CHUYỆN CHÀNG SINH VIÊN – 72 Phần

Phần 24: Nỗi Truân Chuyên Của Mẹ (tiếp theo)

Nàng thiếp đi trong bao lâu không rõ, khi tỉnh dậy thấy trời đã mờ mờ tối ngoài khung cửa. Nàng chống tay ngồi lên thấy người đau ê ẩm, chân tay rã rời như vừa trải qua một cuộc vật lộn. Nàng ngó quanh căn phòng trong ánh sáng vàng vọt của một cây đèn bàn ở góc phòng. Lão Khoát đang ngồi bên cái bàn đó hí húi viết lách cái gì không rõ. Nàng hy vọng đấy là những hồ sơ của chồng mình. Nhưng không phải, lão buông bút và gấp mảnh giấy đó cho vào túi áo. Lão đã ăn mặc chỉnh tề như thể chờ nàng tỉnh giấc là đi luôn vậy.

Thấy nàng đã thức dậy, lão đứng lên đi lại bên giường, nhìn thân thể lõa lồ của nàng tả tơi sau cuộc mây mưa, lão chìa tay ra nói:
– Dậy thôi người đẹp, tối nay ta đi dự tiệc.
– Ơ… Em tưởng… – Nàng ngập ngừng không nói hết câu.
– Tưởng xong rồi chứ gì. – Lão cười to. – Chưa… Ta còn phải đi gặp một người nữa.

Nàng thở dài ngao ngán, không biết trò chơi của lão bao giờ mới chấm dứt. Thôi đã chót đâm lao thì đành phải theo lao vậy. Nàng ra khỏi giường đi vào phòng tắm. Nàng muốn gột rửa những nhơ nhớp mà nàng phải gánh chịu suốt mấy tiếng vừa qua. Mở vòi nước nóng, nàng đứng vào đón lấy làn nước từ trên cao ào xuống làm nàng tỉnh người.

Lại diện bộ đầm rất đẹp mới mua lúc sáng, nàng bước ra và nhìn thấy lão Khoát đang đứng ở chỗ tiền phòng đưa mảnh giấy cho cái gã gầy gò lái xe chở nàng lúc sáng và vỗ vai gã dặn dò nho nhỏ điều gì đó không nghe rõ. Hai người đàn ông quay lại nhìn nàng, cả hai đều im lặng không nói năng gì nữa và gã gầy gò kia quay lưng đi ra ngoài. Lão Khoát đóng cửa lại rồi quay lại đến bên nàng.
– Mình chờ một lát cậu lái xe đi có việc rồi sẽ quay lại đón.

Nàng gật đầu. Không biết bọn họ còn bày ra thêm những trò gì nữa. Dù gì thì cũng thể kinh khủng hơn được những gì mình đã phải chịu đựng suốt buổi chiều nay. Thôi kệ đến đâu hay đến đó, miễn sao họ giữ lời hứa cứu giúp mình thì thôi. Nàng quay lại bên chiếc ghế ở góc phòng và lặng lẽ ngồi xuống. Lão Khoát đến sau lưng nàng, vuốt ve mái tóc và đôi bờ vai nàng một cách âu yếm và hỏi:
– Em có mấy đứa, đã lớn chưa.
– Em chỉ có mỗi đứa con trai đang học Đại học dưới này. – Nàng trả lời, không hào hứng gì.
– Trời đất, có con lớn thế rồi cơ à. Chắc lấy chồng sớm lắm đây. Hẳn là em rất yêu chồng, đúng thế không ?
– Sao anh lại hỏi thế. – Nàng hỏi lại
– Những gì em đang làm minh chứng điều đó. Em yên tâm, chồng em sẽ thoát… Có điều em phải thật sự vui vẻ với anh. Như lúc trước là anh không hài lòng chút nào. – Lão nói.
– Em phải làm gì nữa… Em chịu thôi, anh biết em đâu phải hạng người đó.
– Đúng rồi, có vậy anh mới thích em chứ. Những hạng người kia anh vơ đâu chẳng được một mớ, cần gì phải nhọc sức thế này. – Lão nói và ngồi xuống bên thành ghế.
– Vậy anh bảo em phải làm thế nào? – Nàng hỏi lại.
– Em hãy gạt bỏ chồng con qua một bên, hãy vui hết mình với anh đêm nay bữa, thế là xong. – Lão sờ tay lên ngực nàng.
– Nhưng em… không quen làm những việc này. Em nói rồi mà, em là người kiểu khác.
– Thôi được rồi. Tối nay em tươi tỉnh lên, chúng ta có một cuộc vui khá hay đấy. – Lão kết luận và đứng lên, điện thoại của lão đang đổ chuông trong túi quần lão.
– Alo… Sao rồi. – Lão nói vào điện thoại.
Im lặng giây lát.
– Tốt, tôi xuống ngay đây – Lão nói và cúp máy.
– Ta đi thôi, mọi thứ đã sẵn sàng rồi. – Lão đỡ nàng dậy.

Cả hai đi ra khỏi phòng.

Xe đã chờ sẵn bên ngoài, vẫn gã lái xe đó đưa hai người vút ra vùng ven đô. Những tòa nhà chung cư cao tầng mới mọc lên san sát xen lẫn những biệt thự đẹp lung linh trong ánh đèn. Xe đưa họ vào cổng của một tòa biệt thự lớn, trước sân đã thấy xe cộ sắp hàng đầy chật. Hai người bước ra khỏi xe, lão hứng khởi nhìn toàn nhà lộng lẫy trong ánh đèn rọi ngược lên từ mặt đất. Chờ cho nàng chỉnh đốn lại trang phục, lão khuỳnh tay để nàng khoác và sóng đôi đi ra phía sau tòa nhà.

Sân sau rất rộng, ánh sáng chan hòa bởi những ngọn đèn pha lê lắp trên cột ở khắp sân. Một đám đông đứng lố nhố nói cười bên một dãy bàn ngồn ngộn thức ăn và rượu. Họ vừa ăn uống vừa chuyện trò rôm rả, vài người ngồi bên những chiếc bàn nhỏ kê sát bể bơi. Đám đông nhận ra lão đang đi vào, họ quay lại chào đón lão, dường như họ không chú ý mấy đến nàng. Lão dẫn nàng đến bên một chiếc bàn cạnh bể bơi, có hai người đàn ông đang ngồi đó, họ bắt tay nhau chào hỏi và chỉ nhìn nàng gật đầu và không thèm ai hỏi nàng là ai. Không phải chỉ với riêng nàng, dường như họ quá thờ ơ với những cô đang có mặt ở đây. Các cô chỉ đứng lặng lẽ bên một người đàn ông dẫn họ theo, thỉnh thoảng cười góp khi đám đàn ông rộ lên bởi những câu pha trò tục tĩu. Nga hiểu rằng tất cả các cô gái ở đây chỉ là bồ bịch của đám đàn ông, và đám đàn ông ấy chắc nay cô này mai cô khác nên họ cũng chẳng buồn hỏi han đến các cô gái đi cùng người kia. Có khi họ chỉ gặp các cô một lần duy nhất này mà thôi. Nàng cúi đầu buồn bã cho thân phận những người phụ nữ kia, họ đều rất đẹp, nhiều cô trẻ măng.

Lão Khoát cắt nhỏ miếng thịt bò nướng đỏ au trong một chiếc đĩa và đưa sang bảo nàng cố ăn một chút. Cũng hơi đói nên nàng cám ơn khẽ rồi cầm dĩa ăn ngon lành. Lão lại quay sang uống rượu với hai người kia và tiếp tục câu chuyện huyên thuyên gì đấy mà nàng chẳng quan tâm. Nàng cứ ăn uống tự nhiên trong khi thỉnh thoảng lại có người ghé qua nâng cốc ồn ào. Nàng học cách của các cô gái kia, không quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh, nàng và những cô gái đó như những đồ trang trí cho buổi tiệc ngoài trời này thêm sinh động. Nhưng nàng đã lầm, không chỉ là vật trang trí, họ còn là công cụ giải trí của đám người kia sau khi tiệc tan. Nhưng chuyện ấy để nói sau.

Bữa tiệc cũng gần tàn, một vài người đã lục tục rời đi. Nga cũng thấy đỡ đói, bụng lưng lửng nhưng cũng chẳng muốn ăn thêm. Nàng ngồi quan sát bọn họ chúc tụng nhau, rượu chảy tràn như suối. Cuối cùng hai gã đàn ông kia cũng rời đi, họ nói vào trước và hẹn hò gặp lại nhau trong bể gì đó nàng nghe không rõ. Lão Khoát ngà ngà say, ngồi lại một lúc rồi kéo nàng đứng dậy dắt nàng băng qua sân, đi vào cửa sau của tòa nhà. Họ đi lên tầng hai của tòa nhà, trái với vẻ ngoài tĩnh lặng, bên trong khá đông người lên xuống đi lại. Tiếng nhạc mạnh đâu đó vẳng ra thình thịch. Nàng không dám hỏi lão xem đang dẫn mình đi đâu, cứ lút cút đi theo. Lão dẫn nàng vào một căn phòng nhỏ có một cái giá xếp đầy khăn tắm. Lão nói:
– Cởi đồ ra đi em, mình đi tắm một tí cho tỉnh táo. – Lão cởi khuya áo của mình.
– Thôi anh… Em vừa tắm lúc nãy ở khách sạn mà. – Nàng nói.
– Chậc… thì lại tắm nữa, đêm nay còn dài mà. – Lão vuốt mông nàng, cười tít mắt.

Nàng thở dài, lại cởi váy ra và cất vào một ngăn tủ như lão làm. Xong lão lấy hai chiếc khăn đưa cho nàng một chiếc bảo quấn vào người. Lão mở một cánh cửa khác ở góc phòng, cánh cửa dẫn ra một bể sục trong nhà đang ùng ục sủi bọt trắng xóa. Nàng thấy hai cặp nam nữ đang ngồi ngâm trong bể, khi đến gần nàng ngạc nhiên nhận ra hai người đàn ông là hai người lúc nãy ngồi cùng bàn với nàng và lão Khoát ở ngoài sân. Chỉ có hai cô gái là không biết ở đâu chui ra, họ đều trẻ và trông khá xinh. Tất cả đang trần truồng dưới bể. Lão Khoát cười tươi với bọn họ rồi thản nhiên bỏ khăn ra leo xuống, lão quay lên nhìn nàng vẫn còn đang lúng túng ôm cái khăn quấn kín quanh người.
– Xuống đây đi em, gặp lại người quen cả mà.

Nga dè dặt gỡ chiếc khăn ra rồi vội tụt ngay xuống nước để trốn khỏi hai cặp mắt đang hau háu của hai gã đàn ông kia. Dưới bể có xây thành bậc ngồi rất thoái mái, nước ấm sục rất mạnh vào lưng và bắp chân khiến nàng thấy dễ chịu. Ba người đàn ông nói chuyện với nhau, ba người phụ nữ chỉ nhìn nhau mỉm cười. Rồi ba người đàn ông lội ra giữa bể loay hoay một lúc, khi quay vào không biết vô tình hay cố ý họ đổi chỗ cho nhau. Lão Khoát sang tận bên kia còn bên Nga bây giờ là gã đàn ông trông cỡ trạc tuổi nàng, đôi vai vạm vỡ rắn rỏi và khuôn mặt nhìn gần cũng dễ coi. Gã đó quay sang hỏi Nga đến đây bao giờ chưa và thản nhiên đưa tay sờ đùi nàng dưới nước. Nàng bối rối ngồi xích ra và ngó nhìn lão Khoát, thấy lão còn tệ hơn đang rờ rẫm một bên vú của cô gái trẻ ngồi cạnh, cô ta cũng cười mà chẳng phản đối gì. Nàng hiểu ra rằng bọn họ chung chạ lung tung cả chứ chẳng phải bồ bịch của riêng ai gì hết. Chắc đấy là các cô gái gọi, hay gái bao gì đó. Nhưng nàng thì khác, nàng đâu phải như họ, nàng chỉ chấp nhận lão Khoát vì công việc chứ không phải đến đây để ai cũng có thể mó vào người nàng.

Gã vạm vỡ vẫn tiếp tục sán lại, tay đưa lên ngực nàng. Nga quay người khép tay che đi mà không dám nói năng gì. Từ bên kia ngó sang thấy Nga né tránh gã đàn ông bên cạnh như vậy, lão Khoát nói vọng sang:
– Ấy ấy… Anh đó cũng là một nhân vật quan trọng trong việc của em đấy. Trước lạ sau quen, không việc gì phải né tránh anh ấy như thế. – Lão cười hai tay hua hua như ra hiệu nàng ngồi sát vào.

Thật không thể chấp nhận được, cứ đã này thì lão có thể đưa cả Sở của lão đến đây mà sờ soạng nàng cũng được, ai mà chẳng có liên quan. Nàng uất ức bầm gan tím ruột, nuốt nước mắt vào trong bấm bụng chịu để cho gã vạm vỡ sờ nắn hai bên vú của mình. Thế cũng vẫn chưa đủ, gã đó còn thò tay xuống nước kéo hai đùi nàng ra mà thọc tay vào bướm nàng. Tất cả các cô kia cũng đang bị như vậy, họ cứ nhấp nhổm vì bị những ngón tay móc máy từ bên dưới. Sau một hồi chịu đựng gã vạm vỡ đó, ba người đàn ông lại đổi vị trí cho nhau. Lần này thì một gã còn trẻ, chắc chỉ hơn con nàng vài tuổi sán đến bên cạnh, gã khá gầy còm trông nhỏ nhắn thư sinh. Ban đầu gã còn thờ ơ vì vẻ mặt cứng tuổi của nàng nhưng sau đó thì gã tỏ ra quan tâm hơn khi được bóp đôi vú rắn chắc của nàng. Thật là xấu hổ khi liên tục qua tay hết người này người khác như vậy. Gã gầy còm thò tay xuống dưới cho vào háng nàng và lộ vẻ ngạc nhiên khi cảm thấy con bướm đẹp đẽ của một phụ nữ đứng tuổi như nàng. Gã thích thú khám phá nơi đó với sự tỉ mẩn hơn mức cần thiết và thậm chí còn cầm tay nàng đặt vào con cặc gã đang cứng đờ trong nước ấm. Nàng rụt rè nắm nó một lúc rồi buông ra… Lão Khoát cũng đã thỏa thuê với cô gái thứ hai và đang trở lại bên nàng. Cả ba người đàn ông trở về chỗ cũ của họ và tiếp tục vuốt ve sờ mó người đàn bà của mình. Một lúc sau cả sáu người cùng lên khỏi bể nước, họ quấn tạm quanh người những tấm khăn và nối theo nhau đi vào một cánh cửa ở phía bên kia bể.

(Hết Phần 24 … Xin mời đón xem tiếp Phần 25)