như thế đi, đừng nhúc nhích, đường đông nguy hiểm lắm.
Nghĩa còn có thể làm gì khác, trong tình dục cậu chỉ như một chú chim bồ câu vừa mới đủ lông đủ cánh đang tập bay mà thôi, còn Cẩm Tú như một con chim đại bàng già nhiều năm kinh nghiệm săn mồi.
– “Vâng ạ”, Nghĩa nói nhưng vì miệng cậu gần với gáy của Cẩm Tú, hơi do phát ra tiếng nói phà vào gáy Cẩm Tú là cho cô tê rần cột sống, chiếc cổ trắng ngần cao cao nổi li ti những nốt gai gai mà người ta gọi nổi da gà.
Cẩm Tú làm một hành động hết sức táo bạo giữa thanh thiên bạch nhật, giữa phố giữa phường. Có lẽ giờ phút này, hoàn cảnh này khiến cô không đủ tỉnh táo để kiểm soát hành động của mình. Nguyên nhân cũng bởi cô thiếu thốn hơi đàn ông quá lâu rồi, khi đám ruộng khô cằn thì chỉ cần vài giọt mưa như ông trời đái dắt thôi cũng quý báu biết nhường nào. Hành động này sẽ đánh dấu một bước thay đổi trong cuộc đời Cẩm Tú, sẽ đưa Cẩm Tú về đâu, về miền Tây phương cực lạc hay sẽ làm cô chìm trong đau khổ suốt phần đời còn lại, cái đó chỉ có tương lai mới biết. Cẩm Tú hơi nhấc mông mình lên khỏi yên xe rồi ngồi thụt xuống phía dưới một chút. Buồi Nghĩa bị mông cô đè lên.
– “Úi”, Cẩm Tú rên nhẹ trong khi vẫn đang lái xe. Cô còn không biết là mình đang ở trên phố nào, cần đi đến phố nào mới đến được nơi cần đến. Cô cứ đi thôi, mặc cho bánh xe đưa cô về đâu thì về. Toàn bộ tâm trí cô đang ở dưới háng, nơi cái đầu khất qua vài lớp vải kia đang ở dưới lỗ đít cô, chưa chạm được đến phần lồn nhưng cô đã cảm nhận sự nóng hổi, sự to lớn, sự cứng cáp.
Còn Nghĩa thì sao? Cậu không dám thụt lại, dương vật nửa tê vì sướng, nửa đau vì bị mông cô Cẩm Tú đè lên làm thân dương vật bây giờ chắc không còn tròn nữa mà đã thành hình elip mất rồi. Ngực Nghĩa ốp sát vào lưng cô, hai tay Nghĩa chẳng biết tự khi nào đã đan vào nhau trước bụng của cô rồi. Nhưng kèm với đó là …………. Sướng và Lạ.
Sự Sướng và Lạ cũng là vì lý do đây là lần đầu tiên. Lần đầu tiên dương vật Nghĩa ở gần với bộ phận nhạy cảm đàn bà đến vậy. Nghĩa chắc chắn rằng đầu buồi cậu đang ở rất gần âm đạo của cô Cẩm Tú, người mà cậu vẫn mến mộ và tưởng tượng. Những kiến thức tình dục mà cậu học được từ hai vợ chồng anh Cung chị Mận không có dịp được phát huy, bởi cậu chưa bao giờ thấy anh chị vừa đi xe máy vừa địt nhau cả.
Cẩm Tú ước gì bây giờ là ban đêm, lúc đó cô nhất định sẽ vén váy lên trùm vào thân người Nghĩa, lúc đó buồi và lồn chỉ còn ngăn cách bởi quần lót và quần của Nghĩa thôi.
Xe dập dềnh, lắc lư và mông Cẩm Tú cũng lắc lư theo, dương vật cứ thọc thọc, dứ dứ, sóc sóc thùn thụt vào lỗ đít nhưng lại làm bướm Cẩm Tú ngứa ngáy không chịu được, chẳng thế mà nước ở bên trong cứ rỉ rỉ ra từng đợt từng đợt làm ướt đẫm phần rộng nhất của chiếc quần lót lọt khe bé xíu. Cẩm Tú chỉ ước rằng mình có thể thò tay xuống mà gãi một cái cho thỏa cơn ngứa, cho đã cơn thèm.
– “Uhm uhm uhm”, lại thêm những tiếng rên nhỏ nhỏ phát ra từ cổ họng Cẩm Tú, có lẽ cô không thể kìm hãm được nữa rồi. Cảm xúc này mới mẻ quá, nóng bỏng quá, đê mê quá làm cô không thể kiểm soát được hành động của mình. Cẩm Tú mặc kệ xung quanh mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình đang làm gì? cô mặc kệ tất cả để thụ hưởng khoái cảm mà vô tình mình có được trong hoàn cảnh này. Cứ kệ thôi. Cô lại tiếp tục di di mông mình trên yên xe, mỗi lúc một nhanh hơn, mỗi lúc một mạnh hơn. Đây có phải là kiểu cưỡi ngựa xem hoa ngược hay không? Có thể đúng là như vậy.
Nghĩa cũng không biết làm gì hơn là cắn môi chịu đựng sự sung sướng này, cậu muốn lắm chứ được rút dương vật về, được trở lại ngồi vị trí tít tận đằng sau yên xe, để được trở lại là chính mình, một thanh niên làm thuê, quả đúng là : “tâm thì hướng Phật nhưng dương vật thì hướng về lồn”.
Rồi cái gì đến cũng phải đến, lần đầu tiên Nghĩa làm sao chịu đựng được lâu, chị Mận “giáo viên” có ngầm chỉ cho việc kiềm hãm xuất tinh mỗi lần chị làm tình với chồng, nhưng chị có hướng dẫn rằng ở hoàn cảnh này phải làm như thế này đâu. Hoàn cảnh này làm gì có 3 cạn 1 sâu, làm gì có thở sâu hít hà điều hòa nhịp độ, làm gì có đang chọc rút ra bú đâu cơ chứ. Nghĩa thèm xuất tinh lắm rồi.
Ở phía trên, như chẳng hẹn mà gặp, Cẩm Tú cũng có cảm giác mình sắp đạt cực khoái, lồn cô co co lại, nhéo nhéo quắp quắp, âm đạo trống rỗng nhộn nhạo lủng bủng như nồi nước đang sôi lên ùng ục. Cô biết, đây là chính là biểu hiện mình đang muốn lên đỉnh, lại nhận được tín hiệu hình như ở đằng sau Nghĩa không còn bất động nữa mà cũng dứ dứ lên như động tác địt một cách thực sự, dương vật cứng hơn một chút, nóng hơn một chút mà hình như là còn giần giật nữa thì phải.
Đó là sự cộng hưởng!
– “Í í í uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”, Cẩm Tú rít qua khẽ răng khi buồi Nghĩa giật mạnh nhất theo từng đợt. Cô uốn éo thật mạnh háng mình, nước trong lồn ồ ra như thủy điện xả lũ.
Nghĩa cố gắng kiềm chế, cậu cắn răng nhưng cũng không thể không để lọt ra tiếng kêu “aaaa” trong cổ họng. Cậu xuất tinh xối xả, xuất tinh như chưa bao giờ được xuất, xuất không cần biết là tinh trùng bắn ra nhem nhép dính vào quần đùi.
– “Két !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”, chiếc xe một lần nữa lại phanh khựng lại bên lề đường.
Xe đỗ xong, Cẩm Tú gục ngay đầu xuống tay lái, cô như vừa trên thiên đường trở về, người bải hoải vô lực, lúc này Cẩm Tú chỉ muốn nằm ngửa ngay xuống vệ đường mà thôi.
Xe đỗ cũng là lúc Nghĩa chống chân được xuống đất, Nghĩa nhảy tót xuống xe, khuôn mặt đỏ bừng, cậu khoằm khoằm người xuống vì vệt tinh trùng đã loang lổ ra hẳn quần ngoài, nhưng nhìn thấy cô Cẩm Tú đang gục ở tay lái xe, cậu lo lắng hỏi:
– Cô ơi, cô bị làm sao đấy ạ?
Cẩm Tú nghe rõ tiếng Nghĩa hỏi, nhưng tạm thời chưa biết trả lời ra làm sao, chẳng lẽ là “cô vừa sướng xong nên oải người tí thôi” à. Cẩm Tú dựng chân chống rồi uể oải bước ra khỏi xe. Cô nhìn lại cái yên xe của mình thì mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ, chỗ Cẩm Tú vừa ngồi ướt đẫm một vệt nước, không phải nghĩ nhiều thì cũng biết đấy chính là dâm thủy của chính mình vừa mới tiết ra, vượt qua cả quần lót mà thấm xuống yên xe. Vì yên xe không thấm nước nên dâm thủy cứ tràn xuống, nhỏ tong tong thành giọt xuống đường nhựa.
Cẩm Tú chỉ cầu mong là Nghĩa còn trẻ, chưa hiểu được nước trên yên xe kia do đâu mà có, cô đánh trống lảng:
– Cô không sao, hình như bị cảm nắng hay sao ấy?
Nghĩa nhìn lên trời, ô hôm nay làm gì có nắng nhỉ:
– Vâng ạ, cô có cần nghỉ ngơi không?
Dần dần lấy lại được tinh thần, nói gì thì nói, mệt vì sướng nó khác với mệt vì làm việc:
– Cô khỏe rồi, ô, mình đang ở đâu thế này, chết cha, hình như cô đi lạc đường rồi.
Cẩm Tú nói vậy thì chắc trên đời này chỉ có Nghĩa mới tin thôi, sinh ra và lớn lên ở cái đất thủ đô, nói là nhầm đường bố ai mà tin được. Ấy vậy mà Nghĩa tin mới lạ chứ.
Khi thấy ánh mắt cô Cẩm Tú liếc qua phần đũng quần của mình, Nghĩa phỏng đoán là cô đã biết chuyện mình vừa làm trên yên xe. Lúc này Nghĩa cũng không đủ kiến thức để hiểu rằng, chuyện xảy ra là “tại anh tại ả, tại cả đôi đường”, mà Nghĩa chỉ biết rằng, mình xuất tinh chính là lỗi ở mình, đáng lẽ mình phải rụt “khoai” về khi nó vô tình kẹp ở dưới “chỗ đó”, lỗi là ở mình. Lại nghĩ đến công việc làm vườn thơm thơm mà mình vừa mới nhận được có vài ngày, sợ mất việc nên Nghĩa lí nha lí nhí, mặt cúi gằm xuống đất nhìn đôi dép tổ ong:
– Cháu ………. cháu ……….. xin lỗi …….. tại cháu …………………..
Rồi thì Nghĩa cứ ậm ừ mãi không nói ra hết được câu làm Cẩm Tú sốt ruột muốn nghe nốt, chuyện này đáng nhẽ Cẩm Tú phải là người xin lỗi, đằng này lại thấy Nghĩa xin lỗi trước, thuận nước đẩy thuyền, Cẩm Tú gặng hỏi trong khi tay nọ vê tay kia, mắt thì liếc qua cái yên xe:
– Tại cháu ……………… làm sao?
Bị ép vào thế đường cùng, Nghĩa nghĩ mãi trong đầu để tìm lời trả lời hợp lý hợp tình, chứ không thể trả lời thẳng thắn là: “vì cháu địt vào đít cô đến xuất tinh” được:
– Tại cháu ………… tại cháu ……………. không kiềm chế được?
Cẩm Tú nghe câu đấy mà như bị thêm một trận cực khoái giống như vừa nãy, chân tay vừa mới hồi phục có một chút giờ lại rủn ra rồi, nhưng đã đến nước này thì phải làm cho ra khoai ra sắn mới được:
– Không kiềm chế được cái gì?
– Cái này ……. Cháu ………. Cháu …………..
Thấy Nghĩa ấp úng không dám trả lời, mà thực ra thì không cần nói thì cả hai đều đã hiểu câu trả lời là gì rồi, đâu cần phải nói ra miệng phải không nào. Cẩm Tú cứu Nghĩa một bàn thua trông thấy thì cắt lời bằng một việc chẳng liên quan, cô nhè nhẹ ghé đầu mình vào sát tai Nghĩa rồi thì thào như không để người đi đường biết:
– Lần sau nhớ mặc ….. sịp vào?
Nghĩa ngẩn người rồi nhè nhẹ gật đầu, cũng tại không mang sịp mà biết bao lần mình rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười. Như hôm nay là một ví dụ điển hình.
Trời hửng nắng rồi đấy! Đi chợ cây cảnh thôi.
————
Ngày hôm sau là thứ 7, Nghĩa đến nhà cô Cẩm Tú thật sớm để trồng cây, có một số loại cây phải trồng vào lúc buổi sáng sớm, khi mặt trời chưa lên. Chiều hôm qua toàn bộ cây mà hai cô cháu mua ở chợ đã được người ta chở đến trên một chiếc xe tải to, Nghĩa đặt vào trong một góc vườn cẩn thận để ngày hôm nay trồng.
Trước tiên, ở phía cuối vườn cậu trồng một hàng cây ăn quả gồm có: bưởi Diễn, hồng xiêm Xuân Đỉnh, ổi và nhót. Các ô vườn trồng các loại hoa khác nhau theo bản vẽ đã được phê duyệt. Có loại thì trồng cả cây gồm cả rễ, có loại thì trồng cành. Cứ trồng được một lúc cậu lại ngẩng đầu lên ngóng, Nghĩa ngóng Thủy Tiên, bởi theo như phản ứng lúc buổi sáng hôm qua thì Thủy Tiên đã nhận lời hôm nay trồng cây với mình. Nhìn chiếc xe dream vẫn còn ở trong gara thì chắc chắn Thủy Tiên đang ở nhà chứ không phải đi ra ngoài.
Đến tầm giữa giữa buổi sáng tiếng “cạch” cửa mới phát ra, Nghĩa mặc dù đứng trong vườn nhưng cũng vừa tầm nghe thấy tiếng mở cửa ấy, cậu đứng thẳng lưng dậy nhìn về phía sân, trên tay vẫn cầm cái xẻng nhỏ xíu dùng để đào hố.
Thủy Tiên mặc một chiếc quần sóc bò ngắn ơi là ngắn, chỉ xe hết phần háng, còn toàn bộ cặp đùi săn săn trắng ngẩn trắng ngần, đầu gối, bụng chân đều phơi ra ngoài. Chiếc áo phông cộc tay không cổ cũng ngắn đến nỗi mà lòi chỉ cần Thủy Tiên hếch tay lên một chút thôi là lòi ra cái rốn sâu hun hút là điểm nhấn trên cái bụng phẳng lì. Thủy Tiên ngồi chồm hỗm ở mép sân, đoạn nối với vườn, cô hất hàm:
– Trồng cây hả?
Nghĩa đang trồng cây ở gần đấy, cậu không dám nhìn lâu vào phần háng của Thủy Tiên, vì cô ngồi nên quần bị kéo lên cao hơn một chút, mấp mé lộ ra một chút viền quần lót mầu trắng. Kiểu ăn mặc của Thủy Tiên như thế này đối với Nghĩa mà nói là sự phá cách, là sự nghịch ngợm và dị hợm không đúng thuần phong mĩ tục, nhưng đối đa số những thanh niên thành phố thì là chuyện hết sức bình thường, cũng với trang phục này, Thủy Tiên có thể dùng để đi chơi, đi mua sắm, đi sinh nhật, chỉ đi học là không được vì vào đến cổng là bị bảo vệ đuổi về rồi.
– Tôi làm từ sớm rồi. Thủy Tiên có muốn trồng cây cùng với tôi không?
Nghĩa chủ định chuyện này từ hôm qua rồi, mặc dù cũng chẳng phải ưa gì cô nàng này. Nhưng như đã nói ở trên, Nghĩa muốn làm một cái gì đó giúp cô nàng vui vẻ trở lại, và cậu không có cách gì hơn là bảo cô ta trồng cây cùng với mình, biết đâu đấy cô ta lại thích thì sao?
Thủy Tiên uể oải, thực sự ra Thủy Tiên xuống đây cũng là muốn trồng cây, muốn thay đổi không khí xem thế nào. Từ sau cái lần dại dột ấy, tâm tình cô đã thay đổi không ít khi mối quan hệ với mẹ đã không còn căng thẳng như xưa, cô cảm nhận được sự lo lắng và chăm sóc của mẹ. Không muốn thì không xuống đây làm gì cho mệt, nhưng bản tính thì ngàn năm khó đổi, Thủy Tiên vẫn ương bướng:
– Có biết trồng đâu mà trồng?
Nghĩa đớp lời nhanh:
– Nghĩa hướng dẫn cho, dễ thôi mà. Nào lại đây.
Kèm với đó là cái giơ tay ra như chờ đợi. Thủy Tiên miễn cưỡng đứng dậy rồi lạch bạch như một con vịt bầu bước đi trên lối đi vừa mới được xây xong cách đây vài ngày. Đến chỗ sát Nghĩa, cô ngồi thụp xuống rồi nói trống không:
– Làm thử đi xem nào.
Nghĩa bắt đầu công việc của một anh gia sư trồng cây, cậu thao thao bất tuyệt:
– Trồng cây có nhiều cách trồng lắm Thủy Tiên nhé, mỗi loại hoa, loại cây lại có một kiểu trồng khác nhau và thời gian trồng trong năm cũng khác nhau. Như hoa hồng này chẳng hạn, người ta thường trồng vào khoảng mùa thu, đầu xuân để đến dịp Tết nở là vừa. Trước tiên hãy đào một cái hố, Thủy Tiên phải nhìn vào cái bầu rễ này để đào hố cho phù hợp, thông người người ta đào hố to gấp đôi bầu rễ, sâu thì vừa bằng bầu rễ là được. Đào hố xong rồi thì Thủy Tiên đặt cây vào như thế này này, rồi lấp đất, lèn chặt chặt một chút. Sau đó phủ một ít trấu này lên.
Thủy Tiên bĩu môi khi thấy Nghĩa trồng xong cây hoa hồng:
– Tưởng thế nào? Để thử cái.
Và rồi Thủy Tiên làm thật, cô cầm cái xẻng bé xíu trên tay, nhẹ nhẹ nhàng nhàng bới từng chút đất để tạo thành hình cái hố, cũng vì lần đầu tiên tiếp xúc với đất, cái hố mà Thủy Tiên tạo thành nó không phải hình tròn giống như Nghĩa làm mà nó trống giống như hình elip, nhọn ở hai đầu, ở giữa hơi loe loe ra. Nghĩa nhìn mà cậu chợt đỏ mặt vì một sự liên tưởng hết sức bậy bạ, cậu đang nghĩ đến cái lỗ mà Thủy Tiên vừa đào sao trông nó giống với cái bướm của chị Mận thế không biết.
Ngửng mặt lên thấy Nghĩa đang có một nụ cười hết sức bí hiểm và mờ ám ở trên môi, Thủy Tiên cạu cọ:
– Này cười cái gì đấy.
Nghĩa chống chế:
– Không ….. không có gì. Nhưng cái lỗ hình như không được tròn lắm thì phải mà trông giống như …………………..
Thủy Tiên lườm lườm Nghĩa rồi ra giọng điều tra:
– Giống cái gì?
Tất nhiên là Nghĩa có cho kẹo cũng không dám nói là giống cái lồn rồi, cậu nghĩ nhanh ra một vật so sánh mới:
– Giống cái nồi ……… bị bóp méo.
Nói xong Nghĩa quay đi về hướng khác để che nụ cười thật đậm, chỉ sợ cười thẳng mặt sẽ bị cô nàng này xúc đất vã vào mặt. Nhưng hành động này của Nghĩa cũng không thể che giấu được hết:
– Này này, cái …………….. nồi bị bóp méo là hình gì hả? Nói mau xem nào.
– Thì thì ………… là hình cái lỗ này này.
Lần này đến lượt Thủy Tiên ngu nga ngu ngơ, cô tự cho rằng mình thành phố hổng có hiểu cái ngôn ngữ nhà quê, không biết cái nồi bị bóp méo là cái gì, mà nói ra miệng cái từ ấy mới khó làm sao, suýt trệch. Cô dứ dứ cái xẻng về phía Nghĩa:
– Liệu hồn.
Cứ thế, cứ thế thời gian trôi đi, rồi Thủy Tiên cũng quen việc hơn, với lại Nghĩa cũng tận tận tình tình mà chỉ dậy, vẫn có cãi nhau, vẫn có dứ dứ xẻng vào mặt nhưng đã có lúc nụ cười nở trên môi Thủy Tiên làm cái lúm đồng tiền lại hiện ra một lần nữa. Cứ mỗi khi lúm đồng tiền hiện ra, nếu Nghĩa nhìn thấy nhất định cậu sẽ ngẩn ngơ một chút, bởi nó rất đẹp, nó rất duyên.
– Thủy Tiên giỏi phết nhỉ, giờ đã trồng được hoa rồi này.
– Xí, chuyện! Thủy Tiên mà lại. Ha ha ha ha !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cứ thế tiếng cười ngày càng rộn lên, càng dầy lên, càng to hơn. Khuôn mặt Thủy Tiên cũng đã bắt đầu lấm lem đất khi cô vô ý quẹt tay lên mặt lau mồ hôi. Thủy Tiên chưa chửa bao giờ, à không, chửa bao giờ Thủy Tiên làm nhiều việc như ngày hôm nay, mệt thì có mệt đấy, nhưng cũng chửa bao giờ Thủy Tiên vui như thế này, không tính giai đoạn tuổi thơ mầm non.
– Nốt đi, còn 1 cây cuối cùng nữa thôi, Thủy Tiên trồng nốt đi. Rồi về khoe với mẹ.
Thủy Tiên giọng rất hình sự:
– Để đấy, ta đây sẽ ra tay nốt, tiền công phải chia đôi đấy. He he he he!
– Ừ thì chia. 50 nghìn.
Thủy Tiên vừa trồng vừa nói:
– Ít thế thôi sao?
– Thế là nhiều rồi. Thủy Tiên tưởng kiếm tiền dễ lắm hả.
……
……
……
– Xong!
Cả hai cùng nhìn lại thành quả của cả buổi sáng ngày hôm nay, trên mặt hai đứa trẻ là nét hồn nhiên ngộ nghĩnh, là lấm lem của đất, là bóng loáng mồ hôi nhưng hơn cả là nụ cười nở trên cả hai đôi môi. Rồi bất giác cả hai cùng nhìn nhau trong ánh nắng dìu dịu của buổi trưa mùa thu Hà Nội. Ngắn ngủi thôi rồi cả hai cùng quay đi hướng khác vì ngượng với đối phương của mình.
– Cảm ơn Thủy Tiên!
– “Vì cái gì?”, giọng Thủy Tiên không còn lanh lảnh vô hồn nữa, mà đã đằm thắm đi nhiều.
– Vì Thủy Tiên đã giúp tôi trồng cây.
Thêm một nụ cười nhẹ nữa, trong lòng Thủy Tiên cũng định nói là cô cũng muốn cảm ơn Nghĩa vì đã cho cô một buổi sáng hết sức thú vị, rằng chính bản thân cô vừa nhận ra lao động cũng tạo ra niềm vui chứ không chỉ tạo ra mồ hôi. Nhưng cô lại khó khăn trong việc nói ra cái từ “cảm ơn” tưởng chừng như rất đơn giản ấy, cơ bản đó không phải là thói quen và việc mà cô hay làm.
Rồi thì Nghĩa như nhớ ra một cái gì đó, cậu nói rất nghiêm trọng:
– Chết, xuýt nữa thì quên. Trồng hoa xong phải tưới cây. Thủy Tiên chờ ở đây nhé.
Nói xong Nghĩa chạy béng đi ra phía hông nhà để mở vòi nguồn của hệ thống tưới cây. Mở xong, Nghĩa chạy lại khu vườn để xem.
Cậu đứng lặng người ở khoảng sân nhìn về phía vườn, bởi ở đó không phải là một Thủy Tiên kiêu kì ngáo ngổ, không phải là Thủy Tiên nam tính đanh đá láo liên nữa. Mà là một cô gái như bao cô gái tuổi mười bảy đẹp diệu kỳ.
Trong làn nước như mưa ngập tràn khắp khu vườn, giữa hàng trăm tia nước nhỏ xíu từ các ống nước chạy dọc theo những con đường phụt lên không trung rơi xuống là một Thủy Tiên đang nhảy múa, đang vẫy vùng, đang tung tăng giơ tay lên hứng. Cô như một em bé nhỏ lần đầu được bố mẹ cho nghịch mưa, khuôn mặt cô rạng rỡ hết sức đáng yêu.
Nghĩa cứ đứng đó, đứng đó ngắm nhìn mà chẳng làm gì cả, cậu thẫn thờ nhìn thấy một Thủy Tiên rất khác so với ngày hôm qua. Ờ thì Thủy Tiên có thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là một cô gái tuổi mười bảy mộng mơ. Ờ thì Thủy Tiên có tóc ngắn mái lệch đi chăng nữa cũng vẫn là một cô gái hồn nhiên mà thôi. Nước đã gột đi cái vẻ bề ngoài xấc xược, nước đã gột đi cái vẻ ngoài nam tính hết rồi. Chỉ còn lại một Thủy Tiên, một thiếu nữ như bao người khác.
Mãi một lúc sau, Thủy Tiên mới nhận ra là mình đang bị Nghĩa ngắm, chẳng biết là tự bao lâu rồi, chỉ thấy cậu ta phỗng ra như ngỗng ỉa nhìn đến là ghét. Lúc đó Thủy Tiên mới trở lại bộ dạng thường ngày của mình, cô buông tay xuống, chống hai tay vào nách định nói gì đó thì mới chợt nhận ra, nước đã làm quần áo của cô ướt sạch sành sanh. Chiếc áo phông nghịch ngợm dính bết vào người. Đặc biệt hơn cả là đôi vú vểnh lên cao, núm vú in hằn trong áo. Thủy Tiên không mặc áo lót, vừa rồi chiếc áo phông thùng thình thì không sao cả, nhưng giờ chiếc áo ấy ướt nhẹp gây ra tai họa này.
Khoảnh khắc ấy không qua được con mắt của Nghĩa, vậy là cậu đã nhìn thấy zú Thủy Tiên mất rồi, tuy không phải là nhìn thấy đôi vú trần, nhưng hình dáng, độ to nhỏ thế nào thì cậu đã nhìn thấy rõ, ở quê gọi là vú sừng trâu.
Nhìn cặp mắt của Nghĩa, Thủy Tiên chợt hoảng hốt hét lên:
– AAAAAAAAAAAAAAAA. Cái đồ dâm dê. Dám nhìn người ta. AAAAAA. Chết với bà.
Và rồi Thủy Tiên vớ luôn cái xẻng trồng cây rồi phi thân về phía Nghĩa rượt đuổi, vừa chạy vừa hét lên:
– Tên kia!!!!! Chạy đâu cho thoát.
— Hết chương 10 —