Chuyện ở quê!

P10 : Chuyện gặp ma trong làng

Đây là những chuyện lặt vặt, riêng lẻ, không có ai là nhân vật chính, không xoay quanh bất cứ ai, bất cứ cái gì đó quá nhiều
Hồi những năm chiến tranh, bom đạn nổ liên miên nên rất hiếm khi thấy ma quỷ vào ban ngày, cả ban đêm cũng vậy. Có lẽ nó sợ nên trốn đi ( người ta đồn ma quỷ rất sợ tiếng pháo, đó là lí do dân ta có tục đốt pháo ngày tết ), cũng có thể nó không được cho lên dương thế . Câu chuyện em kể cũng ít nhiều liên quan đến câu ” đi đêm lắm có ngày gặp ma ”
Phần 1

Chuyện thứ nhất : Hồi những năm mới giải phóng, đường làng còn là những con đường đất, chưa có đường lớn như bây giờ, bà 2 thường đi đi tắt qua cái đường trước nhà ông H để lên nhà trên con kênh cho gần . Trưa hôm đó , đúng hơn là giữa trưa, đi ngang qua con đường đó, con đường đó hồi xưa có dãy cây bạch đàn ( ở quê gọi là cây bạc hà ) và một cây khế có hốc. Giữa trưa nắng gắt, bà đưa tay lên lau giọt mồ hôi trên trán, tiện thể ngước mặt lên nhìn trời, thì bà thấy một cái gì đó bất thường trên cành bạch đàn. Một cặp vợ chồng, bà đoán là vợ chồng vì chúng gồm 1 nam 1 nữ , đang ru đứa con nhỏ. Chúng ngồi đong đưa trên ngọn bạch đàn .Bà vẫn thường nghe người ta nói chỗ này có một cặp vợ chồng quỉ, nhưng bà không tin lắm. Giờ thì tận mắt chứng kiến, không tin cũng không được. Bỗng con quỷ đực phát hiện ra bà, nó liếc nhìn một cái rồi lại chuyển mắt sang đứa con yêu quí của nó. Có lẽ hôm nay số bà còn hên, và cũng có lẽ nó đang có mối bận tâm lớn hơn việc chọc ghẹo bà- dỗ dành đứa con cưng của nó . Như được ân xá, bà vội cúi đầu đi tiếp, không dám nhìn lại lần nữa, nhưng bà vẫn nghe văng vẳng bên tai tiếng ru con của người mẹ ” à ơi, con ngủ cho ngoan.. ”
Chuyện thứ 2: Như em đã nói ở chap nào đó lúc trc. Làng em có một con quỷ một giò, cai quản từ cái gò Trùm Hồi đến chỗ ngã tư nhà ông Bảy. Lần này chuyện là do nó gây ra . Có lẽ không được hương khói nên đôi khi nó bị đói. Mà bị đói thì phải kiếm cái ăn. Bằng cách nào ? Chờ một người hợp vía đi vô địa bàn của nó, xong nó nhập vô người đó về nhà làm mấy chuyện không đâu để người nhà đốt cho ít vàng mã lẫn dâng cho nồi cháo trắng. Hoặc là nó ” xoa đầu ” ai đó đi ngang qua địa bàn của nó. Nạn nhân được nó chọn là bà 4- bà này vía rất yếu, lại đi thăm đồng lúc chạng vạng nên bị . Đơn giản chỉ một cái ” xoa đầu ” mà bà đổ bệnh, nằm liệt trên giường mấy ngày, còn nó thì được hưởng nhang, một ít vàng mã, một ít cháo. Chỉ cần tạ là bà tự dưng khỏi bệnh, không cần thuốc thang

Chuyện thứ 3 : Mùa WC 2002, lúc đó không phải nhà nào cũng có tivi, hoặc nhà có tivi nhưng không có niềm đam mê với trái bóng tròn nên không mở cho, phần vì ham vui tập trung ở nhà ai đó có tivi để coi chung cho vui. Những trận đấu kèm theo những tiệc nhậu đơn giản nhưng hơi bị nhây ==’, có thể kéo dài đến tận khuya. Tan cuộc vui ai về nhà nấy. Lúc đó cũng đã khuya lắm rồi, một mình lang thang giữa đường làng vắng vẻ, có khi một ai đó chờ mình giữa đường để hỏi thăm thì sao . Điều em vừa nêu đã trở thành sự thật. Ông Giang là nạn nhân trong câu chuyện này. Hôm đó tan nhậu, lửng thửng đi về, qua chỗ nhà bỏ hoang , nơi có cây khế huyền thoại ( huyền thoại bởi vì trái ngọt, cũng bởi vì nó có chứa thứ gì đó không thuộc thế giới loài người ), ông đã bị ai đó hỏi thăm một câu đơn giản ” G hả ? Dạo này khỏe luôn chứ ? ”
ông G buột miệng trả lời ” ừ ,vẫn như mọi khi ” . Rồi ổng sực tỉnh ” Mẹ, khuya rồi, ai còn đứng chỗ này mà lại chờ mình qua để chỉ hỏi câu vậy thôi. Chỉ có thể là …” , bất chợt ông hướng về chỗ người kia đứng. Không một bóng người. Dường như điều đó càng củng cố cái suy nghĩ lúc nãy. Ông chạy thật nhanh về nhà, nhưng ông vẫn cố quay lại nhìn thêm lần nữa. Nó, nó lại hiện diện ở đó, đang nhìn ông và cười ” hé hé ” rồi đột nhiên mất hút vào màn đêm. Chân tay bủn rủn nhưng ông vẫn về được tới nhà .Mọi lần có chút men trong người, ông đều hoan hỉ với vợ, dù cả 2 cũng không còn trẻ trung gì . Nhưng lần này khác hẳn, ông không còn tâm trí để nghĩ đến ” thú vui tao nhã ” đó nữa. Ông lên giường , chui vào mền nằm rùn cầm cập. Vợ ông hỏi gì cũng không nói , chỉ ậm ừ cho qua. Rốt cuộc ông cũng bỏ lại câu ” Tao gặp ma, mai đi coi giúp tao, nó cần gì để ra cái lễ. Qua đợt này , tao kể cho nghe ” và lăn ra sốt. Mặc dù ra lễ đầy đủ cho ai đó đã quan tâm đến sức khỏe của ông, nhưng ông vẫn nằm sốt nguyên 1 ngày và cả tuần sau đó ông không dám ra khỏi nhà một bước. Bởi ông sợ gặp lại người ” bạn cũ tốt bụng ”

Chuyện thứ 4 : Lại là bà 2. Câu chuyện xảy ra vào khoảng năm 2007-2008 gì đó. Khoảng 7h tối ,bà 2 đi xe đạp từ ngôi nhà trên con kênh về nhà ở xóm dưới . Mà muốn về nhà bà phải qua cái gò Trùm Hồi ( thực chất nó là nghĩa địa nhé ). Đạp xe đến giữa gò, bà gặp người quen- dì của em. Nhưng lạ lắm, dì em lại mặc nguyên bộ đồ trắng từ áo tới quần, đang đi lửng thửng ở đó. Đi ngang qua chỗ dì em, bà 2 mới hỏi ” Chị L hả ? Đi đâu dưới này tối vậy ? ” . Đáp lại câu hỏi của bà 2 chỉ là một sự im lặng tĩnh mịch. Bà cứ nghĩ là ” dì em ” bị lãng tai, không nghe thôi, rồi bà lẳng lặng đạp xe về nhà .Tối đó bà sốt, trong mơ bà thấy việc hồi tối , nhưng giờ bà mới để ý , dì em không bước đi bình thường mà là lướt đi “. Mê man tới sáng thì bà chợt tỉnh, chỉ kịp dặn con dâu út ” đi qua ông Th coi giúp , hồi tối mẹ gặp ai để về làm cái lễ dâng cho họ ” rồi lại hôm mê tiếp ( hôn mê là sốt tiếp, ai lay cũng không dậy được á các bác ).

Chuyện thứ 5 : chuyện này viết hẳn về ông anh họ em . Ông này vía yếu, lâu lâu cô bác lại mượn xác để đi chơi vs bạn . Ổng bị miết nhưng em chỉ nhớ được 2 chuyện này thôi
5.1/ Đợt thủy lợi xả nước, kêu gọi nông dân lấy nước vào ruộng rồi giữ lại. Nhà bà 9 đã tháo trộm nước ruộng nhà em, nước lấy cả đêm bị chảy hết không còn một tí ( nói hơi quá ). Ông anh xách cái xoa tưới nước đi bắt cua đồng về ( sở thích thôi ), thấy cái ruộng trống trơn nước, bèn chửi đổng, chửi tất , không kiêng dè ai cả. Nhưng chửi một hồi thì người ta thấy lạ, ổng chửi, nói toàn mấy chuyện đâu đâu không, từ thuở nào chứ không phải bây giờ . Biết là có ai đó đang “mượn “ổng, nên nhà em ra dìu về. Về đến nhà ổng lại đòi đi ra, lần này là đi ra chơi với bạn. Nói mãi không nghe , ms đem roi dâu ra quất ổng. Quất mấy cái thì ổng im. Nhưng rồi ổng vùng chạy. Hai ông anh phải ra sức mới đưa được ổng vô giường nằm, giữ suốt nửa giờ để nhà em đi coi thầy vs cả thắp nhang bàn thờ ông bà. Khi bị mượn xác ổng mạnh lắm nha, 2 ông anh phải gắng sức, mồ hôi nhễ nhại mà không xong, phải nhờ tới một anh trong xóm nữa mới ghì được ổng xuống giường. Mà miệng ổng thì không ngừng hăm dọa ” thả ta ra , để ta đi chơi với bạn, không cho ta đi ta phá nát nhà “. Mọi người đâm ra hoảng sợ. Vừa lúc ấy thì cậu em về. Cậu bước vô nhà, ông anh tự dưng hết giãy giụa, ngoan như một đứa trẻ vậy nhưng vẫn không ngừng kêu la ” thả ta ra, giữ ta làm chi ” . Cậu em hỏi ” Mi muốn đi đâu, để ta dẫn đi ? ”
Anh2 : ” Đi chơi với bạn thôi câu, lát con về, cậu đi theo làm chi “- giọng điệu nhún nhường, xen chút sợ hãi
Cậu : ” tối rồi không đi đâu hết, ở nhà . Mà m biết ta là ai không ?”
Anh ” Dạ biết chứ, không thì con đâu nhún nhường vậy ? ”
Cậu : ” Biết thì tốt, biết rồi thì nằm im ”
Ông anh lập tức nằm im ru, lâu lâu lại van xin thả ra đi chơi =)). Nhưng nói chưa hết câu thì đành ngậm miệng vì cái trừng mắt của cậu .
Bùa về, đôt cho ông anh uống. Uống xong ổng lập tức ngủ liền. Thấy mọi chuyện ổn thỏa, cậu em đi chơi =.=. Cậu đi được một lúc thì biến cố xảy ra. Nó đã trở lại, lại tiếp tục đòi đi chơi. Hỏi đi chơi ở đâu thì ổng bảo đi chơi trên chỗ ngã tư nhà ông 7, bạn ổng ngồi đó chơi đông lắm … Đốt lá bùa quơ quơ từ đầu đến chân ổng thì ổng cũng chiu nằm im. Lần này thì hết thật sự luôn .
5.2/ Đợt ổng đi làm về tối, xuống nhà em chơi, đi ngang qua gốc khế gần nhà, gốc khế này chứa một cái dị tà hay ma gì đó ( em từng bị chỗ này một lần lúc 3 tuổi , từ đó đến nay không bị nữa , các bác đừng trù ẻo em bị lần nữa nha). Vừa đến ngõ nhà em thì ổng té xe, nằm 1 đống luôn. Nhà em nghe tiếng động chạy ra dìu ổng vô. Ổng không biết gì cả, cứ cười suốt, cười như một thằng điên vậy, ai nhìn ổng là ổng cười, ai nói gì ổng cũng cười. Ông anh không hề có tí men nào nha. Ổng vô nhà, ngồi ở gian nhà bên, tuyệt không dám qua gian giữa nhà ( gian thờ phật ). Sao em biết việc này, vì khi dìu ổng từ bàn tiếp khách qua giường nằm thì ổng không chịu đi thẳng qua, phải đi vòng ra ngoài hiên tránh cái bàn thờ phật rồi mới vô . Ổng cứ ngồi gãi đầu, gãi miết, vừa gãi vừa cười. Ai cũng biết là không phải ổng rồi, nên cử người đi coi thầy, xin bùa về cho ổng uống
Chuyện thứ 6 : Cặp sinh đôi của dì em
Hai anh này thì mất khi còn nhỏ lắm. Đáng lẽ phải lập riêng cho 2 anh cái bát nhang riêng, bàn thờ riêng mà hương khói, nhưng vì hồi đó nghèo nên cứ để 2 anh chung cái bát nhang với cô bác gì đó bên nội . Chịu không được sự thiếu thốn, 2 anh về nhà, vật dì em- mẹ đẻ của 2 anh. Tối hôm đó thì dì sốt, nói mớ đủ kiểu thằng anh thằng em về kìa, rồi ú ú ớ ớ… Nằm trên giường ai đỡ cũng không ngồi dậy được, y như có ai đó đang ngồi trên bụng mà đè dì vậy. Coi thầy mới biết là 2 anh em sinh đôi về quậy, đòi phải làm cho 2 anh cái khóm để trước nhà, hương khói hằng ngày, đốt cho vài bộ đồ, tiền, để 2 anh có cái ăn mặc. Từ khi nguyện vong được thỏa mãn thì 2 anh biệt tăm luôn.

Chuyện thứ bảy :
Hồi đó đang vào mùa lúa. Dân ở quê không lạ gì cái cảnh tối tối có người vác cuốc ra đồng để lấy nước,lấy công khai có , lấy trộm cũng có. Đêm đó mọi người đang yên giấc thì nghe tiếng chó sủa liên hồi, cùng tiếng người than khóc, lấp ló ánh đuốc cùng ánh đèn pin rọi quanh. Dân làng chạy ra thì mới vỡ lẽ ông H đi lấy nước ngoài đồng lâu quá không thấy về, người nhà ra đồng chỉ thấy cái cuốc vs đôi dép ông trên bờ , sợ có chuyện chẳng lành nên tá hỏa bủa đi kiếm. Dân làng cũng đốt đuốc kiếm phụ vì người ta đã đoán được ông đã bị ma giấu mất . Vài người đổ ra chỗ hồ sen, vài người đi lùng trong mảnh vường hoang trong làng, người thì lấy cây chọc chọc, rọi pin vào bụi tre làng. Tưởng chừng như hết hi vọng thì mấy con chó được dẫn theo đột nhiên trỏ vào bụi tre sủa nhặng lên, sủa dai dẳng, bảo sao cũng không im. Mọi người sinh ra nghi kị, chẳng lẽ ông H ở trong này? Nhưng không có một dấu hiệu nào về lùm gai bị bị bàn chân con người chà đạp lên, không một vết rẽ gai và lá tre để chui vào. Có người rọi đèn pin vào trong thì mới hoảng hốt la lên :” ổng đây nè, thấy rồi ” . Ông ngồi co ro ngay giữa bụi tre, ánh mắt đờ đẫn, miệng thì nhét đầy cứt trâu , tuyệt nhiên người ta không nhìn thấy một vết xướt nào trên cơ thể ông, hoàn toàn không,dù chỉ là một vết. Dân làng dùng rựa chặt gai và mấy cây tre bên ngoài mới lôi được ông ra. Khi ra đến bên ngoài ông vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra cả, vẫn ngơ ngơ đờ đẫn,đôi chân trần của ông không hề bị một vết gai đâm, không hề có máu rỉ ra . Tát mạnh một bạt tai thì ông H ms giật mình tỉnh lại, bắt đầu nôn số phân trâu trong miệng ra. Sau khi định thần trở lại thì ông mới bảo là lúc lấy nước xong chuẩn bị đi về thì thấy vợ ông đứng gần đó, vẫy tay kêu ông đi về bộ dáng hớt hãi. Ổng liền đi theo, nhưng càng đi càng thấy lạ, bởi đường ông đi qua không phải là con đường dẫn về nhà, nhưng không hiểu sao, bước chân ổng vẫn tự bước về phía trước, phía trước một vợ ông đang chờ … Hoảng quá ông la lên, nhưng vừa mở miệng , vợ ông đã ở ngay trước mặt, tay cầm phân bò nhét đầy vào miệng, khiến ông chỉ ú ớ được vài tiếng rồi ngất lịm đi . Chuyện sau này thì mọi người cũng biết rồi.
Chuyện thứ tám :
Đám ma ông 2, đang tụng kinh dẫn độ cho ổng, thằng con cả phải quì lạy, miệng cứ “a di đà phật” – ông cả này thì thịt chó mèo gì cũng chơi tới cả . Đột nhiên bác H rùng mình, giật giật ú ớ thu hút sự chú ý của mọi người, làm gián đoạn việc tụng niệm. Rồi ổng đổi giọng, giọng của một người hoàn toàn khác hẳn bác H, rồi đột nhiên ổng tát con cả ông 2 một bạt tai rồi nói : ” Cái gì cũng ăn cho sướng miệng, cả chó mèo cũng không tha. Cha mày chết , tụng kinh mà cả nam mô a di đà phật mày cũng không biết . Tao đi ngang qua, nghe hương thơm, kinh kệ vô coi chút, ai dè thấy lũ bây tệ quá nên mới có gọi là “dạy đời ” ”
Ông con cả cùng mấy ông thứ chỉ biết dạ dạ vâng vâng. Tiếp theo, bác 2 lại chạy về nhà, lên sân thượng, nơi có đặt cái khóm ( một loại bàn thờ kiểu giống cái chùa một cột thế ) nơi thờ tổ cô của nhà nói ” Khóm này đặt sai hướng rồi, bả có về cũng không ngồi vô hưởng nhang khói được. Mai đi coi thầy lại, nhớ đừng coi thằng lần trước nữa nha ” . Cả đám vâng vâng dạ dạ. Rồi ổng bảo khát nước vs thèm thuốc. Lấy cái ly rót 1 ly nước , ổng uống 1 hơi là cạn. Rồi bảo lấy cái bình to chút, tao còn khát lắm. Bình 5 lít , ổng uống tận 4 bình như vậy ( không gió nhá ) . Bên cạnh đó ổng còn hút nguyên một gói con ngựa . Hút nhanh lắm, để vô miệng, kéo 1 hơi là hết điếu . Tự nhiên uống nước vs hút thuốc xong thì ổng bảo là phải đi tiếp, chả biết đi đâu rồi thăng mất. Ông này vô duyên vãi chưởng
Chuyện 9: Bà vợ ông N , đi ra bùng ( cánh đồng hoa màu nhưng nó gần sông ) về, tự dưng ngồi chỗ bàn giữa nhà đem rượu ra uống, lúc đầu là rượu gạo, uống một ngụm phun ra bảo ruột dở quá, rồi lại lấy chai rượu thuốc của ông chồng ra quất hết. Bà này hằng ngày cũng có uống một ít nhưng như hôm nay thì lạ quá. Mấy đứa con bả thấy lạ mới hỏi thì bả mới ồm ồm giọng đàn ông lợ lợ tiếng việt ” Ta với mẹ mấy đứa có duyên, nên mới vô nhà uống chút rượu ” . Có đứa nhìn ra được bà N bị vong nhập nên dặn mấy đứa ở nhà nhớ giữ đừng cho bả chạy loạn, còn nó thì đi thỉnh thầy. Bà N bắt đầu móc thuốc ra hút. Đầu tiên là thuốc xanh ( Prince – chỗ em thì dân lao động hay hút cái này ) , bà N mới bảo “Đứa nào có thuốc khác không ? Thuốc này nhẹ quá ”
Anh con bà N mới đưa thuốc con ngựa cho bả, kéo một hơi, vứt điếu thuốc , nhổ bãi nước bọt bảo ” Cái thuốc mẹ gì mà nhẹ tênh vậy, có xì gà không cho tao điếu đi ”
WTF ở quê lấy đâu ra xì gà. Ông con mới bảo chờ chút để tụi con đi mua. Mua dunhill về cho bà N hút. Kéo liền mấy hơi, bà N mới bảo thuốc này tạm được nè, rồi lấy liền 5 điếu , đốt lên hút một lượt . Bà N dáng nhỏ thó, ấy vậy không hiểu từ đâu mà bà rít 5 điếu thuốc được như vậy. Bà vừa hút thuốc vừa lấy rượu uống , uống như uống nước lã vậy.
Con bà đem bùa về, đốt lên, vong đi. Coi thầy thì được cho biết vong nhập vô bà là lính Mĩ chết trận ở con mương trước nhà. Nhà bà này gần hồ sen trong chap ” Chuyện người chích cá đêm ” nhá .
Chuyện thứ 10 :
Chuyện này lâu lắm rồi, về ma trơi, thứ mà ngày nay thầy cô giải thích là do phốt pho cháy. Bà N đi ra đồng gom cây bắp khô về làm củi đun, đội trên đầu mà về. Đi được một lúc từ ngoài đồng về, thì bà thấy cách xa xa có đốm lửa lập lòe. Tưởng ai đó đốt đuốc đi làm đồng. Khi tiến lại gần hơn thì bà nhận ra đốm lửa đó có màu xanh, nó vẫn lập lòe, biết là gặp ma trơi rồi, nhưng bà vẫn cố đi tiếp phần vì cái bó củi bắp trền đầu tự nhiên nặng trĩu, như có ai đó đang ngồi đè lên trên đó vậy , phần vì bỏ bó củi xuống chạy thì ma trơi đuổi theo thì chỉ có nước nhảy xuống hồ sen thôi. Mà nhảy xuống hồ sen thì kết cục định sẵn, bà sẽ được ” ai đó ” dưới đó chiếu cố thật tốt. Vậy là bà đánh liều đi tiếp, nhưng lạ thay, ma trơi vẫn cách bà một khoảng , vẫn cứ lập lòe vậy như trêu đùa, thử thách sự chịu đừng của bà. Được một lúc, tới chỗ gần nhà dân thì nó vụt vô bụi tre gần đó rồi mất hút.

Một lần khác dì N gặp một cảnh ghê hơn, đi làm đồng về tối, đi trước bà là một bóng đen ,tay nó cầm điếu thuốc hút. Bà lại tưởng ông anh trong họ, bà lên tiếng hỏi ” Anh Hai hả ? Sao đi làm có một mình vậy ? ” . Trả lời là một sự im lặng tuyệt đối , chỉ có tiếng gió ù ù ngoài đồng thổi vào. Bà chỉ nghĩ anh Hai bà bị lãng tai , không nghe rõ , nên không hỏi nữa.Qua rặng bông gòn thì anh Hai biến mất. Bà thấy lạ lăm, đi được một đoạn, bà quay lại, anh Hai bà đang dựa vào cây gòn, tay đưa điếu thuốc lên miệng rít, kiểu như đang nhìn bà cười khẽ vậy. Bà vẫn nhớ như in điếu thuốc đó cháy đỏ lên rồi bị màn đêm nuốt chửng