CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần

Lượt Xem: 2433 Lượt Xem

Phần 22: Nỗi Truân Chuyên Của Mẹ

Mấy ngày sau đó là khoảng thời gian dài nhất trong đời chồng Nga chờ đợi trong lo âu căng thẳng. Anh đến công ty, hết ra lại vào đầu óc không thể tập trung để giải quyết nổi một việc gì. Về đến nhà anh trầm ngâm tư lự, hút thuốc suốt đêm. Tất cả những gì anh có đã đánh cược hết trong vụ làm ăn này rồi, nếu nó đổ bể thì anh không dám nghĩ tới hậu quả của nó nữa, đến căn nhà đang ở cũng chẳng còn nói chi đến cuộc sống tiếp theo và chuyện học hành của thằng con trai duy nhất. Nhìn chồng như vậy Nga thấy thương cảm vô cùng. Đã cùng sống với chồng nhiều năm, trải qua thời gian khốn khó nhất, chưa bao giờ Nga thấy anh khổ sở và tuyệt vọng như lúc này. Anh không than vãn gì với vợ cả, anh cũng không trao đổi gì thêm từ hôm ấy đến giờ vì anh biết Nga chẳng thể giúp gì anh trong hoàn cảnh này.

Nga cũng lo âu chẳng kém gì chồng, nàng như đứng giữa ngã ba đường chẳng biết chọn lối nào. Sao ông trời trớ trêu làm vậy khi đặt cái trách nhiệm to lớn này nên vai một người phụ nữ chẳng bao giờ biết đi đâu xa một mình như nàng thế này. Nghĩ tới khuôn mặt đen xì to bự của lão sếp Hải quan kia là nàng thấy ớn lạnh cả người. Một khuôn mặt lạnh lùng với ánh mắt nhìn chòng chọc như xoáy vào người đối diện, chưa kể tới bàn tay thô nhám xù sì của lão ta. Thử hình dung phải lên giường với một kẻ như thế nàng thấy chết khiếp, không có nỗi sợ hãi ghê tởm nào có thể so sánh được với điều đó. Vậy mà nàng sẽ phải làm, phải làm để cứu chồng, cứu cơ nghiệp của cả gia đình. Giờ đây vận mệnh của rất nhiều người tùy thuộc sự quyết định của nàng. Trước sau gì cũng phải dấn thân thôi, nhưng nàng vẫn cố trì hoãn đến tận hôm nay, đã là 3 ngày rồi kể từ buổi ấy. Nàng không đủ dũng khí để gọi cho lão, sợ rằng mình sẽ rụng rời chân tay khi mới nghe lại giọng nói ấy chứ đừng nói tới việc phải hẹn hò với lão nữa. Nhưng nàng càng trì hoãn đồng nghĩa với việc càng kéo dài thêm nỗi đau của chồng nàng trong cơn tuyệt vọng.

Lấy hết can đảm, chiều hôm đó khi chồng chưa về, nàng lấy máy ra bấm những con số trong mảnh giấy mà lão đưa cho hôm nọ. Sau vài tiếng tút, giọng nói ghê sợ kia cất lên:
– Alo…
– Em… em chào anh ạ. – Giọng nàng run run.
– Ai đấy. – Giọng nói cộc lốc hỏi lại.
– Dạ… Em là vợ anh…
– À, rồi… Sao rồi hả em. – Giọng nói kia dịu xuống.
– Em muốn gặp… như anh đã nói… dạ… – Nàng lúng túng không biết phải nói thế nào.
– Tốt… Sáng mai em đến nhà hàng hôm nọ, có người chờ đón em ở đó.
– Nhưng em ở xa lắm… Sáng mai thì không kịp. – Nàng run bắn người vì không ngờ lão hẹn sớm thế.
– Vậy thì khi nào? – Giọng nói kia tỏ vẻ không hài lòng.
– Chiều mai ạ… Em sẽ cố xuống sớm. – Nàng rụt rè nói.
– Cũng được, mai tôi chờ… Giờ nghỉ ngơi cho khỏe đi. – Giọng nói kết thúc và những tiếng tút dài ngân lên sau đó.

Nàng cúp máy, thẫn thờ như người mất hồn. Vậy là mình đã chính thức dấn thân vào cuộc chơi này rồi, không biết những khổ ải gì đang đợi mình ngày mai đây. Nghĩ tới lúc đối mặt với lão hộ pháp đó nàng thấy ớn lạnh sống lưng. Ngồi phịch xuống giường, nàng bật khóc, khóc cho thân phận trớ trêu của mình bỗng dưng phải chịu kiếp nạn. Nàng thầm trách chồng sao tự dưng lôi mình đi cùng hôm đó để vô tình lọt vào tầm mắt của con người dâm ô kia. Nhưng nàng chợt hiểu ra rằng sự có mặt của nàng hôm đó đã đem đến cơ hội sống sót cho chồng nàng. Nàng đứng lên lau nước mắt, thôi thì nhắm mắt đưa chân một lần, dũng cảm lên để cứu chồng một phen.

Tối hôm đó, nàng nói với chồng phải đi thăm một người bà con đằng ngoại dưới thành phố đang ốm nặng. Anh nói để anh đưa đi vì quả thực chưa bao giờ anh để nàng phải đi đâu một mình. Nhưng lấy lý do rằng anh còn bao nhiêu việc ngổn ngang như thế, để em tranh thủ đi một mình cho nhanh rồi về sớm. Anh cũng đồng ý và sáng hôm sau đưa nàng ra bến xe, chờ cho anh quay về rồi nàng mới lên xe xuôi về thành phố. Trước khi về anh còn dặn dò nàng ghé qua thăm con xem nó thế nào, mặc dù hai vợ chồng vừa rời nhà nó được mấy hôm. Nhưng lần này nàng định bụng sẽ không ghé qua nhà thằng Bách con nàng, vì nàng sợ rằng sẽ không yên thân với thằng con trai khi nó biết mẹ xuống có một mình. Mà nàng bây giờ thì chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đã thấy ngán ngẩm lắm rồi. Chưa biết lão kia sẽ giở những trò gì với mình, xong rồi về nhà lại bị thằng con quấy nhiễu nữa thì đến chết mất. Nên thôi tốt nhất nàng quyết định không ghé vào nhà nó nữa mà đi thẳng tới điểm hẹn. Nhưng khi xuống xe nàng mới xực nhớ ra là mình cũng chẳng biết chính xác cái nhà hàng hôm nọ hai vợ chồng gặp lão ta ở chỗ nào nữa, ngay cả tên nhà hàng cũng chẳng nhớ. Cực chẳng đã nàng phải móc điện thoại ra gọi tới cái số máy bí hiểm mà lão đưa cho.

– Sao rồi… Em tới nơi chưa. – Giọng lão ta hồ hởi, lão đã nhận ra số của nàng.
– Em không nhớ cái nhà hàng hôm nọ ở đâu cả, anh chỉ lại giúp em. – Nàng nhẹ nhàng nói.
– Giờ em đang ở đâu. – Lão hỏi lại.
– Em đang ở bến xe. – Nàng đáp.
– Vậy em cứ ở đó, có người tới đón.

Cúp máy, nàng thở phào chờ đợi trong khi lian truân iên tục phải từ chối những gã xe ôm mời chào chèo kéo, có gã còn nhăn nhở trêu chọc. Mặc kệ họ, sự khó chịu này thấm tháp gì so với những gian truân sắp tới mà nàng phải chịu đựng. Mươi phút sau, một chiếc xe đen bóng trờ tới, kính xe hạ xuống và một gương mặt quen quen ngó ra ngoắc ngoắc ra hiệu cho nàng mở cửa sau mà lên. Nàng nhớ ra chính là người gầy gò đã dẫn lão sếp kia lên phòng ăn hôm trước. Nàng mở cửa xe chui vào, chiếc xe nhẹ nhàng lướt đi. Người đàn ông lái xe nhìn nàng qua gương chiếu hậu và nói:
– Sao cô lại ăn mặc bình dị như thế. Sếp Khoát rất kỹ tính trong chuyện thẩm mỹ đấy.
– Dạ… Em đi xe khách, ăn mặc diện quá e không tiện. – Nàng viện lý do, thực ra nàng không hề muốn trưng diện trong hoàn cảnh này. Cái “con đười ươi” tên là Khoát kia mà cũng có gu thẩm mỹ thì đến lạ, nàng nghĩ thầm.
– Vậy cô có đồ để thay không? – Người đàn ông lái xe lại hỏi.
– Dạ… không ạ. – Nàng đáp, quả thực nàng cũng chỉ mang theo một bộ xoàng xoàng nữa thôi.
– Thế thì không được rồi… Thôi đi theo tôi. – Người kia nói.
– Đi đâu ạ. – Nàng ngạc nhiên.
– Đi mua đồ cho cô. – Hắn thản nhiên trả lời.

Nàng im lặng, có kẻ tận tâm với sếp đến thế là cùng. Lát sau chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà lớn, kính sáng loáng. Người lái xe bước ra mở cửa cho nàng và lẳng lặng đi trước để nàng lút cút chạy theo sau. Gã đưa nàng tới một gian hàng sang trọng trông bóng lộn và khoát tay chỉ vào những bộ đầm rất đẹp treo trong những chiếc tủ kính sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
– Cô chọn lấy một bộ ưng ý nhất, tôi chờ ở ngoài kia.

Nói xong gã đi ra quầy thanh toán đứng đợi. Chẳng có hứng thú gì trong lúc này nên nàng chọn ngẫu nhiên một bộ. Khi mặc thử nàng mới thấy nó quá đẹp, ôm sát thân thể nàng làm nổi bật những đường cong mềm mại, màu đỏ nhàn nhạt kiểu vỏ đỗ lại rất hợp với cái khí hậu lành lạnh của đầu năm. Nàng thấy tiếc nuối, giá mình mặc bộ này cho chồng ngắm thì tuyệt biết bao, đằng này lại mặc để đi hiến thân cho kẻ khác. Nàng đã định cởi bỏ để thay bằng cái gì khác đỡ đẹp hơn nhưng cô bán hàng khen hết lời làm nàng cũng thấy tiếc… Thôi cũng đành vậy, dù sao thì nàng cũng thấy thích bộ đồ này. Nàng mặc nguyên như thế và đi ra ngoài, chỗ người kia đang đứng chờ. Nàng nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của gã khi nhìn thấy nàng trong bộ đầm mới, tuy nhiên gã cũng không thốt lên một lời nào, ánh mắt lại trở lại vẻ bình thản như cũ. Thật là một con chó mẫn cán của chủ, không dám nhìn lâu những gì thuộc về chủ của mình.

Trả tiền cho bộ đồ xong, gã lại ra xe và tiếp tục lái đi trong im lặng. Bỗng dưng nàng thấy thương cho gã, thương cho những kiếp người đang ngày ngày bò mọp dưới chân kẻ khác để cầu mong chút ân huệ rơi vãi xuống cho mình. Họ cũng có sung sướng gì hơn nàng lúc này đâu, chỉ là phận tôi tớ dắt gái đến cho chủ mà thôi chứ đâu phải một viên chức nhà nước. Cả họ và nàng, chồng nàng nữa, đều là nạn nhân của những kẻ có quyền có thế trong xã hội này. Sao trời cao không có mắt mà vặn cổ hết cái lũ bất lương ấy đi cho những người như gã lái xe, như nàng và chồng nàng bớt khổ.

(Hết Phần 22 … Xin mời đón xem tiếp Phần 23)