Chuyện ở quê!

Lan man về chó ma và bà 4 :

Đôi lần chúng ta bắt gặp nó trên cơ thể mình, lúc chỗ tay, lúc chỗ chân, khi thì chỗ bắp đùi… Nếu bầm do va chạm trước đó thì em không nói, nhưng nếu trước đó không hề va hay đập vào đâu thì vết đó là do chó ma cắn. Nó thường ở trong áo quần của các thím, lẩn trong đó tìm cơ hội cắn vật chủ thôi .
Điều kiện là gì ? Đồ của các thím phơi ngoài trời vào ban đêm, không rút vô nhà.
Bố mẹ hay nhắc phải giũ đồ trước khi mặc ngoài giũ bụi , rắn rết, dời … có trong quần áo thì cũng vì phòng ngừa chó ma cắn
Ngoài ra, quần áo phụ nữ, nội y ban đêm treo ngoài trời dễ bị mắc duyên âm lắm ạ . Viết xong tự dưng nghĩ người âm sao biến thái vậy, nhìn nội y cũng theo người ta cho đc
Thấy ngắn quá viết tiếp

Lan man về bà 4 ( bà hàng xóm trong P4 )
Bà 4 sau khi ông 4 mất thì trở nên bất bình thường. Được một thời gian thì các con bà cũng mời thầy về cúng. Mà kì lạ ở chỗ, là ông thầy chỉ nói vong nhập vô bả thôi, cúng kiểu gì mà đấm bà già sưng hết mặt mày .Cúng xong tưởng hết, ai dè mọi chuyện vẫn như cũ
Khi bà bắt đầu yếu đi, các ông con lần lượt đem bà về nhà mỗi người mà chăm sóc luân phiên. Khi thì nhà chú 4, khi thì nhà chú 9, khi thì nhà chú 5, chú 8.
Nhưng có một điều không đổi là bà đều bảo là ” Bây giữ ta lại làm gì? Chở ta về nhà để ta nấu cơm cho ba bây ăn chứ ” -câu này em xin giữ nguyên giọng điệu, khẩu ngữ của quê em vì khi viết tới chỗ đó thì giọng bà 4 tự nhiên vang trong đầu em
Khi bà được chăm sóc tại nhà chú 5, chú ở gần nhất. Mà về đây ở thì bà lại bỏ về nhà .Để cho bà khỏi đi lạc và không về lại nhà cũ , chú bèn nhốt bà vào phòng, khóa cửa lại. Sáng dậy, đem đồ ăn cho bà thì không thấy bà trong phòng, mặc nhiên là tối có khóa ngoài, tìm quanh nhà không thấy .Chú chạy qua nhà cũ ( tức căn nhà bên nhà em á ), thì thấy bà ở đây. Đang nhóm lửa nấu cơm . Hỏi bà sao về lại được đây , thì bà 4 bảo trả lời tỉnh queo ” Ba bây qua mở cửa dẫn ta về nấu cơm cho ổng ăn “