CHUYỆN CỦA LIÊN – Seri Truyện Sex 2022 Cực Hay – Update Chương 36 END
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: CHUYỆN CỦA LIÊN – Seri Truyện Sex 2022 Cực Hay – Update Chương 36 END
Tác Giả: Cu Zũng
Danh Mục: Bú Cu, Lãng mạn, Loạn Luân, Máy Bay, Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: chị liên, kich thich, me con
Lượt Xem: 1189 Lượt Xem
Chương 17: Con trai
Liên đọc nốt bức ảnh cuối cùng, hy vọng là đừng có thêm chuyện gì kinh khủng nữa. Mà nghĩ lại thì còn có chuyện gì kinh khủng hơn chuyện mấy đứa con bỏ thuốc mê rồi làm đủ trò trên thân thể mẹ của chúng nữa.
Thời gian mà bức ảnh Liên đang xem là vào tối ngày hôm qua, chủ nhật.
———-
Quang: “Ê chúng mày, cô Hồng đồng ý phụ đạo cho bọn mình rồi đấy. Cô hẹn tối thứ 5 hàng tuần sẽ phụ đạo từ 7 giờ đến 9 giờ. Bắt đầu từ tuần sau. Đến hết học kỳ 1 mới thôi.”
Minh: “Ngon rồi.”
Tuấn: “Vẫn làm theo kế hoạch à?”
Quang: “@Tuấn, cô Hồng mặc áo dài ngon thế, mày không thích à?”
Minh: “Lăn tăn gì nữa. Cho cô một liều thuốc mê, làm xong quay phim lại, cô biết cũng không dám nói gì đâu?”
Tuấn: “Tao cứ thấy lăn tăn thế nào ấy. Hay là thôi đi chúng mày. Như thế là hiếp dâm, là tội phải vào tù đấy.”
Quang: “Nhưng …… mà thôi. Hay là cứ đi học buổi đầu xem thế nào đã. Chúng mày bấn quá thì để đi tìm gái vậy. Lần này tao đặt loại rẻ hơn, mỗi thằng một đứa. Chắc chỉ tầm 1 củ là OK rồi.”
Minh: “Để mai đi học bàn tiếp. Chứ tao cũng muốn thử xem nó thế nào. Bà chủ thì đéo dám thử, để mãi thì mốc mẹ nó mất.”
Tuấn: “Ừ để mai bàn lại. Thôi ngủ đi mấy con giời.”
———————
Hy vọng của Liên không thành hiện thực. Ba đứa nhóc này vẫn kiên quyết muốn thực hiện kế hoạch hiếp dâm cô giáo chủ nhiệm, hoặc đi tìm gái gọi. Buổi học đầu tiên là thứ 5 tuần này. Cũng may là chị Mỹ Anh đã phát hiện ra truyện này vì buổi chiều hôm nay thằng Quang đi học quên điện thoại ở nhà. Biết trước được như vậy thì còn thời gian mà xử trí. Chứ nếu không phát hiện ra, chúng lại phạm tội hiếp dâm cô giáo thì coi như tương lai của mấy đứa đã không còn chỉ vì một suy nghĩ điên rồ của tuổi trẻ.
Chúng có thể làm điều đó với mẹ. Liên, chị Mỹ Anh hay Thùy Trâm giả sử có bị chúng làm tình thật sự vào cái lần bị thuốc mê thì Liên chắc chắn là chị Mỹ Anh và Thùy Trâm sẽ giống như mình, sẽ lẳng lặng mà chịu đựng thôi, sẽ không tiết lộ ra ngoài. Bởi 3 chị em chính là mẹ đẻ của chúng. Mặc dù con có thể nào, có hư hỏng đến đâu, thì người làm mẹ cũng sẽ không dồn con vào con đường chết.
Nhưng còn cô giáo thì sao? cô là người dưng nước lã, cô bị như thế, không kiện cáo chúng nó đi tù có mà lạ. Cô sẽ không bao giờ nghe theo lời bọn chúng, kể cả có bị uy hiếp bằng clip này clip nọ đi chăng nữa. Cô sẽ không ngu ngốc đến mức bị chúng hù dọa đâu, bởi cô biết nếu không đối cứng với bọn chúng, cô sẽ trở thành công cụ thỏa mãn tình dục cho mấy đứa học sinh một cách lâu dài. Trừ phi ……… cô cũng muốn như thế.
Lắc đầu, Liên nhắm mắt lại, hồi tưởng lại một lần nữa tất cả những gì mình đọc được. Suy nghĩ thật kỹ xem mình cần phải làm gì. Ngày mai 3 chị em sẽ gặp nhau để bàn đối sách. Mải nghĩ Liên cũng chẳng nhớ là mình ngủ lúc nào, nhưng chắc chắn là muộn lắm.
————
Sáng ngày hôm sau, Liên đến Chi nhánh một lát rồi xin phép sếp Thục ra ngoài có chuyện. Sếp lo lắng hỏi là Liên định đi đâu, có cần anh lấy oto chở đi không? Tất nhiên là Liên khéo léo từ chối. Liên không thể để anh biết chuyện của Tuấn được.
Đến nhà chị Mỹ Anh vừa kịp 9 giờ, cửa hàng và cũng là nhà chị Mỹ Anh ở mặt phố Phương Mai. Điều đặc biệt là cả một đoạn phố rất dài phần nhiều là những cửa hàng bán thuốc và thiết bị y tế, có một số phòng khám tư nhỏ. Các cửa hàng này ăn theo mấy bệnh viện lớn ở khu vực như: Bạch Mai, Việt Pháp, Da liễu TW, Nhiệt đới TW.
Chỉ có duy nhất mình cửa hàng của chị Mỹ Anh là bán đồ nội y cho phụ nữ, lạc lõng. Nhiều lần Liên cũng có đem thắc mắc này hỏi chị, chị nói chị bán online là chính, khách tìm đến cửa hàng chị đa số là khách quen hoặc khách được giới thiệu, không có mấy khách qua đường. Vì vậy việc buôn bán của chị rất tốt. Thu nhập rất cao.
Mặt tiền của cửa hàng có một biển hiệu to đùng, phủ kín lên tận tầng 2, tên Shop là: “Mỹ Anh, chuyên đồ lót hàng hiệu”, ở dưới còn in tên mấy thương hiệu đồ lót nổi tiếng thế giới như: Victoria’s Secret, Triumph, Cotton Club, Hanro Hanro, Eres .v.v.
Đến cửa nhà chị, Liên thấy cửa cuốn kéo đến giữa nửa chừng, ở phía trong còn cửa kính nữa. Nhìn vào bên trong thì đã thấy chiếc xe SH mầu đỏ của Thùy Trâm dựng ở đấy rồi. Vừa mới dừng xe thì cửa kính đã mở ra, chị Mỹ Anh nhẹ nhàng, thùy mị, giọng nói của chị trong trẻo, đi vào lòng người:
– Em đi xe vào trong luôn đi. Hôm nay chị đóng cửa hàng. Trâm vừa đến xong.
– Vâng.
Vì từ vỉa hè lên nhà cũng cao cao, lại có sẵn một cái giá sắt nối từ nhà xuống vỉa hè nên Liên nổ máy xe phi thẳng vào bên trong, dựng xe cạnh xe của Thùy Trâm. Ở phía sau, chị Mỹ Anh bấm nút để cửa cuốn đóng xuống.
Cơ man nào là đồ lót, đồ ngủ, các kiểu dáng, mầu sắc, được sắp đặt hết sức sang trọng, tinh tế và có gu theo thiết kế. Nếu là bình thường, kiểu gì Liên cũng đi quanh một vòng ngắm nhìn các mẫu đồ lót được treo ngay ngắn trong tủ kính hoặc mấy cô ma-nơ-canh, nhưng hôm nay chẳng có tâm trạng nào mà ngắm cả. Kể cả chị Mỹ Anh cũng vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của chị cũng hiện lên vẻ căng thẳng.
Phòng khách ở trên tầng 2, Liên tháo giầy cao gót để dưới chân cầu thang rồi theo chân chị Mỹ Anh đi lên. Tầng 2 gồm phòng khách ở phía ngoài, phía trong là phòng bếp và bàn ăn, ở giữa là cầu thang đi lên các tầng trên. Vừa lên tới nơi đã thấy Thùy Trâm đang ngồi ở ghế sô-pha, thấy Liên, Thùy Trâm đứng dậy hỏi:
– Chị Liên đến rồi à.
Liên gật đầu chào lại:
– Ừ, chị phải qua Chi nhánh một lát mới đi được.
Thùy Trâm mặc một cái quần bò leging mầu xanh, phía trên mặc một cái sơ-mi cách điệu dài trùm qua tận mông. Thùy Trâm thuộc dạng dáng cao và to, cao hơn Liên một chút, người cũng đậm hơn. Thực sự thì có vài lần Liên cũng thắc mắc tại sao Thùy Trâm như thế trong khi thằng Minh thì lại nhỏ thó. Cao tầm hơn mét sáu, nặng đâu đó có 50 cân. Chắc là theo gen anh Hùng như thằng Minh phán đoán, vì anh Hùng cũng nhỏ nhỏ như vậy.
Khi ba chị em đã ngồi xuống ghế, Liên và Thùy Trâm ngồi ở ghế dài, còn chị Mỹ Anh thì ngồi ở ghế ngắn, chị Mỹ Anh nói trước:
– Các em chắc đã đọc hết những bức ảnh mà chị gửi hôm qua rồi phải không?
Không khí im ắng, căng thẳng bao trùm khắp gian phòng. Liên và Thùy Trâm không ai nói gì, chỉ gật đầu xác nhận. Trong nội dung các bức ảnh, có rất nhiều điều thầm kín của chị em được phô bầy ra. Nếu không phải 3 chị em thân nhau, đã từng chia sẻ với nhau chuyện riêng tư nhất. Thậm chí thân thể của nhau cũng chụp và đăng lên khoe rồi thì có thể sẽ ngượng mà không thể ngồi đây nói chuyện được.
Im lặng một lúc, chị Mỹ Anh lại nói tiếp:
– Không cần nói các em cũng biết được sự nghiêm trọng của vấn đề. Ba chị em mình đã quá chủ quan, đã không đủ quan tâm để các con đến mức độ như thế. Giờ thì phải làm như thế nào, làm cách gì đó để cứu vãn tình hình.
Liên nói:
– Vâng, em không thể ngờ được lại như vậy.
Thùy Trâm giọng điều buồn bã nhưng có vẻ tức giận:
– Em thật không ngờ thằng Minh nhà em lại có suy nghĩ như thế. Biến thái. Không biết học ở đâu nữa.
Nghe thế, chị Mỹ Anh với giọng điệu nhẹ nhàng, chị cố tình hạ hỏa cho Thùy Trâm:
– Em đừng nóng vội. Chuyện đâu còn có đó. Không chỉ riêng em mà cả chị và Liên đều không thể ngờ được. Có thể kết luận, những suy nghĩ như vậy chúng học được ở trên mạng. Nhưng có một điều, không biết các em có nhận ra không? Lỗi không chỉ ở phía chúng nó đâu, một phần cũng do lỗi của … chính chị em mình.
Liên gật đầu đồng ý với nhận định của chị Mỹ Anh, Liên nói thêm vào:
– Chị nói đúng, bọn chúng đều đã bị ảnh hưởng bởi mẹ. Thêm nữa là chị em mình cũng không quan tâm con đúng mức. Cứ nghĩ là bọn nó còn bé không biết gì, chỉ cần cho ăn cho học tốt là xong, không nắm bắt được tâm sinh lý của nó.
Nếu như chị Mỹ Anh không quá xinh đẹp, nhà không bán đồ lót thì Quang có bị ám ảnh bởi suy nghĩ muốn nhìn mẹ mặc đồ lót không? Nếu như tính cách Thùy Trâm không mạnh mẽ, áp đảo bố con Minh thì thằng Minh có suy nghĩ muốn làm “nô lệ” của mẹ không? Rồi nếu như Liên không mặc áo dài đẹp – hấp dẫn, thậm chí là “trêu” con thì Tuấn có những suy nghĩ như vậy không? “Tại anh tại ả, tại cả đôi đường”. Không nói ra, nhưng 3 chị em đủ trưởng thành để nhận định điều đó.
Thùy Trâm cũng đỡ đi sự bực tức, giọng điều trầm hơn:
– Vâng, giờ em phải làm thế nào đây ạ. Em lo lắm. Ngộ nhỡ thằng Minh …..
Lúc này, Liên nhìn lên chị Mỹ Anh, thấy mặt chị buồn buồn, có lẽ chị định nói cái gì đó khiến chị tủi thân:
– Như 2 đứa còn có chồng cùng bảo ban dạy dỗ các con. Còn chị đây chỉ có một mình. Nhiều lúc cũng muốn tâm sự chuyện này chuyện nọ với con, rồi hỏi nó xem phát triển đến đâu, cần gì. Nhưng cũng khó vì mẹ và con trai dù sao cũng có khoảng cách nhất định. Nhất là vấn đề tâm sinh lý như thế. Hay là chuyện này các em báo với anh Hùng và anh Trường đi. Để các ông ấy biết, có gì còn uốn nắn.
Khi chị Mỹ Anh vừa nói xong, gần như ngay lập tức Liên và Thùy Trâm đồng thanh:
– Không được ạ.
– Không được ạ.
Hai chị em nhìn nhau một cái rồi Thùy Trâm nói trước:
– Ông Hùng nhà em mà biết thằng Minh như thế, ông ấy đánh cho thừa chết thiếu sống. Em không thể nói được đâu. Chồng em tuy hiền hiền thế thôi nhưng ông ấy cục tính lắm.
Liên cũng nói sau:
– Em cũng không thể nói cho anh Trường biết được. Chuyện nhà em chị biết rồi, với lại nếu không thì không thể nói được. Anh Trường anh mà biết em và thằng Tuấn …. như thế …. thì …. không được đâu.
Chị Mỹ Anh gật gù:
– Vậy là chị em mình phải tự mình giải quyết thôi.
– “Vâng, chị có ý gì không ạ? Từ lúc đọc xong, đầu em cứ lung tung, không nghĩ ra được cái gì? Cứ nghĩ đến mặt nạ sữa chua, nghĩ đến ngày nào cũng ăn sữa chua có …. cái đấy là em …. Em không nghĩ được gì hết”, Thùy Trâm nói.
Còn Liên cũng có suy nghĩ giống như Thùy Trâm, Liên cũng không nghĩ ra được cái gì khả thi cả. Từ đêm qua đến giờ người cứ nao nao, nghĩ về nửa lít tinh trùng của Tuấn đã ở trong bụng mình suốt. Nghĩ về trạng thái trần truồng của mình trước mặt con, nghĩ về nhiều thứ lắm đâm ra đầu óc cứ rối bời. Nhưng Liên không dám nói ra miệng suy nghĩ đó mà lái sang chị Mỹ Anh:
– Chị biết chuyện sớm hơn bọn em, có khi chị nghĩ ra được cái gì đó.
Chị Mỹ Anh gật gù, có lẽ chị đã có trong đầu đối sách, chị nói:
– Chị biết sớm hơn nên chị bình tĩnh sớm hơn. Chị có nhận định như thế này. Thôi chị cứ nói thẳng nhé, chị em mình không nên giấu nhau một cái gì.
Sau khi nhìn Liên và Thùy Trâm gật đầu, chăm chú nhìn chị thì chị nói tiếp:
– 3 vấn đề cần giải quyết. Thứ nhất là chuyện chúng nó đều có ham muốn tình dục với mẹ, thứ 2 là chúng muốn đi chơi gái dịch vụ. Thứ ba là chúng muốn bỏ thuốc mê cô Hồng để hiếp. Nếu chúng ta giải quyết cho chúng nó chuyện thứ nhất thì chuyện thứ 2 tự khắc không còn. Về chuyện cô Hồng thì đơn giản, chị sẽ gọi cho cô Hồng nói cô ấy không đồng ý dạy phụ đạo nữa, lý do là 3 mẹ đều không đồng ý.
Liên há hốc mồm vì cách giải quyết của chị Mỹ Anh. Chị nói là: Giải quyết vấn đề thứ nhất cho bọn nó. Như vậy hóa là cho chúng nó địt à. Liên chưa kịp phản ứng thì Thùy Trâm đã nói trước, chắc Thùy Trâm cũng có suy nghĩ như Liên.
– Chị nói thế nghĩa là phải cho ….. chúng nó …. phải thỏa mãn chúng nó …. á? Như thế … như thế thì ……. ……
Khuôn mặt của Thùy Trâm không đỏ nhưng rõ ràng là Thùy Trâm đang ngượng, Liên thấy Thùy Trâm cọ cọ hai chân vào nhau. Không biết có phải Thùy Trâm đang …. nứng …. giống như Liên không? Liên cũng cảm thấy mình hơi gai gai trong người. Tự dưng lại nghĩ đến mình sẽ cho Tuấn được địt mình một cách thực sự. Cho Tuấn được thỏa mãn đam mê làm tình với mẹ, cơ thể Liên cũng phản ứng đòi hòi. Liên chờ chị Mỹ Anh giải thích.
Chị nói:
– Không phải là chị em mình cho … chúng nó được ………. Nói thế nào nhỉ. Ý của chị là ….. chỉ là gần như thế …….
Lần này đến lượt Liên nói ra suy nghĩ của mình:
– Ý chị là chị em mình không cho chúng nó …… làm tình nhưng cho chúng nó thỏa mãn ….. giống như là lần chúng nó ….. bỏ thuốc mê.
Ý này của chị Mỹ Anh cũng hay và có tính khả thi. Như vậy tức là Liên sẽ phải hoàn toàn tỉnh táo, sẽ phải trần truồng mà chứng kiến Tuấn hôn mình, Tuấn bú liếm mình, Tuấn thủ dâm trước mặt mình.
Thùy Trâm dóng tai lên nghe, điệu bộ không phản đối những điều mà Liên vừa mới nói. Có thể em ấy cũng đồng ý với ý kiến trên. Nhưng chị Mỹ Anh lại lắc đầu:
– Làm như thế cũng được nhưng các em có biết hậu quả là cái gì không? Chị nói thật, các em có …. chịu được không? Lúc đó, lúc chúng nó di di cái đầu …… vào chỗ ấy ……. chỉ một chút sơ sót, một chút bất cẩn thôi là …. vào ngay. Là chị, chị ….. không chịu được đâu.
Thùy Trâm lẩm bẩm:
– Ai mà chịu được cơ chứ.
Ờ hen, Liên không nghĩ đến đoạn này. Đúng là nếu Liên tỉnh táo, Liên sẽ không chịu được. Chịu làm sao được khi con cặc mơ ước của mình cứ dấn dấn vào cửa lồn. Lúc đó Tuấn chỉ hơi nhích một tí, Liên chỉ ngoáy mông một cái là chui tọt vào ngay chứ ở đấy mà kiềm với chả thế. Nếu áp dụng theo cách mà Liên vừa suy diễn ra thì hóa bằng cho chúng nó địt luôn cho xong, còn dài dòng làm cái gì.
Chị Mỹ Anh thì đã thừa nhận là không thể chịu được rồi. Còn Thùy Trâm thì sao, nhìn bàn tay đang bấu vào đùi, nhìn cái chân đang rung rinh, cái mông to của em ấy đang khẽ dịch bên nọ bên kia là Liên cũng biết là em ấy sẽ không chịu được. Dáng người ngực to, mông nở, eo nhỏ như em ấy không dâm mới là lạ. Bị đánh thuốc mê cũng cực khoái được cơ mà. Còn Liên thì như trên Liên đã nói. Liên cũng không chịu được.
Liên khịt khịt mũi, mùi dâm thủy nồng nàn trong gian phòng, có thể mùi này phát ra từ Liên, có thể từ Thùy Trâm, có thể từ chị Mỹ Anh, hoặc cả 3 người. Chị em Liên đều nứng lên sao?
Vậy nên Liên hỏi chị:
– Vậy ý chị là như thế nào?
Chị Mỹ Anh chậm rãi giải thích:
– Rồi, các em nghe chị nói đây. Trước hết, chúng ta phải giả vờ như không đọc được những tin nhắn kia của chúng nó. Cũng không được mắng mỏ hay quát tháo gì. Tuổi này của bọn nó là tuổi dở ông dở thằng, nửa lớn nửa bé, nửa nạc nửa mỡ. Biện pháp mạnh là không thể được, sẽ dẫn đến sang chấn tâm lý, chúng nó sẽ bất mãn, sẽ điên cuồng làm những điều còn kinh khủng hơn. Hôm nay có thể chỉ là thuốc mê, nhưng lần sau có thể không phải là thuốc mê nữa, sẽ là thuốc kích dục hay những thứ kinh khủng hơn. Chị nghĩ ra một biện pháp, biện pháp này đòi hỏi cả 3 chị em mình đều phải làm. Đó là: Giả làm mẹ và thỏa mãn bọn nó, rồi từ từ hướng dẫn, phân tích cho chúng hiểu. Tức là, chị em mình sẽ chia nhau ra giả làm mẹ bọn nó. Ví dụ, chị sẽ giả làm Liên, làm mẹ của Tuấn. Liên sẽ giả làm Thùy Trâm, làm mẹ của Minh. Còn Thùy Trâm sẽ giả làm chị, làm mẹ của Quang.
Thùy Trâm giơ tay lên, chặn không cho chị Mỹ Anh nói tiếp:
– Chị khoan….. Như vậy là em sẽ phải cho thằng Quang ….. làm tình?
Liên cũng có suy nghĩ tương tự như Thùy Trâm, giả làm mẹ để thỏa mãn cho con. Nếu vậy Liên sẽ bắt cặp với Minh, sẽ phải đóng giả Thùy Trâm làm giả mẹ nó, sẽ phải làm tình với Minh sao. Điều đó là không thể. Liên sẽ không bao giờ làm như thế.
– Không! Không! Không phải là làm tình. Chỉ là nói chuyện, chia sẻ tâm tư tình cảm thôi. Kế hoạch của chị là chúng ta phải đóng vai một chuyên gia tâm lý, cho bọn nó thỏa mãn về mặt tâm lý, rồi từ từ tìm cách khuyên nhủ. Chị đã đọc rất nhiều sách về tâm lý học, phương pháp chính là một cách mà các bác sỹ tâm lý đã làm.
Liên cũng gật gù tỏ vẻ đồng tình với chị Mỹ Anh. Chỉ cần không phải làm tình với thằng Minh thôi, Liên nghĩ mình sẽ làm được. Thùy Trâm cũng không nói gì. Chị Mỹ Anh lại nói tiếp:
– Giờ cũng chẳng cách nào khác đâu. Thời gian cũng gấp rút rồi. Các em quyết định ngay đi.
Thùy Trâm liếc nhìn Liên, rồi lại nhìn chị Mỹ Anh, nắn nót từng từ nói:
– Em giả sử thế này, chỉ là giả sử thôi nhé. Đóng giả làm mẹ thì chúng ta phải giao tiếp với con. Nói chuyện các thứ. Thậm chí là gặp nhau. Ngộ nhỡ như ….. vì một lý do nào đó mà …… làm thật thì sao? Lúc đấy chị có trách em ….. đã … làm với Quang không?
Liên không dám tham gia vào đoạn này, bởi thực sự mà nói Liên nghĩ mình sẽ không bao giờ để mình phải đi đến mức làm tình với thằng Minh. Chưa nói đến điều gì khác, chỉ nói đến sở thích của thằng Minh, bà chủ – người hầu, thì đó cũng không phải là gu tình dục của Liên rồi. Gu của Liên phải là sạch sẽ – mạnh mẽ – mãnh liệt. Nhưng nếu nó làm bừa thì sao, nó bỏ thuốc mê hay thuốc kích dục thì sao? Trong đầu Liên nghĩ đến đây cũng nảy ra đối sách. Liên không gặp nó là xong mà. Nói chuyện qua điện thoại thôi.
Chị Mỹ Anh chắc nịch trả lời:
– Chỉ sợ phía em thôi. Chứ chị không sao. Còn hơn là để nó đi chơi gái gọi. Thế còn em?
Thùy Trâm gật đầu, mắt hơi nhíu lại như đang mơ tưởng tới điều gì đó:
– Em không sao, em tin vào chị Liên.
– Thế còn Liên, ý em thế nào? Có đồng ý không?
Liên thấy chị Mỹ Anh hỏi mình như vậy thì hơi giật mình, mải suy nghĩ quá nên quên mất là xung quanh mình còn có hai người, hấp tấp trả lời:
– Em đồng ý.
– Em đừng trách chị nếu chị và Tuấn có ….. gì đó nhé.
Liên chỉ dám gật đầu nhẹ để biểu thị mình đồng ý. Chứ thâm tâm Liên, từ trong sâu thẳm con người Liên không muốn Tuấn và chị Mỹ Anh đi đến bước kia. Không hiểu đó là gì, có phải là một sự ghen tuông, chiếm hữu không? Đó có phải làm cảm giác để người đàn ông của mình sang tay một người đàn bà khác không? Liên không dám thừa nhận, cũng không dám từ chối lời nói của chị Mỹ Anh, như vậy là lộ liễu quá.
Thấy Liên gật đầu, chị Mỹ Anh nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường:
– Giờ mới 9 rưỡi, 11:30 bọn trẻ mới đi học về. Trong khoảng thời gian này, chị em mình bàn kế hoạch cụ thể. Rồi trưa bọn nó về nói chuyện luôn. Nhớ là tí nữa gặp bọn nó phải thật bình thường như mọi ngày, đừng để lộ ra là bọn mình đọc được điện thoại của bọn nó. Như vậy thì kế hoạch sẽ hỏng bét hết. Và từ giờ, nếu có thể chị sẽ tìm cách đọc trộm điện thoại của thằng Quang, chắc chỉ có lúc thằng Quang đi tắm là có cơ hội thôi. Nếu có tin gì mới chị sẽ nhắn lên nhóm cho bọn em biết.
Nghĩ tới sắp phải gặp Tuấn ngay tại đây, tự dưng Liên cảm thấy hồi hộp một cách kỳ lạ. Vừa hồi hộp lại pha lẫn hưng phấn, lại chèn vào cảm giác sợ sệt. Nếu như là lần trước, Liên còn mong gặp con nữa là đằng khác. Nhưng từ lúc biết Tuấn đã có suy nghĩ với Liên như vậy, bản thân mình trần truồng để con khám phá hết như thế, Liên thấy nửa sợ nửa mong được gặp Tuấn.
Vậy là từ lúc đó đến tận 11:30, ba chị em chụm đầu vào nhau bàn kế hoạch cụ thể phải làm như thế nào, có lúc tranh luận, thay đổi ý tưởng ban đầu của chị Mỹ Anh. Chị Mỹ Anh cũng đặt ship đồ ăn sẵn nên không phải nấu.
————
Tầm hơn 11 rưỡi thì 3 đứa nhóc tíu tít lên cầu thang, chưa thấy mặt nhưng đã thấy chúng bịch bịch chạy từ dưới tầng 1 lên rồi, vừa lên vừa nói. Là giọng Tuấn to nhất:
– Ê mẹ tao đang ở đây. Tao nhìn thấy xe của mẹ tao.
Thằng Minh cũng nói theo:
– Mẹ tao cũng ở đây. Nhanh lên chúng mày.
Khi cả 3 đứa lên hết cầu thang, chúng đứng như trời trồng ở đó nhìn về phía ghế sô-pha, nơi đó, 3 bà mẹ xinh đẹp trong mắt chúng đang ngồi nói chuyện với nhau, Liên liếc nhìn Tuấn, thấy con nhìn Liên như muốn lòi con mắt. Cảm giác sợ hãi cũng như tức giận với con chợt bay biến đi đâu mất, thay vào đó là cảm giác ngọt ngào pha lẫn chờ mong vì nhìn thấy con vào lúc bất ngờ thế này. Nếu đúng lịch phải đến thứ 6 Liên mới được gặp con.
Và hình như chị Mỹ Anh và Thùy Trâm cũng nhìn con của mình giống như Liên.
Quang lên tiếng đầu tiên, cậu ta tự nhiên hơn vì đây là nhà mình:
– Ồ, cô Liên, cô Trâm. Sao hôm nay các cô lại đến nhà cháu ạ? Có phải có gì bất ngờ cho bọn cháu không?
Chị Mỹ Anh lên tiếng đầu tiên:
– Ba đứa vào đây ngồi, các mẹ có chuyện muốn nói với các con.
Ba đứa im phăng phắc, hình như chúng linh cảm thấy điều gì đó không bình thường. Sự lo lắng hiện lên trên nét mặt của chúng. Nhìn ba thằng nửa người lớn nửa trẻ con lũi cũi đi từ cầu thang đến phòng khách mà Liên không nỡ trách hay giận gì. Tuấn cao to nhất, cũng là đẹp trai và trông nam tính nhất.
Còn thằng Minh, nhìn nó như người dân tộc ấy, nhỏ thó, khuôn mặt hơi loắt choắt, không đen nhưng ngăm ngăm. Minh cai tầm mét 6. Ở thời buổi thanh niên bây giờ, chiều cao và khổ người như Minh là quá thấp bé.
Còn Quang thì cao hơn nhưng thấp hơn thằng Tuấn nhà Liên. Chắc cũng được gần mét bẩy. Người hơi hơi mập mập một tẹo kiểu mũm mĩm sữa.
Liên chợt so sánh và hình như ông trời có sự sắp đặt nào đó. Liên thấy mẹ con Thùy Trâm đối nghịch nhau hoàn toàn. Một to một nhỏ. Nhưng sự đối nghịch đó khi đặt cạnh nhau lại thành hợp, to – nhỏ đối xứng. Tính cách Thùy Trâm thì mạnh mẽ, áp chế người khác, còn Minh thì lại chấp nhận sự lệ thuộc.
Còn mẹ con Quang – Mỹ Anh thì hợp cả hình lẫn tính. Cả hai đều hơi mũm mĩm, có thịt có da. Quang là người lên kế hoạch “Bện hơi”, “Thị dâm” và “Khám phá” cho cả nhóm. Còn ở phía các mẹ, chị Mỹ Anh lại là người lập kế hoạch cho Liên và Thùy Trâm hành động.
Còn Tuấn và Liên thì sao. Không cần nói Liên cũng hiểu là gì.
Ba đứa ngồi xuống đối diện với ba bà mẹ, Tuấn nhìn Liên một cái, ánh mắt như muốn nói có chuyện gì vậy mẹ, con lo lắng quá. Liên gật đầu và mỉm cười động viên lại con. Ngầm báo hiệu cho con cứ yên tâm, có mẹ ở đây rồi.
Chị Mỹ Anh nói đầu tiên để phá tan bầu không khí căng thẳng của bọn trẻ:
– Các con không cần lo lắng gì cả. Các mẹ hôm nay đúng là có chuyện riêng muốn nói với các con. Nhưng đó cũng là chuyện bình thường thôi. Đừng căng thẳng nhé.
Cả ba đứa gật đầu, gần như đồng thanh:
– Vâng ạ.
– Các con giờ đã 15 tuổi rồi. Cũng gọi là lớn rồi. Mà bố Hùng và bố Trường thì cũng không có điều kiện chia sẻ với các con những tâm sự của tuổi dậy thì. Vì vậy các mẹ đã nói chuyện với nhau và quyết định sẽ giúp đỡ các con về vấn đề này.
Ba đứa trẻ con nhìn nhau, lại nhìn sang các mẹ, ánh mắt ngơ ngác đến là tội nghiệp. Chúng chưa hiểu rõ ý của chị Mỹ Anh. Chị đành phải nói tiếp:
– Quang, con dẫn cô Trâm lên phòng con. Cô Trâm sẽ nói chuyện riêng với con. Còn Minh, cháu theo cô Liên lên phòng của cô. Tuấn thì sẽ ở lại đây nói chuyện với cô.
Như đã bàn từ vừa nãy, Liên sẽ “phụ đạo” cho Minh, chị Mỹ Anh là Tuấn còn Thùy Trâm sẽ giúp đỡ Quang. Chị Mỹ Anh vừa nói xong thì Thùy Trâm đứng dậy đầu tiên, bước sang phía bọn trẻ, vỗ vỗ vào má của Minh rồi nói:
– Minh, con phải nghe lời của cô Liên đấy biết chưa?
Minh gật đầu cái rụp, có vẻ nó rất nghe lời mẹ, coi lời mẹ nói như là mệnh lệnh bắt buộc phải chấp hành.
Thấy Minh trả lời xong, Thùy Trâm gật đầu hài lòng, quay sang Quang nói:
– Quang, cháu dẫn cô lên phòng đi.
Khi Trâm – Quang đi hết cầu thang, khuất tầm nhìn của mọi người thì đến lượt Liên. Liên lại gần Tuấn, vuốt vuốt bàn tay thon vào hai bên cánh tay của Tuấn, nhìn con trìu mến mang nét động viên:
– Con ở lại với cô Mỹ Anh, mẹ lên nói chuyện với Minh một lát rồi mẹ xuống ăn cơm với con.
Thấy Tuấn gật đầu rồi Liên mới quay sang bên cạnh, hơi cúi xuống để nhìn Minh. Liên cao 1 mét 68 nên phải hơi cúi xuống mới nhìn rõ mặt của Minh vì nó rất thấp:
– Minh, cháu đi với cô.
Liên đi gần hết cầu thang lên tầng 3 mới ngó xuống phòng khách, thấy ánh mắt Tuấn vẫn dõi theo từng bước đi của Liên. Liên đang mặc áo dài, phong cách ăn mặc kích thích nhất đối với Tuấn, lại đang dẫn một người con trai khác đi lên phòng riêng. Liên nhìn thấy ánh mắt Tuấn không cam lòng, ánh mắt đấy như muốn nói với Liên là con không chấp nhận, con muốn mẹ chỉ là của riêng con thôi.
Khi nhìn thấy ánh mắt đó, nếu như có phép mầu quay ngược lại thời gian, Liên sẽ không đồng ý với phương án của chị Mỹ Anh, Liên sẽ tự mình chữa trị cho con, rồi hai mẹ con muốn ra sao thì ra. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc mà con tim chiến thắng lý trí thôi. Chứ Liên biết Liên không thể làm thế, nếu tự mình nói những chuyện tế nhị với con, Tuấn sẽ không kiềm chế được, Liên cũng thế vì nhiều lúc Liên cũng yếu đuối lắm. Mẹ con sẽ lao vào nhau ngay.
————
Phòng chị Mỹ Anh là một tông mầu trắng. Trắng từ giường, tủ, bàn phấn cho đến rèm cửa. Liên có cảm giác như mình đang vào phòng của một công chúa. Các vật dụng trang trí trong phòng, các đồ đạc đều được thiết kế theo phong cách cổ điển Châu âu. Mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp, và tỏa ra hương thơm rất quý phái. Chẳng trách Quang gọi mẹ là Công chúa. Phòng ở nhà cũ của Liên cũng sạch, cũng ngăn nắp và thơm tho nhưng không được như của chị. Vì phòng đó Liên sống cùng chồng, còn chị Mỹ Anh ở có một mình, chị giữ được thế này cũng không khó giải thích.
Liên đi trước, Minh lặng lẽ theo sau, không dám nói một lời nào. Liên ngồi xuống mép giường vì trong phòng không có ghế ngồi nói chuyện, chỉ có 1 cái ghế ở trước bàn phấn thôi. Liên vỗ vỗ vào khoảng trống trên giường cạnh mình, rồi nói với Minh:
– Cháu lại đây ngồi đi. Sao trông cháu căng thẳng thế. Không có chuyện gì đâu.
– Vâng ạ.
Minh phải nhón chân mới kê mông lên ngồi được trên giường, vì cái giường đã cao rồi, cái đệm lại là loại dày. Khi cậu ta ngồi được thì bàn chân phải duỗi ra mới chạm được xuống đất.
Liên nói trước:
– Cô biết, cháu cũng giống như Quang, giống như Tuấn nhà cô. Các cháu đang tuổi dậy thì, có một số thứ về giới tính muốn khám phá vì tò mò. Điều đó là hết sức bình thường, ai vào độ tuổi của các cháu cũng đều như thế cả. Cháu có đồng ý với lời cô nói không?
Minh hơi ngẩng đầu lên nhìn Liên, rồi lại cúi xuống ngay, thành ra như động tác gật đầu:
– Có ạ.
Liên nghe Minh trả lời thì nói tiếp:
– Cháu là con trai, cháu đã bao giờ nói những chuyện tế nhị với bố Hùng chưa?
Minh lắc đầu:
– Cháu chưa ạ. Cháu ngại.
Điều này thì Liên biết trước câu trả lời rồi, chỉ hỏi gọi là cho có và để từ từ cho Minh biết được lý do việc làm sau đó của mình thôi, đó cũng là điều nằm trong kế hoạch của 3 chị em.
– Ừ, Tuấn cũng thế, không dám nói với bố. Đến cô mà Tuấn cũng ngại không chia sẻ nữa mà. Còn nhà Quang thì cháu biết rồi đấy, Quang chưa được gặp bố bao giờ.
Liên chăm chú nhìn vào Minh, xem biểu hiện của thằng bé thế nào. Nếu căn cứ vào nhận định về tính cách của Minh qua những tin nhắn Liên đọc được hôm qua. Minh là một đứa khá táo bạo, thậm chí có phần nghịch ngợm, liều lĩnh. Bản thân Liên cũng sợ nhỡ đâu trong phòng kín thế này mà Minh làm liều gì đó ví dụ như đè ngửa Liên ra trên giường chẳng hạn. Vì vậy Liên luôn có tâm thế đề phòng, nhưng không thấy thằng bé làm gì, đến mắt nó cũng không dám liếc về phía Liên. Không giống như Tuấn. Được ngồi cùng mẹ thế này thì có mà dòm đến cháy áo dài mới thôi.
Chờ Minh gật đầu xong, Liên lại nhẹ nhàng nói tiếp,
– Chính vì thế, cô, mẹ Trâm của cháu và cô Mỹ Anh mới bàn nhau, các cô sẽ thay mẹ của mấy đứa để nói chuyện với các cháu. Nhằm giúp đỡ các cháu vượt qua giai đoạn dậy thì này. Cô sẽ giúp cháu, mẹ Trâm sẽ giúp Quang còn cô Mỹ Anh sẽ giúp Tuấn. Cháu có đồng ý như vậy không?
Có vẻ như Minh đã bắt đầu hiểu ra vấn đề. Ánh mắt nó ánh lên sự vui sướng, đã gần hết vẻ căng thẳng như lúc mới bắt đầu. Nó hỏi ngược lại Liên:
– Như thế có phải là cô sẽ đóng giả làm mẹ Trâm của cháu không ạ?
Liên gật đầu. Nghe Minh nói tiếp:
– Nhưng cháu sợ lắm, nhỡ mẹ cháu biết thì sao?
Liên thấy một tia ánh mắt tinh nghịch và có phần gian xảo của Minh ở trong ánh mắt nó nhìn Liên lúc vừa rồi. Nhưng chuyện này cũng nằm trong kế hoạch nên Liên không bất ngờ.
– Cô hứa, tất cả những gì cô và cháu nói với nhau mẹ Trâm sẽ không biết. Cháu cũng phải hứa, không được kể chuyện cô và cháu cho Tuấn hay bất kỳ ai khác. Chuyện này chỉ có cô và cháu biết thôi. Được không?
Minh tụt hẳn người xuống giường, đứng thẳng dậy nghiêm túc, nó đứng mà chỉ cao ngang với Liên ngồi.
– Cháu hứa. Nhất ngôn cửu đỉnh. Cô yên tâm. Cháu sẽ không nói cho ai biết.
Thấy biểu hiện của thằng Minh như vậy, đâm ra Liên thấy hơi lo lo. Có phải Liên đang bị gặm cục xương nhất trong ba đứa không, củ khoai to nhất, ngon nhất thì chị Mỹ Anh chọn. Chị khôn quá đi, kế hoạch chị nghĩ ra, chị cũng chia cặp trước sao cho chị có lợi nhất rồi. Nghĩ đến cái dương vật to – ngắn đen đen của thằng bé trước mặt mình, Liên bất giác rùng mình một cái.
– Giờ cô và cháu lưu số Zalo của nhau nhé, cháu đọc số của cháu đi.
Chỉ thoáng chốc Liên và Minh đã kết bạn thành công. Minh hỏi:
– Bao giờ mình bắt đầu hả cô?
Liên đổi tên zalo của Minh thành: “Minh bạn Tuấn”, đổi xong trả lời:
– Bắt đầu rồi còn gì. Nhưng giờ trước tiên hãy xuống nhà ăn cơm đi đã. Ăn xong còn chuẩn bị đi học chiều.
Minh vui vẻ nhảy cẫng lên: “Vâng ạ!”.
Liên ra đến cửa phòng, bỗng ở đằng sau tiếng nói của Minh phát ra:
– À cô Liên ơi, thế có phải là từ giờ trở đi cháu gọi cô là mẹ rồi xưng con. Cô gọi cháu là con rồi xưng mẹ?
Liên đứng lại, quay người rồi nở một nụ cười bình an:
– Đúng rồi, con trai của mẹ.
Nói xong, Liên bỏ Minh lại trong phòng, một mình đi xuống tầng 2 trước. Vừa đi vừa ngẫm, không biết mình làm thế có đúng không? Tự nhiên lại rước một ông tướng về làm con trai.